Anh Trai Nhân Vật Chính
Chương 58: Tín Ngưỡng Chương ủa Chương on Sói
Sau khi tỉnh dậy, Lai hoảng hốt một hồi lâu khi thấy mình đang ở một nơi tăm tối không có ánh sáng, không có chủ nhân.
Chưa bao giờ, gã cảm thấy trống rỗng và sợ hãi đến nhường này.
Cho dù là những ngày tháng gã chỉ là một con sói yếu ớt, bị những con sói trong bầy ức hiếp và suýt phải bỏ mạng khi gặp phải thú săn mồi khác mạnh hơn. Kể cả những ngày gã quyết định trở thành một con sói đơn độc và cứ thế mà sinh tồn, trải qua khoảng thời gian nguy nan bữa đói bữa no. Gã cũng chưa sợ hãi như hiện tại.
Cứ như rằng, gã là một con chim non đã lạc mất cha mẹ của mình. Nhưng mà gã làm gì có cha mẹ? Gã không biết cha mẹ mình là ai, gã chẳng biết mình sinh ra từ xó xỉnh nào. Gã đã phải sống, cố gắng mà sống giữa nơi hoang dã đầy hiểm nguy không có lòng thông cảm của bất kỳ con thú nào.
Rồi gã được gặp chủ nhân.
Vào ngày đó, gã đinh ninh rằng chủ nhân là thức ăn của mình. Gã sẽ cắt đứt cổ của chủ nhân trước, để chủ nhân chết ngay tức khắc. Gã sẽ lôi xác chủ nhân về hang của mình rồi mới ăn từ phần bụng. Sau đó cứ để dành những phần còn lại cho bữa đói tiếp theo.
Gã đâu ngờ, chủ nhân sẽ thành chủ nhân. Gã cũng đâu ngờ, mình có thể đạt được khả năng tiến hóa.
Gã đi theo chủ nhân cũng chỉ vì nghĩ chủ nhân là đứa con của thần linh, chủ nhân đã thuần hóa gã bởi Thần Ngữ cơ mà. Gã cũng chỉ mong rằng chủ nhân sẽ rủ lòng thương xót cho mình mà thu nhận gã làm thú cưng thôi.
Làm thú cưng cho đứa con của thần linh cũng đâu đến nỗi nào. Thế mà gã được nhận đặc ân, gã trở thành người, thế giới khai sáng và gã nhận ra rằng mình đã được sinh ra lần nữa cũng bởi lòng nhân từ của chủ nhân.
Thế thì gã phải theo chủ nhân, phục tùng và trung thành với chủ nhân bằng cả mạng sống này.
Hơn cả cha mẹ, với gã mà nói, chủ nhân chính là tín ngưỡng của gã.
Chủ nhân là thần.
Gã chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ rời khỏi chủ nhân mình, như con chiên ngoan đạo sẽ không phản bội lại tín ngưỡng của bản thân. Thế mà giờ đây gã chỉ còn một mình, như trước kia.
Lai nức nở trong cổ họng, nhận ra mình đã bị xích cổ bởi sợi dây sắt dài. Gã không thể đi đâu được trong phạm vi hai mét. Gã lấy tay, xòe ra móng vuốt muốn cắt đứt xích sắt nhưng vô dụng. Thứ kim loại này quá cứng, móng vuốt của hắn chẳng thể làm nó trầy xước dù chỉ một cái.
Chủ nhân đâu rồi? Chuyện gì quái gì đã xảy ra? Mình đang ở đâu?
Lai muốn hét lên gọi chủ nhân, vậy mà thứ âm thanh phát ra khỏi miệng chỉ là những tiếng gầm từ và tiếng tru của sói. Âm thanh này quen thuộc đến mức rùng mình. Nếu không phải gã còn thấy tay và chân dạng người của mình thì gã cứ tưởng mình chỉ là một con sói. Không tiến hóa. Không được khai sáng.
Phải làm sao? Phải làm sao đây? Làm sao để thoát ra khỏi chỗ này? Làm sao để tìm được chủ nhân?
Lai lại tru lên, tiếng tru xé ruột như ai đó cầm lấy đao đâm vào người. Lai vùng vẫy và cố gắng chặt đứt dây xích, thậm chí là dùng răng để cắn nhưng chẳng ăn thua.
Phải làm sao bây giờ? Chủ nhân thế nào rồi? Ngài có an toàn không? Tại sao mình còn ở đây?
Lai bức bối muốn điên lên, mình muốn thoát ra khỏi nơi này!!!
“Ê này, là Lai đúng không?”
Bỗng dưng, có một giọng nói vang lên xen lẫn vào tiếng tru dài đau khổ của gã. Lai im lặng và ư ử trong họng mình như lời đáp. Sao gã không thể nói tiếng người vậy? Là vì không có chủ nhân ở gần sao?
“Là tôi, Aloin đây. À… bạn dùng chung cơ thể của Kelcey ấy. Nói chung là cùng một phe của cậu.”
Aloin? Không biết. Kelcey thì biết. Anh ta đang nói cái quái gì thế? Mà sao anh ta lại ở phía đối diện? Lai ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, gã nhìn qua song sắt nhưng vẫn không thể xuyên qua bóng tối ở phía trước. Gã là sói, là thú nhân. Đáng lẽ ra mắt gã vẫn có thể tinh tường trong bóng tối chứ?
Lai lại gầm gừ trong cổ họng vẻ không hài lòng. Tình trạng này khiến gã cảm thấy ngột ngạt tức điên.
“Tôi đoán là cậu bị phong ấn khả năng của Thú nhân rồi. Giờ mọi khả năng mà Thú nhân đạt được khi tiến hóa đều bị kiềm chế lại. Nên cậu không thể nói được.”
Nếu thế thì tại sao gã vẫn ở trong dạng người?
Aloin như đọc được suy nghĩ của hắn mà đưa ra câu trả lời, “Còn tại sao cậu lại ở trong dạng người cũng khá kinh ngạc đó… Ừ, tôi không rõ nữa, chắc là do thể chất đặc biệt chăng?”
Gã chợt nhớ đến cái hôm họ cắm trại ngoài trời, chủ nhân và ông già đó cũng khá ngạc nhiên về cơ thể của gã. Vì gã không có ấn ký gì đó. Gã không quan tâm lắm. Chỉ cần có sức mạnh để có thể bảo vệ chủ nhân là được. Đùng rồi, bảo vệ chủ nhân. Vậy mà gã đang làm gì ở đây?
“Muốn thoát ra ngoài không?”
Lai gào lên đầy tức giận, những âm thanh vô nghĩa cứ bật ra. Nhưng dường như cái tên tự nhận mình là Aloin gì đó lại hiểu được tiếng nói vô nghĩa này.
“Được rồi, đừng sủa nữa. Nghe nhức cả đầu. Tôi sẽ giúp cậu thoát ra ngoài, với điều kiện là cậu cũng phải giúp tôi.” Aloin nói, “Thế nào, điều kiện trao đổi đơn giản mà. Được chứ?”
Lai gầm gừ đồng ý, dù rằng gã không thích giọng điệu của Aloin.
“Chậc, nếu như không phải Thần Vinh Quang đã cho tôi chút linh cảm yếu ớt thì tôi sẽ không hi sinh đến mức này đâu.”
Lai chưa hiểu Aloin đang lảm nhảm cái gì thì bóng tối phía trước bất ngờ bị xé toang bởi ánh sáng, thứ ánh sáng chói mắt khiến đồng tử của Lai như thể bị vật nhọn đâm vào. Gã phải nhắm mắt lại, nhưng qua lớp da mỏng của mí, gã vẫn cảm nhận được ánh sáng ấy chưa dịu bớt.
Sau đó gã nghe thấy mùi khét, giống cái mùi mà gỗ bị lửa liếm. Rồi ánh sáng dần rút đi, giọng nói của Aloin vang bên tai như thể anh ta đang đứng ở trước mặt gã.
Lai nghi ngờ hé mắt ra, và gã kinh ngạc trước những gì mình đang chứng kiến. Là Kelcey nhưng cũng không phải là Kelcey. Trông anh ta có vẻ… thần thánh hơn? Phía sau tấm lưng là một đôi cánh vàng kim đang dang rộng, có thứ ánh sáng dìu dịu bao bọc anh ta, cái mái tóc chỉ dài ngang ngực và buộc lên thành đuôi ngựa ban đầu giờ cũng bung xõa ra, như được phép thần phép thánh nào đó kéo giãn độ dài cho tới hông. Mái tóc có màu sáng như muốn ngả vàng, khác hoàn toàn với màu nâu cũ kĩ vốn dĩ. Cả tàn nhang cũng lặn dưới lớp da, nét góc cạnh trên khuôn mặt trở nên mềm mại. Anh ta trông đẹp đẽ và xa vời hơn dáng vẻ ban đầu của mình nhiều.
Đôi cánh vỗ nhẹ và anh ta bay tới trước mặt Lai. Một tia sáng vàng kim hóa thành lưỡi kiếm được anh ta nắm trong tay, lưỡi kiếm ấy vung lên rồi chặt đứt sợi xích còng lấy cổ của Lai.
Sợi xích mà Lai cố gắng dùng móng vuốt của mình cắt đi và dùng răng của mình cắn vỡ cũng không bị cắt ngọt một đường như hiện tại. Bỗng dưng Lai có chút lo ngại về địa vị của mình.
Gã quá yếu.
Dường như gã chỉ mạnh hơn chủ nhân thôi.
Nghĩ đến sức mạnh áp đảo của Ibrahim, khả năng chiến đấu của Saul (cho dù gã không muốn thừa nhận), tài phép của Elijah được chủ nhân công nhân, mấy quả bom ma thuật nguy hiểm của Molly, giờ cả sức mạnh sáng lòa lòa này của Aloin hay là Kelcey gì đó. Gã cảm thấy mình chưa đủ mạnh.
Gã cần phải mạnh hơn.
“Ngồi đực ra đó làm gì?” Aloin không vừa lòng lắm khi thấy Lai đột nhiên ngẩn người không phản ứng. “Mau tìm cậu chủ đi. Còn nhớ mùi không?”
Đúng rồi, cậu chủ! Lai giật mình, gã lập tức đứng dậy, cả người căng ra như muốn lập tức chạy đi tìm cậu chủ thì bị Aloin túm lấy vai giữ lại đột ngột.
“Chờ chút.”
“Chờ cái gì? Phải đi tìm cậu chủ ngay!!!” Lai gấp giọng la làng.
“Nhớ điều kiện trao đổi không? Tôi cứu cậu, cậu giúp tôi. Giờ thì…”
Ánh sáng trên người Aloin bất ngờ biến mất, đôi cánh vàng kim đẹp đẽ đằng sau lưng cũng vỡ tan thành những bụi sáng. Aloin lại trở thành Kelcey ban đầu. Cả người anh gục xuống, và Lai đang đứng gần anh nhất nên lập tức đưa tay ra đỡ.
Aloin mệt mỏi nói:
“Nhờ cậu… cõng tôi đi…”
Cõng? Lai đang đỡ lấy Aloin, gã suy tính nhanh trong đầu. Giữa động tác cõng và động tác bế thì động tác sau có lẽ nhanh hơn. Giờ gã chỉ việc vòng tay ra sau khớp gối của Aloin rồi bồng lên cái một, còn hơn là xoay người, điều chỉnh vị trí của Aloin sau cho đúng rồi mới cõng lên và chạy được.
Nghĩ như thế, Lai chẳng thèm cõng theo lời Aloin nói mà luồn tay ra sau chân Aloin, rồi đứng thẳng người bế anh ta trên hai tay. Sau đó gã mau chóng chạy ra khỏi ngục giam, lần theo mùi của chủ nhân.
Lai liếc qua song sắt bị nung chảy dưới đất, phóng giam đối diện mình cũng tương tự. Có lẽ ánh sáng hoặc sức mạnh của tên này đã gây ra.
Lúc đó, Aloin đã hơi mở mắt ra, phát hiện tư thế sai sai liền lên tiếng. Ngặt nỗi vì không còn sức lực nên giọng phát ra yếu ớt và nhỏ nhẹ vô cùng. Cứ như làm nũng, “Tôi nói… là cõng…”
“Phiền lắm.” Lai không hề nghĩ rằng tư thế này rất mất mặt với cánh đàn ông.
Song, khi gã đi ngang qua một phòng giam nữa. Lai chợt khựng lại và nhìn bên trong.
Đó không phải chủ nhân của gã, nhưng mà gương mặt này rất quen.
“Phiền con… khỉ… cõng…” Aloin không chấp nhận, muốn đổi tư thế đáng xấu hổ này cho bằng được nên cứ rên rỉ. “Phải cõng…”
Dù thính giác vẫn còn nhạy bén, nhưng Lai vẫn quyết định lờ thói nhõng nhẽo của Aloin đi. Gã đã bảo đổi tư thế rất phiền rồi mà.
Tuy rằng ưu tiên hiện tại là tìm ra chủ nhân, nhưng Lai nghĩ nếu mang theo tên kia thì cũng không phiền lắm. Biết đâu vì cảm tạ sự cứu giúp của gã mà tên đó sẽ muốn báo đáp ân tình thì sao?
Đầu óc của Lai xoay chuyển rất nhanh, gã lập tức dùng chân đạp mạnh vào song sắt nhà giam. Có tia sét xoẹt lên vài lần khi gã đạp trúng, Lai nhíu mày rồi dùng thêm sức. Nếu được thì gã cũng muốn ném Aloin xuống mà dùng cả tay luôn.
May thay, sau vài lần đạp thì song sắt cũng đổ sụp. Bên gờ tường của nhà giam cũng đùng một cái, có thứ gì đó vỡ ra. Lai chỉ nhìn một cái rồi không quan tâm tới nữa.
Nhưng khi vào nhà giam, nhìn tên bất tỉnh dưới mặt sàn. Lai cảm thấy mình đang lâm vào thế khó. Giờ là sau hốt được tên này theo? Hai tay gã đều bận cả rồi.
Lai chần chừ không quá lâu, gã dùng chân đá vào người tên đó vài cái. Cẩn thận điều chỉnh lại lực độ để không đá bay hắn đi. Nếu như hắn còn không tỉnh thì gã bỏ mặt luôn.
Song, may mắn là hắn ta chịu mở mắt rồi.
“Cà tím, dậy đi. Theo ta.”
Hắn ta hơi mơ màng, vừa dậy là ôm cái đầu rồi ngơ ngác nhìn xung quanh. Sau đó hắn ta bật dậy sờ soạng cả người.
“Túi của ta, quyền trượng của ta, đồ của ta đâu cả rồi?” Hắn ta la toáng lên. Sau đó ngẩng đầu nhìn Lai. “Ngươi… ngươi là gã hầu đi theo tên Bá tước đó?”
“Ta vừa cứu ngươi đấy. Giờ thì đi thôi. Muốn ở lại chỗ này chờ chết thì tùy ngươi.” Lai quay đầu bỏ đi trước.
Aloin ngoan ngoãn im lặng, Lai lắng nghe nhịp thở của anh ta. Nhận ra anh ta chỉ đang ngủ lấy lại sức nên cũng an tâm phần nào.
Đằng sau vang lên tiếng chân, có chút chậm chạp hơn suy nghĩ của Lai. Tên cà tím đó đã đưa ra quyết định khôn ngoan. Không vì lòng tự trọng ở lại mà chờ chết.
“Ngươi cứu ta? Sao ngươi lại cứu ta?”
Mùi của chủ nhân gần hơn rồi. Lai lập tức tăng tốc. Mặc kệ người đằng sau có đuổi theo mình kịp hay không. Gã phải nhanh lên. Hơn cả sóc hay là báo. Gã phải tới trước mặt chủ nhân bây giờ.
Trong mùi của chủ nhân có cả mùi máu tanh nồng làm tim hắn đập thình thịch. Chủ nhân đang chảy máu sao? Cứ nghĩ chủ nhân đang bị thương làm hắn lo sợ.
“Chờ… chờ đã! Còn Irwin!”
Lai chẳng quan tâm tên đầu cà chua đó.
Bồng bế Aloin ở trên tay, Lai ngoặc qua vài khúc quẹo. Gã dần nhận ra đây là một căn hầm. Độ ẩm trong không khí đã giúp gã phân biệt được. Đi ngang qua vài căn nhà giam, gã nhoáng thấy vài tên tù nhân. Có kẻ bị xích có kẻ không. Nhưng chúng chẳng thoát ra được. Cho dù song sắt không có cửa hay ổ khóa nào, thậm chí còn chẳng thấy tên cai ngục.
Là do ma thuật ám trên song sắt sao? Từ những gì đã trải nghiệm được ở thành Jarrod. Lai nhận ra ma thuật chẳng ảnh hưởng mấy đến mình. Đây là đặc tính của Thú nhân.
Và gã có thể trở thành Thú nhân cũng là nhờ chủ nhân cả.
Chủ nhân không thể có chuyện gì được.
Lai dừng lại trước căn nhà giam, nơi mà tỏa ra mùi chủ nhân nồng nhất. Và cảnh tượng ở bên trong khiến gã phải khựng lại, không thể nào bước tiếp được nữa.
Máu. Máu tràn lênh láng trên đất.
Và ở trên đất, chủ nhân của gã đang nằm bất động không rõ tình hình.
“À, ngươi tới rồi.”
★ ★ ★
Chân của Homer vừa cách bàn tay của Khan vài phân là bất động.
Phập. Âm thanh sống động đó vang lên sát bên tai Homer, gã chưa kịp lắng nghe xem âm thanh đó phát ra từ đâu thì gã nhận ra ngực mình trống rỗng.
Homer nhìn xuống với đôi mắt kinh ngạc, ánh sáng tắt trên đồng tử nhưng nó vẫn còn cảm xúc, cảm xúc của sự bàng hoàng không thể tin được nhìn một bàn tay đeo găng màu đen đang đâm xuyên qua ngực mình.
À không, đó không phải găng tay màu đen. Cái găng đó là màu trắng, được nhuộm đen bởi máu của gã.
Phụt. Bàn tay đó còn đang nắm giữ quả tim của gã, rụt lại một cái dứt khoát. Máu đổ rất nhiều, cứ bắn ra không ngừng từ vết thương. Ngực của gã thì trống rỗng, gã cảm giác người mình nhẹ đi, phải chăng là vì mất quả tim? Nên gã cứ thế khụy xuống, rồi ngã nhào ra đất.
Nhưng mà gã chưa chết.
Bị móc tim cả rồi.
Nhưng mà, gã chưa chết.
Là ai? Bàn tay đó của ai? Sao tên đó có thể xuất hiện ở sau lưng gã như quỷ thần vậy?
“Xin lỗi cậu chủ rất nhiều, ông già này khiến cậu chủ phải khổ rồi. Ngài không sao chứ?”
“Ta… rất có sao đấy. Ông già chết tiệt!” Khan khó nhọc nói. “Ông không thể nhanh cái tay hơn một chút à?”
“Tôi đã lo sợ trước sự hoang tưởng của mình, tôi đã già quá rồi thì phải, khi để nỗi ám ảnh của chính mình tự đe dọa bản thân. Tôi thật sự rất xin lỗi vì đã phải để cậu chủ đợi…”
Khan còn có thể nói gì nữa đây? Ông ta đã thành tâm xin lỗi thế kia mà. Lần đầu tiên, Khan nghe ra sự chân thành trong lời nói của Ibrahim thay vì những câu nói đầy mỉa mai và châm biếm.
“Được rồi, ông có biết thuật chữa trị nào không?”
“Tôi là Vong linh thưa cậu chủ. Tôi có thể giúp cậu chủ sống cho dù có mất đi trái tim của mình đi nữa, giống như tên ngu này vậy.” Ibrahim nhìn trái tim còn đập trong tay mình, và Homer đang bất động nằm sấp dưới đất. “Nhưng chữa trị thì không thuộc chuyên môn của tôi rồi.”
Ông đã chui ra khỏi cái bóng của Homer trong tích tắc và móc tim của gã khi gã lơ là cảnh giác. Ibrahim hơi liếc mắt ra sau, nhìn tên hắc Tinh linh quỳ sụp xuống, hai tay ôm đầu đầy sợ hãi. Không một lần dám ngẩng đầu nhìn lên.
Tên đó cũng có đầu óc đấy.
“Vậy thì ta phải nằm đây đến bao giờ…” Khan không thể cử động vì xương sườn gãy. Nếu hắn cử động, tình trạng có khi tồi tệ hơn.
Vừa nghĩ vậy, bên ngoài dường như vang lên bước chân bình bịch. Sau đó, giọng Ibrahim cất lên vẻ nhẹ nhõm.
“À, ngươi tới rồi.”
Ai vậy?
“Chủ nhânnnnnn!!!!” Tiếng gào xé nát lòng người vang lên muốn thủng màng nhĩ người nghe.
Khan không cần suy nghĩ cũng biết người nào luôn. Nhưng sau âm thanh thống thiết đó là một tiếng bịch trầm đục nặng nề. Như bao cát rơi xuống đất vậy.
Khan đang suy nghĩ cái gì vừa rơi thì cảm thấy có một bóng đen đang đổ lên người mình.
“Chủ nhân, chủ nhân sao thế này!!!” Lai khóc nức nở, gào không ngừng. “Chủ nhân bị thương rồi! Phải làm sao để chủ nhân hết bị thương đây? Hu hu, chủ nhân đừng chết mà!!!”
“Ta không có chết…” Khan gian nan nói.
Cũng may là Lai chỉ khóc lóc thế thôi, chứ không đụng vào người hắn. Nếu không là sống cũng thành chết.
“Phải tìm pháp sư thì ta mới không chết được. Elijah có ở đó không?” Khan ôm tâm lý may mắn sẽ mỉm cười mà lên tiếng hỏi. Hắn cũng mong là Elijah biết thuật chữa trị nào đó.
Tuy rằng thuật trị liệu của pháp sư không thể sánh bằng lời chúc phúc chữa lành của thần quan, nhưng cũng không đến nỗi nào. Ít nhất là với tình hình hiện tại của hắn mà nói là có còn hơn không.
“Không có… không có Elijah… Hu hu… A, có… có pháp sư! Không có Elijah… nhưng có pháp sư! Tên cà tím!!!” Lai gào lên rồi chạy mất dạng.
Nửa giây sau Khan mới sực nhớ ra tên cà tím là ai. Alessandro? Sao tên đó lại có mặt ở đây?
Trong khi đó, Kelcey tỉnh giấc và thấy mình nằm dưới đất, cả người ê ẩm đau nhức. Không mất quá nhiều thời gian để hắn có thể nhớ ra ngọn nguồn sự việc. Aloin thức tỉnh trong cơ thể của hắn, mất đi rất nhiều sinh lực. Cả tư thế đáng xấu hổ kia cứ tiếp tục suốt cả đoạn đường, thế mà cuối cùng anh cũng bị vứt đi chẳng khác gì bao tải vướng víu tay chân.
“Con sói chết tiệt…!”
Kelcey lầm bầm rủa xả, anh cố lết mình ngồi dậy thì thấy một tên hắc Tinh linh đang ôm đầu quỳ dưới đất, run rẩy không ngừng. Và ngẩng đầu thêm chút nữa. Anh thấy cả tên quản gia già nua nhưng không thể xem thường đang cầm một quả tim tươi nguyên còn đập trong tay. Ở dưới đất là hai cơ thể không rõ sống chết. Một là của cậu chủ, tám phần là sống. Một là của kẻ thù, dám chắc mười phần là đang nửa sống nửa chết.
“Cậu đã cực khổ rồi.” Ibrahim hơi cúi đầu về phía Kelcey, lịch thiệp nói.
Nhưng Kelcey có thể cảm nhận được, Ibrahim đang là muốn cảm ơn Aloin chứ không phải anh.
Nhận thức này làm anh hơi khó chịu. Nếu không nhờ có anh thì làm sao Aloin thức tỉnh trong hình dạng thiên thần được chứ? Nhưng Kelcey không nói gì, cũng không muốn thể hiện ra mặt vì nghĩ hành động này thật ấu trĩ.
Chẳng bao lâu sau đó, Lai chạy vù trở về. Trên lưng còn cõng Alessandro đang thở phì phò như sắp chết tới nơi. Biểu hiện của việc hết hơi vì phổi hoạt động quá công sức. Kelcey nhìn mà cũng tức điên muốn chết ngất tại chỗ.
Trước đó Aloin kêu cõng thế nào cũng không chịu, mà giờ lại đi cõng thằng cà tím đó? Coi có tức không chứ?
“Pháp sư, pháp sư đây! Cà tím, mau chữa trị cho chủ nhân!!!!”
“Thở… Hộc, hộc… để ta thở đã…”
“Ngươi chữa xong rồi thở!!!”
“… Haa, haa… Quá đáng!!…”
Alessandro chưa bao giờ cảm thấy ấm ức như ngày hôm nay. Đã bị đặt cái biệt danh cà tím mà cả chính chủ cũng không biết thì thôi đi, giờ còn bắt hắn chữa trị cho cái tên đáng ghét này nữa? Tại sao hắn phải làm thế? Alessandro thở phì phò, thể chất của pháp sư rất yếu nên việc chạy hụt hơi không ngừng khiến hắn có cảm giác mình vừa vớt lên từ một cái hồ nước vậy. Cả người nhớp nháp mồ hôi, thở thì nặng nhọc như đang hớp lại từng hơi sống.
Alessandro khó khăn giải thích. “Không có quyền trượng… ta không làm được.”
“Quyền trượng?” Lai giờ mới sực nhớ ra là cây gậy mà tên cà tím này với Elijah dùng để vung vẩy lung tung. Thứ đó quan trọng thế à? Vừa nghĩ thế, Lai đã thốt ra một lời tận đáy lòng. “Phải có cây gậy đó mới làm phép được à? Ngươi còn dở hơn cả Elijah nữa.”
Alessandro trợn mắt lên, “Ngươi… ngươi nói cái gì?” Tên này có biết mình vừa nói cái gì không? Sao gã ta dám nói hắn, một thiên tài phép thuật, lại dở hơn tên trắng nhách đó?
“Elijah mấy lần làm phép có cần dùng đến cây gậy đó đâu?” Lai nhíu mày nói phiền chán. “Tên vô dụng.”
Alessandro sốc, “Vô… vô dụng?” Mình vô dụng? Mình… á???
“Con sói nhà ngươi sao cứ phải nói thẳng ra vậy, phải biết lựa lời mà nói chứ! Thằng nhóc này cũng là một pháp sư có tài trăm năm có một mà.” Ibrahim thở dài một hơi, chọc chọc quả tim đang đập trong tay khiến gã Ác ma đang nằm bất động bên dưới phải co giật.
Alessandro nghe tên quản gia khen ngợi mình, chẳng mấy chốc sống dậy mà chẳng quan sát tình hình xung quanh thì lại nghe ông ta nói:
“Chỉ là do thằng nhóc này xui xẻo gặp phải Elijah, thiên tài ngàn năm có một thôi.”
Một trăm với một ngàn, khác nhau chỉ bởi việc thêm hay bớt con số không. Và khoảng cách của nó thì quá rõ ràng.
Alessandro chẳng là cái thá gì khi đặt lên bàn cân với Elijah.
Một lần nữa, Alessandro hiểu thấu cảm giác bị đẩy xuống tận cùng địa ngục là như thế nào.
Đám tai quái này đúng là Ác ma mà.
“Ôi trời… Các ngươi quên ta rồi hả?” Khan than thở.
“Chủ nhân!!!” Lai lập tức gào lên. “Cà tím, mau chữa trị cho chủ nhân!”
Alessandro mất tinh thần, chỉ ờ một tiếng vô lực. “Được, ngươi sống hay không ta cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
“Tất nhiên ta muốn sống rồi.” Khan hít khí khi mỗi lần nói chuyện là hắn lại đau. “Ibrahim, bảo tên Homer đó nôn ra một cây quyền trượng hay dược trị thương gì đó đi. Ngươi móc tim hắn ra để ngắm hả?”
“Tôi đang kiểm tra thôi ạ.”
Ibrahim nói rồi cúi người xuống, đặt lại quả tim vào người Homer, một luồng khí màu đen phát ra, khiến máu thịt của Homer bện lại lành lặn, trái tim lại yên vị trong lồng ngực gã Ác ma, để lại vết sẹo lồi lõm đen ngòm xấu xí trên da gã. Homer há mồm ra thở, gã hoảng hốt ngồi bật dậy, bò lùi về sau đến khi lưng áp sát góc tường.
Homer biết mình không an toàn cho dù trái tim đã về với chính chủ của nó. Trái tim của gã đã bị yểm lời nguyền, từng nhịp đập trong lồng ngực vang dội nhưng cứ như không thuộc về gã vậy. Cái cảm giác như thể trái tim của gã bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát, và gã sẽ về với địa ngục ngay sau đó. Cái cảm giác kinh khủng đó cứ lơ lửng trên đầu gã.
“Ta nghĩ mình không cần phải nói nhiều rồi nhỉ?” Ibrahim nhẹ nhàng mỉm cười nói với Homer.
Là một Ác ma đứng ở vị trí cao, tất nhiên gã không ngu. Gã biết lựa chọn cái nào tốt cho mình.
“Tôi, tôi biết rồi…” Homer vội vàng lấy trong túi hình hộp nhỏ cỡ một gang tay đang đeo bên hông ra một cây quyền trượng, dâng cả hai tay cho Ibrahim. “Tôi, tôi không có thuốc trị thương dành cho nhân loại, nhưng, nhưng có cây quyền trượng này… Nếu, nếu nó dùng không được, tôi sẽ tìm một cây khác ngay ạ.”
Ibrahim cầm lấy cây quyền trượng đó săm soi một lúc rồi bảo, “Không cần đâu.” Tốt nhất là không nên để gã lọt khỏi tầm mắt trong khoảng thời gian này.
Ibrahim đưa cây quyền trượng cho Alessandro, hắn ta tỏ vẻ hậm hực không thoải mái nhưng ánh mắt lại dè chừng Ibrahim sau khi chứng kiến cảnh ông ta đưa trái tim tươi nguyên đó vào lại cơ thể tên Ác ma. “Hắc phù thủy… À không, bây giờ đã là Vong linh rồi…” Alessandro lầm bầm khi xem xét cây quyền trượng trong tay mình.
Màu nâu đỏ, có hình cầu phổ biến và đặt ở tâm là quả cầu pha lê tràn đầy năng lượng. Một cây quyền trượng rất tốt. Nhưng hắn không thích. Có cảm giác không phù hợp. Cây quyền trượng quan trọng với pháp sư phải là cây quyền trượng thích hợp. Nhưng cũng không còn cách nào khác. Alessandro thở dài, biết mình phải dùng nó thôi.
Coi như là trả ơn gã Thú nhân kia đã cứu mình, mặc dù chẳng cứu tới nơi tới chốn gì cả.
Hơn nữa, hắn đang một thân một mình. Không thể phản kháng gì trong lúc này được. Hắn không muốn mình bị móc tim rồi lại bị gắn lại tim vào trong ngực, sau đó trở thành con rối. Alessandro nghĩ ngợi xong xuôi, cảm thấy mình cũng không đến nỗi thiệt thòi.
Alessandro uể oải đứng dậy, hít vào thở ra, sau đó nâng cây quyền trượng lên và đọc thần chú làm phép.
. . .
May quá, đăng kịp Trung thu. Chúc mọi người Trung thu vui vẻ!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!