Anh Tốt Nhất Thế Giới - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Anh Tốt Nhất Thế Giới


Chương 42


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu đây thật sự là một trận chiến, em có thể cùng anh kề vai sát cánh, tuy bại nhưng vinh, vậy thì có chết em cũng không hối tiếc.

Edit: Xiǎo Yī – 小衣.

Trên thế giới này, mỗi giây mỗi phút đều có chuyện tốt, chuyện xấu xảy ra, hỉ nộ ái ố sự tình. Mỗi người tuy có một cuộc sống riêng, nhưng khi nghe thấy tin tức gì vẫn sẽ tự đặt bản thân mình vào ấy, rồi tưởng tượng nếu là mình sẽ hành xử như thế nào.

VẠCH TRẦN SINH HOẠT CÁ NHÂN LOẠN LUÂN [1] KHÔNG MUỐN CHO NGƯỜI KHÁC BIẾT CỦA NAM THẦN DỊCH GIA NGÔN ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ GIỚI KIẾN TRÚC SƯ – Dạng tin tức này hệt như một miếng ăn ngon lành được đặt ở giữa đám người đang đói khát. Họ vừa thấy đã gào khóc đòi xâu xé ra, mặc kệ chiêu trò của web báo mạng kia cũng cắn câu, bắt đầu bới móc và bàn luận về Dịch Gia Ngôn.

Chỉ trong chốc lát, trời đất đều phủ đặc tin tức này.

Trên mạng, từ khoá được người người tìm kiếm nhiều nhất chính là tên của anh: Dịch Gia Ngôn.

“Dịch Gia Ngôn là ai?”

“Dịch Gia Ngôn làm gì?”

“Dịch Gia Ngôn loạn luân?”

Nếu bạn gõ ba chữ “Dịch Gia Ngôn” vào ô tìm kiếm, Baidu sẽ cho bạn biết toàn bộ tin tức về anh: Dịch Gia Ngôn, kiếm trúc sư người Trung Quốc nổi danh thế giới, đặc biệt tài năng trong việc sáng tạo nghệ thuật “cấu tạo nối cầu” [2]. Anh từng được mời tham dự triển lãm thiết kế nổi bật của giới kiến trúc, đồng thời đã độc lập thiết kế ra cầu nối ở Venice, Dublin và Manchester, cùng nhiều công viên trung tâm, thành phố nghệ thuật và một số kiến trúc trọng điểm của khu vực Lyon, Pháp.

Nhưng, theo sát phía sau tư liệu về kiến trúc của anh lại là tin tức bùng nổ kia. Đám người này dường như không biết chán, cứ tưởng chúng đã hạ màn không đàm tiếu nữa, nhưng dường như chúng lại chăm chỉ hơn, tiếp tục tìm kiếm những từ khoá khác như là: mối quan hệ hiện tại của Dịch Gia Ngôn, sinh hoạt cá nhân của Dịch Gia Ngôn,… và không quên bỏ qua hai chữ “loạn luân” chói mắt.

Weibo bắt đầu xuất hiện chủ đề nóng hổi: Dịch Gia Ngôn loạn luân.

Tencent [3] cũng thổi phồng tin tức lên: Kiến trúc sư nổi danh loạn luân cùng em gái.

Không chỉ thế, rất nhiều nguồn tin khác đều góp phần làm “quả bom” này nóng hơn, mỗi nguồn đưa một ít chi tiết lặt vặt, cư dân mạng lại không biết mệt mỏi mà xem hết thảy, hệt như cái tên “Dịch Gia Ngôn” này đối với họ rất quen thuộc vậy.

Đến mức họ phải biết được toàn bộ nhất cử nhất động của anh mới hài lòng?

Cùng lúc đó, cửa lớn khách sạn đã bị phóng viên của giới truyền thông vây kín.

Dịch Gia Ngôn vừa là kiến trúc sư nổi tiếng, vừa là Giáo sư chuyên ngành Kiến trúc – Khoa học ở viện Nghiên cứu lý, cộng thêm tuổi đời của anh còn trẻ, dung mạo lại điển trai, thường xuyên xuất hiện trên mặt báo lớn nhỏ, cho nên giới truyền thông cũng không lạ lẫm gì anh. Chỉ có điều, bây giờ bỗng nhiên để lộ ra chuyện này khiến hình tượng trước kia của anh trong mắt họ nháy mắt bị đánh vỡ, chỉ còn lại vô số bí mật.

Chính vì thế, giới truyền thông đều xuất động để tận dụng cơ hội kiếm chác tin tức.

Trong phòng khách sạn, Nam Kiều bất động ngồi trên giường, ngón tay lướt trên màn hình không biết mệt, càng lướt càng thấy được nhiều bình luân của cư dân mạng:

“Tôi biết Dịch Gia Ngôn, nhưng cô gái kia là ai? Không cần nói với tôi là em gái của anh ấy, tôi chỉ muốn biết cô ta đã làm gì lại có mị lực lớn như vậy, kéo chân anh trai của mình xuống bùn?”

“Em gái? Em gái ruột à? Đạ mấu!!!”

“Việc đồng tính luyến ái được ban hành đầu năm nay còn không phạm pháp mà, hai anh em người ta đóng cửa yêu đương cái gì thì kệ đi, quản rộng quá rồi đó *icon hẹn gặp lại*”

“Tôi chỉ muốn biết hai người này có nghĩ đến cảm nhận của ba mẹ hay không? Nếu như họ biết được con của mình loạn luận, chỉ sợ tinh thần đều muốn sụp đổ hết, hai người quá ích kỷ rồi!”

[…]

Nam Kiều mờ mịt vuốt màn hình, càng kéo càng kéo xuống, trong đầu trống rỗng không còn suy nghĩ được gì.

Tin tức chính là thứ truyền miệng nhanh nhất trên đời, bất luận phương tiện giao thông nào cũng không đua lại.

Thực tế chứng minh, suy đoán của cô không hề sai. Tin tức trên màn hình điện thoại đột nhiên biến mất, thay vào đó là thông báo cuộc gọi đến từ Hoàng Ngọc Lan. Nam Kiều giận mình thả lỏng tay, điện thoại lập tức rơi xuống giường, trong đầu của cô cũng nổ “ong ong”, nhất thời trở nên sợ hãi.

Từ cửa sổ, Dịch Gia Ngôn nhìn ra ngoài khung cảnh dưới lầu một lát, sau đó trầm mặc kéo màn cửa lại. Lúc quay đầu, anh chợt thấy Nam Kiều bất động nhìn chằm chằm điện thoại, gương mặt của cô thẫn thờ.

Dịch Gia Ngôn đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng gọi tên của cô: “Kiều Kiều.”

Nhưng cô cứ như không hề nghe thấy.

“Kiều Kiều.” Anh lại gọi thêm một tiếng, cầm điện thoại của cô đóng lại.

Lúc này, Nam Kiều mới bừng tỉnh. Cô ngơ ngác ngẩng đầu, Dịch Gia Ngôn khựng lại một chút, còn chưa kịp nói chuyện thì điện thoại của anh ở trên bàn trà cũng đổ chuông.

Trên màn hình là hai chữ: “Dì Hoàng” vẫn là Hoàng Ngọc Lan gọi tới.

Giờ khắc này, Dịch Gia Ngôn đột nhiên không nói được. Anh trầm mặc nhìn hai chữ trên màn hình, rốt cục không biết nên nhận điện thoại như thế nào.

Dịch Gia Ngôn đã sớm biết chuyện giữa mình và cô sẽ không thể gạt được trong nhà. Cứ xem như bây giờ có thể giấu, nhưng một ngày nào đó, Dịch Trọng Dương và Hoàng Ngọc Lan cũng sẽ biết, tất cả mọi người cũng sẽ biết. Anh đang chờ ngày ấy, nhưng lại không nghĩ đến mọi chuyện sẽ như thế này…

Khắp nơi đều là tin đồn trơ trẽn, lấy hai chữ “loạn luân” úp lên đầu anh.

Điện thoại đổ chuông bảy tám lần, cuối cùng, Dịch Gia Ngôn vẫn cầm lên, ấn nút trả lời, nhưng chưa kịp nói chuyện đã bị Nam Kiều từ trên giường nhảy xuống giật lấy điện thoại, chân của cô còn chưa xỏ dép đã cúp máy của anh.

Nam Kiều gắt gao siết chặt điện thoại trong tay, gằn từng chữ nói: “Không thể thừa nhận.”

“…”

“Bây giờ không thể.” Nam Kiều máy móc lặp lại, đôi mắt chợt đỏ lên, “Mọi người đang chờ trò hề của chúng ta, không thể để bà ấy biết sự thật đúng như vậy, không thể để bà ấy tin vào tin đồn này… Ít nhất là không phải bây giờ.”

Thật ra, không một ai biết được Nam Kiều quan tâm đến Hoàng Ngọc Lan nhiều bao nhiêu, cũng không ai hay rằng mỗi ngày cô đã lo lắng ra sao, chỉ sợ bản thân mình không tốt, không thể khiến bà thương yêu.

Mười bảy năm sống ở trị trấn Ngô, sáu năm đầu, Nam Kiều có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng mười một năm tiếp theo, cô lại mất đi Hoàng Ngọc Lan.

Từ khi còn là một bé gái vô tri đến khi nhận thức được, Nam Kiều thường xuyên bị người khác hỏi:

“Mẹ của cháu đâu?”

Mỗi lần, cô đều mờ mịt, trả lời đúng một câu, lặp đi lặp lại: “Cháu không biết.”

Về sau, Nam Kiều bắt đầu hỏi Nam Nhất Sơn rằng bà đã đi đâu, nhưng Nam Nhất Sơn uống say đến mức đi không vững, vừa nghe thấy cô như vậy liền đẩy mạnh cô ra, hung ác quát cô:

“Mẹ mày chết rồi, sau này đừng có nhắc đến bà ta nữa!”

Một lần rồi lại hai lần, mãi cho đến khi Hoàng Ngọc Lan trở về thị trấn Ngô, trốn Nam Nhất Sơn để thăm cô, Nam Kiều mới hiểu ra: bà không hề chết giống như Nam Nhất Sơn đã nói. Chỉ là cuộc hôn nhân của họ đã “chết”, cuộc sống trước kia của ba người đã “chết” mà thôi.

Nam Kiều cứ như vậy mà trưởng thành.

Có nằm mơ, cô cũng không nghĩ đến việc Hoàng Ngọc Lan sẽ đưa cô tới nhà họ Dịch. Trong đó không có tuổi thơ u ám của thị trấn Ngô, cũng không có căn phòng vắng lạnh như băng, càng không có cô Ba mắng chửi cô vì không làm hết việc nhà, đặc biệt không có Nam Nhất Sơn ngày nào cũng uống say như chết.

Nhà họ Dịch trái ngược hoàn toàn.

Kiến trúc căn nhà giống như lâu đài nhỏ trong truyện cổ tích, có ánh đèn sáng ngời ấm áp, có Dịch Trọng Dương tuy nghiêm khắc nhưng rất từ ái, có Hoàng Ngọc Lan hay cười, còn có anh.

Năm mười bảy tuổi ấy, lần đầu bước vào nhà họ Dịch, Nam Kiều đã từng vùi mặt trong chăn, hai mắt đẫm lệ. Cô khóc bởi vì cô biết ơn trời cao đã thương xót mình, đã ưu ái mình.

Thế nhưng, sau khi biết ơn xong, Nam Kiều lại bắt đầu lo sợ.

Bởi vì hạnh phúc tới quá đột ngột, cô dần dần lo được lo mất. Nam Kiều sợ bản thân là một đứa vô dụng, hay là không có tố chất, cũng sợ trên trán lưu lại một vết sẹo xấu xí kia sẽ có một ngày khiến Hoàng Ngọc Lan không thích, sau đó đuổi cô rời đi.

Những thứ bạn để tâm nhất cũng chính là những thứ mà bạn sợ mất đi.

Bởi vì sợ mất đi, cho nên bạn lo được lo mất, hành động từ đó mà thận trọng từng chút, mỗi một bước đi đều phải tính toán tỉ mỉ, hệt như giẫm trên nền băng mỏng dính sao cho không vỡ…

Nam Kiều xoay mặt đi, nhìn cửa phòng khách sạn. Cánh cửa hệt như cung cấm, nếu như cô mở ra nó, nhất định cô sẽ bị ác ý của thế giới bên ngoài từng đợt từng đợt làm cho tổn thương, làm cho sợ hãi.

Dịch Gia Ngôn im lặng, lại gần cô, đưa tay phủ lên mu bàn tay đang run lên của cô. Anh xoay người Nam kiều lại, siết chặt trong lòng.

“Kiều Kiều,” Dịch Gia Ngôn ôm cô rất chặt, một lát sau khẽ nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Nam Kiều mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh, lẩm bẩm hỏi: “Chúng ta nên làm sao đây anh?”

Dịch Gia Ngôn khẽ cầm lấy điện thoại của mình lúc nãy bị cô đoạt mất. Anh bấm gọi cho Đại Lưu, gần như chỉ trong tiếng chuông đầu tiên, Đại Lưu đã nhận máy.

Nam Kiều ngay bên cạnh có thể nghe được giọng nói gấp như lửa của Đại Lưu:

“Ông trời của tôi ơi, rốt cục anh đã đi đâu vậy? Điện thoại cũng không gọi được, bây giờ anh đang ở đâu? Anh có biết là một đám phóng viên đã chặn ngoài cửa của công ty không hả? Toàn bộ chúng tôi đều phải tử thủ [4] đây này. Sao bọn họ lại điên cuồng hỏi chuyện của anh như thế chứ? Lão đại, anh đang ở cùng với em gái của anh có đúng không? Anh thật sự…”

“Trước hết nghe tôi nói đã, mọi người nghỉ một ngày.” Dịch Gia Ngôn ngắt lời cậu, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:

“Đầu tiên, dùng Weibo và trang chủ của công ty công khai tin tức, làm sáng tỏ mối quan hệ giữa tôi và Nam Kiều, chúng tôi không phải anh em ruột, không có quan hệ máu mủ.”

“Sau đó, cậu thay tôi nói rõ chuyện cá nhân của Dịch Gia Ngôn tôi không hề liên quan đến tập thể công ty. Hi vọng dư luận không nhập cả hai làm một để nói.”

“Cuối cùng, cậu dặn dò mọi người đừng để lộ ra bất kỳ thông tin cá nhân nào của Nam Kiều.”

***

Nửa ngày trôi qua.

Thế giới của hai người gần như loạn cả lên. Tin đồn nói không sai chính là một lưỡi dao nằm trong tay kiểu người thích xem náo nhiệt. Chỉ cần họ đâm bạn một cái, nhân vật chính của tin đồn không ai khác sẽ là bạn.

Nam Kiều không dám nhận điện thoại của bất kỳ ai. Cô trực tiếp tắt nguồn rồi chui vào trong chăn, bất động nằm đó. Thế giới của cô chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã biến thành hôn thiên ám địa [5].

Trước cửa sổ, Dịch Gia Ngôn gọi đi từng cú điện thoại, nào là buổi lễ ký hợp đồng ngày mai vẫn tiến hành như cũ, nào là phóng viên trước cửa công ty phải khách sáo mời về, nào là tạm thời xin trường cho Nam Kiều nghỉ học một tuần,…

Có quá nhiều chuyện cần phải xử lý, cho dù Dịch Gia Ngôn lúc này vẫn bình tĩnh thu xếp đâu vào đấy, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy Nam Kiều đang vùi mặt trong chăn, trái tim của anh lại âm ẩm đau.

Dịch Gia Ngôn hiểu cô rất rõ.

Anh hiểu rất rõ, giờ khắc này hẳn là cô đang cực kỳ hối hận.

Kiều Kiều của anh đang hối hận bởi vì bản thân không nên phóng túng tình cảm của mình như thế. Cô hối hận, bởi vì không nên nhất thời ham vui mà đi đâu cũng có đôi cùng anh giữa chốn đông người. Cô hối hận, bởi vì tình cảm của hai người đã khiến Dịch Trọng Dương và Hoàng Ngọc Lan đau lòng. Cô hối hận, bởi vì chính tay cô đã tạo ra cục diện dư luận rối bời hôm nay…

***

Cuối cùng, Dịch Gia Ngôn chỉ có thể lẳng lặng nhìn bầu trời tối dần bên ngoài cửa sổ, sau đó xuống bếp nấu một tô mì.

Sắc trời chạng vạng tối xuyên qua màn cửa mỏng tang, chiếu xuống gian phòng mờ tối, cũng chiếu xuống cái chăn hơi nhô lên. Dịch Gia Ngôn tựa như thấy được cảnh tượng trước kia ở Lyon, Nam Kiều cũng trốn ở trong chăn mà cười trộm, lật tới lật lui giống như một đứa trẻ.

Chỉ tiếc rằng, lúc này cô không thể nói cười như khi ấy nổi.

Dịch Gia Ngôn bưng tô mì đến cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ lên tấm chăn.

Nam Kiều giật mình, nhưng không quay đầu lại.

Anh đặt tô mì lên tủ đầu giường bên cạnh. Ngay sát bên người cô, giọng anh rất khẽ, không nghe ra một tia cảm xúc nào:

“Kiều Kiều, em hối hận sao?”

Người trong chăn bất động.

Dịch Gia Ngôn thấy vậy, trong lòng đột nhiên có cảm giác mờ mịt. Anh không nói nên lời, anh bất lực, anh sa sút tinh thần,… Trong lòng anh có một cảm xúc sợ hãi không thể tả được. Dịch Gia Ngôn nhìn gò chăn hơi nhô lên, lắc đầu cười khẽ, nhẹ nói:

“Kiều Kiều, em biết mà, bất luận em lựa chọn thế nào, anh đều ủng hộ em. Nếu như em vì cảm nhận của ba mẹ chúng ta mà hối hận, anh cũng không trách em. Anh sẽ…”

“Em không hối hận.” Từ trong chăn, Nam Kiều chậm rãi ngồi dậy, cả người hệt như vừa mới vực dậy.

Cô quay người, ngẩng đầu nhìn anh, “Cho tới bây giờ, em chưa từng hối hận vì đã yêu anh.”

Kể từ hôm đó, cái ngày mà em bắt đầu thích anh, em chưa từng hối hận!

Trong căn phòng mờ tối, hai người lẳng lặng nhìn nhau, bất động thanh sắc.

Một lát sau, Dịch Gia Ngôn mỉm cười.

Anh lấy tô mì trên tủ đầu giường đưa tới trước mặt cô, nhẹ nói: “Nếu không hối hận, vậy thì em ăn hết tô mì này đi. Đây là một trận đánh khốc liệt, em phải giữ vững tinh thần lẫn sức khoẻ, để khi thắng trận cũng có thể xinh đẹp mà thắng!”

Nam Kiều đỏ mắt.

Cô ngồi dậy, nhận lấy tô mì kia, bắt đầu ăn, từng đũa từng đũa một.

Nếu đây thật sự là một trận chiến, em có thể cùng anh kề vai sát cánh, tuy bại nhưng vinh, vậy thì có chết em cũng không hối tiếc.

_____

[1] Raw + Convert: ** | Edit: loạn luân.

[2] Cấu tạo nối cầu: hình ảnh minh hoạ:

[3] Tencent: công ty cổ phần đầu tư Trung Quốc, cung cấp dịch vụ truyền thông, giải trí, internet,… được hơn 1 tỷ người sử dụng.

[4] Tử thủ: dù chết cũng phải bảo vệ.

[5] Hôn thiên ám địa: bầu trời đen tối, âm u -> ý chỉ sự tuyệt vọng, không có ánh sáng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN