Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 119: Chào mừng quay về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!


Chương 119: Chào mừng quay về


Qua ngày hôm sau, Đường Tố làm thủ tục xuất viện cho Hứa Luật. Nhà trọ của cô đã có người tử vong, dĩ nhiên không thể nào quay về đó, mà là về biệt thự của Đường Tố ở thành phố Giang.

Đường Tố tự tay xuống bếp nấu một ngày ba bữa, nếu Hứa Luật sợ dược phẩm vậy Đường Tố sẽ bồi bổ cho cô bằng thực phẩm. Mỗi ngày là một món mới để cô có thể ăn no say, cố gắng tịnh dưỡng, mau mau lành bệnh.

Hứa Luật sờ sờ gương mặt núng nính thịt: “Ôi em sắp thành bà béo rồi!”

Đường Tố lấy ra Bảng chỉ tiêu cân nặng, đưa số liệu khoa học chứng minh cho cô: “Còn rất xa để có thể biến em thành một bà béo. Hơn nữa, có anh ở đây, xác suất bà béo của em hầu như là con số không.”

“Ừm … Đâu phải ‘tuyệt đối’, anh vừa dùng từ ‘hầu như’, anh học được khiêm tốn rồi à!!!”, Hứa Luật để ý cách dùng từ của giáo sư Đường.

Gương mặt không chút biến sắc, Đường Tố đáp trả: “Xác suất không có tính tuyệt đối, đây là thái độ nghiêm túc của anh trong khoa học.”

Hứa Luật: “…” Được rồi! Được rồi! Cô bĩu môi, tiếp tục xem tivi.

Hơn một tuần nay cuộc sống của Hứa Luật vô cùng thoải mái, không có căng thẳng trong công việc, mỗi ngày ngủ thẳng giấc từ tối đến sáng, thức dậy đã có cơm canh sẵn sàng, đầy đủ sắc hương vị. Bữa sáng no nê, hai người cùng nhau đi bộ đến khu chợ gần nhà mua thức ăn, trong lúc chọn lựa thực phẩm yêu thích phát sinh chút tranh chấp nho nhỏ.

“Em không thích ăn ớt chuông xanh!”, Hứa Luật lên tiếng ngăn cản Đường Tố đang lựa những trái ớt chuông xanh cho vào túi,

Đường Tố nhíu mày nhìn cô, không nói tiếng nào, lặng thinh bỏ thêm một trái rồi đưa cho ông chủ: “Bao nhiêu tiền?”

Gruhhhh … Tên đàn ông này đúng là cố ý. Hứa Luật trừng mắt nhìn anh, đưa mắt liếc về nơi bày carot, chọn hai trái lớn nhất: “Ông chủ, tính luôn hai trái này nữa.” Cô nhớ ra Đường Tố không thích ăn carot.

Ông chủ nhìn hai người trước mắt, nam thanh nữ tú, thật xứng đôi: “Ok! … Tổng cộng năm đồng ba hào, đưa năm đồng thôi!”

Hai người thanh toán, cầm túi rời đi.

Tình yêu cá của Đường Tố dĩ nhiên không thay đổi, chuẩn bị từng món từng món kỹ càng.

Sau khi mua thức ăn, anh nghỉ ngơi một chút, rồi bước vào bếp hóa thân thành ‘Đường Master Chef’. Thật ra, đã biết anh có tài nấu nướng … chứ nếu không giờ khắc này nếu chui vào đó sẽ nghĩ mình lạc vào gian phòng thí nghiệm.

Nhà bếp này quả thật được thiết kế dành riêng cho anh, giá để dao không phải dao nấu nướng thông thường mà một loạt các dao giải phẫu, bên cạnh mấy hũ đựng gia vị có các cốc đong đo, cân tiểu ly … cái này cô đã từng nhìn qua nên không cảm thấy sốc cho lắm.

Mỗi ngày chiêm ngưỡng anh nấu cơm đã trở thành một thú vui tao nhã.

Nhìn đi!!! Giáo sư Đường Tố mặc tạp dề … Dáng dấp quá mức thu hút khiến đối phương chỉ muốn xông tớ xé nát tạp dề ….. Chẳng trách có đôi khi trong vài ‘trường hợp đặc biệt’ …. Người ta còn dùng nó để …….

Đúng là biết cách câu dẫn người ta liên tưởng đến chuyện xấu …

Đường Tố làm chuyện gì cũng rất chăm chú, nấu cơm cũng vậy, giống như đang làm thí nghiệm, bàn tay thon dài cầm dao, động tác tao nhã đem nguyên vật liệu cắt thành hình dạng thích hợp nhất.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên thân người anh, anh hơi nghiêng người, tay đang ‘mát-xa’ cho miếng thịt; theo như anh giải thích, xoa bóp sẽ làm miếng thịt dễ ngấm gia vị, mùi vị thơm ngon hơn.

Bên trái vò vò, bên phải xoa xoa, nện nện mặt trên, bóp bóp mặt dưới …

Ôi được làm miếng thịt cũng đã …

Hứa Luật lấy điện thoại di động chụp một tấm, nhìn thành quả của mình … Bởi người ta nói đúng, kỹ thuật chụp chẳng hề nghĩa lý khi nhan sắc ở mức thượng thừa.

Cô đắc ý gửi hình người đàn ông hoàn mỹ của mình cho Cố Sênh, chém thêm một câu: Mỹ nam thế nào … Nhìn chảy nước miếng chứ.

Cố Sênh gửi lại cho Hứa Luật mấy icon khinh bỉ: Oắt con chỉ có bản lĩnh chụp, dám có bản lĩnh làm không.

Hứa Luật bĩu môi: Người xưa có câu ‘Có thực mới vực được đạo’! Chờ bổn cô nương ăn no nê sẽ ấm tư dục thôi ~

Câu này khiến Cố Sênh nghẹn họng! Cô nhóc này nghỉ ngơi mấy ngày quá mức thoải mái nên tạo phản mà … Cô ta suy nghĩ một chút, mở trang taobao, gương mặt phấn chấn, không tặng hậu lễ sao xứng với bốn chữ ‘Bạn xấu tốt nhất’ chứ!

Trực tiếp đặt hàng các bảo vật: Đồ chơi tình thú.

Mua một đống lớn, địa chỉ nhận hàng là nơi ở mới của Hứa Luật.

Tắt máy, cô ta nở nụ cười gian xảo, nhắn tin cho Hứa Luật: Chị à! Em có quà lớn tặng chị đây!!!

Đáng nhắc đến chính là, sau khi nhận được ‘Lễ vật’ của Cố Sênh, Đường Tố rất nỗ lực, không phụ công ý tốt của người tặng, sử dụng triệt để … khiến Hứa Luật vừa tức vừa xấu hổ.

Sau bữa trưa, Hứa Luật đánh một giấc, tỉnh dậy lại cho mèo ăn, đọc sách, xem phim, lên mạng … Gặp được chuyện hay thì chia sẻ với Đường Tố … Dĩ nhiên, giáo sư Đường chẳng bao giờ cảm thấy đó là những chuyện đáng cười, còn cho rằng chúng thật nhảm nhí.

Tối tối, cô lại cùng anh và bốn con mèo đi tản bộ.

Những ngày tháng an ổn kéo dài hơn một tuần lễ, vài hôm sau Mạc Thông tìm đến nhà, thật ra Mạc Thông không có ý muốn quấy rầy nếu không có chuyện quan trọng.

“Cô ta muốn gặp cháu!”

Cô ta chính là Thẩm Mộng.

Ngày hôm đó, cảnh sát ập đến bắt Thẩm Mộng về quy án, đã hơn một tuần trôi qua nhưng không cách nào lấy lời khai của cô ta. Thẩm Mộng cứ lặng yên không nói, chỉ duy nhất một câu: “Tôi muốn gặp Hứa Luật, gặp cô ấy tôi sẽ khai.”

Mạc Thông đành không thể đến đây một chuyến, nếu không trình tự tiếp theo không thể tiến hành. Cấp trên đã ra lệnh trong quá trình tra hỏi không được phép dùng tư hình, nếu như bị phát hiện sẽ nghiêm trị.

“Không gặp!”, chưa đợi Hứa Luật trả lời, Đường Tố đã đưa ra quyết định thay cho cô.

Mạc Thông giả điếc, tiếp tục nói với Hứa Luật: “Chúng tôi thực sự hi vọng cháu có thể đứng ra …”

“Không được!”, Đường Tố thẳng thừng từ chối.

“Cháu …”, Hứa Luật hít sâu một hơi, nhìn Đường Tố một cái, rồi đáp: “Cháu đi gặp cô ta!”

Ngừng một chút, cô nói thêm: “Đường Tố! Hãy cho em đi gặp cô ta.”

Khoảng thời gian qua, sống thoải mái, không tiếp xúc với những sự việc liên quan nên tất cả đối với cô dường như chẳng có chuyện gì xảy ra … Nhưng Hứa Luật biết rất rõ, trị phải trị tận gốc.

Đường Tố mím mím môi không trả lời.

Khó khăn lắm mới ổn định lại, Thẩm Mộng đưa ra yêu cầu này chắc chắn đã có tính toán.

“Đường Tố!”, Hứa Luật kéo kéo cánh tay Đường Tố, “Em không sao … Không lẽ anh không tin em ư?”

Cuối cùng, Hứa Luật cũng được đi gặp Thẩm Mộng.

Ba ngày sau, hai người gặp nhau trong phòng giam, cách nhau hàng rào sắt.

Thẩm Mộng ngồi đối diện, hai tay đan vào nhau, sắc mặt tiều tụy, vừa trông thấy Hứa Luật liền nói ngay: “Cô đến rồi!”

Lời chào đơn giản … Như bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Hứa Luật không hề nghĩ rằng một sinh viên mình từng hướng dẫn lại biến thành phần tử tội phạm …. “Cô nói muốn gặp tôi … Bây giờ gặp rồi, có gì cứ nói.”

“Xem ra cô sống rất tốt!”, Thẩm Mộng nói một mình, quan sát Hứa Luật: “Ha ha ha … Sao cô luôn may mắn như vậy, tất cả mọi người đều tốt với cô, cha mẹ cô, bạn bè, đồng nghiệp … ngay cả bạn trai cũng rất tốt với cô … Tình thân, tình yêu, tình bạn … Hứa Luật cô thật là một người hạnh phúc”, gương mặt Thẩm Mộng trở nên vặn vẹo: “Hạnh phúc đến mức khiến người ta chán ghét.”

“Đó là bởi vì cô không có!”, Hứa Luật bình tĩnh đáp trả.

“Tôi không có …”, hai tay Thẩm Mộng bám chặt hàng rào, trợn mắt nhìn Hứa Luật một lúc lâu, sau đó cả người giãn ra, ngồi trở về trên ghế: “Không sai, vì tôi không có … Chính vì lẽ đó … Tôi cũng không sợ mất. Hứa Luật, con dao chính tay cô đâm vào Tô Tử Khiêm … Cảm giác đó thế nào???”, cô ta nhếch miệng, mang theo chút tàn nhẫn và điên loạn.

Hứa Luật chần chừ vài giây: “Không có cảm giác … Lúc đó không phải là tôi.”

“Ha ha ha ..”, Thẩm Mộng bật cười lớn: “Không phải là cô, là linh hồn xấu xa ẩn giấu trong tâm hồn cô … Khi cô không chú ý nó nhảy ra, khống chế cô …”

“Thẩm Mộng, nếu như cô muốn gặp tôi chỉ nói những lời vô nghĩa này … vậy thì cô không cần phải tốn thời gian”, Hứa Luật bình tĩnh nhìn thẳng mặt cô ta: “Sự đe dọa của một người thất bại làm gì có tính uy hiếp cơ chứ!!!”

Hứa Luật đứng dậy, muốn rời đi.

“Khoan đã!”, Thẩm Mộng gọi với theo: “Lẽ nào cô không muốn biết vì sao Tô Tử Khiêm lại đến đó ư?”

Hứa Luật ngồi xuống ghế: “Tử Khiêm là do cô đưa đến!”

“Không!”, Thẩm Mộng cười cười: “Tôi chỉ là quân cờ … Là Đường Tố. Anh ấy đã sớm biết vấn đề của tôi, nên tung Tô Tử Khiêm làm quân mồi nhử … Anh ấy cố ý nói Tô Tử Khiêm đưa tôi về, cố ý cho tôi cơ hội để tôi ra tay … sau đó … lần theo manh mối này tìm ra được vị trí của cô.”

Hứa Luật cuộn tay thành nắm đấm.

“Đó chính là ý trung nhân của cô … Anh ấy chính là ma quỷ!”, Thẩm Mộng nhếch miệng: “Anh ấy không chút lưu tình có thể hi sinh tính mạng của người khác … Chỉ cần vụ án được giải quyết, còn ai chết … đối với anh ấy chẳng có nghĩa lý. Có thể một ngày nào đó cô cũng chính là vật hi sinh trong tay anh ấy!”

Ra khỏi phòng gặp mặt, sắc mặt Hứa Luật trắng bệch, cô chạy nhanh vào toilet, ra sức lấy nước tát lên mặt cho tỉnh táo.

Mấy ngày qua, tất cả mọi người đều gạt cô, không ai nói cho cô nghe chuyện của Tô Tử Khiêm, cô thậm chí cũng tự gạt mình … Coi đó như là một giấc mộng, Tô Tử Khiêm không sao, như mọi người đã nói, anh đi công tác xa ….

Lời nói dối, gạt cả bản thân mình.

Mộng rồi có một ngày phải tỉnh.

Trước khi đi gặp Thẩm Mộng, đúng là cô đã đánh giá quá cao bản thân, cô không thể nào ‘Đao thương bất nhập’ như Đường Tố.

Nghĩ đến Đường Tố, cô lại nhớ đến những lời nói của Thẩm Mộng.

Là vậy sao … chỉ vì muốn cứu cô, Đường Tố lựa chọn Tô Tử Khiêm làm quân cờ …

Hứa Luật cảm thấy khó chịu, đầu óc muốn nổ tung, cô ngồi bệt xuống đất, vòng hai tay ôm lấy cơ thể, chỉ có thể làm vậy mới ngăn được những cơn gió lạnh đang ùa đến.

Cộp! Cộp! Cộp!

Tiếng giày da đi trên nền gạch tạo ra những âm thanh đều đặn.

Một đôi giày bóng loáng xuất hiện trước tầm mắt của Hứa Luật, cô từ từ ngẩng đầu, giày da, quần tây, âu phục thẳng tắp.

Sắc mặt hơi khó coi, chiếc cằm nhọn hoắt, má hóp lại … giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, trên khóe môi là nụ cười quen thuộc.

“Hic …”

Hứa Luật lấy tay bụm chặt miệng nhưng vẫn không kiềm chế được thanh âm nghẹn ngào.

“Nha đầu, lớn như vậy còn khóc nhè! Không thấy mất mặt sao!!!”

Tô Tử Khiêm đưa tay xoa xoa đầu cô theo thói quen … Chỉ là … bây giờ tình cảm không thể nào được như trước, anh chỉ còn cách cố gắng để tình cảm ấy trở nên thuần khiết nhất.

Từ nay về sau chỉ coi cô là một cô em gái nhỏ.

Lời của Tô Tử Khiêm vừa dứt, Hứa Luật òa lên khóc lớn.

“Tử Khiêm … Tử Khiêm … Tử Khiêm …”

Vừa khóc vừa gọi tên của Tô Tử Khiêm, giống như đây là cơ hội cuối cùng được gọi tên anh.

Hãy khóc đi!

Khóc được là tốt rồi!

Ánh mắt Tô Tử Khiêm dịu dàng, mặc kệ Hứa Luật đang ôm chặt lấy mình, nước mắt bỏng rẫy, nóng rực thấm ướt vùng ngực …

Xin lỗi nha đầu … đã khiến em hoảng sợ!

Anh nói thầm trong lòng.

“Không sao rồi … Ngoan …. Ngoan”, anh vỗ nhẹ vai cô.

Hứa Luật khóc gần mười lăm phút mới nín, giọng nói ngắt quãng: “Em … em … em nghĩ rằng đã hại chết anh … em sợ … em rất sợ …”

“Nha đầu ngốc! Anh Tử Khiêm của em dễ chết như vậy sao!”, Tô Tử Khiêm ghẹo cô: “Đó là kế hoạch của anh và Đường Tố, em phải biết rõ năng lực của Đường Tố, làm sao có thể để chuyện bất ngờ xảy ra.” Anh giải thích cho Hứa Luật, kể cho cô kế hoạch không một khe hở, anh không muốn mình là nguyên nhân khiến tình cảm của Đường Tố và Hứa Luật rạn nứt.

“Thật … Thật vậy sao?”

“Sao? Còn nghi ngờ cả anh nữa à?”, Tô Tử Khiêm nở nụ cười: “Em với anh tình cảm tốt như vậy, Đường Tố cũng biết nếu anh xảy ra chuyện em chắc chắn sẽ đau khổ, vì vậy đã sắp đặt tất cả, nếu không làm sao còn có khả năng đứng đây nói chuyện với em …”

Tâm trạng Hứa Luật dần bình ổn: “Vết thương của anh …”

“Chỉ là vết thương nhỏ!”, gương mặt Tô Tử Khiêm ra vẻ tiếc nuối: “Cứu viện quá đúng lúc, anh còn chưa kịp trải nghiệm đao pháp của em …”

“…”, chuyện này có thể mang ra đùa được ư: “Nhưng … em nhớ … em đã … rõ ràng em đã …”, đã đưa dao rạch một đường sâu vào cơ thể Tô Tử Khiêm …

Hứa Luật rùng mình.

“Đó là tâm lý chủ quan của em thôi!”, anh sờ sờ lên bụng mình: “Em chỉ mới tiến hành được một khoảng thời gian rất ngắn. Bác sĩ nói rồi tác dụng của thuốc khiến cho em hoảng loạn … Em càng sợ tổn thương anh, những phán đoán chủ quan lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.”

Đúng là vậy ư?

Hứa Luật muốn tìm lời giải đáp khác trên gương mặt Tô Tử Khiêm, nhưng từ đầu chí cuối đều là nét tươi cười khiến cô tìm không ra khẽ hở.

Tuy nhiên … sắc mặt ấy quá tiều tụy.

Yết hầu Hứa Luật trở nên khô khốc, đối mặt với lời nói dối đầy thiện ý như thế làm sao cô nhẫn tâm vạch trần.

“Anh … Anh Tử Khiêm”, cô khụt khịt mũi, “Em xin lỗi!”

Tô Tử Khiêm nheo mắt, khóe miệng cứng lại một hồi, mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Ngốc quá!”, anh xoa xoa đầu cô: “Đừng bao giờ nói lời xin lỗi với anh … Ai bảo … Ai bảo em là em gái của anh kia chứ … Mọi chuyện qua hết rồi … Đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta còn sống, đây mới chính là điều quan trọng nhất!”

“Ừm!”

Hứa Luật khẽ gật đầu.

“Đau …..”

Chờ Hứa Luật đi khỏi, nét tươi cười của Tô Tử Khiêm lập tức dỡ xuống, chỉ còn sự chịu đựng.

“Sao rồi … làm siêu anh hùng đâu dễ!”

Cố Sênh bước từ hướng khác đến, tới bên cạnh anh buông lời trêu ghẹo.

Tô Tử Khiêm nở nụ cười khổ, không trả lời. Nhìn sắc mặt nén đau, cô đưa tay ra: “Nào, siêu anh hùng … Đến lượt tôi giúp anh một tay … Ngày xưa anh hùng cứu mỹ nhân, ngay nay đến lượt tôi ‘Mỹ nhân cứu anh hùng’.”

“…”

“Sao … Không thích???”

“Không không!”, Tô Tử Khiêm đưa tay ra, tựa nửa người vào Cố Sênh: “Vậy làm phiền ‘Cố mỹ nữ’.”

Cố Sênh hừ một tiếng, đỡ anh rời đi.

*

Khóc lóc một lúc nên khi bước ra ngoài đối diện với ánh mặt trời chói chang, Hứa Luật vô thức nheo nheo mắt.

Một bóng người tiến đến trước mặt cô, chặn ánh sáng chói mắt ấy, đôi mắt màu trà quen thuộc, chăm chú nhìn cô, rất dịu dàng.

“Đường Tố! Chúng ta về thôi!”, Hứa Luật nắm tay anh.

Đường Tố nắm chặt bàn tay Hứa Luật, hai người bước lên xe. Đột nhiên Hứa Luật quay người qua, ôm chầm lấy anh: “Đường Tố! Ôm em một cái!”

Những câu nói của Thẩm Mộng vẫn như một tảng đá đè nặng tâm hồn cô.

Cô nhắm mắt, xung quanh đều là mùi hương của anh, nó khiến cô an tâm, dần trở nên bình tĩnh.

Một lúc lâu sau cô mở miệng giọng điệu pha lẫn chút sợ hãi: “Đường Tố … Em … Thẩm Mộng nói tác dụng của thuốc sẽ khiến tâm thần phân liệt … Chỉ cần em không chú ý … sẽ …”

Liên quan đến các vụ án tâm thần phân liệt cô đã từng xem qua rất nhiều, không nghĩ đến có một ngày chính bản thân trở thành một thành viên trong đó.

Đường Tố cười nhạo thành tiếng.

“Anh cười cái gì?”, cô nằm trong lồng ngực Đường Tố, khẽ ngẩng đầu, góc độ vừa khớp nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh của anh. Cô nhớ đến khi nằm trong bệnh viện, râu cằm tua tủa, bộ dạng rất lôi thôi.

“Một chuyên gia đẳng cấp quốc tế đang đứng trước mặt em, em lại không tin; trái lại lại đi tin một tên hung thủ xuẩn ngốc, trình độ cấp tiểu học kia ư!”

“… Sặc!!!”, cô nhịn không được cười lớn, quả nhiên là cách thức xử sự mang phong cách Đường Tố: “Em sai rồi … Vậy xin hỏi giáo sư Đường, em nên làm gì!”

Đường Tố miễn cưỡng chấp nhận một người ‘biết thời biết thế’ như cô, cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Bây giờ em chỉ cần làm một chuyện!”

“Chuyện gì?”

“Chuẩn bị kỹ càng … gả cho anh!”

“Hả???”

“An tâm làm ‘tân nương’.”

“Cái gì???”

“Vợ của Đường Tố!”

“…”

Tế bào lãng mạn của người phụ nữ này quả thật không biết trốn góc nào, thời điểm này đáng lý ra phải hôn anh một cái, chứ ai lại đầu đến cuối cứ ‘Cái gì … Cái gì …’ suốt …

Thôi đành chịu, anh phải chủ động hôn cô thôi.

Mấy ngày sau Mạc Thông gọi điện thoại thông báo tiến triển của vụ án, Thẩm Mộng đã khai nhận toàn bộ tội lỗi, thừa nhận mình giết người … Còn Thi Thụy, không đủ chứng cứ chứng minh hắn phạm tội, cộng thêm sự biện giải của luật sư riêng, cuối cùng hắn được phóng thích, trục xuất về Mỹ.

Đường Tố dĩ nhiên không vừa ý kết quả này, nói chính xác hơn là anh cực kỳ không hài lòng. Vì vậy, chẳng khách khí biểu hiện sự bất mãn với thực lực của cả ngành cảnh sát, đặc biệt là nhóm người của Mạc Thông bị anh đả kích khá nặng nề … Mạc Thông ắt hẳn đã sớm dự đoán được chuyện này cho nên ông lựa chọn cách thức gọi điện thoại thông báo chứ không trực tiếp đến nhà bọn họ, tránh mình không bị ăn chửi.

Dù sao mạnh mẽ cỡ nào, đứng trước mặt Đường Tố cũng chỉ là một đống bỏ đi.

Mấy ngày sau, Đường Tố thông báo với cô sẽ đi công tác; Hứa Luật chỉ nói một câu: “Em đợi anh trở về!”

Sau đó, Hứa Luật đến Cục cảnh sát xin từ chức.

Phía Cục cảnh sát cũng không giữ cô lại, hoặc là nói thế này … Qua vụ án vừa rồi, mặc dù các cấp lãnh đạo đã chứng thực cô không phải là hung thủ, tuy nhiên đoạn clip và phản ứng thuốc của Thi Thụy vẫn khiến bọn họ có những điểm nghi ngờ, thêm vào đó kết quả kiểm tra tâm lý của Hứa Luật chứng minh tinh thần của Hứa Luật chưa thực sự hồi phục.

Do vậy, nghỉ việc là cách giải quyết tốt nhất.

Xin nghỉ chưa được bao lâu, Tết đến!

Cô về quê.

Chuyện phong tỏa tin tức Đường Tu làm rất tốt, thông tin Hứa Luật bị bắt làm con tin chỉ lưu truyền trong một phạm vi nhỏ, ngay cả ba mẹ Hứa Luật cũng không biết, ông bà chỉ cảm thấy con của mình yếu hơn trước một chút.

“Thừa dịp được nghỉ thì cố gắng dưỡng sức.”

Mẹ Hứa chuẩn bị cho cô một núi đồ ăn để cô bồi bổ sức khỏe.

“Mẹ làm món con thích ăn nhất!”, Hứa Luật tựa cằm trên vai mẹ, giọng nũng nịu.

Bữa cơm giao thừa rất nhiều món, một nhà ba người cùng nhau ăn uống, cùng nhau xem chương trình cuối năm.

Đúng mười hai giờ, pháo hoa vang lên giòn giã, hàng ngàn hàng vạn tin nhắn chúc phúc, xen lẫn trong đó là một lời chúc bằng tiếng Anh từ một dãy số xa lạ.

— HAPPY-NEW-YEAR.

Hứa Luật nhíu mày, thầm nói: Còn làm bộ, bày đặt chúc tiếng nước ngoài, cô hồi đáp tin nhắn:

— Chúc Mừng Năm Mới!

Đối phương không đáp lại.

Một năm mới cứ thế êm đềm trôi qua.

Một năm sau, Hứa Luật tìm một công việc khác, làm một viên chứ bình thường so với chuyên ngành trước đây của cô có chút không phù hợp. Cuối cùng, cô quyết định trở thành giảng viên của Đại học Y, giảng dạy môn Pháp Y học.

Cô dọn khỏi căn biệt thự của Đường Tố, một người ở trong căn nhà lớn như vậy quá yên tĩnh. Cô thuê một căn nhà trọ gần trường, bốn con mèo được đưa về sống chung.

Đông đi xuân đến, vào một đêm tháng ba, khi cô còn đang mơ mơ màng màng, cô mơ một giấc mơ.

Trong mơ, trên giường cô xuất hiện thêm một người, giành chăn với cô, cô đoạt đi đoạt lại mấy lần cũng không được, rốt cục, cả người và chăn đều chui vào trong lồng ngực ấm áp của đối phương.

Giấc mộng này rất ngắn, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi, ngủ rất sâu, mãi đến khi trời sáng choang mới tỉnh dậy.

“A ….”

Với chiếc điện thoại trên đầu tủ, nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng. May là hôm nay không có tiết dạy … Nhưng mà … cô nhớ trước khi ngủ có đặt đồng hồ báo thức, cô ngủ mê đến mức không nghe tiếng chuông reo luôn sao?

Cô nghe tiếng giật nước bồn cầu … rồi chợt yên bặt.

Gì vậy … Nghe lầm ư?

Trong lúc còn bán tính bán nghi thì cửa phòng ngủ khẽ mở, một người đàn ông thân mặc tạp dề đứng ở cửa, nở nụ cười: “Chào buổi sáng, cháo ngũ cốc có được không?”

“Ờ … ờ …”, Hứa Luật vô thức gật đầu, vẫn chưa hoàn hồn.

“Được!”, người đàn ông mặc tạp dề lại lui ra ngoài, cửa phòng ngủ đóng lại.

Hứa Luật ngây ngốc ngồi trên giường, đại não vẫn chưa vận hành, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, ngơ ngác, một giây sau, cửa lại mở, người đàn ông đó lại xuất hiện, lần này không đứng ở cửa mà đi về phía cô, dừng trước mặt cô, nhìn vào gương mặt còn đang mụ mị kia: “Anh về rồi!”

Hơi cúi người, hôn lên môi cô một cái: “Mau đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng!”

Người đàn ông mặc tạp dề lại rời đi, còn người trên giường vẫn ngồi yên bất động.

Mãi cho đến khi bên tai nghe thấy tiếng bát dĩa, tiếng nước chảy.

“Meoooo~”

Tiếng mèo kêu, cuối cùng cô mới tỉnh người, vén chăn … nhảy khỏi giường, lảo đảo chạy về phía cánh cửa khép hờ. Bàn tay vừa chạm vào tay nắm, cô hơi do dự, trong lòng một chút chờ mong, lại thêm chút sợ sệt.

Cô hít sâu một hơi.

Sau đó dùng sức kéo mạnh cửa!

Trước mắt một mảng tăm tối.

Quả nhiên … Vẫn là mơ … Anh vẫn chưa về.

“No!!! Agatha, mày không được vào đây … Đi ra ngoài!”

“Meoooo~”, giọng chú mèo nũng nịu, đi một vòng quanh chân, cạ cạ …

“Không được! Không thương lượng! Đây là nhà bếp! Cấm địa của mấy đứa bốn chân!”

“Meoooo~”

Cuộc đối thoại giữa người và mèo … xuyên qua bóng tối, truyền đến tai cô. Cô chợt phát hiện vì quá lo lắng nên đã nhắm tịt mặt lại.

Cô từ từ mở mắt.

Khẽ nở nụ cười!

Căn nhà bếp nho nhỏ, cửa mở một nửa, đứng trước cửa phòng ngủ vừa vặn nhìn thấy, ánh mặt trời tháng ba soi chiếu qua cửa sổ phòng bếp, rất ấm áp.

Người đàn ông mái tóc cắt ngắn, đeo chiếc tạp dề in hoa đầy nữ tính, đứng trong nhà bếp nói chuyện với lũ mèo một cách rất nghiêm túc. Không thể nói thông lũ mèo ấy khiến anh không hài lòng, vì vậy dùng hành động, trực tiếp nắm cổ Queen đem nó trở về lồng.

“Em coi đi! Đó là lý do tại sao anh cực kỳ ghét mèo!”, quay đầu nhìn người phụ nữ đang đứng tựa cửa, giọng anh đầy bất lực, giơ giơ chú mèo trong tay làm bằng chứng.

Nụ cười trên môi Hứa Luật càng thêm rạng rỡ.

Tốt quá!

Thế giới rộng lớn như vậy! Nhiều người như vậy! Ngay tại thời khắc này, tại căn phòng này … Anh đã ở đây!!!

Hoan nghênh anh trở về … Đường Tố!

“… Bảo bối, sự nhiệt tình của em khiến anh rất hài lòng …”, anh thả con mèo ra, ôm người phụ nữ đang chạy về phía anh.

“Em nhớ anh!”

“Em khẳng định em nhớ anh hơn anh nhớ em chứ!”, giọng anh nghiêm túc.

Cô biết rõ và không ủng hộ câu nói này của anh: “Anh lừa quỷ à … Chỉ cần có án mạng là ngay cả em anh cũng quên béng mất …”

Không để Hứa Luật thêm tự ti … Anh dùng hết sức hôn lên đôi môi cô, hận không thể thu hết mọi dưỡng khí của cô … Chỉ muốn cô và anh hợp thành một thể, không thể chia lìa.

Phản ứng của cô còn kịch liệt hơn anh, chỉ muốn chứng minh cho anh thấy cô nhớ anh rất nhiều, đem toàn bộ nỗi nhớ nhung dồn lên nụ hôn này, chỉ muốn nuốt chửng anh, không cho anh đi, từng giây từng phút ở bên cạnh cô.

Một cái hôn biến thành một chuỗi hành động nóng bỏng phía sau, đợi khi hai người quay trở lại điểm tâm sáng đã biến thành bữa trưa.

Cô tỉ mỉ đánh giá anh từ trên xuống dưới, người hơi gầy, nhưng không ảnh hưởng nhan sắc. Anh tóm tắt công việc của mình ở Mỹ, tinh thần phấn chấn, như thợ săn bắt được con mồi, đôi mắt ánh lên tia lấp lánh.

“Vậy là hắn bị bắt rồi?”, cô hỏi.

“Em biết nước Mỹ không có hình phạt tử hình!”, anh nhún vai.

“… Vậy hắn sẽ được thả sao?”

“Trên nguyên tắc sác xuất này rất nhỏ … Tuy nhiên không loại trừ khả năng trong ngục có vài tên ngu xuẩn để hắn lợi dụng được cơ hội …”, anh ngừng lại một chút, nhướn mi, vẻ mặt đầy tự tin và kiêu ngạo: “Anh cũng sẽ thêm một lần nữa đạp hắn trở lại.”

Như một đế vương tuyên án quãng đời còn lại của Thi Thụy.

Là sự thật không thể nghi ngờ.

Cô cũng không hề hoài nghi.

Một tháng sau, Hứa Luật cuối cùng cũng được diện kiến cha mẹ Đường Tố.

“Cứ thả lỏng, ba mẹ anh không phải ba đầu sáu tay, cũng không phải gặp em rồi mới biến thành quái vật.”

Trước khi được gặp mặt, Hứa Luật rất căng thẳng, cảnh tượng nàng dâu gặp ba mẹ chồng khiến cô đứng ngồi không yên.

Đường Tố cười cười động viên: “Bà ấy là người phụ nữ bình thường … Giống như mẹ em thôi!”

Nghe anh nói vậy, Hứa Luật có yên tâm hơn một chút. Thế nhưng, cô nhanh chóng phát hiện ‘Người phụ nữ bình thường’ qua lời Đường Tố là người không bình thường chút nào!

Anh đúng là kẻ lừa đảo mà!

Giờ khắc này, Hứa Luật nghiến răng nghiến lợi âm thầm rít gào, thế nhưng, vẫn phải cố nặn nụ cười: “Con … con chào bác!”

Người phụ nữ trước mắt cô nửa điểm bình thường cũng không có. Khí chất cao quý, nhìn bà có thể đoán được Đường Tố thừa hưởng phần lớn nét đẹp từ bà.

Khắp người mang theo vẻ ngạo mạn, khó tiếp cận.

“Ừm!”, bà Minh Hòa gật đầu, đáp lại: “Hân hạnh gặp cháu, Hứa Luật!”

Bà trực tiếp kêu tên Hứa Luật không khiến Hứa Luật thoải mái, trái lại như một tảng đá đè nặng yết hầu cô.

Vì cuộc hẹn này khiến Hứa Luật cả đêm qua ngủ không an giấc. Cô mô phỏng tất cả mọi tình huống, hình ảnh của một người phụ nữ tên Minh Hoa rất dễ gần, thân thiện.

Hiện tại thì sao … cô tự nhạo báng chính mình về khả năng tưởng tượng cằn cỗi của cô. Cô không hề nghĩ ra được nhìn qua cũng biết là một ‘Phụ huynh rất khó ở chung’.

Bỗng nhiên trong đầu Hứa Luật nảy ra ý nghĩ, nếu như mẹ Đường Tố phản đối bọn họ thì làm thế nào?!?

“Cháu lo lắng tôi sẽ phản đối hai đứa sao?”, bà Minh Hoa đột nhiên lên tiếng, nói trúng tim đen Hứa Luật.

Khóe miệng Hứa Luật giật giật.

Đường Tố đứng bên cạnh không nhịn được: “Mẹ à! Nếu mẹ thấy tẻ nhạt, chơi cùng ba đi, đừng nhắm vào người của con.”

“Sao??? Đau lòng à … Aizza … Tên tiểu tử thúi này cũng biết thương hoa tiếc ngọc”, người phụ nữ tên Minh Hoa sắc mặt vốn dĩ lạnh lùng, đột nhiên biến chuyển, vẻ ngạo mạn, cao quý, khó có thể tiếp cận bỗng chốc tan biến, bà kéo tay Hứa Luật: “Bé cưng! Không dọa con chứ!”

“…”, Hứa Luật trợn mắt há miệng, không biết trả lời thế nào.

“Ôi nha đầu đáng thương bị ta dọa sợ rồi!”, bà Minh Hoa giải thích hành động vừa rồi: “Hôm qua bác vừa xem một bộ phim truyền hình, trong phim bà mẹ nam chính gặp nữ chính, gương mặt bà ta y như vậy đó …”, bà diễn lại vẻ cao ngạo và lời thoại trên phim: “ ‘Cô không xứng với con trai của tôi, nói mau, bao nhiêu tiền mới có thể khiến cô rời bỏ nó’ … Ông trời ơi! Bác không hiểu được suy nghĩ của bà mẹ ấy … Phải biết rằng có người chịu thu nhận đứa con trai ngu xuẩn của bác, bác tạ ơn trời còn không hết!”

Hứa Luật: “…”

“Bảo bối! Thật sự cám ơn con … Con quá vĩ đại! Oh my God! Con biết không mấy năm gần đây bác thật lòng muốn đem nó đi hủy diệt nhân đạo.” bà Minh Hòa ôm chầm lấy Hứa Luật, không ngớt lời cảm ơn đã không chê bai đứa con trai của bà.

Hứa Luật quýnh quáng không biết đáp sao cho ổn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN