Ánh Sáng Thành Phố - Chương 12: Bộ dáng của hắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Ánh Sáng Thành Phố


Chương 12: Bộ dáng của hắn


Bạn từng lưu ý đến những thay đổi trong thành phố này chưa?

Kỳ thật, nó đều biến hóa từng ngày. Chỉ là chúng ta trước đó đều vội vã, rất ít ai nguyện ý dừng lại cẩn thận phân biệt mỗi một tia dời đổi của nó. Có lẽ, trong lúc tình cờ, chúng ta sẽ đột nhiên ý thức được bên cạnh một tòa cao ốc đã đột ngột mọc lên, hoặc một con phố quen thuộc đã thay đổi hoàn toàn diện mạo. Những thứ này sẽ mang đến cho chúng ta sự kinh ngạc nho nhỏ, song, trong tiếng thở dài buồn chán của chúng ta, một chút biến hóa này thật sự rất kín đáo.

Chúng ta quen thuộc với nó như thế, cho nên thường thường sẽ quên mất nó.

Bất quá, đối với vài người mà nói, chốn thành thị này quả thực đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.

Đây là một buổi tối vô cùng bình thường, vài căn nhà bình thường trong tiểu khu, có một cửa hàng sát đường cũng rất bình thường.

Cô chủ cửa hàng bánh ngọt “Câu chuyện Hoa Hồng” có chút bất an nhìn ngoài cửa, ngay trước đó 5 phút, một người đàn ông gầy gò để râu xồm xoàm lần thứ tư đi ngang qua cửa.

Cô nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ hướng 9h15, đã sớm qua giờ đóng cửa. Thế nhưng, cô không dám đi ra ngoài.

Xế chiều hôm nay, người đàn ông kỳ quái này đã tới cửa hàng bánh ngọt của cô. Cô nhiệt tình nghênh đón, nhưng lại phát hiện hứng thú của vị khách này không đặt trên quầy bánh ngọt. Ngược lại, gã ở trong cửa hàng chuyển tới chuyển lui, không ngừng mấp máy mũi, nhìn kỹ tựa như đang tìm tìm mùi vị nào đó.

Chờ cô hỏi lần thứ ba: “Tiên sinh, ngài muốn mua gì?” Lúc này người đàn ông mới phảng phất như tỉnh lại từ trong mộng xoay người sang, sau khi yên lặng nhìn cô vài giây, hỏi ngược lại: “Nơi này. . . . . .Trước kia là một quán súp cay, đúng không?”

Lòng của cô trầm xuống, đầu năm đi xem xét giá cho thuê mặt bằng cửa hàng này lại thấp đến khó tin, cô từng có hoài nghi. Sau này, trong những lời nghị luận linh tinh của nhóm hàng xóm, cô biết được gian cửa hàng này từng bị niêm phong, tựa hồ còn có liên quan đến vài vụ án mạng.

Cô còn chưa kịp trả lời, người đàn ông râu ria liền xoay người rời khỏi cửa hàng. Trong mấy giờ kế tiếp, gã vài lần vòng về, nhưng không tiến vào, chỉ xa xa đứng bên ngoài nhìn chòng chọc mình, tựa hồ đang đợi gì đó.

Cô từ hiếu kỳ, nghi hoặc, cuối cùng trở nên bối rối. Vì vậy cô gọi điện thoại cho bạn trai, bảo anh ta tới đón cô tan tầm.

Ngay khi cô sắp mất kiên nhẫn, bạn trai rốt cuộc thở hồng hộc đi tới. Trong sự oán trách của cô, bạn trai bồi khuôn mặt tươi cười tắt đèn, kéo cửa sắt xuống, đưa cô rời khỏi cửa hàng bánh ngọt.

Cô không nhìn thấy, ngay trong góc tòa nhà cách đó không xa, một đôi mắt xoi mói thất vọng nhìn theo cô và bạn trai biến mất trong bóng đêm.

Người đàn ông râu ria vứt đầu lọc thuốc, thân thể vẫn chộn rộn càng thêm khô nóng. Gã ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo ở chân trời, đưa tay mở bung cổ áo. Một luồng khí lạnh cuối thu thổi đến. Gã rùng mình một cái, hai mắt đục ngầu vẫn còn một chút ánh sáng.

Người đàn ông râu ria cắm tay vào trong túi quần, chậm rãi đi men theo con đường.

Lần đi này, chính là mấy tiếng, lúc biết đã nửa đêm, người qua đường đã thưa dần, gã còn đang chẳng biết mệt mỏi mà bước đi.

Loại dạo bước khắp nơi không mục đích này, tựa hồ là chuyện duy nhất gã có thể làm trong khoảng thời gian này. Sau khi trải qua ba năm trị liệu, gã tựa hồ đã tìm về với chính mình, lại tựa hồ như chưa từng. Duy nhất có thể khẳng định chính là, gã đã hoàn toàn xa lạ với thành phố này.

Vì vậy, trong phần lớn thời gian mỗi ngày, gã đều lựa chọn dạo chơi trong thành phố. Để có thể tìm được những cảnh tượng quen mắt, cũng có thể chậm rãi quen thuộc với những sự vật mới mẻ xa lạ. Trong lúc này đây, gã có chút xúc động đã nắm được những thứ xưa kia, tỷ như cô gái gặp được trong tiệm bánh ngọt hôm nay. Song, gã cũng không xúc động xấn đến cô ngay tại chỗ. Thứ nhất điều kiện không cho phép, gã sẽ luôn nhớ tới những lần điện giật và áo trói thân kia.

Nhớ lại khiến cho thân thể xao động của gã nháy mắt liền uể oải xuống.

Lúc đi đến hai chân đã sưng đau khó có thể đi lại nữa, gã mới giẫm bước lên con đường về nhà.

Gã cũng không muốn về nhà, nhìn thấy căn nhà quạnh quẽ, đơn sơ kia, gã càng nguyện ý đứng ở ngoài hơn. Tốt xấu còn có ánh mặt trởi, cửa hàng sầm uất, dòng xe cộ qua lại không ngớt cùng với cô gái ăn mặc xinh đẹp này. Mà căn nhà cũ kia chỉ có bốn bức tường trắng cùng gia cụ đơn giản, dễ dàng khiến gã nhớ tới bệnh viện tâm thần gã từng bị nhốt hơn ba năm qua. Huống chi, cảnh sát sẽ thường thường tìm tới, thô lỗ hỏi gã gần đây làm gì, đi đâu, cùng những ai gặp mặt.

Song, gã phải tìm một chỗ ngủ.

Rạng sáng 2h30, người đàn ông râu ria phảng phất như cô hồn dã quỷ trở lại khu hộ gia đình của công ty nhiệt lực Đồng Phát. Lúc này mọi âm thanh đã yên tĩnh, gã loạng choạng xuyên qua dãy nhà một mảnh đen kịt, thỉnh thoảng nhất định sẽ vấp phải những thứ hỗn tạp dưới chân đến lảo đảo nghiêng ngã. Trên mặt gã nhìn không ra biểu cảm gì dư thừa, chỉ có uể oải và chết lặng. Chòm râu dày nọ phảng phất như cỏ dại, làn da của gã không hấp thụ đủ chất dinh dưỡng, thế nên khuôn mặt nọ tựa như mặt nạ không hề có sức sống.

Thật vất vả kéo lê đến dưới nhà mình, gã ngẩng đầu lên phân biệt trong chốc lát, tựa hồ trong thời gian gã rời khỏi nhà cả ngày, tòa nhà này cũng đã trở nên xa lạ.

Gã lấy chìa khóa ra, nương theo một chút ánh trăng yếu ớt tìm kiếm chìa khóa.

“Anh về rồi sao?”

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng ân cần thăm hỏi nhẹ nhàng, gã quay đầu sang, nhìn thấy một bóng người chậm rãi hiện lên trong bối đêm tối như mực.

Gã cũng không sợ hãi, chỉ cảm thấy nghi hoặc. Đợi đến khi khuôn mặt nọ dần dần rõ ràng giữa ánh trăng, một cánh cửa đập nào đó trong trí nhớ cũng yên lặng mở ra.

À, là người đó.

Tình tự buồn bực. Xe đò đường dài xóc nảy. Màu trắng. Một ly nước đưa tơi tay. Thanh âm nhẹ nhàng trầm ổn. Trên đầu vai đôi mắt kia ngóng nhìn gã.

Cùng lúc đó gã lần đầu tiên nhìn thấy bảng hiện “Súp Cay” cũ nát kia.

Ba năm trước, gã gặp lại người này dưới lầu nhà mình. Mà ba năm sau, cơ hồ là cảnh tượng đồng dạng lại diễn ra.

Mẩu ký ức vụn vặt trong đầu gã chậm rãi ghép cùng một chỗ, gã trầm tĩnh lại, tựa hồ người trước mắt này, mang lại cảm giác an tường và giải thoát nào đó.

Gã cong môi, lộ ra hàm răng sáng chói, nở nụ cười.

Công tác của Phương Mộc tiến hành không hề thuận lợi. Thứ nhất, tư liệu chứng cứ hiện có quá ít, nhất là đầu mối rõ ràng, cơ hồ không thể tìm ra dấu tích nào. Hơn nữa, phân tích thông tin hiện trường phạm tội cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả hình thành chân dung tâm lý phạm tội. Song, khám nghiệm hiện trường hỏa hoạn so với hiện trường phạm tội bình thường càng phí thời gian sức lực hơn, chỉ mỗi việc thu gom chỉnh lý lại những thứ từ đống tro tàn đó cũng rất không dễ dàng rồi. Thỉnh thoảng, thông tin vật chứng hiện trường một khi phát sinh biến hóa, kết luận của chân dung tâm lý phạm tội cũng sẽ sửa đổi theo. Bởi vậy, Phương Mộc chỉ có thể từ thuộc tính tâm lý của hung thủ bắt đầu. Nhưng mà, việc này cần thời gian ước đoán và hiểu rõ nhất định. Thứ hai, thời gian quá ngắn — Tổ chuyên án chỉ cho anh thời gian năm ngày. Song, Phương Mộc không có lựa chọn nào khác. Phương hướng điều tra nhất định phải dựa vào kết quả phân tích của anh. Càng sớm đưa ra ý kiến phân tích, cách ngày hung thủ sa lưới càng gần hơn một bước.

Vì vậy Phương Mộc đóng cửa ở trong phòng làm việc không chịu ra, mỗi ngày đều làm việc đến tận khuya mới về nhà. Liêu Á Phàm trái lại biểu hiện rất cần mẫn, không chỉ chờ Phương Mộc suốt, còn chủ động giúp anh giặt giũ quần áo thay ra. Tâm lý Phương Mộc có chút không đành lòng, liền đưa ra yêu cầu ở đơn vị vài ngày, song ý kiến này bị Liêu Á Phàm mãnh liệt phản đối, còn lấy việc trốn đi để uy hiếp, nhất định bắt Phương Mộc về nhà qua đêm. Phương Mộc không lay chuyển được cô bé, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Cứ như vậy đi sớm về khuya qua vài ngày, buổi chiều ngày thứ tư, Phương Mộc đột nhiên nhận được điện thoại của Liêu Á Phàm, nói muốn mời anh và Dương Mẫn ăn cơm.

Mặc dù Liêu Á Phàm chỉ vừa vào làm việc chưa tới hai tuần, đến ngày phát lương, cô vẫn lấy được tiền lương của nửa tháng. Tuy nói chỉ có 800 tệ, nhưng dù sao cũng là thù lao lần đầu tiên thông qua lao động có được, nghe ra được Liêu Á Phàm đang rất hưng phấn.

Hết thảy đều đang trong chiều hướng phát triển tốt. Phương Mộc cũng cảm thấy cần phải cổ vũ Liêu Á Phàm một chút, do đó, mặc dù công việc khiến anh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, Phương Mộc vẫn đáp ứng lời mời của Liêu Á Phàm.

Bữa tối đặt ở một hiệu ăn giá cả trung bình. Phương Mộc bị chậm một chút so với thời gian dự định. Liêu Á Phàm và Dương Mẫn đang chờ đợi anh. Bất quá, khiến cho Phương Mộc cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Hình Lộ cũng tới.

Anh mới vừa vào cửa, Hình Lộ nhảy dựng lên chạy tới, nắm tay Phương Mộc lắc lư. Cô bé đã cao lớn hơn nhiều, đôi mắt trong suốt sáng ngời, thần sắc bệnh trạng cảnh giác sớm đã không thấy đâu nữa. Nhìn qua, không khác mấy với những nữ sinh trung học khỏe mạnh, hoạt bát.

Sau khi ngồi xuống, Hình Lộ và Dương Mẫn ngồi cùng một bên, Phương Mộc và Liêu Á Phàm cũng ngồi vào một bên khác. Lúc gọi món, Dương Mẫn hiển nhiên xét theo tình hình thu nhập của Liêu Á Phàm, chỉ gọi mấy món giá cả trung bình. Sau dưới sự kiên trì của Liêu Á Phàm, lại chọn thêm tôm rim và hải sâm xào dầu hào.

Thời gian chờ thức ăn, Phương Mộc hỏi Hình Lộ: “Sao con cũng tới, hôm nay không cần lên lớp tự học buổi tối sao?”

“Phải chứ.” Hình Lộ vẻ mặt đắc ý, “Nhưng mà mẹ con nói, chị Á Phàm muốn mời con ăn cơm, con đương nhiên phải tới rồi.”

“Đúng vậy.” Dương Mẫn cười chỉ chỉ Liêu Á Phàm, “Á Phàm cứ muốn gặp mặt Hình Lộ, bảo tôi nhất định phải mang con bé theo.”

Phương Mộc có chút nghi hoặc nho nhỏ, quay đầu nhìn Liêu Á Phàm một chút. Cô bé chỉ mím môi cười, sau khi liếc Phương Mộc một cái liền đem ánh mắt một lần nữa hướng về phía Hình Lộ ở đối diện.

Thức ăn rất nhanh được mang lên, Liêu Á Phàm còn muốn gọi hai chai bia. Phương Mộc còn phải lái xe, cho nên chỉ chịu uống nước. Bia phân biệt cho Dương Mẫn và Liêu Á Phàm phụ trách tiêu diệt. Mấy ly bia lót bụng, bầu không khí trên bàn ăn sôi động hẳn lên. Dương Mẫn và Liêu Á Phàm nói chuyện trong bệnh viện. Hình Lộ lại theo Phương Mộc nói tình hình của mình, từ chuyện lớn như dự định tương lai thi vào trường cảnh sát, đến chuyện nhỏ như bạn ngồi cùng bàn nhỏ mọn thế nào, nói không hết chuyện, nói liên tu bất tận. Phương Mộc tựa như luôn cười cười lắng nghe, nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt Liêu Á Phàm không ngừng dao động trên mặt mình và Hình Lộ.

Cho tới cuối cùng, chủ đề lại chuyển dời đến trên người Phương Mộc. Dù sao, ba nữ nhân này đều từng có vô số mối liên hệ với Phương Mộc. Lời tán thưởng là không thể thiếu, con bé Hình Lộ này cũng nói thẳng tương lai “Muốn làm cảnh sát chung với chú Phương”.

Dương Mẫn cũng rất thích Phương Mộc. Chị trước đây từ miệng Hình Chí Sâm, đã biết Phương Mộc là một chàng trai có năng lực nghiệp vụ rất mạnh. Sau vụ án sông ngầm, Phương Mộc vì giúp lão Hình lật lại bản án, không tiếc chạy đôn chạy đáo bằng mọi cách, thậm chí chịu mạo hiểm cả tính mạng. Lão Hình cuối cùng có thể khôi phục danh dự, mối thù của con gái Hình Na được báo, chủ yếu dựa vào cử chỉ trượng nghĩa của Phương Mộc. Việc này càng làm cho Dương Mẫn xem Phương Mộc như em ruột của mình.

“Thật ra, cậu cũng đã trưởng thành rồi.” Dương Mẫn tinh tế nhìn Phương Mộc, “Lần trước chị Triệu cũng từng nói với chị, phải giúp cậu tìm kiếm một đối tượng rồi.”

Phương Mộc đang đặt suy nghĩ trên người Liêu Á Phàm bên cạnh, giật nảy mình, một ngụm nước trà sặc trong cổ họng. Đang lúc ho khan, liền cảm thấy cánh tay bị tay Liêu Á Phàm gắt gao kéo lấy.

“Phương Mộc chưa nói với người sao?” Thanh âm Liêu Á Phàm ngọt đến nỗi có chút giả tạo, “Chúng tôi đã ở cùng nhau, rất nhanh sẽ đi đăng ký.”

Dương Mẫn giật mình cơ hồ cằm rơi trên bàn, qua nửa ngày mới lắp bắp nói: “Mấy. . . . . .Mấy đứa?”

Phương Mộc khó xử tột cùng, bản năng muốn rút cánh tay ra, lập tức cảm thấy Liêu Á Phàm cũng gia tăng lực độ trên tay.

“Đúng vậy. Anh ấy mấy tháng trước đã hướng con cầu hôn rồi.” Liêu Á Phàm quay đầu nhìn chằm chằm Phương Mộc, trong mắt tràn ngập ý cười, nhưng lại mang theo một tia ngoan cố không cho phép cãi lại, “Đúng không Phương Mộc?”

Phương Mộc gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong, trái lại Hình Lộ lại vỗ tay ba cái.

“Tốt, tốt.” Cô bé xem ra còn muốn hưng phấn hơn cả Liêu Á Phàm “Sau này em sẽ không gọi chị là chị Á Phàm nữa, gọi chị là chị dâu. . . . . .Không đúng không đúng, em gọi chú ấy là chú Phương. . . . . .Thím Phương?”

Liêu Á Phàm tựa hồ đối với hai kiểu xưng hô này đều rất hưởng thụ, phất tay gọi phục vụ viên cho Hình Lộ thêm một lon nước ngọt.

Dương Mẫn vẫn không nói chuyện, vẻ mặt phức tạp nhìn Phương Mộc, lại nhìn Liêu Á Phàm.

Trên đường về nhà, vẻ mặt Phương Mộc vẫn bình tĩnh, chẳng qua lái xe nhanh như bay. Liêu Á Phàm cũng hoàn toàn ngược lại vẻ tùy tiện vừa rồi, thủy chung im lặng không lên tiếng nhìn ngoài cửa sổ.

Về đến nhà, tâm tình Phương Mộc vẫn rất kém như trước. Anh ném chìa khóa và ba lô trên bàn ăn, lầm lũi thay quần áo đi nằm, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Liêu Á Phàm trước sau vẫn đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn động tác của Phương Mộc. Một lúc lâu sau, cô mở miệng hỏi:

“Sao, chọc chú tức giận rồi?”

Phương Mộc không muốn để ý tới cô, trở thân mình, kéo chăn phủ đầu.

Liêu Á Phàm “Xì” một tiếng, chậm rãi đến trước bàn, đưa tay lấy từ trong túi Phương Mộc ra bao thuốc, châm một điếu hút. Mặc dù Phương Mộc che đầu, vẫn có thể cảm thấy Liêu Á Phàm đang nhìn mình.

“Chú căn bản không muốn kết hôn, đúng không?”

Phương Mộc ở trong chăn nhắm chặt mắt lại. Anh không muốn nghe Liêu Á Phàm thảo luận vấn đề này, chí ít là hiện tại.

Rất nhanh, thanh âm ấn bật lửa lại vang lên —– Liêu Á Phàm lại châm một điếu thuốc.

“Trước kia đã từng nói, cũng không tính là gì hết, đúng không?”

Phương Mộc chui trong chăn vẫn không nhúc nhích, tận lực nghĩ muốn gạt bỏ những ý nghĩ hỗn độn, cũng trong mong Liêu Á Phàm có thể biết điều rời đi. Không ngờ chỉ qua vài giây, trước mắt đột nhiên có cảm giác ánh sáng, trên người cũng có một trận khí lạnh kéo tới.

Liêu Á Phàm đã xốc chăn trên người anh lên, cầm điếu thuốc lá trên tay quật cường chỉ vào anh: “Trả lời tôi!”

Phương Mộc luống cuống tay chân kéo chăn che khuất thân thể, ngẩng đầu nhìn Liêu Á Phàm, người nọ thần tình đỏ bừng, ngực kịch liệt phập phồng, trên vẻ mặt lại là bộ dáng lỗ mãng, ngang ngược kia.

Đột nhiên tâm niệm Phương Mộc khẽ động, một cơn tức giận nảy lên, lạnh lùng nói: “Con hôm nay cố ý gọi Hình Lộ đến phải không?”

Liêu Á Phàm không chút che dấu thừa nhận: “Đúng !”

“Chuyện kết hôn — Cũng là cố ý nói cho con bé nghe?”

“Đúng!” Liêu Á Phàm đột nhiên mập mờ cười cười, “Chú không phải thích thiếu niên sao?”

Quả thực không thể nói lý! Phương Mộc khẽ cắn môi, nhẫn nại giải thích: “Cô bé mới học lớp 11, con ghen với cô bé — không cảm thấy có chút vô lý sao?”

“Chú ít ra vẻ người tốt đi.” Liêu Á Phàm khịt mũi khinh bỉ nói với Phương Mộc, “Tôi năm đó không phải cũng lớn chừng ấy sao? Sao chú tốt với tôi như vậy? Nếu dì Triệu không nhìn chằm chằm vào, chú đã sớm muốn làm tôi rồi nhỉ?”

“Mày mẹ nó ít nói bậy đi” Phương Mộc không thể nhịn được nữa phun lời thô tục, “Tao là. . . . . .”

“Tôi nói bậy?” Liêu Á Phàm cắt ngang lời Phương Mộc, “Vừa Hình Lộ, vừa Lục Hải Yến, người nào không phải cô bé trẻ tuổi xinh đẹp? Chú ngoài mặt rất thành thật, sau lưng ngấm ngầm nuôi dưỡng nhiều tình nhân như vậy nha —- Hiện tại tôi trở thành bộ dáng này rồi, chú liền chướng mắt tôi, có đúng không?”

Nước mắt đột nhiên đong đầy hốc mắt Liêu Á Phàm, ngữ khí của cô bắt đầu nghẹn ngào.

“Chú có nhiều nữ nhân như vậy, tôi làm sao đây?” Cô túm lấy cánh tay Phương Mộc, “Tôi chỉ có mình chú!”

Những lời này đã chạm được vào phần mềm yếu nhất trong đáy lòng Phương Mộc, cũng khiến lửa giận của anh hoàn toàn trôi vào khoảng không. Anh theo quán tính bị động tác của Liêu Á Phàm làm cho loạng choạng, biết người nọ đột ngột buông anh ra, ngã ngồi trên ghế òa khóc.

Phương Mộc lại ngồi trong chốc lát, đợi tiếng khóc của Liêu Á Phàm dần nhỏ lại, mới gian nan đứng dậy cầm hộp giấy ăn, nhét vào trong tay cô.

Liêu Á Phàm không khách khí nhận lấy, lau nước mắt nước mũi, sau đó còn vo tròn vứt xuống đất.

“Tôi cho chú biết Phương Mộc” Thanh âm Liêu Á Phàm còn nức nở, mang theo giọng mũi nồng đậm, “Không muốn kết hôn thì nói ngay đi — Tôi không cần chú thương hại, sau này chú muốn làm gì thì làm, ít quản tôi đi, không có tôi chú vẫn sống như thường!”

Phương Mộc suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên nhân nhượng dàn xếp cho thỏa đáng.

“Á Phàm, chuyện chú đáp ứng con nhất định sẽ thực hiện.” Thanh âm của anh khàn khàn, “Nhưng mà, công việc hiện tại của chú quá bận rộn. Chờ chú làm xong mọi việc, nhất định sẽ nghiêm túc lo chuyện kết hôn, được không?”

Liêu Á Phàm không trả lời anh, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế nức nở. Có lẽ lời Phương Mộc khiến cho cô cảm thấy có chút an ủi, tâm tình cũng chậm rãi bình ổn lại.

“Tôi hỏi chú một câu.” Cô đứng dậy, không ngừng dùng tay lau mắt, “Chú có thích tôi không?”

Phương Mộc kinh ngạc nhìn cô vài giây, cuối cùng dời ánh mắt đi.

“Khuya lắm rồi, ngủ thôi.”

Trong căn nhà một phòng một sảnh lúc này một lần nữa yên ắng xuống. Trong bóng tối, Phương Mộc trừng lớn hai mắt nhìn trần nhà, thật lâu vẫn chưa thể ngủ. Trong phỏng ngủ cách vách, tiếng động Liêu Á Phàm trở mình rõ ràng có thể nhận ra. Có lẽ, đêm này với bọn họ mà nói, là một đêm khó ngủ.

Phương Mộc tâm tình kém tới cực điểm. Chuyện từ trước đến nay vẫn lảng tránh, chợt như vùng dậy hiện ra trước mắt, nhiệt tình là phương thức gây khó xử cho người khác thế này đây. Anh vô tình trách cứ Liêu Á Phàm. Đúng như lời cô nói, Phương Mộc có công việc, bạn bè, đồng nghiệp, có những nghi án tràn ngập kích thích và tính khiêu chiến. Liêu Á Phàm trừ anh ra, giấc ngủ cũng không có. Trong cảm thụ của cô, thứ duy nhất có thể dựa vào và nắm chắc, chỉ có Phương Mộc mà thôi.

Song, anh không thể sinh lòng oán giận cô. Xem ra Liêu Á Phàm lúc đầu đưa ra yêu cầu muốn làm việc ở sở cảnh sát, mục đích trực tiếp nhất chính là “quản chế” mình, thuận tiện theo dõi Mễ Nam, đương nhiên, cô không biết Mễ Nam cũng không phải đồng nghiệp của Phương Mộc, mà làm việc ở phân cục. Lúc biết được không có khả năng làm ở sở cảnh sát, Liêu Á Phàm lùi lại cầu đến nơi tiếp theo là bệnh viện nhân dân thành phố, hơn phân nửa cũng là xuất phát từ sự hứng thú với Hình Lộ.

Phương Mộc rốt cuộc đã hiểu tại sao khi biết Lục Hải Yến quy y cửa phật, Liêu Á Phàm lại đột nhiên biểu đạt thiện ý với cô ấy như thế.

Trong cảm nhận của cô Mễ Nam, Lục Hải Yến và Hình Lộ đều là đối thủ cạnh tranh của cô. Hôm nay Lục Hải Yến đã không còn sự uy hiếp nữa. Phạm vi cuộc sống của Mễ Nam và cô không hề xuất hiện điểm chung. Duy chỉ có thể tiếp cận và “đánh bại” đối thủ, chỉ còn lại Hình Lộ trẻ tuổi.

Đối với suy nghĩ ấu trĩ gần như ngu xuẩn của Liêu Á Phàm, Phương Mộc không hề cảm thấy buồn cười. Trong vài năm cô trốn đi kia, hoàn cảnh hiểm ác và điều kiện sinh tồn làm cho trong bản tính của cô chỉ còn dục vọng cướp đoạt và chiếm hữu của động vật. Nắm chắc một nam nhân như Phương Mộc, chắc chắn là mục tiêu duy nhất của cuộc sống Liêu Á Phàm, những thức khác đối với cô mà nói, hết thảy có thể xem như kẻ địch.

Cũng may cô chưa đem Dương Mẫn xấp xỉ 50 tuổi xem như tình địch — Phương Mộc hậm hực nghĩ, nói không chừng trong bệnh viện còn nhiễu loạn ra không biết bao nhiêu chuyện rồi.

Nghĩ đến Dương Mẫn, tâm tình Phương Mộc càng thêm sa sút. Nếu chị đem chuyện Liêu Á Phàm nói kể lại cho chị Triệu, chị Triệu sẽ phản ứng thế nào?

Cuộc sống vừa mới vào quỹ đạo, lại bị quấy nhiễu thành một đống rối nùi.

Khoảng 3h sáng, Phương Mộc mới mơ mơ màng màng ngủ. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời đã chói chang.

Anh còn ngái ngủ đứng lên, liếc mắt một cái liền thấy cháo và trứng chiên trên bàn ăn. Phương Mộc suy nghĩ một chút, đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn xem, Liêu Á Phàm đã không thấy bóng dáng. Phương Mộc hơi hoảng hốt, tưởng rằng Liêu Á Phàm lại bỏ đi, nhưng nhìn thấy quần áo khoác và giày này nọ vẫn còn, thoáng yên lòng.

Anh gửi cho Liêu Á Phàm một tin nhắn, chỉ có ba chữ: Đang ở đâu?

Liêu Á Phàm rất nhanh đã hồi âm, cũng chỉ có hai chữ: Đi làm.

Phương Mộc hoàn toàn an tâm, ngồi một chốc rồi vội vã rửa mặt. Sau khi húp hết chén cháo, ăn hai cái trứng chiên, anh ra ngoài đi làm.

Đích đến hôm nay không phải sở cảnh sát, mà là phân cục Khoan Thành. Mặc dù thị cục đã tán thành xâu chuỗi vụ án tiến hành điều tra, nhưng khi Phương Mộc trình bày lý do vẫn có điều giữ lại.

Bởi vì anh không thể xác định, băng dính nguồn gốc thần bí lại lần nữa xuất hiện ở hiện trường hỏa hoạn kia.

Mễ Nam nhìn thấy thần sắc Phương Mộc rõ ràng đang ngẩn ra.

“Anh làm sao vậy?” Cô thấy vành mắt Phương Mộc rất đen, “Sắc mặt kém như vậy?”

Phương Mộc không lòng dạ nào giải thích với cô, trực tiếp hỏi: “Có phát hiện gì chưa?”

Mễ Nam lắc đầu.

“Bên trong hiện trường trải qua thiêu hủy và phun nước dập lửa, đã hoàn toàn hư hỏng.” Ngữ khí Mễ Nam cũng có vẻ rất bất đắc dĩ, “Trong hành lang và dưới lầu cũng bị nhiều người giẫm qua, một chút giá trị khám nghiệm cũng không có.”

“Phụ cận chiếc xe nọ thì sao?” Phương Mộc không cam lòng, lại truy hỏi. Dựa theo suy đoán của cảnh sát, hung thủ tự mình lái xe đến đường xe cứu hỏa, như vậy, phụ cận chiếc xe có lẽ sẽ lưu lại dấu chân.

“Em từng cân nhắc loại khả năng này. Nhưng mà, hung thủ khi gây án khẳng định đeo bao chân, bởi vì phần ghế lái chỉ lấy ra được dấu chân của nạn nhân Ngô Triệu Quang. Mặt khác, sau khi hỏa hoạn phát sinh, nhiều người đến gần chiếc xe xem xét, cuối cùng còn tông chiếc xe ra, dấu vết mặt đất khẳng định đã bị phát hủy.”

Phương Mộc thất vọng. Mễ Nam nhận thấy được biểu cảm biến hóa, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Không phát hiện dấu chân kia, cũng không có nghĩa hắn ta không đến hiện trường, không phải sao?”

Đây chỉ là an ủi. Từ góc độ chứng cứ đến xem, chỉ phát hiện đồng thời lấy ra được dấu chân kia, mới có thể chứng minh vụ án liên hoàn này là cùng một người gây nên, mà không phải chỉ là cách nghĩ cá nhân.

Có ở lại cũng không được gì, Phương Mộc đứng dậy cáo từ, Mễ Nam tiễn anh tới cửa, hỏi: “Chân dung tâm lý làm tới đâu rồi?”

“Phân tích cũng gần xong rồi.” Phương Mộc thuận miệng nói: “Ngày mai mở hội nghị thảo luận tình tiết vụ án, em có đi không?”

“Đi.” Thần sắc Mễ Nam do dự, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Phương Mộc giật mình, dừng bước, dùng ánh mắt hỏi cô,

“Anh có để ý không,” Mễ Nam cân nhắc câu chữ, “Người cẩn thận như hung thủ — Thậm chí ở hiện trường còn dùng bao chân — Làm thế nào lại lưu lại dấu chân chứ?”

Bắt đầu từ tháng 9 năm nay, vốn liên tiếp phát sinh ba vụ án mạng thủ pháp quỷ dị, qua nhận định phân tích của cảnh sát, có thể phán đoán sơ bộ ba vụ án do cùng một người gây nên.

Từ thuộc tính sinh lý đến xem, hung thủ là nam giới, tuổi ở khoảng 25 đến 35 tuổi. Thân cao khoảng 170cm — 175cm, thể trọng khoảng 75 — 80kg. Thể trạng cường tráng, bề ngoài đặc thù và sải bước đặc thù không rõ. Quen dùng tay phải, tứ chi không tàn tật.

Kết luận đối với thuộc tính sinh lý của hung thủ khá mơ hồ. Nguyên nhân ở chỗ hung thủ ngoại trừ nửa mẫu dấu chân không trọn vẹn ra (lấy được từ hiện trường án mạng trung học số 47), ở hiện trường cũng không còn lưu lại dấu vết nào có thể cung cấp chứng cứ giám định. Do đó, chỉ có thể đại khái mô tả chiều cao và cân nặng của hung thủ. Bất quá từ hiện trường của ba vụ án mạng này đến xem, từ tình tiết hung thủ từng tay không chế ngự nạn nhân và có thể vác nặng Phương Mộc căn cứ vào đó suy đoán hung thủ là người trẻ tuổi thể lực tốt. Trong hai vụ án đó, từ hướng quấn băng dính trói tay chân nạn nhân, có thể suy đoán hung thủ quen dùng tay phải.

Từ thuộc tính xã hội đến xem, hung thủ chưa lập gia đình hoặc đã ly dị, không con cái, sống một mình, hoặc có chỗ ở riêng. Đồ đạc trong nhà sắp xếp trật tự, môi trường sạch sẽ. Tình hình kinh tế khá tốt. Chủ yếu căn cứ vào việc hung thủ thường vì hành vi phạm tội mà chuẩn bị lượng lớn hoạt động, nếu có người ở chung với hắn sẽ gặp nhiều bất tiện. Mặt khác, đủ loại dấu vết ở hiện trường cho thấy hung thủ sở hữu xe có động cơ riêng, từ đó có thể suy đoán tình hình kinh tế của hung thủ.

Hung thủ có bằng cấp khá cao hoặc thông qua tự học có trình độ văn hóa tương đối. Chú ý động thái xã hội. Có thói quen đọc báo và tin tức. Khả năng làm công tác loại kỹ năng hoặc kinh doanh tư nhân, có thể tự do sắp xếp thời gian nhất định. Trong đó hung thủ có khả năng tiếp xúc với những nơi đặc biệt dùng các loại dược phẩm, tỷ như thuốc mê cường độ mạnh như ête. Hung thủ có năng lực phản điều tra khá trình độ, khả năng từng học tập chuyên môn về phương pháp điều tra hình sự hoặc từng chịu đối xử đả kích, trong cuộc sống thường nhật, khả năng tương đối yêu thích những tác phẩm văn học đề tài điều tra hình sự rắc rối.

Từ thuộc tính khu vực đến xem, ba vụ án mạng cùng phát sinh ở thành phố này, phân tán ở những khu vực bất đồng. Dựa vào đó có thể suy đoán hung thủ là dân thành phố này. Hung thủ vô cùng quen thuộc hoàn cảnh xung quanh hiện trường gây án, ra vào hiện trường đều được tỉ mỉ sắp xếp. Do đó, hung thủ khả năng ở tại thành phố này đã mười năm.

Hiểu rõ tâm lý hung thủ là trọng điểm phân tích chân dung tâm lý phạm tội của Phương Mộc. Dưới cái nhìn của Phương Mộc, hung thủ có sự khác biệt với người bình thường, tố chất tâm lý tương đối ổn định. Có quan niệm báo ứng đặc biệt, tin tưởng mối liên hệ tất yếu giữa hành vi ác và kết cục xấu. Từ phong cách nhận thức đến xem, thích phương thức suy nghĩa độc lập kỹ càng chu đáo hơn, rất ít trưng cầu ý kiến người khác. Mẫn cảm, đa nghi, năng lực tự khống chế mạnh. Sức quan sát đối với tình hình hiện trường gây án khá giỏi, năng lực ứng biến và năng lực hành động khá mạnh. Tình cảm phong phú, có cách nhìn thiện ác đặc biệt và mãnh liệt. Có thể từng có tín ngưỡng tôn giáo. Phong cách hành sự cẩn thận, chu đáo, hành động quyết đoán.

Mặc dù phân tích kể trên cho thấy hung thủ là một kẻ nội tâm mạnh mẽ, song Phương Mộc vẫn cho rằng hắn tồn tại mức độ tâm lý dị thường nào đó. Xét thấy trong ba vụ án đều không có nạn nhân là nữ giới, trong thông tin hiện trường cũng không có tính hành vi mang nhân tố khác thường, bởi vậy Phương Mộc cho rằng tâm lý dị thường của hung thủ chủ yếu phản ánh trên chướng ngại nhân cách.

Đầu tiên, thủ pháp gây án của hung thủ có tính phá hoại và tính công kích cao, hành vi chịu thúc đẩy bởi quan niệm báo ứng nguyên thủy rõ ràng (Ăn miếng trả miếng, lấy máu rửa máu). Với kỹ năng bản thân hung thủ mà nói, không có khả năng không biết cái gọi là “hành vi ác” của Ngụy Minh Quân, Khương Duy Lợi và Ngô Triệu Quang chỉ là hành vi trái pháp luật bình thường, tội hình sự rất nhỏ, thậm chí chỉ là trái với đạo đức. Song, hắn vẫn cố chấp cho rằng bọn họ phải trả giá bằng sinh mệnh mới có thể tiêu trừ tội ác từng gây ra. Trong quá trình này, nội tâm có khả năng hoàn thành biện hộ cho đạo đức bản thân, tiêu trừ lá chắn ràng buộc bản thân. Đồng thời, cũng có khả năng tiến hành bôi nhọ nạn nhân, thậm chí xem như công cụ thực hiện giá trị quan niệm này, mà không phải một người sống sờ sờ, do đó lần nữa cường hóa động cơ giết chết đối phương. Đáng chú ý chính là, án mạng phóng hỏa chung cư cao cấp Phú Đô phản ánh hung thủ bắt đầu có ý thăng cấp thủ đoạn phạm tội, từ gây nguy hiểm cho sinh mệnh một cá nhân đến an toàn công cộng. Nói cách khác, vì thực hiện cái gọi là “Công bằng” và “Chính nghĩa” này của nội tâm, không tiếc uy hiếp an toàn sinh mệnh và tài sản của các hộ gia đình khác xung quanh nhà Ngô Triệu Quang. Chỉ là một loại hình chướng ngại nhân cách phản xã hội và cố chấp tương đối điển hình. Tiếp theo, hung thủ cố ý lựa chọn một vài đương sự gây phản ứng xã hội trọng đại trong sự kiện tin tức làm mục tiêu gây hại. Song, từ thời gian phát sinh án đến xem, tin tức tiêu cực hiệu ứng oanh động hiện có đâu chỉ hơn ba vụ? Từ sự cố công trình đến an toàn thực phẩm, trong phạm vi toàn thành phố thậm chí cả nước nhiều vô kể. Hung thủ chỉ lựa chọn tin tức sự kiện phát sinh ở thành phố này, chỉ riêng việc lựa chọn Ngụy Minh Quân cũng đủ khiến người ta phải suy nghĩ rồi. Cùng lúc, hung thủ khả năng do công tác hoặc nguyên nhân khác dẫn tới việc không thể rời khỏi thành phố này lâu, khó có thể mở rộng phạm vi “lấy ác chế ác”; Về phương diện khác, đồng thời phát sinh, trong những tin tức tiêu cực gây xôn xao dư luận, có một phần đương sự là nữ giới, tỷ như con dâu ngược đãi cha mẹ chồng, mẹ vứt bỏ con ruột vân vân, từ trình độ “hành vi ác” đến xem, chẳng thua ba người Ngụy Minh Quân chút nào, hung thủ tại sao chỉ lựa chọn đương sự nam giới để xuống tay chứ? Phương Mộc cho rằng, việc này ở một mức độ nào đó đã phản ánh được tâm thái tự trọng của hung thủ rất cao. Có lẽ dưới cái nhìn của hung thủ, giết hại nữ giới tương đương với hành vi thấp kém mà lại trái đạo đức. Nói cách khác, hung thủ chỉ giết những kẻ cùng giới tính với mình, thể lực ngang nhau, một loại phương thức như công kích bản năng của nam giới khẳng định giá trị của mình, mà sát hại nữ giới lại không thể mang đến cảm giác thành tựu giống vậy. Hắn thậm chí còn nghĩ lấy nữ giới làm mục tiêu sát hại là chuyện tổn hại tôn nghiêm cá nhân, là chuyện sỉ nhục. Bởi vậy, hắn khinh thường hoặc không muốn lựa chọn đương sự nữ giới trong những tin tức này. Đây tựa hồ như hung thủ đồng dạng có chướng ngại nhân cách tính bắt buộc ở trình độ nhất định. Phản ánh trong cuộc sống thường nhật, hung thủ hẳn là một người tính cách tâm lý và tính hành vi bình thường, vô cùng tôn trọng người khác phái, đối với nữ giới nho nhã lễ độ. Điều này có thể phần nào tiến hành khắc họa được bề ngoài hung thủ: Tóc sạch sẽ, chú trọng bề ngoài và quần áo, tướng mạo bậc trung khá cao, chí ít không chọc người chán ghét.

Ngoài ra, Phương Mộc cho rằng, hung thủ dù tận lực lựa chọn nạn nhân nam giới, ba người Ngụy Minh Quân cuối cùng trở thành mục tiêu cũng có ý nghĩa điển hình nào đó. Nếu đem cái gọi là “hành vi ác” của ba người bị hại tiến hành tổng kết, phân biệt là trừng phạt quá trớn, ngỗ nghịch và coi rẻ an toàn của người khác.

Giới hạn đạo đức lần nữa lập tức bị giảm xuống, mọi người tựa hồ đối với các loại trái đức hạnh sớm đã luyện thành thói quen. Trong thời gian phát sinh án, trong tin tức xã hội trong nước của giới truyền thông, có hơn 70% tin tức tiêu cực. Hiện tượng mọi người tức giận bất bình với xã hội cũng không hiếm thấy. Hung thủ tại sao chỉ đối với ba loại hành vi này sinh ra phản ứng quá khích chứ? Dựa theo loại suy, có lẽ hung thủ từng chịu nổi khổ của “hành vi ác” cùng loại sâu sắc, do đó mới có thể lĩnh hội được sự “đồng cảm” hơn so với quần chúng khác. Đây cũng là nguyên nhân Phương Mộc suy ra hung thủ không có con cái. Bởi vì cùng thời gian đó còn phát sinh sự kiện nhân viên nhà trẻ cung cấp thực phẩm hết hạn, biến chất, người phụ trách liên quan đồng dạng trốn tránh trách nhiệm, thái độ tồi tệ. Song, hung thủ tựa hồ đối với “hành vi ác” này không chút phản ứng. Nếu suy đoán của Phương Mộc thành lập, vậy trải nghiệm lúc đầu của hung thủ hẳn là tương đối nhấp nhô, có lẽ từng chuyển nhà vài lần, từng bị cha ngược đãi, đuổi học và việc làm khó khăn.

Cuối cùng, trọng điểm phạm tội của hung thủ ở hình thức, mà không phải kết quả. Trên thực tế, hắn một mực theo đuổi chính là biểu diễn một loại “nghi lễ báo ứng”. Biểu diễn, tất nhiên phải tiến hành dưới ánh nhìn của vạn người. Để đạt thành hiệu quả của loại biểu diễn này, hung thủ hầu như dùng hết sức mình. Hắn cũng không tận lực giấu giếm tội ác, mà kiệt lực để nguyên hiện trường phạm tội hiện ra trước mắt công chúng. Trong án mạng trung học số 47, thi thể đặt trong phòng học. Trong án mạng tiểu khu Phú Dân, ngụ ý túi nước mang ý nghĩa tử cung được treo bên ngoài hành lang. Án mạng chung cư cao cấp Phú Đô là hiện trường phạm tội duy nhất nằm trong nhà, cũng chọn dùng cách phóng hỏa tất phải sinh ra hiệu ứng náo động. Hung thủ khả năng có nguyện vọng mãnh liệt là được công chúng nhận thức, cũng tuyên bốn chính mình có quyền lực tiến hành trừng phạt, mà điểm này lại mâu thuẫn với tác phong làm việc cẩn thận. Dựa vào đó, Phương Mộc cho rằng hung thủ tựa hồ có xu hướng nhân cách phân liệt nào đó. Ngoài mặt, hắn là một người hướng nội, trầm mặc, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, gặp gỡ kết giao bình thường, mà sâu trong nội tâm của hắn, có quan niệm giá trị đặc biệt, khát vọng được dõi theo và tán thưởng, đồng thời biểu hiện coi khinh kẻ khác, thậm chí tư tưởng vật thể hóa. (Tiêu: vật thể hóa là quá trình xem một sinh thể sống như một đồ vật vô tri vô giác. Động vật được vật thể hóa theo nhiều cách, có lẽ đáng chú ý nhất là thông qua ngôn ngữ. Luật pháp phân loại động vật như là tài sản, vật sở hữu , mà chúng ta có thể mua, bán , trao đổi. Bằng cách xem động vật như là những đồ vật, chúng ta có thể đối xử với cơ thể của chúng mà không phải cảm thấy băn khoăn về đạo đức.)

Từ thuộc tính phạm tội trước đây của hung thủ đến xem, Phương Mộc cho rằng án mạng trung học số 47 cũng không phải lần đầu gây án của hung thủ. Hắn hẳn đã từng có tiền án phạm tội, cũng có khả năng từng chịu hình phạt. Bên cạnh đó, Phương Mộc còn đặt trọng điểm phân tích hung thủ áp dụng ở hiện trường là hành vi mánh cũ, hành vi dấu hiệu cùng với biện pháp phản điều tra.

Gọi là hành vi mánh cũ, là chỉ hành vi dần dần hình thành trong quá trình phạm tội của tội phạm, mô hình hành vi tương đối cố định. Từ ba vụ án liên hoàn này đến xem, hung thủ quen một mình gây án, trước khi phạm tội đã lên kế hoạch chu đáo. Tỉ mỉ lựa chọn thời gian và địa điểm. Hơn nữa, hung thủ đều từng tiến hành chờ đợi và theo dõi nạn nhân một thời gian ngắn. Từ thủ đoạn phạm tội đến xem, hung thủ đều áp dụng khống chế trước (đánh bằng khí cụ thô và thuốc gây mê, tiếp đó là quá trình sát hại). Dưới cách nhìn của Phương Mộc, hung thủ làm như vậy cũng không phải xuất phát từ việc thiếu tự tin với năng lực phạm tội của bản thân, mà là không cho phép việc vật lộn phá hỏng sự hoàn mỹ của “nghi lễ báo ứng”. Lấy án mạng trung học số 47 làm ví dụ, nếu trực tiếp đưa Ngụy Minh Quân vào chỗ chết, chỉ sợ cũng làm hiệu quả chấn động của hiện trường phạm tội bị giảm đáng kể. Về phần phương thức gây hại, ba vụ án có một điểm chung rõ ràng, đó là hung thủ chưa từng trực tiếp giết chết nạn nhân, mà nhờ vào ngoại lực nào đó khiến cho nạn nhân chậm rãi chết đi, như mất máu, chết đuối, phóng hỏa. Ngụy Minh Quân và Ngô Triệu Quang trước khi chết đều xuất phát từ trạng thái ý thức thanh tỉnh, cho dù là Khương Duy Lợi, cũng từ trong túi nước từng có thời gian giãy giụa ngắn ngủi. Việc này tựa hồ có ý nghĩa trước khi hung thủ tước đi sinh mạng của nạn nhân, từng cho đối phương cơ hội ăn năn. Song, loại ăn năn này cũng không phải để giảm bớt mức độ báo ứng, mà là gia tăng tâm lý sợ hãi của nạn nhân trước khi chết, cùng gia tăng hiệu quả rung động tâm lý của công chúng đối với loại “nghi lễ báo ứng” này. Dựa vào hành vi mánh cũ này có thể chứng minh giữa hung thủ và nạn nhân không có mối liên quan trong cuộc sống, vả lại hoạt động chuẩn bị phạm tội chu đáo, thủ pháp gây án càng thêm thuần thục, tâm tính tự cho mình là kẻ trừng phạt càng mãnh liệt.

Cái gọi là dấu hiệu hành vi, cũng chỉ hành vi phạm tội do con người gây ra để thỏa mãn về tâm lý hoặc tình cảm, một loại phương thức hành vi đặc thù mà Phương Mộc cần phải áp dụng. Từ những chứng cứ đáng giá của các vụ án mạng liên hoàn đến xem, dấu hiệu hành vi hung thủ lưu lại ở hiện trường nhiều không kể xiết. Tỷ như “Môn đồ của ác ma” Richard Ramirez. Hắn trong khoảng thời gian từ năm 1984 đến 1985, ở Los Angeles Hoa Kỳ liên tục gây ra nhiều vụ án mạng. Ở hiện trường phạm tội, gã đều lưu lại dấu hiệu đặc thù —- một ngôi sao năm cánh đảo ngược. Còn có “Tên đồ tể quận York” Peter Sutcliffe. Gã từ năm 1975 đến năm 1980, giết hơn 13 cô gái ở Anh Quốc. Sau khi gây án, gã thích nhét vào tay nạn nhân một tờ tiền mặt trị giá 5 bảng Anh. Nhưng dấu hiệu hành vi giống nhau cũng chính là mục đích phạm tội tất yếu. Do đó, có thể rõ ràng phản ánh nhu cầu tâm lý đặc thù của kẻ phạm tội hành vi. Vậy, trong ba vụ án mạng liên hoàn này, dấu hiệu hành vi của hung thủ là gì đây? Từ biểu hiện bên ngoài đến xem, hiện trường phạm tội cũng không để lại dấu hiệu rõ ràng của hung thủ. Từ hình thái dấu hiệu tiềm ẩn đến xem, có thể phản ánh ra nhu cầu tâm lý đặc thù nhất của hung thủ, e rằng chính là “nghi lễ báo ứng” rõ nét này, vô luận là dùng máu làm mực để giải đề thu mật mã, hay ngụ ý túi nước là tử cung, rồi lại đến việc phục chế lại vụ hỏa hoạn một cách hoàn mỹ, đều phản ánh hung thủ cố ý theo đuổi “Thiện ác có báo ứng”. Cùng lúc, hung thủ biểu đạt ra oán hận và phẫn nộ của mình đối với nạn nhân, về phương diện khác, hắn cũng thông qua loại nghi lễ báo ứng này tuyên cáo chính mình có quyền lực trả thù. Tới một mức độ nào đó, cũng có thể coi như là biểu diễn năng lực phạm tội của bản thân. Phản ánh hung thủ trong cuộc sống thường nhật, hắn có thể là một kẻ có cảm xúc đạo đức mãnh liệt, quan niệm thiện ác rõ ràng, đối với bất luận cái gì xâm phạm hành vi bản thân đều bị phóng đại vô hạn, thậm chí có chứa sự ám ảnh (Tỷ như liên tưởng, hồi tưởng, loại tư duy đối địch), tiến hành mưu đồ trả thù vân vân.

Từ biện pháp phản điều tra hung thủ áp dụng đến xem, hắn có hiểu biết và năng lực phản điều tra khá trình độ, và thể hiện hình thái không ngừng thăng cấp. Hiện trường ba vụ án mạng đều không phát hiện dấu tay, tóc và dấu chân đầy đủ. Từ phương pháp tẩy sạch dấu vết hiện trường đến xem, hung thủ trong hai vụ án trước chọn dùng phương pháp dọn dẹp sau khi xong việc, mà trong vụ án thứ ba, có lý do hợp lý hoài nghi hung thủ đã sử dụng bao chân. Việc này sẽ rút ngắn thời gian hắn ở lại hiện trường, hơn nữa sẽ không vì tiếp xúc vào đồ vật mà lưu lại dấu vết mới nữa. Việc này cho thấy thủ pháp gây án của hung thủ ngày càng thành thạo, cũng có tổng kết nhất định và nâng cao năng lực, thường khắc phục và vun đắp phương pháp phạm tội. Trong cuộc sống, có lẽ hung thủ rất dành thời gian chú ý các hoạt động tư pháp và pháp chế, cũng thông qua tự học hoặc cách khác để hiểu rõ sách lược điều tra hình sự và cách tiến hành.

Căn cứ phân tích thuộc tính và miêu tả hung thủ kể trên, Phương Mộc cho rằng hung thủ sẽ lại phạm án, mục tiêu là đương sự trong sự kiện tin tức khiến cho xã hội phản ứng dữ dội. Địa điểm phạm tội là nơi công khai, nhà cửa. Thủ pháp quyết định bởi nội dung và tính chất của tin tức sự kiện, nhưng nhất định nói lên đặc điểm của “nghi lễ báo ứng”. Đồng thời, Phương Mộc không thể không lo lắng mà đề xuất, hung thủ để theo đuổi hiệu ứng chấn động càng mãnh liệt hơn, rất khả năng lại chọn dùng thủ đoạn nguy hại an toàn cộng đồng.

Mặc dù Phương Mộc đối với chân dung tâm lý phạm tội của hung thủ đã làm tường tận hết sức, song cố định kẻ hiềm nghi phạm tội vẫn còn tồn tại những khó khăn tương đối lớn. Tổ chuyên án trải qua nghiên cứu, đưa ra sắp xếp công tác như sau:

Thứ nhất, hợp tác với bộ phận quản lý giao thông, xem xét băng ghi hình theo dõi đường xá phụ cận hiện trường phát sinh án, tìm kiếm xe cộ khả nghi xuất hiện cùng khoảng thời gian phát sinh án.

Thứ hai, thông tri bộ phận giám sát mạng, tra tìm trong những bình luận internet nhằm vào ba sự kiện tin tức của ba vụ án mạng, người phát ngôn có nội dung diễn đạt kịch liệt, có chứa tính dẫn dắt cùng tính đoán trước (tỷ như chi tiết vụ án tin tức truyền thông vẫn chưa công bố).

Thứ ba, thi hành biện pháp phong tỏa tin tức, tiến triển điều tra vụ án phải tuyệt đối bảo mật. Đồng thời, cùng với bộ phận tuyên truyền, yêu cầu tin tức truyền thông tận lực giảm bớt việc tuyên truyền tin tức tiêu cực và thổi phồng, giảm bớt thông tin gây nguy hiểm cho đương sự.

Dưới tình huống đầu mối hiện tại có hạn, hoạt động điều tra kể trên chỉ có thể làm trong bất đắc dĩ, phạm vi quá rộng, lượng công việc lớn không thể tưởng. Vì vậy, các lực lượng theo việc mà làm, đều bận rộn lu bù. So ra, Phương Mộc tạm thời thanh nhàn hơn. Song, trong lòng anh lại luôn mơ hồ cảm thấy bất an, tựa hồ chính mình đã quên gì đó.

Vài ngày tiếp theo thông tin tổ chuyên án tổng hợp được càng ngày càng ít. Một vài thành viên tổ chuyên án thậm chí vận dụng tai mắt hình sự của chính mình. Một tấm lưới lớn vô hình lặng lẽ kéo khắp thành phố C, song, con cá kia, vẫn như trước không hề thấy bóng dáng.

Phương Mộc không muốn phủ định toàn bộ phương pháp điều tra này, bất quá, dưới cách nhìn của anh nhằm vào người phạm tội như vậy, thông thường mạch suy nghĩ điều tra rất khó phát huy tác dụng. Dưới tiền đề không có phạm vi đối tượng tình nghi rõ ràng, hoạt động điều tra này cũng không khác gì mò kim đáy bể. Nếu như có thể tiến thêm một bước thu nhỏ lại phạm vi đối tượng tình nghi —-

Phương Mộc nghĩ, chính mình vẫn cần làm chút gì đó.

Dưới bãi đổ xe ngầm của phân cục Khoan Thành tổng diện tích khoảng 1800m2, chủ yếu dùng để đậu xe công vụ. Trong đó, có một khu vực chuyên dùng để đậu xe vật chứng. Trong khu vực được vòng dây cảnh giới kia, Phương Mộc rất nhanh tìm được chiếc xe tải Ngũ Lăng màu xám nọ.

Ngũ Lăng SAIC-GM sản xuất, loại 1.3 lít, tiêu chuẩn 2009. Phương Mộc đi xung quanh chiếc xe này vài vòng. Mặc dù trên thân xe đã bịt kín một tầng tro bụi mỏng manh, nhưng nhìn ra được, chiếc xe này được chủ xe tỉ mỉ bảo dưỡng. Ngoại trừ đuôi bị xe cứu hỏa tông vào tạo thành mấy chỗ tổn hại ra, các bộ phận khác cơ bản sáng bóng như mới.

Cẩn thận quan sát, trên tay cầm cửa xe còn có thể nhìn thấy bột phấn và băng dính lấy dấu lưu lại, nói vậy nhân viên khám nghiệm hiện trường đã tiến hành cẩn thận khám nghiệm cả chiếc xe này. Phương Mộc suy nghĩ một chút, mang găng tay và bao chân, mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển. Trong xe cơ bản bảo trì nguyên dạng, nhìn qua cũng vô cùng sạch sẽ. Ghế dựa bọc hình áo cầu thủ đội Real Marid, xem ra chủ xe cổ vũ đội Real Marid. Vật phẩm đặt trong xe đã được nhân viên khám nghiệm lấy đi, từ tranh ảnh hiện trường đến xem chỉ có một kính mát và giấy căn cước. Đầu mẩu thuốc lá và tàn thuốc trong gạt tàn cũng đã được lấy ra, nhưng Phương Mộc cho rằng sẽ không phát hiện đầu mối có giá trị. Với tính cách cẩn thận của hung thủ mà nói, ngoại trừ động tác cần thiết để đem xe đậu trên đường xe cứu hỏa ra, hắn sẽ không chạm vào đồ vật gì trong xe.

Người này nhất định muốn cơ hội được cứu sống của Ngô Triệu Quang hoãn lại đến vô hạn.

Khi hắn ngồi ở ghế điều khiển ngăn chặn đường đến sinh mệnh kia, bên trong căn hộ 633 tòa nhà số 9 cách đó không xa đang hỏa quang hừng hực. Khi đó, hắn đã suy nghĩ gì?

Phương Mộc cắm chìa khóa vào vặn nhẹ, tiếng gầm rú của động cơ lập tức vang lên trong bãi đỗ xe tĩnh lặng mờ tối. Phương Mộc đem tay đặt trên vô lăng, lẳng lặng nhìn chăm chăm phía trước. Nơi đó là một vách tường xám đen, góc tường còn mọc đầy rêu chỉ có trong môi trường ẩm ướt mới có thể xuất hiện.

Nửa đêm khu chung cư cao cấp Phú Đô hoàn toàn yên tĩnh, trong những tòa nhà san sát, chỉ có thưa thớt vài ngọn đèn. Lúc rạng sáng, đèn đường tiểu khu lần lượt tắt ngúm. Tất cả sự vật trong khuôn viên đều giấu trong bóng tối, chỉ còn lại những đường nét như ẩn như hiện. Bởi vì vừa đổ một trận mưa, không khí lành lạnh, mùi đất ẩm, lá rụng dần dần mục nát càng thêm rõ ràng. Một chiếc xe tải Ngũ Lăng màu xám tựa như u linh lặng lẽ lái vào đường xe cứu hỏa, nơi đèn xe quét qua, trên mảnh xanh hóa bằng phẳng vẫn còn lấp lánh những giọt mưa, mấy con chuột ra ngoài kiếm ăn tới tấp chui vào trong bụi cỏ đã ố vàng, không thấy bóng dáng nữa. . . . . .

Phương Mộc tinh tế hiểu rõ mỗi một điểm tâm tư biến hóa của hung thủ, tiện tay mở đèn xe.

Hết thảy trước mắt hẳn là sự yên lặng, thanh thản dễ chịu, nhưng hung thủ khẳng định không có tâm trạng thưởng thức những cảnh vật này. Trái lại, lực chú ý của hắn hẳn là vẫn tập trung trong hoàn cảnh xung quanh, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống đột phát. Tỷ như một chủ xí nghiệp đi về đêm, hoặc một bảo vệ đi tuần tra.

Có lẽ, hắn vừa cảnh giác, vừa thỏa mãn, đồng thời nóng lòng thoát hân, cũng không quên nán lại thưởng thức “tác phẩm” kia. Hắn biết, không đến vài phút nữa, khuôn viên yên ắng này sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn. Có người hoảng sợ, có người bối rối, có người sẽ cảm thấy vui sướng bởi ác đã có ác báo, có người tất yếu sẽ cảm khái số mệnh.

Đây, chính là điều hắn muốn.

Phương Mộc đem khuỷu tay chống trên vô lăng, lẳng lặng nhìn vách tường phía trước bị đèn xe chiếu sáng. Thình lình, anh phát hiện trong quầng sáng nọ có chút khác thường, tựa hồ có chút lốm đốm màu đen sắp hàng chỉnh tề.

Không kịp nghĩ nhiều, anh giựt cửa xe nhảy ra ngoài, đi thẳng tới trước mặt vách tường nọ, mới vừa vươn tay liền nhìn thấy lốm đốm màu đen nọ lại xuất hiện trên mu bàn tay mình.

Anh quay đầu lại, nhìn chăm chú vào giữa cường quang đẹp mắt của đèn xe tải Ngũ Lăng màu xám.

Vài phút sau, một loạt nhân viên khám nghiệm hiện trường đã tập trung dưới bãi đỗ xe ngầm, địa phương ngày thường vắng vẻ, mờ tối này nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Trên đèn xe trước hai bên xe tải, phân biệt phát hiện hai tổ ký tự và con số. Trên đèn xe bên trái là XCXK02, trên đèn xe bên phải là 917013. Ký tự và số liệu này có màu đen, thể chữ cực nhỏ, tựa hồ dùng bút ký tên ngòi nhỏ viết lên. Sau khi dùng phương thức chụp ảnh lưu lại ký tự và số liệu này, nhân viên khám nghiệm hiện trường tháo đèn xe xuống, chuẩn bị lấy về cẩn thận khám nghiệm.

Phương Mộc đứng tại chỗ, khoanh tay nhìn nhân viên khám nghiệm bận rộn, sắc mặt bình tĩnh, kỳ thật trong đầu đã sóng cuộn biển gầm.

Trong án mạng tiểu khu Phú Dân, dưới túi nước có một chuỗi ký tự và số liệu thần bí, mà mã hóa cùng loại lại xuất hiện trên chiếc xe này. Đây là trùng hợp, hay là một đầu mối ẩn tàng?

Nếu như hung thủ cố ý lưu lại, vậy, chuỗi mã hóa này có hàm ý thế nào? Hung thủ phơi bày chuỗi mã hóa này với ý đồ gì?

Là hung thủ đánh số nạn nhân? Khả năng không lớn. Cho tới giờ, hung thủ chỉ phạm án ba lần, cho dù muốn đánh số, cũng chỉ có thể là một hàng các con số.

Hay muốn chỉ mục tiêu kế tiếp? Khả năng cũng không lớn. Mục tiêu hung thủ lựa chọn chủ yếu quyết định bởi độ chú ý của truyền thông đối với tin tức sự kiện nào đó, đây là xác suất ít ỏi không thể dự đoán.

Rất nhanh, Phương Mộc ý thức được phỏng đoán của mình là vô nghĩa. Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là mau chóng xác định chuỗi mã hóa này có trùng khớp chỗ nào hay không.

Nửa giờ sau, bà vợ góa của Ngô Triệu Quang vội vã chạy tới phân cục. Đối với ký tự và số liệu này, chị đồng dạng không hề có ấn tượng. Hơn nữa, sau khi trải qua nhận dạng, chị khẳng định với Phương Mộc, bút tích này không phải của Ngô Triệu Quang.

Nếu không phải của Ngô Triệu Quang và người nhà ghi lên, vậy khả năng lớn nhất chính là của hung thủ.

Lúc này, bên cạnh một mực im lặng không lên tiếng Mễ Nam nhấc điện thoại, trực tiếp gọi cho đại đội phòng cháy chữa cháy khu Thiết Đông. Sau khi tìm được người phụ trách hôm xảy ra vụ cháy, Mễ Nam hỏi vài câu, sau đó xách lên hộp dấu chân.

“Đến bãi đỗ xe thôi.” Mễ Nam nói với Phương Mộc, “Triệu Quang có một dụng cụ đòn bẫy để dỡ bánh xe.”

Suy nghĩ của Mễ Nam là, nếu có người viết xuống ký tự và số liệu này ở đèn xe trước thì người viết phải ngồi xổm trước đầu xe. Cùng ngày phát sinh án trời vừa đổ một trận mưa, mà vị trí xe tải đậu là một mảnh bùn đất. Dấu chân người viết hẳn là trên mặt đất bùn nọ. Khi án phát sinh, khu vực hoạt động của người xem xét xe chủ yếu tập trung ở sườn sau xe và sườn bên ghế điều khiển, dấu chân phía trước đầu xe có lẽ vẫn được bảo lưu.

Vậy, xe cứu hỏa từ phía sau đâm vào xe tải, phía trước quay vòng sang sau, hoa văn bánh xe khả năng sẽ khảm xuống mặt đất bùn. Khi cảnh sát câu lưu chiếc xe tải này xem như vật chứng, để tránh phá hư lượng nhỏ vật chứng trên xe, chọn dùng cách treo xe tải lên trên xe kéo, trực tiếp chuyển tới bãi đỗ xe. Nói cách khác, khối bùn này khả năng còn bảo lưu giữa hoa văn của bánh xe chưa rơi ra.

Nhập vào trong khối bùn này có thể bao gồm cả dấu chân của người viết, có lẽ có thể cung cấp một ít đầu mối cho vụ án.

Phân tích của Mễ Nam rất xuất sắc, Phương Mộc có chút hưng phấn. Khi anh trở về bãi đỗ xe, đem lực chú ý đặt trên bánh xe, lại không khỏi thất vọng.

“Em khẳng định. . . . . .” Phương Mộc chỉa chỉa hoa văn trên bánh xe, giữa khe hở chỉ có khoảng cách chưa đầy 2mm “. . . . . .Ở chỗ này có thể lấy ra dấu chân?”

“Cứ làm theo lời em đi.” Sắc mặt Mễ Nam bình tĩnh như nước, “Trước đừng hỏi tại sao.”

Dựa theo chỉ thị của cô, Phương Mộc cùng ba đồng sự khác dùng dụng cụ đòn bẩy đội xe lên, sau đó đem hai bánh trước cẩn thận tháo xuống, đặt ngang trên hộp dấu chân.

Mễ Nam nửa quỳ trên mặt đất, cẩn thận quan sát bánh xe. Quả thật, đúng như cô nói, phiến bùn nọ tính dính rất mạnh, trong hoa văn bánh xe khảm vào không ít khối bùn, có nhiều chỗ thậm chí gắn thành mảng. Song, Phương Mộc vẫn cứ hoài nghi khả năng từ đó lấy ra được dấu chân.

Từ trên mặt Mễ Nam nhìn không ra biểu cảm là mừng hay lo, cô đứng lên, phủi phủi tay, chỉ thị Phương Mộc và các đồng sự khác nâng bánh xe đến phòng dấu chân, còn nhiều lần nhấn mạnh đừng lăn nó, tránh va chạm.

Đem bánh xe nặng nề từ dưới bãi đỗ xe ngầm nâng đến phòng dấu chân lầu bốn, mặc dù có thang máy, bốn nam nhân vẫn mệt đến đầu đầy mồ hôi. Ba đồng sự khác sau khi thở hổn hển lần lượt cáo từ, Phương Mộc vẫn lưu lại. Anh rất tò mò Mễ Nam đến tột cùng muốn làm gì, thỉnh thoảng dùng nhíp gắp đá vụn trong khối bùn ra. Phương Mộc cũng sáp đến nhìn xem, còn học bộ dáng Mễ Nam sờ khối bùn, bị Mễ Nam không chút khách khí đem tay đánh trở về.

“Anh ở đây cũng không giúp được gì, đi về trước đi.” Mễ Nam cũng không ngẩng đầu lên nói, “Có tin tức em sẽ lập tức thông báo cho anh.”

Phương Mộc xoa mu bàn tay bị đánh đau, suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi han: “Em rốt cuộc muốn tìm gì?”

Mễ Nam không trả lời, chỉ đáp bằng một nụ cười thần bí khó lường.

_______________________________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN