Anh Trai Nhân Vật Chính - Chương 4: Người Anh Trai Tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Anh Trai Nhân Vật Chính


Chương 4: Người Anh Trai Tốt


Khan không rõ khi nào nhân vật chính sẽ thức tỉnh – hay nên nói là chính thức tái sinh và cốt truyện cũng bắt đầu di chuyển theo bánh răng của nó – nhưng hắn nhắm chừng thời gian cũng không còn lâu nữa. Vì theo nội dung ban đầu, khoảng thời gian Khan chết là lúc nhân vật chính đang suy nghĩ về chuyện gia nhập một đội lính đánh thuê. Sau đó, nhóm đánh thuê nhận một nhiệm vụ xâm nhập dò đường trong khu rừng Osborn. Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, nhân vật chính nhớ lại toàn bộ ký ức kiếp trước.

Nhưng, vẫn còn điều mà Khan hiện tại đang thắc mắc. Rằng, Khan thối nát trong nội dung gốc cuối cùng sẽ sống lại thật sao? Dù sao thì tiểu thuyết Huyền Thoại Tái Sinh do em gái hắn viết cũng chưa hoàn thành. Sau khi hắn chết, nó đã hoàn thành bộ truyện hay chưa hắn cũng chẳng thể biết được. Vì thế, ai dám chắc liệu sau này Khan có phải chủ mưu đứng đằng sau ở phần nào đó trong chuỗi hành trình trở thành huyền thoại của nhân vật chính hay không?

Mà sao cũng được, ít ra hắn vẫn biết được cái kết là nhân vật chính không chết.

Hắn phải bảo vệ bản thân cái đã.

“Cậu đi có một mình?”

Khan nhìn lại thời trang thảm hại của nhân vật chính còn dính rõ bụi bặm đường sá. Cậu ta phi ngựa như điên tới đây à? Nếu nhân vật chính thật sự không quay trở về thì tuyệt vời. Saul bây giờ vẫn còn khao khát tình thân, sẽ dễ thu phục hơn rất nhiều nếu mình quan tâm cậu ta một chút.

“Vâng, em đã chạy tới đây. May mà anh không sao.” Saul nở nụ cười an tâm, không có chút giả dối.

Khan nghe xong thì hơi ngẩn ra. Hắn quên mất là Saul bị cả cha mình và anh trai ghét bỏ, vậy thì sẽ chẳng có ai dám cả gan cảm thông hay đồng cảm công khai mà giúp đỡ Saul cả. Cứ thế mặc cho cậu ta một mình gặm nhấm nỗi cô đơn. Mặc cho cậu ta cố gắng đến ngày tuyệt vọng và ra đi.

Sẽ không có ai cấp ngựa cho Saul nếu cậu ta cần, dù là chuyện gì đi chăng nữa. Cậu ta cũng chẳng có tiền đâu mà mua riêng cho mình một con ngựa.

Khoan đã.

“Cậu nghe tin ta bị bắt cóc sau đó chạy một mạch tới đây?” Khan nhíu mày hỏi. “Chỉ bằng hai chân?”

“Vâng…” Saul thều thào trả lời, mặt mày ái ngại nhìn điệu bộ mặt nhăn mày nhíu của Khan. “T-tại quản gia không…”

“Không đưa cho cậu một con ngựa kể cả họ biết là cậu đang muốn đi cứu ta, phải không?”

Khan nhìn vẻ im lặng cúi đầu của Saul thì xem như là thừa nhận.

“Ha…” Khan thở dài thành tiếng.

Hắn bất cẩn quá rồi. Xem ra không chỉ mỗi nhân vật chính muốn hắn chết, mà có kẻ trong gia tộc này cũng muốn hắn đi đời nhà ma nữa. Suy xét kỹ lại thì bây giờ hắn có thể hiểu tại sao bọn lính chỉ đi tìm hắn ở trong thị trấn mà không mở rộng tìm kiếm bên ngoài. Dường như chúng chỉ cố tình làm rùm beng lên cho người bên ngoài thấy là gia tộc Evangeline rất xem trọng Khan, nhưng mục đích thật sự thì…

Có lẽ hành động của bọn Cole khi bắt cóc Khan cũng không phải do bọn nó có chủ đích ngay từ đầu. Nếu có ai đó đã thúc đẩy dục vọng của bọn Cole và vẽ ra một con đường mà tên chủ mưu đứng đằng sau muốn thì sao?

Nhưng mà anh yên tâm, Khan rồi sẽ được Bá tước Evangeline hồi sinh thôi mà. Chỉ là Khan sau đó không còn là con người nữa, nhưng được sống chẳng phải đã tốt rồi sao?

Xem ra con em gái của mình cũng biết sử dụng đầu óc cho ra trò.

Vậy thì chẳng lẽ là… Bá tước Evangeline – cha của nhân vật chính và hắn kiếp này? Ông là một người cha hiền từ với Khan nhưng vô cùng khắc nghiệt với Saul. Nhưng nếu vội nghi ngờ thì phán đoán của hắn sẽ có thể chệch hướng.

Song, đây cũng là cơ hội tốt.

“Saul này.” Khan tự nhiên gọi tên nhân vật chính mà không có chút khó khăn nào, như thể hắn đã gọi rất nhiều lần, chẳng khác gì cả hai là anh em tình thương mến thương thật sự.

“Vâng!” Saul giật mình kêu lên.

Phản ứng này, nếu có đá ma pháp ghi hình ảnh ở đây thì hay rồi. Có gì quay lại rồi sau này cho nhân vật chính đã thức tỉnh xem. Và… cậu ta sẽ nổi điên lên rồi giết mình.

Kẻ khôn không chơi dại, hắn nên chỉnh đốn lại bản thân thôi.

“Anh có thể nhờ cậu giúp chuyện này không?” Khan mỉm cười thánh thiện. Gương mặt này của hắn không quá khác biệt so với kiếp trước, nếu có thì chắc là lúc hắn cười thì vẻ mặt sẽ càng trông vô hại, hiền lành. “Hình như có kẻ đang muốn anh trai cậu phải chết.”

“Cái gì?!” Saul ngạc nhiên, ngay lập tức khuôn mặt thay đổi thành vẻ giận dữ. “Là ai? Anh có biết không?”

Bấy giờ, Saul vẫn còn xem Khan là gia đình, dẫu cho có bị anh trai mình ghét bỏ. Cậu sẽ không chấp nhận việc ai đó động vào gia đình hay bạn bè của cậu. Tuy rằng bây giờ, cậu chưa có bạn bè nào thật sự vì luôn bị Khan thối nát quấy phá.

“Anh không rõ.” Khan lắc đầu, trưng ra vẻ mặt lo lắng. “Chỉ là trong lúc bị bắt cóc, anh có nghe bọn nó bàn bạc qua lại về chuyện sẽ giết anh và nhận được tiền, hình như bọn chúng gọi kẻ đó là ông chủ… Bọn chúng bảo nhau là dù có chuyện gì, ông chủ cũng sẽ lo cho tương lai bọn chúng sau này được sung sướng, nên cứ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi chuồn là được. Nên anh mới biết tất cả chuyện này chỉ là một kế hoạch để anh có thể yên ổn đi vào quan tài.”

“Vậy chúng ta nên tóm cho bằng được lũ bắt cóc đó rồi tra khảo chúng để lấy thêm thông tin.” Saul nghiêm túc nói. “Không biết chừng sẽ có manh mối của kẻ đầu sỏ.”

Khan gật đầu tán thành với nhân vật chính, trong lòng thầm nghĩ: Hoặc là chỉ tóm được mấy cái xác.

heo như cốt truyện ban đầu, nếu Khan chết thì kế hoạch của kẻ chủ mưu sẽ diễn ra suôn sẻ. Nhưng hiện tại hắn vẫn sống sót khỏe mạnh. Vậy là kế hoạch của hắn ta cũng đi tong, kết cục của bọn Cole chắc chỉ có cái chết thôi. Kẻ dám cả gan lập mưu giết chết Khan – một Tử tước, đứa con trai của Bá tước – thì sẽ tốt lành đến mức độ nào?

“Trước đó anh đã căn dặn binh lính đi bắt bọn chúng về, nếu chịu lùng soát thì chắc sẽ tìm thấy bọn chúng ở trong rừng hoặc chúng sẽ chạy xuống làng Olga ở phía Tây, xuôi theo đường mòn rời khỏi phạm vi quản lý lãnh địa của Evangeline.” Khan tỏ ra ảo não nói. “Nhưng anh cũng không dám tin tưởng vào người nhà mình nữa.”

“Ý anh là…” Saul hạ giọng, đôi mắt cậu ánh lên nét nghi ngờ.

“Ừ, anh nghi ngờ kẻ chủ mưu có thể là người trong gia tộc Evangeline. Hoặc là kẻ có liên hệ mật thiết.” Khan quả quyết nói.

“Nhưng… tại sao?”

Khan lắc đầu, tỏ ý rằng mình cũng không biết. Mà thực ra hắn không biết thật. Trong tiểu thuyết, tất cả đều đi theo góc nhìn thứ nhất của nhân vật chính nên thông tin về Khan hay gia tộc Evangeline cũng không có gì rõ ràng hơn ngoài phông nền quá khứ đầy đau thương. Khi biết Khan đã chết, Saul đã tìm hiểu về cái chết của anh mình, cũng như dò la ra được gã Cole là kẻ cầm đầu. Nhưng hơn hết là tin tức cậu bị gạch tên ra khỏi gia phả nhà Evangeline. Đó là lúc Saul hoàn toàn tuyệt vọng, đồng thời trong thâm tâm Saul cũng muốn cắt đứt sợi dây kết nối mà cậu chủ động buộc vào với gia tộc Evangeline cùng vô vàn hy vọng đã bị phá vỡ.

Khan cũng thử nghĩ về chi tiết này, như lúc hắn thắc mắc về nội dung cốt truyện. Nhưng không có tiếng lật sách nào trong đầu hay thời gian bất giác trôi chậm đi và giọng của em gái hắn vang lên.

“Cảm ơn anh.” Saul thình lình lên tiếng.

Khan ngạc nhiên.

“Vì điều gì?”

Hắn hiển nhiên biết là vì cái gì.

“Cảm ơn anh đã tin tưởng em.” Saul cười tươi tắn, hai mắt cậu tràn ngập niềm vui.

Hắn sai rồi. Nhân vật chính mới là kẻ có nụ cười thánh thiện nhất, hắn chẳng là cái đinh gì cả.

“Không, anh cũng phải xin lỗi cậu.”

Khan đứng dậy, gập người và cúi đầu trước Saul.

“Saul, anh xin lỗi cậu vì suốt thời gian qua… Anh…” Hắn run rẩy nói ra từng từ.

Xem nào…

“A-anh đừng làm vậy!” Saul vội bước tới, nắm lấy vai hắn chỉnh lại tư thế cúi đầu gập lưng của hắn hiện tại. “Không cần đâu ạ!”

Khan cũng xuôi theo động tác của Saul mà đứng thẳng người lại, hắn không làm màu mà khom người cúi đầu tiếp làm gì. Nhưng đã diễn thì vẫn phải diễn cho tròn vai. Từng một thời làm diễn viên đóng thế ở kiếp trước, tuy rằng cũng chỉ đóng một vài vai phụ không to tát gì nhưng hắn vẫn có thừa kinh nghiệm diễn xuất. Nếu hắn đẹp trai hơn thì kiếp trước hắn tự tin mình có thể làm nhân vật chính luôn rồi.

“Cậu mới là người đừng làm như thế.” Khan thở dài. “Cậu đã suýt chết một lần, có cảm giác như anh vừa được tặng lại một cuộc sống mới vậy đó. À không, đích thực là thần linh đã tặng cho anh cuộc sống mới mà. Anh nhận ra trước kia mình đã tồi tệ như thế nào, đã thối nát ra sao. Saul à, từ nay về sau, anh sẽ chuộc lại lỗi lầm của mình. Mong cậu sẽ tha thứ cho thằng anh trai khốn kiếp không làm tròn bổn phận này.”

Tha thiết vậy đã đủ chưa nhỉ? Khan nghĩ là đủ rồi, hắn không muốn nói mấy lời nổi da gà này thêm nữa.

“Anh… không cần đâu mà…” Saul lúng túng nói.

Khan lập tức cắt ngang.

“Cậu không cần nói thêm gì nữa. Anh sẽ trở thành một người anh trai tốt. Hãy cứ để thời gian chứng minh tất cả.”

Nếu còn nói nữa là hai bên sẽ đá qua đá lại tới sáng mai, hắn không dư hơi diễn xuất đến thế.

Saul thấy Khan xoay người đi, tỏ vẻ không muốn nói thêm gì về vấn đề này nữa. Cậu cũng im bặt.

“Hiện tại anh cũng chỉ tin tưởng một mình cậu thôi.” Khan xoay người lại, nghiêm túc nói với nhân vật chính. “Saul, cậu có thể đi tìm bọn bắt cóc giúp anh không?”

Rất có thể bọn chúng chỉ còn cái xác, nhưng để nhân vật chính ra tay cũng là chuyện tốt. Ít ra hắn cần phải nhanh chóng xây dựng niềm tin với nhân vật chính. Tốt nhất là vững chãi đến mức khi Saul thật sự thức tỉnh thì sẽ niệm tình anh em mà không hạ kiếm xuống cổ hắn.

“Vâng!” Saul gật đầu, nghiêm túc nói. “Anh cứ tin ở em.”

Sau đó, Saul bừng bừng khí thế mà rời khỏi phòng.

Khan thả người nằm trên giường, bộ dạng chán chường và èo uột không khác gì con ốc sên. Trong đầu hắn đang sắp xếp một số vấn đề, hiển nhiên điều cấp bách nhất là vấn đề tái sinh của nhân vật chính. Nó sẽ diễn ra vào lúc nào? Trong tiểu thuyết, sau khi đi hết tiền truyện – cũng như là kiếp trước của nhân vật chính – thì nội dung tiểu thuyết chính thức bắt đầu khi nhân vật chính mở mắt và thấy bầu trời mây cùng đồng đội của mình là nhóm lính đánh thuê đầu tiên cậu gia nhập khi rời khỏi lãnh địa của Bá tước Evangeline.

Thời gian chính xác hắn không rõ, nhưng chắc sẽ nhanh thôi.

Trong những việc làm giúp xây dựng lòng tin với nhân vật chính còn có cả phần thưởng nữa. Đi trước cốt truyện là một mạo hiểm lớn. Nhưng để giữ mạng thì hắn phải làm chuyện mình nên làm thôi.

Nhân vật chính không thể chết được. Ít ra là hiện tại.

Bên trong người của Saul được yểm ma thuật phong ấn ma lực, đây là kết quả mẹ của nhân vật chính làm ra để che giấu sức mạnh cũng như thân phận của cậu. Ngoài tác dụng phong tỏa sức mạnh thật sự của nhân vật chính, nó còn là tầng bảo vệ mạnh nhất có thể giữ cho nhân vật chính một mạng khi cái chết đang túm gáy cậu ta. Một khi ma thuật phong ấn bị yểm vỡ nát, sức mạnh thật sự của nhân vật chính sẽ được giải thoát.

Nhưng để phong ấn bị vỡ thì rất tốn sức, hiện tại ở nơi này cũng không ai có khả năng khiến Saul gặp nguy hiểm tính mạng được. Vậy chỉ còn cách phá giải nó.

Hắn không thể phá giải phong ấn, vì hắn cũng là một kẻ vô năng không có duyên với ma lực. Nếu lúc này có tên pháp sư thiên tài Alessandro ở đây thì chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều.

Bây giờ tên thiên tài đó đang ở đâu nhỉ? À, hình như là…

Hai mắt trĩu nặng, mí mắt như đeo chì mà khép lại. Suy nghĩ của Khan bắt đầu mơ hồ dần. Hôm nay hắn bị bắt cóc rồi phải đối mặt với sói, sau đó cuốc bộ đường dài ra khỏi rừng để về thị trấn. Một ngày mệt mỏi khiến hắn chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau đó, hắn nằm mơ.

Hắn mơ thấy mình vừa đi làm đã bị em gái kéo lại liến thoắng nói tràng giang đại hải gì đó.

– Anh, anh! Em quyết định sẽ viết tiểu thuyết đó!

– Tính viết tình cảm nhắng nhít gì?

Thật lạ, trong mơ, khung cảnh diễn ra quen thuộc vô cùng, nhưng khuôn mặt của em gái cứ lờ mờ không nhìn rõ.

– Không hề, em quyết định viết một quyển tiểu thuyết giả tưởng phiêu lưu! Anh có muốn làm nhân vật chính không? Em sẽ đặc cách cho, chỉ cần anh cho em đi hoạt động ngoại khóa với lớp vào tháng sau là được!

– Không.

Trong mơ, hắn lạnh lùng gạt phắt đi.

– Đi cái con khỉ.

– Đi mà anh hai! Em đảm bảo sẽ mang đủ thuốc nè, sức khỏe của em bây giờ cũng tốt hơn rồi. Anh thấy tháng này em cũng có vào bệnh viện nữa đâu. Em khỏe hơn nhiều lắm rồi, cho em đi đi nha! Em sẽ cho anh làm nhân vật chính!!!

Không nhìn rõ mặt em gái, nhưng hắn như biết rõ con bé đang rưng rưng nước mắt hòng dùng khổ nhục kế để hắn mềm lòng mà đồng ý. Song cái kế khổ nhục của nó hoàn toàn vô hiệu với hắn.

– Không là không.

Hắn kiên quyết không thỏa hiệp, đập tan mọi hy vọng trong mắt con bé. Con bé rất muốn đi. Hắn biết thừa, nhưng hắn khi đó lại sợ hãi. Sợ rằng sẽ có gì bất trắc xảy ra, dù chỉ là một bất trắc nhỏ đi chăng nữa thì nó cũng có thể khiến cho Tử thần có cơ hội bắt mất em gái của mình đi.

Hắn sợ điều xấu nhất có thể xảy ra, cho nên hắn muốn giảm thiểu tất cả khả năng tồi tệ nhất dẫn đến chuyện đó. Và rồi hắn như thể trở thành kẻ ác, một người anh lạnh lùng chỉ biết cấm đoán.

– A-anh… anh là đồ hách dịch! Em cóc cho anh làm nhân vật chính nữa, em sẽ cho anh làm nhân vật phụ!!! Em sẽ cho anh chết không toàn thây! Đồ hách dịch!!!

Hắn quay lưng bỏ đi trong tiếng hét bức xúc của em gái. Nhưng hắn thật sự không muốn bỏ đi. Hắn muốn ở lại dẫu biết rằng đây chỉ là một giấc mơ, hắn muốn nhìn kỹ mặt con bé, hắn muốn nói là mày muốn đi đâu cũng được, tao sẽ đi theo mày. Tất cả ước muốn của hắn đều sụp đổ khi giấc mơ bỗng chốc rã rời, tan vỡ.

Khan giật mình tỉnh giấc.

Hắn uể oải ngồi dậy, bụng đang réo ầm ĩ lên vì đói. Khan nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ chưa kéo rèm. Trời đang sập tối. Cả người không còn chút sức lực, hắn chậm chạp rời khỏi giường như người mất hồn.

“Không biết giờ nó sống thế nào rồi.” Hắn lẩm bẩm tự hỏi, và cũng biết rõ là không có ai trả lời được. Kể cả bản thân.

Kiếp trước, hắn chỉ quan tâm mỗi em gái mình và tiền.

Kiếp này, hắn không còn em gái nữa, nhưng có rất nhiều tiền.

Khan nhìn lòng bàn tay mình.

“Xem ra Khan chính là nhân vật phụ chết không toàn thây mà nó gắn cho mình để trả thù.” Hắn rời khỏi phòng mình. “Thù báo được rồi, nó mà biết chắc sẽ vui lắm đây.”

Ngoài hành lang không có ai cả. Khan lững thững đi xuống sảnh chính thì gặp người hầu đang dọn dẹp. Họ thấy Khan xuất hiện liền hoảng hốt khom người chào chủ nhân với vẻ mặt ái ngại, có kẻ còn mang theo cái nhìn khinh thường. Khan không quan tâm, hắn thong dong đi ra đến cửa. Rồi như dự đoán, hắn thấy con sói đang nằm dưới bậc thềm. Nó thấy Khan xuất hiện liền ngẩng đầu, đuôi phe phẩy nhiệt tình như chó nhà thấy chủ.

Con sói này thông minh không phải dạng vừa. Khan có chút nghi ngờ con sói này có liên hệ gì đó với tộc Thú nhân.

Trong tiểu thuyết giả tưởng thì không thể không có sự tồn tại của nhiều chủng tộc. Nhân loại là chủng tộc đông dân nhất, trong khi đó Long tộc có số lượng ít nhất, và Thú nhân là tộc đông dân thứ hai.

Thú nhân là cách gọi chung của con người và vẫn chia thành từng tộc riêng tùy theo giống loài. Với con sói này thì chắc sẽ gọi là tộc Sói. Nhưng nó chỉ là một con sói bình thường, không thể biến hóa thành người, không có linh tính và trí khôn bậc cao thì cũng không thể xếp vào hàng ngũ của tộc Sói được. Con sói đó vẫn ở vị trí động vật hoang dã.

Song vẫn có một cách để thú hoang dã có đủ điều kiện trở thành Thú nhân.

“Mình có nên học tập các nhân vật chính chuyển sinh thu thập đàn em không nhỉ?” Khan nở nụ cười vô hại, ngắm nghía con sói đang vẫy đuôi nhìn mình bằng dáng vẻ hiền lành. “Sói à, mày muốn một cái tên không?”

Hắn cần phải sử dụng Thần Ngữ. Tất nhiên, không phải là Thần Ngữ mà ban đầu hắn sử dụng.

Khan nhớ có một cụm từ Thần Ngữ trong Huyền Thoại Tái Sinh sẽ cứu vớt được tình hình hiện tại của mình. Đó cũng là cụm từ mà nhân vật chính đã sử dụng để giúp một con quái vật thức tỉnh, có được trí khôn bậc cao và tiến hóa. Theo cách nói của thế giới này thì đó có thể gọi là…

Sự ban phước của thần linh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN