Anh Ở Phía Nam Đám Mây - Chương 2-3: Morpheus (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Anh Ở Phía Nam Đám Mây


Chương 2-3: Morpheus (3)


Phòng tắm lớn như vậy, chỉ còn lại mình anh.

Anh lại nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau thành bể.

“Trận này là anh chủ đạo, tôi chỉ cần diễn theo kịch bản của anh là được, dù sao anh nhất định cũng có lý do.”

Đột nhiên trong đầu anh hiện lên một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, mới tối nay, cô gái đó nhìn anh vẻ mặt tín nhiệm.

Sao cô lại tin tưởng anh đến thế?

Khóe miệng anh nhếch lên, tự cười giễu.

Anh đã từng tự cho mình là đúng khi tự chỉ đạo một hành động, nhưng cũng vì thế đánh mất người yêu. Mà người anh yêu kia, cũng tin tưởng anh nhiều như vậy.

Những sai lầm và tội lỗi như vậy có thể khiến anh phải dành cả phần đời còn lại để trả giá.

Ngày hôm sau, Thẩm Tầm đang ở căng tin ăn sáng, điện thoại trong túi vang lên, cô nhìn chằm chằm màn hình gần mười giây mới nhấc máy.

“Tầm Tầm, sao không trả lời tin nhắn của anh?” Hứa Trạch Ninh ở đầu bên kia điện thoại thở dài.

“Bận quá quên mất.” Cô trả lời.

“Vẫn còn giận anh à?” Anh hỏi.

“Không.” Cô đang nói thật.

“Ngày hôm đó hôn em là anh nhất thời xúc động, không—”

“Nếu là nhất thời xúc động, nói thêm cũng vô ích,” Cô vội vàng cắt ngang lời anh, “Tôi còn có việc phải làm, không nói nữa.”

Sau khi cúp điện thoại, cô vô thức cầm thìa khuấy bát cháo trước mặt.

Trong mắt người khác, Hứa Trạch Ninh là một anh tài tuấn tú, dịu dàng nho nhã, gia thế hiển hách, thật là một người chồng không tồi. Nhưng đối với cô, bị một người mà mình luôn coi là anh trai cưỡng hôn, cảm giác này thật tệ.

“Chị Tầm, bát cháo này có thù oán gì với chị à?” Một giọng nói do dự từ phía trên truyền đến.

Thẩm Tầm ngẩng đầu lên, Trương Tử Ninh ngồi xuống đối diện với cô, tay cầm một que bột chiên giòn.

“Cả đêm qua thẩm vấn à?” Thẩm Tầm nhìn kiểu tóc bù xù của anh.

“Vâng,” Trương Tử Ninh gật đầu, “nhưng không có kết quả. Trình đội nói bọn chúng chỉ đang giao hàng. Đám tép riu mạo hiểm đưa hàng, thực tế chỉ vì một số tiền con con.”

“Anh ta cũng thức cùng mấy người sao?” Thẩm Tầm có chút kinh ngạc, Trình Lập không phải tiễn cô rồi mới rời đi sao?

“Đúng vậy, anh ấy vẫn tự mình quan sát hắn, hơn 5 giờ mới đi ngủ một lát.” Trương Tử Ninh uống một hớp sữa đậu nành, giơ tay chỉ hướng cửa, “Chị xem, anh ấy đã tỉnh lại rồi.”

Thẩm Tầm quay đầu lại, thấy Trình Lập đang đi về phía họ, anh đã thay một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, trên khuôn mặt nghiêm nghị không có một dấu vết mệt mỏi nào.

“Em đi lấy cho anh.” Trương Tử Ninh lập tức “chân chó” đứng lên, chạy đến bên cửa sổ phòng ăn.

Trình Lập ngồi xuống đối diện, Thẩm Tầm lúc này mới thấy tơ máu nhàn sạt trong mắt anh.

“Nghe Tử Ninh nói, anh mới chỉ ngủ một lúc,” cô nói.

“Không phải giới truyền thông cũng thường thức khuya sao?” Anh nhẹ giọng nhìn cô.

“Ừm, vậy nên không có cà phê thì không được,” Thẩm Tầm tiếp tục, “Ở Cảnh Thanh này có biết quán cà phê nào ngon không?”

“Không có.” Anh trả lời lưu loát, nhưng lại nói, “Trong kí túc xá của tôi có.”

Thẩm Tầm trợn to hai mắt: “Anh mời tôi tới ký túc xá uống cà phê sao? Gì vậy? Nestle?”

Trình Lập khẽ nhếch môi, nhưng không phản ứng lại cô, nhận lấy khay từ Trương Tử Ninh rồi bắt đầu ăn bữa sáng.

Chờ anh ăn xong, Thẩm Tầm cũng mới giải quyết xong bát cháo. Anh đứng dậy, đi được vài bước, quay lại, đốt ngón tay gõ lên mặt bàn.

“Gì vậy?” Thẩm Tầm ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.

“Đi thôi, uống Nestle.” Anh nói.

Thẩm Tầm đầu đầy vạch đen đi theo anh.

Thẩm Tầm tiến vào ký túc xá của Trình Lập, bài trí trong phòng cũng giống như phòng của cô, không lớn nhưng vì ít đồ nên nhìn có vẻ thoải mái. Cô liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dán chặt vào chiếc bàn kê sát tường, cô kinh ngạc quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Anh thực sự có một máy pha La Marzocco.”

Đây không phải là ký túc xá, đây đúng là quán cà phê rồi.

“Anh tôi đưa cho.” Anh cầm một chiếc cốc sạch, “Một mình tôi uống không hết, đồng nghiệp thường xuyên tới dùng, buổi sáng bọn họ đã uống hết rồi.”

“Anh của anh là giới nhà giàu à?” Thẩm Tầm gật đầu, nhìn chất lỏng màu nâu sẫm nhỏ xuống.

“Nhà tôi cũng kinh doanh một chút.” Anh nhàn nhạt đáp.

“Vậy sao anh lại trở thành cảnh sát? Sao anh lại đến tận đây?”, cô hỏi.

Anh liếc nhìn cô: “Tôi tự nguyện.”

Cô sửng sốt.

“Muốn viết vào bản tin sao?” Anh đưa cốc cà phê cho cô, chậm rãi nói: “Vậy thì cô đổi thành tôi muốn trừ bạo an dân cũng được.”

Thẩm Tầm cúi đầu bưng cốc, không khỏi trợn tròn mắt.

Loại người gì vậy.

“Hạt này có nguồn gốc từ Vân Nam,” Anh nói thêm.

“Mùi vị rất ngon.” Cô từ đáy lòng cảm thán, sau đó lại nghĩ ra một câu hỏi mới, “Bọn họ sao lại gọi anh là anh Ba?”

“Tôi là con thứ 3 trong nhà,” anh trả lời trong khi pha cà phê cho mình. “Có một anh trai và một chị gái. Họ là cặp song sinh.”

Thẩm Tầm nhướng mày, thì ra là thế.

Trình Lập dựa vào bàn, ngẩng đầu lên uống cà phê, cổ họng anh giật giật. Thẩm Tầm nhìn xuống cổ anh, tầm mắt dừng ở chiếc cúc áo lỏng lẻo quanh cổ và làn da màu lúa mạch.

Cô chống cằm, có chút lơ đễnh, quả thật nam tính mê người.

Trình Lập đặt cốc xuống, bắt gặp ánh mắt của cô, không khỏi khẽ nhíu mày. Cô gái này ánh mắt quá mức thẳng thắn.

“Nhìn cái gì?” Anh không nhịn được hỏi.

“Nhìn anh đấy.” Cô nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, hai mắt như hai vầng trăng khuyết, có chút trẻ con lại có phần gợi cảm. Hai tay cô cầm cốc, cúi đầu uống cà phê, nhưng lại lẳng lặng nhìn anh qua tóc mái thưa.

Trình Lập quay đầu đi khỏi tầm nhìn của cô, khóe miệng anh từ từ mím chặt. Ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh, Thẩm Tầm trong lòng hơi trầm xuống. Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng đột ngột trên nét mặt anh.

Toàn bộ căn phòng đột nhiên rơi vào một bầu không khí im lặng và khó xử, âm thanh của cuộc huấn luyện từ bên ngoài dường như đặc biệt vang dội.

Cô không biết mình đã đắc tội người đàn ông này chỗ nào.

Đặt chén xuống, Thẩm Tầm đứng dậy, trong lòng dâng lên một tia tức giận.

“Tôi uống xong rồi, tôi đi đây.” Cô nói xong liền bước tới nhìn anh chằm chằm.

“Ừ.” Anh lạnh nhạt đáp, âm điệu lạnh lùng, không thèm nhìn cô một cái.

“Cảm ơn.” Cô tiếp tục, đôi mắt vẫn bướng bỉnh dán chặt vào khuôn mặt điển trai đó.

Cuối cùng anh cũng ngước nhìn cô, nhưng trong mắt hiện lên sự thiếu kiên nhẫn và xa cách.

Cô híp mắt, gằn từng chữ nói: “Trình đội, tôi chỗ nào khiến anh không hài lòng?”

“Không có.” Anh trả lời dứt khoát.

Thẩm Tầm không nhìn anh nữa, nhấc chân rời đi, đi tới cửa liền quay người lại, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì: “Trình Lập, tôi cho rằng việc mình đánh giá vẻ ngoài của anh không có gì không ổn, tôi cũng không phải cố tình lấy lòng anh. Bản chất tôi nói anh đẹp hay tôi nói tiếng cảnh khuyển ngoài kia sủa to cũng chẳng khác gì nhau cả.”

“Ai đẹp? Cảnh khuyển gì?” Cô vừa nói xong, giọng nói của Trương Tử Ninh đã cắt ngang. Cậu cầm một chiếc cốc thủy tinh di động, đi đến trước mặt Thẩm Tầm.

“Tôi nói cảnh khuyển ngoài sân chơi nhìn đẹp.” Thẩm Tầm nhìn cậu, cười nói.

“Con nào? Vài con mà. Cô nói là Quả Quả hay là Ớt Cay?” Trương Tử Ninh bắt đầu quan tâm.

“Không phải, đây này.” Cô liếc mắt nhìn người đàn ông, ý cười trên khóe miệng càng sâu.

“Quả Cam sao?” Trương Tử Ninh hoang mang nhướng mày, “Là chó mới à? Sao tôi không biết vậy? Trình đội, anh biết không?”

* Thẩm Tầm dùng từ “橙子”, Tử Ninh nghe nhầm thành “橙子”

“Tôi không biết, cậu đi hỏi đi.” Trình Lập giọng nói bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại rơi trên mặt Thẩm Tầm.

Thẩm Tầm bắt lấy ánh mắt của anh, không tránh không né, khóe mắt lông mày mang theo vẻ khiêu khích, trong đôi mắt sinh động kia có không cam lòng, kiêu ngạo, tức giận… và mong đợi.

“Anh nhìn đẹp trai.”

“Trình Lập, hứa với em đi, từ nay về sau, trong mắt anh chỉ có em thôi. Bởi vì trong mắt em cũng chỉ có anh.”

Lại một đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm mỉm cười hiện lên trong đầu, sau đó trong lòng anh đột nhiên dâng lên một trận đau đớn.

Thẩm Tầm ngây người.

Khi cô nhìn thấy đôi mắt đen láy sắc bén kia, trong lòng chợt hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm – tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng như vậy? Loại ánh mắt đó gần như quét qua một tia bi thương bao trùm, khiến cô có ảo giác không thể động đậy.

Là ảo giác đi ——cô bước một bước nhẹ về phía trước. Trong phút chốc, giống như kết giới bị phá vỡ, anh cụp mắt nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ lãnh nhạt.

Thẩm Tầm sững sờ tại chỗ. Chỉ trong vài giây, cô cảm thấy như thể mình vừa bị hạ chú rồi lại được giải thoát, không hiểu sao trái tim cô đột nhiên co thắt và mất mát ngay lúc anh cúi đầu, thu hồi tầm mắt.

“Chị Tầm, chị nắm nhiều thông tin hơn chúng tôi, quả nhiên đúng là người trong giới truyền thông,” Trương Tử Ninh vừa đi về phía máy pha cà phê vừa quay sang nói với cô “Chị đi vậy, tán gẫu một chút không được sao?”

“Nói cái gì?” Cô dựa vào cửa, nhếch khóe miệng, ” Nhìn coi, Trình đội nhà các người không thích nói chuyện phiếm đâu.”

Trình Lập không nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cách thờ ơ, cúi đầu, đốt một điếu thuốc rồi đi đến bên cửa sổ.

“Chị Tầm này, em mạo muội hỏi chị một câu.” Trương Tử Ninh hắng giọng với vẻ mặt tò mò xấu hổ, “Chị có bạn trai chưa?”

“Không có.” Thẩm Tầm nhướng mày, trả lời dứt khoát.

“Sao có thể!” Trương Tử Ninh vẻ mặt không thể tin được, “Chị xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, nhất định có rất nhiều người theo đuổi.”

“Vậy cũng phải xem tôi có thích hay không.”

“Chị không thích ai sao?” Trương Tử Ninh tiếp tục nói nhảm.

“Thích một người…” Cô thở dài, khẽ cười nói: “Không dễ dàng như vậy đâu. Cậu muốn trao cả trái tim mình, nhưng nói không chừng lúc lấy lại thì trái tim cũng vỡ nát rồi, hoặc lúc đã sa vào, muốn tìm lại cũng không tìm được nữa.”

Không biết vì sao, ánh mắt của cô không tự chủ được rơi vào người đàn ông bên cửa sổ, vừa dứt lời, anh tựa hồ có chút chấn động, ngẩng đầu nhìn cô.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Thẩm Tầm cảm thấy hơi thở của mình đông cứng lại.

Tò mò thật, người đàn ông này đang giấu trong lòng chuyện gì vậy?

Trong lúc nhất thời, Trương Tử Ninh dường như cũng im lặng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Trình Lập bắt máy và nghe vài từ, vẻ mặt anh tối sầm lại, anh cúp đường dây và nói với Trương Tử Ninh, “Chú đi theo anh.”

Lúc bọn họ bước ra khỏi cửa, Thẩm Tầm không khỏi nói: “Không dẫn theo tôi sao?”

Trình Lập dừng bước, nhìn cô hai giây rồi nói: “Đi thôi.”

Thẩm Tầm không để ý chút nào do dự của anh, nhanh chóng đi vào phòng lấy ba lô, đi theo bọn họ.

Giang Bắc đã mở một chiếc ô tô, đang đợi bọn họ, trên ghế phụ có một đồng nghiệp nam.

“Chú đi với bọn họ đi, anh tự lái xe.” Trình Lập ra hiệu cho Trương Tử Ninh lên xe, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Tầm, “Cô đi theo tôi.”

Thẩm Tấn giật mình, gật đầu, đi theo anh đến bãi đậu xe, dừng trước một chiếc Toyota Land Cruiser màu trắng.

 Cô nhìn quanh ra phía sau xe, leo lên rồi ngồi xuống ghế phụ.

“Dung tích 4.6L, ​​Trình đội quả nhiên là giới nhà giàu mà.” Sau khi anh khởi động xe, cô cảm thán một câu.

“Tôi sẵn lòng.” Anh nhìn phía trước nói ngắn gọn, lời ít ý nhiều.

“…” Thẩm Tầm nghẹn ngào nói: “Vậy anh không sẵn lòng cái gì?”

“Cô muốn nghe sự thật?”

“Ừ.”

“Mang theo cô.”

“Vậy sao anh còn để tôi ngồi trên xe của anh?” Cô buồn bực.

“Yên tâm đi.”

“Ý là gì?”

“Chuyến đi này khả năng có chút nguy hiểm,” anh xoay vô lăng rẽ phải, lái xe ra khỏi cổng cục công an, “Tôi cần đích thân trông chừng cô, đảm bảo cô không gây chuyện.”

Thẩm Tầm sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng cong lên, người này thật sự rất khó nói được lời nào dễ nghe, rõ ràng là muốn tự mình bảo vệ cô.

“Đi đâu vậy?” cô hỏi.

“Biên giới, khoảng hai giờ nữa.” Anh đáp.

“Vội như vậy, định đuổi theo người sao?” Cô lại hỏi.

Anh liếc nhìn cô, mặt trầm như nước: “Tên lần trước chúng ta bỏ qua ở quán trọ.”

“Trốn rồi, hay là đã…” Thẩm Tầm nhớ tới lời Giang Bắc nói lần trước — người bị bắt không dám quay lại tiết lộ mình đã bị bắt, bởi vì tổ chức sẽ không còn tin tưởng hắn, để tránh rắc rối, thậm chí sẽ trực tiếp xử hắn.

“Tôi cũng không biết.” Trình Lập khẽ cau mày, từ trong hộc đựng thuốc lá vươn ra một điếu thuốc.

Thẩm Tầm lấy bật lửa ra, châm lửa cho anh.

Anh cúi đầu về phía ngọn lửa, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô: “Cám ơn.”

Tầm nhún nhún vai: “Không có gì, chỉ là chứng minh tôi cũng không hoàn toàn phiền toái.”

Hành trình lần này không ngắn, cô hi vọng bọn họ có thể chung sống hòa bình với nhau.

Khi chiếc xe đang xóc nảy, một vật gì đó treo trên gương chiếu hậu lắc lư khiến cô chú ý.

Là một chiếc vòng cổ.

Thuộc dòng Trinity kinh điển của Cartier, dây chuyền được xâu chuỗi với các 3 vòng gồm hoàng kim, bạch kim và vàng hồng, được tô điểm bằng những viên kim cương vụn, tượng trưng cho tình cảm gia đình, tình bạn và tình yêu.

Cô vô thức đưa tay nắm lấy ba chiếc vòng đan vào nhau, xe đột ngột dừng lại, cô rướn người nắm lấy tay nắm cửa cho ổn định.

 Chính anh đã nhấn phanh.

Thẩm Tầm lập tức ý thức được vấn đề, cô buông tay ra, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh: “Xin lỗi, sợi dây chuyền này đối với anh rất quan trọng đi.”

Anh mím chặt môi, gật đầu.

“Chủ nhân của sợi dây chuyền đâu?” Cô trực tiếp hỏi.

 Đây là một chiếc vòng cổ của phụ nữ.

 Cô nhìn thấy bàn tay đang cầm vô lăng của anh đột nhiên siết chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch.

“Không còn nữa,” anh đột ngột nói ngay khi cô nghĩ anh sẽ từ chối trả lời, “Hy sinh rồi.”

Cô ngẩn ngơ.

“Anh vẫn chưa tìm ra hung thủ phải không?” Cô im lặng một lúc rồi nói ra phán đoán của mình.

“Sao cô biết?” Anh dập điếu thuốc liếc nhìn cô, đôi mắt đen láy như chất chứa từng đợt sóng.

“Bản năng nghề nghiệp,” cô nhìn chiếc vòng cổ xinh đẹp đung đưa liên hồi, “Anh có biết việc anh không thể buông tay đã đủ rõ ràng rồi sao.”

Anh không nói gì, trong một lúc chỉ có tiếng lốp xe và tiếng gió trong xe.

“Việc tìm được hung thủ đã hành anh bao lâu rồi?” Một lúc lâu sau, cô phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Ba năm.” Anh đáp.

“Vậy thì đừng để đến năm thứ tư.” Giọng cô từ từ cao lên, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Trình Lập không nhìn cô, ánh mắt vẫn hướng về con đường tưởng chừng như dài vô tận phía trước, nhưng trái tim anh lại bị lời nói của cô khẽ rung động.

Xe chạy ra ngoài thành thì gặp mưa lớn, xuyên qua lớp rèm che mưa, đèn hậu của chiếc xe phía trước Giang Bắc hình như có chút mờ mịt.

Trình Lập cầm điện thoại lên, mở WeChat và gửi một tin nhắn thoại: “Chậm lại, cẩn thận.”

Thẩm Tầm liếc anh một cái.

Anh vội hơn bất kỳ ai khác, nhưng lại là người ổn định nhất.

“Đừng nhìn tôi như thế.” Anh nhìn chằm chằm về phía trước, giọng đều đều.

“Nhìn anh như nào?” Cô chỉ nhìn anh chằm chằm, khóe miệng cong lên.

“Giống như nhìn một con chuột.” Anh khẽ nhíu mày.

 ”Sao vậy được? Anh rõ ràng là cấp độ dã thú.” Thẩm Tầm nụ cười càng sâu, nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của anh —— người này bề ngoài cứng rắn như đá, nhưng nội tâm lại chi chít vết thương.

Trong lòng đột nhiên hiện lên một tia tiếc hận.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nén cơn nhói trong lồ ng ngực. Là một phóng viên, điều cần tránh nhất là nhập tâm quá sâu, quá đặt nặng cảm xúc, như thế sẽ không thể tường thuật, phân tích một cách khách quan, bình tĩnh. Vì biết quá nhiều về người và vật nên không tránh khỏi thấy sầu đau, khó tránh khỏi có tình cảm như thánh mẫu, luôn cảm thấy ngòi bút trong tay mình có thể cứu vớt được nỗi đau.

“Sao cô lại là phóng viên?” Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.

Lúc này Thẩm Tầm có chút sửng sốt, suýt chút nữa cho rằng anh có thể nhìn thấu tâm tư của cô.

“Có thể không ngừng tìm kiếm những điều mới cũng những vấn đề.”

“Cho nên, cô sợ dừng lại?” Giọng nói trầm thấp lại vang lên.

Vẻ mặt Thẩm Tầm cứng đờ: “Trình đội này, hình như anh đang thẩm vấn tôi.”

“Xin lỗi nếu làm cô cảm thấy khó chịu.” Đôi mắt anh cuối cùng cũng dừng lại trên mặt cô trong một giây.

“Không,” cô cúi đầu, siết chặt ngón tay hết lần này đến lần khác, “Anh nói đúng.”

Trình Lập quan sát chuyển động của cô từ khóe mắt. Những ngón tay thon dài trắng nõn đan vào nhau, thỉnh thoảng nâng lên hạ xuống. Đây là một chuyển động trong tiềm thức để che giấu sự lo lắng bên trong.

“Có muốn ngủ một lát không? Còn lâu mà.” Anh không tiếp tục chủ đề vừa rồi.

“Uhm.” Thẩm Tầm nhàn nhạt đáp một tiếng, điều chỉnh chỗ ngồi, quay đầu dựa vào trên ghế nhắm mắt lại.

Cảm ơn anh đã buông tha cô. Nếu không, dưới đôi mắt sắc bén đó, cô có thể không còn gì để che giấu.

Khoảnh khắc đôi mắt anh chìm vào bóng tối, tiếng gió và tiếng mưa lướt qua tai anh càng thêm khuếch đại. Giờ khắc này, xuyên qua núi rừng trùng điệp, có người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy bình yên khó tả.

Không biết qua bao lâu, xe đột nhiên dừng lại. Thẩm Tầm bị đánh thức mở mắt ra, phát hiện xe đã dừng ở ven đường. Xe của Giang Bắc cũng dừng ở phía trước không xa.

“Xe của bọn họ kẹt trong ổ gà.” Trình Lập thấy cô tỉnh lại, lạnh nhạt giải thích: “Tôi xuống xem một chút, cô ở trong xe đi.”

Cô chưa kịp nói thì anh đã mở cửa bước xuống xe.

Trời vẫn mưa nặng hạt. Thẩm Tầm thấy Trương Tử Ninh và một đồng nghiệp nam khác cũng xuống xe, họ trước tiên đặt một thứ gì đó dưới bánh xe, sau đó cùng nhau đẩy xe, nhưng sau nhiều lần cố gắng vẫn không được.

Thẩm Tấn tắt máy lấy chìa khóa xe, mở cửa bước xuống xe.

Cơn mưa băng giá trút xuống đầu, cô rùng mình nhưng vẫn chạy chậm về phía họ.

“Sao cô lại ở đây? Không phải bảo cô ở trong xe sao?” Trình Lập nhìn thấy cô nhíu mày không vui.

“Tôi từng gặp phải tình huống này rồi, để tôi lái xe đi,” cô chỉ vào ghế lái, “Có thể thêm một người đẩy xe.”

Trình Lập nhìn cô, gật đầu.

Thẩm Tầm cầm vô lăng, cẩn thận điều khiển chân ga. Thêm một Giang Bắc chắc nịch đằng sau, sau hai lần thử nữa, chiếc xe cuối cùng cũng lao ra khỏi hố bùn.

Thẩm Tầm xuống xe, vui vẻ đi về phía bọn họ: “Người nhiều lực lớn.”

Trình Lập vẫn là vẻ mặt lạnh lùng: “Mau lên xe.”

Thẩm Tầm cong môi không thú vị, đi về phía chiếc Toyota Land Cruiser của họ.

Sau khi lên xe, một luồng hơi ấm phả vào người cô, dưới sự chênh lệch nhiệt độ, cô hắt xì vài cái, có chút ngượng ngùng giải thích: “Tôi bị viêm mũi dị ứng một chút.”

Trình Lập liếc nhìn cô, không nói gì.

Thẩm Tầm cúi đầu nhìn áo len đã ướt gần hết, quần dài cũng ướt một nửa, lúc này mới cảm thấy có chút khó chịu.

Cô định ngẩng đầu lên thì có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, trùm lên đầu cô.

Cô cầm lấy, thấy đó là một chiếc khăn tắm. Trình Lập đang lấy thứ gì đó ra khỏi túi tập thể dục ở ghế sau.

“Lau tóc đi, đừng để cảm lạnh. Đi vội, tạm vậy đi.”

Giọng nói của anh vẫn không có chút độ ấm nào, nhưng Thẩm Tầm lại cảm thấy trái tim mình ấm áp.

“Còn anh thì sao?” cô hỏi, một bên vừa lau tóc vừa nhìn anh.

 Áo sơ mi của anh cũng ướt sũng, trên mặt còn vương vài giọt nước, vài lọn tóc ngắn lòa xòa trước trán, khiến anh có vẻ gợi cảm lạ thường.

“Cô lau xong phải trả lại cho tôi.” Anh chậm rãi nói, đôi mắt đen của anh chạm vào mắt cô.

 ”Ồ.” Cô đưa khăn tắm cho anh, thấy anh cầm lấy tiếp tục lau tóc, trên mặt cô đột nhiên nóng lên, càng lúc càng nóng.

Tại sao cô lại cảm thấy mờ ám nhỉ? Trời đất quỷ thần ơi, cô phát điên vì cái gì vậy?

“Cô sao vậy?” Anh nghi ngờ nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, “Bây giờ cô không phát sốt chứ?”

“Có sao?” Cô hoảng hốt sờ sờ trán, “Hình như, hình như rất nóng, tôi còn có chút choáng váng.”

Anh thả chiếc khăn xuống, vươn tay ra.

Lòng bàn tay ấm áp làm bỏng trán cô. Lúc đó, cô bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn.

“Chắc không sao đâu.” Anh rút tay về, nhẹ nhàng nói.

“Chà, chắc không sao đâu.” Cô gật đầu, nói như vẹt.

“Để sau xem.” Anh liếc cô một cái rồi đạp ga phóng đi.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN