Anh Ở Phía Nam Đám Mây - Chương 20-1: Em chỉ cần anh (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Anh Ở Phía Nam Đám Mây


Chương 20-1: Em chỉ cần anh (1)


Lại là một đêm giao thừa.

Thẩm Tầm hôm nay cũng không ăn mặc đặc biệt, cô mặc một bộ đồ thể thao, mặc một chiếc áo khoác lông vũ bên ngoài và đi ăn. Tống Thiến từ trước đến nay không thích động dầu mỡ, ngày thường trong nhà có dì giúp việc nấu ăn, bữa tối giao thừa cũng đặt một bàn cho 3 người, nhưng phòng riêng dành cho mười hai người, ngược lại trông hơi vắng vẻ. Nhưng dù sao bà sinh ra đã là người dẫn chương trình, giỏi nhất chính là ứng phó cục diện tẻ ngắt, lúc Tống Thiến nhìn thấy cô, các loại đề tài không ngừng trôi tuột.

“Con xem con kìa, có ngoại hình có khuôn mặt, sao ăn mặc như đàn ông con trai thế, lúc trước dì đi Ý, mới mua hai chiếc áo khoác len cashmere hiệu Max Mara, lát nữa dì đưa cho con cái màu trắng nhé, đẹp lắm.” Bà cau mày nhìn bộ đồ thể thao của Thẩm Tầm, “Thiết kế của Lululemon tuy đơn giản, nhưng mặc như này nhìn vẫn thiếu chút nữ tính.”

“Cháu không mặc đồ trắng đâu, khi ra ngoài phỏng vấn cũng hay bẩn. Dì cứ giữ cho mình đi, dì mặc đồ trắng mới đẹp.” Thẩm Tầm cười vẫy tay.

“Bây giờ còn đi chạy phỏng vấn? Lần trước dì nói với cha con, bảo điều con đến đài truyền hình, trước tiên làm phóng viên trước ống kính, sau đó làm tiết mục. Dì nghe nói con làm tiết mục phát thanh cũng không tệ, lên TV hẳn cũng không vấn đề.” Tống Thiến một bên nói đề xuất với Thẩm Tầm, một bên gắp đồ ăn cho Thẩm Tấn Sinh, “Con uống ít rượu thôi.”

Thẩm Tầm ngoan ngoãn gật đầu, để ngừa bà nói càng nhiều đề tài.

“Dì nghe nói Trình Thành của Thành Á theo đuổi con?” Tống Thiến uống một ngụm canh, nghĩ tới một chuyện khác.

Thẩm Tấn Sinh nghe vậy, nhìn con gái mình: “Có chuyện này sao?”

“Không có đâu, chỉ là cùng ăn vài lần cơm.” Thẩm Tầm trả lời.

“Bối cảnh anh ta cũng không tệ lắm, cũng rất có năng lực, nhưng đã ly hôn rồi,” Tống Thiến nhìn chồng mình, “Về phương diện này, Tầm Tầm nhà mình có lẽ thiệt thòi chút.”

“Nếu muốn tìm thì cố gắng đừng tìm những người đã ly hôn.” Thẩm Tấn Sinh khẽ cau mày.

Thẩm Tầm cúi đầu uống canh, không khỏi âm thầm thở dài. Nhìn tư thế của họ, như thể cô và Trình Thành thực sự đang yêu nhau.

“À, con trai của ông Quách trưởng đài em từ Thâm Quyến về ăn Tết Nguyên đán. Em đã gặp rồi. Chàng trai trẻ độc thân, tuấn tú lịch sự, xuất thân gia giáo, tốt nghiệp từ một trường nổi tiếng rồi còn tự mình xây dựng sự nghiệp, nhận được tài trợ vòng thứ 3 rồi. Em nghe nói cậu ta đang muốn chuẩn bị ra mắt. Nếu không em nói với ông Quách nhé, sắp xếp một ngày trước ngày thứ bảy để ông ấy gặp Tầm Tầm nhà mình?” Tống Thiến cầm điện thoại di động của mình lên để xem bảng tin, dưa tới trước mặt Thẩm Tấn Sinh, “Xem này, vừa khéo chiều nay ông Quách đăng lên một bức ảnh gia đình. Thế nào, nhìn anh chàng này được lắm đúng không?”

Thẩm Tấn Sinh đeo kính đọc sách vào, nhìn kỹ rồi gật đầu: “Chà, cũng đoan chính đấy.”

Thẩm Tầm nhướng trán: “Cha, dì Tống, chúng ta ăn cơm trước đi.”

“Tầm Tầm, con đừng chê dì phiền, lúc dì bằng tuổi con giờ, cũng không lo lắng chuyện kết hôn, chuyên tâm làm việc, nhưng sau lại chậm trễ, may mắn sau này gặp được cha con… “

Thẩm Tầm đặt thìa xuống, vang lên tiếng gõ giòn vang, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

“Cháu hiểu rồi, cảm ơn dì đã nhắc nhở,” cô ngẩng đầu, giọng điệu khách sáo, nhưng trong mắt lại không có ý cười, “Xin lỗi, con ăn no rồi, con về trước, chúc mừng năm mới.”

Cô đứng dậy, mặc áo khoác đi ra ngoài.

Trong hành lang, sau lưng có tiếng mở cửa, Thẩm Tấn Sinh đuổi theo: “Tầm Tầm.”

Cô quay lại nhìn cha mình, ông có vẻ hơi xấu hổ.

Ông xách túi giấy đưa cho cô: “Hai chai rượu vang đỏ này rất ngon, người khác tặng cho dì Tống Thiến, dì ấy bảo cầm đưa cho con, để con uống cùng bạn.”

Thẩm Tầm trầm mặc vài giây mới chậm rãi tiếp lời: “Ồ, đúng nhỉ, bà không cho ngài uống nhiều rượu, vậy con không khách sáo nữa, nói hộ con tiếng cảm ơn với bà ấy.”

Tết Âm lịch, thành phố Bắc Kinh bỗng trở nên vắng vẻ, đường xá thông thoáng, những tòa nhà cao tầng thường sáng đèn cũng trở nên mờ ảo, chỉ còn ánh đèn giao thông lập lòe lẻ loi.

Lúc chờ ở vạch kẻ ngang trên dường, máy nghe nhạc di động chuyển sang bài hát tiếp theo, và giai điệu quen thuộc đột nhiên vang vọng trong xe.

“Ký ức sẽ mơ hồ

Trong lòng lại càng rõ

Chẳng sợ nói gặp gỡ

Là ly biệt bắt đầu

Nếu như có nếu như

Chuyện xưa cũng như vậy

Nếu như không có anh

Thì chẳng cần có em…”

  …………

Thẩm Tầm nắm tay lái, cảm thấy toàn thân yếu ớt.

Tiểu Tầm Tầm, tôi dường như đột nhiên có chút hối hận. Làm một người bình thường, cưới được một người vợ như cô, ngày ba bữa cơm ăn no, nằm phơi nắng thoải mái.

Tiểu Tầm Tầm, chúc cô và người mình yêu bên nhau đến già.

Dưới bầu trời đêm xa xăm, cô như nhìn thấy lại đôi mắt màu hổ phách ấy, nơi có ánh nắng, nụ cười và bóng hình cô.

Tiếng loa không biết từ đâu làm cô giật mình.

Cô vội vàng đạp ga định rẽ, một giây sau nghe thấy tiếng phanh gấp bên ngoài, sau đó là một tiếng rầm, cả chiếc xe của cô rung chuyển. Ánh đèn xanh đỏ cứ lập lòe ngoài cửa kính xe, cô đưa tay lên che mắt nhưng đầu óc vẫn mù mịt. Sau đó, cô nghe thấy ai đó gõ cửa sổ.

Cô ấn cửa kính xe, một viên cảnh sát mặt non nớt lườm cô: “Cô gái, cô sao vậy? Đèn chưa chuyển màu mà cô đã mù quáng rẽ? Cô dám đâm xe cảnh sát, đây có tính là hành hung cảnh sát không?”

“Đèn chưa đổi sao?” Thẩm Tầm do dự lặp lại, ngẩng đầu nhìn trước mắt, quả nhiên, lúc này đèn vừa chuyển sang màu xanh.

“Uống rượu rồi hả?” Cảnh sát nghi ngờ nhìn hốc mắt đỏ hoe và bộ dạng thất thần của cô, “Này, nhất định là cô uống rượu rồi, trong xe nồng nặc mùi rượu.”

“Không, tôi không uống.” Thẩm Tầm vội vàng biện hộ, quay đầu lại nhìn thấy túi giấy vốn để trên ghế phụ đã rơi xuống dưới ghế, cô nhặt lên, trong đó có hai chai rượu bị vỡ, chắc là lúc nãy va quệt xe.

“Anh xem, chai rượu vỡ.” Cô chỉ vào chiếc túi ướt đẫm.

“Vậy sao mắt anh cô thế?” viên cảnh sát khăng khăng.

1

“Mắt tôi——” Thẩm Tầm sửng sốt, “Vừa rồi ta nhớ tới một chuyện, có chút đau lòng.”

“Ây da, khóc hả, thất tình?” Viên cảnh sát nhìn cô, “Cô cứ bịa đi, cố bịa đi, cô xem cái cốc này, ở đây còn có lon bia phải không? Cô thấy tôi không phải giống cảnh sát giao thông, không có máy đo nồng độ liền nghĩ cứ lừa là xong tội đúng không?”

“Lon bia gì vậy?” Thẩm Tầm quay đầu lại nhìn, muốn gọi Dương Uy ngay tại chỗ mắng máu chó phun đầu, “Đây là đồ bạn tôi uống hôm qua, tôi quên vứt đi.”

“Được, tôi không rảnh cùng cô ở đây bịa chuyện, cùng tôi về đồn cảnh sát đi,” viên cảnh sát chỉ vào xe của mình, “Cô tự nhìn xem, cô nói đang tết nhất, tôi cố gắng làm việc chăm chỉ, cô lại cho tôi một lỗ hổng lớn như vậy.”

Thẩm Tầm nhìn lỗ hổng, có chút áy náy: “Tôi bồi thường tiền được không?”

“Tiền? Tiền là trọng điểm sao?” Viên cảnh sát lại lườm cô một cái, “Tôi nói cho cô biết, uống rượu lái xe là chuyện lớn, cô mau theo tôi đến đồn công an, tỉnh táo đi.”

Thẩm Tầm tự nhận đuối lý, đối với chuyện này thật sự không nói được, liền ngoan ngoãn theo anh trở lại đồn cảnh sát khai báo.

“Lấy chứng minh thư ra cho tôi xem.” Viên cảnh sát mặt trẻ măng ra lệnh.

Cô xấu hổ ngẩng đầu lên: “Tôi không mang, nếu không, tôi quay lại mang đến.”

“Mời người nhà tới đón, chứng minh thân phận.” Viên cảnh sát đau đầu xoa xoa lông mày.

Thẩm Tầm thở dài và gọi Lâm Duật.

Điện thoại đã được kết nối, nhưng có tiếng lách tách ở đầu bên kia, hơi ồn ào.

Cô kể lại toàn bộ câu chuyện cho Lâm Duật với vẻ mặt đáng thương, nhưng anh lại cười không mấy thiện cảm ở đầu dây bên kia: “Cháu giỏi thật đó, nhóc con, tết nhất còn tự mình chui đầu.”

“Cậu có phải cậu ruột cháu không vậy?” Thẩm Tầm không nói nên lời, “Chạy nhanh đến cứu cháu với, bạn thân với bạn bè cháu về quê hết rồi, cả đi nước ngoài.”

“Cậu đang đốt pháo hoa với vợ và con trai ở Shidu.” Lâm Duật trả lời.

“Cậu cũng thật lãng mạn, đốt pháo hoa thôi đi xa như vậy làm gì?” Thẩm Tầm nhướng mày, tên hâm chiều chuộng vợ con này thật sự khiến cô say như điếu đổ.

“Thành phố này không cho phép đốt pháo hoa chứ sao?” Trong tiếng pháo hoa, giọng nói của Lâm Duật có chút mơ hồ, “Cháu chờ một chút, cậu đi tìm người tới.”

“Sắp đến giao thừa rồi, cậu tìm ai tới đón cháu vậy, phiền người khác không hay đâu.”

“Người ta không chê phiền đâu, chờ một chút.” Thẩm Tầm còn chưa kịp nói tiếp, Lâm Duật đã cúp điện thoại.

“Có chuyện gì vậy, người đẹp?” viên cảnh sát nhìn cô và nói đùa.

“Lát nữa sẽ có người đến đón tôi.” Thẩm Tầm ủ rũ nói.

“Được, vậy cô qua kia chờ đi.” Viên cảnh sát chỉ vào chiếc ghế dài ở hành lang.

Thẩm Tầm không dám trái lệnh, liền ngoan ngoãn đến bên kia ngồi chơi điện thoại giết thời gian.

Vừa chơi, điện thoại báo chỉ còn 20% pin, phát ra lời nhắc pin yếu. Hành lang không có hệ thống sưởi nên hơi lạnh. Cô có chút lo lắng, gửi tin thoại cho Lâm Duật: “Cậu tìm người sao vẫn chưa tới?”

“Tới rồi.”

Âm thanh này không phát ra từ điện thoại di động, mà từ cách đó vài bước.

Thẩm Tầm cả người cứng đờ — một giọng nói quen thuộc như vậy, mang theo trăm sông ngàn núi mà đến, rõ ràng như vậy.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người cao gầy đang lặng lẽ đứng ở đầu hành lang bên kia. Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt bao phủ lấy người anh, vẽ nên một tầng vàng mơ hồ.

Thẩm Tầm không dám động, thậm chí không dám thở mạnh, sợ trước mắt có một tấm gương, nếu không cẩn thận, cái bóng kia sẽ tan biến mất.

Người đàn ông chậm rãi đi tới, trên mặt có ánh sáng cùng bóng tối lướt qua, cho đến khi hàng lông mày tuấn mỹ dần dần hiện rõ. Anh nghiêng người nhìn cô, khẽ cười: “Cô Thẩm, tôi lại tới cứu cô rồi. Tết nhất gặp chuyện gì vậy?”

Cổ họng nghẹn ngào, cô hít một hơi thật sâu mới phát ra âm thanh: “Tôi đâm phải xe cảnh sát.”

“Ồ, xem ra tính xấu hành hung cảnh sát vẫn không sửa.” Khóe miệng anh cong lên, trong mắt hiện lên ý cười sâu xa, cùng với cô gái bé nhỏ.

“Này, anh là ai?” Cảnh sát có khuôn mặt trả măng đi tới.

“Bí Đao, là anh.” Trình Lập bỏ mũ xuống.

“Anh Ba?” Lưu Đông, người bị anh gọi bằng biệt hiệu trợn tròn mắt chạy tới, “Sao lại là anh? Mấy năm không gặp, không phải anh ở Vân Nam sao? Cô gái này là ai? Để anh đêm hôm chạy tới cứu?”

Trình Lập nhìn theo hướng ngón tay của Lưu Đồng, nhìn người nhỏ bé kia đang ngồi trên băng ghế, cười nhạt: “Vợ anh.”

Thẩm Tầm kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy anh quay đầu lại, bình tĩnh giải thích với Lưu Đông: “Tết năm nay anh vốn cũng không định về, vừa quyết định tạm trở về, trong nhà chưa kịp chuẩn bị rượu với thức ăn gì, cô ấy nói để em mua, anh đứng chờ, chờ mãi không thấy cô ấy về, hóa ra là bị cậu bắt tới đây.”

“Xin lỗi, Xin lỗi,” Lưu Đông xấu hổ gãi đầu, đi tới trước mặt Thẩm Tầm, “Chị dâu, chị cứ sớm nói mình là vợ anh Ba đi, lúc trước anh ấy còn hướng dẫn em.”

Thẩm Tầm vì tiếng “chị dâu” mà nóng bừng hai má, lỗ tai đỏ bừng: “Xin lỗi, tôi nhất định sẽ bồi thường, chỉ là tôi thật sự không có uống rượu.”

“Đúng đúng, chị dâu sao có thể uống rượu, anh Ba chắc chắn quản rồi,” Lưu Đông cười nói, “Được rồi, hai người về sớm tí đi, chuyện xe hôm nay không vội.”

“Được, phiền cho cậu rồi, hai ngày nữa anh tới xử lý.” Trình Lập vỗ vai anh ta, kéo Thẩm Tầm đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”

Tay anh nắm tay cô một cách tự nhiên, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, nhiệt độ lòng bàn tay anh khiến ánh mắt Thẩm Tầm nóng lên.

“Đưa chìa khóa cho anh, anh lái.” Trình Lập đi đến bên xe, thấp giọng ra lệnh.

Thẩm Tầm gật đầu ngồi vào ghế sau.

Trình Lập từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái: “Sao không ngồi phía trước? Sợ anh ăn thịt em sao?”

“Phía trước… chai rượu bị vỡ, ướt,” cô giải thích.

“Địa chỉ?” Anh mở phần định hướng.

Khi Thẩm Tầm kể cho anh, lại nghĩ tới câu nói “Chúng ta về nhà thôi” vừa rồi, tim như ngừng đập.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN