Anh Trai Nhân Vật Chính
Chương 33: Em Trai Muốn Ngủ Chương hung Với Anh Trai
Tối hôm đó, vào buổi trời khuya khoắt mà ai nấy cũng rơi vào giấc ngủ. Trên nền trời đen thẫm hằn lên những tia chớp lập lòe như thân rết bò ngoằn ngoèo. Trời chưa đổ mưa, nhưng gió nổi lớn và dữ dội quét ngang mọi thứ. Cây cối oằn oằn mình, bụi cát tung mịt mù.
Đám chiến binh Thú nhân nhận lệnh bí mật từ Thành chủ đang thực hiện công tác diệt trừ thú hoang trong bãi săn, vì đây là nhiệm vụ không thể công khai nên phải đợi đến trời khuya tối như bây giờ mới hành động. Song chẳng ngờ là thời tiết sẽ ẩm ương như bây giờ.
Công cuộc diệt trừ chỉ mới bắt đầu, số thú hoang bị xử lý còn chưa tiến triển đâu vào đâu đã bị cản trở bởi gió bão tung hoành. Tiếng cây cối xào xạc ồn ào vang lên, khiến đám chiến binh Thú nhân có chút nhiễu loạn, khó lòng phân biệt phương hướng của những con thú hoang ngửi được mùi nguy hiểm vội vàng bỏ chạy. Gió cũng thổi quá to khiến mùi đặc trưng cũng đám thú bị cuốn bay đi loạn xạ.
“Hôm nay có bão à?”
“Có lẽ sắp mưa rồi. Ngộ nhỉ, hôm nay tôi chẳng thấy có dấu hiệu nào báo rằng trời sẽ nổi bão.”
“Tôi biết điều này không nên nói, nhưng có khi nào là do chuyến săn này của chúng ta…”
“Tôi hiểu. Ý của cậu ta là biết đâu vị thần vĩ đại của chúng ta đang nổi giận…”
“Tất cả im lặng!!!”
Đám chiến binh Thú nhân đang tán gẫu sợ mất mật trước tiếng hét lớn từ phía Đội trưởng binh đoàn. Ông ta trẻ hơn Reagan nhưng tính về độ khắc nghiệt thì nhỉnh hơn hẳn gấp bội. Nếu biết đám chiến binh trong thời gian làm nhiệm vụ mà tán gẫu ngoài luồng như thế này, thể nào cũng bị cho ăn phạt một trận cực hình.
Walsh là tên đội trưởng khó tính và khắc nghiệt mà các chiến binh Thú nhân đang ám chỉ.
Hắn nhìn tiết trời xấu không có dấu hiệu khả quan nào, lòng nôn nao vì nhiệm vụ mà Thành chủ giao cho có thể bị trì hoãn. Với kẻ cầu toàn như Walsh mà nói thì đây không phải chuyện gì tốt lành.
“Thời tiết như thế này đúng là nằm ngoài dự đoán.” Walsh xoay người lại, khuôn mặt hằn nét nghiêm khắc có uy khiến đám chiến binh càng thẳng lưng, không dám động đậy gì cho dù gió mạnh quật mớ lông của chúng loạn hết cả lên. “Nhưng đừng tưởng như thế là các ngươi có thể thảnh thơi! Nhiệm vụ đã được giao ra thì không thể không hoàn thành. Ta không quan tâm các người thực hiện bằng cách gì. Dọn sạch bãi săn cho ta!”
“Rõ!!!”
Các chiến binh hô vang, như lấn át thanh âm răng rắc của rừng cây đang oằn mình trong gió bão, và tiếng ầm ầm của sấm rền. Walsh vừa gật đầu một cái, các chiến binh lập tức tản ra, những cái bóng vùn vụt chạy ào vào rừng thực hiện nhiệm vụ đã được giao phó mặc thời tiết gay gắt.
Vì Thành chủ, mọi thứ không màng.
Lần lượt từng kẻ một truy tìm theo dấu vết còn sót lại chưa bị bão táp phá hủy hay cuốn đi mà tìm ra ổ của những con thú hoang vô tri, vũ khí trên tay bén ngót và sắc lạnh hạ xuống, chém lìa sinh mệnh vẫn còn dồi dào của nó. Có những kẻ không thèm dùng vũ khí, cứ thế mà lấy móng vuốt và sức mạnh thuần túy xé toạc con mồi không biết tại sao mình phải chết.
Bỗng dưng, lúc này tình hình có chuyển biến đột ngột. Bão giật vẫn còn ở đấy, chứng kiến hành vi lạm sát của họ. Dưới đất chợt rung chuyển vài lần, cứ tưởng chỉ là ảo giác, nhưng ngay sau đó, một cơn dư chấn mạnh mẽ vồ tới không để ai kịp đề phòng. Cơn chấn động dữ dội lan rộng, đất cây bị xới tung, phía đồi núi cũng xảy ra một trận lở xúi quẩy vùi lấp vài tên chiến binh đang đi săn.
Walsh cùng toán đội của mình lập tức rút lui khi trận động đất còn đang hoành hành đầy giận dữ. Trong lúc chạy ra khỏi bãi săn dần biến thành mớ hỗn độn, Walsh bối rối trước tình hình khẩn cấp này. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Thành Jarrod từ trước đến nay chưa xuất hiện một trận động đất nào!
Walsh chợt nhớ đến lời tán phét bị mình xem là tầm phào của tên lính nọ.
“Tôi hiểu. Ý của cậu ta là biết đâu vị thần vĩ đại của chúng ta đang nổi giận…”
Thần linh đang nổi giận thật sao?
Rời khỏi bãi săn, Walsh phát hiện ra phạm vi động đất chỉ đang gói gọn trong phạm vi rộng thênh của bãi săn, bên ngoài vẫn không có hề hấn gì. Cho dù cơn bão vẫn đang quấy phá, khiến bầu không khí trầm lặng càng trở nên nặng nề.
Walsh quay đầu nhìn lại, cây cối lần lượt đổ rạp, cơn rung chấn của động đất bên trong cũng đang truyền lại âm hưởng tàn bạo khiến cõi lòng dâng lên cơn nôn nao lo sợ.
“Ngươi mau đi báo cáo với ngài Reagan, nhiệm vụ chưa thể hoàn thành.” Walsh nghiêng đầu ra lệnh với tên lính bên cạnh mình.
Tên lính gật đầu rồi ngay lập tức xoay người rời đi.
Walsh nhìn đăm đăm vào bãi săn không còn nguyên vẹn trong trí nhớ với vẻ mặt trầm ngâm, giờ đây, nó chẳng khác gì cái họng của con quái vật đang ngoác rộng và nuốt chửng mọi thứ vào bụng.
*
“Anh định làm trời nổi bão thế nào đây? Anh cũng đâu phải phù thủy.”
Sau khi bọn họ vào trong phòng riêng, cuộc trò chuyện trở nên dễ thở hơn khi không cần phải quá lo về sự giám sát bí mật của những kẻ giấu mặt. Có Ibrahim ở đây thì việc mình có bị nghe lén hay không chẳng khác gì trò muỗi. Nên là Saul đã hỏi thẳng vào vấn đề khi cánh cửa vừa đóng, Khan còn chẳng kịp ngồi xuống nữa là.
“Tất nhiên ta không phải phù thủy. Nhưng mà ta có đồ nghề của phù thủy.” Khan à một tiếng, rồi hắn bình tĩnh sửa lại. “Là Ibrahim có mới đúng, xin lỗi nhé Ibrahim!”
Ibrahim ở phía sau hắn gật đầu điềm đạm. “Của tôi cũng là của cậu chủ thôi, cậu chủ không cần rạch ròi quá làm gì.”
Ông Ibrahim nịnh hót thành quen miệng rồi thì phải, bây giờ Khan chỉ nghe vào tai phải rồi cho trôi tuốt ra tai trái hết.
“Có thứ gì có thể thay đổi thời tiết sao?” Saul vẫn chưa thôi thắc mắc.
“Chú ngữ, và một cái Chuông Điều Nhiên được yểm của phù thủy thôi.” Ibrahim chậm rãi trả lời, không một chút nao núng nào trước vẻ đề phòng của nhân vật chính.
Cậu ta ném tia nhìn sắc lẻm về phía Ibrahim. “Ông mang theo mấy thứ ma giáo đó làm gì?
Không chịu im lặng xem kịch, Lai cười khẩy bày tỏ thái độ khinh khỉnh của mình rồi lên tiếng giễu cợt. “Người ta mang thứ gì thì kệ người ta, miễn sao nó được việc. Vì cái quái gì mà ngươi cứ cắn mãi không nhả một vấn đề thế?”
Lại bắt đầu rồi. Cả hai người chẳng khác gì chó với mèo ấy nhỉ? À mà, nếu nghĩ kỹ lại thì Saul trông cũng rất giống một con mèo. Cứ thích vênh mặt kiêu ngạo với hắn, khác hoàn toàn Saul thiên sứ trước khi biến thành Saul chó điên. Nhưng kể cả bây giờ, trông Saul cũng không điên như hắn đã tưởng. Có chuyện gì với nội dung cốt truyện vậy? Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, Khan đã lắc đầu xua đi hình ảnh có tai mèo cực kì tội lỗi kia ở trong đầu. Giờ đâu phải là lúc nghĩ ngợi mấy chuyện tào lao này.
“Được rồi, bình tĩnh lại nào.” Khan lên tiếng điều đình bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng. “Thật ra thì ta cũng biết Ibrahim có nhiều thứ kỳ lạ lắm, cậu không thể nào biết hết được đâu. Dù sao thì… Ừm, cũng an toàn cả thôi mà.”
Thật ra thì Khan cũng hiểu được phần nào thái độ khó ở của Saul bây giờ. Trông cậu ta gay gắt thế âu cũng do thân phận vẫn còn mơ hồ chưa tỏ của Ibrahim, tuy rằng Saul đã biết được Ibrahim chính là Jonathan đi chăng nữa, nhưng Saul vẫn chưa chạm đến chân tướng như hắn. Đã thế Ibrahim còn sở hữu những thứ đồ của phù thủy, không phải là thứ mà ai cũng dễ dàng sở hữu.
Khan vẫn còn nhớ, bùa nguyền rủa của phù thủy rất lợi hại và đáng gờm. Có thể người không biết quỷ không hay mà hạ nguyền lên đối tượng được nhắm đến. Ai biết được trong những thứ đồ của phù thủy mà Ibrahim giữ trong tay có thứ nào đó tương tự bùa nguyền rủa hay không?
Saul hừ lạnh một tiếng, nhưng ít ra thì hắn cũng dỗ dành thành công rồi, trông cậu ta không có vẻ gì là muốn làm khó dễ gì nữa.
“Kế hoạch không có chi tiết này, anh mới thêm vào à?” Saul ngồi xuống phía đối diện, giọng lạnh tanh.
“Vì có một số yếu tố không chắc chắn.” Khan đáp qua loa, rõ ràng là chẳng muốn trả lời câu hỏi này.
“Vậy tại sao phải có bão mới được?” Saul có vẻ đã bắt đầu quen với tính cách này của Khan nên không gặng hỏi.
“Chỉ còn thiếu mỗi gió Đông để có thể sử dụng thân phận này một các thuyết phục.” Khan nở một nụ cười kín đáo, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng nguy hiểm. “Gió mạnh sẽ làm mùi hương mất phương hướng, sấm giật sẽ khiến tiếng động trở nên nhiễu loạn khó phân, và động đất… sẽ dậy lên lòng nghi ngờ.”
Saul khẽ giật mình trước tính toán cẩn thận của Khan, hắn ta lợi dụng thời tiết tự nhiên để tạo ra lợi thế hoàn hảo cho mình. Đứa con Thần linh xuất hiện, dị tượng xuất hiện. Thú nhân sẽ cho rằng đây chỉ là một sự trùng hợp hay chính là sự an bài của thần linh?
“Chuyện này có thể êm xuôi trót lọt cũng nhờ vào sự thiếu nhạy bén với ma thuật của Thú nhân thôi, gặp các chủng tộc khác lấy ma thuật làm cơ sở thì chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.” Khan chẳng hay biết Saul đang có suy nghĩ đề cao mình mà thong thả nhả lời khiêm tốn. “Có thể nói là do chúng ta may mắn đấy.”
“Anh đừng có cố tình vênh váo trước mặt tôi.” Saul nheo mắt lại, hậm hực bắt tội anh trai.
Khan ngỡ ngàng. “Hả? Ta đã làm gì?” Nhân vật chính dở chứng gì nữa vậy???
“Nếu có động đất, vậy bọn thú hoang sẽ thế nào đây?” Saul lạnh nhạt đưa chủ đề cuộc trò chuyện trở lại.
“Động đất phô diễn cho kẻ cần nhìn thôi.” Khan nhún vai. “Ta không đảm bảo đám thú hoang dã đó sẽ sống hết, nhưng chắc chắn sẽ không có nhiều thiệt hại.”
Chẳng có chuyện gì là chắc chắn cả. Mọi chuyện có thể sẽ có sai sót nếu lỡ như có biến số. Nhưng là con người mà, họ luôn cần nghe những gì họ cần nghe để tinh thần có thể yên ổn.
Saul gật đầu, vẻ mặt vẫn không có biểu cảm gì thay đổi nhưng Khan có thể nhận ra ánh mắt an tâm đó. Người không biết tình hình rõ ràng chắc sẽ tưởng cậu ta đang thương xót cho đám thú hoang kia mất.
“Nếu như bọn họ cho gọi anh thì anh sẽ làm gì?”
“Làm lừa đảo.” Khan trả lời tỉnh bơ.
“Nghĩ lại thì làm lừa đảo hợp với anh đấy.” Saul gật đầu lần nữa.
Khan không xem lời mỉa móc của Saul ra cái gì cả. “Được rồi, ta sẽ xem sẽ đó là lời khen.”
Sau đó, bầu không khí rơi vào im lặng.
“Hết việc rồi, sao ngươi còn chưa cút về phòng mình nữa đi? Cậu chủ còn phải ngủ sớm nữa.”
Lai lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc bằng một giọng gằn đầy khó chịu. Hễ nói chuyện với nhân vật chính là Lai sẽ có thái độ cục súc như thế này đây.
“Thế à?” Saul hờ hững liếc Lai một cái, nhưng giọng thì đều đều bảo với Khan. “Anh trai này, tôi cũng định đi ngủ sớm đây. Thật ra thì khoảng thời gian hai anh em chia tay cũng khá lâu rồi, sao không nhân cơ hội này bù đắp lại tình cảm em anh xa cách nhỉ?”
Điên thật, cái quái gì đang diễn ra vậy? Khan thật sự bàng hoàng với tình tiết đột nhiên bể ngoặt sang hướng không ngờ đến. Saul chập mạch ở đâu à?
Tạm thời bỏ qua việc cậu ta là nhân vật chính còn hắn là nhân vật phản diện trong cốt truyện thì vốn dĩ tình anh em của cả hai đã tồi tệ nát bét rồi. Việc gì phải bù đắp lại tình cảm anh em xa cách chứ? Bù đắp đến mức độ không còn suy nghĩ giết hắn nữa là đủ lắm rồi, hơn nữa thì không cần đâu, thật đó!
“Không, ta nghĩ…”
Khan muốn nói gì đó thì Saul đã đứng dậy lôi trong tủ một cái gối, động tác nhất quán cực kì tự nhiên, như thể đã có ý định này từ trước. Khan cứng họng nhìn cái gối trên tay nhân vật chính.
Bỗng dưng, trên môi Saul nở một nụ cười quen thuộc. Chính là nụ cười thiên sứ đã mất tích bấy lâu. “Lâu rồi chúng ta không ngủ chung nhỉ, anh trai?”
Khan bắt đầu nghĩ có khi nào mình đang gặp ảo giác rồi không thì Lai bất ngờ rú lên một tràng dài đinh tai.
“Tên khốn!!! Ta không cho phép ngươi ngủ chung với cậu chủ!!!”
“Một con chó như ngươi thì có quyền gì? Ta là em trai của cậu chủ ngươi đây này!”
“Mặc xác ngươi là ai, ta không cho phép ngươi đụng vào cậu chủ! Đừng có mà mơ!!!”
“Ta cần ngươi cho phép sao? Nhiệm vụ của chó là canh cửa, mau cút ra ngoài.”
“Ta là sói chứ không phải chó!!! Ngươi mới là người phải cút đi đó tên khốn!!!”
Khan đứng giữa trận cãi nhau kịch liệt của một người một thú không có dấu hiệu ngừng lại, vẻ mặt của hắn hiện lên sắc thái chỉ muốn chết đi cho xong.
Ông già Ibrahim chết tiệt lại nhanh chân lỉnh đi mất dạng rồi!
* * *
Chương này giải trí chút để chương sau tới công chuyện ạ.
Mong là mọi người không thấy chán hihi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!