Anh Trai Nhân Vật Chính - Chương 15: Anh Trai Tỉnh Dậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Anh Trai Nhân Vật Chính


Chương 15: Anh Trai Tỉnh Dậy


Khan tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong căn phòng quen thuộc. Hắn ngồi dậy trong khi xương khớp kêu ca chỉ muốn nằm tiếp, không hiểu sao hắn thấy cả người uể oải và mất sức hẳn. Rồi dạ dày rỗng rên rỉ đòi ăn, hắn mới biết mình đang rất đói.

“Cậu chủ tỉnh rồi.”

Ibrahim trồi ra từ cái bóng của hắn, khuôn mặt lãng tử và phong trần trong độ tuổi ngũ tuần không mảy mảy biểu lộ cảm xúc nào. Và mắt nhìn của ông ta thì chiếu xuống để tránh tình trạng mắt đối mắt trực diện giữa kẻ bề tôi và chủ nhân. Ibrahim không hề cam tâm tình nguyện trở thành kẻ hầu dưới trướng ai, quyền năng mà ông ta có cũng không xứng để điều đó xảy ra, nhưng ông ta vẫn ở đây và gọi hắn là “cậu chủ” và nguyện ý cúi đầu hầu hạ một tên nhân loại tầm thường.

Sức mạnh gì đã khiến ông ta phải chịu cúi mình như thế?

Giờ thì, Khan đã biết.

Tóc đen lòa xòa rủ xuống rũ rượi khi hắn cúi đầu ôm lấy mặt mình. Khan bất động vài giây lấy lại tinh thần một chút rồi xoay người rời giường. “Ta đói rồi, chuẩn bị đồ ăn đi.”

“Vâng.” Ibrahim cúi đầu đi ra.

“Ta đã hôn mê bao lâu rồi?” Khan hỏi trước khi Ibrahim ra khỏi cửa.

“Hôm nay là ngày thứ hai rồi, thưa cậu.”

“Ừ.” Khan gật đầu rồi xua tay.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng chỉ còn mỗi mình Khan.

Bước vào phòng tắm mà bước chân hắn cứ như vô định, đầu óc không thực sự ở chỗ này mà vẫn còn vấn vương ở đâu đó trong giấc mơ mà hắn đã tỉnh dậy và rời khỏi. Khan không kêu gọi người hầu hâm nóng lại nước cho mình, hắn cứ thể dội nước lạnh vào người và để cho làn nước gần như là rét cắt qua da thịt những cái rùng mình.

Hắn muốn sắp xếp suy nghĩ của mình một chút.

Ví như, thế giới này là do An đã tạo ra, và rõ ràng là nó đã có chủ đích từ trước chứ không phải là sự tình bất ngờ gì. Đây không phải là chuyện tình cờ.

“Tạo ra một thế giới không hề đơn giản.”

“Tạo ra sự sống cho thế giới đó càng khó khăn hơn.”

Những lời An đã nói, hắn không hề quên. Bằng một cách nào đó mà con bé đã biết hắn sẽ chết, và chắc chắn là chết trước khi cả nó gặp được Tử thần. Và rồi cũng bằng một cách nào đó, nó có thể tạo ra thế giới này bằng chính câu chuyện của mình viết ra.

An là con người, hoặc là không. Nếu nó là con người bình thường, thì phải có ai đó nữa đã hỗ trợ nó. Và dù với ý đồ tốt lành hay không tốt lành, hắn cũng không hề thấy yên tâm. Huống chi, hắn thấy điều mà nó đang làm thật thừa thãi.

Nó đã phải trả giá những gì cho những gì mà hắn có bây giờ?

Khan thà rằng mình cứ thế bị xe tông chết ở kiếp trước, rồi linh hồn cần về đâu thì về đó chứ không phải bị dịch chuyển đến thế giới này.

Liệu căn bệnh tim và thể trạng liên tục bị bòn kiệt sinh lực của nó có liên quan đến chuyện này không?

Khan ngửa đầu ra thành bồn tắm, ngồi chán chường trên sàn lạnh buốt và đặt tay lên trán. Hắn nhìn trân trân lên trần nhà mà nghĩ, hắn cứ tưởng cả cuộc đời của mình ở kiếp trước đã bảo vệ em gái mình rất tốt, nhưng hóa ra An còn làm tốt hơn cả hắn, cho hắn cả một cuộc đời mới ở một thế giới không tưởng.

“Nếu đã vậy, cũng không thể phụ lòng nó được…” Khan thì thào bằng hơi, sau đó hắn chống người ngồi dậy. Nhanh chóng tắm rửa cho xong rồi quấn khăn ngang hông ra ngoài.

Cũng vào đúng lúc này, cửa phòng rầm một tiếng mở ra thật lớn. Khan giật mình quay phắt đầu nhìn ra, Lai đứng ngay cửa phòng với hai mắt trừng trừng mở to, sau đó với tốc độ 0.2 giây, hắn thấy gã đã nhảy phốc về phía mình chỉ với vài ba sải chân dài rồi ôm chầm lấy hắn ngã xuống. Cả người Lai đè nặng lên người hắn chẳng khác gì bị quăng cho hai tá bao gạo hết.

“Chủ nhân, hu hu, tôi cứ tưởng người không tỉnh luôn đó, hu hu!!!” Lai khóc ầm trên vai hắn.

Khan vừa mới tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong gặp phải tình cảnh này, hắn chỉ muốn quay ngược vào phòng tắm trở lại mà rửa ráy thêm một đợt.

“Lai! Cậu đứng dậy mau!” Tiếng của Carter hét vang lên, thành công cứu Khan khỏi bể khổ lấy thịt đè người.

Lai bị Carter nắm đầu lôi ra xềnh xệch, mặc cho gã mếu máo giơ hai tay ra vùng vẫy la làng không muốn. Để ngăn chặn hành vi quấy rối của Lai, Carter không hề chần chừ cho gã ăn một cú đấm dộng xuống đỉnh đầu. Lai la oái lên một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi im, nhưng mặt gã thì ướt đẫm lệ tuôn chẳng khác gì đứa con nít đòi mãi không được kẹo.

“Cậu chủ mới tỉnh dậy mà cậu đã đi ám sát ngài là sao hả?” Carter thậm chí còn thô bạo đá thẳng vào người Lai, mắt trợn mày trừng quát. “Người nặng như lợn mà dám đè cậu chủ, cậu có tin tôi nướng cậu lên ăn không?”

“Cậu yếu xìu.” Lai bĩu môi, chê bai không nương tình. “Tôi thương tình cậu là quản gia của chủ nhân mà nhường nhịn cậu thôi, chứ cái ngữ như cậu mà đòi nướng tôi á? Mơ đi há!”

Một câu khinh bỉ của Lai thành công kích hoạt ngòi nổ của Carter, hắn lập tức nổi điên mà liên hoàn đá và đạp vào người Lai như giẻ, chỉ tiếc là Lai vẫn sừng sững ngồi im bất động như núi mặc cho Carter chẳng khác gì đang trút giận vào quả đá tảng khổng lồ, chẳng chịu xê dịch một li.

Cả người ê ẩm nhưng Khan vẫn ráng ngồi dậy, song nhìn cảnh tượng trước mắt hắn chỉ muốn bật cười.

“C-cậu chủ…”

Khan nhướng mày nhìn Elijah lấp ló đằng sau cánh cửa, mái tóc trắng muốt của cậu ta phủ trước đôi mắt của buổi hoàng hôn cháy đỏ. Cậu ta tránh né ánh mặt trời nên chắc cậu ta không biết rằng mình có một đôi mắt chẳng khác gì mặt trời.

“C-chúc mừng cậu đã tỉnh lại…” Elijah lí nhí nói, rõ ràng khoảng cách của hai người chẳng gần gũi gì cho cam vậy mà hắn vẫn nghe được cậu nói gì.

“Không có ai chúc mừng người khác mà đứng cách xa như vậy cả.” Ibrahim đứng ở đằng sau cậu, tay đẩy xe đồ ăn đi vào, một tay thì xách cổ áo Elijah lên và ném cậu ta lăn vào trong.

Elijah muốn hét cũng không hé môi một tiếng, cậu bị ném lăn vào trong phòng Khan nhưng chỉ nhút nhát và méo mặt chịu trận. Không muốn nằm dính trên sàn, cậu lập tức đứng dậy tìm tấm lưng vững chãi của anh trai mình bám vào như sam.

Liếc nhìn Elijah một cách khinh bỉ, Ibrahim quay đầu đi ngay lập tức rồi chầm chậm đẩy xe đồ ăn vào, để xe đẩy đứng trước chiếc bàn vuông gần cửa sổ. Sau đó, ông bày biện ra một bữa ăn khá thịnh soạn cho một người ăn. Hoàn thành nhiệm vụ của mình, Ibrahim hơi cúi người và mở miệng cất lời:

“Cậu chủ, đã có thể dùng bữa được rồi.”

Khan gật đầu, rồi cậu quay sang nói với đống bát nháo bên cạnh.

“Carter, báo cáo đi.” Khan lời ít ý nhiều nói, rồi hắn đi thẳng tới bàn ăn đã bày sẵn ngồi xuống.

Carter lập tức khôi phục phong độ của một quản gia nên có, như thể hình tượng nổi khùng nổi điên vừa rồi của hắn với Lai chỉ là ảo giác mây bay. Sự thay đổi nhanh hơn cả chớp giật này cũng khiến cho Lai chứng kiến cũng phải thấy sợ nữa là.

“Vâng, thưa cậu chủ.” Carter hắng giọng, tổ chức xong nội dung cần báo cáo trong đầu một cách nhanh chóng, rồi hắn nói. “Sau khi cậu chủ đột ngột bất tỉnh, chúng tôi đã tức tốc đưa ngài trở về lâu đài và mời y sĩ về xem xét, nhưng y sĩ chỉ nói ngài đang ngủ thôi. Nhưng tình trạng của ngài tôi không thể tin là ngài chỉ đang ngủ được, nên tôi còn dự định mời một tư tế bên điện thờ để xem cho cậu, chỉ là Ibrahim đã cản tôi lại,” nói đến đây, hắn ta kín đáo liếc một ánh nhìn sắc lẹm về phía Ibrahim. “Ông ta nói mời tư tế đến xem xét cho ngài mọi chuyện sẽ rắc rối hơn, cho dù ông ta không hề nói rõ đó là rắc rối gì. Song vì sự an toàn và sự tin tưởng của cậu dành cho ông ta nên tôi đành phải miễn cưỡng thỏa hiệp.”

“Ibrahim làm tròn bổn phận của mình thôi, cậu cũng phán đoán tình hình rất chính xác.” Khan xử lý nhanh gọn đĩa bít tết rồi chuyển hướng đĩa thịt hun khói. “Tiếp đi.”

“Trong thời gian cậu chủ hôn mê, tôi đã xử lý các bản hợp đồng của các nhân sự lần trước đã qua kỳ phỏng vấn mà chưa được cậu chủ cho phép, hành động này của tôi thật quá quắt cho nên cậu chủ muốn phạt tôi sao cũng được ạ.”

Carter nhìn thấy Khan lắc đầu, tay ra dấu cậu cứ tiếp tục trong khi hắn vô cùng thong thả xử lý nốt bữa ăn của mình. Carter hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

“Tình hình là có hết thảy mười sáu người đồng ý và ký vào hợp đồng lao động của cậu chủ, là mười ba thợ thủ công ma thuật sơ cấp, hai thợ thủ công ma thuật trung cấp, và vị thợ thủ công ma thuật cao cấp duy nhất là cô Molly. Vì cậu chưa tỉnh, nên tôi đã tự chủ trương sắp xếp phòng ở cho bọn họ tại khu nhà phía Tây.”

Khan không đáp lời Carter vội, sắc mặt bây giờ của hắn cũng chẳng biểu lộ mảy may manh mối nào. Khan thỏa mãn bỏ dao nĩa xuống bàn và cầm khăn ăn lau mép một cách nhã nhặn. Lối sống của một quý tộc nên có đã ăn sâu vào máu hắn rồi. Bây giờ hắn là Khan, và Khang đã trở thành quá khứ.

Hiển nhiên hắn chẳng có ý định quên đi quá khứ, nhưng hắn không hề nghĩ rằng mình sẽ sống mãi trong quá khứ.

Việc gì trước đó hắn dự định làm, giờ đây vẫn phải tiếp tục làm.

“Cậu thật sự làm rất tốt, Carter.”

Khan gật gù không tiếc lời khen ngợi. Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trời hôm nay khá âm u, dự là sẽ có mưa.

“Cậu chủ quá lời ạ.” Carter vẫn tỏ ra rất mực khiêm tốn, sau đó hắn cất giọng lo lắng nói. “Nhưng không có pháp sư trung cấp nào…”

Khan bình tĩnh cắt ngang. “Không sao đâu.”

Rời mắt khỏi khung trời đang chuyển mây xám bên ngoài, Khan nghiêng đầu nhoẻn môi cười đầy ngụ ý, tầm nhìn để rơi lên người Elijah vẫn rụt rè đứng phía sau anh trai mình với mong muốn giảm thấp cảm giác tồn tại.

“Chẳng phải chúng ta còn Elijah sao?”

Elijah giật mình khi nghe Khan nhắc tới mình, song khi cậu nhận ra ý định của Khan là gì. Cậu vội vàng lắc đầu rồi mau giọng nói, vẫn vụng về và lắp ba lắp bắp như cũ.

“Tôi… tôi rất, rất… hân hạnh được phục vụ cậu chủ, tôi cũng xin thề rằng, rằng… mình sẽ trung thành với cậu chủ. Nhưng, nhưng mà… tôi không thể nào so với pháp sư trung cấp…” Elijah ngừng một nhịp thở rồi vội thêm vào. “Cho, cho tôi một năm… tôi sẽ cố gắng…”

Khan sờ cằm, hắn lắc đầu nói. “Một năm thì hơi trì trệ so với dự định của ta.”

Elijah lập tức ỉu xìu, cậu vốn dĩ chẳng có bao nhiêu sức sống, nghe Khan phũ phàng nói thế càng mất tinh thần hơn.

“Ibrahim, ông từng bảo với ta rằng ông không rành về ma pháp trận lắm. Nhưng mức độ không rành lắm mà ông đang nói là ở đâu?” Khan đan hai tay vào nhau, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Hắn híp mắt thành một đường âm mưu nhưng đã bị nụ cười hoàn mỹ trên môi đánh bay đi vẻ giảo hoạt như cáo. “Ta mong rằng ông có thể giúp ích cho ta trong tình hình éo leo lúc này.”

Giọng điệu của Khan vô cùng thản nhiên. Tuy hắn nói “mong rằng ông có thể” nhưng chẳng có bộ dạng nào là Khan thật sự đang biểu hiện mình là kẻ nhờ vả hết. Làm sao Ibrahim có thể không hiểu ý đồ muốn bòn rút sức lao động và chất xám của ông đây?

Đúng là ông không rành rẽ về ma pháp trận, vì chính bản thân ông cũng cảm thấy sử dụng nó rất phiền phức và không cần thiết. Song, với thân phận nhạy cảm của mình thuở trước, hiển nhiên là ông có kha khá kẻ thù và chắc là đếm hết ngón ở hai tay hay hai chân cũng chưa hẳn đã xong. Với nhiều kẻ thù như thế thì không lạ gì khi có vài ba kẻ thuộc hàng ngũ phải dè chừng trong lĩnh vực ma pháp trận cũng là bình thường.

Ông không rành rẽ ở mức độ thánh cấp thôi.

Thật ra, hướng dẫn cho một thằng oắt cũng không thành vấn đề. Nhưng Ibrahim tự thấy bản thân không việc gì phải dễ dàng đồng ý như thế.

Ibrahim mỉm cười, đoan đáp lại Khan thì một tia sáng vụt lên trong đầu, và ông tự thấy một vấn đề mà chắc chắn chỉ có bản thân có thể nhìn thấy được.

Người đó cảnh báo ông đừng giở trò.

Kể từ ngày hôm ấy, ông đã bị ràng buộc trong một bản giao kèo bất lương, muốn sống thì phải tạm thời trở thành tôi tớ cho tên nhân loại yếu ớt kia. Một kẻ từng đứng ở trên đỉnh cao nhìn xuống vạn chúng sinh vùng vẫy như ông mà giờ đây phải cúi đầu xuống phục vụ một người mình từng xem là con kiến mà giẫm nát.

Với lòng tự tôn của bản thân mình, Ibrahim biết ông nên tự sát vào lúc đó giao kèo được đưa ra. Thà chết còn hơn là sống không bằng heo chó. Nhưng ông không thể chết khi mối thù còn chưa báo và cả cơ hội mà người đó đã hứa hẹn sẽ ban cho.

Ông đã sống quá lâu, quá lâu để biết rằng khi mình buông bỏ lòng tự tôn xuống để có thể đạt được thứ mình khao khát, thì chính ông phải trở thành một kẻ mà ông chưa từng mong muốn.

“Tôi… rất vinh dự khi được cậu chủ tín nhiệm như thế.” Ibrahim cúi đầu, giấu đi biểu cảm không cam lòng đã thất thố vặn vẹo trên khuôn mặt.

“Ông Ibrahim cũng biết về ma pháp trận ạ?” Carter kinh ngạc hô lên.

“Ta nghĩ rằng, cái gì Ibrahim cũng biết là đằng khác.” Khan nói như thể mình biết rất rõ.

Ibrahim lúc này đã ngẩng đầu lên, mọi cảm xúc bất ổn của ông đã được chấn chỉnh lại và trở thành biển lặng.

“Cậu chủ quá khen rồi.” Ibrahim nhoẻn cười trông thật hiền từ.

Bộ dạng như ông nội thương yêu cháu trai này của ông ta làm Khan thấy nổi da gà. Không muốn để ý đến Ibrahim nữa, Khan lập tức quay sang cổ vũ Elijah, hay nói chính xác hơn là chủ động đặt lên vai cậu ta một trọng trách không thể lơ là.

“Được rồi, vậy từ bây giờ Elijah theo Ibrahim học cấp tốc đi nhé.” Hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt rúm ró của Elijah, hắn trịnh trọng và nghiêm túc nói với cậu. “Ta tin cậu sẽ làm được, Elijah à. Cậu là một thiên tài, ta đã từng bảo rồi đấy! Và đó không phải là lời xu nịnh cốt chỉ để mang cậu về đây cho bằng được đâu.”

Elijah sửng sốt một chút, rồi cậu chần chừ đưa ra vẻ quyết tâm.

“Tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng…”

Khan chỉ cầu trời và mong rằng cậu ta thật sự là thiên tài học một hiểu mười. Ngẫm lại cẩn thận, có lẽ hắn tìm Elijah có hơi sớm…

“Carter, cho Molly đến gặp tôi sau giờ ăn tối.” Khan giao cho Carter một nhiệm vụ nhanh chóng rồi hắn đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

“Ta đến thư viện một chút, đừng ai tới làm phiền.” Khan phẩy tay trước khi Ibrahim hay Lai cựa quậy muốn đi theo hắn.

Song, vừa mới đi được vài bước thì Khan dừng lại và xoay người. Hắn hơi nhíu mày rồi hỏi Carter lập tức căng người đứng thẳng lưng khi hắn chiếu thẳng ánh nhìn vào người cậu.

“Thư viện còn nhiều giấy không?”

“Giấy bản to hay nhỏ ạ?” Carter hỏi xong liền mau miệng trả lời ngay mà không đợi Khan đáp lại. “Mà to hay nhỏ thì thư viện vẫn còn nhiều giấy lắm thưa cậu chủ, tại trước giờ không có ai xài nhiều đâu mà.”

Nhận được câu trả lời như mong muốn, Khan hài lòng xoay người, dứt khoát rời khỏi phòng.

* * *

Tối hôm đó, Khan không xuất hiện trong giờ ăn tối và vẫn ru rú trong thư viện. Không một ai dám bước vào trong làm phiền, vì lời căn dặn của Khan vẫn còn đó. Cho đến khi giờ ăn tối có vẻ đã qua kha khá, Carter dẫn Molly tới theo lời ngài Bá tước tân nhiệm và gõ cửa thông báo.

Phải đợi mất một lúc lâu, Khan mới bảo Molly và Carter vào trong. Sau đó, cả ba người gần như không rời khỏi thư viện trong mấy tiếng đồng hồ cho đến khi bầu trời đã về nửa đêm và người hầu trong tòa lâu đài gần như đã ngủ hết, Carter và Molly mới ra khỏi thư viện.

Khi đó, Ibrahim vẫn còn túc trực bên ngoài không hề rời khỏi vị trí đã thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cả hai.

Molly liên tục lắc đầu và lẩm bẩm rằng, “Điên rồi, tên này điên lắm rồi.”

Carter thì vẫn im lặng không nói gì, nhưng Ibrahim cảm thấy cậu ta không hề có ý phản đối lời của cô gái tên Molly.

Cho dù ông rất tò mò, nhưng Ibrahim vẫn không có ý định sẽ dò hỏi Khan xem suốt mấy giờ đồng hồ qua, bọn họ đã ở trong bàn bạc những gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN