Anh Tôi - Chương 26: Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Anh Tôi


Chương 26: Chương 26


Edit by Mặc Hàm
Chỉ là một câu nhớ anh, đều làm cho Chu Lạp bối rối, ở chỗ Liên Tranh nhìn không thấy, túm chặt góc áo mình.

Trầm mặc một hồi, trong micro truyền đến thanh âm xe hơi ầm ầm, Chu Lạp mới dần dần tìm lại được thanh âm của mình, thay vì lo lắng suy nghĩ những chuyện được mất, còn không bằng cố gắng đáp lại tình cảm của Liên Tranh.

“Anh cũng nhớ em.


Bốn chữ này, lần đầu tiên Liên Tranh cảm thấy vô cùng trân quý, đây là lần đầu tiên Chu Lạp nói nhớ hắn, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, “Anh.

em…”
Xuyên qua điện thoại di động, Chu Lạp đều có thể nghe ra trong giọng nói của Liên Tranh mừng rỡ cùng luống cuống, anh cơ hồ có thể tưởng tượng ra, người đàn ông lớn tuổi hai mươi tuổi này, hai má ngượng ngùng.

Trái tim đập thình thịch, là Liên Tranh làm cho anh biết được động lòng là như thế nào.

Dù sao cũng là ở trên xe, nếu thể hiện tình cảm lộ liễu quá, Liên Tranh cũng nói không nên lời, hai người cầm điện thoại cười ngây ngô một hồi, mới nhớ mãi không rời cúp điện thoại.

Chu Lạp cúp điện thoại, không còn trống rỗng như lúc trước, đáp ứng Liên Tranh ăn cơm thật tốt, thu dọn một hồi, tính toán đi siêu thị mua chút đồ.

Con người không bao giờ có thể nhàn rỗi, nếu không sẽ suy nghĩ lung tung.

Gần cuối năm, học sinh trường học cũng lần lượt nghỉ lễ, quầy hàng vặt của Chu Lạp cũng nghỉ việc, từ tiểu khu ra đường, đều tràn ngập không khí tết nguyên đán nồng đậm.

Chu Lạp từ siêu thị đi ra, túi lớn túi nhỏ chuyển lên xe điện, nhìn mấy thứ này, anh nhịn không được nở nụ cười, rõ ràng Liên Tranh cũng không ở nhà, toàn mua đồ hắn thích.

Thói quen thật đáng sợ, quen với sự tồn tại của Liên Tranh, đồng thời cũng bởi vì như vậy, không quen với sự rời đi của hắn.

Đạp xe về nhà, lúc đến cửa tiểu khu, dừng xe điện xong, Chu Lạp còn đang suy nghĩ làm cơm ra sao.

Mình băm một cái thít nhân bánh, trộn đều nguyên liệu, gói hơn trăm cái sủi cảo, chờ Liên Tranh về nhà ăn, lại làm mấy món kho.

Không đợi Chu Lạp nghĩ thêm những món ăn khác, sau lưng đột nhiên có người cẩn thận gọi anh, “Chu Lạp…”
Chu Lạp không hề chuẩn bị quay đầu lại, thấy rõ hai người đang đứng cách đó không xa, làm cho anh cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

Đó là cha mẹ đã lâu không gặp.

Những hồi ức không tốt kia, bỗng dưng ập tới, đối với Chu Lạp mà nói, cha mẹ đối với anh chính là một khối băng, không có nhiệt độ gì, không cho được ấm áp, chỉ có cái lạnh thấu xương.

Nhà Chu Lạp không tính là giàu có, cha là Chu Vinh từ hai mươi mấy tuổi làm việc trong một công ty, bận rộn mười mấy năm, cũng từ nhân viên nhỏ thành quản lý nhỏ.

Mẹ là Phó Mai vốn là phụ nữ nông thôn, được người khác giới thiệu, mới quen biết cha Chu Lạp, sau khi hai người kết hôn, trước sau sinh ra anh trai Chu Ngưỡng và Chu Lạp.

Gia đình vốn túng quẫn, bởi vì có hai đứa con, cuộc sống càng thêm khó khăn.

Nhà người khác đều là yêu cầu anh trai nhường em mình, nhà anh thì ưu tiên chuyện của anh trai, chuyện Chu Ngưỡng, mới là việc lớn.

Nhìn thấy Chu Lạp, Phó Mai cùng Chu Vinh vội vàng đi lên phía trước, thần sắc kích động kéo cổ tay Chu Lạp, “Chu Lạp, thật sự là con à…”
Thấy cha mẹ kích động như vậy, trong lòng Chu Lạp chỉ có luống cuống khó hiểu, anh cho rằng qua lâu như vậy, anh có thể thong dong đối mặt với cha mẹ, không nghĩ tới nội tâm vẫn sóng ngầm cuồn cuộn.

Vẫn không thể trách móc được.

“Bố… Mẹ…” Chu Lạp không trốn, nhưng cũng không nhiệt tình, xách đồ đạc bất động tại chỗ.

Nghe được tiếng xưng hô này, Phó Mai rơi nước mắt, lung tung lấy tay lau một trận, “Bố mẹ tìm con mái… Hỏi Lý Vi nó lại không chịu nói, bố và mẹ đi theo nó mấy lần, mới tìm được tiểu khu này.


Chu Lạp hiểu rõ, chiếu theo tính tình của Lý Vi, tuyệt đối sẽ không nói ra chỗ ở của mình.

“Chu Lạp à…” Chu Vinh hô một tiếng, liền không có đoạn sau, ba người xấu hổ đứng trong tiểu khu, người qua lại đều tò mò đánh giá một cái.

Chu Lạp thở phào nhẹ nhõm, “Lên lầu nói đi.

” Anh biết, cha mẹ mình tìm tới cửa, tuyệt đối không phải bởi vì áy náy, tuyệt đối không phải bởi vì nhớ tới đứa con trai này.

Vừa vào phòng, Phó Mai không giấu được đánh giá, Chu Lạp giả vờ không phát hiện, rót trà cho hai người, mới bảo trì khoảng cách ngồi trên sô pha.

Phó Mai vội vàng cười, “Phòng này còn rất tốt…”
“Chị họ kiếm cho.

” Căn nhà này lúc ấy Lý Vi tiêu năm ngàn đồng, kéo người làm xuống, dưới sự trợ giúp của Lý Vi, Chu Lạp lục tục mua các loại đồ vật.

“Ồ… Được…” Phó Mai và Chu Vinh đều không thích Lý Vi, dù sao cũng ngăn cản hai người bọn họ, không nói cho bọn họ biết chỗ ở của Chu Lạp, đặc biệt là gả cho một người chồng có chút tiền, không thèm để người lớn như bọn họ vào mắt.

“Lý Vi đối xử tốt với con… Chỉ là…”
“Ừm.

” Không đợi Phó Mai nói xong, Chu Lạp không lộ dấu vết cắt ngang, anh không muốn nghe nói xấu Lý Vi, so với cha mẹ mà nói, Lý Vi càng giống người nhà của anh.

Nhìn ra Chu Lạp không vui, Chu Vinh kéo góc áo Phó Mai, bọn họ đến cũng không phải ôn chuyện, đi qua hỏi han ân cần là được.

Phó Mai dụi dụi mắt, trong mắt đỏ bừng, ngôn ngữ khẩn thiết, “Anh trai con… Mấy năm nay cũng rất áy náy… Hôm nay nó không thể đến được, nếu không  cũng sẽ đến gặp con.


“Ừm.

” Không thuận theo Phó Mai hỏi.

Ngược lại làm cho Phó Mai có chút mất mặt, nghiêm mặt tiếp tục nói, “Anh trai con ở bệnh viện… Chu Lạp à…”
Lòng Chu Lạp lạnh đi một nửa, quả nhiên, khẳng định kéo thể diện xuống gặp mình, đều là bởi vì anh trai.

“Chu Lạp…” Thấy Chu Lạp một bộ không quan tâm, Chu Vinh ngồi không yên, “Anh trai con bị bệnh… Phải thay thận…”
Điên rồi.

Đầu óc Chu Lạp mơ hồ đau đớn, phát ra từng trận tiếng ong ong, anh cơ hồ có thể đoán được câu tiếp theo cha mẹ sẽ nói là gì
“Con không giúp được mọi người…”
Phó Mai thấy anh chủ động nói, vội vàng nói, “Không phải bố mẹ đòi tiền… sao có thể mất mặt đòi tiền con … Chỉ là nguồn thận quá đắt… Chu Lạp…”
Chu Lạp khó tin nhìn cha mẹ anh, sắc mặt căng thẳng, giống như bị người đè đầu lưỡi lại.

Phó Mai có lẽ còn có áy náy với đứa con trai này, thanh âm dần nhỏ, “Bố mẹ cũng không có cách… Con xem như giúp anh con lần cuối…”
Chữ ‘cút’ bị kẹt ở cổ họng, Chu Lạp khó chịu nuốt nước miếng, cổ họng giống như bị viêm, nóng nóng
“Đinh” một tiếng, chuông điện thoại phá vỡ bình tĩnh, Chu Lạp phục hồi tinh thần lấy điện thoại ra xem, là Liên Tranh gọi tới.

Trả lời điện thoại trước mặt cha mẹ anh.

“Anh!” Thanh âm Liên Tranh rất vội vàng, thở hồng hộc, “Sao anh không trả lời tin nhắn của em!”
Chu Lạp nhìn điện thoại di động, lúc Liên Tranh về đến nhà gửi tin nhắn cho anh, mình chưa kịp trả lời hắn, phỏng chừng là sốt ruột, “Anh… Quên mất… Về nhà chưa? ”
Tâm tư Liên Tranh không tính là tinh tế, đối với Chu Lạp đặc biệt cẩn thận, nghe ngữ khí Chu Lạp không đúng, hỏi, “Anh.

Có chuyện gì với anh vậy?”
Lúc hai người cúp điện thoại, tuy nói đều rất ngượng ngùng, nhưng nghe ra tâm tình Chu Lạp rất tốt, hiện tại chỉ cảm thấy Chu Lạp giống như đang mệt mỏi.

“Không sao đâu… Anh gọi cho em sau…” Chu Lạp quay lưng lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt của cha mẹ.

Đột nhiên rất muốn Liên Tranh, muốn cùng hắn gánh vác khổ sở này.

Mình không ở bên cạnh Chu Lạp, Liên Tranh không dám dễ dàng ép anh, “Vậy em chờ điện thoại của anh.


Nghe được thanh âm của Liên Tranh, Chu Lạp mới thở phào nhẹ nhõm, thần sắc như thường xoay người lại.

“Bây giờ con không ở một mình sao?” Phó Mai không nghe thấy đầu dây bên kia rốt cuộc là nam hay nữ, chỉ là nhìn phản ứng của Chu Lạp, lớn mật suy đoán.

“Ừm.


“Kết hôn rồi à?”
“Không có.


Phó Mai điểm một chút, “Con cũng nên kết hôn, nếu anh trai con không bị bệnh, thì đã kết hôn, đều là bởi vì bệnh này, Chu Lạp, bác sĩ nói, hai người là anh em, nguồn thận này của anh nhất…”
“Con không giúp được.


Chu Vinh sửng sốt, hiển nhiên không ngờ hiện tại Chu Lạp khó nói chuyện như vậy, “Sao mày lại có lòng dạ sắt đá như vậy, nó tốt xấu gì cũng là anh mày, làm cha mẹ mới tới tìm mày nói chuyện.


Mấy câu này nghe được trong lỗ tai Chu Lạp như lửa đang cháy, kết quả vẫn là tâm địa sắt đá.

“Nói cái gì cũng không giúp, nếu hai người không có việc gì, tôi sẽ không mời các người ở lại ăn cơm.


Nghe được Chu Lạp đuổi người, ngay cả Phó Mai cũng ngồi không yên, ngăn cản Chu Vinh, nước mắt lưng tròng lại khóc, “Chu Lạp.

Con vẫn còn đổ lỗi cho bố mẹ sao… Lúc ấy bố mẹ cũng không biết…”
Chu Lạp thở dài, anh muốn gọi điện thoại cho Liên Tranh, muốn nghe lại thanh âm của Liên Tranh.

“Không có.

” Chu Lạp dừng một chút, “Hiện tại tôi không phải một mình, quyết định gì, đều phải thương lượng với hắn.

”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN