“Được rồi, chú về đi, không cần tiễn ta.” Ngụy Khải Phong vỗ vỗ vai gã.
“Chú Ngụy, mấy năm nay chú đối với tôi như nào, tôi đều nhớ.” Nhạc Lôi đến gần ông ta, người nồng nặc mùi rượu, “Cho dù như thế nào, tôi vẫn muốn cảm ơn chú.”
“Được rồi, ta hiểu.” Ngụy Khải Phong xua tay, quay người lên xe.
Nhạc Lôi đứng ngoài cửa sổ xe với nụ cười trên khuôn mặt ửng hồng.
“Ngài sao vậy?” Lên xe được nửa đường, Diệp Tuyết nhìn Ngụy Khải Phong đã lên xe nhắm mắt lại, không khỏi hỏi.
“Không sao, ta hơi mệt.” Ngụy Khải Phong mở mắt ra, “Cô và A Lập sớm kết hôn đi.”
Diệp Tuyết nhẹ nhàng đáp lại, nhưng không nói.
Tốc độ xe lúc này đột nhiên chậm lại, tài xế nhìn thoáng qua bên ngoài báo cáo: “Xe của anh Ba đã dừng lại.”
Ngụy Khải Phong ra hiệu cho hắn dừng xe bên cạnh Trình Lập, ấn cửa sổ: “A Lập, làm sao vậy?”
Trình Lập ngồi trong xe, sắc mặt không tốt lắm: “Đột nhiên trong bụng có chút khó chịu, không cẩn thận đụng phải một tảng đá ven đường.”
“Chẳng lẽ bệnh cũ tái phát?” Diệp Tuyết mở cửa xuống xe, đi tới bên cạnh anh, “Em thấy xe này cũng không lái được rồi, nếu không anh ngồi xe chúng em đi?”
“Ừ, A Lập, đi với chúng ta, trước đến bệnh viện đã.” Ngụy Khải Phong ra hiệu cho tài xế, “Đi đỡ cậu ta.”
Cách đó trăm mét, Nhạc Lôi ngồi trên ghế phụ, ánh mắt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào ba chiếc xe màu đen phía trước, hoàn toàn không có chút nào say khướt như vừa rồi.
“Bọn họ chuyển hướng, không đi đường quay về.” Gã nhấc điện thoại báo cáo.
“Các người đi theo trước đi,” đầu bên kia điện thoại nhẹ giọng ra lệnh, “Tôi dẫn đám Ôn “sẹo” ở chỗ mai phục lại đây.”
“Nhưng chúng sắp vào trấn rồi, không làm gì thì có lẽ sẽ không có cơ hội.” Trên trán Nhạc Lôi toát ra một tầng mồ hôi.
“Vậy anh cứ nhìn chuẩn giờ, hử?” Người nọ cười khẩy.
“Đã rõ.” Nhạc Lôi cúp điện thoại, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước đang lao tới, hít một hơi thật sâu.
Trình Lập liếc nhìn kính chiếu hậu, sắc mặt tối sầm, nhỏ giọng nói với tài xế: “Mau lên.”
Người lái xe hơi lúng túng. Ngụy Khải Phong thường đi năm chiếc xe, chiếc xe của anh ta ở giữa, hai chiếc xe ở phía trước và hai chiếc xe ở phía sau, tùy tùng để đảm bảo an toàn cho ông ta.
“A Đông, vượt qua bọn họ, đến bệnh viện càng sớm càng tốt.” Ngụy Khải Phong ra lệnh.
Ngay khi vượt qua chiếc xe phía trước và đến vị trí phía trước, bất ngờ có một loạt tiếng súng dữ dội từ phía sau.
Diệp Tuyết biến sắc, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy chiếc xe cuối cùng đã mất lái đâm vào một gốc cây bên đường, sau vài tiếng súng thì đột nhiên nổ tung, bùng lên một đám khói dày đặc như pháo hoa. Những người trong xe hẳn đã chết.
Một vài chiếc xe nữa theo sát trong làn khói, thân xe quen thuộc khiến cô cau mày.
Cô lấy súng lục ra: “Hình như là đám người Nhạc Lôi.”
Lúc cô nói điều này, ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của Ngụy Khải Phong, nhưng thấy vẻ mặt của ông ta rất thờ ơ, dường như đang mỉm cười.
Lúc này, Trình Lập nhấn cửa sổ xe, cúi người ra ngoài, chăm chú nhắm mục tiêu, sau hai tiếng súng, phía xa có những tiếng phanh gấp và va chạm.
Xe của họ cũng chao đảo.
Trình Lập ngồi trở lại chỗ của mình: “A Đong, tập trung lái xe, đừng phân tâm.”
Giọng anh không có một tia gợn sóng, trầm tĩnh lạnh lùng.
Diệp Tuyết không khỏi nhìn anh, ánh mặt trời lướt qua khuôn mặt góc cạnh của anh, trên lông mày cùng trong mắt chiếu ra một vầng hào quang. Xa xa là mặt trời sắp lặn, hừng hực ánh lửa đỏ, gần là bóng dáng anh chìm trong bóng tối, và khi anh cúi đầu là cảnh phim trong bộ phim điện ảnh. Bất cứ ai gặp một người đàn ông như vậy đều sẵn sàng cùng anh trình diễn một câu chuyện trong cuộc đời, bất kể kết thúc là vui hay buồn.
Cầm nòng súng lạnh lẽo trong tay, hiện thực không thể tránh khỏi, và cũng là câu nói bình tĩnh nhưng chắc nịch của anh đêm hôm đó – anh đã yêu người khác rồi.
Vì anh không chút do dự, cô sẽ tự tay viết đoạn kết cho cả hai, thua cũng phải thua đẹp.
“A Lập, cậu không sao chứ?” Ngụy Khải Phong còn có tâm tình hỏi thăm tình huống của anh.
Trình Lập hơi nghiêng đầu: “Tôi không sao.”
“Ta nhớ rõ phía trước rẽ trái, dưới chân núi có một ngôi chùa. A Đông, lên xe của Đồ Quang, dùng tốc độ nhanh nhất lái đi, những người khác tiếp tục đi về phía trước.”
A Đông gật đầu, cầm bộ đàm lên.
Khi đến ngã tư, hai chiếc xe nhanh chóng quay đầu lái về phía chân núi.
Một dòng sông nhỏ uốn khúc, từ trong khe núi chậm rãi chảy xuống. Mặt hồ được bao phủ bởi cỏ xanh và hoa lá rực rỡ sắc màu, trong ánh chiều tà của mặt trời, phản chiếu những bức tường trắng và mái vàng của ngôi đền, hòa quyện thành một khung cảnh yên tĩnh và xinh đẹp.
Ngụy Khải Phong ngồi trên tảng đá ven sông, đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn phía sau, cũng không quay đầu lại.
“Chú Ngụy, chú đúng tìm được trợ thủ đắc lực, hại tôi tổn binh hao tướng.” Nhạc Lôi đi tới trước mặt ông ta, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, “Người đâu?”
“Ai?” Ngụy Khải Phong hút một điếu xì gà, “Mấy năm nay người đến bên ta tới tới lui lui, không phải chỉ có mấy khuôn mặt các người hay sao?”
“Trình Lập cùng Diệp Tuyết đâu?” Nhạc Lôi lại hỏi.
“Mày biết hoa thược dược có ý nghĩa gì không?” Ngụy Khải Phong dường như không nghe thấy, chỉ vào đóa hoa màu tím bên cạnh, “Bên cạnh ý chúc may mắn, nó còn có nghĩa khác là “phản bội”. Nếu mày mày đã chọn lễ cưới của con gái mình để gây rắc rối, là cũng không sợ máu tươi làm bẩn không khí vui mừng. Có bao nhiêu lợi ích, khiến mày đến hạnh phúc của Tiểu Anh cũng không để bụng?”
“Đám cưới vui, mọi người uống say mèm, chẳng có ai quấy rối. Chú Ngụy, chú nổi tiếng tàn nhẫn độc ác. Sao bây giờ chú lại hành xử như một người cha yêu thương vậy? Khó trách chúng tôi đã theo chú sinh tử nhiều năm như vậy. Bây giờ chúng tôi muốn con gái, con rể chú làm không công.”
Ngụy Khải Phong ngẩng đầu nhìn hắn cười, trong mắt tràn đầy châm chọc.
Ông biết rõ con đường mình đang đi, rất rõ. Hôm nay là ông – Ngụy Khải Phong, ngày mai sẽ là người khác, không phải lúc trước ông cũng đạp người khác xuống bùn mà lên nắm quyền sao? Chỉ là kẻ sinh sau trước mắt đầu óc không đủ, đi đâu cũng đếm tiền bán mạng cho người khác.
“Giao đồ đi.” Nhạc Lôi có chút bực bội, chĩa súng về phía ông ta.
“Cái gì?” Ngụy Khải Phong cười lạnh, “Ai muốn? Ai muốn tự mình lấy.”
“Chú Ngụy nói đúng,” một giọng nói dịu dàng vang lên, Giang Tế Hành chậm rãi đi tới trước mặt hai người, ấn họng súng của Nhạc Lôi xuống, “Tôi muốn.”
“Tế Hằng, ta tự nhận đối với cậu không tệ.” Ngụy Khải Phong nhìn hắn chằm chằm.
“Chú Ngụy nhìn thấy tôi vẻ như không có gì nhạc nhiên nhỉ? Xem ra đã sớm đề phòng tôi rồi? Cha con Hoàng Vĩ Cường đúng là không dùng được, ông già không trị được, thằng con không nghĩ báo thù cho cha cũng không nói, còn bị dọa chảy khỏi Trung Quốc, để người ta khéo bắt được, cũng đúng, nếu bọn chúng không ngu, cũng đã chẳng trúng kế tôi.” Giang Tế Hằng ngồi xổm xuống, tư thế rất cung kính, “Ngài đối với tôi không tệ, vì vậy tôi muốn báo đáp lòng tốt của ngài, để ngài nghỉ ngơi sớm chút. Ngài xem, chúng ta làm giao dịch đi, ngài cho tôi thứ tôi muốn, tôi sẽ để ngài an nhàn tuổi già, hải đảo hay núi sâu, muốn đi đâu cũng được.”
“Tế Hằng, mày có bản lĩnh vậy, còn muốn cướp đồ của tao? Tao già rồi nhưng cũng không phải lão già hồ đồ, tao cho mày xong thì còn giá trị gì?”
“Vậy là không muốn thương lượng?” Giang Tế Hành đứng dậy, cười tủm tỉm vỗ vai Nhạc Lôi, “Đưa chú Ngụy lên đường.”
Ngay khi họng súng của Nhạc Lôi chạm đến thái dương của Ngụy Khải Phong, Giang Tế Hằng lại gọi lại: “Đây là đền chùa, tốt hơn nên thanh tĩnh chút, Ôn “sẹo”, mày thích dùng dao, dùng dao đi.”
Hắn quay lại, mỉm cười với Ngụy Khải Phong: “Chú Ngụy, có thể đau một chút, chịu đựng nhé.”
Ngụy Khải Phong cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt: “Giang Tế Hằng, mày…”
Ông ta không thể phát ra âm thanh. Bởi vì Ôn “sẹo” đã che miệng, mà khi cổ họng vừa buông ra, chất lỏng ấm áp lập tức phun ra, bụi thược dược vương vãi dưới chân, cánh hoa vàng, tím, hồng trong nháy mắt biến thành màu đỏ.
Càng về đêm, núi rừng càng thăm thẳm. Thỉnh thoảng một vài con chim cất lên những tiếng kêu thê lương càng trở nên đáng sợ hơn. Dưới ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người lướt qua giữa những tán cây.