Anh Trai Nhân Vật Chính
Chương 69: Anh Trai Thừa Nhận Rất Yêu Quý Em Trai
Tuy rằng Khan đã lường trước được tính mạng của Homer không thể kéo dài hết ngày hôm nay được, hắn cũng phòng hờ bằng cách nhờ Ibrahim xem chừng và ra tay kịp thời nếu được. Nhưng ngoài dự đoán, Lauriel cao tay hơn họ một bước nữa rồi.
Bằng cách nào đó, Homer đã tự nổ tan xác mà chết mà không có bất kỳ dấu hiệu bị ếm phép nào. Ibrahim lắc đầu với Khan, ám chỉ không phát hiện tín hiệu ma thuật nào trước đó cả.
Vậy, có thể nói… không khác gì Homer tự sát.
Khan nhớ đến bộ dáng sợ chết của tên Homer, hèn mọn xin được sống bằng mọi giá, dù chỉ là một giây níu kéo hơi thở của mình. Thế mà gã có thể dứt khoát tự nổ tung chính mình? Có rất nhiều cách chết, sao cứ phải chọn cách nhơ nhớp không toàn thây như thế này làm gì?
“Hắn sợ tội nên đã tìm đến đôi cánh của Thần Báo Thù Deimos đáng kính rồi thì phải.” Lauriel không liếc nhìn đến bãi máu thịt bầy nhầy trên sàn dù chỉ một lần, giọng cũng bình thản như thể họ chỉ đang tán gẫu trà chiều.
Giờ thì Khan hoàn toàn thoát khỏi cái mác tội phạm truy nã vì đã có con cừu thế mạng. Song, hắn cũng mất đi lợi thế để trao đổi với Trưởng hội Nửa Đêm. Homer mà còn sống, không những hắn có thể giúp hắn tháo gỡ tình nghi mà còn có thể trở thành nhân chứng cho loạt hành vi phạm tội của Thương hội Nửa Đêm. Tuy rằng Khan cũng có thể bị đổ vạ ngược lại bởi bên hắn đã sử dụng biện pháp tra tấn lấy cung, nhưng nó cũng sẽ được giải quyết dễ dàng nếu có công cụ dò xét nói dối.
“Chắc là ngài đang khổ não lắm.” Lauriel tự mình cầm lấy cái tách không dính máu rồi đổ trà ra. “Bởi lời nguyền mà ngài đang mang trong người. Nó thật kinh khủng.”
Không ngờ Lauriel sẽ chủ động khơi ra, hắn hơi nâng mí mắt, nhạt giọng tiếp chuyện. “Phải, thật kinh khủng. Ta thích mát mẻ, nhưng cái lạnh thấu xương thì không.”
“Tôi cũng ghét lạnh. Nó rất tàn nhẫn. Có thể bóp nghẹt niềm hy vọng, tạo ra những hão huyền trong mộng tưởng trên từng hơi thở, rồi lại lạnh lùng dập tắt tất cả. Chỉ còn cái xác cứng ngắc, khô cằn. Không hơi ấm. Không nhịp đập. Không mộng mị.” Lauriel hoàn toàn vô cảm khi nói về thứ mình ghét, khác với ngôn từ diễn đạt của bản thân.
Lauriel chầm chậm hớp một ngụm trà, tiếng xùm xụp nhẹ vang bên tai. Đoạn cô ả nâng mắt nhìn thẳng vào Khan, khi thấy hắn không có ý định lên tiếng. Ả lại mở lời.
“Ngài trở thành Hầu tước không phải là ý hay đâu. Nó sẽ khiến ngài ngã đau tại vị trí này đấy.”
“Không sao. Ta có sức mạnh mà.”
Khan vừa dứt lời, một cơn gió lướt ngang qua lọc tóc xòa xuống của Lauriel. Căn phòng tịnh không một tiếng động lập tức bùng lên khối áp lực kinh khủng từ kẻ mạnh. Không, phải nói là những kẻ mạnh. Từ lão già trông vô hại muốn nhào nặn sao cũng được, đến tay kiếm sĩ trẻ trông như lính mới bước vào đời, rồi tên Thú nhân có mùi của sói đang nhe răng nanh còn non với đôi mắt hoang dã. Đến cả Walsh, cũng không phải là một Thú nhân yếu đuối gì cho cam nhưng chẳng mấy chốc cũng trở nên tầm thường khi đứng chung hàng với bọn họ.
Khan Evangeline. Một tên Bá tước nhỏ bé ở cái xứ quê mùa nghèo nàn, một tên vô năng vô dụng không làm nên trò trống gì. Vậy mà… giờ đây lại là chủ nhân của một lũ chẳng khác gì quái vật.
Tuy bị khí thế bản thân bị đè ép dữ dội, nhưng Lauriel không hề hoảng sợ hay lo lắng. Ngược lại, ả còn mỉm cười. Một nụ cười hài lòng vẽ trên gương mặt cứng ngắc vô hồn.
“Tôi biết mình đã lựa chọn đúng.”
Khan nhướng mày, trông cô ả như thể đã đạt được mục đích.
“Lời nguyền của ngài, tôi sẽ giúp ngài hóa giải.” Lauriel lại húp một ngụm trà. “Chỉ là nó không miễn phí.”
Trong khi mình là người bị hại, vậy mà giờ cô ả lại giở giọng như thể đang ban ơn. Khan không tỏ thái độ khác lạ nào, hắn muốn nghe thử cái giá mình cần phải trả là gì.
“Ngươi cần gì ở ta?”
“Chính xác là tôi cần gì ở em trai ngài.” Lauriel sửa lại rồi nói, “Thật may mắn làm sao khi em trai ngài không còn đơn độc nữa.”
Đơn độc? Tính từ này khi gắn vào người Saul khiến Khan nhớ đến cốt truyện Huyền Thoại Tái Sinh, sau khi có được cuộc đời thứ hai, nhân vật chính không kết giao với bất kỳ ai nữa, cậu ta hoàn toàn khóa trái tim mình lại. Sống vì bản thân và lợi ích.
Không giống bây giờ.
“Kẻ nguy hiểm nhất là kẻ không có điểm yếu. Vì chúng có thể làm bất cứ chuyện gì không quan tâm đến hậu quả. Đáng lẽ ra em trai ngài sẽ trở thành một kẻ tàn nhẫn như thế.” Lauriel không để tâm đến cái nhìn âm u của Saul hướng về mình. Cô ả nhạt giọng nói rằng, “Nhờ có ngài mà tôi tin rằng tương lai có thể thay đổi đấy.”
Tuy là Lauriel không nói thẳng ra nhưng Khan chắc chắn cô ả biết Saul vốn dĩ sẽ trở thành loại người nào. Phải, nếu như diễn biến vẫn đúng hướng cốt truyện thì bây giờ Saul sẽ không ở đây mà đứng bên cạnh Khan. Cậu ta sẽ không đi theo ai, cũng chẳng xem ai là người thân của mình.
Chẳng lẽ là Lauriel cũng là người chuyển sinh? Không, không thể nào. An chưa từng cho ai đọc tác phẩm của mình ngoài hắn ra, mặc dù nó luôn huyên thuyên với hắn về nội dung cốt truyện, nhưng con bé nhất định không cho bạn bè thân thiết của mình đọc qua. An giữ kín như bưng về đứa con tinh thần của mình như thể nó là bí mật quý báu.
Khan không vắt ra cảm xúc nào khác lạ trên gương mặt, “Ngươi có biết đến huyền thoại không?”
Lauriel hơi nhíu mày, “Huyền thoại gì cơ?” Cô ả khó hiểu trước câu hỏi không đầu không cuối.
Thế là hiểu rồi. Nhịp đập hơi dồn dập trong ngực lại trở nên bình ổn, Khan lấp liếm mục đích đã đạt của mình bằng một lời tán dương không biết ngượng.
“Tương lai em trai ta sẽ trở thành huyền thoại, là một sự tồn tại mà ai cũng phải ngước nhìn và ngưỡng mộ chứ không phải một kẻ đáng bị bình phẩm với thái độ mỉa mai như thế này.”
“Có vẻ như ngài rất yêu quý em trai của mình.”
“Tất nhiên.” Khan khẳng khái thừa nhận mà chẳng biết ngượng vì cái tâm dối trá của bản thân.
Ở phía sau mình, Khan không hề hay biết Saul đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt khá là kỳ quái. Nhưng nếu để ý kỹ hơn sẽ thấy lỗ tai của cậu ta có chút ửng đỏ.
Và Lai là người để ý thấy điều đó.
“Ủa, sao tai của ng… Ặc!”
Lai bị Saul bất ngờ đấm một cú móc khiến gã phải ôm cằm ngồi gục xuống, đau đến mức không nói nên lời. Lai trừng mắt đáng sợ nhìn Saul chằm chằm, nhưng cậu ta không quan tâm. Nếu không phải chủ nhân gã đang bàn chuyện công việc với cô ả Ác ma kia thì gã lập tức khiêu chiến một trận với tên khốn kiếp này rồi.
“Gì thế?” Khan khó hiểu ngoái đầu lại.
“Không có gì.” Saul lạnh lùng đáp, không để lộ sơ hở nào.
Ibrahim cúi đầu, trông như một người hầu trầm lặng và yên tĩnh, nhưng thật ra ông ta đang cố gắng nhẫn nhịn để không bật cười thành tiếng.
Có mỗi Walsh là chứng kiến hết thảy nhưng hắn cũng không hiểu mô tê gì.
“Cô cần gì ở ta?” Saul hắng giọng cất tiếng hỏi, mục đích có vẻ là đang đánh lạc hướng vấn đề, nhưng cũng là muốn giải quyết dứt điểm lời nguyền trên người Khan.
Saul không có ý định từ chối yêu cầu của Lauriel.
Trước đây, có thể cậu sẽ không quan tâm đến chuyện sống chết của Khan. Hắn ta sống cũng được, chết cũng mặc. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ ở quá khứ.
“Tôi cần sức mạnh của cậu.”
Đôi mắt cô ả sáng rực lên, màu vàng kim tưởng chừng chuyển sau màu trắng. Lauriel nói ra, ngữ điệu vẫn không gợn tia cảm xúc nào.
“Giúp tôi giết một vị thần.”
Ai nấy đều sững sờ trước lời nói hoang đường của Lauriel.
Điên đầu thật chứ, chẳng lẽ là…? Khan bình tĩnh hỏi. “Vị thần nào?”
Lauriel không nao núng nói, “Tiểu thần Commutalio.”
Đúng là thần, nhưng không phải Kane. Trong vô thức Khan đã cảm thấy may mắn, chứ không hề nghĩ rằng đối thủ của nhân vật chính là thần linh thì có gì quá sức.
“Chẳng phải Tiểu thần Commutalio đã giúp đỡ Ác ma đạt được mục đích ở thành Jarrod rồi à?” Khan nở nụ cười hiền lành khiến người khác không thể biết được hắn đang nghĩ gì.
“Ngài đã biết rồi à?”
Lauriel nói như thể rất ngạc nhiên, nhưng cô ả vẫn không vắt ra chút biểu cảm nào trên gương mặt búp bê của mình. Đoạn, Lauriel đảo mắt nhìn Walsh đang đứng cứng ngắc bên kia, hắn ta đang đâm cô ả bằng ánh mắt hung ác của mình. Bằng cách nào đó mà hắn không lập tức lao đến để xé nát cô ả như mong muốn, hắn đang kiềm chế và nhẫn nhịn một cách khó khăn, đến mức hai tay run lên trong nắm đấm siết chặt.
“Bất ngờ đấy. Khi biết được có một con mèo xổng khỏi chuồng, tôi không có lo lắng gì lắm. Có lẽ tôi đã chủ quan khi nghĩ rằng những tên cơ bắp sẽ không có não.” Lauriel gật đầu như khen ngợi Walsh thông minh, ả còn chẳng có biểu hiện nào chột dạ nào.
Vậy ra kẻ đứng sau ván cờ của thành Jarrod là Lauriel. Khan vẫn giữ nguyên nụ cười hiền lành vô hại của mình, không có ý định giải thích rằng Walsh chẳng biết gì cả cho đến khi nghe hắn giãi bày những suy đoán của mình. Walsh cũng ngoan ngoãn mím chặt môi, không lên tiếng nói gì thêm.
“Nhưng tôi vẫn phải đính chính lại, Commutalio không hề giúp đỡ tộc Ác ma, tất cả đều là trao đổi đồng giá.”
“Tại sao cô muốn giết Tiểu thần Commutalio?”
“Hầu tước à, tôi không nhờ vả ngài.” Lauriel lạnh nhạt nói. “Tôi và ngài đang làm một cuộc trao đổi đấy.”
Một cuộc trao đổi bất công. Khan không nghĩ việc giết thần linh so với việc hóa giải lời nguyền trên người hắn là đồng giá được.
“Vấn đề này quá sức với em trai ta, nó không làm được đâu.” Khan từ chối.
“Tôi làm được.” Saul lập tức lên tiếng, Khan cau mày ngoái đầu nhìn cậu ta, nhưng cậu không hề nao núng mà đáp trả lại Khan ánh mắt đầy cương quyết, cứng cỏi. “Đừng có quyết định thay tôi.”
“Không được. Đó là thần đấy!”
“Tôi không sợ thần linh.” Saul vẫn cứng đầu.
“Ta biết, cậu không sợ gì cả. Nhưng ta vẫn từ chối.”
“Tôi không hề cho anh quyền quyết định thay tôi. Tôi có thể làm được.”
“Làm được cái đầu cậu. Cho dù cậu mạnh thế nào thì cũng không thể giết được thần linh. Saul à, cậu chỉ là con người thôi. Đừng có hăng hái đâm đầu vào chỗ chết như thế.”
Khan thở hắt ra một hơi, dựa vào sự kiên quyết của Saul thì việc thuyết phục cậu bây giờ cũng bằng thừa. Thế quái nào mà cậu ta bỗng dưng hăng hái một cách không cần thiết thế này?
“À, tôi quên nói nhỉ? Tôi có một thứ có thể giúp em trai ngài giết được thần.” Lauriel à lên một tiếng nhạt nhẽo rồi bảo. “Tiếc là tôi không mang theo vì có phần không tiện, nếu ngài đồng ý thỏa thuận này thì tôi sẽ đưa ngài thứ đó. Nó sẽ hỗ trợ em trai ngài trong trận chiến sát thần.”
Như thể Lauriel đang đợi thời điểm để lên tiếng nói ra điều này. Bây giờ thì hắn không còn cách nào có thể cản Saul lại được nữa.
Đúng là Ác ma, rất giỏi trong việc thao túng kẻ khác.
“Thứ đó là gì mà cô dám tự tin rằng nó có thể giết được thần? Nếu thế thì cô nên tự đi làm làm.” Khan cố ý nói khích. “Chẳng lẽ Ác ma yếu đuối đến mức phải cậy nhờ con người à?”
Chỉ là, Lauriel không dễ dàng bị một câu khích tướng hạ gục. Cô ả hoàn toàn không có vẻ bị đả động, chỉ bình thản nói:
“Hơn nữa, tôi cũng có thể giúp em trai ngài trở nên mạnh hơn trong lĩnh vực ma thuật.” Lauriel vô cảm chỉ ra sự thật. “Tôi nói cậu mạnh là vì cậu có khả năng song song của kiếm pháp và ma thuật. Nhưng ma thuật của cậu thua xa kiếm pháp cao siêu, nếu ma thuật của cậu được trau dồi hơn nữa, có thể sánh ngang với năng lực kiếm pháp cậu có. Lúc đó, cậu mới là con quái vật thật sự.”
Sau khi hóa giải phong ấn ma lực, Saul đã có thể sử dụng ma thuật của mình mà không gặp khó khăn gì. Từ những kinh nghiệm thực tiễn của kiếp trước, cậu ta cũng không cần phải cực lực học hành như kẻ vỡ lòng. Nhưng cũng vì mới hóa giải phong ấn nên ma lực của Saul chưa thể đạt tới ngưỡng đỉnh cao vốn dĩ, hơn hết là cậu ta chỉ dùng ma thuật như một dạng bổ trợ cho kiếm pháp của bản thân.
Trong cốt truyện, ở kiếp thứ hai mới là con đường song hành ma thuật và kiếm pháp chính thức của nhân vật chính. Trong tương lai, cậu ta càng mở rộng hơn khả năng sử dụng ma thuật của mình và cũng như phát triển thêm về kiếm pháp.
Bây giờ, nhân vật chính chỉ mới đang ở bước bắt đầu, và những gì Lauriel nói hoàn toàn đúng.
“Tôi là Ác ma, nhưng về ma thuật phổ thông ta vẫn tinh thông ngang ngửa ma thuật đen. Cậu có thể học từ tôi cả hai nếu muốn. Thậm chí là về lời nguyền, ta cũng có thể chỉ dạy cậu tất cả.” Lauriel hào phóng đưa ra những quả ngon ngọt, nếu là một tên pháp sư hay phù thủy non nớt khao khát kiến thức và sức mạnh chắc chắn sẽ dễ dàng đồng ý.
“Tôi không làm học trò của ai cả.” Saul lạnh lùng gạt phăng, với một lý do hết sức tức cười.
“Tôi cũng không cần học trò. Đây chỉ là một trong những điều kiện trao đổi của hai bên. Tôi muốn cậu giết thần, không phải muốn cậu đi chết. Và để làm được điều đó thì tôi phải giúp cậu có đủ năng lực để sát thần, không phải sao?” Lauriel hơi mỉm cười, nhưng trông vẫn vô hồn như con búp bê. “Cuộc trao đổi này không tồi, đúng không?”
Khan vẫn không có dự định sẽ đồng ý trao đổi này nhưng Saul lại không nghĩ giống hắn.
“Được, cứ vậy đi.” Saul chấp thuận dễ dàng. “Nhưng cô phải làm gì đó với lời nguyền trên người anh trai ta trước đã, ít nhất nên vô hiệu hóa nó tạm thời.”
“Làm gì vô lời nguyền nào bị vô hiệu hóa tạm thời? Ma thuật kỳ diệu nhưng cũng có quy tắc của nó.” Lauriel lắc đầu như đang chê trách kiến thức nửa vời của Saul về ma thuật. “Nhưng cũng có hai cách để giải quyết. Cách thứ nhất là dùng đến thuốc, tôi đã chuẩn bị sẵn mấy lọ thuốc ức chế lời nguyền trung cấp, cứ tới giờ thì ngài dùng là được. Nhưng hiệu quả thuốc sẽ giảm đi theo số lần sử dụng, lúc đó ngài cũng phải chịu đựng chút thống khổ thôi. Còn cách thứ hai là người hạ lời nguyền sẽ xoa dịu kẻ bị hạ, tức là ngài phải ở bên cạnh tôi trong suốt thời gian chúng ta hợp tác. Khi lời nguyền phát tác thì tôi sẽ giúp ngài xoa dịu nó mà không cần dùng đến thuốc.”
Saul cau mày như phật lòng trước thái độ dạy dỗ như bề trên của Lauriel nhưng cậu không để sự khó chịu của mình kiểm soát bản thân làm ra hành động không đáng nào. Có thể nói, tính khí bây giờ của nhân vật chính tốt hơn những gì mà Khan biết.
“Tôi khuyên ngài là nên áp dụng cách thứ hai, vì dùng thuốc quá nhiều cũng sẽ dẫn đến vài tác dụng phụ không đáng.”
Khan chưa lên tiếng, hắn vẫn đang suy nghĩ.
Suy nghĩ xem mình có nên bước vào lưới bẫy Lauriel đang giăng ra.
Cô ả cần Saul, cũng cần hắn. Mục đích thật sự của ả là gì? Tại sao phải giết chết thần linh? Ả không biết đến Huyền Thoại Tái Sinh, cũng có nghĩa ả không biết Saul có hào quang của nhân vật chính, thế thì sao ả có thể dám chắc là mọi chuyện sẽ thành công?
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ đợi Khan lên tiếng phá vỡ nó. Lauriel không có vẻ gì nôn nao, cô ả biết chắc câu trả lời của Khan.
“Ta nghĩ là mình cũng có không còn cách nào nhỉ.” Khan thở hắt ra một hơi mệt mỏi, hắn đưa tay hơi xoa thái dương làm cho tên Thú nhân bên cạnh lo lắng. “Thời hạn là bao nhiêu?”
Thời hạn để ả chỉ dạy cho Saul, cũng là thời hạn hắn sẽ ở bên cạnh ả để xoa dịu lời nguyền.
Thời hạn để hắn nhìn thấu sự thật.
“Một tuần.” Lauriel nói, “Đó là thời gian nhanh nhất tôi có thể tính đến.”
“Không cần tới một tuần đâu.” Saul lạnh nhạt nói, nghe qua rất kiêu ngạo.
Khan không nghĩ Saul tự mãn cho mình là nhất, cậu ta có đủ kinh nghiệm để học đống tri thức đó trong một tuần hoặc sớm hơn. Cậu ta có đủ nền tảng cơ bản.
“Vậy được, thời gian này xin kính mời ngài Hầu tước đến dinh thự của tôi làm khách.”
Khan đồng ý, mặc dù trong lòng hắn có chút khó chịu.
Khi Lauriel ra về, Ibrahim đã thì thầm hỏi hắn tại sao không dùng Thần Ngữ áp chế cô ả. Nếu thế thì hắn chẳng cần phải chịu thiệt thòi trong cuộc trao đổi bất công này. Saul cũng thắc mắc tương tự, nhưng cậu ta không hỏi trực tiếp như Ibrahim. Còn Lai thì hoàn toàn nghe theo ý của Khan, mọi quyết định của hắn đều là chân lý.
“Ta không muốn phụ thuộc vào Thần Ngữ.”
Khan trả lời khi hắn ngồi vào xe ngựa trở về trụ sở của Bồ Câu Mỏ Xanh, Sheena và đám quý tộc Ác ma ở bên ngoài đứng chào tiễn biệt hắn, vẫn không có một ai bày ra vẻ mặt thân thiện. Lần này, trong toa xe có cả Saul. Chỉ có mỗi Walsh cưỡi ngựa bên ngoài xe ngựa hộ tống hắn. Khan nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đột ngột nổ sấm đì đùng, mưa rơi vài giọt bên ngoài và lớn dần.
“Ta không phải là Đứa con của Thần linh nào cả, cũng không muốn trở thành. Ta muốn bản thân chỉ dùng Thần Ngữ khi không còn cách nào khác.”
“Tại sao vậy?” Ibrahim thắc mắc.
“Vì ta không muốn tôn thờ một vị thần nào cả.” Khan thản nhiên đáp.
Nếu là An thì hắn còn suy nghĩ lại, nhưng An không có ở đây. Nó không phải là thần linh của thế giới này mặc cho nó chính là người tạo ra.
Bấy giờ, Khan mới sực nhớ ra.
Tại sao hắn không thắc mắc ngay từ đầu nhỉ? Nếu như thế giới này có thần linh thì tại sao không có câu chuyện thần thoại nào về Đấng Tạo Hóa? Hắn chỉ biết những điều hiển nhiên của thế giới này mà quên béng đi sự thật rằng không có một câu chuyện hay ngụ ngôn nào kể về Đấng Tạo Hóa của thế giới. Trong khi đó, không có văn bản nào nói rằng thế giới này được tạo ra bởi tám vị thần đại diện cho tám chủng tộc lớn.
“Khoan đã, các người có biết… là ai không?”
Đấng Tạo Hóa.
Chỉ có ba chữ thôi, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Cứ như thể ngôn từ đã được chọn lọc và nó đã bị tắt âm khi vi phạm quy tắc.
“Anh nói gì vậy?”
“Cậu chủ, cậu có sao không?”
“Chủ nhân???”
Khan không thể trả lời câu hỏi của ai cả.
Sấm chớp rền giật trên bầu trời âm u khó chịu.
Khan mở miệng, thế nhưng ngôn từ đã trở nên vô thanh trên đầu lưỡi.
Mình… bị câm rồi?
* * *
Anh trai đã bị ban nick.
Chúc mừng Anh trai. =))))))
Cứ tưởng không xong trước 12h, may mà xong hehe.
Chap sau gặp là Dion nè. Có ai mong chờ gì ở ổng không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!