Trình Lập mở album ảnh trên điện thoại, tìm thấy một bức ảnh. Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, anh đã chụp một bức ảnh của Thẩm Tầm để xác nhận danh tính của cô. Bởi vì mất cảnh giác, đôi mắt sáng ngời kia tràn đầy phòng bị cùng hoảng sợ. Giống như một con nai đột nhiên được chiếu sáng bởi đèn xe trên con đường đêm.
Lâu như vậy nhưng cả hai vẫn không có một bức ảnh chụp chung. Có lần cô muốn chụp ảnh tự sướng cho hai người nhưng anh không hợp tác, trốn đi.
Ngón tay thon dài lơ lửng trên không hồi lâu, cuối cùng hạ xuống, bấm xóa.
Gần như cùng lúc, điện thoại reo. Anh nhấp vào WeChat, dòng tin đập vào mắt anh ấy.
Em chờ anh đã 3 năm rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc, rồi với cái vung tay cuối, anh ném chiếc điện thoại xuống giếng sâu không đáy.
Trước khi ra khỏi cổng chùa và lên xe, Trình Lập đã quay đầu lại. Mưa phùn không ngớt, tiếng chuông chiều đã điểm, xa xa ngọn đồi xanh như cúc họa mi, lũ trẻ con chơi đùa trên đường chạy đuổi nhau.
Mùa xuân năm 2015 này không khác gì những năm trước.
Ngoại trừ việc gặp được cô.
Gặp được cô, mọi thứ dường như khác rồi.
Núi này, nước này, phố này, chợ này, chùa này, đều khác.
Chúng nói với anh rằng, em đã tới.
Vào ngày hôm đó, khi Vương Tiểu Mỹ nhìn Thẩm Tầm vẫy tay với mình và bước vào khu vực kiểm tra an ninh, mang theo chiếc túi trên lưng, nước mắt đã trào ra. Cô không biết tại sao Thẩm Tầm vẫn có thể nở một nụ cười với mình — rõ ràng nụ cười đó giống như một bong bóng xinh đẹp, mong manh chống đỡ. Cô không biết vì sao mình lại buồn như vậy, là vì chứng kiến một tình yêu quá đẹp nhưng lại đột ngột kết thúc, hay vì mất đi một người đồng chí, một người lãnh đạo mà cô kính trọng? Nhưng vẫn chưa bỏ cuộc, cô lấy điện thoại ra vuốt ngón tay trên màn hình nhiều lần nhưng trong nhóm nhỏ có tên “Trấn thủ” đó, không còn bóng dáng của một người tên Morpheus nữa.
Sân bay người đến người đi, mỗi người có một hướng đi riêng, cũng có chốn về riêng. Một cuộc gặp gỡ tình cờ không nói hẹn gặp lại dường như không khác gì một ánh mắt giao tiếp với người lạ.
Trong quán cà phê, những dòng chữ sặc sỡ được viết trên tấm bảng đen nhỏ trên tường: Hạt cà phê địa phương.
Thẩm Tầm đột nhiên thất thần.
Cô nhớ lần đầu tiên uống cà phê trong ký túc xá của Trình Lập, dưới ánh nắng ban mai, anh nghiêng người nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, trong không khí có mùi hương quyến rũ.
Hình ảnh đó, dường như chỉ mới hôm qua.
Chúng ta dùng lời hẹn thề son sắt nói chuyện tương lai, dẫu biết có người rời đi, có lẽ cũng là mất nhau mãi mãi.
Trong mắt cô có chút nhíu lại, cô cúi đầu, không muốn người khác chú ý đến sự thất thố của mình.
“Xin lỗi, tôi đưa nhầm cà phê của cô, vẫn chưa uống.” Có người đẩy cốc giấy tới, giọng điệu áy náy. Thẩm Tầm cúi đầu nói “Không sao”, cầm lấy chén uống một ngụm. Vị đắng trong miệng khuếch tán, chất lỏng nóng hổi khiến đầu lưỡi có chút ngứa ran, giống như bị ai đó bá đạo hôn hết lần này đến lần khác.
Bây giờ, uống một tách cà phê cũng đủ say để nghĩ về anh.
Chợ phố cổ Kokang.
Dưới những chiếc ô đầy màu sắc là nhiều quầy hàng khác nhau. Tiếng mô tô, tiếng còi xe, tiếng người mặc cả xen lẫn vào nhau, nối tiếp.
“Muốn không? Rẻ lắm.” Một người phụ nữ cầm một nải chuối mời chào Trình Lập.
Anh lắc đầu, đôi mắt tinh tường vô thức quét qua cả rổ chuối lẫn lộn xanh vàng.
Mắc bệnh nghề nghiệp, trước đây khi phá án, các anh đã gặp tình huống dùng chuối vận chuyển m a túy. Kẻ buôn m a túy rạch quả chuối, nhét h3roin vào và dán kín bằng keo nước. Hậu quả của đợt kiểm tra đó là mỗi lần nhìn vào nải chuối, ai cũng không khỏi nhìn kĩ thêm vài lần.
Nhiều thứ đã trở thành phản xạ có điều kiện, cũng như một cơn nghiện không thể dứt ra được.
Đi theo con đường mà Ngọc Nhi đã chỉ, anh đi qua hai con ngõ và đến một ngôi nhà bình thường, những bức tường trắng đã bong tróc, để lộ những viên gạch đỏ, một cánh cửa gỗ không sơn khép hờ, trên cửa vẽ một khuôn mặt tươi cười, như hình vẽ bậy của một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó để lại.
Trình Lập đẩy cửa bước vào.
Trong sân có hai người đang ngồi, một người là một bà lão đang giặt quần áo, thấy hắn đi vào, bà chỉ ngơ ngác nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục công việc của mình. Người còn lại là một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen, sau khi nhìn thấy anh, hắn ta chậm rãi đứng dậy, nói: “Anh Trình?”
Trình Lập khẽ gật đầu.
“Ông chủ nói, để nói nói trước với ngài một câu, ngài nghe xong rồi hãy quyết định có muốn cùng tôi hay không.” Người áo đen trừng mắt nhìn anh.
“Nói đi.” Trình Lập trông có vẻ thờ ơ.
“Nếu anh muốn đi gặp cô ấy, sau này anh phải đi một con đường khác.”
Trình Lập nghe vậy, hơi nhếch miệng.
“Trước khi vào cửa này, tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng.” Anh bình tĩnh nói: “Hơn nữa, con đường này cùng con đường kia có gì khác nhau? Cuối cùng, mọi người đều có kết cục giống nhau cả.”
Có người chết ngoài đường khi chưa đầy 20 tuổi, có người nằm liệt giường giòi bọ, không người chăm sóc đến 90 tuổi, có đứa bé chưa đầy 4 tháng bị người bị cha nghiện m a túy ném chết, mà anh thậm chí còn không biết mình bị hơn trăm vết đao, máu me be bét gọi “Mẹ”. Đấng tạo hóa đã quen nhìn chuyện vui đùa trên đời, mà con người chìm đắm trong đủ loại vui buồn, không biết mệt mỏi. Ngắn chỉ trong một chốc, mà dài cũng chỉ trăm năm, ngẫm lại có vui gì, chẳng phải vậy sao?
Người áo đen trầm mặc chốc lát, sau đó tiến lên cẩn thận dò xét anh, sau khi xác định không có gì khác thường, mới vươn tay đưa cho anh một cái bịt mắt, đồng thời nói: “Tôi tên Liêu Sinh.”
Lái xe suốt 3 giờ, Liêu Sinh trong suốt hành trình cũng không nói chuyện. Trình Lập dựa vào ghế trong tư thế thoải mái, ghi nhớ trong đầu phương hướng gần đúng dựa trên chuyển động của xe.
Khi khăn bịt mắt được tháo ra, anh nghe thấy hai người phụ nữ nói tiếng Myanmar, nói rằng tất cả quần áo đã được giặt sạch, vài món cần được ủi. Tiếng mưa tí tách mang theo hơi ẩm nhiệt đới, phả vào mặt.
Lúc lấy lại ánh sáng, anh hơi híp mắt lại, liền nhìn thấy một người đang ngồi trước cửa sổ, nghiêng người đối diện với anh. Sau khi tầm mắt dần dần rõ ràng, người đó cũng quay đầu lại, sau lưng là cành lá tươi tốt, nhẹ nhàng đung đưa trong mưa, gió thổi tung tóc cô, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Lập thậm chí không bài ra một chút kinh ngạc nào.
“Em vẫn thích dùng mùi nước hoa đó,” anh khẽ nói.
“Bởi vì chai đầu tiên là anh đưa.”
Sinh nhật lần thứ 20, trong những năm tháng đẹp nhất của một cô gái. Dưới ánh đèn đường đêm mùa hè, cô cầm chai Guerlain SHALIMAR mà anh tặng, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng.
Không chỉ bởi sự hào hứng khi nhận được món quà mà còn bởi đây là nụ hôn đầu tiên mà hai người dành cho nhau.
“Nghìn Lẻ Một Đêm” – cái tên thật đẹp. Tuy nhiên, khi năm tháng đã xóa nhòa quá khứ, chuyện tình yêu có đẹp đến đâu thì trong miệng người khác cũng chỉ là truyền thuyết. Chỉ có người trong cuộc mới biết cảm giác đó như thế nào.
“Diệp Tuyết.” Trình Lập chậm rãi đưa tay sờ lên mặt người phụ nữ, đôi mắt đen sâu như mực, “Đúng là em sao?”
Như thể bị nhiệt độ đầu ngón tay anh làm bỏng, Diệp Tuyết toàn thân run rẩy, trong mắt hiện lên một tầng sương mù.
“Là em.” Cô đáp, giọng nói có chút không ổn, “Anh…Anh có khỏe không?”
“Em hỏi là sao?” Trình Lập hơi nhếch môi, “Hiện tại cảm giác anh thế nào? Dọc đường đổi xe 5 lần, lưng hơi đau. Hay là em đang hỏi 3 3 năm qua anh thế nào?”
Diệp Tuyết sững sờ.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, người đàn ông này theo năm tháng càng ngày càng tuấn tú, nhưng điểm chết người chính là khuôn mặt thâm thúy như xa cách, nụ cười tưởng như không chút để ý trên môi, khiến người ta nhìn một cái, dễ dàng dao động.
“Nếu em còn sống, tại sao không cho anh biết?” Anh châm một điếu thuốc, đút một tay vào túi, ngữ khí trầm thấp ôn hòa nhìn cô.
Khoảnh khắc đó, Diệp Tuyết như nhìn thấy cậu trai trẻ và cao lớn nhiều năm trước, dựa vào cột bóng rổ, một tay ôm quả bóng, tay kia chống eo nhìn cô, cười xấu xa.
Cô như mắc nghẹn trong cổ họng.
“Em có biết anh vẫn đợi em không?” Anh hỏi lại lần nữa, giống như một đao phủ, nhưng lại nhẹ nhàng và dồn dập.
“Em không còn là em trước kia nữa.” Diệp Tuyết hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Cục diện hiện tại… Anh không thể tưởng tượng đâu.”
“Thật sao? Tệ đến mức nào? Còn tệ hơn cả chết sao?” Trình Lập cười giễu cợt đến gần cô, “Em có biết 3 năm qua anh ở đó như nào không? Hả?”
Diệp Tuyết bị anh ép lùi lại một bước, trong mắt tràn đầy chật vật: “Vậy cô ta thì sao? Chính tai em nghe thấy anh cùng cô ta…”
Trình Lập nhìn cô chằm chằm, như thể anh đã nghe thấy một trò chuyện cười, và sự châm biếm trong mắt anh càng sâu: “Nếu không như vậy, sao em chịu lộ mặt?”
“Diệp Tuyết, đây không phải ngày đầu tiên em biết anh. Khi chúng ta mới quen nhau, em cũng biết anh đâu phải một trai zin ngây thơ gì. 3 năm xa cách, ngoại từ Thẩm Tầm, anh chưa từng có 1 đêm nào với người khác. Nếu em cho rằng anh hoàn toàn thủ thân như ngọc, thì anh muốn nói xin lỗi. Nhưng em ở trong lòng anh vị trí nào, em hẳn biết. Nếu em còn không chắc chắn, em có thể để bọn họ giết anh ngay bây giờ, coi như anh chưa từng đến, chúng ta cũng chưa từng gặp qua.”
Anh lùi lại, ánh mắt lạnh lùng, không chút do dự rời đi.
“Anh Ba!” Diệp Tuyết vội vàng nói, từ phía sau ôm lấy anh.
Trình Lập đóng băng tại chỗ.
Anh đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó dưới ánh mặt trời, cánh tay nhỏ bé ôm lấy eo anh, cô gái nhỏ khẽ nói: Trình Lập, em thích anh.
Khi đó, nước mắt cô thấm ướt áo anh, cảm giác mềm mại sau lưng khiến anh sợ hãi. Ngay cả lúc này, cảm giác sợ hãi đó vẫn rõ ràng như vậy.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, quay người lại và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã đánh mất giờ tìm thấy trước mặt. Cô gái đã dành những năm tháng tuổi trẻ tốt đẹp nhất, hơi ấm từng dựa vào nhau, giờ phút này đều trở về trong vòng tay anh, anh có tư cách gì mà tham lam nữa?
Sau cơn mưa trời lại sáng. Dưới bầu trời trong xanh, mênh mông biển hoa đỏ lá xanh rung rinh trong gió, đẹp đến mê hồn. Nông dân đi giữa, hai ba đứa trẻ cười đùa và chạy ngang qua nhà, trong miệng giả tiếng súng vang bùm bùm.
Nếu không có những bông hoa đỏ mê hoặc chói mắt thì đây là một bức tranh phong cảnh thôn quê hết sức bình thường.
Ba đ ĩa thức ăn, hai bát cơm, rất có không khí gia đình. Diệp Tuyết cầm bình rượu trên bàn rót đầy: “Anh Ba, em chưa từng nghĩ lại có cơ hội ăn một bữa cơm với anh.”
Trình Lập nhấp một ngụm rượu, lặng lẽ nhìn cô: “Ngày tháng sau này còn dài.”
“Anh không hỏi 3 năm qua em làm gì sao?”
“Trồng cây ăn quả, có thửa ruộng lớn hay kinh doanh ngọc bích?” Trình Lập cười nhẹ, “Chẳng lẽ em nghĩ anh ngây thơ đến mức hỏi cái này à? Chỗ này thì có thể làm cái gì?”
Loài cây xinh đẹp trước mắt kia, trồng hơn 500 cây trở lên ở Trung Quốc đã là phạm tội, nhưng ở vùng đất cằn cỗi này, nó nở rộ khắp núi đồi, cực kỳ mê hoặc.
Nghèo đói và chiến tranh đã khiến những người nông dân ở đây không có nhiều sự lựa chọn. Bọn họ có rất nhiều người là được thuê, nhiều người là chủ động trồng anh túc. Đối với họ mà nói, điều quan trọng hơn mạng sống của mình — gia đình có đủ ăn đủ mặc không, con cái có được học hành hay không. Thế giới bên ngoài m a túy tràn lan thì bọn họ cũng không quan tâm.
“Những thứ trước mắt này là những thứ mà anh đã dùng sinh mạng chiến đấu vài năm qua.” Diệp Tuyết đánh giá biểu cảm của anh ta.
“Em biết mà, anh đến Vân Nam là vì em, anh ở lại cũng vì em.” Trình Lập nhìn cô, ánh mắt chăm chú, “Em ở chỗ này, vốn là trách nhiệm của anh, nếu nói sai ở đâu, cũng là anh gây ra.”
“Điều đó không có nghĩa là anh phải ở lại đây với em.”
“Anh không nghĩ ra cách nào tốt hơn để giải quyết vấn đề giữa chúng ta. Lúc anh biết em vẫn còn sống, suy nghĩ duy nhất của anh là tìm em.” Trình Lập nhặt chiếc đũa, gắp thức ăn cho cô, “Suốt 3 năm qua, anh thường nằm mơ, mơ thấy bộ dạng em cả người máu chảy đầm đìa.”