Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa - Chương 29: Không sao thổi hết nỗi niềm trên mi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa


Chương 29: Không sao thổi hết nỗi niềm trên mi


Vừa về đến ký túc xá, Khương Tư Tư đã bị bầu không khí hóng chuyện dày đặc vây lấy. 

“Nói!” Lương Uyển vẫn đang đứng chắn trước cửa, khoanh tay trước ngực nhìn Khương Tư Tư, “Tối qua cậu đi đâu?”

“Tớ….”

Khương Tư Tư vốn đang hừng hực khí thế “tâm sự” cho Lương Uyển nghe, thì lại thấy Lâm Tiểu Viên vừa tắm xong đi ra, nhìn hai người, “Cậu về rồi à?”

“Ừ.” Khương Tư Tư đặt túi xuống, mở laptop của mình lên, yên lặng ngồi vào bàn.

“Nói đi chứ.” Lương Uyển ôm vai cô, “Cậu còn chưa nói được chữ nào mà, tối qua đi đâu vậy?”

Từ trong màn hình máy tính phản chiếu, Khương Tư Tư nhìn thấy Lâm Tiểu Viên đang đứng lau tóc ở phía sau, nên chỉ qua loa nói: “Không có gì đâu, tớ còn phải tăng ca, sau này có dịp sẽ kể sau.”

Cho dù mối quan hệ giữa cô và Hình Ý Bắc có biến chất thay đổi như thế nào thì Khương Tư Tư cũng sẽ không nhắc đến những chuyện này trước mặt Lâm Tiểu Viên.

Khó tránh khỏi có phần tàn nhẫn.

“Được thôi.”

Tuy ngọn lửa hóng hớt đang bốc lên ngùn ngụt nhưng Lương Uyển vẫn không dám làm trễ nải công việc của Khương Tư Tư.

Lúc sắp quay người đi, cô bỗng nhớ ra một chuyện, “Ấy, tuần sau là sinh nhật cậu rồi, cậu định tổ chức thế nào?”

Ngón tay đang gõ lách cách trên bàn phím của Khương Tư Tư sững lại, khóe môi vẽ ra một nụ cười miễn cưỡng, “Năm nay tương đối bận, tớ định không tổ chức nữa.”

Đêm đó, Khương Tư Tư lại mất ngủ.

Đã không ngủ được, cô dứt khoát ngồi dậy phiên dịch bài báo đang còn dang dở.

Càng tra tài liệu lại càng tỉnh táo, cộng thêm với nền tảng có từ trước, bất tri bất giác cô đã dịch xong. Khương Tư Tư ngẩng đầu lên, nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình laptop, bốn giờ sáng. 

Cô mơ mơ màng màng ngủ được hơn hai tiếng đồng hồ, trời vừa sáng lại phải bật dậy đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi làm.

Ba phút cuộn người trong ổ chăn ấm áp Khương Tư Tư đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, trong đầu cô nảy sinh ra cả ngàn lần ý nghĩ nghỉ việc từ chức.

…….

Năm đó ôn thi đại học còn chẳng khổ cực như vậy.

Mà cứ như là số trời đã định, Khương Tư Tư bước chân lên tàu điện, cả hai hàng ghế của toa này đã đầy ắp người, cô đi tiếp thêm ba toa nữa cũng chẳng có bất kỳ chỗ trống nào, chỉ có thể cắn răng chấp nhận số phận vừa đứng vừa ngủ.

Ngày mai! Ngày mai nhất định sẽ đi thuê nhà!!

Khương Tư Tư đến công ty mới tám giờ bốn mươi, cô thở phào một hơi rồi nhoài người lên bàn làm việc ngủ bù.

Năm phút sau Cố Chỉ cũng tới.

Cô cầm theo hai ly cafe, đặt một ly lên bàn Khương Tư Tư, “Hôm qua tớ thức khuya xem phim, ngủ chẳng được bao nhiêu cả, nên sáng nay phải đi mua cafe, thuận tiện mua cho cậu một ly, không ngờ là có tác dụng thế. Tối qua cậu mất ngủ à?”

Khương Tư Tư uể oải chống người dậy, hút một hơi non nửa ly cafe.

“Đừng nhắc nữa, dạo gần đây tớ chẳng có lấy một ngày ngon giấc.”

Nói rồi cô lại đánh mắt sang bàn bên cạnh, “Cậu mua có hai ly thôi à?”

Cố Chỉ nhún vai, “Có người còn vồn vã niềm nở hơn cả tớ, làm sao mà tới lượt tớ được.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Trương Thành Siêu xách theo ba ly cafe đi vào văn phòng.

“Hey, chào buổi sáng.” Vừa đi đến gần đã thấy trên bàn Khương Tư Tư và Cố Chỉ mỗi bàn đặt một ly cafe, đột nhiên biểu cảm anh ta trở nên rất căng thẳng, ánh mắt vội vàng nhìn sang vị trí của Chủ nhiệm và biên tập, khi thấy hai bàn vẫn trống không mới thở phào nhẹ nhõm.

Rồi anh ta vô cùng tự nhiên đặt hai ly cafe lên bàn của Chủ nhiệm và biện tập, quay về chỗ mình, anh vừa khởi động máy tính vừa nói chuyện phiếm với Khương Tư Tư, “Tối qua em ngủ muộn lắm à?”

Khương Tư Tư gật đầu: “Vâng.”

Trương Thành Siêu: “Thức khuya dịch bài báo?”

Khương Tư Tư kinh ngạc nhìn anh, “Anh đoán chuẩn thế!”

Trương Thành Siêu cười, “Em cũng phải chú ý sức khỏe, bài báo cũng không cần gấp trong thời gian ngắn.”

“Cũng có phải em cố ý muốn thức đâu.” Khương Tư Tư nhún vai bất đắc dĩ nói, “Nhưng cứ chìm đắm vào là quên cả thời gian.”

Trương Thành Siêu bật ngón tay cái lên tán thưởng, “Thái độ này của em thật khiến một thạc sĩ như anh phải tự thấy thua kém hổ thẹn đấy, lúc làm đồ án bọn anh còn không liều mạng như em.”

Cô không muốn khiêm tốn mà cũng chẳng muốn tự cao, nên dứt khoát chuyển sang đề tài của anh ta.

Một buổi sáng chung sống hòa thuận đang dần trôi về những phút cuối cùng, sắp đến mười hai giờ, Khương Tư Tư thấy Chủ nhiệm đã có thời gian rảnh, bà đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, mà máy in ngay bên cạnh cũng không ai dùng, vậy nên cô đã in bài báo mà mình dịch tối qua ra, đặt lên bàn Chủ nhiệm.

Vài phút sau, Chủ nhiệm trở về, Khương Tư Tư thấy bà đang cúi đầu đọc bài báo thì im lặng chờ đợi.

Mãi sau, Chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn Khương Tư Tư.

“Sáng nay cô đã nhận được một bản tài liệu, là Thành Siêu gửi cho cô.”

Khương Tư Tư không vội trả lời ngay mà quay người nhìn Trương Thành Siêu ngồi ở phía sau.

Anh ta vùi đầu làm việc, dường như không để ý đến ánh mất cô.

Ngay lúc đó, Chủ nhiệm gửi bài báo mà sáng nay bà nhận được cho Khương Tư Tư.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã rõ ràng mọi chuyện, cô mỉm cười lắc đầu, đứng thẳng lưng.

“Chủ nhiệm, bản thảo bài báo mà sáng nay cô nhận được là một phần bài tập của em, nó được hoàn thành khi em đang học bên Nhật vào năm ngoái, chỉ là có một số thông tin về thời gian đã bị thay đổi.”

Giọng của Khương Tư Tư không to nhưng đủ để mỗi một người đang ngồi ở bộ phận tiếng Nhật nghe rành rọt từng chữ.

Trương Thành Siêu ngẩng phắt đầu, mặt đỏ bừng nhìn Khương Tư Tư rồi lại cúi đầu tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính.

Biên tập và Cố Chỉ ngồi hai bên đều đang nhìn cô đầy nghi hoặc.

Chủ biên che miệng hắng giọng một cái, đang suy nghĩ xem nên trả lời cô như thế nào thì lại nghe thấy cô lên tiếng: “Y học phát triển thay đổi theo từng ngày, có rất nhiều thông tin của năm ngoái giờ đây đã lỗi thời, bây giờ chúng ta đăng bài báo đó thì không ổn, thế nên tối qua em đã dịch một bản mới nhất rồi ạ.”

Chủ nhiệm ngay lập tức tiếp lời: “Ừm, đúng vậy, dùng bản từ năm ngoái quả thật là không ổn. Thời gian cũng hòm hòm rồi, hay là chúng ta cùng đi ăn trưa luôn đi.”

Chủ nhiệm thích những người trẻ tuổi, từ khi nhóm của Khương Tư Tư đến, mỗi ngày bọn họ đều ăn trưa cùng nhau, không sót bữa nào. Hơn nữa trong lúc ăn, Chủ nhiệm thường hay truyền thụ cho họ những kinh nghiệm mà bà tích góp được trong bao nhiêu năm công tác của mình, vậy nên mọi người ai cũng rất thích được ngồi ăn cùng bà. 

Có điều hôm nay Khương Tư Tư lại nhận ra, Chủ nhiệm còn muốn nhân bữa cơm trưa này mà tâm sự về một số chuyện.

Năm người mua năm phần cơm khác nhau, cùng ngồi chung một bàn, nhưng bầu không khí lại vô cùng quái dị, chẳng ai chủ động nói chuyện như mọi khi.

Ánh mắt Cố Chỉ dạo một vòng trên người Trương Thành Siêu, “Ầy, kỳ lạ thật, bài báo mà Trương sư huynh nộp cho Chủ nhiệm sao lại là của Tư Tư được nhỉ? Hai người trước kia là bạn học à?”

—— “Xin chào, chỗ này có ai ngồi chưa ạ?”

Lời của Cố Chỉ bị cắt ngang, Khương Tư Tư ngẩng đầu, thấy Hình Ý Bắc đang bê khay cơm trên tay, đứng cúi người ngay trước mặt cô.

Nhưng lại không phải đang hỏi cô.

Chủ nhiệm thấy người đến hỏi là Hình Ý Bắc thì lập tức mỉm cười vui vẻ, chuyển hướng luôn khỏi câu hỏi ẩn ý của Cố Chỉ, “Ở đây không có ai ngồi cả, Tiểu Bắc ăn cơm một mình à? Ngồi đi, ngồi xuống đây.”

Hình Ý Bắc ngồi xuống bên cạnh Chủ nhiệm, đối diện với Khương Tư Tư, nhưng cả quá trình ánh mắt hai người đều không giao lấy một lần.

“Sao Tiểu Bắc lại xuống nhà ăn giờ này?” Chủ nhiệm hỏi.

Hình Ý Bắc: “Em đến bàn giao công việc ạ.”

Vừa dứt lời, cả bàn bàn đều kinh ngạc ngẩng đầu anh.

Chỉ có mỗi Khương Tư Tư là vẫn cúi đầu ăn cơm, gắp hết ớt xanh trong món trứng xào ớt xanh ra.

“Em từ chức à?”

Chủ nhiệm nói lên nghi vấn của mọi người.

“Dạ không, em đổi xuống làm vào ca chiều thôi.” Lúc đang nói, Hình Ý Bắc nhìn sang Khương Tư Tư, thuận tiện nhắc, “Áo cậu dính dầu rồi.”

Khương Tư Tư: “Hả?”

Hình Ý Bắc chỉ vào vai cô, “Ở đây.”

Khương Tư Tư ngoảnh đầu sang một bên, thấy bên vai áo phải của mình thấm cả một mảng dầu.

Không biết là ai lúc bê khay cơm qua đã làm dây lên người cô.

Khương Tư Tư rầu rĩ tặc lưỡi, cũng chẳng còn hứng ăn nữa, “Em xin phép vào phòng rửa tay trước.”

Trong phòng rửa tay.

Khương Tư Tư đứng trước gương, dùng giấy mềm thấm thêm chút nước rồi lau lên vết dầu.

Vài phút sau, Trương Thành Siêu bước vào, đứng bên cạnh cô.

Từ lúc anh ta xuất hiện, ánh mắt của Khương Tư Tư đã đặt trên người anh ta rồi, nhưng đối phương có vẻ muốn trốn tránh, làm cho cô cứ trông như chị gái lưu manh đang nhìn chằm chằm không rời mắt một em trai nhà lành.

“Khụ.” Trương Thành Siêu đứng trước lavabo rửa tay, hắng giọng, “Ừm, chuyện là, Tư Tư, anh nghe chị Tiểu Lâm nói, ngày đầu tiên thực tập em đã tăng ca tới tối muộn, em vất vả rồi.”

Khương Tư Tư cười giễu, “Không vất vả.”

Cô lướt qua vẻ mặt của anh ta rồi bổ sung thêm: “Không vất vả bằng anh thức đêm sửa lại bản thảo.”

Bàn tay Trương Thành Siêu run lên, nước từ vòi vẫn chảy ra ào ào.

“Hôm qua anh đã nói với em, anh muốn dùng bài của em để tham khảo, là anh suy xét đến trường hợp Chủ nhiệm cần bản thảo gấp, đều vì tập thể cả, em không cần phải chỉ gà mắng chó như thế, lại còn đứng trước mặt mọi người nói rõ ra như vậy, hiện tại tất cả tài nguyên đều phải được chia sẻ dùng chung.” 

Khương Tư Tư gật đầu tán thành, “Ừm, anh nói rất đúng.”

Trương Thành Siêu thở phào nhẹ nhõm, tắt vòi nước, quay người đi về phía nhà ăn.

Nhưng rồi anh ta lại nghe được giọng Khương Tư Tư vang lên từ sau lưng.

“Nhưng làm như vậy khiến tôi thoải mái vô cùng.”

Trương Thành Siêu quay phắt đầu lại, lửa giận trực chờ phun trào: “Cô nhất thiết phải làm cho mọi chuyện trở nên khó coi như vậy sao?”

Khương Tư Tư xoay người, khoan thai đi về phía Trương Thành Siêu, hững hờ lên tiếng: “Con người tôi lòng dạ hẹp hòi, nếu như anh không để ý, tôi còn có thể làm cho nó khó coi gấp bội.”

Trương Thành Siêu: “……..”

Trương Thành Siêu tức giận quay đầu bỏ đi.

Khương Tư Tư nhìn theo bóng lưng anh ta lắc đầu ngán ngẩm, rồi tiếp tục thấm ướt giấy lau vai áo. Nhưng vết dầu bám lì ở đó, gặp nước lại còn loang ra thêm chứ không sạch được chút nào, càng lau lại càng dễ thấy. 

Khương Tư Tư bực bội vứt giấy vào thùng rác, quay người đi ra ngoài.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Vừa đi đến cửa, cô gặp phải một người, cả người cô lập tức sững lại —— hóa đá tại chỗ.

Hình Ý Bắc…. sao lại đứng đây…..

Khương Tư Tư khẽ hắng giọng, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Cậu qua đây có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì cả, chỉ muốn gặp cậu thôi.” Hình Ý Bắc đứng ở lối đi, dựa người lên tường.

Khương Tư Tư tủm tỉm cười: “Ồ….”

Hình Ý Bắc: “Không ngờ lại xem được một màn kịch nhỏ.”

Nụ cười cứng đờ.

Chiêu thứ nhất “Tiến công bằng vẻ ngoài ngoan hiền” còn chưa kịp dùng đến đã bị phá trước khi công. 

Thôi được rồi.

Khương Tư Tư chấp nhận số mệnh mà nghĩ thầm, xem ra chỉ có thể dựa vào cái mặt này để kiếm cơm thôi.

“Có đánh giá chất lượng không?” Khương Tư Tư hỏi.

Hình Ý Bắc đi về phía cô, cởi áo vest khoác lên người cô.

“Đài từ chuẩn xác, biểu cảm thích hợp.”

Anh cúi đầu nhìn Khương Tư Tư: “Cuối cùng thì cậu cũng học được cách phản công rồi, không còn là dáng vẻ cúi đầu chịu đựng kia nữa.”

Khóe miệng cô cong lên: “Cảm ơn quan khách đã khen thưởng.”

“Nhưng tôi vẫn muốn bảo vệ cậu.”

“Vậy nên chuyện nói với cậu ngày hôm qua……” Hình Ý Bắc hạ thấp âm lượng, “Cho dù chỉ là cái danh vệ sĩ thôi, cậu cũng có thể nào, cân nhắc một chút, được không?”

Ánh mắt dịu dàng phủ lên người cô, cô chỉ cần khẽ ngẩng đầu là nhìn thấy được ánh mắt ấy, không cách nào trốn được.

Khương Tư Tư nắm chặt vạt váy, nơi đáy mắt khẽ động.

Cửa phòng rửa tay đột nhiên bị đẩy ra, một đôi nam nữ tíu tít đi vào.

Cô quay người đi ra ngoài theo bản năng, tiếng “Ừm” như tiếng muỗi vo ve khe khẽ vang lên giữa âm thanh nói cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN