Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!) - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
328


Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!)


Chương 7


“Con không cần gì cả, con chỉ muốn hai người để Tiểu Dạ chuyển lên ở trên lầu hai, đừng để em ấy ngủ ở trong phòng chứa đồ nữa. Phòng chứa đồ vừa nhỏ lại tối tăm không khí còn rất kém, ở lâu dài nhất định sẽ sinh bệnh.” Nhân cơ hội này Hàn Tử Thần đưa ra chuyện mình hi vọng, ba mẹ đối xử với Tiểu Dạ thật sự rất quá đáng. Rõ ràng trên lầu hai có rất nhiều phòng ngủ trống, bọn họ lại không đồng ý để Tiểu Dạ ở, mà lại để Tiểu Dạ ở trong phòng chứa đồ như trước kia. Nếu không phải bọn họ vẫn luôn vô cùng yêu thương cô, xem cô như hòn ngọc quý trên tay thì cô rất hận bọn họ.

Hai vợ chồng nhà họ Hàn cũng không nghĩ tới con gái sẽ có yêu cầu này, bốn mắt giao nhau rồi lập tức cùng tức giận hung hăng trừng mắt nhìn con trai vẫn luôn im lặng từ nãy giờ. Bọn họ đều nghĩ rằng nhất định con trai tố khổ với con gái, không muốn ở phòng để đồ nên xin con gái bắt bọn họ đổi phòng cho nó. Tên tiểu tử này cũng không biết thế nào là đủ, bọn họ không vứt bỏ nó vì thân thể thiếu hụt, nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy để nó ăn ngon mặc ấm, còn cho nó đến trường học hành, nó không biết cảm ơn còn kén cá chọn canh, đòi hỏi nhiều quá.

“Ba, mẹ, rốt cuộc hai người có đồng ý hay không? Yêu cầu của con đơn giản như vậy hai người cũng không đáp ứng, hai người không yêu con chút nào, sao con có thể giới thiệu bạn trai cho ba mẹ không yêu con biết được chứ.” Hàn Tử Thần thấy ba mẹ mãi không đồng ý, đôi môi đỏ mọng gắt giọng nói.

“… Được, chúng ta đồng ý với con. Thứ sáu tuần này con hẹn Tề thiếu gia tới nhà ăn cơm, giới thiệu cậu ấy cho chúng ta biết.” Vợ chồng nhà họ Hàn ăn ý liếc nhau cùng nói.

“Không thành vấn đề, cảm ơn ba mẹ.” Hàn Tử Thần vui sướng nở nụ cười, dùng sức hôn lên má ba và mẹ, sau đó quay đầu nói với em trai: “Tiểu Dạ, sau này em không cần ở trong phòng chứa đồ nữa, em mau cảm ơn ba mẹ đi.”

“Cảm ơn chị nhưng em vẫn muốn ở lại phòng chứa đồ, em ăn no rồi về phòng trước đây.” Hàn Tử Dạ nhẹ nhàng lắc đầu thấp giọng nói, không đợi chị gái kịp phản ứng đã đứng dậy rời đi. Cậu rất cảm ơn chị gái khuyên ba mẹ đồng ý để cậu tới phòng ngủ khác, nhưng cậu chú ý thấy vừa rồi ba mẹ hung hăng liếc cậu. Rõ ràng ba mẹ không vui khi cậu chuyển tới phòng ngủ, nếu như cậu ở phòng ngủ thì với tính cách của ba mẹ, về sau nhất định sẽ không để cậu sống dễ chịu.

“Con gái bảo bối, xem Hàn Tử Dạ như vậy thật sự khiến cho người ta tức giận. Mệt cho con giúp nó, nó lại không thèm đón nhận tình cảm của con! Con có lòng tốt gọi nó xuống ăn cơm nó lại không ăn cho hết, con xem trong chén nó còn một nửa, nó cũng không gắp đồ ăn, rõ ràng nó thể hiện cảm thấy đồ ăn của chúng ta khó ăn, sau này con đừng gọi nó xuống ăn cơm nữa.” Mẹ Hàn lập tức nổi giận mắng chửi, nhân cơ hội bôi đen con trai trước mặt con gái.

Hàn Tử Dạ còn chưa ra khỏi phòng ăn nên nghe một rõ hai ràng lời của mẹ mình, nhưng cậu không hề để ý, cậu hiểu chị cậu, cậu tin chị sẽ biết nguyên nhân cậu không đồng ý chuyển đến phòng ngủ. Về phần cậu chỉ ăn nửa chén cơm và không gắp đồ ăn, nhất định chị cũng sẽ hiểu rõ nguyên nhân. Từ nhỏ ba mẹ đã không cho phép cậu ăn nhiều cơm, lại càng không cho phép cậu gắp đồ ăn, nói phải để giành cơm và đồ ăn cho chị ăn, khiến sau khi lớn lên cậu có thói quen dùng cơm tuyệt đối không gắp đồ ăn, làm sao cũng không sửa được.

Hàn Tử Thần vừa muốn mở miệng phản bác lời mẹ nói chợt nghe thấy ba cũng nổi giận mắng: “Sớm biết nó là loại người không biết tốt xấu thế này, là loại khinh người không biết cảm ơn, lúc trước khi nó đẻ ra không nên nghe lời đạo trưởng kia nói, ôm nó về nuôi lớn.”

Nghe vậy trên khuôn mặt Hàn Tử Dạ đang nhanh chóng rời khỏi nhà ăn cuối cùng cũng có cảm xúc, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh. Sau khi cậu vừa sinh ra ba mẹ phát hiện trên cơ thể cậu có chỗ thiếu hụt lập tức nhẫn tâm vứt cậu đi nhưng lại bị một vị đạo trưởng chu du tứ xứ bắt gặp. Đạo trưởng khuyên ba mẹ đừng ghét bỏ cậu nhanh chóng ôm cậu về nhà nuôi lớn nếu không trong nhà sẽ gặp tai họa bất ngờ, hơn nữa chờ cậu trưởng thành bọn họ sẽ đại phú đại quý nhờ cậu. Ba mẹ luôn mê tín thương lượng hồi lâu mới không cam tâm tình nguyện ôm cậu về nhà nuôi nấng.

Nhưng ba mẹ luôn đối xử không tốt với cậu, coi cậu như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, phát hiện sau khi cậu tới trường học hành bình thường là đứa nhỏ sau này lớn lên tuyệt đối không có chút thành tựu nào để bọn họ đại phú đại quý, cho rằng bị đạo trưởng lừa lại muốn vứt bỏ cậu. Là chị quỳ xuống khóc lóc mãi cầu xin bọn họ, bọ họ mới miễn cưỡng giữ cậu lại, nhưng đối xử với cậu lại càng tệ hơn. Bọn họ không cho cậu nhiều tiền tiêu vặt, cũng không mua đồ đạc cho cậu, bao gồm cả quần áo giày dép, bắt cậu mặc quần áo cũ của người khác không dùng nữa. Sau khi học xong tiểu học bắt cậu thôi học đến làm việc trong xưởng lao động trẻ em, may là chị gái tốt bụng lại quỳ xuống đau khổ khóc lóc cầu xin bọn họ, bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý để cậu tiếp tục đến trường.

Đối với chị gái cậu vô cùng cảm ơn, từ nhỏ đã đối xử với cậu rất tốt, luôn chia tiền tiêu vặt ăn uống và đồ chơi cho cậu, ba mẹ mua máy tính cho chị chị cũng liều mạng cầu xin ba mẹ mua cho cậu một chiếc, khiến ba mẹ không có cách nào đành phải mua một chiếc máy tính cho cậu. Cho nên mặc dù cậu vẫn luôn rất hận ba mẹ, rất hận gia đình này nhưng vì chị nên cậu ở lại, bằng không thì lúc học sơ trung (Trung học cơ sở) cậu đã bỏ nhà ra đi.

“Ba mẹ, con cầu xin hai người, hai người đừng mãi nói Tiểu Dạ như vậy, bất kể như thế nào Tiểu Dạ cũng là con trai của hai người, hai người hãy đối xử với em ấy tốt một chút đi!” Hàn Tử Thần vô cùng bất đắc dĩ cầu xin ba mẹ. Thật ra cô rất muốn nổi giận với ba mẹ, nhưng mặc dù ba mẹ đối xử với Tiểu Dạ rất không tốt nhưng lại đối xử với cô tốt vô cùng, cho nên bất kể ba mẹ không đúng cô cũng không thể nổi giận với ba mẹ được.

Vợ chồng nhà họ Hàn đều im lặng không nói, trong lòng bọn họ chỉ có con gái mới là con bọn họ, con trai chỉ là một sự trói buộc phiền toái. Bọn họ đối xử tốt với con gái, con gái tìm được con nhà siêu giàu như Tề Hâm Lỗi, gả vào nhà quyền quý, còn có thể để bọn họ hưởng vinh hoa phú quý mà người thường khó tưởng tượng được, nhưng còn con trai thì sao?

Cơ thể con trai không trọn vẹn, chẳng những không cách nào nối dõi tông đường nhà họ Hàn, thậm chí không tìm được người kết hôn, cả đời phải ở trong nhà họ Hàn để bọn họ nuôi dưỡng. Con trai học tập cũng không giỏi, có thể thi lên đại học hay không là cả một vấn đề. Ra xã hội chắc cũng không tìm được việc làm, không thể có tiền đồ sáng lạn, càng không thể làm rạng rỡ tổ tông. Đồ vô dụng như thế bọn họ vẫn nuôi từ nhỏ đến lớn đã là nhân từ lắm rồi, đối xử tốt với nó lắm rồi.

Nhưng nếu nói những lời này với con gái, chắc chắn con gái sẽ tức giận. Có thể là vì bào thai đôi, từ nhỏ con gái đã bắt đầu bất kể bọn họ nói xấu con trai với con gái thế nào, không cho con gái ở cùng con trai, quan tâm con trai, đối xử tốt với con trai, con gái cũng đều không nghe, cứ luôn liều mạng đối xử tốt với con trai khiến bọn họ phiền não không thôi.

Thật sự hi vọng con gái có thể sớm tỉnh táo lại, ghét bỏ bài xích con trai giống như bọn họ, cách xa con trai một chút thì bọn họ không cần buồn phiễn nữa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN