Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 15: Dương phỉ tử vong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!


Chương 15: Dương phỉ tử vong


Nếu ở thành phố Giang việc Hứa Luật ra tay trợ giúp điều tra cũng không có gì là lạ, trước đây cô cũng đã từng làm qua.

Nhưng đây là thành phố Tân, không phải thành phố Giang, Hứa Luật tốt nhất không nên xen vào.

“Ok! Chúng ta tiếp tục”, Hứa Luật vỗ tay ra hiệu mọi người chú ý vào bài giảng.

Sáng sớm hôm sau, cô nhận được điện thoại từ thầy Lý.

“Ở đây có một vụ án, em đến coi qua một chút được không?”

Lý Đạt Minh hiện tại đang là Hội phó Hiệp Hội Pháp Y thành phố Tân, nếu đây chỉ là vụ án tầm thường thầy sẽ không gọi cho cô, nhất định có điểm nghiêm trọng , vì vậy không nói hai lời Hứa Luật ngay lập tức đồng ý.

“Ở đâu ạ? Em đến ngay!”

Hứa Luật nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, ăn qua loa bữa sáng rồi vội bắt taxi đến Cục cảnh sát thành phố Tân.

“Mới sáng sớm đã đến Cục cảnh sát, có chuyện gì sao?”

Tài xế taxi nhìn Hứa Luật đầy tò mò.

Hứa Luật chỉ ừ hử cho qua chuyện chứ không nói thêm, tài xế biết điều cũng im miệng, tiện tay mở radio.

Đại học Y nằm trong nội thành thành phố Tân. Vẫn chưa có nhiều xe cộ qua lại, Hứa Luật chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đường phố vào sáng sớm, trong đầu suy nghĩ về câu chuyện với thầy Lý. Qua điện thoại thầy thông báo ý muốn cô nhận vụ án này.

Lý Đạt Minh được coi là nhân vật lão làng trong giới pháp y, giữ địa vị khá quan trọng trong ngành, được thầy coi trọng như vậy Hứa Luật đương nhiên rất vui. Có điều vui thì vui nhưng cô vẫn còn chưa phởn chí tới mức quên mất đây là thành phố Tân không phải thành phố Giang, nếu cô xen vào quá nhiều chỉ sợ khiến cho người khác không thoải mái.

Có câu ‘Cùng ngành hay ghen nhau’, tuy rằng Hứa Luật chẳng bị ảnh hưởng bởi câu nói này nhưng điều này chỉ phản ánh Hứa Luật là nhân vật cá biệt chứ không có nghĩa người khác cũng giống như cô.

*Câu gốc: Đồng hành tương kị = 同行相忌

Mấy năm qua Hứa Luật cũng có chút tiếng tăm, tuổi còn trẻ nhưng đã nhận chức trưởng phòng pháp y thành phố Giang, nổi danh khá sớm nên cũng không ít người ghen ghét, trong số đó phải kể đến trưởng phòng pháp y thành phố Tân, Quản Thịnh Văn.

Pháp y Quản là đàn anh của Hứa Luật, làm trong ngành pháp y được hơn 20 năm, qua tay anh ta hơn trăm vụ án lớn nhỏ. Trước đây khi ngành pháp y của hai thành phố có buổi giao lưu nghiên cứu, Hứa Luật và Quản Thịnh Văn có những điểm bất đồng dẫn đến tranh cãi khá gay gắt về vấn đề chuyên môn nghiệp vụ. sau đó ý kiến của Hứa Luật chiếm đại đa số người đồng tình.

Sau vụ đó, bọn họ ít chạm mặt, Quản Thịnh Văn không bao giờ vừa mắt được Hứa Luật, lúc nói chuyện lúc nào cũng ra điệu bộ mỉa mai.

Lần này Hứa Luật đến Tân Thành làm giảng viên ngoài ý định để Tô Tử Khiêm không phải lâm vào cảnh khó dễ mà cô cũng muốn kìm lại tâm trạng mình, mà điều sau mới là việc quan trọng nhất.

Làm cái nghề pháp y này, đáng sợ không phải là do hằng ngày đối mặt với xác chết mà chính là không muốn đối mặt với những cảm xúc tiêu cực nảy sinh đằng sau những cái chết ấy. Nếu như bản thân không sớm giải quyết, sớm muốn có một ngày chịu không nổi mà bỏ cuộc.

Vụ án của Hàn Tư Minh khiến Hứa Luật ý thức được mấy năm qua cô chỉ lo vùi đầu vào công việc, xác thực là chưa từng để mình có cơ hội nghỉ ngơi, cho nên cô không kiểm soát được chính mình, suýt chút nữa ra tay giáo huấn tên oắt con đó. May có Tô Tử Khiêm kịp thời ngăn cản nếu không bây giờ không đơn giản cô nhận được mấy lời khiển trách mà còn có thể phải đối mặt với bên luật sư nhà họ Hàn.

Mặc dù Cô Sênh quả quyết, cho dù luật sư của Hàn gia cô cũng không sợ nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mà quả thực cô cũng cần phải điều chỉnh lại tinh thần một chút.

Trước khi đến thành phố Tân, Hứa Luật đã nghĩ kỹ, ở đây là giảng viên một học kỳ, trong thời gian này cô đăng ký học thêm vài thứ, bổ sung kiến thức.

Làm nghề này, rất nhiều điều cần phải học, không chỉ có kiến thức trong nhà trường mà còn rất rất nhiều ở ngoài xã hội, bởi vì pháp y vĩnh viễn không thể biết được vụ án sắp tới sẽ là gì, phần tử tội phạm sẽ sử dụng thủ pháp giết người ra sao.

‘Kiến thức là vô tận’ dùng để nói về ngành này là hết sức chính xác.

Hứa Luật thầm cảm ơn thầy Lý Đạt Minh đã cung cấp cho cô thật nhiều cơ hội học tập. Nhưng ở đây dù sao cũng là thành phố Tân, Quản Thịnh Văn là trưởng phòng, coi như vụ án lớn phát sinh dù sao cũng chẳng đến phiên một tên ‘pháp y ngoại lai’ như cô nhúng tay vào.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Luật quyết định chỉ nên đóng vai quần chúng là tốt nhất, lát nữa cô sẽ tìm cơ hội từ chối ý tốt của thầy Lý.

Taxi dừng trước cổng Cục cảnh sát, từ phía xa cô đã nhìn thấy bóng dáng của thầy Lý, Hứa Luật nhanh chóng thanh toán tiền taxi, chạy vội tới nhưng đã bị bảo vệ chặn lại.

“Tiểu Từ, vị này là do tôi mời đến!”, Lý Đạt Minh đi tới, “Là pháp y Hứa của thành phố Giang.”

Bảo vệ nghe thầy Lý thông báo liền mở cửa cho cô vào.

Tiểu Từ nhìn bóng lưng Hứa Luật liền lẩm bẩm: “Người đó là pháp y Hứa sao … Sao còn trẻ đẹp vậy. Pà nó! Làm mình cứ tưởng phải là một bà cô già nào cơ chứ …”

Hứa Luật theo Lý Đạt Minh vào đại sảnh của Cục cảnh sát. Vẫn chưa đến tám giờ, đại sảnh cũng còn vắng người, trong lúc đợi thang máy, thầy Lý nói sơ tình hình vụ án cho Hứa Luật.

“Nạn nhân là Dương Phỉ là sinh viên năm thứ hai của đại học Y.”

“Dương Phỉ?”

Hứa Luật nhướng mi, ngày hôm qua khi cô đang giảng bài cũng nghe qua tên này. Cô còn tưởng rằng chỉ là vụ án bình thường, không ngờ …

“Chính là cô ta”, Lý Đạt Minh mở tập tài liệu trong tay, từ trong hồ sơ đưa cho cô hai tấm hình: “Bạn cùng phòng với cô ta, Triệu Lâm khai thứ năm tuần trước Dương Phỉ cùng bạn trai đi ra ngoài vẫn chưa thấy quay về. Ngay tối hôm qua thi thể cô ta được phát hiện trong túi trong suốt vứt ngoài vệ đường.”

Hứa Luật chú ý đến cách dùng từ của Lý Đạt Minh: túi nhựa trong suốt.

Bình thường trong các vụ án, tội phạm giết người đều có xu hướng sử dụng những chiếc túi sẫm màu, nếu không họ sẽ chọn các thùng hay vali để che giấu thi thể, tránh bị phát hiện.

Trong hai tấm ảnh Lý Đạt Minh đưa cho cô, một tấm ảnh thường ngày của nạn nhân. Trong tấm ảnh là một cô gái trong chiếc áo sơ mi quần short, lộ vòng eo nhỏ nhắn. Tuổi trẻ, xinh đẹp, vẻ mặt phơi phới yêu đời, xem ra ở trường cũng khá được nam sinh yêu thích.

Một tấm khác là hình ảnh thi thể nạn nhân khi được phát hiện.

Tròng mắt Hứa Luật co rút, trong hình Dương phỉ, một cô gái có chiều cao hơn 1m70 bị xếp gọn trong một túi nhựa trong suốt lớn. Chính xác là xếp gọn. Ngay tại khu vực đầu gối là nút thắt của chiếc túi, được cột bằng một chiếc nơ hình bướm.

Ra khỏi thang máy, hai người thay quần áo vô trùng đến phòng giải phẫu.

Cảm giác lạnh lẽo ùa đến.

Để bảo quản thi thể nhiệt độ trong phòng giải phẫu thấp hơn nhiệt độ bên ngoài rất nhiều.

Giở chiếc khăn trắng, gương mặt trắng bệch cứng đờ lộ ra ngoài.

Nếu trước đó thầy Lý chưa từng nói qua, Hứa Luật chắc không cách nào nhận ra được gương mặt tươi vui kia và tử thi này là cùng một người.

Trong hình là cô gái có mái tóc dài đen mượt, như trong các quảng cáo dầu gội, cặp lông mày thanh tú. Tất cả đều bị cạo sạch, chỉ còn trơ ra hai gò má nhô cao, hốc mắt sâu hoẵm, quầng mắt thâm đen.

Bệnh nghề nghiệp phát tác, Hứa Luật bắt đầu thao thao nói những điều mình chứng kiến:

“Phần cổ và cổ tay có dấu vết bị trói, nạn nhân đã nhiều lần bị cột chặt rồi treo lên nhưng không gây xuất huyết nghiêm trọng, theo phỏng đoán bước đầu khả năng vật dùng để buộc nạn nhân là một vật mềm, mức độ thưởng tổn cần phải kiểm tra qua vết thương mới có thể có kết luận chính xác. Căn cứ vào vết thương ở bộ phận sinh dục có thể đoán …”

“Ôi ôi … tưởng là ai hóa ra là pháp y tuổi trẻ tài cao của chúng ta, pháp y Hứa hôm nay đại giá quang lâm đến khoa pháp y của thành phố Tân, thật đúng là rồng đến nhà tôm.”

Thanh âm mỉa mai vang lên cắt ngang dòng suy luận của Hứa Luật.

Vừa nghe mấy lời này, Hứa Luật im bặt, trong lòng ngao ngán thở dài.

Ngay lập tức gương mặt nhỏ nhắn bày ra nụ cười vô hại, hướng phía người mới đến chào hỏi: “Pháp y Quản, đã lâu không gặp.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN