Anh Trai Nhân Vật Chính - 85: Trước Khi Trở Thành Lauriel
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Anh Trai Nhân Vật Chính


85: Trước Khi Trở Thành Lauriel


Trước khi Lauriel trở thành Tiểu thần, cô ả chẳng là gì cả.
Có thể cô ả từng là một cơn gió, cũng có thể cô ả từng là một đám mây.

Hoặc chăng cô ả chỉ là cây cỏ, là dòng suối dưới thác, là sỏi đá mòn theo thời gian.
Sau đó, cô ả được ban cho sự sống, ả có linh hồn, có hình hài, có trí tuệ.

Ai là kẻ đã ban cho ả phước lành lớn như thế?
Chỉ có thể là thần linh.

Song, ả còn chẳng biết là vị thần nào giúp ả từ thứ chẳng là gì cả trở thành thần.

Dẫu cho ả chỉ là một Tiểu thần nhỏ nhoi, nhưng ả không cần phải hấp thụ tín ngưỡng để duy trì thần tính của mình.

Tuy rằng việc hấp thu tín ngưỡng có thể giúp ả tiến cấp cao hơn, không còn là một Tiểu thần nhỏ nhoi nữa mà có thể trở thành Tân thần, một chân bước vào cõi Thượng giới.
Và rồi, ả cứ thế bắt đầu tồn tại.

Với tên gọi là…!Tiểu thần Sự Thật.
Ả có thể nhìn xuyên thấu lừa dối, chạm đến sự thật tận cùng.

Nhưng ả không thể nhìn xa hơn khả năng của bản thân cho phép.

Đại loại là ả không thể nhìn thấy được sự thật tại sao mình tồn tại, sự thật rằng vị thần nào đã tạo ra ả.

Ả là Thần của Sự Thật, ả biết mọi sự thật của cõi trần phàm này.

Nhưng ả luôn hoang mang về sự thật của chính mình.
Thật nực cười.
Ả mang hình dạng giống Ác ma, nhưng cũng không giống, trông ả chẳng khác gì loài Thiên thần mang cái lốt Ác ma.

Sự khác biệt đó chẳng đáng là gì so với hai con mắt đã mù lòa của ả, và được cứu vớt bởi một con mắt có thể nhìn được hết thảy sự thật trên đời.
Quá khứ, hiện tại, tương lai.

Chỉ cần có sự thật.

Ả đều nhìn thấy được.

Con mắt thứ ba của ả còn quyền năng hơn cả Nhà tiên tri mà sinh linh cõi trần thường nhắc tới với vẻ tôn kính.

Nhưng ả chẳng lấy làm tự hào.

Vì mọi sự thật mà ả nhìn thấy đều nhơ nhuốc làm sao, thật may là ả đã mù lòa nên chẳng cần phải chứng kiến tường tận những sự thật gớm ghiếc đó.

Nếu ả không muốn nhìn nữa, cứ giấu con mắt thứ ba đi là được.

Ả không biết rằng tại sao mình lại có con mắt thứ ba này, chẳng lẽ người đã tạo ra ả có dụng ý gì chăng? Ả không biết.

Thần của Sự Thật, không biết về sự thật của bản thân mình.
Thật trêu ngươi.
Chẳng lẽ do ả chỉ là Tiểu thần? Nhưng ả không muốn tiến đến một bậc cao hơn.

Ả an phận với hiện tại.

Và ả thấy hài lòng.

Ả không muốn thu thập tín ngưỡng, cũng chẳng muốn cứu nhân độ thế.

Ả chỉ muốn đi cùng thời gian, đến điểm kết thúc của mình.
Vì ả biết rằng, nếu như ả đến được điểm kết.

Ả sẽ nhìn thấy vị thần tạo ra mình, ả sẽ biết được mục đích mình tồn tại.
Nhưng rồi, trong thời gian tồn tại dài đằng đẵng…!ả gặp được một tên Ác ma…!ngu ngốc.
“Bé con à, em đang làm gì đó?”
Lauriel lúc đó chưa phải là Lauriel, nhưng ả không cần cái tên, cũng không có ý định tự kiếm cho mình cái tên nào cả.

Đôi khi ả cũng hòa nhập với cõi trần, giả vờ trở thành sinh linh phàm tục lượn lờ trước mắt họ.

Ả là một đứa bé con bị bỏ rơi, không nay mắn với đôi mắt mù lòa.

Ai nấy đều tự mình phác họa ra những câu chuyện đáng thương, tô điểm hoàn cảnh không có thật bằng trí tưởng tượng phong phú đầy bi đát rồi gắn lên người ả.

Kẻ thì khinh bỉ và hả hê bộ dạng thê thảm của ả, kẻ thì tỏ ra tội nghiệp nhưng quay lưng một cái là chẳng hề quan tâm nữa.

Ả đều đã quen và chẳng hề quan tâm.
Thật ra, vì có những ánh mắt săm soi như thế, ả mới thấy bản thân mình không hề cô độc.
Vậy mà lại có người để ý đến ả, tiến lại gần ả và thân thiện bắt chuyện với sự chân thành khiến ả có chút bỡ ngỡ.
Ả nhìn cậu bé Ác ma trước mặt mình, cao hơn ả một cái đầu, gương mặt non nớt vẫn ở độ tuổi thiếu niên.

Sừng đen mới nhú hằn những đường vân hơi đỏ, đôi cánh đen nhỏ ở sau lưng cũng phơn phớt màu đỏ.

Chỉ mới ở độ tuổi nhỏ như thế, nhưng lòng trắng đã chuyển sang màu đen, tố cáo thân phận một Ác ma cấp cao của cậu ta.

Ả cũng không bỏ qua aura của cậu, duy nhất một sắc cam thuần túy.
Cậu ta sinh ra là đã ở vạch đích rồi.

“Sao em không trả lời? Bị mù rồi mà còn bị câm hả?” Cậu bé đó hình như đang nghiêng đầu, tay vẫy qua vẫy lại trước mắt ả để kiểm tra tiêu cự.

Ả mù thật, nhưng dùng Tâm Nhãn để nhìn thì không khó khăn mấy.

Chỉ là ả ít dùng đến Tâm Nhãn.

Trừ khi quá chán và muốn ngắm cảnh cho quên thời gian.

Dùng Tâm Nhãn cũng tốn sức lắm.
“Không có câm.

Ngươi mới câm ấy!” Ả lạnh lùng đáp trả rồi cầm lấy chiếc hộp tròn bằng gỗ cũ kỹ và sứt mẻ của mình lên, quay lưng rời đi.
Ả đang ngồi ăn xin, tất nhiên chỉ là giả vờ.

Thực tế là ả đang ngắm dòng người trên phố qua lại náo nhiệt bằng Tâm Nhãn.

Cái bát vỡ đặt trước mặt ả chỉ là để ngụy trang thôi.

Vì như thế ả sẽ trông giống đứa trẻ ăn xin mù lòa đang cố gắng chờ ai đó thiện lương đi ngang qua bố thí cho vài xu kled.
Ả không biết tại sao cậu bé Ác ma này lại tiếp cận mình, rồi bắt chuyện với mình.

Tất nhiên, nếu ả muốn thì ả có thể biết được sự thật, nhưng vấn đề là ả cũng chẳng muốn biết gì cả.
“Bé con dữ dằn thế…” Cậu bé Ác ma đấy bám theo ở phía sau, có vẻ hứng thú với ả.

“Em không dễ thương thì anh không thưởng cho đâu đấy!”
Ả chẳng quan tâm, bước chân chậm chạp mò mẫm đi về phía trước.

Ả phải giả vờ mù lòa vì cậu ta còn đi theo mình.

“Mà nè, tại sao em mù vậy?” Cậu ta thấy ả không phản ứng cũng không giận, thậm chí là có phần nhiệt tình.

“Em muốn chữa trị không? Anh có thể giúp em đó.”
Ả khựng lại động tác, hơi quay đầu về phía cậu ta trông cứ như dựa vào thanh âm phát ra để định vị được phương hướng người nói.
“Ngươi mà chữa được, ta gọi ngươi là cha.”
Lúc này, ả lại kích hoạt Tâm Nhãn, để ngắm thử vẻ mặt của cậu ta khi bị ả khiêu khích như thế sẽ trông ra thế nào.
Không ngờ, vẻ mặt tức giận sôi máu hay phát thẹn rồi cáu gắt lên lại không lọt vào tầm nhìn như tưởng tượng.

Thay vào đó là nụ cười tươi tắn như đứa bé ngoan cuối cùng cũng nhận được món quà xứng đáng, hai má cậu ta đỏ hồng, mắt nheo lại đầy thích thú với ánh sáng lấp lánh trong đồng tử màu cam.
“Em hứa đó nha, nếu anh chữa được mắt cho em thì em phải trở thành con gái của anh đó.”
Ả có chút bối rối, một thằng oắt con như cậu ta sao có thể vui vẻ khi bản thân mình bỗng dưng trở thành cha vậy?
Sau đó, cậu ta đưa ả đi đến một chỗ vắng vẻ, nếu không phải ả nhìn ra cậu ta thật sự muốn chữa trị cho ả thì có lẽ ả sẽ nghĩ cậu ta đang gài ả vào một cái bẫy để đem ả đi bán thành nô lệ rồi.
Ả chăm chú nhìn bộ dạng dòm trước ngó sau của cậu ta, chẳng biết cậu ta đang suy tính cái gì.

Ác ma là chủng loài nương nhờ hắc ám, tượng trưng cho sự tội lỗi và hủy hoại.

Việc ban phước lành và sử dụng thuật chữa trị rất hạn chế với Ác ma.

Cậu ta tính dùng ma dược sao? Sao cũng được.

Chẳng hiệu nghiệm đâu.
Đúng như những gì ả nghĩ, cậu ta lấy từ trong không gian ra một lọ ma dược loại nhỏ, bên trong là thứ chất lỏng màu tím ánh đỏ, sóng sánh dập dềnh.

“Cái này nhỏ vào mắt bé con là sẽ sáng mắt lại ngay!” Cậu ta cầm lọ ma dược đưa ra với dáng vẻ đắc ý, sau đó xem chừng biểu cảm hoan hỉ trong tưởng tượng nhưng chẳng thấy gì.

Ả vẫn bình tĩnh, vô cảm như thể không có việc gì trên đời có thể khiến ả dao động.
Cậu ta chau mày không hài lòng, nhìn lọ ma dược rồi nhìn ả.

“Anh nói thật đó, em không tin à?”
“Đây là ma dược cao cấp, dùng tiền cũng không mua được.

Ngươi thật sự muốn ta dùng nó?” Ả lạnh lùng hỏi.
“Ừ, anh để cho em dùng mà!” Cậu ta cười bẽn lẽn, dáng vẻ ngại ngùng này không hợp phong thái của một Ác ma một chút nào.

“Sau đó em phải nhận anh làm cha như đã hứa đó nha…”
Thằng oắt con này bị ngáo à?
“Vậy còn mẹ thì sao?” Ả hơi cười, cái nhếch môi nhẹ tênh đầy châm biếm.

“Có cha mà không có mẹ à?”
Nghe ả nhắc tới mẹ, mặt mày cậu ta chợt biến sắc.

Như thể máu trên mặt rút kiệt, chỉ còn lại lớp da tái nhợt.

Ả bỗng dưng tò mò, vì điều gì mà từ “mẹ” lại đả động sâu sắc đến cậu ta như thế.

Tay trái của ả hơi rục rịch, nhưng ả vẫn kìm lại được.

Không cử động, tiếp tục quan sát.
“Không nhất thiết là phải có mẹ đâu mà…” Cậu ta cúi đầu lầm bầm, giọng lí nhí như tự thủ thỉ với chính mình.

Cũng ngay sau đó, cậu ta ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt cậu rực sáng.
“Con chỉ cần có cha là đủ rồi! Cha sẽ gánh luôn cả phần mẹ làm mọi thứ vì con, nên là…” Giọng cậu ta yếu dần rồi tự dưng biến thành âm thanh nức nở.

Ả ngạc nhiên nhìn cậu ta òa khóc, lệ đen tuôn rơi khắp mặt.

“Nên là…!con chỉ cần cha thôi, có được không?”
Thằng nhóc này bị điên thật rồi.

Ả cảm thấy không cần dùng đến con mắt thứ ba của mình làm gì nữa.
“Ngươi…”
“Phải gọi là cha chứ!”
“Bị điên à?”
“Hả…?”
Kể từ đó, cậu ta cứ hay lẽo đẽo bám theo ả.

Tuy rằng cũng không phải bám dính ả toàn thời gian, dường như chỉ có ban ngày cậu ta mới tìm tới ả.

Theo ả thấy thì cậu ta là một thằng ngốc điển hình, là một Ác ma không giống Ác ma.

Cậu ta quá tốt bụng, đầu óc ngây thơ, tính tình quá hiền lành.

Ả nhiều lần ức hiếp cậu ta để thăm dò thử giới hạn của cậu là gì, nhưng mặc cho ả có cố tình sỉ nhục cậu ta bao nhiêu lần hay cố tình đưa cậu ta vào rắc rối, không thèm che giấu kẻ chủ mưu là mình, cậu ta cũng đều cho qua tất cả.
Không những bị thần kinh mà còn bị ngu nữa.
Ả chẳng biết nên làm gì với cậu ta cả, nên cũng đành mặc cho cậu ta bám theo mình, trở thành cái đuôi liên tục gọi ả là con gái ơi, bé cưng à.
Lúc đó, ả cũng không nhận ra.

Thời gian ả ở lại lãnh thổ nơi đó lâu hơn dự định ban đầu.

Ả không muốn ở một nơi quá lâu.

Thường thì một hai tuần là ả đã rời đi ngay, nhưng lần này ả lại ở chỗ này hơn một tháng trời rồi.

Ả nghĩ mình chỉ đang trong trạng thái lười vận động.
“Con gái à, sao con không dùng thuốc cha đưa vậy? Con sợ thua phải không nè?”
“Sao ngươi cứ lải nhải hoài vậy hả? Ta đã bảo là chai thuốc đó ta đem bán rồi! Còn nữa, ta không phải là con gái của ngươi!”
“Nói dối là không được đâu nha! Nhưng mà cha sẽ rộng lượng bỏ qua cho con.”
“Ngươi bị ngu à?”
“Con gái mình cũng độc miệng ghê…”

Cậu ta cứ thích lải nhải những điều khiến ả phải nổi điên lên nhưng chẳng thể làm gì được.

Nhiều lần ả cố tình đi thật xa những chỗ mình hay loanh quanh, một dạng lẩn trốn.

Nhưng đều bị cậu ta dễ dàng tìm ra.

Ả không hiểu tại sao cậu ta luôn tìm được ả, dù cho ả có trốn kĩ đến mức nào.

Ả cũng chẳng dùng đến con mắt thứ ba để nhìn thấy sự thật dẫu cho ả rất tò mò.
“Con gái à…!Con thích ăn thịt rắn không? Cha thì thích lắm đó.

Nhất là mấy con rắn độc, ăn vào tê tê thích lắm.”
“Khẩu vị của ngươi cũng tởm thật.”
“Hả? Không tởm đâu.

Bé cưng muốn ăn thử không? Ngày mai cha sẽ tận tay bắt con cực kì độc cho con nếm thử nha? Đảm bảo là tuyệt cú mèo!”
“Cút.”
“Được rồi…”
Sau đó, cậu ta mang thịt rắn đến cho ả nếm thử.

Đúng là có ngon thật, có lẽ vì thịt rắn ngon nên ả quyết định sẽ ở lại chỗ này thêm một thời gian nữa.

Cho đến khi ngán cái món èo uột đó.
Nhưng ả không ngờ, mình còn chưa kịp thấy ngán món thịt rắn thì ả phải rời đi rồi.
“Bé con à, ngoan…!Đi với cha được không?”
Ngày đó, cậu ta hứa mang thịt rắn sốt kem cho ả, nghe tên đã thấy dị rồi nhưng ả vẫn muốn thử xem nên đồng ý chờ cậu.

Thế mà thịt rắn sốt kem dị hợm kia chẳng thấy đâu, thay vào đó là dáng vẻ bầm dập của cậu, trên mặt nhiều vết bầm tím và vết rách, một bên tay vặn vẹo theo góc độ kỳ lạ, trên quần áo dây nhiều vệt máu đen thẫm gay mũi.

Ả ngửi ra mùi máu của cậu ta lẫn kẻ khác.

Trước khi tới đây, cậu ta đã có một cuộc chiến với ai sao? Có vẻ như cậu ta không hẳn đã giành phần thắng.
Ả thắc mắc, tay trái lại rục rịch.
“Ngươi…!bị sao vậy?”
“Ái chà…!Con gái à nói thật đi, con giả mù phải không?”
Giờ phút này cậu ta còn đùa được.
“Xin lỗi con nha, cha không mang thịt rắn sốt kem cho con được rồi, nó ngon lắm…!Nhưng mà không ngon bằng rắn nướng đâu, con đi theo cha đi, cha sẽ nướng thịt rắn cho con ăn mỗi ngày!”
Trong giọng điệu của cậu ta nghe ra phần sốt sắng, ả dùng Tâm Nhãn để nhìn thì trông thấy cậu ta đang láo liên đề phòng khắp nơi.

Chắc là sẽ có ai đó đuổi tới nhanh thôi, và cậu ta muốn bỏ trốn.

“Ngươi mang ta theo, không sợ liên lụy đến ta à?”
“…!Miệng con độc thật.

Đáng lý ra phải nói là con sợ liên lụy đến cha mới đúng chứ?”
“Còn khuya.”
“Ha…! Xin lỗi con gái nha, ngay từ đầu cha không nên bắt chuyện với con mới đúng.

Đáng lẽ ra…!ngay từ đầu cha cứ lờ con đi, rồi tiếp tục chiến đấu một mình là được…” Cậu ta cười khì khì, nhưng giờ đây nụ cười đáng yêu của cậu ta trông méo mó bởi những vết bầm vết trầy trên mặt.

Cậu ta dùng cánh tay lành lặn còn lại giơ lên, nhẹ nhàng chạm vào má ả.
Lần này, ả không quay đầu tránh đi.

“Nhưng mà lúc đó ấy, cha nhìn thấy con, nhỏ nhắn như thể chạm vào là vỡ ngay, đôi mắt mù lòa là thế nhưng không hề có vẻ đau buồn hay tuyệt vọng.

Con ở đó, nhưng tách biệt hoàn toàn với cả thế giới.

Con thờ ơ, chẳng hề quan tâm đến bất cứ thứ gì…!Dẫu cho con từng bị những kẻ khốn nạn miệt khinh, hay là những lúc con bị cướp mất những đồng tiền ít ỏi xin được.

Con vẫn…!không hề tuyệt vọng.

Con yếu ớt như thế mà, đáng lẽ ra con phải hận thế giới đáng tởm này mới đúng…”
Ả đứng bất động, không trả lời, cũng chẳng chớp mắt.

Đôi mắt mù lòa như nắm bắt được tiêu cự mà nhìn thẳng vào màu cam dần tối đi trong đồng tử của cậu ta.
Tay trái của ả siết chặt lại, hơi run run.

Nhưng nó vẫn không có động thái nào khác.
“Cha hoàn toàn bị con thu hút đó, con gái à…” Cậu ta nói, giọng nhẹ tênh.

“Cha đã nghĩ, nếu con là gia đình của cha thì hay biết mấy.

Nhưng rồi cha lại nghĩ, à thật may mắn vì hai ta chỉ là người dưng…” Tay cậu ta buông thõng xuống.

“Xin lỗi nha, con gái…!Cha ích kỷ quá.”
“Ngươi…!muốn ta giúp không?”
“Có.

Con gái à, giúp cha một chuyện được chứ?”
Lúc đó, trái tim trong lồng ngực ả hẫng một nhịp.

Tại sao thần linh vẫn phải có tim nữa nhỉ? Cậu ta nhờ mở miệng nhờ ả giúp là vì biết đã ả là ai rồi sao? Những lời nói vừa rồi chỉ là bộ dạng đáng thương mà cậu ta bày ra cho ả cảm động thôi à? Ác ma mà…!Tất cả chúng đều là bậc thầy thao túng.
Tay trái của ả thả lỏng ra, khi ả dợm đưa ra quyết định thì cậu ta nói.
“Con phải rời khỏi nơi này, chạy thật xa.

Và đừng bao giờ trở lại nữa.

Được không?”
Trong thoáng chốc, ả bần thần.

Bên tai xôn xao ảo thanh, như có vạn người nỉ non bên tai kêu ả đừng tin, song lời thủ thỉ vừa rồi của cậu ta vọng lại, như trời mưa gột rửa hết những thứ bẩn thỉu bám víu lấy thế gian.

“Ta có thể giúp ngươi…” Ả nói, giọng vẫn lạnh đanh.

“Kể cả thanh trừng cả lãnh địa này, cũng có thể.”

“Cảm ơn bé con nha, nhưng mà…” Cậu ta lắc đầu.

“Cha không muốn con bị vấy bẩn đâu.”
Nói rồi cậu ta dứt khoát xoay người bỏ chạy, chẳng thèm quay đầu.

Ả ngẩn ngơ nhìn bóng lưng loạng choạng của cậu ta.

Cổ họng không phát ra tiếng, cảm giác thở cũng khó khăn.

Tình trạng của ả lúc đó lạ lắm.
Đáng ra, ả không nên quan tâm nữa.

Ả cứ dừng lại ở khoảnh khắc ấy là được.

Ả cứ nghe theo lời của cậu ta, rời đi là được.

Những cảm xúc lạ lẫm này, cứ để nguôi ngoai theo thời gian là sẽ ổn thôi.
Nhưng cũng là ả, đôi chân cất bước, đi theo hướng bóng lưng chật vật của cậu Ác ma thương tích đầy mình đang dần nhòe trong Tâm Nhãn.
Ả đã dùng tâm để nhìn, thì cứ làm theo tâm của mình mách bảo…!Không phải sao?
* * *
Cậu ta tên Dion, đến tận bây giờ ả mới biết.

Vì ả không hỏi, cậu ta cũng không nói.

Cả hai ăn ý tránh đi vấn đề tên gọi đến tận bây giờ dẫu cho ả cũng chẳng thích thú gì cách xưng hô cha-con mà cậu ta gán ghép cho mình.

Nhưng ả không muốn biết qua miệng người khác, từ một tên bẩn thỉu, nhơ nhuốc.

“Cậu Dion, cậu đừng làm khó kẻ hèn này nữa.

Cậu cùng tôi trở về đi, nếu không thì tôi đành phải bẻ gãy hai cái chân của cậu thay vì cái tay lành còn lại kia.” Tên bẩn thỉu đó chẳng khác gì con lợn bị nhồi nhét quá nhiều rác rưởi vào mồm nên cả cơ thể trương phình và bốc mùi hôi thối, mặt mày của gã đầy sẹo và đôi mắt trông hơi dại ra vì thuốc phiện.

Gã háo hức ngoác mồm cười hả hê trong khi ngữ nghĩa thốt ra đầy châm biếm khoác vỏ bọc chân thành.

“Nếu là mẹ của cậu thì ngài ấy sẽ chọn cắt mất đôi cánh của cậu ấy nhể?”
Xung quanh gã là bầy lũ ác ma trông như bọn lính lác, tuy không mặc áo giáp hay đại loại là chi tiết nào cho thấy chúng là bề tôi của gia tộc nào, nhưng ả có thể nhận ra chúng là người của Nam tước phu nhân ở lãnh địa này.

Dion…!Đúng là Nam tước phu nhân có một người con trai tên là Dion thật.
“Ta thà chết còn hơn là quay về địa ngục.” Dion nghiến răng, gằn giọng.

“Ta cũng không có mẹ!”
Ả đứng ở đằng xa quan sát, nhớ lại lời lầm bầm của cậu ta khi ả ướm hỏi nếu có cha thì phải có mẹ.
“Không nhất thiết là phải có mẹ đâu mà…”
“Cậu Dion cứ cứng đầu thế này thì khó cho chúng tôi quá…” Gã thở dài, sau đó gãi rút từ sau lưng ra một thanh đao to bản.

“Nam tước phu nhân có nói, nếu cậu nhất quyết phản kháng không nghe lời thì chúng tôi có thể hành động tùy ý, chỉ cần để lại cho cậu một hơi thở là được.

Nên là, cậu đừng trách bọn tôi độc ác đó nha!”
Đám Ác ma xung quanh cười khúc khích, trên mặt đầy vẻ hiếu chiến khát máu, không có chút cảm thông hay nể trọng nào dẫu cho cậu chỉ là một thanh niên, hay là con trai duy nhất của Nam tước phu nhân cao quý.

Cậu đơn độc và không có ai bên cạnh, một mình đối chọi với bầy lũ Ác ma xem cậu như là con mồi yếu ớt, ngon lành.

Nếu cậu rơi vào tay chúng, cậu sẽ bị hành hạ đến thê thảm và không thể chết.
“Ha…!May là bé con không đi theo mình.” Cậu ta lầm bầm rồi siết chặt nắm đấm bên cánh tay lành lặn.

Cánh hơi phe phẩy, cậu ta định bay lên để dùng chút ma lực ít ỏi còn lại mà chiến đấu, hoặc là…!tự sát nhỉ?
Nhưng cậu không cam lòng.

Cậu đâu muốn chết.

Cậu chỉ muốn lần cho ra một con đường, một cơ hội cho bản thân thôi mà…
Cuộc chiến diễn ra bên ngoài lãnh địa, dường như chúng đã cố ý thả cậu đến đây để tiện bề xử lý, tránh tai mắt của những kẻ nhăm nhe muốn hãm hại Nam tước phu nhân trong lãnh địa.

Cậu là con bài tẩy của bà ta, cũng là điểm yếu của bà ta.

Cậu chiến đấu hết sức, cho đến khi cơ thể hoàn toàn cạn kiệt sức lực, trong người cũng chỉ còn một vốc ma lực đủ để bản thân tự hủy.

Cậu ta từ trên không trung rơi xuống khi cánh bị hai mũi tên bắn xuyên qua, dường như bên trong có thấm độc khiến đầu óc cậu choáng váng, không giữ được thăng bằng.
Cậu nằm dài trên đất, cơ thể tàn tạ và chằng chịt vết thương.

Cậu nhìn bầu trời tối đen trên cao, hôm nay có trăng tròn và đầy sao.

Cậu thầm nghĩ nếu bé con cũng nhìn thấy được quang cảnh đẹp đẽ này thì tốt quá.
Bước chân của bọn chúng đang tiến lại gần, cậu cũng chuẩn bị khởi động thần chú tự hủy thì đột nhiên không gian chợt tĩnh lặng.

Không có tiếng bước chân, không có tiếng vũ khí chạm nhau, không có tiếng cười hả hê đắc thắng, thậm chí là chẳng nghe thấy tiếng thở nữa.
Cậu khó hiểu quay đầu, nhìn về hướng của bọn chúng thì không nhịn được mà kinh ngạc với viễn tượng trước mắt.

Bọn chúng đều bất động, hai mắt đều trắng dã nhìn lên cao.

Sau đó đột nhiên cơ thể chúng vặn vẹo như thể trọng lực hóa thành muôn dạng hình thù kì dị và ép cơ thể chúng theo cái khuôn méo mó.

Nhất lã gã béo, trong gã như bị ép chặt lại bởi hai ngọn núi đối diện nhau không ngừng dán sát lại, nghiền nát mọi thứ xuất hiện giữa chúng.

Nhưng tay chân của gã lại bị kéo căng ra, rồi xoắn lại, cả đầu cũng bị phình to một cách khó hiểu.

Cậu ta nhìn theo hướng vừa rồi chúng đã phóng mắt tới.
Rồi cậu ta thấy.
Là Ác ma mà cũng không phải Ác ma.

Mà trông giống Thiên thần đội lốt Ác ma hơn.

Giữa trời đêm, Ác ma màu vàng kim phát sáng như ánh mặt trời ló rạng giữa bức tranh tối tuyệt vọng, trên mặt cô ả không có lấy tia biểu cảm nào, tóc dài suôn mượt lấp lánh như mặt hồ hứng trăng, đôi mắt trắng vô thần như kẻ mù có chút quen thuộc, cánh tay trái của ả đưa ra, phóng thẳng về phía bầy lũ Ác ma đuổi theo cậu.

Trên lòng bàn tay của nữ Ác ma quái lạ đó là một con mắt, cũng màu trắng nốt nhưng rõ ràng là nó có cảm xúc, và nó đang nheo lại lạnh lùng nhìn bầy lũ Ác ma đó chết dần với cái xác vặn vẹo không ra hình thù ban đầu.
“Thần linh không thể tận tay giết đám phàm trần được…!Mớ quy tắc chết tiệt!” Lầm bầm than phiền với vẻ khó chịu, ả ở trên cao nhìn xuống dưới với dáng vẻ trịch tượng.

“Đừng lo, ta không để các ngươi chết đâu.” Giọng nói trong trẻo không gợn cảm xúc nào như vang vọng khắp nơi.

“Ta chỉ cho các ngươi nhìn thấy hình dạng thật trong nội tâm của các ngươi thôi.”
Con mắt thứ ba trong lòng bàn tay trái của ả nhắm lại.

Ngay lập tức, bầy lũ Ác ma vừa rồi vặn vẹo đủ dạng hình thù trở lại bình thường.

Tay chân vẫn lành lặn, không một vết xước hay thương tích nào.

Duy chỉ nét mặt chúng là có thay đổi, trông đờ đẫn và vô hồn, rồi đột nhiên có kẻ gào lên.

Tiếng thét như ruột gan bị cắt xuyên thành từng miếng nhỏ.

Chúng quằn quại ngã ra đất tay ôm đầu, mắt đỏ ké điên cuồng, không ngừng la hét.
Ả không hề quan tâm đến bọn chúng mà đáp xuống bên cạnh Dion, cậu ngẩng đầu nhìn ả, trong đầu ngờ ngợ một đáp án nhưng không dám nắm chắc.
“Thảm hại thật đấy…” Ả bĩu môi.
Cậu không đáp, cố gắng kéo lên thân mình lùi ra sau, giữ khoảng cách với ả ta nhưng ả làm như không thấy mà cố tình cất bước tiến lên.
“Ta cho ngươi một cơ hội, ta có thể giúp ngươi diệt trừ bất kỳ ai mà ngươi muốn.” Ả cúi đầu, đôi mắt mù lòa như có hồn mà đâm thẳng vào cái nhìn hoang mang của cậu.
Cậu ngẩn ngơ, chỉ có chút hoang mang chứ không hề sợ hãi.

Cậu không biết đối phương là ai, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.

Cậu không biết tại sao đối phương lại muốn giúp mình, nhưng rất rõ ràng đó không phải là lời nói dối.
“Không…!không cần.” Cậu run rẩy nói.

“Nếu thật sự cô có thể giúp…!Trong thành có tiệm Thợ Rèn Mới, đối diện nó là một con hẻm, chỗ đó có một đứa bé bị mù, màu tóc nó cũng giống cô, trông rất gầy và nhỏ bé, nhờ cô hãy giúp tôi đưa đứa bé rời khỏi đây được không? Nếu được thì…!nhờ cô giúp tôi tìm được người giám hộ yêu thương nó…”
Vẻ mặt của ả cứng lại, trông có vẻ không ngờ đến.
“Ngươi sẽ chết.”
“Vốn dĩ ta sinh ra trên thế gian này đã là một sai lầm.”
“Trên thế gian này luôn tồn tại sai lầm, nhưng người quyết định sự sinh ra là sai lầm hay đúng đắn không phải là ngươi.”
“…!Vậy cô có giúp không?” Cậu cau mày nói, có vẻ không kiên nhẫn.
Ả hơi nhướng mày, ngạc nhiên với thái độ xấc láo không ngờ đến của cậu.
“Hóa ra ngươi cũng có mặt này…”
Cậu chẳng hiểu ả nói gì.
“Đứa bé đó tên gì?”
“…!Nó không cho ta đặt tên.” Cậu cười buồn.

“Nhưng mà ta nghĩ Lauriel…!El…!rất hay.”
“Tại sao lại là cái tên đó?”
“Trong một cuốn sách kể về những câu chuyện cổ giả tưởng ta từng đọc, có nói đến một nữ chiến binh bị coi thường bởi xuất thân và tấm thân mềm yếu của nàng.

Nhưng nàng không quan tâm đến những lời xét nét bình phẩm của người đó mà vẫn tiến về phía trước, can trường chiến đấu, càn quét kẻ thù, giành lấy chiến thắng và vinh quang.”
Vẻ mặt ả trông rất lạ khi nghe cậu kiên nhẫn giải thích.

“Ngươi đọc hết câu chuyện đó chưa vậy?”
“Chưa…”
“Ha…” Ả bật cười, lắc đầu.
Cậu cau mày, không muốn nói là khi cậu định đọc tới đoạn kết thì đã bị Nam tước phu nhân gọi đi.

Lúc cậu quay trở lại thư viện để đọc tiếp câu chuyện thì phát hiện cuốn sách đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt cười cợt, đắc ý của tên thủ thư luôn xem thường cậu.
“Được rồi, Lauriel cũng không tồi…”
Ả lẩm bẩm gì đó, rồi ả ngồi xuống bên cạnh cậu.

Trong tay ả cầm một lọ ma dược, cậu trừng mắt khi nhìn thấy cái lọ đó trong tay ả.
“Đây…!đây là…”
“Quay về đi, đừng chạy trốn nữa.

Khi thời cơ tới, ta sẽ giúp ngươi vĩnh viễn được giải thoát.”
Cậu không thể nào cử động được, mặc cho đối phương đút cho cậu uống sạch lọ ma dược cao cấp đó.

Chẳng mấy chốc, các vết thương trên người cậu lành lại, ma lực được bổ sung một nửa, cả cánh tay gãy đến biến dạng cũng được nắn lại trở về bình thường.
Khi cậu uống hết lọ ma dược, miệng mở ra muốn cất tiếng thì phát hiện mình không nói chuyện được.

Đầu óc cũng bất ngờ chao đảo, tầm nhìn trước mắt choáng váng.

Có vẻ như cậu sắp sửa phải bất tỉnh.

Cậu gắng sức với tay tới, nắm lấy góc áo của ả, siết chặt lại.
“E…!El…?”
“Tạm thời, ngươi cứ chịu thiệt một chút rồi ta hứa sẽ đưa ngươi rời đi.

Sau đó ngươi cũng phải chịu khổ thêm một thời gian nữa.

Nhưng ta đảm bảo, mọi khó khăn qua đi, cuộc đời của ngươi sẽ nở đầy hoa.”
“Ta…”
Cậu không nói được gì nữa.

Cả người mềm nhũn ngã ra đất, bất tỉnh.
Ả vươn tay xoa đầu cậu rất mực dịu dàng rồi cất cái lọ rỗng đi.

Ả đứng lên, quay người lại.
Trước mặt ả là một kẻ khác, dường như đã có mặt tại đây từ lâu lắm rồi.

Hắn ta bận áo choàng thụng màu trắng, không thấy rõ thể hình thực hư, mũ trùm to khổ che hết gương mặt, nhìn vào chỉ thấy bóng đen sâu thẳm.

Hai tay hắn đeo găng trắng, buông thõng thoải mái hai bên đùi.

Hắn trông như một bóng ma màu trắng, hư thực khó phân biệt.

Gió lay động, cũng chẳng nhấc nổi một góc tay áo của hắn ta.
“Suốt bấy lâu, ta tự hỏi sao ngươi không lộ diện…!Hóa ra là ngươi đợi giây phút này.

Một điểm yếu xuất hiện để kiểm soát được ta.”
Ả hạ mắt, nhìn Dion bất tỉnh trên đất.

“Vậy mà ta vẫn đâm đầu vào…”
“Ta không kiểm soát ngươi.”
“Ngươi muốn nói thế nào chẳng được.” Ả cười châm chọc.

“Nhưng ngươi đã hứa rồi đấy, và ngươi phải giữ lời.”
“Hứa hẹn của thần linh không phải trò đùa.”
“Ta không tin ngươi, nhưng con mắt của sự thật không vạch trần ngươi.” Ả giơ bàn tay trái ra, lạnh lùng hỏi.

“Chỉ là…!ta không thích con mắt này, có cảm giác nó không thuộc về mình, sao ngươi phải tạo ra con mắt này cho ta chứ?”
Hắn ta không trả lời.

Ả bĩu môi, không thèm hỏi thêm.

“Ta không muốn thành thần chút nào.” Ả nói.

“Quá nhiều trói buộc.”
“Được.”
Được cái gì chứ? Ả cau có mặt mày.

Cảm thấy không thể nói chuyện bình thường được với tên này.

Ngay từ đầu, cách hắn ta xuất hiện đã khiến ả thấy gai người rồi.

Tuy rằng hắn ta không thừa nhận nhưng ả biết rõ, chính mình là được hắn tạo ra.

Tuy rằng ả không hiểu sao hắn phải dày công thiết kế ra bàn cờ phức tạp đó, nhưng chắc chắn mục đích của hắn không tầm thường.

Ả mặc kệ, vì ả đã quyết định rồi.
Lần nữa nắm chắc lựa chọn của mình trong tay, ả ngẩng đầu lên hỏi hắn câu cuối cùng.
“Này, ta gọi ngươi là gì thì được? Ít nhất ta muốn biết cái tên của ngươi.

Không gì khác nữa.”
Phải đợi một lúc, hắn mới nhạt nhẽo đáp.
“Y.” Hắn nói.

“Ta là Y.”
– —-
Chương sau mới drama kiểu Khan chột mắt kìa em trai ơi, chứ chương này chỉ là quá khứ kẻ phản diện.

Nhưng mà cũng viết gần 6k chữ lận á, thương tui đi.:(((((.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN