Anh Rể Xin Buông Tay - Chương 9: 9: Gây Khó Dễ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Anh Rể Xin Buông Tay


Chương 9: 9: Gây Khó Dễ


Đổng Văn Văn ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt là đống giấy tờ liên quan tới tài sản thừa kế ông nội để lại cho cô, bỗng nhiên trở thành người giàu ập đến thật bất ngờ.

Nhớ lại vẻ mặt tức giận, khi không được gì của 3 người kia Đổng Văn Văn lại cười đến vui vẻ.

“Cho các người nghẹn chết đi”.

“Cốc Cốc”.

“Bạch Văn Linh, cô tới đây làm gì?”
Đổng Văn Văn thấy khuôn mặt khó ưa của cô ta trước cửa nhà mình, đứng chắn trước cửa không có ý mời cô ta vào nhà.

“Ba bảo tôi mang cái này trả lại cho cô.” Bạch Văn Linh lấy trong túi xách một túi vải màu đen đưa cho Đổng Văn Văn.

Vòng của mẹ cô, Đổng Văn Văn nhìn chiếc vòng trên tay ánh mắt trở lên xúc động, di vật của mẹ cô, cuối cùng cũng về bên cô rồi: “Giờ cô về được rồi.” Cô không do dự cô ta còn đang đứng bên ngoài, đưa tay đóng sập cửa vào.

“Văn Văn mày đừng đắc ý quá sớm.”
Cô ta nhìn chiếc cửa đóng chặt trước mặt nở nụ cười thâm hiểm, trên đời này thứ Bạch Văn Linh tôi muốn, chưa bao giờ là không có được cả, hôm nay vì mày giữ trong tay mảnh đất kia tao mới nhân nhượng với mày, một khi tao có được mày cũng chỉ như đồ bỏ đi mà thôi.

Bạch Văn Linh cô ta dễ dàng trả lại vòng cho cô như vậy, chắc chắn là Bạch Ngạn đã hứa hẹn gì đó với cô ta, cô lơ đãng liếc nhìn đống giấy tờ trên giường nghĩ đến lời luật sư trần nói lúc đó, mảnh đất đang thuộc dự án quy hoạch trung tâm thương mại, nếu không có di chúc thì đống đất này chắc chắn thuộc về Bạch Ngạn, có khi nào dự án kia ông ta cũng có phần không, cô phải điều tra mới được.

“Văn Văn mới nhặt được tiền sao?” Kiều Tuyết nhìn cô đang ngây ngốc cười, đi tới dựa người vào bàn trào phúng nói.

“Còn hơn nhặt được tiền ấy, em giờ là phú bà giàu có rồi”.

Đổng Văn Văn vênh mặt lên tự đắc.

“Ít mơ đi, nhanh tay lên làm việc đi”.

Kiều Tuyết với tay cốc mạnh một cái lên đầu Đổng Văn Văn.

“Này em nói chị không tin, nao thấy em giàu thật chị đừng có trách đấy.” Cô đưa tay lên trán xoa xoa chỗ mới bị Kiều Tuyết đánh lén, miệng chu ra nói vọng sau lưng.

“Âu tổng dạo này không tới tìm em à?”
Tĩnh Xu từ bên ngoài trở lại, trong tay cầm theo điếu thuốc, dáng vẻ bất cần nhả khói trong miệng ra, đứng tám chuyện cùng Đổng Văn Văn.

Nhắc tới anh ta cô mới nhớ, mấy hôm không gặp anh ta rồi, hôm đó gặp ở cửa suối nước nóng anh ta có nói tối tới tìm cô, nhưng cũng không thấy đâu cả, đàn ông có mới nới cũ mà, cô trong mắt anh ta cũng không đặc biệt như vậy.

“Không có chị, chắc Âu tổng tìm được cô gái khác rồi”.

“Bình thường anh ta tới đây, chủ yếu là ngồi một mình, mấy hôm liền đều gọi em vào tiếp chị cứ nghĩ em bắt được con rùa vàng này rồi.”
“Haizz em không nghĩ mình tốt số vậy đâu.”
Tự nhiên cô cảm thấy mình không cần thiết phải làm tiểu tam rồi, có số tiền lớn kia trong tay đập chết bọn họ cũng được rồi.

“sao hôm nay mình cứ có cảm giác có ai đằng sau lưng vậy nhỉ?” 4 giờ sáng Đổng Văn Văn tan ca từ quán bar trở về nhà, con đường này cô đã đi suốt mấy năm rồi, chưa bao giờ có cảm giác như thế này, nhưng khi quay lại đằng sau lại không thấy có bóng người nào cả, có phải cô suy nghĩ nhiều rồi không.

“Um..Um”.

Cô bị một người nào đó, dùng khăn bịp miệng lại, chưa kịp kêu lên liền cứ thế ngất đi, lúc tỉnh lại đã thấy mình bị trói trong một căn nhà bỏ hoang, trước mặt là 2 tên đàn ông một béo, một gầy trên người toàn xăm trổ.

“Các ngươi muốn gì?”
“Cô em, hỏi rất đúng trọng tâm, muốn thứ mà em đang giữ trong tay”.

Tên béo tiến lại gần gồm xổm xuống trước mặt Đổng Văn Văn, dùng con dao trên tay khắc họa đường nét trên gương mặt cô.

“Trong tay tôi có rất nhiều thứ xin hỏi các anh thích cái gì?” Đổng Văn Văn vẻ mặt bình tĩnh nhếch miệng trả lời.

“Chính là giấy chuyển nhượng mảnh đất trong tay mày.” Tên gầy thấy tên béo nhiều lời, khó chịu nói thẳng vào vấn đề.

“Được, nhưng là viết tên hai người à?” Cô nhìn hai tên kia, cong khóe miệng gật đầu.

“Đại ca không ngờ cô ta lại đồng ý nhanh như vậy, cô ta rất sợ chúng ta đấy.” Tên béo nghe xong vui vẻ đứng lên thì thầm với tên gầy.

“Bớt nói nhiều đi, mang giấy bút ra cho cô ta viết.” Tên gầy lườm tên béo, ra lệnh, bọn họ được thuê bắt cô ta viết giấy chuyển nhượng, xong sớm thì nhận tiền sớm, hắn không muốn mất nhiều thời gian.

Đổng Văn Văn được hai tên kia đưa đến bàn, trước mặt là tờ giấy cùng cây viết, hai tay bị dây buộc chặt, chỗ dây trói cảm giác ngứa ngáy rất khó chịu, cô ánh mắt đáng thương ngẩng đầu lên nhìn bọn chúng.

“Hai anh có thể cởi trói cho tôi được không, thế này sao tôi có thể viết được chứ, các anh có hai người còn sợ cô gái mảnh mai như tôi chạy sao?”
“Cởi trói cho cô ta đi!” Tên gầy liếc nhìn thân thể gầy gò của Đổng Văn Văn, hất mặt ra lệnh.

“Sao mày còn chưa viết”.

“Anh à, anh phải nói tên người cần chuyển nhượng ra, em mới viết được chứ”.

“Ký tên lên.” Hắn đi tới trước mặt Đổng Văn Văn, đưa tay vào túi quần lấy tờ giấy gấp làm tư bên trong ra, đặt lên trên bàn.

“Đại ca anh chuẩn bị trước rồi à, sao không mang lên sớm.” Tên béo nhìn tờ giấy đã viết sẵn trên bàn, vẻ mặt ngu ngơ hỏi.

“Tao quên không được à?” Tên gầy trừng mắt nhìn tên đàn em.

Cô nhìn tờ giấy nhăn nhúm trước mặt, đọc tới tên của Bạch Văn Linh, ánh mắt liền trở lên sắc nhọn, trò là mà cô ta cũng nghĩ ra được thật bái phục, nếu cô không chịu nghe theo, cô ta sẽ dùng cách gì để ép cô, thật muốn biết người phụ nữ như Bạch Văn Linh, bỉ ổi đến mức nào.

“Đừng nói mày không biết ký, đừng giở trò với tao.” Người đàn ông gầy gò, khuôn mặt trở lên dữ tợn, nhìn chằm chằm vào cô.

“Bà không thích ký đấy”.

Cô vừa nói xong, dùng sức đẩy mạnh bàn về phía chúng, sau đó chạy về hướng cửa.

“Mẹ kiếp con khốn.” Tên gầy quát lớn, nhanh chóng đuổi theo, không ngờ lại bị cô ta lừa.

Tên béo thân thể ục ịch, chạy hết bậc cầu thang, cúi người thở gấp: “Đại ca, con bé đó không ngờ lại chạy nhanh vậy”.

“Nếu không muốn ngày mai ăn cháo, thì mau đi bắt nó lại, tao mà bắt được nó tao đập chết.” Tên gầy ôm lấy cái bụng bị bàn đụng trúng của mình nghiến răng nói.

Cô chạy xuống tới nơi, nhìn khung cảnh trước mặt, mới biết mình bị bọn họ đưa tới công trường bỏ hoang, xung quanh không một bóng người, chạy ra đường lớn cũng không biết nên đi theo hướng nào, sau lưng là 2 tên kia đuổi theo, nếu bị bắt lại thì cái thân này của cô phải chịu đau đớn rồi.

“Văn Văn, sao em lại ở đây?”
Người đàn ông đang lái xe, suýt nữa đụng phải người trên đường, nhanh chóng dừng xe lại, lúc xuống xe xem thử, không ngờ lại là Đổng Văn Văn, hắn quen.

“Âu tổng.” Đổng Văn Văn thở không ra hơi, lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mắt, Âu Thời Phong đây có phải là cô gặp may không, chạy một trên đường mãi mới thấy một chiếc xe chạy qua, vì gấp gáp quá mới lao ra vẫy xe như vậy.

“Bắt nó lại, con khốn.” Hai tên kia vừa lúc cũng đuổi tới.

“Âu tổng, bọn chúng muốn bắt em.” Đổng Văn Văn đưa tay bám lấy cánh tay Âu Thời Phong, mong hắn giúp mình.

“Mày khôn hồn đừng xen vào chuyện của bọn tao, hôm nay mày để cô ta lại tao sẽ cho mày con đường sống, nếu mày nhất quyết muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, mày có thoát được hôm nay thì ngày mai mày cũng không thể sống yên được.” Tên gầy nhìn Âu Thời Phong quan sát, giở giọng thị uy.

Âu Thời Phong nhếch miệng lên cười, lần đầu tiên ở Thành phố Nam Thành này, lại có người giở cái giọng đó ra uy hiếp anh.

“Vậy mời các người tự nhiên tới.” Đưa tay ôm lấy eo Văn Văn, Âu Thời Phong mặc kệ hai tên kia đang nhìn mình ung dung đi lại mở cửa xe.

“Đại ca, anh để bọn chúng đi như vậy sao?”
“Mày bị ngu à? Nhìn thằng đó cũng không phải dạng vừa đâu, nhìn con xe nó đi thì biết, tốt nhất không nên dây vào”.

Hắn tuy là cô đồ, nhưng đối với những đồ đắt tiền rất có hứng thú, không nói tới chiếc xe kia, đồng hồ anh ta đeo cũng là loại đặt riêng, nếu hắn đã có ý cứu người, vậy tha cho cô ta một mạng.

“Cảm ơn Âu tổng.” Ngồi lên xe, nhìn chiếc xe chạy xa dần, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, để cô ta chiếm lấy mảnh đất kia cô thật không can tâm.

“Sao bọn chúng lại muốn bắt em, đây là địa phận thành phố Hải Long, em tới đây làm gì”.

Âu Thời Phong liếc nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô lên tiếng.

“Hải Long sao? Lúc em đi làm về thì bị bọn chúng chụp thuốc mê đưa tới đây, em cũng không biết đây là đâu, may mà gặp được anh”.

“Tôi vừa khéo trên đường trở về thôi, em nghỉ ngơi đi.” Bàn tay anh vươn ra chạm vào bàn đôi tay đang nắm chặt của Đổng Văn Văn.

Cô ngả đầu ra xe, nhìn ra bên ngoài, sắc trời hửng nắng, bây giờ chắc khoảng 11 giờ trưa rồi, Bạch Văn Linh nếu cô đã muốn đấu cùng tôi, vậy tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN