Ánh Trăng Đoạt Mạng - Quyển 1 - Chương 16: Phòng hội họa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Ánh Trăng Đoạt Mạng


Quyển 1 - Chương 16: Phòng hội họa


Càng nghe Phạm Ngọc nói, tôi càng cảm thấy kỳ lạ, hình như có điều gì đó không đúng, tên này tại sao lại ra vẻ tà mị?

“Nè Võ Phúc, cậu đang nghĩ xấu về tôi sao?”

Phạm Ngọc nghi hoặc hỏi, tôi giựt mình một cái, đáp “Không có gì đâu! À nói vào chuyện chính đi!” tôi liếc nhìn Lý Hoành, hiện tại hắn có vẻ rất căng thẳng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Phạm Ngọc.

“Chuyện uống thuốc tự tử sao?”.

Phạm Ngọc khẽ hỏi, tôi cùng Lý Hoành gật đầu, khiến hắn cười cười, nói “Chuyện đó không có gì đáng kể đâu!”.

Tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn, trong lòng nổi lên một trận khó hiểu, liền hỏi “Sao lại là chuyện không đáng kể? Chuyện này có liên quan tới mạng người đó!”.

“Vì liên quan tới mạng người nên tôi mới không đáng kể”.

Hắn nói trong bình thản, tựa như sống chết mặc người, Lý Hoành định nói gì đó như rồi thôi, một đường kéo tôi đi.

Nhìn thấy chúng tôi sắp rời đi, Phạm Ngọc nói vọng ra “Rõ ràng người uống thuốc tự tử là cậu mà”.

Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía Lý Hoành, tôi ngạc nhiên nhìn hắn, trong đầu bắt đầu rối loạn. Những chuyện vừa xảy ra xâu chuỗi lại không phải điều nhắm vào Lý Hoành sao? Rốt cuộc thì cậu ta có gặp những chuyện kinh dị kia không?

Lý Hoành kéo tôi đi một đoạn rồi dừng lại, tôi định hỏi cậu ta có gặp chuyện quái lạ gì không? Thì cậu ta đã lên tiếng trước “Mình có chuyện quan trọng phải đi trước!”.

Không đợi tôi trả lời cậu ta đã chạy mất, nhìn theo bóng dáng cậu ta, tôi chợt nghĩ, có khi nào cậu ta muốn tự mình điều tra? Có khi nào cậu ta không muốn tôi nhúng tay vào nữa? Có khi nào đây là lần cuối cùng tôi gặp cậu ta? Nhưng mà nếu như vậy thiệt thì không phải cậu ta đang bước đi theo vết xe đổ của những người khác sao? Hiện tại tôi phải làm sao đây?.

Tôi trở về ký túc xá trong nỗi bất an, đang định vào phòng thì thầy Ngô ở phía xa gọi, đợi thầy bước tới gần tôi mới lên tiếng hỏi “Bộ có chuyện gì nữa hả thầy?”.

Thầy Ngô cười khì khì, đáp “Không, thầy nghe nói em làm trong phòng hội họa, nên định nhờ em lấy dùm thầy cái máy phát hình trong đó cho thầy mượn, cái máy phát hình ở phòng thực hành bị hư rồi”.

Tôi tỏ ra lo lắng, nói “Em cũng không biết hiện tại nó ở chỗ nào trong phòng hội họa nữa, hay là để em giúp thầy tìm vậy”.

Nghe tôi nói vậy, thầy Ngô gật đầu, nói “Vậy làm phiền em rồi!”.

Hiện tại cũng đã gần bảy giờ tối nên hành lang yên tĩnh một cách kỳ lạ, ánh sáng đèn huỳnh quang cũng từng cái từng cái được bật lên.

“Võ Phúc, chuyện về Tống Nhựt là lỗi của thầy, do thầy đã đoán sai”.

Thầy Ngô bất chợt lên tiếng, nghe trong giọng nói có chút tội lỗi, tôi cảm thấy chuyện này cũng không có gì nên vội lắc đầu, đáp “Không đâu, nếu là em nhìn thấy bạn ấy như vậy, chắc là em cũng hành xử như thầy”.

Tôi cười một cái cho qua, đi theo một đoạn nữa, chúng tôi dừng lại trước phòng phát thanh, thầy Ngô ầm ừ một chút rồi nói “Bây giờ thầy sẽ tìm ở ngoài đây, em vô phòng lưu trữ tìm đi”.

Nói phòng lưu trữ nhưng thực chất chỉ là một phòng khá nhỏ, dùng để lưu trữ những dụng cụ của phòng hội họa. Bình thường buổi sáng tôi cũng hay đi vào, chỉ có điều chưa từng vô buổi tối thôi, nghe những đàn anh, đàn chị nói họ cũng rất ít khi vào đây buổi tối.

Vừa bật đèn lên, mọi thứ hiện ra rõ ràng, giữa phòng có một cái bàn cùng với vài sấp giấy vẽ, hai cái ghế và hai một đóng đồ đạc sắp xếp lung tung.

Tìm một lượt cũng không thấy để đâu, chắc là gần đây mọi người hay sử dụng nó để phát hình, nên có lẽ máy phát hình nhất định ở bên ngoài rồi.

Đưa tay mở cánh cửa, vặn tới vặn lui vẫn không được, cái tay cầm cửa này còn mới làm sao có thể bị rỉ sét được đây? Hay là có ai đó ở bên ngoài đang giữ nó.

Tôi vội lên tiếng gọi “Thầy Ngô, bộ thầy đang giữ tay cầm cửa sao?”.

Tiếng tôi vừa dứt, bên ngoài không một tiếng đáp lại, không lẽ tôi nói hơi nhỏ sao? Nghĩ vậy tôi liền la lớn “Thầy Ngô, thầy đang giữ tay cầm cửa sao?”.

Tuy tôi đã la lớn nhưng vẫn giống như lần trước, không có tiếng hồi đáp lại và tay cầm cửa cũng không nhúc nhích, điều này khiến trong lòng tôi cảm thấy không ổn, hình như có thứ gì đó đang cố gắng giam tôi ở trong đây.

“Rè… Rè..”.

Một thứ âm thanh kỳ lạ vang lên liên hồi, nó rất chói tai, hình như vượt qua bước sóng thường, tôi nhìn quanh để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó.

Mọi ngóc ngách trong phòng lưu trữ không có bất cứ thứ gì có thể tạo ra tiếng động kia, “Rè..” một tiếng khá lớn khiến cho tôi giựt mình té về phía cái bàn.

“Tách”.

Cái bàn rung động làm rớt vật gì đó xuống, tôi đưa mắt nhìn, thì ra là một cái máy ghi âm nhỏ bị rớt. Nhưng mà tại sao nó lại ở đây? Và có phải âm thanh rè rè lúc này là do nó gây ra hay không?.

Không biết tại sao tôi lại nhớ tới tin đồn về hồn ma trong phòng hội họa, có phải là do cái này không? Nhưng mà như vậy không đúng, câu chuyện này đa phần nói về bóng người không phải là âm thanh, với một cái máy ghi âm nhỏ như vầy, không đủ để rọi bóng lên tường thành thứ kinh dị được.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra lời giải thích xác đáng, tôi liền lấy hết dũng cảm bước tới, lụm cái máy ghi âm lên.

Loại máy ghi âm này khá hiện tại, theo năm sản xuất là năm 2014, nhìn vào cái màn hình nhỏ khiến tôi giựt mình, bởi căn bản cái máy không có mở, nếu vậy thì cái thứ âm thanh kỳ quái hiện tại là ở đâu ra?.

“Đừng mà, đừng mà”.

Một giọng nữ hoảng sợ vang lên liên hồi, âm thanh khá lớn và còn vang vọng nữa, tôi nhìn xung quanh, không gian hiện tại chỉ có một đóm sáng.

Tôi hướng cái đóm sáng đó mà bước đi, trong đầu suy nghĩ đủ mọi tình huống có thể xảy ra, nhưng lại không biết mình tới đó rồi sẽ làm gì tiếp theo? Tình huống này tôi chưa từng nghĩ tới, cũng không nghĩ ra.

Càng bước tới gần, nơi ánh sáng soi chiếu càng rõ ràng hơn, trước mặt tôi, một không gian quen thuộc từ từ hiện lên – khu lưu trữ hội họa.

Đúng rồi, mọi chuyện bắt đầu từ đây, đúng rồi, những tin đồn luôn kể về nơi này, đúng rồi, những án mạng luôn liên quan tới nó. Vậy rốt cuộc ở trong khu lưu trữ hội họa có thứ gì? Cái bức tượng kinh dị kia sao? Không phải, rõ ràng Lý Hoành nhìn thấy một bức tượng hoàn hảo mà?

“A, con khốn này, mày dám cắn tao hả?”.

Giọng một người đàn ông hằn học vang lên, trong tiếng hét chứa đựng sự giận dữ kinh khủng, tiếp đó một tiếng tát tay tê răng vang vọng.

Hình như ở bên trong đã xảy chuyện gì đó rồi, nhưng lúc nửa đêm còn có người nào tới đây? Với lại nghe những lời khi nãy, coi bộ không phải là chuyện tốt đẹp gì!.

“Tủm”.

Tiếng ai đó rớt xuống nước, tôi cảm thấy chuyện này đang diễn biến xấu đi, nên vội vàng đẩy cửa, nhưng thật xui xẻo cánh cửa bị khóa trái.

Tôi nhớ tới trong phim người ta hay đẩy mạnh vào để phá cửa, hay là tôi cũng thử coi sao? Vừa nghĩ tới đó, chân tôi đã thủ thế rồi nhanh chóng chạy nhào vô.

“Võ Phúc, Võ Phúc”.

Tiếng của tên kỳ lạ vang lên bên tai, tôi nheo nheo mắt vài cái rồi nhìn chằm chằm hắn mà bày ra bộ mặt khó hiểu.

Thấy tôi tỉnh dậy, hắn liền thở dài, nói “May phước, cậu không sao chứ!”.

“Không” tôi lắc đầu, sau đó nhìn thấy vẻ mặt còn chút lo lắng của hắn, khiến tôi nghi hoặc liền hỏi “Bộ đã xảy ra chuyện gì sao?”.

Hắn cười khổ một cái, đáp “Lúc nãy nhìn thấy có tiếng la hét trong phòng phát thanh nên vào coi thử, khi thấy cánh cửa phòng lưu trữ đóng lại, tôi nghi ngờ có người bị nhốt nên phá cửa, cũng vì vậy mà phát hiện ra cậu bị xỉu ở trong đó”.

Nghe hắn nói tôi cũng hiểu được vài phần, nhưng mà còn thầy Ngô đâu? Khi nghe tôi hỏi câu đó, hắn bài ra bộ mặt ngạc nhiên, đáp “Lúc tôi tới chỉ thấy mình cậu, không còn ai khác nữa”.

Tôi tròn bự mắt nhìn hắn, những điều hắn nói có nghĩa là, thầy Ngô đã rời đi trước sao? Nhưng tại sao thầy ấy lại rời đi, còn tiếng tôi la hét nữa? Bộ thầy ấy không nghe thấy sao?.

“Thầy Huỳnh, bộ thầy biết Võ Phúc sao?”.

Cô giáo phòng y tế khẽ hỏi, tôi giựt mình một cái rồi nhìn xung quanh mới phát hiện ra hiện tại mình đang ở phòng y tế trường.

“À, đúng vậy!”.

Thầy Huỳnh cười nhạt đáp lại, cô giáo phòng y tế nghe vậy cũng hiểu hắn định đuổi khéo nên rời đi. Tôi nhìn hắn mà khó hiểu, bề ngoài của hắn không khác gì một sinh viên năm ba, làm sao có thể làm thầy giáo đây?.

“Võ Phúc”.

Bên ngoài phòng y tế giọng của Lý Hoành vọng vào, tôi vội ngó ra bên ngoài thì nhìn thấy cậu ta đang từng bước đi vào, thầy Huỳnh tối sầm mặt nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Nhận thấy ánh mắt của thầy Huỳnh, Lý Hoành bất chợt trắng bệch mặt mày, hệt như gặp phải thứ đáng sợ nào đó, nhưng mà thầy Huỳnh đâu có gì đáng sợ?.

Thấy bầu không khí có vẻ quái dị, tôi liền lên tiếng “Lý Hoành, bộ có chuyện gì hay sao?”.

Lý Hoành liếc nhìn thầy Huỳnh một cái rồi lắc đầu, đáp “Không, không có gì, mình định vào xin thuốc uống, ai ngờ gặp bạn”.

Lý do của cậu ta có vẻ thích đáng, chỉ có điều tôi cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng lại không biết nó là gì? Lý Hoành ầm ừ vài tiếng rồi rời đi, tôi định kêu cậu ta không biết vì sao lại thôi.

Trong lòng nổi lên một cảm giác, một cảm giác kỳ lạ, tựa như sắp rời xa một người quen thuộc vậy.

Thầy Huỳnh dặn dò tôi không nên tới những chỗ vắng vẻ nữa, bởi vì có vẻ như tôi bị thiếu máu, nên rất dễ ngất xỉu, nếu không ai phát hiện ra thì nguy hiểm lắm.

Tôi gật đầu lia lịa, thầy Huỳnh cười nhạt đáp lại rồi rời đi, lúc này tôi mới phát hiện ra một chuyện, thầy Huỳnh ngoài vẻ kỳ lạ ra, còn có cái gì đó rất quỷ dị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN