Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa - Chương 7: Dù cho tiều tụy vẫn hoài quan tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa


Chương 7: Dù cho tiều tụy vẫn hoài quan tâm


Hết tiết, Hình Ý Bắc trở về ký túc xá, Trương Thế Xán cũng vừa quay về.

Anh ta vươn vai một cái, vừa thay đồ vừa hỏi: “Sao giờ cậu mới về?”

Hình Ý Bắc cúi người rót một ly nước ấm, không nhanh không chậm trả lời: “Thì bây giờ mới tan học.”

“Đương nhiên là tôi biết bây giờ mới tan học!” Trương Thế Xán quay đầu nhìn anh, “Không phải tôi chỉ nhờ cậu học giúp tôi một tiết thôi à? Đừng nói là cậu học hết ba tiết đấy? Chính trực thế.”

Hình Ý Bắc không tiếp lời, anh uống một ngụm nước rồi ném giáo trình sang cho Trương Thế Xán.

Trương Thế Xán chụp lấy rồi ném ngược trở lại cho Hình Ý Bắc, “Tôi thấy cậu có vẻ khá thích môn này đấy, lỡ làm người tốt thì làm cho trọn đi, tuần sau cậu đi học tiếp giúp tôi nhá.”

Hình Ý Bắc một tay nhận lại quyển giáo trình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được.”

Trương Thế Xán quan sát anh thật kỹ một lượt, quyết định tiếp tục do thám giới hạn, “Hay cậu thầu “Chủ nghĩa Mao” kỳ này cho tôi luôn đi?”

Hình Ý Bắc không đồng ý ngay mà hỏi ngược lại: “Có cần tôi thi giúp cậu luôn không?”

Trương Thế Xán: “Cái này thì tôi tự mình làm được, không cần tiên sinh phải bận lòng.”

Trương Thế Xán thu lại quần áo bẩn của mình, đánh mắt liếc Hình Ý Bắc một cái, “À đúng rồi, tối qua cậu ổn chứ hả?”

Hình Ý Bắc cười lạnh, “Bây giờ nhớ đến tôi rồi à? Tối qua lúc đi đặt phòng ôm ấp bạn gái sao không nhớ đến tôi?”

“Không phải cậu nói có người quan tâm cậu rồi à?” Trương Thế Xán xoa cằm, “Tối qua ai đến vậy? Quan Ngữ Hi?”

“Nghĩ cái gì vậy?” Hình Ý Bắc không muốn trả lời câu hỏi này, quay người dọn dẹp bàn học, chợt nhìn thấy ly trà sữa đã lạnh ngắt còn uống dở ở một góc, anh cầm lên mang vứt đi, “Điện thoại tôi đâu….”

Hình Ý Bắc tìm thấy điện thoại ở trên giường, cúi đầu nhìn lướt qua ly trà sữa trong thùng rác, gửi tin nhắn cho Khương Tư Tư.

[Lão đại]: Gửi lì xì cho bạn cùng phòng của cậu giúp tôi, cái người họ Lâm ấy.

[Khương Tư Tư]: Cậu nợ tiền người ta khi nào đấy?

[Lão đại]: Nợ cái rắm, bạn cùng phòng của cậu tiễn tôi về ký túc xá, còn mua cho tôi một ly trà sữa, nhanh lên, cứ nói là tôi cảm ơn cô ấy.

[Khương Tư Tư]: Sau này cậu có thể đừng làm mấy trò mất mặt như vậy nữa được không?

[Lão đại]: Cho cậu một cơ hội để thu hồi tin nhắn, tôi sẽ làm như chưa từng nhìn thấy nó.

[Khương Tư Tư]: ….. Bây giờ cậu nên chuyển tiền cho tôi mới đúng đấy.

Nhận hai trăm tệ Hình Ý Bắc gửi qua, Khương Tư Tư quay đầu nói với Lâm Tiểu Viên: “Tiểu Viên, Hình Ý Bắc bảo tớ gửi lì xì cho cậu, nói cảm ơn cậu tối qua đã đưa cậu ấy về ký túc xá.”

Lâm Tiểu Viên không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn vào cuốn sách trước mặt, cầm bút viết viết vẽ vẽ vài nét: “Không cần đâu, việc nhỏ ấy mà.”

“Không sao, tên đại ngốc nhà cậu ta chỉ được cái nhiều tiền.” Khương Tư Tư vừa gửi lì xì cho Lâm Tiểu Viên bỗng nhiên sững lại.

Đợi đã….

“Tối qua cậu đưa cậu ấy về ký túc xá à?”

“Ồ, tối qua lúc chạy bộ tớ thấy anh ấy ngồi ở sân vận động, hình như là say rồi, tớ sợ xảy ra chuyện gì nên mới đưa anh ấy về.”

“Ồ, vậy à.” Khương Tư Tư nói, “ありがとう”

“Hả?” Lâm Tiểu Viên có hơi thất thần, não phải tải một lúc lâu mới có thể phản ứng lại Khương Tư Tư vừa nói cảm ơn với cô.

*Dị là mấy bồ biếc Khương Tư Tư nói gì chưa? Arigatou nha, “Cảm ơn” trong tiếng Nhật đó.

*

Sau bữa trưa, Lương Uyển đẩy cửa đi vào, đưa cho Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên mỗi người một tờ đơn, “Vừa nãy trên đường về tớ gặp lớp trưởng, cậu ấy bảo tớ đưa cái này cho hai cậu, hạn nộp là hôm nay.”

Khương Tư Tư nhận lấy tờ giấy nhìn qua một lượt, là đơn báo danh cho chương trình trao đổi sinh viên.

“Sao chỉ có hai tờ?” Khương Tư Tư hỏi, “Uyển Uyển, cậu không báo danh à?”

Lương Uyển bĩu môi, “Điểm kiểm tra chuyên ngành kỳ trước của tớ xếp thứ tư từ dưới xếp lên, sao tớ phải vất vả tranh giành cái này làm gì? Nhưng mà điểm chuyên ngành của hai cậu đều nằm trong top mười, rất rất có hy vọng, nếu hai cậu được trao đổi sang Nhật thì nhớ phải mua giúp tớ mấy món đồ đấy.”

Khương Tư Tư nhằn nhằn đầu bút, chần chừ mãi.

Lương Uyển đã sơn xong năm ngón tay, nhìn qua thấy tờ đơn của Khương Tư Tư mới chỉ điền mỗi tên, cô khó hiểu hỏi: “Sao cậu còn chưa điền? Còn do dự gì à? Đây là suất trao đổi sinh viên do nhà nước đài thọ đó!”

Khương Tư Tư quay đầu nhìn Lâm Tiểu Viên, cô đã điền xong đơn rồi.

“Vương Hàn Tiêu của lớp hai có đi không?” Khương Tư Tư hỏi.

“Đi chứ.” Lương Uyển nói, “Lúc tớ lấy đơn cho hai cậu, cậu ta đã điền xong đơn nộp lên rồi.”

“Thôi xong.” Khương Tư Tư ném bút, “Thành tích cậu ấy tốt như vậy, lại còn học tiếng Nhật từ nhỏ, cậu ấy chắc chắn nắm một suất rồi, nếu vậy thì chỉ còn lại một suất.”

Khương Tư Tư lưỡng lự mãi, dứt khoát cầm đơn đăng ký đi ra ngoài ban công gọi điện cho Hình Ý Bắc.

Chuông vang lên mấy hồi vẫn không có ai bắt máy, Khương Tư Tư lắc đầu quay vào phòng, đặt tờ đơn lên bàn, “Thôi bỏ đi bỏ đi, đánh một giấc trước đã.”

Cô kéo màn cửa sổ lại, tắt điện đi, thay quần áo ngủ rồi nằm lên giường.

Mười phút sau, giai đoạn đầu chuẩn bị cho giấc ngủ cũng đã hòm hòm, đột nhiên lại bị tiếng động rầm rầm trên trần nhà đánh thức.

Khương Tư Tư bực bội trở mình.

Năm phút trôi qua, tầng trên lại vang lên từng tiếng đẩy bàn kéo ghế, âm thanh rít rít kít kít đi vào vách tường truyền xuống phòng cô.

Trải qua gần nửa tiếng trong dày vò, Lương Uyển chịu hết nổi, cô tung chăn lên lớn tiếng mắng chửi: “Người của lầu trên có bị điên không!! Giữa trưa trời không ngủ nghỉ mà đi cải tạo nâng cấp ký túc xá à!!”

“Không được! Tớ phải lên đấy.” Lương Uyển trèo xuống giường, loẹt quẹt đôi dép lê với khí thế chỉ muốn đánh người, “Có định cho người khác ngủ trưa hay không?!!”

“Thôi cậu đừng lên.” Lâm Tiểu Viên thò đầu ra, “Tầng trên là học tỷ ở đó.”

“Học tỷ thì làm sao? Học tỷ thì giữa trưa có quyền được làm phiền người khác ngủ nghỉ à?” Lương Uyển mặc kệ Lâm Tiểu Viên ngăn cản, cô lấy dây cột tóc, tóm tóc lên chuẩn bị đi ra.

“Đợi đã.” Khương Tư Tư chậm rãi trèo xuống giường, đeo dép vào, “Để tớ đi cho, lỡ như cậu cãi nhau với người ta thì làm sao.”

“Đúng đấy, để Tư Tư đi là được rồi.” Lâm Tiểu Viên nói giúp, Lương Uyển dẩu môi, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Khương Tư Tư tìm tới căn phòng ở trên tầng, đúng như dự đoán, âm thanh bên trong phát ra vô cùng ồn ào, thậm chí cô còn phải gõ cửa một lúc lâu mới có người ra mở.

Người mở cửa là Triệu Mạn, cô ta liếc Khương Tư Tư một cái, khó chịu hỏi: “Chuyện gì?”

Khương Tư Tư nhìn thấy là con người này trong lòng cũng chẳng thoải mái chút nào, ngữ điệu cũng cứng hơn, “Phiền mấy người vào giờ nghỉ trưa đừng gây ra tiếng động lớn như vậy, người ở tầng dưới đều cần ngủ trưa.”

Triệu Mạn dựa người vào cửa, đôi chân thon dài vắt chéo, “Chúng tôi đi học cả ngày, bây giờ mới có thời gian rảnh lại không cho chúng tôi dọn dẹp phòng ốc, hay cô muốn vào dọn cho chúng tôi?”

Khương Tư Tư nhìn thoáng qua bên trong, làm gì có chuyện đang dọn dẹp phòng, rõ ràng là đang thay đổi vị trí giường.

Quan Ngữ Hi nghe thấy tiếng động, đi ra ngoài cửa hỏi: “Có chuyện gì à?”

Khương Tư Tư không thèm nhìn Triệu Mạn nữa, cô nói với Quan Ngữ Hi: “Học tỷ, phòng chúng tôi ở lầu dưới còn đang nghỉ trưa, có thể giữ yên tĩnh một chút được không?”

Quan Ngữ Hi gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”

“Cảm ơn.”

Khương Tư Tư quay đầu đi thẳng.

Chưa đi được hai bước, cô đã nghe được giọng Triệu Mạn lầm bầm phía sau lưng: “Đã mập như vậy còn suốt ngày ngủ, đến heo cũng chẳng lười bằng cô.”

Bước chân Khương Tư Tư sững lại, suýt chút nữa là bước hụt.

Ngón tay cô khẽ run lên nhưng lại không nói gì, lặng lẽ quay về phòng mình.

Lương Uyển hỏi cô đã giải quyết ổn thỏa chưa, Khương Tư Tư chỉ gật đầu rồi trèo luôn lên giường, vừa đặt lưng nằm xuống, tầng trên lại truyền xuống mấy tiếng rầm rầm.

Khương Tư Tư nằm im không nhúc nhích, Lương Uyển lại nhịn không nổi nữa, cô quẳng lại một câu “Mẹ nó chứ” rồi xông ra ngoài, Lâm Tiểu Viên có muốn cản cũng cản không nổi.

Vài phút sau, tiếng ồn tầng trên vẫn chưa dừng nhưng Lương Uyển đã quay về, cô thông báo một câu “Xong việc” rồi vùi đầu ngủ.

Mười phút sau nữa, tiếng động tầng trên đã ngừng hẳn.

*

Nhưng giấc ngủ trưa cuối cùng vẫn không ngon, buổi chiều tan học, Khương Tư Tư uể oải thu dọn sách vở, nữ sinh trong lớp đa phần đã đi ra ngoài hết nhưng vẫn chưa rời đi mà đứng tụ tập ở trước cửa phòng học, không biết là đang xem cái gì.

Đúng lúc này, lớp trưởng đi đến chỗ Khương Tư Tư: “Tư Tư, cậu điền đơn xong chưa?”

Khương Tư Tư đột nhiên nhét hết tất cả mọi thứ vào trong balo, vỗ vỗ vai lớp trưởng, “Cậu đợi tớ một chút, lát nữa tớ sẽ đưa đơn cho cậu.”

Đơn đăng ký cô đã điền xong rồi, nhưng bây giờ cô cần phải tìm một người, người đó sẽ giúp cô hoàn thành bước quyết định cuối cùng.

Khương Tư Tư vội vàng lao ra khỏi tòa nhà giảng đường, chạy xuyên qua mấy con đường rợp bóng cây, đến trước Học viện Báo chí và Tuyên truyền.

Hình Ý Bắc nói với cô năm phút nữa anh tan học, Khương Tư Tư liền đứng đợi dưới tòa nhà năm phút.

Xuôi theo tiếng người ồn ào, Khương Tư Tư quay đầu, thấy một nhóm các sinh viên mặc lễ phục đang đi xuống.

Trong đó có Hình Ý Bắc.

Anh cúi đầu, ở giữa nhóm sinh viên, dáng người cao lớn cùng bộ Tây trang vừa vặn bổ trợ cho nhau, tựa như một phong cảnh* hút mắt cho dù là ở tòa giảng đường tranh tối tranh sáng lúc cuối ngày.

*Các bồ thân iu, nếu như bồ đã đọc bộ trước của Tuu Tuuu, hẳn bồ còn nhớ trong đó nam chính từng tổng quát một câu về những người yêu cũ với nữ chính. Anh Vân có nói: “Chiêu Chiêu, em nghe này, họ đều là phong cảnh mỹ lệ, sau khi anh đi ngang qua, anh hi vọng họ sẽ luôn mỹ lệ như vậy. Cho nên sẽ có rất nhiều loại nguyên nhân dẫn đến việc chia tay, nhưng anh không muốn vì thế mà nói xấu về họ.”. 

Vậy nên ở bản dịch của truyện này Tha vẫn dùng từ phong cảnh nha. Đối với Tha, tất cả chúng ta đều là những phong cảnh mỹ lệ độc nhất vô nhị.

Nhìn thấy Khương Tư Tư, Hình Ý Bắc nâng mí mắt, đi đến trước mặt cô, “Có chuyện gì?”

Sau lưng có mấy cô nữ sinh đi ngang, Khương Tư Tư đang định lên tiếng chợt cảm nhận được rõ ràng có một ánh mắt ghim lên người mình.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Mạn và Quan Ngữ Hi.

Nếu như cô không nhầm thì chắc chắn là Triệu Mạn vừa lườm cô.

Khương Tư Tư lẩm bẩm: “Tự nhiên lại lườm mình.…”

Hình Ý Bắc tóm lấy quai balo của Khương Tư Tư kéo cô ra ngoài, “Lẩm bẩm cái gì, mau đi thôi.”

Khương Tư Tư vừa đi vừa lấy đơn đăng ký ra, “Chuyên ngành của bọn tôi có suất trao đổi sinh viên nước ngoài, cậu nói xem, tôi có nên đi không?”

Hình Ý Bắc đột nhiên đứng lại, “Cái gì?”

Khương Tư Tư đưa đơn đăng ký cho anh, “Đây, đây này.”

Hình Ý Bắc cầm lấy, cẩn thận đọc từ trên xuống, còn Khương Tư Tư ở bên cạnh đang thấp thỏm chờ đợi.

Hy vọng anh ủng hộ, nhưng cũng hy vọng anh không ủng hộ.

“Cậu đã điền xong rồi còn hỏi tôi làm gì.” Hình Ý Bắc đẩy trả tờ đơn cho Khương Tư Tư.

“Tôi còn chưa nộp cho lớp trưởng mà.” Khương Tư Tư nhỏ giọng nói, “Tôi vẫn còn chưa quyết định xong.”

Hình Ý Bắc ngẩng mặt nhìn lên trời, mãi một lúc sau, anh lại cúi đầu, gẩy cục đá nhỏ dưới chân, “Đi đi.”

“Hả?” Khương Tư Tư ngẩng đầu, “Đi à?”

“Đi.” Hình Ý Bắc nói, “Cơ hội hiếm hoi, không đi sẽ hối tiếc.”

Khương Tư Tư vẫn đang chăm chú nhìn anh, mãi sau mới nói: “Ừ, tôi đi.”

Sau khi nghe được đáp án của anh, Khương Tư Tư nhất thời không vui nổi.

Mặc dù chưa biết được suất đi còn lại có nằm trong tay cô không, nhưng cứ nghĩ đến tương lai sẽ là cả một năm không được nhìn thấy Hình Ý Bắc, cô lại bắt đầu cảm thấy ưu thương.

*

Khương Tư Tư nộp đơn đăng ký cho lớp trưởng rồi mới quay trở về ký túc xá, lại thấy tốp năm tốp ba đang tụ lại trước bảng thông báo xì xầm gì đó.

Sợ ký túc xá sắp tới sẽ cúp nước, Khương Tư Tư vội vàng chạy đến xem, nhưng chỉ nhìn thấy một tờ giấy thông báo đã được đóng dấu đỏ.

“Phòng ký túc xá 503 vi phạm quy định sử dụng đồ điện, dựa theo nội quy trường học, Quan Ngữ Hi, Triệu Mạn, Lý Khánh Hân, Hà San Nghiên đã được ghi tội vào biên bản xử phạt, lấy trường hợp này để cảnh cáo răn đe.”

Khương Tư Tư tặc lưỡi hai tiếng, hai tay vui vẻ vung vẩy đi lên tầng.

Vừa đến tầng hai, cô đã thấy Lương Uyển ôm theo một thùng giấy nhỏ chạy xuống, bước chân vội vàng, không cả để ý đến Khương Tư Tư đang đi lên.

“Sao trông cậu gấp gáp vậy?” Khương Tư Tư kéo tay cô lại, “Trông cứ như mới đi ăn trộm về.”

Lương Uyển nhìn ngang nhìn dọc, xác nhận không có ai ở phía sau mới nhỏ giọng nói: “Tớ nghe được nguồn tin mật báo, cô quản lý ký túc xá hôm nay sẽ kiểm tra đồ điện của tất cả các phòng, tớ phải nhanh chóng mang cái nồi mini của tớ đi phi tang.”

Nói vậy thì Khương Tư Tư cũng không cản cô nữa, một mình đi lên tầng.

Vừa đi chưa được mấy bậc cầu thang đã đụng mặt Quan Ngữ Hi.

Lễ phục trên người cô ta còn chưa thay, đồ trang sức cũng chưa tháo, nhìn có vẻ là vừa mới quay về.

Khương Tư Tư định gật đầu một cái xem như chào hỏi cô ta như mọi lần nhưng Quan Ngữ Hi lại không nghĩ vậy. 

Cô ta cười lạnh, “Khương Tư Tư, chuyện cỏn con như vậy, cô phải làm đến mức đó?”

Khương Tư Tư ngây người, “Gì cơ?”

“Đừng giả ngu.” Quan Ngữ Hi móc mỉa, “Ha m muốn trả thù mãnh liệt như vậy, Hình Ý Bắc có biết cô là loại người này không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN