Anh Trai Nhân Vật Chính
74: Chương ặp Sinh Đôi Không Nghe Lời
Molly không thích con nít.
Trong mắt của cô, lứa trẻ con chẳng khác gì đám giặc nhỏ hừng hực khí thế chiến đấu với tinh thần xông xáo và phá hoại không kiêng nể.
Nhất là những đứa con trai, với hình hài nhỏ bé và đầu óc đơn giản, tụi nó sẽ là một mớ hỗn độn đau đầu không thể tưởng tượng được.
Có thể nói là ấn tượng đầu tiên của Molly về cặp song sinh không hề tệ, cả hai đã mang đến một trải nghiệm rất mới về những gì cô đã nghĩ đến đám con nít chỉ biết quậy phá.
Cô cho rằng mình cùng cặp song sinh sẽ có mối quan hệ thân thiết và hòa thuận với nhau khi Khan vắng mặt.
Nhưng cô đã lầm.
“Hai đứa lại tính đi đâu nữa vậy?”
Molly dựa lưng vào tường, mắt săm soi móng tay của mình thay vì bộ dạng lén lút của cặp sinh đôi nào đó đang thậm thà thậm thụt đi nép một bên hành lang, mũi chân rón rén lần tìm đường ra.
Tựu trung mà nói, tụi nó cũng gần chạm tới tay cầm của cửa ra rồi đấy.
Hai cái đầu nhỏ quay ngoắt lại, ngạc nhiên khi thấy Molly đã tìm ra mình nhanh chóng.
Nhưng tụi nó chẳng có chút biểu hiện hối lỗi nào trên gương mặt đáng yêu chết tiệt đó cả, thậm chí đôi mắt dị biệt còn lém lỉnh gửi tín hiệu cho nhạ.
Có lẽ cả hai tưởng rằng cô không nhìn thấy.
Chà, mình nên giũa móng lại thôi.
Molly nghiêng đầu, trên khuôn mặt tối sầm nở nụ cười tươi tắn, không lan tỏa được chút niềm vui nào.
“Lần thứ năm rồi đấy.
Chị đâu có muốn chơi trốn tìm đâu, sao hai đứa cứ hăng hái rời khỏi phòng của mình mà đi lung tung vậy? Ngoan ngoãn chút đi chứ.
Chị đã bảo là cha của hai đứa sẽ trở về mà.”
“Chị đẹp ơi…”
“Ơi.” Molly sung sướng trước cách gọi của cặp song sinh.
Nghĩ lại cũng mười mấy năm rồi chưa chơi lại trốn tìm, nhờ có hai đứa nhỏ mà quay lại ký ức tuổi thơ cũng tốt nhỉ?
“Lừa con nít là hổng còn đẹp nữa đâu á.”
“Hổng đẹp mà còn xấu hơn cả ma luôn á.”
Tuổi thơ chỉ là quá khứ.
Đám con nít đều là quỷ cần phải tiêu diệt.
Mặt mày Molly sa sầm, rút sạch dáng vẻ chị gái hiền lành thân thiện.
Thế ấy mà hai đứa nhỏ vẫn không hề sợ hãi còn giương mắt lên nhìn cô rất mặc nhiên, như thể đang dòm chừng xem phản ứng của cô.
Sau khi thấy được kết quả như mong đợi, cả hai đều nở nụ cười chiến thắng.
“Chị không thích tụi em nữa phải không?”
“Đuổi tụi em đi đi.
Tụi em đi liền!”
Hai đứa này có biết mình đang nói cái gì không vậy? Molly thở hắt ra một hơi, lấy lại bình tĩnh trong thoáng chốc.
“Chị không thích con nít.
Khi nào tụi em lớn lên mà còn giữ được sự đẹp trai thì chị sẽ cân nhắc.” Molly nói tiếp, “Còn việc tụi em muốn đi tìm cha mình ai mà chẳng biết, chẳng cần chị đuổi thì hai đứa cũng hăng hái nhấc mông lên mà đi mà.”
Hai đứa còn chưa kịp mở miệng phản bác lại cái gì thì Molly lại lên tiếng giành trước, “Nhưng mà hai đứa rất hư nhé! Cậu chủ đã dặn hai đứa ngoan ngoãn ở yên đây.
Vậy mà sau khi ngài ấy vừa đi không bao lâu là cả hai năm lần bảy lượt muốn trốn ra ngoài, thế nào?”
“Muốn ở bên cạnh cha…”
“Khó chịu…!Không thích!”
Molly nhìn bộ dạng ỉu xìu của cặp song sinh, trong thâm tâm đầy lòng trắc ẩn của cô bỗng thấy có chút không nỡ.
Có lẽ mình nên…
“Hai đứa này!”
“Á á!!”
“Cốc đầu! Đau!!”
Molly giật thót mình, cô mở to mắt nhìn Kelcey bỗng dưng xuất hiện bên cạnh mà trước đó cô chẳng hề hay biết.
Anh ta vừa mới cốc đầu cặp song sinh một cách nghiêm khắc, cả vẻ mặt khó đăm đăm khiến cô nhìn cũng thấy căng thẳng.
“Đừng có làm càn.”
Tiếng trách mắng của Kelcey làm Molly tỉnh táo hẳn.
Hình như, có gì đó hơi lạ…
“Tụi nó mới dùng ma thuật, chắc vậy? Là loại dẫn dắt cảm xúc và ý niệm của người khác theo ý mình, và cô vừa trúng chiêu của tụi nó đấy.” Kelcey lạnh nhạt liếc cặp song sinh đang cúi đầu xuống tỏ vẻ đã biết sai, ánh mắt sắc lẹm của anh như muốn đâm thủng bộ dạng ngoan ngoãn của chúng.
“Hả?”
Molly kinh ngạc, khó mà tin nổi điều Kelcey vừa nói.
Cặp song sinh dùng ma thuật lên người mình sao? Molly đã biết cặp song sinh là rồng, mà loài rồng thì giàu ma lực hơn người bình thường rất nhiều, nên việc cặp song sinh nhỏ nhắn biết sử dụng ma thuật chẳng có gì bất ngờ.
Cô bất ngờ là mình không hề nhận ra, bản thân bị dính đòn mà chẳng hay.
“Hai đứa này…” Molly giận điên, lần này thì cô nhất định sẽ không tha thứ.
“Chị muốn đánh tụi em ạ?”
“Không cho đánh bé nhỏ!”
Cặp song sinh ngẩng đầu lên, vẻ mặt ương ngạnh như thể chuẩn bị chiến đấu với kẻ thù.
Trong một thoáng, Molly có cảm giác mình là kẻ xấu có hành vi bạo hành trẻ nhỏ.
Chẳng lẽ là mình bị ếm ma thuật nữa?
“Cho hai đứa nó đi đi.” Kelcey lên tiếng trước khi Molly kịp suy nghĩ gì thêm.
“Sao cơ?”
“Cặp sinh đôi lì lợm này không chịu ở yên một chỗ đâu.
Cứ bắt được nó về, im im một cái là đợi thời cơ xách đít bỏ đi nữa cho xem.” Kelcey khoanh tay lại, lắc đầu bảo.
“Nếu đã vậy, thì chi bằng cứ cho tụi nó toại nguyện.”
“Nhưng mà cậu chủ đã nói…” Molly vẫn chưa có ý thỏa hiệp.
“Cậu chủ không cho tụi nó đi theo là vì sợ tụi nó sẽ liên lụy mà gặp nguy hiểm, nhưng nếu tụi nó mà lén lút bỏ đi thành công thì còn nguy hiểm hơn, đúng chứ? Không bằng đưa tụi nó đến chỗ cậu chủ cho rồi, đặt tụi nó ở trong tầm mắt sẽ an toàn hơn nhiều là để tụi nó đi lung tung.” Kelcey đảo mắt.
“Huống hồ gì, ở xung quanh cậu chủ có kẻ nào là tầm thường đâu.”
Tuy biết thừa Kelcey không phải nói đến mình, nhưng trong thoáng chốc, Molly giật thột và lo lắng.
Cô chỉ sợ vừa rồi Kelcey đang nói theo hướng ám chỉ.
Cụ thể thì, người bị ám chỉ là bản thân cô đây.
Không.
Không thể nào Kelcey biết được.
Nếu anh ta biết, thái độ hẳn là không bình thường như hiện tại được.
“Anh đẹp trai nó đúng đó!”
“Anh đẹp trai là tuyệt nhất!”
Cặp song sinh nhảy cẫng lên hoan hô khi biết được mình sẽ đến chỗ của cha.
Hai đứa nó không muốn phải rời xa Khan một chút nào, nhất là sau vụ tai nạn không lường được ở khách sạn.
Song, tụi nó cũng không muốn cãi lời cha.
Thành thử cặp song sinh tạm chấp nhận ở lại theo dặn dò rồi dự định lén lút bám theo sau.
Có ngờ đâu, cả hai đứa nó bị canh chừng như thể cai ngục trông coi phạm nhân.
Lén trốn mấy lần đều bị bắt lại ngon lành.
“Được rồi, anh nói cũng đúng.
Vậy hộ tống đôi quỷ con này đến chỗ cậu chủ?”
Đôi quỷ con? Cặp song sinh chỉ tay vào nhau với đôi mắt to tròn ngước lên nhìn Molly đầy nghi vấn.
Mặc cho cặp song sinh bất ngờ vì biệt danh mới, Molly chỉ theo dõi phản ứng của Kelcey, và rồi mày cô nhíu mày khi thấy anh ta lắc đầu rất kiên quyết.
Như thể việc bước chân ra ngoài kia đối với anh ta chẳng khác gì cực hình, tương tự với sự bài xích của Elijah khi da thịt mình tiếp xúc với ánh mặt trời.
“Tôi không đi đâu cả.
Nhờ cô đó.”
“Thật là, anh để con gái nhà người ta phải một thân một mình đi bên ngoài như thế à?” Molly chống nạnh một bên hông, người hơi rướn lên phía trước với vẻ mặt dọa dẫm.
Kể từ ngày phiêu bạt khắp chốn, Molly cũng lăn xả nhiều nơi và gặp đủ loại người, đủ kiểu đàn ông.
Nhưng chẳng có đám đực rựa nào như cái hội nhóm này, kể cả chủ lẫn tớ, rặt một đám đầu rỗng dường như chẳng biết “phụ nữ” là gì.
“Vậy thì kêu Elijah đi.”
“Tại sao không phải anh?” Molly vặc lại.
Kelcey nhướng mày, hơi lùi lại, giọng điệu bỗng trở nên ngả ngớn và ánh mắt giễu cợt lướt qua.
“Xin lỗi vì phải khiến cô thất tình, tôi theo chủ nghĩa độc thân.”
“Khốn kiếp! Tôi có điên mà thất tình vì anh, anh còn chẳng phải gu của tôi!!!”
Molly lập tức nhảy dựng lên, nhưng không phải kiểu vì quá ngại ngùng khi bị chọc trúng tim đen mà xù lông.
Chính xác thì trông cô ta thật sự thấy sởn gai ốc trước sự hiểu lầm của Kelcey.
“Tiếc thế, tôi chỉ định lạt mềm buộc chặt để khiến cô cảm thấy muốn có mà không được, rồi sau đó sẽ yêu tôi sâu đậm thêm thôi mà!”
Bây giờ Kelcey trông như mấy gã trai hư đã nhuần nhuyễn ngón tán tỉnh phụ nữ.
Kế đó, Kelcey lại đột ngột gắt lên.
“Câm miệng!” Vẻ cáu kỉnh này của anh dường như không nhắm đến Molly hay là cặp song sinh, trông chẳng khác gì anh ta đang tự rủa mình.
Thái độ thay đổi chóng mặt của anh ta khiến Molly quên bẵng lời chửi rủa tiếp theo của mình.
Thật ra Molly cũng thờ ơ đến mức không để ý đến tính khí thất thường của Kelcey.
Có những lúc anh ta rất tĩnh lặng, hướng nội trông giống như là không muốn tiếp xúc hay giao du với ai cả.
Nhưng cũng có những lúc, anh ta khá là đáng ghét, hướng ngoại với kỹ năng động miệng rất gợi đòn.
Chẳng khác gì cặp song sinh làm cô phiền nào, như thể có hai Kelcey luân phiên nhau xuất hiện.
“Tôi sẽ đi gọi Elijah…!Không cần nữa, cậu ta kìa.” Kelcey hất cằm.
Molly ngoái đầu nhìn, không biết từ khi nào mà cặp song sinh đã lôi kéo được Elijah rời khỏi phòng của mình ra đây.
Chắc là từ lúc Kelcey đề xuất với Molly kêu Elijah đi cùng, hoặc là trước đó nữa, khi nhận ra Kelcey hoàn toàn không có ý định đồng hành với cô.
Hai đứa nhỏ có lẽ biết được gì đó mà Molly không biết.
“Cô Molly.
Anh Kelcey.” Elijah nhỏ giọng chào bọn họ khi bị cặp song sinh hợp lực kéo mình tới đây.
“Có anh Elijah rồi!”
“Đi gặp cha thôi!”
Cặp song sinh hoan hô reo lên.
“Đi, đi gặp cậu chủ?” Elijah ngạc nhiên mở to mắt nhìn cặp song sinh.
Để rồi cậu ta lại mím môi, chau mày ngay tắp lự vì tật nói lắp của mình.
Molly biết Elijah đang tích cực thay đổi bản thân.
Nhất là về khoản ăn nói của mình.
Nỗ lực nhiệt thành của Elijah khiến Molly phần nào có cái nhìn khác về cậu pháp sư trẻ chỉ biết cúi đầu sau lớp mũ trùm, ai hỏi gì nói gì cũng chỉ đáp lại như muỗi kêu với từ ngữ rời rạc.
“Đôi quỷ con này cứ lén lút trốn ra ngoài mãi, tôi bắt lại hoài cũng phiền.” Molly thở hắt ra một hơi.
“Thôi thì cứ tống tụi nó tới vòng tay ấm áp của cha mình đi cho rồi.”
“Đồng ý!!!” Cặp song sinh vỗ tay vui mừng.
“Cô Molly không muốn đi một mình nên là cậu hộ tống cô ấy đi cùng với bọn nhỏ đi.”
“Tôi…!E hèm, tôi cũng được.
Nhưng không phải tốt nhất là nhờ đến đoàn hộ tống sao?”
Một khoảng lặng bất chợt kéo dài.
Kelcey mãi mới nói một câu.
“À, tự dưng quên mất họ…”
“Đừng để đoàn hộ tống của cậu chủ biết, họ buồn đấy…” Molly chột dạ nói rồi nhìn quanh, may là hành lang chẳng có ai nữa.
Nhưng Molly lại sơ suất, quên mất rằng họ đang ở trụ sở của Bồ Câu Mỏ Xanh.
“Hai người đi đi, tôi về phòng nghỉ ngơi đây.” Kelcey nói rồi lập tức quay người bỏ đi, không nấn ná một giây nào.
Molly bĩu môi khi Kelcey khuất bóng, cô quay ngoắt sang hỏi Elijah.
“Này, cậu thấy tôi thế nào? À thôi, đừng trả lời.
Đi thôi.” Molly tự thân bực bội, cô phất tay rồi xoay người bỏ đi trước.
Cặp song sinh lắc đầu thở dài như ông cụ non.
“Tính khí thất thường, sáng nắng chiều mưa.”
“Phụ nữ đúng là khó chiều.”
Sau đó cả hai cười khúc khích rồi nhấc chân lên đuổi theo Molly.
Ở phía sau, Elijah chầm chậm bám theo và cảm thấy may mắn khi không cần phải trả lời câu hỏi lắt léo của cô Molly.
*
Trước khi quyết định tống tiễn cặp song sinh đi được đưa ra, Sheena và Leighton cũng vừa nhận được báo cáo tình hình ở phía Khan Evangeline và Lauriel.
Sheena ngồi trên ghế dựa tay cầm bản báo cáo của trinh sát viên cung cấp, mắt lướt nhanh kéo theo dông bão phủ trùm khuôn mặt tối sầm, Sheena đọc xong là ném đi ngay.
Cô mày nhíu chặt lại với ánh mắt còn đọng lại sự tức tối chưa tan.
Leighton phẩy tay cho tên trinh sát viên rời đi để tiếp tục công việc, còn hắn thì vẫn ở lại và an ủi người tình của mình.
Gót giày đạp qua mớ giấy rơi trên sàn, Leighton chẳng thèm để ý.
Hắn đến gần chỗ Sheena rồi quỳ xuống bên chân cô, ngả đầu lên đùi cô như thể mình là cún con, ngoan ngoãn và nghe lời.
“Ban đầu chị đừng cản em là em giết sạch đám côn trùng đó cho chị rồi.”
Leighton nói chắc nịch.
Đó là nếu như tên Bá tước nhân loại đó chỉ là một nhân loại bình thường, thế thì Sheena hoàn toàn không nghi ngờ vào sự tin thái quá này của hắn.
“Đừng động tới họ.” Sheena xoa đầu Leighton, mái tóc dựng đứng của hắn như thể được vuốt keo, nhưng Sheena chạm vào và vuốt ve chỉ thấy sự mềm mại thoải mái.
Cô nói.
“Tôi còn chưa chán cậu đâu, nên đừng có mà lết cái thân đi tìm cái chết nhanh như thế.”
“Em cũng yêu chị lắm!” Leighton cười khì khì đáp bằng một lời bày tỏ nghe có vẻ không liên quan, nhưng lại có gì đó kết nối giữa riêng bọn họ.
Sau điệu cười ngốc nghếch đó, Leighton bày ra vẻ đăm chiêu nói với Sheena.
“Cơ mà, chị đang đề cao đám nhân loại đó quá rồi đấy? Tuy là cũng có vài tên có vẻ khó đối phó thật.”
Như nhớ ra cái gì, Leighton hơi nheo mắt lại.
Có hai bóng người chợt nhảy ra trong tâm trí.
Một già, một trẻ.
Tên quản gia và đứa em trai.
Leighton ậm ừ trong miệng.
“Chỉ cần tốn chút công sức thôi mà.”
Leighton chẳng biết rằng sự việc lần này không phải chỉ cần tốn chút công sức hay tốn chút bạo lực là có thể giải quyết được.
Sheena cũng không thể nói, không thể tiết lộ.
Cô ta phải trung thành và vâng lời, đúng với lời thề hứa.
“Hành động ở phía Thương hội Nửa Đêm cũng lạ thật…” Leighton lẩm bẩm, đồng tử đảo qua đảo lại chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Sheena co tay lại, nắm lấy tóc của Leighton giật mạnh một cái làm da đầu hắn ta muốn rơi ra luôn.
Leighton bị đau hét lên một tiếng, nhưng hắn ta vẫn ngồi im chứ không có ý định rời khỏi nanh vuốt của Sheena.
“Đừng nghĩ nữa.
Mọi chuyện tạm thời cứ theo ý Khan Evangeline.
Cũng đừng can thiệp quá sâu vào chuyện này.” Sheena cảnh cáo rồi thả lỏng tay.
“Mọi chuyện đều nghe theo chị!” Leighton nịnh nọt nói, chỉ là hắn có điều vướng mắc.
“Nhưng mà, vốn dĩ là chúng ta đã can thiệp quá sâu vào chuyện này rồi…!Nếu như phải theo phe của Khan Evangeline thì trước sau gì cũng sẽ bị Thương hội Nửa Đêm liên lụy thôi.”
“Chết tiệt!”
Sheena tức tối ngửa người ra lưng ghế, mặt ngẩng lên đối diện với trần nhà cao.
Đèn chùm pha lê lấp lánh với sự xa xỉ của nó, cô đã từng thấy thoải mái hơn phần nào khi nhìn những thứ đắt tiền xung quanh mình.
Thế mà sự an ủi xa hoa đã từng tác dụng giờ đây cũng vô hiệu.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt…” Sheena vuốt mặt, nhớ lại khoảnh khắc mình phải quỳ gối trước Khan Evangeline.
Từ giây phút ấy, mọi thứ đã đảo lộn cả rồi.
“Sheena…” Leighton có phần lo lắng ngẩng đầu lên nhìn cô, đoạn hắn đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh cô.
Trông thấy bộ dạng Sheena bất lực đến khó chịu, Leighton sa sầm mặt mày, sát khí thoáng chốc bùng lên rồi biến mất.
“Chị nghỉ ngơi chút đi, để em đi lấy nến thơm cho chị dễ vào giấc nha.” Leighton cười khì khì rồi chạy đến tủ kính đựng nến thơm và thuốc lá, Sheena thường hay dùng nến thơm để mình dễ dàng vào giấc ngủ cho những ngày căng thẳng.
Đúng lúc đó, có người gõ cửa phòng.
“Tôi là trinh sát viên, đến để báo cáo ạ.”
Leighton không vội, hắn vẫn đi lấy nến thơm khỏi tủ, đặt đĩa nến gần tủ bàn đặt cạnh giường rồi đốt lên.
Sau đó hắn nói với Sheena vẫn đang ngồi bất động trên ghế dựa.
“Chị nghỉ ngơi chút đi.
Mọi chuyện cứ để em lo.”
Sheena thở dài, cô uể oải ngồi dậy.
“Được rồi.
Tôi giao cho cậu hết đấy, nhưng nhất định phải nhớ lên không được đụng vào Khan Evangeline.
Nếu hắn có chỉ thị gì thì cứ tuân theo không được thắc mắc.
Hiểu chưa?”
Leighton ngoan ngoãn nói, “Vâng ạ.”
Sheena phẩy tay, cả người uể oải đi đến bên giường rồi ngã người xuống.
Leighton lại gần đắp chăn cho cô đàng hoàng rồi mới rời khỏi phòng.
Tên trinh sát viên đang đợi ở bên ngoài, không phải là tên vừa rồi nộp bản báo cáo.
Leighton đóng cửa lại, ra dấu cho tên trinh sát đi cùng mình.
Hắn không muốn phá hỏng giấc ngủ của chị ấy.
“Thưa ngài Madan, người của Evangeline vừa ra khỏi trụ sở Bồ Câu Mỏ Xanh, gồm bốn người là thợ thủ công ma thuật, tên pháp sư trẻ Elijah và cặp sinh đôi ạ.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Vâng, không có ai bám theo chúng ngoài chúng tôi ạ.”
“Hừm…!Các ngươi điều tra lại về cặp sinh đôi đó chưa? Tin tức tụi nó là rồng có thật không?”
“Cái này…!Chúng tôi đã điều tra lại cẩn thận rồi, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy cặp sinh đôi đó là rồng ạ.
Thông tin này được cung cấp từ khách sạn có đúng sự thật không ngài Madan?”
“Nếu ta biết thì kêu các ngươi đi điều tra làm cái quái gì?” Leighton hung hăng liếc tên trinh sát ngu ngốc một cái.
“D-dạ tôi xin lỗi ạ…”
Leighton tặc lưỡi, chẳng muốn để tâm đến tên trinh sát không ngừng gập người cúi đầu nói liên hồi.
“Nếu đã điều không tra không ra thì cứ xác thực là được.”
Leighton búng tay một cái, hắn cười rộ lên vẻ đắc thắng.
Có vẻ hoàn toàn quên mất Sheena vừa rồi đã cảnh cáo cái gì.
“Đi thôi, đi bắt rồng!”
Và rồi, Leighton tự phụ đến ngu ngốc mà không biết rằng, mình đang động tới một ổ kiến lửa.
* * * * *
Giao thừa mọi người sẽ đón tết nên tui sẽ không tung chương đâu, mọi người đón chương mới vào thứ 2 tuần sau nha!!.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!