Anh Trai Nhân Vật Chính
Chương 67: Nghi Ngờ Chương ủa Em Trai
Thần Ngữ không phải dùng để giao tiếp.
Nó là minh chứng cho sự hiện hữu của thần linh.
Vì vậy, không cần phải gắt gao về quy luật của ngôn ngữ.
Thế nhưng, An đã dạy cho hắn cách sử dụng Thần Ngữ của Thú nhân, tức là nó cũng có quy luật nhất định nào đó. Oak, giải phóng bản năng. Na, giam cầm bản năng. Uth, giết chết bản năng. Đây là quy luật do nó đặt ra sao? Nếu hắn cũng dùng Thần Ngữ của Thú nhân mà áp lên một quy luật khác thì có được tính không?
Khan muốn thử nghiệm, nhưng bây giờ không phải lúc.
“Thật sự là phải đánh ở đây thật à, chậc. Được thôi.” Sheena nhún vai, cô ta hất cằm nói bằng giọng điệu ra lệnh đặc trưng của kẻ bề trên. “Nhường ngươi trước.”
Bị khinh thường ra mặt như thế nhưng Khan không hề có cảm giác tổn thương hay nhục nhã gì cả, Sheena quan sát mà thất vọng ra mặt. Đồng thời cũng lên tinh thần nghiêm túc hơn cho trận đấu tay đôi khập khiễng này.
Trông tên nhân loại kia vẫn bình thản như không có chuyện gì, dù rằng hắn ta rất yếu. Chẳng biết hắn ta lấy từ đâu cái tự tin có thể hạ gục được mình nữa, Sheena chặc lưỡi nghĩ. Không lẽ là hắn có vật phẩm cao cấp Thần? Nhưng hắn cũng có tí ma lực nào cả. Trang bị cấp Thần có rơi vào tay hắn ta thì cũng không khác gì phế phẩm.
Khan lịch thiệp cúi đầu, “Cảm ơn vì đã nhường.”
Sau đó, dưới tám con mắt dõi theo chằm chằm, Khan vẫn không có dấu hiệu di chuyển nào. Hắn đứng im một chỗ, đôi môi giữ nguyên nụ cười gần gũi hé ra, thốt lên nhẹ bẫng.
“Alzeram sayughatiy dalbak.”
Bóng tối phủ trùm xuống không gian, thời gian như ngưng đọng hay đơn giản là chậm lại, hắn có thể thấy sự ngạc nhiên đang diễn tả trên mặt họ một cách chậm chạp. Trong một khoảnh khắc, bên hắn tai nghe thấy tiếng ngâm ca vô thực của trăm nghìn tiếng vọng ngân lên.
“Hỡi những kẻ bước đi trong đêm
Hãy thiêu rụi đi lòng nhân từ
Đánh thức lòng tham và hận thù
Khởi dậy ngọn lửa đen bất diệt.”
Không biết những Đứa con của thần linh khác có nghe thấy bài thi ca đó không nữa, hay là chỉ có mình hắn nghe thấy? Ý nghĩa của bài thi ca này là gì?
Dòng suy nghĩ của Khan bị cắt ngang khi Sheena quỳ sụp xuống thình lình, nghe rõ âm thanh va chạm của xương bánh chè với mặt sàn lát gạch. Khan nhạy bén phát hiện ra, cô ta đang run rẩy cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên.
“Không thể nào…” Sheena run rẩy lẩm bẩm, trước mắt cô là màu trắng của đá lát gạch, cũng là màu trắng xóa trong tâm trí của cô lúc bấy giờ.
Thần Ngữ, đó là Thần Ngữ! Cho dù cô chẳng nhớ nổi âm tiết của Thần Ngữ mình vừa nghe được như thế nào, nhưng bản năng đã cho cô biết đó không phải là thứ ngôn ngữ tầm thường của những kẻ thuộc phàm trần. Thần Ngữ vừa cất lên, máu trong người cô như đông lại. Sát ý bị dập tắt như nước lạnh tạt vào đống lửa. Ý chí của cô hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại suy nghĩ phải thần phục người đó.
Khi ngươi diện kiến Đứa con của thần linh, chúng ta sẽ là bề tôi quỳ xuống đợi lệnh.
Nhưng mà… hắn ta là con người!!! Thần linh chỉ ban Thần Ngữ cho Đứa con thần linh của tộc mình. Tại sao Thần Báo Thù Deimos vĩ đại của tộc ta lại trao Thần Ngữ cho nhân loại? Sheena không thể nào hiểu nổi, cô ta chỉ biết đặt câu hỏi không ngừng trong đầu. Miệng mím chặt, không dám hó hé lời nào.
“Vậy là… cô thua rồi nhỉ?” Khan bước đến gần Sheena, từ trên cao nhìn xuống nữ hầu tước mới đầu còn ngông nghênh kiêu ngạo, giờ đây phải hạ mình trước kẻ mà mình đã khinh khi.
“V-vâng… Tôi thua.” Sheena run giọng nói ra, thừa nhận thất bại nhưng lại không cam lòng.
Nếu như cô không tuyên thệ, thì bấy giờ cô còn chút tự do. Song, giờ đây cô đã mất tất cả. Sheena chỉ muốn quay ngược thời gian để rút lại lời tuyên thệ ngu ngốc của mình. Thà rằng cô trở thành bề tôi không bị bó buộc bất cứ thứ gì hơn là một vật sở hữu mất đi quyền quyết định của bản thân, phải phụ thuộc vào chủ nhân của mình. Từ bây giờ, cô chẳng khác gì với nô lệ, tuân theo mọi mệnh lệnh của tên bá tước nhân loại này.
“Ta không cần gì nhiều ở cô.” Khan nhìn thấu nỗi lo của Sheena, “Như ta đã nói, ta chỉ muốn mượn vị trí của cô vài ngày để giải quyết chuyện riêng. Hừm, để xem. Nếu như mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, ta sẽ trả lại tự do cho cô khi ta vui vẻ rời khỏi vùng đất này.”
Sheena ngẩng phắt đầu, cô ta nhìn chằm chằm Khan để lần ra dấu vết dối trá nào đó, nhưng hắn ta vẫn mang bộ mặt cười nói điềm nhiên khó nắm bắt đó. Song, cô có thể thấy là hắn không nói dối. Nhưng hắn ta cũng rất thông minh khi nói rõ là bản thân phải vui vẻ rời khỏi đây thì cô mới được tự do. Nếu như hắn không vui vẻ hay có bất trắc gì xảy ra ở trong lãnh địa của cô thì vĩnh viễn cô cũng không có được tự do.
“Tôi sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của ngài.”
Sheena lần nữa cúi đầu, giọng điệu đã bớt phần nào bất mãn. Khi được sự đồng ý của Khan, cô ta đứng dậy và trao cho Khan nhẫn triện của mình. Cô ta nói thứ này chỉ có Hầu tước mới được đeo, nếu hắn mượn vị trí của cô ba ngày thì cứ cầm thứ này là được.
“Còn nữa, ta mong cô sẽ thông báo cho vùng đất này biết chủ nhân mới của mình là ai trong sáng mai. Tạm thời cô cứ lui về vị trí cố vấn cho Hầu tước tân nhiệm, là ta. Và ta không muốn rắc rối nào nữa nên có kẻ nào phiền phức than vãn kêu ca về Hầu tước tân nhiệm không xứng đáng gì đó. Cô cứ tùy ý xử trí. Nhưng nếu như người bên Thương hội Nửa Đêm có ý định ra mặt thì hãy đưa chúng đến trước mặt ta.”
Hắn ta hoạch định rõ ràng mọi thứ. Tên nhân loại này biết mình đang làm gì và không hề có dáng vẻ qua loa nào. Hắn biết mình trở thành Hầu tước chỉ sau một đêm như thế này sẽ vấp phải nhiều tranh cãi nên hắn để cô đảm nhiệm vai trò cố vấn với tư cách là Hầu tước tiền nhiệm, hắn biết dùng uy danh của cô để đè phiền phức xuống.
Song, hắn cũng biết rõ Thương hội Nửa Đêm sẽ không đứng yên mà nhìn. Sheena cảm thấy may mắn phần nào vì hắn không phải Ác ma, nếu không thì hắn sẽ tham lam hơn và nuốt trọn mọi thứ, không để lại một miếng xương nào.
“Tôi hiểu rồi ạ.” Sheena lễ phép nói, thói kiêu ngạo bay biến sạch sẽ.
Hắn gật đầu hài lòng rồi đen nhẫn triện biểu tượng của Hầu tước vào tay mình. Mặt kim loại ma sát vào da thịt mang lại cảm giác tê lạnh, Khan vừa nghĩ nhẫn có hơi rộng thì kích cỡ của nó lập tức thu lại để vừa in với ngón tay của Khan.
Khan không bất ngờ lắm, hắn nói. “Cô có thể đi.”
“Tôi có thể hỏi ngài một câu được không?” Sheena nấn ná tại chỗ, cô có phần nôn nao với sự vướng mắc chực chờ rời khỏi miệng mình.
Thế mà Khan vờ như chẳng biết điều đó, dứt khoát nói. “Không.” Khan liếc mắt nhìn ra cửa, cho cô một dấu hiệu quá rõ ràng. “Cô có thể đi.”
Sheena mím chặt môi, cô ta khom người chào rồi rời đi ngoan ngoãn rời đi theo lời Khan.
Cửa phòng đóng lại, Sheena không còn ở đây. Lúc này, Khan mới dám quay đầu nhìn sang Ibrahim và Saul, cả hai đang trầm mặt đứng một bên. Hẳn là họ đã quan sát hết thảy trong im lặng. Còn Lai thì…
“Cậu chủ tuyệt cú mèo!!!” Lai phấn khích reo hò.
Vẫn như vậy thôi, bỏ qua gã cũng được.
“Là Kahan đã dùng thủ thuật gì à?” Sau một lúc lâu im lặng, Saul cất tiếng, nghe không rõ cảm xúc gì trong giọng điệu hờ hững đó.
Ibrahim im lặng, có vẻ như cũng đang đợi câu trả lời từ Khan.
Câu hỏi này đối với Khan mà nói giống như một lý do ngụy biện hoàn hảo. Thần Ngữ của chủng tộc khác là thứ thiêng liêng thể hiện quyền uy của thần thánh. Thật khó tin nếu như nó thuộc quyền sở hữu của Đứa con khác biệt về chủng tộc. Mà, chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi nếu như nữa.
Nhưng, theo kinh nghiệm nhiều lần bị thử trước đây. Khan không tin câu hỏi này của Saul là tình cờ hay là một nấc thang đi xuống hoàn hảo cho hắn. Hơn nữa, Ibrahim bình thường sẽ lên tiếng móc mỉa châm biếm với những tình huống thế này, không ngại lật ngược cả lục địa lên vậy mà cũng trầm mặc như vậy.
“Không phải thủ thuật gì đâu.” Khan đáp gọn ghẽ.
Ibrahim trông có vẻ trầm lắng hơn bình thường, dù rằng Khan có để ý đến nắm tay khẽ siết chặt trong vô thức của ông ta thả lỏng ngay khi hắn lên tiếng thừa nhận.
“Cậu chủ siêu đỉnh!!!” Lai vẫn chưa chịu đứng im cho đến khi Khan bảo thôi đi, gã sói lập tức ỉu xìu.
“Anh… là cái quái gì vậy?” Saul chau mày hỏi.
Là anh trai nhân vật chính và đứa em gái tạo ra thế giới này chăng? Khan nghiêng đầu tự hỏi. Nhưng đây không phải là câu trả lời nên nói ra.
Khan vuốt mũi, “Có là gì đâu.”
“Không chỉ Thần Ngữ của Ác ma, mà còn Thần Ngữ của Thú nhân anh cũng biết…” Saul còn chẳng dùng giọng nghi vấn để hỏi cung, ánh mắt ngộ ra gì đó lia về phía Lai. “Thảo nào con sói ngu này dị hợm đến vậy, anh đã dùng Thần Ngữ với nó?”
Thật ra là dùng cả hai Thần Ngữ, một lần dùng để khiến Lai chưa tiến hóa thần phục mình, lần sau là dùng Thần Ngữ chúc phúc tối cao nhất trong tám cụm Thần Ngữ của tám chủng tộc lớn. Song, Khan nghĩ mình cứ giữ im lặng là được.
“Tên khốn, ngươi nói ai ngu ai dị hợm đó hả?” Lai cáu bẳn gào lên, hoặc là sẵn sàng lao đến sống mái với Saul một trận.
Trái ngược với bộ dạng nóng nảy bộp chộp của Lai, phong thái của nhân vật chính đúng là không chê vào đâu được. Bình tĩnh. Lạnh lùng. Dứt khoát. Saul đưa mắt nhìn Khan, ánh sáng vụt tắt nơi đồng tử, cậu ta bật ra câu nghi ngờ:
“Anh là con rơi của hai vị thần kia à?”
“Trong đầu cậu chứa cái quái gì vậy?” Khan nhướng mày hỏi ngược lại.
“Thế thì…” Trông dáng vẻ nhân vật chính như muốn rút kiếm đến nơi, Khan có thể cảm nhận được sát khí của cậu bùng phát. “Anh là ai?”
Gì đây, tự dưng lại lên cơn điên!
Lai gầm gừ trong cổ họng, aura của gã lại bùng phát. Bất cứ lúc nào Saul có động thái gây nguy hiểm đến chủ nhân mình là gã cũng sẽ lao vào. Ibrahim chẳng tỏ vẻ gì, ông ta chỉ bình thản liếc mắt canh chừng Saul.
“Là ai cậu còn không rõ sao?” Khan cảm thấy điên cả đầu. “Ta không thể nói rõ lý do tại sao ta nắm giữ được hơn một Thần Ngữ, nhưng tin ta đi, ta không muốn gây thêm rắc rối nào cả. Nếu như không cần thiết thì nhất định ta sẽ không dùng đến. Ta cũng muốn chuyện này sẽ trở thành bí mật tuyệt đối.”
Saul chăm chú nhìn Khan một lúc rồi trở lại dáng vẻ bình thường.
“Tôi ghét nhất bị lừa dối sau lưng.”
Khan biết chứ. Saul thống hận nhất kẻ nào lừa dối mình. Mà hầu như, phàm là sinh vật có tư duy đều ghét bị ai đó dối lừa.
“Giấu giếm chưa chắc là lừa dối.” Khan lãnh đạm nói, cậu thẳng thắn đón lấy cái nhìn hằn học của Saul. “Ta chọn cách im lặng là vàng, chứ không dùng lời nói dối nào để che đậy.”
“Mong là vậy.” Saul cộc lốc nói rồi quay người rời đi một mạch.
Khan thấy nhẹ cả người khi cậu ta thật sự không đào sâu hơn về việc hắn biết Thần Ngữ.
Nhưng mà, hắn cũng không vội mừng. Vì hắn cũng không chắc được chuyện này sẽ giấu giếm được bao lâu.
Cuối cùng thì giấy cũng không thể gói được lửa.
Cuộc gặp mặt đã xong xuôi, song Khan phải đền bù tổn thất trong căn phòng mà Eros đã sắp xếp cho mình, may thay là số tiền hắn đền bù chỉ là số lẻ với tài sản hiện có. Nhưng tiền nhiều hơn nữa cũng không bao giờ là thiệt. Hắn cần phải nhanh chóng trở về lãnh địa của mình rồi bắt tay vào kế hoạch.
Hy vọng là vấn đề ở Vùng đất Bạc Đen có thể giải quyết nhanh chóng.
Vì hôm sau mới là ngày tin tức hắn đảm nhiệm vị trí Hầu tước được tung ra nên hôm nay hắn sẽ dành cả ngày để nghỉ ngơi nốt. Tốt nhất là ngủ và ngủ. Bởi vì Kahan bảo rằng hắn sắp có thể sử dụng được ma lực rồi, sớm hơn những gì nó nghĩ, và nguồn cơn sau khi tìm tòi không ngờ là do lời nguyền của hắn đang bị hạ.
Lời nguyền ám trên cơ thể hắn vậy mà vô tình làm thông thoáng sự tắc nghẽn của các đường chảy ma lực trong người. Giống như lấy độc trị độc vậy.
Trong khi đó, Elijah bỗng dưng muốn nói chuyện riêng với Ibrahim. Và hai đứa nhỏ sau khi nghỉ ngơi xong lại bám theo Khan không rời, hắn có nói mình sẽ đi ngủ nên không chơi cùng với hai đứa được.
Cặp song sinh không hề buồn phiền mà còn rất vui vẻ bảo sẽ canh chừng cho hắn nghỉ ngơi.
Để hai đứa con nít canh chừng mình ngủ không phải là ý hay, mà ở đây cũng không có đồ chơi cho con nít nên Khan đành tìm giấy và bút sau đó chỉ hai đứa nó chơi cờ caro.
Cặp song sinh rất thông minh, nhanh chóng hiểu được nguyên lý trò chơi nhỏ này rồi bắt đầu hăng hái mở ván.
Khan yên tâm về giường, ngả người xuống và nhắm mắt lại.
Bóng tối kéo xuống tầm nhìn khi mi mắt đóng khép. Khan nghĩ về ngày mai, gặp Lauriel và nói chuyện với cô ta.
Chẳng tham lam là mọi chuyện sẽ ổn, chỉ mong rằng sẽ không có thêm rắc rối nào nữa.
° ° ° ° °
“Cho tụi con đi nữa!!!”
Cặp song sinh đồng thanh nài nỉ Khan cho chúng đi theo khi Khan đang tự mình cài khuy măng sét lên tay áo.
Sáng hôm sau, Eros thông báo cho hắn biết tin tức hắn trở thành Hầu tước đã được thông cáo rộng rãi, cả vùng đất đều đã hay tin và rất bất ngờ. Hơn hết là trong hội đồng cai trị vùng đất đang rất nóng lòng muốn gặp hắn.
Eros dù đã biết chuyện nhưng vẫn khá bất ngờ khi biết được Khan thật sự đá Sheena ra khỏi vị trí của mình và ngồi vào đó. Cậu vẫn nghĩ chuyện đó là bịa cho đến khi nhìn vào chiếc nhẫn triện mà Khan đeo trên tay.
Và giờ Eros buộc phải tin rằng chuyện này là sự thật, vì ở bên ngoài đã có xe ngựa và lính hầu chờ sẵn, cùng với Sheena – mới hôm qua còn là người cai trị của vùng đất này.
“Không được. Trẻ con phải ở nhà.” Khan lạnh lùng từ chối. Nhất định không thỏa hiệp với cặp song sinh.
“Tụi con sẽ ngoan mà!” Cả hai lần nữa đồng thanh. Gần như muốn gào lên rồi.
Khan tự mình chuẩn bị xong xuôi, rồi hắn ngồi xuống để đối mặt đàng hoàng với tụi nhỏ. Khan nghiêm túc nói, “Ta biết hai đứa sẽ ngoan. Ta cũng hiểu là cả hai lo lắng cho ta nên mới một mực đòi theo, nhưng lần này ta đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Cặp song sinh bĩu môi, vẫn là không cam tâm khi bị cho ở nhà. Song, tụi nó cũng không thể làm gì hơn, Khan đã cương quyết rồi.
“Ngoan. Giải quyết xong chuyện này rồi chúng ta sẽ về nhà.” Khan xoa đầu hai đứa, mái tóc mềm mại cọ vào lòng bàn tay Khan mang lại cảm xúc êm ái như bông.
Cặp song sinh chỉ có thể uể oải dạ vâng, tụi nó đâu còn làm gì được nữa. Dù rằng nhìn bộ dạng mất hết sức sống của hai đứa rất đáng yêu, song Khan vẫn không thay đổi ý định của mình. Hắn gật đầu với Eros đang chờ một bên rồi ra khỏi phòng.
Bên ngoài, mọi người đều đang đợi sẵn.
“Chủ nhân!!! Tôi sẽ ở hình dạng Thú nhân đi cùng người nhé!” Lần này Lai khác với bộ dáng y hệt con người thường ngày, tai sói và đuôi sói đều lộ ra. Trông giống Thú nhân thực sự.
Gã đang cầm một đầu dây xích, nối với cái còng xích tay của Homer tàn tạ đứng ở một bên. Nói là tàn tạ song thật ra Homer ổn hơn những gì Khan nghĩ, ít ra thì gã Ác ma vẫn còn đứng được. Nhưng tâm lý thì có vẻ không ổn lắm, mỗi khi Lai lên tiếng là gã giật bắn lên như chỉ muốn đào một cái lỗ chôn mình dưới đó mà trốn.
Walsh cung kính cúi chào Khan khi hắn xuất hiện rồi im lặng đứng ở phía sau Lai. Có vẻ như Lai và Walsh đã có tương tác với nhau. Nhìn ánh mắt Lai hài lòng là biết, chẳng khác gì lúc Dion mất trí nhớ và bị Lai gạt một trận.
Ở phía sau hắn, Ibrahim đã đứng vào vị trí như thường lệ.
Ibrahim, Saul, Lai, Walsh và cả Homer sẽ đi cùng hắn. Còn lại vẫn ở trụ sở Bồ Câu Mỏ Xanh để đợi. Hắn cũng không thể mang theo tất cả mọi người đi được. Molly không hề dị nghị với quyết định này, cả Elijah thường ngày bám dính theo hắn ở bất cứ đâu cho bằng được cũng không có ý kiến gì. Chẳng biết hôm qua cậu ta nói chuyện gì với Ibrahim, nhưng trông cậu bớt phần nào u uất hơn hôm qua khiến hắn cũng an tâm phần nào.
Về phía Saul, cậu ta vẫn bình thường, mặt mày vẫn khó chịu như thể ai đang nợ tiền mình, nhưng ít ra không còn dáng vẻ bực bội muốn giết người như hôm qua. Khan còn tưởng Saul sẽ không tham gia lần này. Thế mà, sáng sớm cậu ta là người có mặt đầu tiên ở trước cửa phòng hắn thay cho câu trả lời. Có thể là đã tự nguôi giận rồi.
Không hiểu sao, tiếp xúc với Saul một thời gian lâu hắn mới thấy tính khí của cậu ta càng trông giống mèo hơn là chó.
Tốt nhất là không nên để cho nhân vật chính biết hắn đã so sánh cậu ta với động vật, dù là chó hay mèo.
“Kelcey bảo hắn vẫn cần hồi sức nên không thể đi, mong cậu chủ thông cảm.” Ibrahim đứng bên cạnh hắn thông báo.
Khan gật đầu, “Ta không bắt buộc mà.”
“Thật ra thì, từ lúc ở ngục tối là tôi đã thấy khó chịu mỗi khi đứng gần hắn ta. Ban đầu không hề có cảm giác quái lạ này. Cậu chủ biết gì không ạ?” Ibrahim khép hờ mắt không nhìn thẳng vào Khan, ông ta chậm rãi dò hỏi.
Gì đây… Khan nhạy bén nhận ra Saul cũng quay đầu nhìn mình đợi câu trả lời.
Nếu hắn bảo “Không biết” thì đây sẽ là lời nói dối.
Ta chọn cách im lặng là vàng, chứ không dùng lời nói dối nào để che đậy.
Ông già này đang kiểm tra hắn à? Nếu ông ta thắc mắc thì đã hỏi hắn ngay từ đầu rồi chứ đâu phải đợi đến bây giờ. Rõ ràng là ông ta chẳng quan tâm Kelcey có là gì.
“Ta tôn trọng quyền riêng tư của người khác.” Khan nhẹ nhàng nhắc nhở, “Đây cũng là một đức tính tốt rất đáng để ông học hỏi đấy.”
Ibrahim sững người, không ngờ mình sẽ bị dạy dỗ ngược lại.
Khan vờ như không thấy gì cả, nhanh chóng bỏ đi trước một mạch.
Mặt mày Ibrahim sa sầm bám theo Khan, khi đó ông ta cũng vô tình nhìn thấy Saul như đang cười.
Ông ta nghĩ, chắc là ảo giác rồi.
—
Cảm ơn comment của mọi người, mong là 500 anh em vẫn tiếp tục ủng hộ mình ạ!!!~
Mình sẽ cố gắng ra chương đúng lịch, nếu không đúng lịch thì sẽ ra bù. Mọi người an tâm nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!