Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức
Chương 40
Tư Đồ Quyết đã sửa sang quần áo chỉnh tề, còn anh vẫn ngồi ì ra, quần áo xộc xệch.
Cô giơ ngón trỏ ra gại gại vào môi anh, cử chỉ thân mật là vậy bởi cô ghét nhìn thấy vết son còn vương trên đó.
Diêu Khởi Vân lên tiếng:
-A Quyết, thật ra anh vẫn luôn yêu em.
Nếu không bị ép đến cùng Diêu Khởi Vân sẽ chẳng nói ra những lời này.
Nhưng anh không hiểu rằng Tư Đồ Quyết đã phải gắng gượng chèo chống mãi mới vượt qua được những tháng ngày tuyệt vọng, đối với anh cô chẳng còn tình yêu, chỉ còn căm ghét.
Một thân một mình tới tiểu quốc nóng ấm ở Đông Nam Á đó, đợi suốt ba tuần không thấy vẫn chẳng có tin tức gì, khi cô làm tạp vụ trong một quán ăn Trung Quốc của “người chồng” già, cả ngày thấp thỏm lo cục di dân tới kiểm tra đột ngột, cô đã ngỡ ngàng cả đời mình sẽ trôi qua như vậy: không thân phận, không người thân, giao tiếp lõm bõm, tiền tích góp cạn dần. Khi lăn ra ốm nặng giữa tương lai mù mịt, chẳng dám đến bệnh viện, chỉ dựa vào sức đề kháng của cơ thể để chống chọi,…cô đã tự nhủ bản thân không được ngã gục như vậy, là cô tự mình lựa chọn, dù tự chuốc lấy khổ nhưng nhắm mắt mò mẫm mãi cũng phải đến đích. Cô phải sống thật tốt, tốt hơn cả Diêu Khởi Vân nữa, chỉ có vậy mới chứng minh được rằng năm xưa cô ra đi bất chấp mọi thứ cũng không hẳn là sai lầm.
Diêu Khởi Vân giữ ngón tay cô lại bên môi mình:
-Nếu em không muốn ở lại, anh có thể đi cùng em.
Cô cười phá lên như nghe thấy chuyện viễn tưởng.
-Em không tin anh có thể đi cùng em à?
Diêu Khởi Vân nôn nóng hỏi. Anh biết điều này rất khó, chẳng trách cô lại không tin nhưng chỉ có một cơ hội lần này, dù gì anh cũng phải hạ quyết tâm.
Tư Đồ Quyết rụt tay lại:
-Em tin, anh có thể đi cũng có thể ở, nhưng giữa anh và em sẽ không có chuyện “cùng nhau” nữa.
Anh ngẩng đầu lên, tựa như phải tốn bao sức lực mới hiểu ý cô, nhưng vẫn cố níu kéo lần cuối:
-Rốt cuộc em muốn thế nào? Nói cho anh biết đi, hay cho anh một cơ hội.
Cô nghĩ lại, năm xưa cô chẳng phải đã cầu xin anh như thế hay sao.
-Bảy năm trước em khóc lóc xin anh tin em nhưng lúc anh cùng Đàm Thiếu Thành bỏ đi ngay trước mặt em có cho em cơ hội nào không? Diêu Khởi Vân, giờ này anh mới hỏi em muốn thế nào, vậy em nói cho anh biết, trừ phi thời gian quay ngược lại, trừ phi anh có thể quay trở lại bảy năm trước, tìm lại Tư Đồ Quyết ngu xuẩn năm xưa! Cô ta vẫn đợi anh ở “Đằng sau thời gian” đấy, vấn đề là anh có quay về được không?
Đương nhiên anh không thể về được, nếu con người ta thật sự có thể tự do qua lại giữa những dòng thời gian thì giờ này anh cũng chẳng ở đây.
Năm năm trước, có một hôm sau cơm tối, Tư Đồ Quyết bặt vô âm tín suốt mấy năm lần đầu điện thoại về nhà, gặp phải mẹ cô bắt máy. Hai mẹ con chỉ trò chuyện vẻn vẹn ba phút, sau đó gác máy, bà Tư Đồ ngồi thẫn thờ bên kỷ trà hồi lâu. Từ lúc biết cô điện thoại về, Diêu Khởi Vân vẫn nín thở nghe ngóng, không dám làm bừa. Thấy ông Tư Đồ cứ ngồi đó hút thuốc anh nôn nóng đánh liều lên tiếng hỏi xem cô gọi về nói những gì.
Bà Tư Đồ không muốn nhắc lại từng chi tiết trong cuộc nói chuyện, chỉ gượng cười nói:
-Chẳng nói gì cả, chẳng qua muốn để cô chú biết ít ra nó vẫn còn sống thôi.
Thật ra điều Diêu Khởi Vân quan tâm là không biết cô có nhắc gì tới anh trong cuộc gọi ba phút đó không.
Nhưng anh chẳng dám hỏi. Vì anh hiểu rằng chắc chắn sẽ không có.
Tối hôm đó ông bà Tư Đồ lên gác nghỉ rất sớm. Diêu Khởi Vân lòng như lửa đốt bèn đi tra địa điểm cuộc gọi vừa nãy, cuối cùng xác định cô đang ở chỗ đó. Thậm chí anh đã quyết tâm bay tới đó càng nhanh càng tốt, bất kể ra sao cũng phải tìm thấy cô, đưa cô trở về.
Anh gọi lại theo số điện thoại đó, thầm mong rằng đó không phải điện thoại công cộng. Nào ngờ sau khi thông máy, nghe thấy giọng nói quen thuộc mình hằng đêm nhung nhớ, anh cũng chẳng dám tin mình lại may mắn như vậy.
Khi nhận ra người gọi là anh, Tư Đồ Quyết liền dập máy ngay, nhưng Diêu Khởi Vân cứ gọi liên tục, cuối cùng cô cũng chịu bắt máy. Anh cố lấy dũng khí để thổ lộ hết những hối hận và nhớ nhung trong lòng, kể với cô rằng anh đã thử yêu Đàm Thiếu Thành để quên cô nhưng không được, vĩnh viễn cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó….Anh ngắc nga ngắc ngứ rồi lại thao thao bất tuyệt, tự thề rằng sẽ không lừa gạt mình nữa, dường như định nhân lúc cô chưa hết kiên nhẫn nói ra tất cả những lời tâm huyết một đời.
Anh nói rất nhiều rất lâu nhưng trước sau cô chẳng hề ngắt lời, đầu kia chỉ có tiếng xì xào và tiếng bước chân. Mãi tới khi trong điện thoại vang lên một giọng đàn ông, anh ta xưng là bạn cùng phòng của cô, sau khi nhận điện thoại cô đã đặt ống nghe sang bên, đi ra ngoài rồi. Thấy Diêu Khởi Vân đột nhiên im bặt, anh ta sợ nghe không hiểu, bèn dùng tiếng phổ thông nhắc lại lần nữa.
Từ đó trở đi Diêu Khởi Vân chẳng dám tìm cô nữa. Cô vẫn để anh nói nhưng không có hứng lắng nghe.
Ở trong bếp, tận mắt chứng kiến cảnh đó từ đầu đến cuối, cô Diêu lặng lẽ lau tay vào tạp dề, vẻ mặt đầy đau khổ:
-Sớm biết cháu điên rồ đến nước này, thà rằng năm xưa cô giữ nó lại.
Diêu Khởi Vân buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, cô Diêu là người thân của anh, anh đã không để bà được sung sướng thì cũng chẳng nên trút nỗi tuyệt vọng và phẫn nộ của mình lên bà. Chỉ ra phía cửa, anh buông một câu gọn lỏn với bà cô đang tái mét:
-Cô đi đi.
Anh giấu biệt mọi người cú điện thoại đó, kể cả ông bà Tư Đồ. Không lâu sau, bị anh kiên trì thuyết phục mãi, cô Diêu cũng chịu về quê sum họp với người nhà. Bản thân anhh cũng đã dọn ra khỏi nhà Tư Đồ, tuy rằng ông Tư Đồ nói từ nay về sau ông bà chỉ có một đứa con là anh. Riêng thứ sáu anh vẫn nhất quyết về nhà ăn cơm, lần nào cũng về đúng lúc cô đang gọi về hỏi thăm cha mẹ theo định kì, nhưng chẳng nói nửa lời với cô nữa.
Đáng lẽ anh phải tỉnh ngộ ra từ lúc đó, có điều lần này gặp lại, bao kỉ niệm xưa trỗi dậy trong lòng khiến anh ngỡ rằng vẫn còn cơ hội.
Người trước mặt đã chẳng còn là “A Quyết” của anh nữa, chỉ có mình anh vẫn canh cánh chuyện xưa, thực ra Tư Đồ Quyết đích thực đã chết từ khi rời nhà rồi.
Như người tỉnh mộng, anh thản nhiên đứng dậy chỉnh đốn lại quần áo.
-Anh phải đi đây. Hôm qua lưng mẹ em lại đau, anh hẹn sẽ mua thuốc về cho bà rồi. Sáng mai công ti còn có cuộc họp nữa. Em chúc phúc Ngô Giang hộ anh nhé.
Cô theo sau anh ra ngoài, suýt nữa va phải cô phù dâu hôm nay, cũng là người Lâm Tây luôn muốn gặp một lần, ở cửa toilet. Cô gái đó đi loạng choạng, hẳn đã uống không ít, mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng dường như cũng chẳng thấy khó chịu, cứ chỉ thẳng về phía Diêu Khởi Vân vừa bước ra, ngẩn ngơ nói:
-Tôi không nhìn lầm chứ, đây có phải WC nữ không?
Tư Đồ Quyết bèn dìu cô ta, cười nói:
-Cô mà ngã trong wc nữ thì xấu hổ lắm, uống nhiều thì đi chầm chậm chút đi.
Tiệc tùng ngoài kia sắp hạ màn, khách khứa đến dự cũng đã rút lui quá nửa. Em họ ABC đi mua giày mới cho cô cũng đã nhanh chóng quay về. Cô chẳng tiện từ chối ý tốt của anh ta, đành nhận lấy ướm thử, nào ngờ vừa xỏ đã vừa khít, bèn rối rít cảm ơn.
Trông thấy cô, Lâm Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cầm áo khoác đứng lên:
-Em về chậm chút nữa anh lại tưởng em bị ai lừa bán trong toilet rồi. Anh đưa một người về trước đã, không thì em cứ đợi ở đây một lát, anh sẽ quay lại đưa em về khách sạn.
Tư Đồ Quyết cười chế giễu, ra vẻ “em đi guốc trong bụng anh rồi” , ranh mãnh nói:
-Anh đi mau đi, nên làm gì thì làm, đừng quay lại nữa đấy.
Lâm Tĩnh cũng chẳng dài dòng, cười nói:
-Ngày kia em bay à? Chừng đó anh sẽ đến tiễn.
Sau khi anh đi, cô còn ngồi đó tán gẫu với em họ Hoa kiều một hồi, lúc sắp về Tiểu Căn và Tam Bì cũng đi ngang qua cũng chào tạm biệt. Tư Đồ Quyết ngoảnh lại nhìn bên bàn họ, thấy mọi người đã tản đi hết.
Cô quay lại tạm biệt họ, liền bắt gặp Tam Bì lấy tay chọc chọc Tiểu Căn, Tiểu Căn phản ứng chậm, ái da lên một tiếng. Cô lập tức hiểu hàm ý trong hành động của Tam Bì, anh ta đã thấy một người.
Đàm Thiếu Thành cũng tham dự bữa tiệc này.
Cô ta đang rời chỗ ngồi tiền lại phía cửa chính, còn cô dâu vừa tiễn phù dâu về cũng đang trở vào sảnh từ hướng đó. Ngô Giang lại đang bị đám đồng nghiệp chuốc rượu, Tư Đồ Quyết bèn vội vàng tiến lại phía bọn họ.
-Nguyễn Nguyễn.
Cô gọi cô dâu. Nghe tiếng gọi, Nguyễn Nguyễn quay lại, tươi cười đi về phía cô. Cô bước lại kéo Nguyễn Nguyễn ra, còn mình đứng chắn vào giữa cô dâu và Đàm Thiếu Thành.
-Chị Tư Đồ, em còn tưởng chị bận việc về trước rồi.
Nguyễn Nguyễn vừa xách váy cưới, vừa cười nói.
-Chị có vội gì đâu, đi bao xa về mừng đám cưới hai người, sao chị lại về được chứ?
Rồi cô chỉ Ngô Giang:
-Chị vừa thấy chú rể tìm em đấy, mau qua bên đó đi.
Nguyễn Nguyễn sững sờ nhìn người đứng phía sau cô. Đàm Thiếu Thành vẫn mỉm cười đứng bên. Nguyễn Nguyễn cũng cười xã giao đáp lại rồi chầm chậm bước về phía chồng.
-Cô cần gì phải cuống lên thế, chẳng qua tôi chỉ muốn chúc mừng cô dâu chú rể thôi.
Đưa mắt nhìn Nguyễn Nguyễn bỏ đi, Đàm Thiếu Thành khẽ nói với cô.
-Cô “chúc mừng” Ngô Giang đủ lắm rồi, quà mừng quý như thế chẳng ai nhận nổi lần nữa đâu.
Tư Đồ Quyết khinh khỉnh nói.
-Tôi cho Ngô Giang xem mấy thứ đó chẳng phải để phá vỡ hạnh phúc của ai cả, anh ấy có quyền biết rõ trước khi làm đám cưới.
-Cô cho rằng cô là ai chứ? Khi nào mới đến lượt cô trao quyền cho anh ấy
-Tư Đồ Quyết, tôi không muốn cãi nhau với cô, tranh giành bao năm nay đủ lắm rồi. Vả lại hiện giờ cũng chẳng cần tranh giành nữa.
Đàm Thiếu Thành quay lại vẫy tay, lát sau một người đàn ông đã rời khỏi đám đông bước tới cạnh cô ra.
-Tôi đang định giới thiệu với các bạn đây là Phó Chí Thìn, chồng chưa cưới của tôi.
Cô ta khoác tay người đó.
-Chí Thì, đây là bạn thời đại học của em, Tư Đồ.
Người đàn ông đó rất cao, áng chừng xấp xỉ bốn mươi, người hơi béo, trong đại sảnh bật điều hòa mát rượi nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn phải lấy khăn lau mồ hôi. Dung mạo anh ta cũng bình thường, nhưng cử chỉ rất khéo léo, nghe Đàm Thiếu Thành giới thiệu anh ta hơi gật đầu với Tư Đồ Quyết, có vẻ cao ngạo và dè dặt của kẻ nhiều năm giữ vị trí cao. Nhớ tới cảnh mấy người khi nãy vây quanh túm tụm lấy anh ta, cô tin rằng Đàm Thiếu Thành rốt cuộc đã tìm thấy người chồng như ý mình.
-Phó tiên sinh thật có mắt nhìn người, hai người xứng đôi quá.
Tư Đồ Quyết nói xã giao.
Đàm Thiếu Thành vờ không hiểu hàm ý của cô, chỉ cười nói:
-Đều là đồng nghiệp cả, khó tránh có lúc phải tiếp xúc với nhau. Tư Đồ, tôi đã giới thiệu với bạn chưa nhỉ, Chí Thì anh ấy….
-Phó tiên sinh là chắt của lão tiên sinh Phó Học Trình, giám đốc điều hành E.G phải không?
Tư Đồ Quyết tiếp lời.
Đàm Thiếu Thành nhướn mày ngạc nhiên:
-Mình nhớ là mình chưa nói mà. Hay là…hai người quen nhau à?
Phó Chí Thì nhìn Tư Đồ Quyết một hồi, ánh mắt vẫn ngỡ ngàng như cũ.
Cô tươi cười giải thích:
-Dĩ nhiên Phó tiên sinh không quen tôi, nhưng gia đình họ Phó rất nổi tiếng, vả lại Kính Thù có lần cũng cho tôi biết cách sắp vai vế trong gia đình mình là Học, Trọng, Kính, Chí, Dĩ, tôi nhớ không lầm chứ?
Vừa thốt ra những lời này, ngay cả Phó Chí Thì cũng tái mặt, vã mồ hôi đầm đìa, ánh mắt nhìn Tư Đồ Quyết thoáng vẻ cảnh giác:
-Hóa ra cô Tư Đồ đây quen chú Bảy tôi?
-Bạn bè bình thường thôi, có điều mấy năm ở nước ngoài cũng may có Kính Thù lo lắng cho tôi. Trước khi về nước có đi ăn với nhau một lần, anh ấy còn khoe rằng E.G do một người cháu rất giỏi giang tiếp quản, có lẽ hội thảo chuyên đề lần này tôi sẽ được gặp. Tôi đang muốn tìm cơ hội thăm hỏi, nào ngờ lại gặp nhau ở đây, xem ra cũng khéo quá.
-Cô nói gì vậy, bạn của chú Bảy tôi cũng phải tiếp đãi chu đáo mới đúng chứ, không biết cô Tư Đồ về nước bao lâu rồi? Thiếu Thành em cũng thật là, hóa ra hai người là bạn học cũ, sao em chẳng nhắc anh.
Phó Chí Thì trách Đàm Thiếu Thành.
Đàm Thiếu Thành vẫn cười nhưng nụ cười đã trở nên rất gượng gạo.
Tư Đồ Quyết thầm cười nhạt, chẳng trách Đàm Thiếu Thành phải cắn răng chịu đựng, cô ta toàn tâm toàn ý muốn khoe ông chồng hoàn hảo của mình, nào ngờ lại xảy ra chuyện này.
Thật ra Đàm Thiếu Thành cũng khiến người ta khâm phục, dựa vào xuất thân bình dân của cô ta, còn trẻ như vậy đã kiếm được một chỗ tương đối ở E.G, hẳn phải cố gắng vượt bậc, vả lại còn được Phó Chí Thì coi trọng, ắt phải có chỗ hơn người. Một khi bước vào nhà họ Phó, cuộc đời cô ta sẽ thay đổi hoàn toàn, chẳng còn là cô bé lọ lem nghèo khổ phải nỗ lực hơn người nữa. Dù là ai đi nữa, gặp được vận may như vậy cũng đều muốn khoe khoang. Nhưng có lẽ cô ta không biết rằng nhà họ Phó cội rễ sâu dày, con đàn cháu đống, nhưng bên trong lại có rất nhiều tranh chấp mà người thường không thể tưởng tượng được. Hiện giờ người lo việc nhà chẳng phải ai khác mà chính là ông Tư Phó Kính Thù nên Phó Chí Thì mới có phần kiêng dè Tư Đồ Quyết.
Nếu Đàm Thiếu Thành biết cô quen với Phó Kính Thù ra sao, hẳn sẽ không thấy hụt hẫng như vậy. Trước khi tới Mỹ cô đã bị kẹt lại nước thứ ba, trong lúc sắp tuyệt vọng vì đợi suốt ba tuần không có tin tức thì người sẽ sắp xếp mọi thứ mà Trâu Tấn nói mới xuất hiện. Nhưng người đó chẳng liên quan gì tới Trâu Tấn cả, chỉ biết là Phó tiên sinh căn dặn mà thôi. Tư Đồ Quyết tới Mỹ, theo sắp xếp, cô “cưới” một ông già mở tiệm giặt khô trong khu vườn người Hoa ở Los Angeles. Cô đã sống trong nhà ông già người Hoa tính tình quái gở này suốt hai năm, ngày ngày đều nơm nớp lo sợ, chẳng những sợ cục Di dân phát hiện mà còn sợ ông ta thu tiền rồi trở mặt tống cô đi. Dĩ nhiên những chuyện đó đều không xảy ra, chẳng ai tới tìm cô kiếm chuyện, ông già cũng lạnh nhạt với cô nhưng bọn họ vẫn chung sống dưới một mái nhà yên ổn suốt hai năm.
Cũng trong thời gian này, cô quen và kết bạn với Lâm Tây, cô giáo tiếng Anh của mình. Sau khi Lâm Tây và Lâm Tĩnh yêu nhau, dưới sự đề nghị của cô, ông già còn cho Lâm Tây thuê nhà mình, thậm chí hai năm sau, tuy đã lấy được thẻ xanh, cô vẫn sống ở đó một thời gian rất dài, mãi tới khi tốt nghiệp. Vì vậy cô cũng xuôi chèo mát mái hơn rất nhiều so với phần lớn người sang đây “chui“, ngay cả ông già bán hàng khô cũng là người làm cũ của nhà họ Phó, chỉ nhận gửi gắm của Phó Kính Thù. Về sau cô mới rõ vợ của Trâu Tấn cũng họ Phó, ngang với Phó Kính Thù.
Chẳng ai hiểu sao vợ Trâu Tấn lại chấp nhận được ông chồng tai tiếng đem một trong những nhân vật của vụ scandal tình ái đó gửi gắm cho mình.
Về sau ông ta cũng trở về Mỹ nhưng cô chẳng gặp lại nữa, chỉ nghe nói ông ta một thân một mình sống cũng vất vả. Cô chỉ tin chắc rằng nếu không có bà Phó, nếu bà Phó chuyên tâm vào học thuật đó không nhờ cậu em họ ra mặt thu xếp cho cô, hẳn cô cũng chẳng có được ngày nay.
Chuyện giữa cô và Phó Kính Thú hãy để sau, lúc đó cả Lâm Tây và Lâm Tĩnh đều cho rằng cô sẽ theo Phó Kính Thù, nhưng trong lòng cô biết rõ mình không phải người ông ta cần. Ông ta nhất định sẽ không cưới một cô gái hai bàn tay trắng, một thân một mình lưu lạc bên ngoài. Phó Kính Thù chẳng thiếu thứ gì, càng không thiếu bạn gái, ông ta giúp đỡ cô chẳng qua do thương cảm, vả lại đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, sau này qua tiếp xúc cũng chỉ thêm mấy phần quyến luyến mà thôi.
Lúc này chợt có người gọi Phó Chí Thì:
-Giám đốc Phó, ngài có rảnh nói chuyện một lát không?
Trước lúc quay đi, Phó Chí Thì còn dặn đi dặn lại Tư Đồ Quyết:
-Hôm khác cô Tư Đồ nhất định phải hạ cố đi ăn cùng tôi một bữa nhé, sau này về có dịp nhớ hỏi thăm chú Bảy giùm tôi.
Rồi quay lại bảo vợ chưa cưới:
-Em nhớ tiếp đãi cô Tư Đồ cẩn thận, không được thất lễ kẻo người ta cười cho đấy.
Nói rồi Phó Chí Thì đi ra xa, lại đĩnh đạc nói chuyện giữa ánh mắt kính nể của đám đồng nghiệp. Tư Đồ Quyết thầm nghĩ, với thân phận đó, việc ông ta quyết định cưới Đàm Thiếu Thành, cho cô ta thân phận bà Phó chứng tỏ cũng thật lòng với cô ta.
Đàm Thiếu Thành hơi thất vọng, chỉ gượng cười nói:
-Tư Đồ Quyết, cô vừa lòng chưa? Dù tôi có cố gắng tới đâu, ngẩng đầu lên đã thấy cô ở trước mặt rồi.
Cô đáp:
-Tôi đâu phải lá cờ treo trước mặt cô, nếu cô thấy tôi vẫn ở phía trước thì cũng bởi tôi muốn quay lại cũng chẳng được thôi. Hiện giờ Diêu Khởi Vân đã chẳng còn gì để ngưỡng mộ, Khúc Tiểu Uyển đã thành tro bụi từ lâu, Ngô Giang khó khăn lắm mới chịu bắt đầu lại, Trâu Tấn còn thân bại danh liệt hơn xưa. Cả năm người đều thất bại, chỉ mình cô thắng. Cô nên buông tha cho Ngô Giang để anh ấy yên đi.
-Năm người thất bại, chỉ mình tôi thắng ư?
Đàm Thiếu Thành lặp lại lời cô rồi ngoảnh lại nhìn theo đôi vợ chồng mới cưới, Ngô Giang đang ôm eo Nguyễn Nguyễn, phá lên cười trước sự chòng ghẹo của đồng nghiệp, bên kia ông chồng chưa cưới liên tục lau mồ hôi của cô ta. Cuối cùng ông ta cũng chịu bỏ vợ trước để cho cô một danh phận, nhưng cô vẫn phải cẩn trọng từng li từng tí, cái ghế “bà Phó” đó vẫn còn rất nhiều kẻ nhòm ngó, trong đám đó luôn có những kẻ vừa giỏi giang tháo vát, vừa sôi sục giã tâm, bọn họ còn trẻ đẹp hơn cô ta nhiều, chỉ hơi sơ sẩy một chút tất cả sẽ tan thành mây khói. Cuộc đời cô là những chiến dịch nối tiếp nhau, không phải cô không biết yêu nhưng tình yêu thương hư ảo vô cùng, không sao nắm giữ, còn thắng lợi dễ nắm bắt hơn.
Đàm Thiếu Thành ngẩng đầu nói với cô:
-Nếu tôi thắng cũng là xứng đáng.
Tư Đồ Quyết chợt thấy cô ta thật đáng thương, vất vả tranh đoạt, nịnh nọt xum xoe nhưng cả đời không sao thoát khỏi cái bóng đứa con gái nhà nghèo đi mua giấm đó. Giữ chặt bình để giấm khỏi đổ ra ngoài nhưng trái tim mỏi mệt và vết thương tan nát đó lẽ nào không đau đớn?
Tư Đồ Quyết cùng Ngô Giang và Nguyễn Nguyễn tiễn tới tốp khách cuối cùng, họ hàng cô dâu đã về tới khách sạn nghỉ ngơi, cha mẹ Ngô Giang cũng đang đợi tài xế tới đón.
Ngô Giang bước sang bên điện thoại cho tài xế, Nguyễn Nguyễn cũng không còn đứng đó nên Tư Đồ Quyết liền quay sang lung túng hỏi cha mẹ Ngô Giang đã lâu không gặp.
Bác Ngô rất mực ít lời, còn dì Trần vẫn vui tính như xưa:
-Cha cháu bận quá, mẹ cháu lại trở bệnh không tới được, đã nói trước với dì rồi. Ai ngờ cháu lại về.
Dì Trần vuốt vuốt tóc cô:
-Tiểu Tư Đồ lớn thật rồi, càng ngày càng xinh đẹp nữa, cháu đã tìm được ai vừa ý chưa?
Tư Đồ Quyết chợt thấy tay bà dịu dàng như tay mẹ, đột nhiên nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ biết cúi đầu.
Dì Trần thấy vậy thở dài:
-Lần Ngô Giang đi Mỹ dì còn tưởng rằng hai đứa sẽ nên duyên.
Bà đang nhắc tới chuyện ba năm trước Ngô Giang được cử tới Mỹ học, lúc đó anh ở Philadelphia. Hôm anh đến nơi, Tư Đồ Quyết đã đáp chuyến bay cuối cùng, đi cả đêm từ Los Angeles về tới Philadelphia. Cô nghĩ nếu lỡ chuyến bay cuối, cô cũng sẽ không về mà ở lại sân bay đợi chuyến sớm nhất ngày mai. Cô nôn nóng gặp Ngô Giang như vậy chỉ để nói chuyện với anh mà thôi.
Tư Đồ Quyết là một cánh bèo phiêu bạt còn Ngô Giang là hơi ấm duy nhất trong hồi ức của cô.
Trong một năm Ngô Giang ở Philadelphia, cô rất thân thiết với anh, hễ rảnh rỗi và có tiền, bọn họ đều tìm cách gặp nhau, nhưng tháng ngày bên nhau đó đầy niềm vui giản dị. Theo ví dụ của Ngô Giang thì bạn thân hệt như cái bồn cầu vậy, con người ta chỉ hoàn toàn thoải mái thả lỏng trong lúc đi bồn cầu mà thôi, tuy không phải lúc nào cũng đem theo bồn cầu, nhưng khi cần kíp lại nghĩ ngay đến nó.
Cô chưa hề tiết lộ rằng đêm hôm trước khi về nước, Ngô Giang từng nói với cô:
-Tư Đồ, nếu người ta nhất định phải kết hôn, hay là hai chúng ta kết hôn đi.
Tư Đồ Quyết ngơ ngác hỏi:
-Nhưng anh có yêu em không, Ngô Giang?
-Tình yêu đâu phải cái điều kiện cần của hôn nhân. Dù kết hôn với người mình yêu chăng nữa cũng chưa chắc đã thích hợp bằng chúng ta cưới nhau.
Ngô Giang lộ vẻ nghiêm túc hiếm có:
-Thật ra, những người không mấy thắm thiết lại dễ hạnh phúc hơn.
Tư Đồ Quyết nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn từ chối. Ngô Giang hỏi lý do, cô nói:
-Cưới anh rất dễ, nhưng hiện giờ bên cạnh em, đã chẳng còn ai nữa, không thể mất nốt cả người bạn như anh được.
Ngô Giang hiểu ý bèn tươi cười gật đầu, nhưng dần dần khóe mắt anh cũng loang loáng nước. Giữa cơn gió lồng lộng nơi đất khách quê người, đêm trước khi bạn bè góc bể chân trời chia cách, anh đã thả lỏng bản thân bưng mặt khóc. Tư Đồ Quyết không biết những lúc một mình anh có khóc chăng, nhưng nếu cô còn nước mắt thì cô cũng muốn khóc òa lên một trận, nhân lúc còn có người hiểu mình ở đây. Ngoại trừ bản thân, chỉ có một người duy nhất biết rằng mùa hè năm đó họ đã đánh mất điều gì?
Giờ đây cô lại thấy mừng thay cho Ngô Giang, nếu khi đó anh cưới cô thì lại bỏ lỡ Nguyễn Nguyễn. Nguyễn Nguyễn là một cô gái tốt, có lẽ trong những tháng ngày sắp tới, cô sẽ hạnh phúc với Ngô Giang.
-Dì thật khéo biết đùa, Ngô Giang đời nào yêu người như cháu chứ.
Tư Đồ Quyết giễu cợt đáp. Chuyện quá khứ có lẽ nhà họ Ngô đều biết cả.
Dì Trần cười cười, con dâu Nguyễn Nguyễn của bà còn đang bận tính hóa đơn với người của khách sạn.
-Thật ra bây giờ chỉ cần Ngô Giang đồng ý, nó lấy ai chú dì đều chấp nhận cả.
Khi xe đến đón cha mẹ Ngô Giang, đèn trong đại sảnh khách sạn đã lần lượt tắt phụt, trừ nhân viên phục vụ, chỉ còn lại Tư Đồ Quyết và cô dâu chú rể.
-Em nên biết điều mà rút lui thôi.
Tư Đồ Quyết vươn vai.
-Em tự bắt xe về đây, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, hai người từ từ hưởng thụ đi. Hôm em đi anh cũng khỏi phải tiễn, vợ chồng mới cưới ríu ra ríu rít, thấy hai người em chịu không nổi đâu.
-Chị đừng đi vội mà.
Nguyễn Nguyễn rút ra mấy chai bia như làm ảo thuật.
-Của đám cưới thừa lại đấy, két nguyên đều trả lại rồi chỉ còn ba chai thôi, không uống hết thì phí.
Nhân viên phục vụ đành bước tới nhắc nhở.
-Xin lỗi quý khách, chúng tôi đã đóng cửa rồi.
-Mình tìm chỗ khác đi?
Ngô Giang đề nghị.
Nguyễn Nguyễn cười :
-Em biết một chỗ hay lắm.
Cô dẫn Ngô Giang và Tư Đồ Quyết tới cạnh bãi đỗ xe bên ngoài, chỗ đó tối om, là một bồn hoa.
Nguyễn Nguyễn mặc váy cưới nhưng vẫn ngồi xuống cạnh bồn hoa, rồi gọi hai người kia lại. Trong đám cưới cô chẳng nhấp một giọt nhưng trước mặt Ngô Giang và Tư Đồ Quyết, cô thoăn thoắt khui bia bên góc bồn hoa xi măng rồi đưa từng chai cho mỗi người.
Tư Đồ Quyết ban đầu không định uống nhưng lúc này cô đã cảm thấy có rượu cũng hay,
Ngô Giang hỏi:
-Cứ uống thế này, không nói năng gì à?
-Đương nhiên là chúc phúc cho hai người rồi.
-Em không tiện thể nhắc mình à?
-Vậy mong sao cho chúng ta đều được viên mãn.
Chai bia kêu cách một tiếng, Tư Đồ Quyết mới uống được một ngụm thì chai bia trong tay Nguyễn Nguyễn ôn nhu nhã nhặn đã cạn quá nửa, cô đặt chai xuống, chống tay lên thành bồn, bối rối nhìn lên bầu trời không một vì sao.
-Chị Tư Đồ thông minh hơn em, chị nói xem trên đời này có viên mãn thực sự không?
Trong ngày vui thế này, dĩ nhiên Tư Đồ Quyết sẽ nói những lời tốt lành.
-Chị nghĩ là có chứ, như hai người không phải rất viên mãn rồi sao?
Nguyễn Nguyễn khẽ nói:
-Vâng, em rất viên mãn. Nhưng có lúc em lại thấy sự viên mãn của người này có thể lại là sự mất mát của người kia.
-Mọi thứ đều tương đối thôi, như bây giờ chị cũng thấy nghi ngờ. cái gọi là duy nhất có phải chỉ là được phóng đại lên bằng hàng loạt tấm kính lúp hay không?
-Đúng đấy, nên anh mới nói người sống trên đời, khó nhất là được hồ đồ. Uống đi nào, không uống sao hồ đồ được.
Ngô Giang giơ chai bia lên nói.
Tư Đồ Quyết cùng Nguyễn Nguyễn đều cười.
Lúc này điện thoại của Ngô Giang chợt reo lên.
-Ai gọi phá đám thế nhỉ?
Ngô Giang càu nhàu nhận điện, nhưng chưa nói được mấy câu anh đã lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, bất giác liếc nhìn Tư Đồ Quyết rồi lại lắng nghe, vẻ mặt nghiêm trọng
-Ai thế?
Đợi Ngô Giang ngắt điện thoại, cô bèn hỏi dò.
Ngô Giang không đợi đáp ngay. Thật ra, khi nhìn thấy ánh mắt anh, Tư Đồ Quyết đã biết sự tình không ổn, hơn nữa còn liên quan đến mình. Cô chỉ không biết rốt cuộc còn có thể xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn hi vọng có lẽ chỉ là một người bạn cũ nhờ Ngô Giang chuyển lời hỏi thăm thôi.
-Nói đi.
Cô tươi cười giục Ngô Giang rồi đứng dậy.
-Cha mẹ em gọi tới. Diêu Khởi Vân xảy ra chuyện rồi.
-Hả, là anh ấy….
Tư Đồ Quyết đờ đẫn ngồi phịch xuống bên Nguyễn Nguyễn.
Nguyễn Nguyễn không hiểu tình hình, bèn đỡ lấy vai cô.
Chai thủy tinh vẫn trong tay, Tư Đồ Quyết nhận ra mình đang nắm chặt lấy cổ chai, chiếc chai giống như một người bị bóp cổ, kêu không ra tiếng, chỉ biết vặn vẹo đầu chờ chết.
Cô hoảng hốt buông tay ra, ngơ ngác hỏi:
-Anh ấy sao rồi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!