Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ? - Chương 87: Cực phẩm tương xứng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?


Chương 87: Cực phẩm tương xứng


Tối đến Nhã Âu ở trong phòng Băng Băng đợi cô thay đồ, Minh Khải trên tay bế Tuấn Lãng đi vào

Hai chú cháu chỉ lặng lẽ nhìn hai người kia mà thôi

“Tiểu Lãng cũng muốn đi cùng mẹ”

“…”- Nhã Âu

“Trễ rồi, chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai cháu còn đến trường sớm”-Minh Khải quay qua nói với thằng bé đang được bế trên tay

“Hừm, vậy ngày mai tan học cậu dẫn cháu đi chơi nhé”

“Được”- Minh Khải đồng ý

Nhã Âu muốn bế tiểu Lãng một chút liền dang hai tay ra, tiểu Lãng quay đầu ôm cổ Minh Khải từ chối…

“Cháu phân biệt đối xử với dì à”- Nhã Âu nũng nịu

“Dì cướp mẹ cháu rồi còn gì”

“Cháu cướp anh trai dì rồi còn gì”

“Vì cậu thương cháu nhiều hơn dì”

“Thế mẹ cháu cũng thương dì nhiều hơn con”

Tiểu Lãng muốn mếu máo, Minh Khải không nỡ liền đẩy Nhã Âu qua một bên:”Lớn rồi còn chọc nó, em tưởng mình mới lên ba à”

“Xem anh ra dáng ông bố trẻ chưa kìa”

“Anh tất nhiên xem nó như con trai anh”

Băng Băng bất lực:”Hai người đừng cãi nhau nữa đi”

Nói rồi cô đến ôm lấy Tuấn Lãng:”Hay là hôm nay mẹ không đi đâu nữa, mẹ ngủ cùng con nhé”

Tuấn Lãng đón lấy cái ôm, dúi mặt vào vai cô để cô bế lên:”Mẹ hôm nay xinh đẹp như vậy phải dụ dỗ ba con thành công đấy, ngày mai chỉ cần dẫn ba về là được.”

Nhã Âu không tin vào tai mình, đây là lời nói của đứa nhóc đó hả?

Minh Khải bực mình giành lại tiểu Lãng:”Không được, cháu chỉ được ở với cậu thôi. Không cho phép chạy theo người khác”- Dứt câu liền ôm tiểu Lãng ra ngoài như sợ bị cướp đi thật

“…”

Vốn là định tự đi, nhưng Stylist T muốn đến đón nên không còn cách nào. Hân Nghiên vì hoàn thành công việc ở cửa hàng nên sẽ đến sau

Đứng trước quán bar Băng Băng sửng sốt một lúc mới bình tĩnh định hình lại mọi chuyện được:”Tại sao lại ở đây?”

“Hôm nay đặt được chỗ ở đây không dễ dàng gì, tất cả đều kín chỗ. Tôi phải mượn danh ông JasonD đặt, may mắn lắm mới được xếp cho một phòng đấy, phúc lợi là phòng VIP đó nha. Mà ở đây có vấn đề gì hả?”-Stylist T hỏi

Có vấn đề, tất nhiên là có vấn đề. Đây là quán bar lần trước cô đến còn là quán bar thuộc quyền sở hữu của Vương thị…

Không ai muốn bản thân mình lọt vào nơi ‘miệng hùm nọc rắn’ cả, sao cứ có linh cảm gì kỳ quái thế này. Rất không an toàn.

Nhã Âu như đi guốc trong bụng Băng Băng:”Đừng lo, nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất. Tin mình”

Chính vì cô là Nhã Âu nên Băng Băng ngàn vạn lần không thể tin…

Cả ba người đến phòng được đặt trước đó, đúng là phòng riêng không sợ ai làm phiền, không khí rất high a. Ngồi ở đây có thể thông qua tấm kính trong suốt nhìn xuống dưới, mà bên dưới chẳng ai có thể thấy được bọn họ.

Băng Băng thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như thoát được một kiếp nạn.

Trong chốc lát, trên bàn bày ra vài chai Whiskey cùng vài món ăn nhẹ, một đĩa trái cây tươi mát. Nhân viên đến rót rượu ra rồi ra ngoài. Trước khi đi Stylist T nói nhỏ vào tai nhân viên gì đó mà hắn ta cũng cười gật đầu

Cầm ly rượu lên lắc một hồi, cô thích thú nhìn màu nâu hổ phách óng ánh đang sóng sánh trong ly, sau đó đưa lên miệng thưởng thức. Vị rượu cay nồng và thơm mùi gỗ khiến Băng Băng mê mẩn. Phải công nhận là chất lượng rượu ở đây rất tốt.

Nhã Âu nhận được tin nhắn của Hân Nghiên nên xuống đón cô ấy lên. Lúc vừa lên Nhã Âu thần sắc hoảng hốt chạy đến nắm tay kéo Băng Băng

“Nhanh, đi về nhanh lên”

Băng Băng ngơ ngác bị kéo ra đến cửa phòng:”Chuyện gì?”

Mới ra khỏi phòng mấy bước, phía trước đã xuất hiện một bóng dáng đang đi đến, Băng Băng cũng nhìn thấy. Ngay lập tức Nhã Âu kéo ngược Băng Băng trở về phòng. Người đàn ông kia nhìn thấy Nhã Âu và Băng Băng thì khẽ nhếch môi cười ẩn ý đi ngang qua bọn họ đến phòng cách đó không xa.

Vừa nhìn thấy người đàn ông đó Nhã Âu liền khẩn trương kéo ngược cô trở về, không lẽ Nhã Âu ngoại tình

“Người đó là ai? Sao cậu vừa nhìn thấy cứ như gặp ma vậy”

Hân Nghiên, Stylist T cũng không hiểu chuyện gì, không biết họ đã thấy ai

Nhã Âu đứng sững sờ mặt không cảm xúc:”Bạch Ngôn!”

“Bạch Ngôn là ai?”-Có nói cô cũng không biết, không lẽ thật sự là ngoại tình.

Riêng Stylist T nghe đến tên này thì mắt rực lửa lên như thấy vàng

“Là cha của Bạch Nhược Vũ”-Nhã Âu vẫn đứng thẳng tắp như tượng sắp trả lời

“Hả?”-Cái tên này thật sự không có ấn tượng…

Nhã Âu giống như hồn mới lìa khỏi xác vừa trở về thực tại, cô chậc lưỡi:”Là cô gái hôm trước đi cùng ông JasonD”

À, chính là cô gái giúp cô phiên dịch, nhìn còn khá trẻ, khoảng chừng dưới hai mươi đi. Nhưng mà con gái? Người đàn ông vừa rồi nhìn đâu có già đến mức có đứa con gái lớn như thế…Người đó siêu cấp đẹp trai, phong độ, không lớn hơn Vương Hạo bao nhiêu

Về chuyện chính, Băng Băng chưa thấy vấn đề trọng tâm mà Nhã Âu muốn nói:”Cô gái đó thì sao? Hay cậu sắp trở thành mẹ kế của cô ta? Cậu với người đàn ông Bạch Ngôn kia có quan hệ gì à?”

Nghe cô bạn thân của mình suy diễn đến mức đó thì mặt Nhã Âu đen xì:”Điên à, sao lại nghĩ ra cái mối quan hệ đó được chứ. Hắn ta ở đây tức là Hắc Phong cũng sẽ ở đây, nói không chừng còn có hả Vương Hạo…”- Đúng rồi thời gian Băng Băng không ở đây làm sao biết đến những mối làm ăn, bạn bè của Vương Hạo được chứ

“Chẳng liên quan gì! Hắc Phong là chồng cậu, còn Vương Hạo không phải chồng mình.”

Nhã Âu thật sự bí lời, không thể nghĩ cho bạn bè tí được à…khổ quá đi

Rượu bắt đầu phát tát dụng, cả người Băng Băng run lên. Hình như cô uống quá nhiều trong một lúc nên dây thần kinh cũng vì thế mà tê liệt nhanh hơn à…

“Tóm lại, mình không muốn bị bắt tại trận. Mặc dù mình không làm chuyện gì sai trái nhưng thấy mất hứng lắm. Hay chúng ta đổi chỗ khác cũng được”- Nhã Âu thành khẩn, tuy lúc nãy chính cô nói nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất…cô còn không tin nổi cô

Băng Băng cười phá lên như tên hề, nghe Nhã Âu nói xong cô không muốn im lặng, miệng tràn ra một mạch không cần suy nghĩ

“Mình nghĩ hắn đẹp trai như vậy sẽ không có tính nhiều chuyện đâu”- Đây là dùng mắt sáng trưng như những vì sao mà nói

“Linh cảm của mình nói rằng có thể tin tưởng vào nhân phẩm của hắn!”- Đây là tự mình vỗ tay cho câu mình vừa nói

“Nếu ông trời đã lấy đi người anh trai cực phẩm của mình thì ít nhất hãy trả lại cho mình một cực phẩm tương xứng đi chứ ”- Băng Băng đến ghế ngồi xuống rót thêm ly rượu đổ vào miệng

“Chán thật, hay là mình qua mời hắn ta một ly nhỉ”- Đây là thở dài như một dòng sông

“Tình một đêm thì thế nào?”-Băng Băng chưa từng nghĩ đến, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Vương Hạo. Hự, cô đang muốn tình một đêm cùng anh ấy sao??? Tỉnh táo đi.

Nhã Âu nghi ngờ nhân cách bây giờ đang tồn tại trong người Băng Băng, cô liếc mắt nhìn qua Stylist T:”Thời gian tôi xuống đón Hân Nghiên cô ấy đã uống bao nhiêu rồi vậy?”

Stylist T cầm chai rượu lên nhìn một lát:”Hơn nửa…chai”-Ngay cả nói ra kết quả cũng khó khăn, sao cậu không để ý là Băng Băng đã uống đến nửa chai vậy.

Tối nay Băng Băng như thế mà mang về có khi Minh Khải sẽ giết cô luôn không chừng

“Cạn!!! Không say không về” -Băng Băng rót đầy bốn ly rượu trên bàn đến tràn cả ra ngoài vẫn không chịu ngừng

Có lẽ hôm nay là ngày cô cảm thấy thoải mái nhất, được giải toả ra hết thảy, không muốn giữ lại chút gì cả. Một chút cũng không muốn. Sau hôm nay, cô sẽ lại bắt đầu cuộc sống mới, được không nhỉ? Chắc chắn là không rồi. Mặc kệ đi.

Nhã Âu trầm ngâm nhìn Băng Băng một lúc, nhìn đến xót xa, cô quyết định nâng ly cùng Băng Băng say hết đêm nay. Hân Nghiên cũng có nỗi niềm mà chính cô cũng không thể lý giải.

Bốn người trong căn phòng cùng nâng ly với những tâm hồn trĩu nặng của riêng mình.

Không biết ngày mai ra sao, qua hết đêm nay rồi tính. Nhưng người tính không bằng trời tính.

Quá nửa đêm, số chai rượu trên bàn vơi đi rất nhiều. So với dự tính vui chơi ban đầu thì họ lúc này đã đi quá giới hạn cho phép.

Hân Nghiên gục ngã, cô yên giấc trên chiếc ghế dài. Nhã Âu liên tục nói nhảm không ngớt, riêng Băng Băng im lặng ngồi một bên lặng lẽ rót hết ly này đến ly khác lấp đầy cổ họng.

“Nào nào, đã đến lúc thật sự vui chơi rồi.”-Stylist T nhấn chuông gọi phục vụ. Vì lúc nãy đã đặc biệt căn dặn nên sẽ theo kế hoạch mà cậu bày ra

Sau cái nhấn chuông đó, cửa phòng được mở ra. Bốn chàng trai xuất hiện lần lượt, thân hình cân đối, vóc dáng vạm vỡ, khuôn mặt nam tính, chung quy không quá mức đẹp trai lại rất dễ nhìn

Những dấu chấm hỏi to đùng bay đến trước mắt Stylist T, cậu ta nhàn nhã tựa lưng thoải mái lên tiếng:”Là gọi đến chơi cùng tôi. Các cô một người đã có chồng, một người có hai anh trai cưng chiều, một người lăn ra ngủ như vậy còn muốn chơi cái gì…”

Nhã Âu sấn tới bên cạnh Stylist T, cất giọng mờ ám hỏi nhỏ:”Một mình anh với bốn tên kia…chịu được không vậy?”

Stylist T đánh bộp bộp vào tay Nhã Âu:”Dám coi thường tôi à”

“Ha ha ha”-Nhã Âu ôm bụng cười lớn

Băng Băng nghĩ gì đó lại thấy tiếc, đông người như vậy mà:”Cùng chơi đi!”

Nhã Âu thật sự là bị câu nói này hù đến tỉnh rượu, cô quay qua vỗ mặt Băng Băng:”Này cậu có biết cậu đang nói gì không hả? Thất tình đến mức điên loạn rồi à”

Băng Băng khó chịu đi qua người Nhã Âu kéo bọn họ đến:”Chơi trò thật hay thách…nào nào mọi người lại đây”

Làm hết hồn Nhã Âu cô, Stylist T bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu ‘chơi’ thật thì ngày mai không biết cậu còn toàn mạng hay không

Hân Nghiên nghe đến trò ‘thật hay thách’ thì có phản ứng mơ màng, cô cười mỉa mai:”Chính cái trò chơi này đã đẩy tôi rơi xuống đáy vực thẳm, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được…cho dù đã được sống lại một lần…nhưng vẫn không thể thay đổi, không thể nắm bắt, cuối cùng vẫn đánh mất tia sáng yếu ớt duy nhất đó”- Dứt lời cô lại chìm vào giấc ngủ

“Chưa chơi đã chọn nói thật rồi sao!”-Nhã Âu luôn luôn muốn hiểu được Hân Nghiên, cô ấy luôn chôn sâu những kí ức ấy cho riêng mình, tự mình thấu hiểu sâu sắc nỗi đau của riêng mình.

Bầu không khí có chút lắng đọng, Nhã Âu nhanh chóng cầm lấy một cái vỏ chai rượu bỏ ra giữa mặt bàn xoay để bắt đầu trò chơi

Chai xoay lần lượt luân phiên, bọn họ hỏi nhau những câu hỏi riêng, bốn chàng trai kia cũng có những cách trả lời khác nhau. Tất cả đều trả lời một cách chân thành, rồi là những lời khuyên tình cảm dành cho nhau. Nói một hồi vẫn trở lại không khí ướt át, lắng đọng kia.

Đến lượt Stylist T, cậu không biết hỏi cái gì để đối phương phải cứng miệng chọn thách…từ nãy đến giờ không phải quá thuận lợi rồi sao. Có lẽ cậu chưa đủ hiểu những người này để hỏi đúng trọng tâm được

“Băng Băng, tôi hỏi cô. Cô có thể đến phòng của Bạch Ngôn và bạn cậu ta, chọn một trong những người có mặt ở đó để hôn một cái không!”

Câu hỏi quái gì vậy? Rõ ràng muốn thách cô! Nhưng thôi bổn tiểu thư đang cao hứng. Thật kích thích nha

Stylist T ngụ ý muốn Băng Băng lựa một trong những cực phẩm bên phòng kia. Bạn của Bạch Ngôn tất nhiên toàn là mặt hàng đẳng cấp thượng thừa. Cậu nhìn còn chảy dãi, thôi nhường Băng Băng đi trước đấy.

Nhã Âu không ngờ đến nước đi này liền cản:”Anh lại nói vớ vẩn gì đấy”

Stylist T nhún vai:”Tôi đang giúp cô ấy gặp cực phẩm theo ý muốn kia mà”

“Lời nói lúc Băng Băng say cũng tin à!”

“Lúc say mới buông lời thật lòng”

“Lúc say cũng có thể chỉ là lời nói sảng!”

Đầu Băng Băng như muốn nổ tung, hai người này còn có sức cãi nhau cơ, cô đột nhiên đứng lên, không nói không rằng bước đi loạng choạng không vững ra khỏi phòng

Đứng trước cửa phòng Bạch Ngôn và bạn cậu ta, Băng Băng không chần chừ táo bạo đẩy cửa xông thẳng vào trong

Những người trong phòng vì nghe thấy tiếng động mà ngước nhìn về phía cô gái đang đứng ở cửa, cô ngơ ngác đưa ánh mắt nhìn như đang tìm ai đó. Cô không hề biết rằng bộ dáng của cô bây giờ rất ư là…

Nhìn thấy rồi, nhưng cô không nhìn Bạch Ngôn mà là dán mắt không rời vào người ngồi bên cạnh anh ta, Vương Hạo.

Trong phòng có bốn người con trai, so với bốn người đang ở phòng cô thì bên này bọn họ sắc vóc dùng từ hoàn mỹ cho dễ hình dung vậy. Cũng không đúng, bọn họ còn hơn thế…Muốn sắc có sắc, muốn thân hình có thân hình, muốn gia thế có gia thế, muốn dục có dục. Ôi cô lại nghĩ cái gì vậy.

Cô đang tự trách bản thân, tại sao lúc Nhã Âu nói có Hắc Phong thì sẽ có Vương Hạo cô lại không tin nhỉ. Bây giờ muốn tìm một chỗ chui xuống cũng không thể, cô đang đứng ngay cửa phòng bọn họ một cách rất ngang nhiên

Cục diện mà Nhã Âu còn ngỡ ngàng là đây, lần lượt những người bên trong đều có mặt trùng hợp đến không ngờ. Bạch Ngôn ngồi giữa Hắc Phong và Vương Hạo…mà người còn lại ở đây là Lục Nhất Thần, em họ của Bạch Ngôn.

Ngoài lề hơn một chút thì Lục Nhất Thần là anh trai của Lục Vũ Hàm, trước đây còn có một đoạn tình cảm với cô bé Hân Nghiên đang ngủ say kia, một mối tình đầy rẫy chông gai và đến nay vẫn chưa tháo gỡ được.

Một thời gian lâu như vậy Hắc Phong không gọi đến, không trực tiếp qua kéo Nhã Âu về thì cô hoàn toàn tin rằng Bạch Ngôn không hé một lời về việc nhìn thấy sự hiện diện của cô ở đây. Chưa kịp vui mừng trong lòng thì Băng Băng đã đạp đổ mất

Băng Băng đã tiến đến đứng trước mặt bọn họ, hôn ai nhỉ. Hôn ai thì mới được đây.

“Ở đây ai rốt cuộc là người còn độc thân vậy! Tôi chỉ hôn một cái, không chiếm tiện nghi của các người đâu!”- Bạo gan như cô cũng không muốn động vào người đã có chủ, chọn người có quan hệ sạch sẽ một chút mới tốt, không có hậu hoạ về sau. Cô say chứ không xỉn

Nhưng cô không hề biết, dù cô chọn ai đi nữa thì đều ắt có hoạ về sau…

Không thấy ai trả lời, Băng Băng không ngần ngại đi đến chỗ Bạch Ngôn, vì hắn ta ngồi giữa hai người đàn ông nên cô có chút khó khăn, cô chen qua người đầu tiên, bước chân không vững liền ngã xuống, cô chính là ngã vào lòng của Vương Hạo…

Vương Hạo không đẩy cô ra, để cô ngồi yên trong lòng mình, không nhịn được nữa lên tiếng:”Em đang làm gì vậy?”-Âm thanh phát ra trầm thấp đến đáng sợ

“Hôn đó”- Băng Băng thốt ra một cách tự nhiên không ý thức được sự nguy hiểm trong lời nói đó

”Trong bốn người các anh, Hắc Phong đã có vợ, vợ của hắn đứng ở cửa kia kìa”-Cô chỉ ra hướng cửa nơi Nhã Âu đang đứng chôn chân mà Hắc Phong cũng đang nhìn cô ấy không chớp mắt

Sau đó Băng Băng dùng ngón tay của mình nghịch ngợm trên vòm ngực của Vương Hạo thanh âm ngọt ngào mị hoặc mà dịu dàng:”Còn anh, anh sắp là chồng của người ta. Em lại không muốn hôn chồng của người khác. Cảm giác dơ bẩn có biết không”- Cô dằn từng chữ như thay cho sự căm phẫn tột cùng không thể nhẫn nại được nữa

Vương Hạo nắm lấy cổ tay cô giữ chặt cô lại, không để cô ngọ nguậy. Băng Băng cũng không phản kháng ánh mắt lướt qua người ngồi bên cạnh anh

“Bạch Ngôn đúng không?”-Cô đang xác định danh tính người ta

Bạch Ngôn gật đầu không nói, xem ra Vương Hạo lần này rất khó thuần phục được cô em gái này đây. Bao năm rồi vẫn bị cô ta dày vò đến chết đi sống lại

“Anh độc thân?”-Băng Băng nheo mắt

Bạch Ngôn lại gật đầu xác nhận câu trả lời.

“Vậy tôi có thể hôn anh một cái không…ở đây này…”-Băng Băng chỉ ngón tay lên miệng cô ý nói hôn ở môi.

Ngoài Vương Hạo, Hắc Phong ra chỉ còn Bạch Ngôn là mang dáng vẻ từng trải, sự quyến rũ, đàn ông đều hiện rõ ra nhất nên cô chọn hắn. Lục Nhất Thần có một khuyết điểm duy nhất là quá trẻ so với cô nên cô không buồn nhìn đến, đó gọi là trâu già gặm cỏ non, không nên không nên. Một người nhìn hoàn hảo như Bạch Ngôn có ai mới xứng được nhỉ.

Thực ra đem cô đặt cạnh hắn ta cũng rất xứng đôi, nhưng chỉ dừng ở mức xứng đôi. Thế giới của hắn cô chắn chắn sẽ không dung nạp được, không phù hợp, hai mảnh ghép lệch lạc. Bỗng dưng trong đầu thoáng qua hình ảnh của Nhược Vũ, con gái hắn. Bọn họ đặt chung mới là người cùng một thế giới, không ai có thể xâm phạm.

Stylist T nãy giờ hóng hớt không dám lên tiếng cũng không thể nhìn được nữa cậu ta chạy vào:”Băng Băng, không chơi nữa, không cần hôn nữa. Đi về phòng chúng ta uống tiếp”- Trời đánh chết cậu cũng không dám nghĩ ở đây xuất hiện những gương mặt này

Ngay lúc này Bạch Ngôn lên tiếng:”Được, hôn đi!”

Bùm, có ngửi thấy mùi gì không? Mùi thuốc súng đó. Lời Stylist T nói vốn không ai để ý đến, hắn ta cứ thế mà đồng ý rồi. Vương Hạo cả người toả ra luồng sát khí. Ngồi trong lòng anh còn dám bày tỏ ý nguyện muốn hôn người khác.

Băng Băng hài lòng, nhận được sự đồng ý cô nhướng người lên tấn công đối phương. Thực ra hắn ngoài cái vẻ đẹp trai ra Băng Băng cũng không có xúc cảm gì khác, coi như là bạch tuột nướng đang lơ lửng đợi cô đến cắn một miếng thôi. Nhìn ngon. Chỉ như vậy thôi, chứ không có ý gì khác thật.

Nhã Âu mở to mắt nín thở, toang rồi. Không thể cứu vãn.

Ngay giây phút môi sắp chạm môi, một lực kéo mạnh kéo ngược Băng Băng trở về:”Quậy đủ rồi thì về thôi!”-Vương Hạo không nói thêm nhấc bổng cô lên trực tiếp đi ra ngoài

“Chơi chưa đủ a, bỏ em xuống”-Băng Băng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng còn lâu anh mới buông, nếu có buông cũng đem cô đến cửa sổ thả xuống từ trên tầng cao.

Ngoài cửa có bốn chàng trai cũng lấp ló ngó nghiêng, nhìn thấy bọn họ Vương Hạo lướt qua, bàn tay đang bế cô càng thêm siết chặt, giỏi lắm!

Bạch Ngôn dự tính thời gian coi như chính xác. Anh giúp cậu một lần. Dáng vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta của Vương Hạo thật làm anh hứng thú. Đêm nay em gái chịu thiệt rồi.

Nối tiếp Vương Hạo, Hắc Phong cũng kéo Nhã Âu trở về nhà. Nói dối anh là đến ngủ cùng Băng Băng cơ đấy. Tin lầm rồi.

Nhã Âu trước khi bị kéo đi thì nhận ra mình quên đi cái gì đó liền khẩn trương nhìn qua Lục Nhất Thần nói lớn:”Hân Nghiên còn ở trong phòng kia…A”-Bị kéo đi nhanh đến mức nói cũng chưa nói xong, khốn kiếp.

Cái tên cấm kỵ kia từ lâu không ai dám nhắc đến, Lục Nhất Thần khẽ động cặp đồng tử.

Bạch Ngôn thấy cậu ta chần chừ thì nhếch môi:”Đi đi, dù sao cũng đợi người ta lâu như vậy rồi, cơ hội không đến hai lần”

Bị nói trúng tim đen Lục Nhất Thần chỉ biết cười ngượng:”Tôi không có tư cách đó nữa rồi”

Ngay cả nhìn cô một cái cũng không có can đảm, nói gì đến việc quan tâm cô. Vì sự hèn nhát lúc còn trẻ mà hậu quả kéo bây giờ vẫn chưa dứt.

“Cần gì phải lừa mình dối người như vậy, trực tiếp nói rõ với nhau không được à!”-Bạch Ngôn trước giờ vẫn sống như cách anh muốn, bất mãn cứ nói ra, cùng nhau giải quyết, không thể thì không cưỡng cầu.

Đối với Lục Nhất Thần không phải bất cứ chuyện gì nói ra cũng có thể giải quyết hay là xem như chưa có gì xảy ra được.

Lục Nhất Thần đứng lên:”Bọn họ về rồi, tôi qua xem cô ấy một chút vậy. Anh cũng về đi, con gái anh giờ này chắc đang đợi ở nhà đấy”

Luyên thuyên một hồi vẫn chọn đi tìm Hân Nghiên, thừa nhận đi chỉ cần nghe đến cái tên đó anh đều không thể làm ngơ. Cứng miệng mềm lòng…

Bạch Ngôn nhìn bóng dáng cậu ta đi mất thì cười cợt, đám người này không ai đáng tin, khuôn mặt đều viết rõ hai từ “sợ vợ” lại không dám thừa nhận. Mỗi lần bị anh nói trúng đều lấy ‘con gái’ anh ra làm lá chắn. Có đáng mặt đàn ông hay không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN