Anh Trai Nhân Vật Chính
Chương 30: Em Trai Muốn Dính Vào Rắc Rối
Khan tỉnh dậy trong cơn ám ảnh về ánh mắt vô cảm đính trên gương mặt trẻ con của An. Cả người hắn lạnh toát như vừa lọt xuống hầm băng, và thủ phạm đẩy hắn xuống chính là kẻ có bề ngoài giống An.
Kẻ đó là ai? Tại sao cứ mang dáng dấp của An? Sao lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn? Nếu kẻ đó muốn hắn chết quách đi cho xong thì tại sao trước kia lại chui vào tiềm thức của hắn mà đưa ra nhiều gợi ý về cốt truyện? Những câu hỏi liên tiếp đan cài, móc nối vào nhau nhưng chẳng có lấy một đáp án chính xác.
Thế giới này là do An tạo ra. Vậy kẻ đó có liên quan gì đến An không? Nếu có liên quan tới An thì có tốt cho con bé không, hay là có hại? Bấy giờ, Khan không quan tâm kẻ hứng chịu mũi dùi là mình. Bởi vì hơn cả nỗi sợ bản thân sẽ mất mạng, hắn sợ rằng em gái mình sẽ có bề gì.
Tốt nhất là kẻ đó nên đừng dính dáng gì tới An và làm hại nhỏ. Nếu không thì…
“Có là thần linh tao thì tao cũng không tha cho mày.” Khan lầm bầm trong miệng một câu báng bổ. Dù sao thì ngoài hắn ra cũng chẳng có ai nghe thấy.
Ngồi trên giường một lúc cho bình tâm sau đó hắn rời giường, qua khe cửa sổ hắn có thể trời đã về đêm. Xem ra hắn đã ngủ một giấc dài. Khan kéo dây chuông và cho gọi người lấy nước ấm cho mình tắm rửa. Sống ở thời này thì cũng lắm thứ bất tiện, như việc nước tắm không có cơ chế tự động phục vụ đời sống con dân mà vẫn theo cách thức tự lực cánh sinh là chính.
Sau khi tắm rửa xong, đầu óc thoải mái hơn thay vì lo nghĩ những chuyện không thể tự mình giải đáp. Khan rời khỏi phòng thì thấy Guendolen và Lai đang ở trước cửa phòng chơi với nhau. Đại để là trò bắt tay. Cảnh tượng này làm hắn nhớ đến hình ảnh huấn luyện chó ở kiếp trước.
“Cậu chủ!” Guendolen ngồi dậy, Lai cũng nhảy cẫng chạy tới bên chân hắn.
“Ừ, đã dùng bữa chưa?” Khan quan tâm hỏi. “Trong người sao rồi, có thấy chỗ nào không ổn không?”
“Tôi ổn thưa cậu chủ!” Gã Ác ma nói. “Bạn Elijah thì chưa tỉnh, nhưng tên đáng ghét Kelcey bảo bạn Elijah sẽ tỉnh nhanh thôi nên tôi với Lai đang cùng nhau đợi.”
Bạn Elijah? Tên đáng ghét Kelcey?
Khan liếc mắt về phía Lai nhưng gã đang giả ngu cúi đầu liếm láp bộ móng của mình.
“Mọi người cũng xuống sảnh dùng bữa trước rồi ạ. Cậu chủ cũng nên xuống ăn đi.” Guendolen lo lắng nói, tận tụy như một người hầu thực thụ.
Khan gật đầu, thật ra hắn cũng thấy đói. Hắn dặn dò Lai và Guendolen canh chừng Elijah rồi đi xuống sảnh.
Thường thì phải đợi chủ nhân ăn xong rồi mới đến lượt kẻ dưới trướng được dùng bữa. Nhưng hắn đã bãi bỏ nghi thức màu mè đó trên đường đi, nên hắn không bất ngờ lắm khi thấy cả đoàn túm dụng dưới sảnh ăn no uống say mà thiếu mặt mình.
Từ trên lầu tầng một xuống sảnh, hắn đã nhìn thấy vị trí mà các thân tín của mình lẫn em trai đang ngồi chung một chỗ. Không thấy Elijah đâu cả, nhưng Kelcey thì có mặt và đang ngồi bên cạnh Saul. Ibrahim ngồi ở phía đối diện và giữ một chỗ trống cho hắn. Bên cạnh Ibrahim là Molly đang tập trung vào bữa ăn của mình.
“Cậu chủ ngủ có ngon không ạ?”
Ibrahim ôn tồn hỏi khi hắn tự mình kéo một cái ghế ở vị trí đầu bàn mà ngồi xuống.
“Không. Gặp ác mộng.” Khan uể oải trả lời. “Tôi mơ bị em mình đẩy xuống vực.”
Saul ngồi ở phía đối diện ngẩng đầu lên, nhạt nhẽo nói. “Tôi thích dùng kiếm để kết thúc hơn.”
Nếu có Lai ở đây, chắc chắn gã sẽ nhe nanh sói về phía nhân vật chính cho xem.
“Đáng lẽ ra lúc này cậu phải phủ nhận chứ không phải biện minh cho phong cách kết thúc của mình đâu. Không lẽ cậu muốn dùng kiếm kết thúc anh thật à?” Khan bình tĩnh vặc lại.
“Ý kiến không tồi đâu.” Kelcey ở bên cạnh bình tĩnh nói. “Cậu có thể cân nhắc đó, Saul à.”
Phong thái điềm đạm này không phải của Kelcey B chỉ thích oang oang chọc tức người khác nhỉ, vậy là Kelcey A rồi.
Saul chẳng thèm phản ứng lại ý kiến của Kelcey A, trông anh ta cũng không phiền hà hay bực bội gì khi bị bạn mình ngó lơ như thế.
Cả bữa ăn sẽ diễn ra ổn thỏa nếu như Ibrahim không bất ngờ cập nhật tình hình của bãi săn cho mọi người nghe. Khan nhíu mày khi biết tin đám thú hoang nổi điên không thể kiểm soát, không biết có liên quan gì tới luồng khí màu xanh kì lạ bốc lên từ xác của con sư tử kia không nữa.
“Tôi cũng thấy nghi ngờ rồi.” Kelcey lên tiếng nói lên suy nghĩ của mình. “Rõ ràng lúc chúng ta ở bãi săn, tần suất bị mãnh thú tấn công tăng lên rất nhiều. Đừng tưởng mãnh thú là sẽ nguy hiểm, nó chỉ nguy hiểm khi bị đói hoặc bị chọc điên thôi. Nhưng hôm nay những kẻ đi săn cứ như đang ở thế bị động.”
Kelcey nói không sai. Hôm nay Khan lo về chuyện lấy đá đốm đen quá nên cũng không muốn để đầu óc nặng tâm tư và quá nhiều vấn đề. Hơn nữa, với đội hình tiến vào bãi săn của nhóm Khan lúc đó thì mãnh thú nguy hiểm thế nào cũng chỉ là chuyện muỗi.
“Tôi cũng đã ghé xem thử một chút. Và hơi bất ngờ đấy…” Ibrahim buông nĩa xuống dĩa bít tết trống không, rồi cầm lấy khăn trắng dặm môi dính dầu mỡ.
“Chuyện gì?” Khan nhanh chóng ăn xong phần của mình và bắt đầu tập trung vào chủ đề. “Ông úp mở tạo bầu không khí hồi hộp đấy à? Không hài hước đâu, Ibrahim à.”
Ibrahim gấp khăn lại cho ngay ngắn rồi đặt lên bàn, ông nói. “Khi tôi ghé xem thì có thấy một con sư tử cái gần như bị chém đứt nửa người rồi, tất nhiên là chưa đứt hẳn… nhưng với vết thương kiểu đó thì nó phải gục từ lâu rồi mới phải. Vậy mà nó vẫn gào rú rồi nhún nhảy xung quanh tấn công lính tráng như thể mình còn khỏe mạnh lắm kìa.” Ibrahim mỉm cười khi nhận ra nét mặt hơi đổi của người xung quanh. “Tôi không ngửi thấy mùi Xác sống hay Vong linh, nên tôi chắc chắn nó chỉ là một con sư tử cái bình thường.”
“Nếu nó bình thường thì đã chết ngắt từ lâu với tình trạng đó rồi.” Molly bĩu môi nói.
Khan ngửi thấy mùi phiền phức ở đâu đây, mong là mối phiền phức đó không dính dáng gì đến hắn. Vừa nghĩ vậy, Khan vừa nhìn Saul ở phía đối diện. Có nên kiếm cớ nào đó đuổi nhân vật chính đi không nhỉ? Ở đây có hẳn một cục nam châm thu hút phiền phức đây mà.
“Đây cũng không phải chuyện lạ lùng nhất. Mọi người chắc không biết, Thành chủ không ra mặt giải quyết gọn ghẽ vụ này đâu. Tôi nghe được là hắn ta thông báo cho người đóng cửa bãi săn và nội trong đêm nay phải hạ sát tất cả thú hoang trong bãi.” Ibrahim thở dài, ông ta lắc đầu. “Thật tàn nhẫn làm sao.”
Xem cựu Chúa Quỷ tỏ lòng tiếc thương với động vật kìa. Khan dám chắc ông ta chỉ đang giả vờ làm màu.
“Khoan đã, làm sao ông biết được?” Molly nhíu mày nói. “Khác với tin tức tôi nghe được lắm à nha. Tôi chỉ nghe nói là bãi săn tạm đóng cửa để dọn dẹp mớ hỗn độn do lũ thú hoang gây ra thôi mà. Ông có nghe ngóng phải tin lá cải không đấy?”
Ibrahim uống một cốc trà, nhẹ nhàng trả lời. “Ông già đây nghe từ chính miệng Thành chủ phân phó cho đám thuộc hạ mà, sao có thể nói đây là tin lá cải?”
“Cái gì?”
“Cái quỷ gì?”
“Hả???”
Khan không nhập hội ngạc nhiên lên tiếng cùng với Saul, Molly, hay là Kelcey. Nhưng cũng không thể phủ nhận là hắn thật sự bất ngờ. Hắn chỉ vừa nghĩ nhân vật chính là cục nam châm thu hút phiền phức thôi, không hề nghĩ đến việc nhân vật phản diện của rất có tiềm năng tự đi tìm phiền phức về cho mình.
Ibrahim à, ông già rồi sao còn hăng hái làm mấy trò dư thừa vậy chứ?
“Ông nghe được từ chính miệng Thành chủ? Cuối cùng thì mọi chuyện là thế nào?” Saul lập tức hỏi ngay, có lẽ vì Thành chủ có liên quan đến mẹ mình nên cậu ta không có ý định sẽ phớt lờ.
Ibrahim cười mỉm thay cho câu trả lời. Ông ta đặt cốc trà xuống bàn rồi ngồi đó im lặng, mặc cho mọi ánh mắt dán lên người ông hồi hộp đợi chờ. Vậy mà miệng ông ta vẫn kín như bưng.
Ngay lập tức, Saul lia ánh mắt trừng trừng cảnh cáo về phía Khan. Nhận được tín hiệu của Saul truyền tới một cách mãnh liệt, Khan thở dài đầy cam chịu. Ai bảo hắn là anh trai của nhân vật chính làm gì?
“Ibrahim, ông mau khai sáng cho người ta đi kìa.”
“Nếu cậu chủ đã lên tiếng thì lão già đây không thể không nói rồi.”
Khan chống cằm, chẳng để chút lời nịnh bợ của Ibrahim vào mắt. Ông ta chỉ có diễn là giỏi.
“Thật ra lúc tôi tới bãi săn có ngó thử. Khi đó họ đã cho lính canh chừng, kẻ không có phận sự không được vào. Tôi có hơi tò mò nên đã âm thầm lẻn vào, sau đó thì gặp phải một tên trông giống người ở địa vị cao, thuộc hạ nhận lệnh dọn dẹp sạch sẽ bãi săn gọi hắn ta là Thành chủ.”
Ibrahim dừng một chút, rồi ông ta nói với giọng điệu hứng thú rõ rệt. “Xem ra cô chủ quán trọ này có quan hệ không nhỏ với Thành chủ, thật ra tôi cũng không ngờ mình có thể gặp Eulalia ở chỗ đó cơ mà. Nhìn phản ứng của lính tráng xung quanh thì không mấy ai bất ngờ hay hoài nghi gì với sự xuất hiện của cô ta cả.”
Khan nhíu mày, trong vô thức hắn nhớ đến Eugenia, người em gái song sinh của Eulalia. Cô ta bỗng dưng xuất hiện trước phòng hắn và gọi hắn là “đứa con thần linh”. Không biết sự việc hỗn loạn ở bãi săn lần này có liên quan gì đến cô ta không nữa?
Theo như trong cốt truyện hắn đã đọc, hai chị em nhện tằm Bạch Nguyệt chưa xuất hiện nhiều để nhấn mạnh vai trò của bản thân đâu. Và những gì ít ỏi hắn biết về hai chị là do nhiều lần An có tìm tới mình bàn bạc về các chi tiết trong Huyền Thoại Tái Sinh và có vài lần nhắc thoáng qua.
Ở kiếp trước Khan ít khi quan tâm đến cốt truyện, trừ những lúc nhỏ An lôi kéo hắn ngồi nghe cho bằng được mới thôi, đến cả truyện hắn từng đọc cũng chỉ có một lần với tâm thái không mấy là tình nguyện. Cũng chính vì lý do đó mà thông tin cốt truyện trong đầu hắn thiếu hụt khá trầm trọng, có lẽ vì vậy mà kẻ giả mạo “An” mới xuất hiện trong tiềm thức của hắn trong vai trò cung cấp thông tin.
Song, chưa chắc gì hành động đó là ý tốt, có thể nói sự hỗ trợ của đối phương cũng là một dạng thao túng tâm lý. Hắn chỉ là một con tốt nếu cứ tin theo những gì thông tin bên kẻ giả mạo đưa cho.
“Nhưng tại sao phải giết tất cả thú hoang trong bãi săn?” Molly nhíu mày, cô nói ra suy nghĩ của mình. “Không phải chỉ cần xử lý những con nổi điên là được sao?”
Kelcey cũng lẩm nhẩm trong miệng cái gì đó, “Hành vi này rất đáng ngờ…”
“Vì hắn ta đã biết cái gì đó.” Saul đáp bằng giọng điệu cứng ngắc lạnh lùng. “Một cái gì đó nguy hiểm, có tính uy hiếp và buộc phải dọn sạch.”
Đúng là nhân vật chính có khác. Khan rất muốn tặng cho em trai mình một tràng pháo tay khen ngợi, nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng lắm vì linh tính mách bảo hắn những gì mà nhân vật chính sắp nói đây sẽ không ý hắn một chút nào.
“Chúng ta phải tìm hiểu chuyện này.”
Saul lập tức nói mà chẳng cho Khan thời gian tìm đại lý do nào đó biến khỏi chỗ này. Thậm chí khi nói, cậu ta cũng nhìn chằm chặp vào hắn và không cho phép hắn tỏ ra giả vờ không nghe thấy gì. Khan trượt tay chống cằm xuống bàn, hắn có cảm giác như mình già đi thêm vài tuổi.
“Không phải chúng ta nhé, anh không muốn dính vào rắc rối.” Khan quyết định nói lời từ chối. Phải thật dứt khoát.
“Sau khi tôi đã giúp đỡ anh rất nhiều, vậy mà giờ đây anh lại tỏ thái độ thân ai nấy lo hay thật đấy.” Saul mỉa mai với giọng điệu không có độ ấm. “Hóa ra là anh vẫn không ưa gì tôi nhỉ?”
Cái quái gì vậy? Sao cậu ta có thể làm một bước suy ra ngang trái như thế hả? Hắn thật sự không muốn dính và rắc rối cũng như biết rõ nhân vật chính có nhúng tay vào vụ này thì cậu ta cũng sẽ an lành trở ra thôi. Đằng nào thì có hắn hay không cũng vậy, nên tốt nhất là hắn đừng chõ mũi vào chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Nhưng giờ hắn có thể phản bác gì nữa đây khi nhân vật chính đã lôi ra chiếc vé đòi nợ từ những lần cậu ta đồng ý ra tay giúp đỡ khi hắn lên tiếng nhờ vả. Công cán của mớ đá đốm đen và cả lần kiểm nghiệm khả năng vô hiệu hóa mơ hồ của hắn nữa.
Cả bàn ăn rơi vào im lặng, dường như đang chờ hắn lên tiếng quyết định.
“Đây không phải nơi lý tưởng để chúng ta bàn bạc này kia đâu.”
Khan thở dài rồi đứng dậy rời đi. Hắn thầm nguyền rủa tên Thành chủ mình chưa từng gặp mặt, vì cái quái gì mà hắn ta lại đi dính dáng đến người mẹ quá cố của nhân vật chính vậy? Tốt nhất không phải là tình cũ.
Khi hắn vừa bước lên tầng phòng mình, Lai đã chạy ra đón với cái đuôi vẫy nhiệt tình và hai mắt vẫn lấp la lấp lánh đầy quấn quýt như thế. Khan thuận tay cúi người xoa đầu Lai thì con sói này thuận miệng cắn lấy gấu tay áo của hắn và kéo nhẹ một cái, hất đầu về phía căn phòng mà Elijah đang nằm nghỉ bên trong. Guendolen đã đứng sẵn mở cửa thay cho hắn.
Mắt đảo một vòng, hắn quyết định đi thẳng vào phòng Elijah thay vì là phòng của mình như dự định ban đầu.
Vừa mới bước chân vào, Khan nhìn thấy ngay mặt mũi ai đó đang khóc rấm rứt, hai mắt đỏ au, cả người ngồi co mình vào một góc trên giường.
Hình ảnh này không ngờ có tính sát thương tinh thần cao đến thế. Khan có cảm giác mình là một thằng chồng tệ bạc đi chơi với bồ nhí rồi bỏ rơi vợ hiền một mình trên chiếc giường lạnh lẽo.
“Cậu, cậu ch– Hức…”
Khan đưa tay xoa chỗ thái dương mình một chút rồi bước vào, theo sau còn có Guendolen và cả Lai nhanh chóng hóa về dạng người. Gã này không nghe lời hay đề phòng gì cả. Xem đi, vừa hóa hình người xong thì nhân vật chính cũng đặt chân đi vào luôn kìa. Nhưng cậu ta chỉ xem Lai là không khí, còn không thèm liếc mắt về phía gã một lần nào.
Tương tự, Lai cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta.
Hai tên này bắt đầu chiến tranh lạnh từ khi nào vậy?
Không có sự xuất hiện của Molly khi Ibrahim và Kelcey bước vào. Cửa đóng lại kín kẽ, Ibrahim đơn giản nói lại rằng Molly sẽ tiếp tục ru rú trong phòng mình nghiên cứu mấy viên đá. Nếu họ cần cô làm gì thì cứ phân phó là được, cô ta sẽ không một lời dị nghị nếu có thể làm trong khả năng.
Cách làm việc của Molly đúng ý với hắn quá chừng.
“Cậu… cậu chủ…”
Elijah không quan tâm trong phòng chẳng mấy chốc đầy người, cậu ta chỉ nhìn mỗi hắn mà khóc lóc không ngừng. Khóc lóc dữ dội được như thế thì chắc là sức khỏe không thành vấn đề rồi nhỉ?
“Ta nghe đây, cậu có thể ngừng khóc được rồi.”
“Cậu chủ… đừng có bỏ tôi mà…”
À, hóa ra là chuyện này. Hiển nhiên là Khan vẫn còn nhớ mình đã nói nếu như Elijah không ngừng hành vi tấn công Saul lại thì cậu ta tốt nhất đừng gọi hắn là cậu chủ nữa. Có lẽ Elijah đã xem hắn muốn đuổi việc cậu.
Đời nào lại thế.
“Không bỏ. Nín đi, trước mặt bao nhiêu người thế này mà cứ khóc lóc thì ra thể thống gì nữa.” Khan thở dài nói. “Cơ thể cậu sao rồi? Có thấy đau ở đâu không?”
Gương mặt khóc lóc của Elijah lập tức nhuốm màu vui vẻ, cậu mừng rỡ lắc đầu rồi nhanh nhảu nói. “Dạ không ạ, cậu chủ không bỏ rơi tôi nữa thật ạ?”
“Ừ.” Khan kiên nhẫn đáp.
Elijah lập tức đưa tay áo chùi hết mớ hỗn độn của nước mắt nước mũi trên mặt mình đi rồi đi xuống giường, vui vẻ tranh chỗ với Ibrahim mà đứng ở phía sau hắn. Chỉ có thế mà cậu ta đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, xem ra cũng dễ dỗ dành.
“Cậu chủ, đây là…?” Elijah nghi hoặc nhìn Guendolen, song khi chạm phải ánh mắt của Khan, cậu khôn ngoan cúi đầu tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra.
Guendolen không hề để ý đến bước đệm này. Có lẽ cậu hiểu lầm Elijah đang muốn nói đến chuyện khác chứ chẳng liên can gì đến mình.
Khan cũng để ý, dường như Saul không hề tỏ vẻ vì khi Guendolen tỏ ra trung thành với hắn trong khi họ chính là người nhặt gã Ác ma về. Đến cả Kelcey miệng vẫn kín như bưng, không hề đả động đến.
Trong lúc hắn ngủ một giấc đã có chuyện gì xảy ra à?
“Cậu muốn làm gì, Saul?” Kelcey là người phá vỡ bầu không khí im lặng đang giằng co trong căn phòng.
Hai anh em Khan và Saul chẳng ai chịu lên tiếng trước nên Kelcey định phải trường mặt ra đặt một bậc thang.
“Phá hỏng kế hoạch dọn dẹp bãi săn của Thành chủ.” Saul nói thẳng vào vấn đề. “Chắc chắn hắn ta giấu giếm gì đó nên mới muốn xử lý sạch sẽ đám thú hoang. Nếu chúng ta muốn biết bí mật đó là gì thì phải kiểm tra.”
“Cậu định kiểm tra thế nào?” Khan hỏi. “Lẻn vào rừng rồi vác mấy con thú hoang về đây à? Có thể cậu rất lợi hại, nhưng Saul à, chỉ có cậu lợi hại thôi. Xem như có Ibrahim và Lai vào hỗ trợ đi chăng nữa thì cũng chỉ có ba người. Đám Thú nhân thì rất đông, hơn nữa chúng là Thú nên các giác quan hoạt động mạnh mẽ hơn con người rất nhiều. Không dễ xơi thế đâu.”
Khan cố ý nói giảm trình độ thật sự của Ibrahim, và cả Lai nữa. Guendolen thì không cần lắm, Khan chưa nghĩ gã có thể giúp gì được họ trong tình hình này đâu. Ác ma mất đi đôi cánh của mình thì xem như đã chết một nửa.
“Không cần cứu hết thú hoang đâu.” Saul nhíu mày nói. “Tìm vài con để kiểm tra là được.”
“Kiểm tra cái gì?” Khan hỏi thẳng. “Cậu muốn kiểm tra một thứ mà mình còn không biết phải làm thế nào để kiểm tra à? Kiểm tra tại sao chúng nó nổi điên? Vậy nghĩa là có liên quan tới y lý, Kelcey đảm nhiệm được không? Xem như không liên quan tới y lý thì là ma thuật hay lời nguyền, ma thuật thì dễ rồi, nhưng nếu đó là lời nguyền thì cậu dự định sẽ kiểm tra thế nào?”
Kelcey bị nhắc đến lập tức ho khù khụ, anh ta trừng mắt nhìn Khan nhưng hắn không để tâm.
“Chưa kể đến xác suất. Không ai chắc rằng con thú nào ở trong bãi săn cũng có vấn đề. Nếu thế thì lúc chúng ta xâm nhập vào bãi săn sự việc đã xảy ra ngay tại lúc đó chứ không phải đợi đến bây giờ. Mà theo như Thành chủ đã nói là muốn dọn dẹp sạch sẽ mà không phải chỉ định những con nào, có nghĩa là số lượng vấn đề phát sinh có tính ngẫu nhiên cho nên hắn ta muốn diệt tận gốc, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Cậu có chắc rằng cậu sẽ ngẫu nhiên vớt được một con có vấn đề như cậu muốn không?”
Khan vừa dứt lời cũng tự thấy mình hơi sai sai, hào quang của nhân vật chính chói lọi vô cùng, sợ gì dăm ba cái xác suất ngẫu nhiên nhỉ?
Lời đã nói ra cũng chẳng thể nào rút lại được. Dù sao thì, cẩn thận cũng tốt hơn.
“Vậy anh có cách nào hay hơn?” Saul khoanh tay lại trước ngực, cậu ta hỏi Khan bằng giọng điệu lạnh lùng như cũ.
“Thật ra thì… cũng chưa có cách nào hay ho.” Khan ngập ngừng nói. “Nhưng không có nghĩa là anh sẽ nhắm mắt làm bừa.”
Khan xoa cằm suy nghĩ. Nên làm gì bây giờ nhỉ?
Trong lúc đó, Kelcey A đột ngột đặt câu hỏi bằng giọng đều đều bình tĩnh, “Khi nãy anh nói tôi không biết về y lý là có ý gì?”
“À… Nhìn cách anh băng bó cho người ta là hiểu ngay mà.” Khan trả lời qua loa.
Nhưng câu trả lời tùy tiện này làm Kelcey A cứng họng. Anh ta nhìn Khan một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói. “Anh không muốn hỏi gì sao?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Anh sẽ không trả lời. Ta gặng hỏi làm gì cho mệt.”
Kelcey chưa từng thấy người nào biết điều như Khan, nhưng tại sao tâm trạng của anh vẫn cảm thấy không thoải mái nhỉ? Anh có cảm giác Khan đã biết mình là ai, và cảm giác này làm anh có cảm giác nguy cơ.
“Nếu chia nhau ra tìm khoảng hai ba con rồi cùng kiểm tra thì có giảm xác suất không? Lời nguyền thì tôi có biết một chút nên có thể kiểm tra thử. Mặt y lý tôi nghĩ sẽ không có, vì sáng nay khi đi săn, xác của đám thú vẫn bình thường không có gì quá đặc biệt.” Saul lên tiếng sau một lúc suy nghĩ.
Khan gật đầu. “Đúng là không có gì quá đặc biệt.” Hắn cũng đã kiểm tra rồi, và thấy những gì mà người khác không thấy nên hắn biết mình rõ hơn ai hết. “Nhưng kiểm tra kiểu đó chỉ đánh rắn động cỏ thôi. Với tình hình lén lút như thế thì khả năng bỏ sót các chi tiết nhỏ nhất cũng rất cao.”
Khan ngẩng đầu nhìn Saul chằm chặp, trên môi hắn nở một nụ cười khiến Saul lạnh cả gáy. Cái cảm giác rắn độc quấn quanh cổ đang nhăm nhe mình làm cậu khó chịu.
“Thế thì tại sao chúng ta không thử kiểm tra công khai?”
“Kiểm tra công khai?” Elijah nghe cậu chủ mình nói mà cứ thấy ngờ ngợ. Chắc là cậu đang nghe lầm rồi?
“Phải, kiểm tra công khai.” Khan xoay đầu nhìn Lai, nụ cười trên môi hắn càng tươi hơn. “Lai, cậu có thể thỏa thích biết thành người rồi đấy.”
Tuy được cậu chủ thỏa nguyện cho, nhưng không hiểu sao Lai không hề thấy vui vẻ. Bản năng của động vật cho gã biết sắp có chuyện không hay xảy ra, nạn nhân cụ thể… là mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!