Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!)
Chương 41
“Tôi không chơi trò chơi.” Hàn Tử Dạ nói thật lòng, mặc dù cậu thường lên mạng nhưng chưa bao giờ chơi trò chơi, vì xem trên mạng nói chơi trò chơi nhiều rất dễ bị nghiện. Nhưng cho dù cậu có chơi cũng sẽ không chơi cùng với ác ma này, bây giờ ác ma quá đáng ghét.
Cậu còn chưa phát hiện ra trong lòng mình đã hơi thay đổi, nếu là trước kia giờ phút này cậu sẽ nghĩ Tề Hâm Lỗi rất đáng hận mà không phải là rất đáng ghét, đáng hận và đáng ghét khác nhau rất nhiều.
“Tiểu tâm can, trước khi nói chuyện nhớ gọi anh rể. Em không chơi cũng không sao, anh rể sẽ dạy cho em chơi trò chơi cực kỳ vui, đảm bảo em vừa chơi liền thích.” Tề Hâm Lỗi thấy cậu muốn từ chối, giành nói trước: “Không cho từ chối, nếu không tôi đây liền gọi điện thoại qua cho chị của em.”
Hàn Tử Dạ giận đến nghiến răng, nhưng chút biện pháp bắt bẻ đối phương cũng không có.
Vì Tề Hâm Lỗi vô cùng mê trò chơi, có khi chơi cùng lúc mấy trò liền nên trong phòng ngủ đặt mấy bàn có laptop để lên mạng. Hắn đứng dậy cầm hai chiếc laptop trở lại trên giường, sau khi đưa cho Hàn Tử Dạ một máy thì bắt đầu chơi trò chơi đánh nhau mà mình thích nhất hiện nay.
Vừa mới bắt đầu Hàn Tử Dạ chẳng có hứng thú, rất không tình nguyện, nhưng dần dần trở nên thấy thích chơi, ngoại trừ chơi trò chơi rất vui vẻ cũng vì cậu phát hiện có thể phát tiết bụng đầy lửa giận và oán hận đối với Tề Hâm Lỗi. Trong trò chơi Tề Hâm Lỗi mạnh mẽ không tưởng tượng được, bị cậu đánh đến chật vật.
Hàn Tử Dạ bắt đầu tập trung tinh thần, hăng hái dạt dào chơi trò chơi cùng Tề Hâm Lỗi, ở trong trò chơi dùng rất nhiều vũ khí Tề Hâm Lỗi cho cậu để công kích Tề Hâm Lỗi, đánh cho Tề Hâm Lỗi vô cùng thảm hại. Khi dùng đao lớn chém Tề Hâm Lỗi thì trong lòng cậu thoải mái không cần phải nói, cảm giác tất cả bất mãn và oán hận Tề Hâm Lỗi cũng được phóng thích ra ngoài.
Tề Hâm Lỗi thấy Hàn Tử Dạ cực kỳ cao hứng, ánh mắt thoáng hiện lên ý cười, ngoài miệng cố ý kêu to sao Hàn Tử Dạ lại mạnh như vậy, nếu mình bị cậu đánh chết thì cầu xin cậu hạ thủ lưu tình tha cho mình một mạng, khiến Hàn Tử Dạ càng sảng khoái.
Tề Hâm Lỗi thầm nghĩ: Người yêu thật dễ lừa gạt, chẳng phát hiện ra mình luôn nhường cậu, nếu không vua trò chơi như mình sao có thể thua cậu loại tay mơ mới chơi lần đầu tiên, còn bị cậu đánh cho không có chút lực phản kháng, yếu đến đáng thương.
Thật ra thì ép cậu chơi trò chơi, hơn nữa thua vì cậu cũng là do mình lên kế hoạch từ trước. Tự mình biết cậu vẫn còn oán hận sâu đậm mình sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc cậu thích, yêu mình nên mình ngoại trừ nghĩ hết mọi cách khiến lòng cậu cảm động còn phải nghĩ cách để cậu phát tiết tất cả oán hận và căm thù mình ra ngoài. Nghĩ tới nghĩ lui, mình nghĩ tới phương pháp chơi trò chơi này, bây giờ nhìn lại thấy phương pháp này rất hay, mình thật là thông minh.
Hàn Tử Dạ hoàn toàn không biết mình rơi vào bẫy của Tề Hâm Lỗi, vô cùng vui vẻ thỏa thuê báo thù Tề Hâm Lỗi, chơi cả buổi trưa cùng Tề Hâm Lỗi.
☆ ☆ ☆
“Tiểu tâm can, sau khi ăn xong thì tới món bánh ngọt.”
Sau khi Tề Hâm Lỗi bắt Hàn Tử Dạ ăn bữa tối có rất nhiều món ăn ngon xong lại mang món tráng miệng đặc biệt tinh tế đẹp mắt cho dù ăn no rồi cũng rất hấp dẫn người khác, đưa tới trước mặt Hàn Tử Dạ.
Hàn Tử Dạ vừa ăn hết toàn bộ đồ ăn bữa tối với Tề Hâm Lỗi nên bụng vẫn còn rất no, nhưng vừa nhìn món tráng miệng trước mắt liền biết đây không phải là một món tráng miệng ngon bình thường, khiến cậu không khỏi có chút cảm giác thèm ăn.
Cậu giống chị gái, từ nhỏ đã rất thích đồ ăn ngọt, nhưng cậu không may mắn như chị thường được ăn đồ ngọt, cậu chưa từng được nếm thử mùi vị đồ ngọt là như thế nào. Bây giờ cuối cùng có cơ hội biết được mùi vị của nó, cậu thật sự không muốn bỏ qua.lêquydoon
Haizzzz, hôm nay cậu mới biết mình là quỷ tham ăn, thế mà lại không kháng cự lại được thức ăn ngon hấp dẫn!
Thấy vẻ mặt Hàn Tử Dạ mong đợi há miệng ăn món tráng miệng mình đút cho cậu, Tề Hâm Lỗi lộ vẻ tươi cười, hỏi: “Tiểu tâm can, ăn ngon không?”
Thật ra thì hoàn toàn không phải hỏi, nhìn mắt phượng mở to, vẻ mặt ăn rất ngon là biết câu trả lời. Nhưng mình muốn nghe chính miệng cậu nói ra, tốt nhất là mấy câu khen ngợi mình, như vậy sự vất vả của mình đã có báo đáp. Muốn làm ra món tráng miệng ngọt này, so với làm bữa tối phong phú đầy món ăn ngon thì không hề đơn giản.
Hàn Tử Dạ hơi ngập ngừng rồi thành thật gật đầu. Món tráng miệng tan vào trong miệng ngọt đến tận trong lòng, thậm chí ngay cả linh hồn, đâu chỉ dùng từ ăn ngon là có thể hình dung ra món tráng miệng này, khiến cậu không cách nào nói dối, càng không cách nào nói ăn không ngon.
Nếu là trước kia dù món ăn ngon hơn nữa nhưng vì căm thù oán hận Tề Hâm Lỗi tận xương tủy nên Hàn Tử Dạ sẽ cương quyết nói khó ăn. Bây giờ thì cậu đàng hoàng thừa nhận thì thể hiện cậu đã không còn oán hận Tề Hâm Lỗi như lúc trước, đây điều là nhờ vào Tề Hâm Lỗi để cậu phát tiết sự giận hờn vào trong trò chơi cả buổi chiều.
“Tiểu tâm can, cảm thấy ăn ngon thì khen anh rể mấy câu đi, anh rể rất muốn được em khen ngợi đó.” Tề Hâm Lỗi vui vẻ lên tiếng, tiếp tục đút cho Hàn Tử Dạ ăn món tráng miệng.lêquydon
Mình có thể cảm nhận rõ rệt thái độ của người trong lòng đối với mình đã thay đổi, bây giờ gọi cậu là tiểu tâm can cậu cũng không kháng cự, rõ ràng cậu đã tiếp nhận. Còn có buổi trưa lúc cậu ấy tỉnh lại hùng hồn bảo mình không ăn gì, cuối cùng mình kiên trì muốn đút cậu ăn, cậu kháng cự một lần rồi cũng đón nhận.
Mình cảm thấy khoảng cách chiếm được trái tim cậu càng ngày càng gần, ha hả!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!