Anh Trai Nhân Vật Chính - Chương 50: Anh Trai Bất Đắc Dĩ Làm Chương ha
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Anh Trai Nhân Vật Chính


Chương 50: Anh Trai Bất Đắc Dĩ Làm Chương ha


Trở về khách sạn, Lai đã chạy ra đón hắn như chó đón chủ mỗi khi về nhà. Khan cùng mọi người lên tầng phòng của mình vừa nói qua một số thủ tục của buổi đấu giá ngầm kia. Cho đến khi đứng trước cửa phòng của mình, Khan vặn tay cầm cửa và mở ra. Trong khoảnh khắc ấy, hắn lập tức bị đẩy ngã bởi hai đứa nhóc sinh đôi. Cứ như chúng nó đã chực chờ sẵn ở cửa để nhảy bổ vào người Khan. Sự việc xảy ra quá nhanh chóng, đến Ibrahim và Saul cũng không kịp phản ứng.

“Cậu chủ!” Elijah hốt hoảng gọi hắn.

“Chủ nhân!” Lai thì gào lên như bị cắt tiết.

Lai đỡ Khan ngồi dậy với động tác nhanh nhẹn hơn cả Ibrahim. Mà thật ra ông ta cũng không có ý đỡ hắn ngồi dậy đâu, muốn đứng xem kịch cho thỏa lòng đây mà.

“Chết tiệt!” Saul lẩm bẩm gì đó rồi hùng hổ đi tới, hai tay túm gáy áo của hai đứa nhóc nhấc lên.

Khan được giải thoát thở phào một cái.

“Cha ơi!”

“Cha!”

Hai đứa nhóc đó cố vùng vẫy khỏi tay Saul, tay và chân khua loạn xạ, mắt thì vẫn hướng về phía Khan, nũng nịu gọi như con trai đang nhõng nhẽo với ba mẹ của chúng. Một đứa diễn kịch thì thôi, giờ đứa còn lại cũng hăng hái muống dựng tuồng là thế quái nào? Khan chẳng biết nói gì hơn.

“Nếu anh ta là cha của hai đứa chết tiệt nhà mi thật thì ta là chú đấy. Gọi thử xem.” Saul liếc hai đứa bằng ánh mắt có thể đóng băng người khác.

Hai đứa sinh đôi đó nhìn nhau, rồi giọng nói vô cảm của tụi nó đồng thanh thốt lên, không lấy lệch nửa nhịp.

“Đồ phiền phức.”

Khan thề, mình có thể cảm nhận được sát khí của nhân vật chính như hóa thành thực thể xử lý cặp sinh đôi này. Nếu mà hắn cứ im lặng thì sẽ có án mạng xảy ra mất.

“Ibrahim…”

Ibrahim đang đứng ở một bên hả hê xem kịch như mọi khi, nghe tiếng cậu chủ gọi mình là ông ta lập tức bày ra bộ dạng nghiêm nghị và cung kính đợi nhận lệnh.

“Tắm rửa cho hai nhóc này đi.”

Cả người Ibrahim cứng đơ, vẻ mặt ông ta hiện ra nét ngạc nhiên trong thoáng chốc. Đúng là khoảnh khắc đắt giá đấy.

“Gì… ạ?”

Cũng phải, ông ta là một Chúa Quý ngạo nghễ, bây giờ lại bị ra lệnh tắm rửa cho hai đứa nhóc… Hắn có hơi quá đáng không? Nhưng mà hắn chẳng thể giao cho ai nhiệm vụ này được.

“Tôi tin ông mà.” Khan nghiêm túc. Còn lại đều không đáng tin. Có khác gì mấy đứa con nít lớn xác đâu.

“Phải nhất định là tôi sao cậu chủ…” Ibrahim thở dài hỏi lại.

“Sao vậy ông già, muốn trái lệnh chủ nhân hả?” Lai hằm hè nhìn Ibrahim. Cho dù được Ibrahim trực tiếp chỉ dạy chẳng khác gì người thầy dẫn đường cho học trò của mình, nhưng cậu ta chẳng có chút xíu niềm kính trọng thầy trò nào với Ibrahim.

“Tất nhiên là không.” Ibrahim lạnh lùng liếc Lai một cái, ông ta cúi đầu đi tới ôm lấy hai đứa nhóc từ tay Saul. Trước khi cậu ta xử lý hai sinh linh bé nhỏ này. “Nhưng ta nghĩ mình đã dạy dỗ quá nhẹ nhàng với con chó xấc láo nào đó rồi.”

Lai lè lưỡi trêu sau lưng Ibrahim một cách đắc thắng.

“Cha!!!”

Cặp sinh đôi lại vùng vẫy, tay vươn ra muốn với tới người Khan. Nhưng Ibrahim đã nhanh chóng giữ chặt lại, và khiến tụi nó ngoan ngoãn chỉ bằng một câu.

“Nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì cha của hai đứa sẽ không quan tâm đến hai đứa nữa đâu. Vậy cũng được phải không?”

Khan nhướng mày nhìn hai đứa nhỏ im lặng không động đậy, để Ibrahim đưa đi vào phòng tắm. Khan bảo Lai lấy bộ quần áo trẻ con đã mua về đưa vào cho Ibrahim rồi ngồi vào trường kỷ để chờ đợi.

Nói đúng hơn là để suy nghĩ.

Tại sao hai đứa nhỏ cứ nhất định gọi mình là cha?

Tại sao màu tóc của tụi nó cũng là màu trắng đen? Cả đồng tử hai màu dị biệt đó nữa.

Có sự trùng hợp rùng mình nào đó lởn vởn đâu đây khiến hắn phải cảnh giác.

Hắn sẽ hỏi kỹ hai đứa nhóc đó, và cả Kahan nữa.

“Elijah, sao cậu lại chọn cây quyền trượng này?” Tạm gác những nghi vấn kia sang bên, Khan chỉ vào cây quyền trượng màu trắng mà Elijah ôm khư khư bên người vá cất giọng hỏi. Cậu ta thật sự rất quý trọng nó.

“T-tôi… không biết nữa…” Elijah giật mình, cậu ta lúng túng trả lời bằng thái độ hoang mang như đứa trẻ lạc đường. Song lại rất rõ ràng về mục tiêu của mình. “Nhưng mà… nhất, nhất định phải là nó ạ…”

Tay của Elijah siết chặt cây quyền trượng, cậu nói rất rõ ràng.

“Nó đã kêu gọi tôi.”

Khan xoa cằm, hắn nghiêng đầu nhìn cây quyền trượng màu trắng trong tay Elijah, “Vậy cậu có chắc mình có thể sử dụng cây quyền trượng đó không? Theo như lời cô gái Thú nhân kia thì cây quyền trượng này rất khó sử dụng.”

Nếu như không sử dụng được nó, thì cây quyền trượng này có chọn Elijah hay là Elijah chọn nó cũng vô dụng.

Elijah nghe Khan hỏi mà giật cả mình, dường như lúc này cậu ta mới nghĩ tới điều này.

“Tôi… tôi sẽ thử…”

“Khoan đã!” Saul đột ngột lên tiếng. “Có thử thì ra ngoài mà thử. Lỡ nhìn xảy ra tình trạng phản ma lực thì chỗ này cũng xong.”

Elijah gật đầu lia lịa. “T-tôi hiểu rồi, tôi sẽ… sẽ tìm chỗ vắng người để thử.”

“Lai, đi theo bảo vệ Elijah.” Khan thấy Saul nói rất có lý, nhưng hắn cũng không quá an tâm khi để Elijah đi một mình.

“Vâng, chủ nhân!”

Elijah chỉ muốn thử nghiệm ngay lập tức, vì nếu như cậu thật sự không thể sử dụng được nó thì cũng có thể đến Wegmans đổi một cây khác. Chỉ là đổi một cây khác thì phải hơn mệnh giá của món trước đó. Cậu không muốn cậu chủ phải tiêu pha vì mình nên Elijah mong rằng mình có thể kiểm soát được cây quyền trượng này. Ngay cả việc phái Lai đi theo bảo vệ mình đã chứng tỏ sự quan tâm của cậu chủ, đâm ra cậu càng phải cố gắng cải thiện thực lực của mình vì cậu chủ!

Elijah mang tâm trạng hừng hực khí thế chiến đấu mà rời đi cùng Lai.

Sau đó, cả phòng chỉ còn lại mỗi Saul và Khan.

Mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì nếu như Saul không nhìn chằm chằm hắn mãi.

“Cậu… có điều gì cần nói hả?”

Rõ ràng là thế còn gì? Cậu ta muốn nói gì đó nhưng không lên tiếng ngay, gần như là đợi hắn mở lời vậy.

“Anh không lo chuyện ở… lãnh địa sao?” Một lúc lâu Saul mới thốt ra từ lãnh địa.

Khan nghĩ mình có thể hiểu sự ngập ngừng của cậu ta. Thật khó khăn để gọi nơi đó là nhà sau hai kiếp.

“Ý cậu là những gì Carter đã báo cáo chuyện ở lãnh địa à?” Khan nghiêng đầu, để thái dương dựa lên nắm tay của mình. Đồng tử bắt được cảnh tượng hình xăm con rắn đang chuyển động trên tay mu bàn tay. Saul cũng để ý tới nó, rồi điểm giữa hai lông mày cậu nhíu chặt lại.

Phải rồi, chuyện ở lãnh địa.

Khan nhớ lại lúc mình bước vào trụ sở Thông tin của Bồ Câu Mỏ Xanh. Như đã dự đoán, trong hòm thư ma thuật đầy ắp thư tín của Carter gửi về. Nếu bọn họ có bồ câu giao liên ma thuật thì thư tín sẽ gửi về tận tay Khan, nhanh hơn nhiều với cách thức đi tới trụ sở Thông Tin như thế này. Song, ban đầu Khan không nghĩ sẽ có nhiều thư tín gửi về nên việc mua một bồ câu giao liên ma thuật khá là hoang phí.

Mà… chuyện ở lãnh địa thì cũng đáng phải bận tâm đây.

Theo như Carter báo cáo thì sau khi hắn thừa kế tước vị của cha, một số họ hàng xa cũng nhắm đến gia sản của Bá tước. Mang ảo tưởng nghĩ rằng hắn còn trẻ người non dạ, thậm chí là ham chơi mà muốn lừa lọc chút tiền của. Đem tới nhiều hợp đồng kinh doanh nhìn vào là biết đầy lỗ hổng và bất khả thi. Nếu như hắn chấp nhận đầu tư là chỉ có nước mang nợ.

Thêm cả việc hắn rời lãnh địa không phải là chuyện bí mật, Carter đang phải đương đầu với những con cáo già mang trên mình chức danh quý tộc nhưng bên trong đều mục nát không ra gì. Carter đã phải trì hoãn những lời lăng mạ và uy hiếp về việc đầu tư bất lương do bên họ hàng, nhưng sợ thời gian không kéo dài lâu được và mong rằng hắn sẽ nhanh chóng trở về. Còn lại là giấy tờ mà Khan nhờ Carter hoàn thành và thực hiện cần được ký tên đóng dấu để thông qua.

Nhà xưởng đã được xây theo yêu cầu của Khan trước khi rời đi, các pháp sư mà họ tuyển dụng vẫn đang làm việc tốt. Họ gần như chẳng quan tâm đến việc Khan đã bỏ đi đâu, mà chỉ làm việc theo những gì đã ký kết theo khế ước. Tình hình này tốt hơn dự kiến nên Khan khá hài lòng.

Sau đó, Khan viết thư nhờ Carter cố gắng níu kéo thời gian thêm một chút. Chậm thì một tháng nữa họ sẽ về. Nhanh thì chỉ trong tuần này thôi. Mà nếu là trong tuần thì đồng nghĩa với việc họ sẽ dùng phép dịch chuyển không gian để trở về lãnh địa.

Nếu thế thì hắn lại tốn thêm khối tiền…

“Đám họ hàng đó chẳng làm nên trò trống gì đâu.” Khan vẫn nhớ tính cách và con người của họ hàng nhà mình, chỉ là một đám quý tộc thích trục lợi. Sẽ chẳng dám làm ra chuyện gì lớn.

“Trong đám họ hàng đó có bác Tobin.” Saul nhìn Khan bằng ánh mắt dò xét.

Bác Tobin – Tobin Campbell? Khan cố gắng động não để nhớ ra người họ hàng này, là người bên nhà mẹ của Khan, một ông già mập mạp, rất thích uống rượu và chơi bài bạc. Hình như cũng là bạn đánh bạc cùng với ông cha đoản mệnh của mình.

Khan đưa mắt hỏi Saul, “Thì sao?”

“Ông bác đó có một đứa em trai.”

Lại lòng vòng rồi… Khan thở dài. “Có thể nói trọng tâm không?”

“Người vợ của đứa em trai có một đứa con gái riêng, là Flossie.”

“Ừ.” Khan gật đầu, rồi đợi Saul nói tiếp.

Nhưng chờ một hồi cũng không thấy Saul nói gì, mà cậu ta chỉ nghiêm túc quan sát biểu hiện của Khan. Dường như sau khi xác định Khan không có biểu hiện gì khác lạ, cậu ta mới gật đầu một cái rồi bảo:

“Không có gì.”

Nhân vật chính có vấn đề về thần kinh không vậy?

Tobin Campbell, Flossie… Hai người này có vấn đề gì à? Khan đang thử suy ngẫm lại biết đâu có đầu mối gì đó trong ký ức bê tha của mình, nhưng hắn chưa kịp nhớ ra gì thì cửa phòng tắm bật mở. Ibrahim hộ tống cặp sinh đôi đi ra với một vẻ ngoài mới.

Đã được tắm rửa sạch sẽ nên hai đứa nhóc trông trắng trẻo hẳn ra, trên người còn bận trang phục mới tinh tươm với chất liệu và thiết kế thượng hạng trông rất ra dáng con cái nhà quý tộc. Mái tóc đen trắng bù xù ban đầu giờ đã được chải chuốt gọn và buộc gọn thành kiểu đuôi ngựa, phần mái cũng được tạo kiểu để che đi một bên đồng tử khiến người khác nhìn vào khó mà nhìn ra đứa bé này có hai màu mắt.

Một đứa che đi phần đồng tử màu đen, một đứa thì che đi phần đồng tử màu trắng. Vẫn nhìn ra là hai đứa này là sinh đôi, nhưng có thể dễ dàng nhận ra do khác biệt về màu mắt.

Song, cho dù giống nhau thế nào thì Khan nghĩ mình có thể vẫn nhận ra một trong hai… bằng một cách nào đó mà chính hắn cũng không thể nói rõ được ngoài cách giải thích là do trực giác.

Đứa bé để lộ đồng tử màu trắng chắc chắn là đứa đã dẫn hắn tới gặp em của nó.

Hai đứa trẻ lập tức lao tới ôm chầm lấy Khan đang nằm dài trên trường kỷ.

“Cha!!!”

Lại gọi hắn là cha nữa…

“Ta không phải cha của hai đứa.” Khan bất lực nói.

“Cha!” Cặp song sinh vẫn cố chấp gọi cái xưng hô ấy.

“Thế mẹ hai đứa đâu?” Khan nhướng mày, ngồi dậy hỏi.

Cặp song sinh lập tức bò lên trường kỷ, mỗi đứa ở một bên dính lên người Khan. Trông giống một nhà ba người nhưng không được hạnh phúc lắm.

Saul mặt lạnh mà nhìn, chẳng nói chẳng rằng.

“Không có mẹ.”

“Không cần mẹ.”

Hai đứa này bất hiếu với mẹ mình thế… Khan không biết nói gì hơn.

“Được rồi. Hai đứa tên gì, nói thật đi.” Khan kiên nhẫn đặt một câu hỏi khác.

Cặp song sinh đồng thanh nói. “Cha đặt tên đi!”

“Không.” Khan dứt khoát nói.

Hai đứa lập tức bày ra vẻ mặt buồn hiu cho Khan nhìn, nhưng hắn không hề có vẻ gì là động lòng. Đợi một lúc sau, Khan vẫn không có dáng vẻ sẽ thay đổi suy nghĩ của mình, hai đứa mới tiu nghỉu nói.

“Bé lớn.” Đứa bé có để lộ bên đồng tử trắng chỉ vào mình nói.

“Bé nhỏ.” Đứa còn lại, với bên đồng tử màu đen nhuộm vẻ đáng thương lên tiếng.

“Tạm gọi là vậy ạ.” Hai đứa đồng thanh, giọng uể oải chán chường.

Vẫn nhất định không nói tên à… Hay là, chúng thật sự không có tên? Khan ngờ ngợ ra điều gì đó.

“Hai đứa… là gì thế?”

Nghe câu hỏi của Khan, Saul và Ibrahim đều lên tinh thần nghe ngóng. Cả hai đều không phải người bình thường, chắc chắn có sức mạnh hơn người bình thường; một người là Chúa Quỷ, một người là nhân vật chính được thế giới yêu thương cho sống lại kiếp thứ hai. Nhưng chẳng ai nhìn ra hai đứa bé này thật sự là gì.

Chỉ biết rằng, chúng nó nhất định không phải con người.

Hai đứa nhận ra bầu không khí hoang mang, chúng nó nhanh chóng nhìn nhau rồi cười khúc khích như thể rất thỏa thê trước dáng vẻ bối rối của người khác.

“Cha đặt tên đi, rồi bé lớn nói cho!” Bé lớn cười tít mắt đưa ra điều kiện.

Khan à lên một tiếng, “Là gì cũng được, ta chỉ tò mò thế thôi chứ thật sự không quan tâm lắm.”

Bé nhỏ đang hớn hở mà nghe Khan nói thế thì lập tức suy sụp tinh thần.

“Anh ơi…” Bé nhỏ nắm lấy tay bé lớn nói. “Cha khó dụ khị quá.”

Bé lớn buồn bã gật đầu. “Khó dụ khị thật.”

Khan lãnh đạm nhìn hai đứa nhóc sinh đôi. Bộ tụi nó coi mình là con nít hay gì mà bày đặt dụ dỗ với dụ khị?

“Mà cha tò mò…” Bé nhỏ nói.

“Nói cho cha nghe nhé?” Bé lớn gật đầu cái nữa, rồi hỏi ý bé nhỏ.

Bé nhỏ ngoan ngoãn đồng ý, rồi nở nụ cười tươi như rót phải vầng thái dương.

“Vâng ạ.”

Sau đó, hai đứa đứng dậy trong khi Khan vẫn ngồi hiên ngang ở giữa bọn chúng. Bé lớn bé nhỏ bỗng dưng giơ tay lên cao, trông như tư thế hoan hô. Giọng tụi nó lanh lảnh cất lên.

“Là rồng.”

“Chúng con là rồng đó.”

“Oai chưa!!!”

Khan nghe mà ngớ người. Saul và Ibrahim cũng trợn mắt mà nhìn hai đứa nhỏ đang vung vẩy tay chân xoay vòng khoe khoang với Khan về thân phận của mình.

“Không thể nào. Tôi không cảm nhận được một chút gì về long lực hay hơi thở của rồng cả.” Ibrahim lắc đầu phủ nhận.

Saul cũng bày ra vẻ trầm ngâm, nhìn cặp song sinh với ánh mắt nghi ngờ.

Cả hai không tin cặp song sinh, nhưng không hiểu sao Khan lại tin tưởng. Hắn có cảm giác chắc chắn rằng hai đứa không hề nói dối.

Cặp song sinh nghe Ibrahim nói xong liền cứng đơ cả người, mặt mày lại trở về trạng thái rầu rĩ và buồn bã. Hai đứa lần lượt lên tiếng.

“Không có long lực.”

“Không biến về dạng rồng được.”

“Mắc kẹt trong hình dạng con người rồi.”

Là rồng nhưng không có long lực và mắc kẹt trong hình dạng con người? Khan không ngờ sẽ có chuyện như thế này xảy ra. Chuyện gì đã xảy ra với cặp sinh đôi này?

Hai đứa đó rưng rưng nước mắt, sau đó ngửa đầu khóc òa.

Đây mà là rồng hả? Không đùa chứ?

Khan ngồi ở giữa phải hứng chịu tiếng khóc quỷ khóc thần sầu của hai đứa con nít, trải nghiệm này của hắn vừa quen mà vừa lạ, nhưng chắc chắn rằng hắn không muốn mình phải trải nghiệm lại lần hai. Vì có kinh nghiệm từng dỗ con nít khóc ở kiếp trước, Khan không bối rối và lúng túng như Saul hay Ibrahim hiện tại. Ngược lại, hắn bình tĩnh đối phó hai đứa nhóc ồn ào này.

Khan đưa tay lên xoa đầu hai đứa rồi hỏi, “Muốn ăn bánh ngọt không?”

Cặp sinh đôi lập tức ngừng khóc, mũi vẫn còn sụt sịt nhưng đã không còn ồn ào nữa.

Muốn dỗ tụi con nít khóc thì phải đánh lạc hướng chúng nó sang chủ đề khác thay vì dỗ dành kêu tụi nó đừng khóc nữa.

“Bánh ngọt…?” Hai đứa ngây ngô hỏi lại.

“Ừ, bánh ngọt. Muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Khan sảng khoái đáp.

“Ngọt như đường ạ?” Bé lớn hỏi.

“Ngọt như mật ong ạ?” Bé nhỏ cũng hỏi theo.

Khan gật đầu nói chắc nịch, “Ngọt và ngon.”

Thế là hai đứa sáng mắt, reo lên.

“Ăn bánh ngọt!”

“Ăn bánh ngọt!!!”

Cũng cùng lúc đó, ngoài cửa bị ai đó đập mạnh lên ván nghe rõ tiếng rầm rầm vang dội. Người trong phòng còn chưa kịp đứng dậy đi ra mở cửa thì cánh cửa đã mở ra bởi cú đạp mạnh.

Khan ngoái đầu ra sau, hắn trông thấy Molly hùng hổ xông vào. Hai mắt cô ta sáng bừng lên khi phát hiện ra Khan rồi nhanh chóng đi tới, miệng đã tròn vành rõ chữ hô lên.

“Tôi làm được rồi nè!!!”

Khan còn chưa rõ cô ta làm được cái gì rồi thì Molly đã đứng trước mặt mình, cô ta dường như cũng định giải thích mình đang hoan hô vui mừng vì cái gì thì bị hai đứa nhóc ngồi cạnh Khan thu hút.

Cô ta trố mắt nhìn cặp song sinh, rồi liếc mắt nhìn Khan. Ánh mắt đảo nhanh qua với vẻ đánh giá. Sau đó, cô ta ngẩn người hỏi.

“Con trai ngài lớn chừng này rồi á?”

Có vẻ như, cô ta khẳng định cặp song sinh này là con trai của hắn không chút nghi ngờ.

“Không…” Khan chưa kịp lên tiếng phủ nhận mối quan hệ cha con của mình với cặp song sinh thì hai đứa nó đã nhảy cẫng lên.

“Chị đẹp giỏi quá.”

“Hoan hô chị đẹp!”

Molly được gọi là chị đẹp, mặt mày lập tức rạng ngời, hai mắt sáng rỡ hẳn ra.

“Trời đất, con trai ngài dễ thương ghê luôn vậy á! Ngài bớt khó ưa hơn chút rồi đó.”

Khan biết giờ mình có nói gì cũng chẳng lọt vào tai Molly nữa nên hắn cũng kệ thây. Tuy rằng đây chính là một sự hiểu lầm cực kì lớn.

“Được rồi, cô làm cái gì được rồi mà mừng rỡ thế?” Vừa hỏi xong, Khan cũng sực nghĩ ra cái gì đó. “Không lẽ…”

“À phải rồi, là đống đá đốm đen chết bầm đó đó.”

Molly chợt nhớ ra lý do mình mãnh liệt xông vào phòng của Khan, cô ta dời mắt khỏi cặp song sinh rồi giơ ngón cái chỉ vào ngực chính mình, tuyên bố bằng giọng tự hào và vênh váo nhất nhất có thể.

“Chị đẹp đây đã giải mã được bí ẩn của nó rồi nè!”

Hai mắt của Khan cũng sáng rỡ sau khi nghe câu khẳng định của Molly.

Cảm giác áp lực của tiền bạc đè nặng trên vai Khan bỗng dưng vơi đi sạch sẽ.

• • • • •

– Khan sắp giàu rồi mọi người!!

– Bên dưới comment có tranh fanart của Khan.

– Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN