Ánh Sáng Thành Phố
Chương 21: Luân hồi
Tháng 9 năm 2011, khi cục công an thành phố J đang tiến hành công tác chỉnh sửa và tiêu hủy hồ sơ quá hạn, ngoài ý muốn phát hiện một số tài liệu bị mất. Qua kiểm tra, tư liệu hồ sơ bị mất là hồ sơ liên quan đến án mạng liên hoàn ở thành phố J, đánh số số là: XCXJ2718425, XCXJ02828661, XCXK02917013, XCXJ21009822, XCXH021021794, XCXJ021227816. Cảnh quan chịu trách nhiệm chính là Thai Vĩ.
Xét thấy đối tượng tình nghi phạm tội Tôn Phổ bị Phương Mộc hạ gục tại chỗ, hơn nữa hành vi của Phương Mộc được cơ quan cảnh sát nhận định là phòng vệ chính đáng, vụ án này được triệt tiêu. Đánh số XCX mở đầu kỳ thật chính là viết tắt pinyin của ba chữ “Triệt tiêu án”. Chín năm sau, vụ án này không cánh mà bay.
Cục công an thành phố J ở phương diện quản lý và cho mượn đọc hồ sơ tồn tại lỗ hỏng lớn, thời gian mất cụ thể đã không thể kiểm tra, hoài nghi vào trước sau năm 2006. Bởi vì cục công an sau khi báo cáo sở cảnh sát, chỉ xử lý nội bộ cho xong chuyện. Cục công an phát thông báo xuống, giao trách nhiệm cho cơ quan cảnh sát các nơi trong tỉnh hoàn thiện chế độ quản lý hồ sơ, để không xảy ra chuyện tương tự nữa.
Hôm nay, mã hóa của hồ sơ bị mất này, lại xuất hiện tại hiện trường án mạng liên hoàn “Ánh sáng thành phố”.
Tổ chuyên án vì phát hiện này đã triệu tập hội nghị phân tích, xét thấy Thai Vĩ từng điều tra và giải quyết án Tôn Phổ năm 2002, nhận được lời mời đến hội nghị dự thính. Song, lực chú ý của y không hề đặt trên hội nghị phân tích này, mà không ngừng nhìn Phương Mộc ngồi một mình trong góc.
Phương Mộc cong thắt lưng ngồi ở ghế bành, hai khuỷu tay đặt trên đùi, bắt chéo, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt đất. Người tham dự hội nghị rốt cuộc đã nói những gì, hết thảy anh đều không nghe được, trong đầu như trước là câu nói kia của Thai Vĩ.
“Án mạng này đều là hướng tới em.”
Lời như vậy, trong sân trường đại học chín năm về trước, cũng từ chính miệng người này nói ra. Đó là lúc bọn họ còn rất trẻ tuổi, lỗ mãng xúc động, hăng hái mười phần. Song, đồng dạng chân tướng khiến kẻ khác khiếp sợ, như lời nguyền rủa khó có thể trốn tránh, giữa lúc bất ngờ không kịp đề phòng lại ứng nghiệm.
Chín năm, một vòng luân hồi.
Tại sao lại như vậy, tại sao lại là tôi?
Phương Mộc đột nhiên cảm thấy buồn cười, vận mệnh, ngươi còn có thể tàn nhẫn hơn nữa không?
“Phương Mộc” phân cục trưởng đột nhiên chỉ đích danh anh, “Cậu còn gì muốn nói không?”
Tầm mắt mọi người nhất tề hướng về phía Phương Mộc, trong ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ và nghi hoặc. Đích xác, thằng nhóc này chỉ là một cảnh quan văn chức, không thể đánh, không thể bắt, ngoại trừ năng lực phân tích tâm lý và trực giác mẫn cảm hơn người ra, thật sự là một người rất không thu hút. Song, một người nhìn qua yếu không ra được gió như vậy, lại có quan hệ với vụ án mạng liên hoàn khiến cả nước khiếp sợ. Hơn nữa, đủ loại dấu hiệu cho thấy, mục tiêu hung thủ muốn khiêu chiến, chính là Phương Mộc. Việc này không khỏi khiến người ta suy nghĩ miên man, cảnh quan văn chức này rốt cuộc là ai? Cậu ta từng trải qua những gì? Có phải từng có hồi ức khó có thể nói rõ với người khác hay không?
Phương Mộc chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Không có.”
“Không có” phân cục trưởng chăm chú nhìn Phương Mộc, nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, “Nếu tình hình cục trưởng Thai Vĩ cung cấp là thật, năm đó cậu đã tham dự điều tra phá vụ án mạng hệ liệt nọ •••••• Trên thực tế là do cậu kết thúc vụ án này —- Một chút đầu mối có thể cung cấp cũng không có sao?”
Phương Mộc lại cúi đầu, một lúc lâu, lắc đầu: “Tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Được rồi. Có tình huống gì tùy thời báo cho tôi biết.” Phân cục trưởng nhìn qua có chút thất vọng, phất tay bảo mọi người tan họp, “Thai cục trưởng, anh đi theo tôi một chút.”
Thai Vĩ nhìn Phương Mộc, đẩy túi tài liệu trong tay cho Phương Mộc, miễn cưỡng đứng dậy đi theo phân cục trưởng.
Trong phòng hội nghị to như thế chỉ còn lại một mình Phương Mộc, trong nháy mắt bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ. Phương Mộc vẫn duy trì tư thế bất động vừa rồi, ước chừng qua 10 phút, anh mới gian nan thẳng người dậy, vươn tay từ trong túi quần lấy ra điếu thuốc lá.
Châm lửa, hít sâu một hơi, hơi cay xè của thuốc lá trong nháy mắt phả ra tràn ngập trong xoang mũi, Phương Mộc thở dài thật sâu, đưa tay túm túi tài liệu kia qua, rút văn kiện bên trong nhìn lướt.
Đây là văn kiện vừa mới từ cục cảnh sát thành phố J fax tới nói rõ tình hình, nội dung chủ yếu là mã hóa của hồ sơ.
XCXJ2718425: Án Khúc Vỹ Cường, Vương Thanh bị giết, tháng 7 năm 2002.
XCXJ02828661: Án Đường Ngọc Nga bị giết, tháng 8 năm 2002.
XCXK02917013: Án Kim Xảo bị giết, tháng 9 năm 2002.
XCXJ21009822: Án Tân Đình Đình bị giết, tháng 10 năm 2002
XCXH021021794: Án Thomas Jill bị giết, tháng 10 năm 2002.
XCXJ021227816: Án Trần Dao bị giết, tháng 12 năm 2002.
••••••
Những số liệu lạnh lùng, những cái tên quen thuộc, trong nháy mắt đã đưa Phương Mộc về chín năm trước. Cả ngày lẫn đêm tìm kiếm hung thủ, phảng phất như mới hôm qua.
Áo cầu thủ số 1. Phòng theo dõi số 2. Cỏ 3 lá. Phòng học 404. Đồng hồ dừng đúng 5strong5′. Đường bơi số 6. Phòng giam số 7.
Một năm đó, Phương Mộc kết giao với người bạn thân cả đời, mất đi bậc thầy tôn kính nhất, cũng lần đầu tiên trong đời nổ súng giết người.
Mà người từng mang đến tai vạ cho đại học J kia, cũng khiến Phương Mộc hằng đêm rơi vào ác mộng, đã từ trong địa ngục bò ra.
Phương Mộc không tin kỳ tích chết đi mà sống lại. Song, sự thật đã xảy ra trước mắt.
Tỉnh táo, cẩn thận. Quá trình phạm tội đâu vào đấy, sau khi xong xuôi không để lại dấu vết. Ngày thường đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, đối mặt với người bị hại thì tàn nhẫn hung ác. Nhất là loại ánh mắt tự tin nắm trong tay hết thảy và tràn đầy trào phúng này. Khó trách Phương Mộc khi nhìn thấy Giang Á đã cảm thấy như từng quen biết — Hắn trông giống hệt như một Tôn Phổ phục sinh!
Song, lần trước trong cuộc nói chuyện ở bệnh viện cùng Giang Á, hắn cơ hồ đã bày ra toàn bộ chân tướng, duy chỉ chưa từng nói qua đoạn chuyện cũ này. Hơn nữa, Phương Mộc nhớ lại các chi tiết khi lần đầu gặp mặt, không chút phát hiện Giang Á từng nhận thức mình. Là hắn che giấu quá tốt, hay mình quá mức sơ ý?
Từ tư liệu hiện có đến xem, Giang Á và Phương Mộc không có khả năng có điểm giao nhau nào trong cuộc sống. Nếu tư liệu chuẩn xác, lúc Tôn Phổ ở đại học J liên tục gây án, Giang Á đang làm thuê trong quán Hồng Bồi của thành phố C. Hơn nữa sự thật chứng minh Tôn Phổ và Giang Á đều là con một, cho dù dùng cách nghĩ kỳ lạ nhất để suy đoán: Cha đẻ của Giang Á — Diễn viên hát Nhị Nhân Chuyển kia có quan hệ huyết thống với Tôn Phổ, Giang Á có cần phải vì một người thân chưa bao giờ gặp mặt đó mà khiêu chiến Phương Mộc không?
(Tiêu: Hát Nhị Nhân Chuyển là một loại hình hí khúc biểu diễn 2 người)
Đang lúc Phương Mộc trăm điều không giải thích được, cửa phòng họp bị đẩy ra, Thai Vĩ thò đầu vào.
Y không vội tiến vào, ấp úng dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến: Có thể vào không?
Phương Mộc lắc đầu, ra hiệu y tiến vào. Thai Vĩ lúc này mới bước đến ngồi xuống đối diện Phương Mộc, đầu tiên là cao thấp đánh giá Phương Mộc vài lần, nhẹ giọng hỏi: “Có nghĩ ra được gì không?”
Phương Mộc cười khổ lắc đầu.
“Tâm tình không tồi, còn cười được.” Thai Vĩ vứt cho Phương Mộc một điếu thuốc, “Sếp mấy đứa hỏi tình hình của em lúc ấy ở đại học J, anh chiếu theo tình hình thực tế mà nói, không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề.” Phương Mộc thở dài, “Chuyện cho tới giờ, giấu giếm cũng chẳng có nghĩa lý gì.”
“Vừa rồi, ông ấy kiến nghị em tạm thời tránh vụ án này, anh thay em từ chối rồi.” Thai Vĩ chậm rãi nói, “Anh nghĩ, không ai hiểu rõ ngọn nguồn chuyện này hơn em, cho em tự xử lý, có lẽ sẽ đỡ hơn.”
Phương Mộc không nói gì, yên lặng gật đầu.
Thai Vĩ nhìn chằm chằm Phương Mộc vài giây, nhẹ giọng nói: “Sợ hãi sao?”
“Không.” Phương Mộc dừng một chút, đột nhiên cười rộ lên, “Quen rồi.”
“Con mẹ nó, cái này gọi là gì đây hả?” Thai Vĩ thật vất vả ngưng cười, trong ánh mắt lại là sự đồng cảm sâu sắc, “Kế tiếp định làm thế nào?”
“Em không biết.” Phương Mộc chỉ văn kiện fax trước mắt, “Hung thủ khẳng định có quan hệ rất lớn với Tôn Phổ, nhưng không biết loại quan hệ này là gì.”
“Ừm.” Thai Vĩ suy nghĩ một chút. “Anh có thể giúp được gì cho em?”
Phương Mộc vừa muốn trả lời, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, Mễ Nam mặc áo khoác trắng đi đến. Sau khi chào hỏi, cô không hỏi han, cũng không an ủi Phương Mộc, mà trực tiếp đưa ra văn kiện sao chép cho Phương Mộc.
“Anh nhìn xem này.”
Phương Mộc tiếp nhận văn kiện nhìn lướt qua, là một mẫu dấu chân. Anh ngẩng đầu nhìn Mễ Nam “Biết chuyện của anh rồi?”
“Biết.”
“Vậy em không hỏi chuyện quá khứ của anh sao?”
“Hỏi cũng vô dụng, còn không bằng làm chút gì đó.” Mễ Nam chỉ mẫu dấu chân trong tay Phương Mộc, “Bất quá em chỉ thạo việc này, chẳng biết có thể giúp được anh hay không.”
Thai Vĩ cười rộ lên, nói với Phương Mộc: “Cô bé này đáng tin cậy nha.”
Dân cảnh trực ban của phòng vật chứng sau khi phát hiện điện thoại di động của Nhâm Xuyên nhận được tin nhắn, trước tiên thông báo cho tổ chuyên án. Khâu kỹ thuật hình sự lập tức tập trung đại khái địa điểm tin nhắn gửi đi — Quảng trường Tứ Duy khu Hòa Bình. Sau khi cảnh sát chạy tới hiện trường, lập tức tiến hành tìm kiếm cẩn thận hiện trường, cuối cùng dưới một thân cây ngoài hướng đông nam quảng trường phát hiện một sim điện thoại bị vứt bỏ. Qua điều tra, quả thật số này đã gửi tin nhắn vào điện thoại Nhâm Xuyên không thể nghi ngờ. Vừa mới từ thôn La Dương trở về thành phố C, Mễ Nam chỉ ngủ hai tiếng, sau đó đã bị điều gấp đến hiện trường. Bởi vì sự tình phát sinh vào rạng sáng, hơn nữa vị trí phát hiện sim điện thoại hiện có nhân viên đi lại, sau khi trải qua một phen thăm dò, Mễ Nam thành công lấy được một số mẫu. Trong đó, bộ phận dấu chân tương đối rõ ràng. Sau khi trải qua kiểm nghiệm một ngày một đêm, đã cơ bản xác định dấu chân của kẻ gửi tin nhắn lưu lại.
“Chính là cái này.”
Phương Mộc cẩn thận xem xét mẫu dấu chân của kẻ gửi tin nhắn, đây cũng là một dấu chân do đế giày lưu hóa thành hình, hơn nữa, cùng những dấu chân lấy từ các vụ án trước đó so sánh, dấu giày này không chỉ đầy đủ mà còn tương đối rõ ràng. Phương Mộc nhìn số liệu đánh dấu trên phần dấu chân, ngẩng đầu hỏi Mễ Nam: “Cùng dấu chân lấy được từ án mạng trung học số 47 có thể làm nhận định đồng nhất không?”
“Cơ bản có thể.” Mễ Nam chỉ nhóm dấu chân mẫu, “Anh xem chỗ này, chỗ này —- Còn có chỗ này.”
Nói cách khác, đồng nhất với mấy vụ án mạng trước và vụ nổ thôn Đại Liễu.
“Còn dấu chân nào khác không?” Phương Mộc vội hỏi, “Có thể phân tích ra hình dáng đặc thù và dáng đi cơ bản của người để lại dấu chân không?”
“Đây là nguyên nhân em tình anh.” Mễ Nam lại bày văn kiện sao chép lên mặt bàn, “Nếu từ phân tích dấu chân, người này mang giày số 42, thân cao khoảng 1m74. Góc bước lớn, chiều rộng bước hẹp, phần áp lực không đều, nặng nhẹ đè rõ ràng, nặng đè dựa vào sau hơn nữa có chút chếch ra, dấu chân biến dọc không hoàn chỉnh, còn có dấu đường kẻ và dấu kéo lê.”
“Đó là một người gầy?” Thai Vĩ đột nhiên chen ngang, “Còn là một người lớn tuổi?”
Đích xác, đặc thù kể trên đều biểu hiện là một người gầy ứng với hình dáng dấu chân, vả lại còn kèm theo dáng đi không lưu loát, cùng đặc thù đi lại với người lớn tuổi.
“Vẫn chưa thể hoàn toàn khẳng định” Mễ Nam lắc đầu, “Dấu chân hiện trường lưu lại không nhiều lắm, khó có thể phán đoán đây có phải là dáng đi tự nhiên không. Bất quá, em vẫn cảm thấy kỳ quái.”
“Thế nào?” Phương Mộc cùng Thai Vĩ đồng thời hỏi.
“Chiều dài bước.” Mễ Nam chỉ văn kiện sao chép, “Người này đứng dưới tàng cây gửi tin nhắn bằng điện thoại, sau đó lập tức vứt sim, rồi từ mặt đất bùn đi trở về trên mặt đường xi măng. Em tìm được mấy nhóm dấu chân đi lại. Dấu chân mặc dù không trọn vẹn, nhưng vẫn có thể đo ra chiều dài bước — Anh không biết là một người đàn ông 1m74, loại bước dài này có chút quá ngắn sao?”
Phương Mộc suy nghĩ một chút, lại nhìn mẫu dấu chân đầu tiên: “Chiều rộng bước hẹo —- Chứng tỏ khi bước đi người này đang cực kỳ hoảng sợ, hơn nữa chiều dài bước rất ngắn; Người gầy —- Nếu gã không phải người cao tuổi, thì chính là một người rất suy yếu.”
“Nhưng em không cảm thấy gã là Giang Á.” Mễ Nam bình tĩnh nói, “Còn nhớ em từng nhắc với anh không, hiện trường phạm tội từng có hai người đến, một kẻ giết người, một kẻ viết chữ.”
Dưới cách nhìn của Mễ Nam, khả năng tin nhắn là do Giang Á gửi đi không lớn lắm, hiện trường vụ nổ thôn Đại Liễu, hắn có rất nhiều thời gian và không gian để lưu lại chuỗi mã hóa đơn giản nọ, không cần đợi vài ngày sau khi phát sinh án mới dùng cách gửi tin nhắn hướng Phương Mộc khiêu chiến. Hơn nữa, lúc này cảnh sát đã nảy sinh hoài nghi cao độ với hắn, lựa chọn tốt nhất chính là không làm gì cả. Bởi vì hành vi kế tiếp càng nhiều, khả năng bại lộ dấu vết lại càng lớn. Ngoài ra, kẻ gửi tin nhắn tựa hồ cho tới giờ không hề nghĩ tới việc che giấu dấu chân của mình, điểm này cũng không hợp với thói quen cẩn thận thanh lý hiện trường phạm tội của Giang Á.
Phương Mộc thừa nhận suy đoán của Mễ Nam, nói cách khác người chân chính có quan hệ với Tôn Phổ không phải Giang Á, mà là người gửi tin nhắn kia — Một nam giới cao tuổi thân cao khoảng 1m74, mang giày số 42, hoặc một nam giới trung niên suy yếu.
“Còn một loại khả năng khác.” Ánh mắt Mễ Nam lấp lánh nhìn Phương Mộc, “Một phụ nữ.”
“Phụ nữ?” Phương Mộc lấy làm kinh hãi, vô thức nhìn về phía Thai Vĩ, người nọ cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Mễ Nam, hồi lâu mới thì thào nói: “Ý của em nói là — Một phụ nữ đang khiêu chiến Phương Mộc?”
“Đúng.” Mễ Nam cầm lấy tờ mẫu dấu chân nọ, “Anh nhìn đây, trái ngược với một người mang giày số 42, chiều dài bước của dấu chân này quyết đoán, hơn nữa chiều rộng bước hẹp, góc bước lớn, hơn nữa điểm đè nặng dời về phía sau, mép dấu chân không hoàn chỉnh, mép trống nhiều, mũi trước trống còn nhiều hơn, dấu hất nặng thêm, hơn nữa dấu kéo lê rõ ràng — Đây là đặc thù rất điển hình của mang giày lớn chân nhỏ.”
“Số giày của cô gái đó cụ thể là bao nhiêu?”
“Không rõ ràng lắm, bất quá khẳng định từ 38 trở xuống.”
“Cũng có thể là một người đàn ông vóc dáng nhỏ, chân nhỏ mang giày lớn.” Thai Vĩ cau mày, “Chưa hẳn nhất định là một phụ nữ.”
“Đương nhiên là có loại khả năng này.” Mễ Nam quay mặt về hướng Phương Mộc, “Vụ án nọ đến nay đã chín năm rồi, đúng không?”
“Đúng vậy.” Phương Mộc vô thức trả lời, “Thế nhưng, việc này có quan hệ gì chứ?”
“Người này nhất định cực kỳ hận anh, thế nên đã nhiều năm như vậy, vẫn muốn tìm cách trả thù anh.” Ngữ khí Mễ Nam bình tĩnh, “Em không phải nhà tâm lý học, nhưng em rất rõ ràng, có thể bảo trì tình tự cực đoan như vậy suốt chín năm, hơn nữa không chút nào giảm bớt, chỉ có một phụ nữ mới có thể làm được.”
________________________________________
Tiêu: Bởi người đời có câu “Độc nhất phụ nhân tâm” –> “đáng sợ nhất là lòng dạ đàn bà” hahaha ~~~~ Mà tính ra PM có duyên với con gái thật nhỉ, mà toàn nghiệt duyên ko à =]]]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!