Ánh Trăng Đoạt Mạng - Quyển 1 - Chương 8: Điên loạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Ánh Trăng Đoạt Mạng


Quyển 1 - Chương 8: Điên loạn


“Tôi là một bác sĩ thực tập tại bệnh viện Dạ Nguyệt, tôi còn nhớ rất rõ, hôm đó là ngày thực tập đầu tiên, bệnh viện đông người lắm, đang lúc theo bác sĩ Lý học hỏi kinh nghiệm thì một bệnh nhân được đưa tới, đó là một chàng trai trẻ tên là Trần Lập, tình trạng của cậu ta cực kỳ phức tạp, nữa điên nữa tỉnh, khi đưa vào bệnh viện, cậu ta luôn hét lên rằng “Tôi không có bị bệnh tâm thần mà, những lời tôi nói điều là sự thực, ở khu ký túc xá nam của trường đại học Y Dạ Nguyệt có ma, có ma thiệt đó”.

Cho tới tận bây giờ câu nói đó vẫn còn ám ảnh tôi, sau vài ngày tôi có dịp thực hành tại khu vực bệnh nhân, nhưng trùng hợp thay lại chính là khu vực của chàng trai kia, trong một khoảng thời gian tôi tiếp xúc, tôi vô cùng bất ngờ khi cậu ta tỏ ra rất bình thường, không có một dấu hiệu nào là của một bệnh nhân bị bệnh tâm thần hay bệnh trầm cảm gì hết, ngay cả bác sĩ Lý cũng đưa ra kết luận như vậy, sau đó bệnh viện cho cậu ta xuất viện, nhưng mà không lâu sau, tôi lại hay tin cậu ta đã uống thuốc tự tử, chuyện diễn tưởng tới đó là đã hết nhưng mà một ngày nọ, đang lúc chuẩn bị khám cho một bệnh nhân tôi chợt nghe được nhóm người y tá xì xào với nhau, họ nói rằng khu ký túc xá nam trường đại học Y Dạ Nguyệt có ma, bởi lẽ không chỉ riêng Trần Lập là trường hợp tâm thần kỳ lạ và uống thuốc tự tử, mà con số đó lên tới mười mấy..”.

Tôi ngây người, nếu theo anh ta thì điểm chung của các nạn nhân là bị bệnh tâm thần kỳ lạ, rồi sau đó uống thuốc tự tử, tôi biết đối với một người bình thường để mất căn bệnh tâm thần thì có vài trường hợp, trong đó phổ biến nhất chính là áp lực, bị tai nạn và gặp phải một chuyện kinh khủng nào đó, vậy túm lại là những sinh viên này nằm trong trường hợp nào.

“Tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi”.

Giọng của Nguyễn Chí vang lên, nó kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ mênh mang kia, tôi khẽ cảm ơn anh ta rồi cúp máy.

Với thông tin vừa nhận, các nạn nhân đều bị tâm thần kỳ lạ trước khi họ uống thuốc tự tử.

Do tối qua tôi mãi miết suy nghĩ mà hiện tại trong giờ học tôi cứ mơ màng, không thể tập trung vào bài giảng của thầy giáo Ngô được.

“Trong cơ thể con đường truyền thông tin từ các bộ phận đều góp phần rất lớn ảnh hưởng tới suy nghĩ và suy luận một vấn đề nào đó của chúng ta, thầy lấy ví dụ, tụi em sơ ý bị đứt tay, phản xạ đau đớn sẽ diễn ra sau đó khá lâu, khi mà thông phải truyền tới não, nhưng mà vẫn có một thứ nhanh hơn tất cả, đó chính là mắt, mắt chuyển thông tin tới não nhanh hơn, vì vậy đối với vài trường hợp mắt đóng vai trò gây ra ảnh hưởng tới não nhiều hơn”.

Nghe thầy Ngô giảng dạy, tôi cảm thấy có điều gì đó trong câu nói này, nhưng mà không biết là điều gì.

Giữa mắt và những bộ phận khác sao? Mắt là cơ quan nhìn thấy mọi chuyện, là nơi phản xạ và ảnh hưởng tới não nhanh hơn sao?.

Khoan đã, nếu như những nạn nhân của vụ án mạng kia do đã nhìn thấy điều gì thì chẳng phải cũng đã trực tiếp ảnh hưởng tới não, nhưng mà thứ họ nhìn thấy là gì?.

“Khuôn mặt nát bét sao?”.

Tôi vô thức lên tiếng, không thể nào ngờ được, thứ đầu tiên trong đầu tôi chính là khuôn mặt nát bét đầy máu, điều này chứng tỏ có thể tôi chính là nạn nhân kế tiếp sao?.

Tôi bắt đầu liên kết lại mọi sự việc, đầu tiên nạn nhân là nam sinh viên ở phòng số 44, kế tiếp là người phía nam khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, rồi từng nghe thấy một giọng hát, cuối cùng là nhìn thấy khuôn mặt nát bét đầy máu.

Những điều kiện kia tôi đều có, nhưng mà tôi vẫn chưa điên loạn hay ít nhất tôi chưa rơi vào trạng thái nữa tỉnh nữa điên.

Thầy Ngô Vĩ vừa bước ra khỏi lớp, đã bị một người nào đó lôi đi, tôi nghi hoặc nhìn theo, bởi vì còn nhớ rất rõ thầy Ngô vừa mới chuyển tới đây công tác, bản thân của thầy cũng khá khép kín, mọi thông tin đều không tiết lộ, người kia hình như là người bên ngoài, thấy vẻ mặt lo sợ coi bộ đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Nè, Võ Phúc, bạn nhìn gì vậy?”.

Từ Dĩ vỗ vào vai, tôi giựt mình một cái rồi quay lại nhìn cậu ta mà lắc đầu, đáp ” Không có gì?”.

“Mình thấy gần đây bạn hơi lạ”.

Cậu ta nghi hoặc nhìn tôi mà nói, tôi cười khẩy rồi làm ra bộ dạng ngạc nhiên, hỏi “Là sao? Mình vẫn bình thường mà”.

Nghe tôi nói vậy, cậu ta liền lắc đầu ngao ngán, đáp “Không đâu, gần đây bạn hay có vẻ trầm tư suy nghĩ, lúc đầu mình không để ý, nhưng mà về sau tầng suất trầm tư của bạn nhiều hẳn lên, rồi thêm một số hành động kỳ lạ nữa”.

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, trong đầu thầm nghĩ, có khi nào tôi đang dần đi vào lối mòn của những nạn nhân kia mà không hề hay biết không.

“Sao vậy? Bộ công việc ở ban phát thanh nhiều lắm hay sao?”.

Nghe Từ Dĩ hỏi vậy, làm tôi nhớ ra, gần đây tôi rất ít tới ban phát thanh trường, những dòng suy nghĩ về vụ án mạng đã kéo tôi đi quá xa với công việc thường ngày, có khi nào chính nó là nguyên nhân khiến cho tôi bước gần tới ý định nhảy lầu không?.

Hành lang dài hiu hiu gió thổi, một bóng người đổ dài trên những miếng gạch men, tôi nhíu mày để hình rõ ràng hơn người đó.

“Sao vậy? Ngay cả tôi mà cậu cũng không nhận ra được sao?”.

Giọng nói của cái tên kỳ lạ lại vang lên, tôi nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn, từ khi gặp hắn ở trước khu nhà giải phẫu, hình như tôi bắt đầu mơ thấy những thứ ma quỷ cùng với đó là những hành động khó hiểu, giả sử như hắn chính là kẻ đã gây ra chứng hoang tưởng thông qua lời nói thì sao?.

Tôi còn nhớ rõ ràng, những lần gặp mặt, hắn liên tục nhắc tới “ma”, rồi cái ngày tôi về quê, chính mắt tôi đã nhìn thấy phía sau hắn xuất hiện một thứ kinh dị, một khuôn mặt nát bét cùng quần áo bê bết máu, điều này chứng tỏ gì? Không phải là hắn chính là kẻ đứng sau những vụ án mạng đó chứ?.

“Nè, sao lại nhìn chằm chằm tôi như vậy?”.

Hắn hỏi rồi cười khì khì như thể tôi là một tên bệnh hoạn, tôi liếc nhìn hắn một cái rồi quẹo đi hướng khác, coi bộ tránh xa hắn ra một chút sẽ có lợi hơn là có hại.

“Ê! hôm nay sao kỳ vậy? Mọi khi thấy cậu vui vẻ lắm mà!”.

Tiếng của hắn cơ hồ vang vọng phía sau lưng tôi, tuy nhiên tôi không có ý định quay lại nói chuyện với hắn, cũng bởi vì mọi chuyện càng ngày càng khó hiểu, ai cũng có khả năng khiến tôi điên loạn, hiện tại tôi đang cần thời gian để sắp xếp toàn bộ sự việc.

Sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, tôi tờ mờ đoán ra, rất có thể khi hỏi những người thâm niên trong trường sẽ tìm được chút manh mối.

Khu thư viện trường đại học Y Dạ Nguyệt có lẽ là nơi có số lượng đầu sách lớn nhất cả nước, những cuốn sách từ trước ngày giải phóng cũng có.

Đặc biệt người quản lý toàn bộ thư viện này là chú Lâm, nghe mọi người nói, ổng đã quản lý thư viện này cũng hơn hai thập kỷ, vì vậy tới hỏi ổng về những vụ án mạng kia chắc là không lầm.

“À, cậu là thành viên của ban phát thanh, hôm nay tới đây muốn phỏng vấn tôi để làm đề tài về “thực hư của chuyện ma quỷ với vụ án mạng nhảy lầu đêm trăng tròn tháng chín” đúng không?”.

Chú Lâm sau khi nghe tôi nói liền hỏi lại cho chắc chắn, tôi gật đầu, nói “Dạ, chú có thể kể những gì chú biết hoặc là suy đoán cũng được nữa ạ”.

Nghe tôi nói vậy, ổng cười khì khì, lên tiếng “Trời ơi, sao giống phim trinh thám tôi mới vừa coi hồi tối quá, cậu giống thám tử hơn là một phóng viên”.

Tôi cười cười, coi bộ so với ông chú bảo vệ kia, chú Lâm có vẻ vui tánh và thân thiện hơn.

Sau khi uống một ly trà, ổng bắt đầu nói “Vụ án mạng nhảy lầu vào đêm trăng tròn tháng chín có rất nhiều điểm kỳ lạ, chắc là cậu cũng nghe nói những sinh viên nam ở phòng số 44 sẽ có một người uống thuốc tự tử? Điều này hoàn toàn đúng, tôi còn nhớ năm đầu tiên có sinh viên nhảy lầu phòng đó, thằng nhóc đẹp trai và hát hay lắm, tính tình cũng rất dễ thương, nhưng không biết vì sao càng lúc nó càng khác lạ, có đôi lúc thì thào một mình, rồi chuyện gì tới cũng tới, đêm trăng tròn tháng chín, thằng bé uống thuốc tự tử, cho tới tận bây giờ tôi vẫn không thể tin được nó lại làm điều đó”.

Giọng của chú Lâm nghẹn đắng, tôi cũng cảm thấy được ổng đang rất chua xót cho một sanh mạng.

Hít một hơi sâu, ổng bắt đầu kể tiếp “Những nạn nhân tiếp theo cũng có một số đặc điểm như vậy, đôi khi còn điên loạn phải nhập viện nữa, sau đó ban lãnh đạo nhà trường cảm thấy, một phòng không thể nào có sinh viên tự tử liên tục được, vì vậy cho đóng cửa phòng đó, tuy nhiên để tránh dị nghị họ quyết định thông báo rằng sẽ sửa chữa toàn bộ khu ký túc xá nam, thế nhưng họ không lường trước được lại có sinh viên trốn vào trong đó tự tử, thấy như vậy vẫn không ổn, họ cho mở lại khu ký túc xá và cho những sinh viên phòng số 44 về quê vào đêm trăng tròn tháng chín, vậy mà cũng có sinh viên phòng khác, lén vào phòng đó tự tử, trong những nạn nhân của vụ án kỳ lạ kia, tôi còn nhớ một người nữa, chính là Tiêu Thịnh, cậu nam sinh trầm tánh, tuy nhiên hay tới đây tìm sách để đọc, nhất là lúc sắp tự tử, tần suất cậu ta tới rất cao, có khi còn ở trong thư viện nguyên ngày”.

Sau khi nói chuyện một hồi, tôi cũng chỉ tìm được điều khả nghi là việc tới thư viện của Tiêu Thịnh, coi bộ hắn đã tìm thấy điều gì đó ở đây.

Giả sử, trong thư viện này còn lưu trữ tài liệu nào đó về nguyên nhân gián tiếp dẫn tới những vụ tự tử thì sao? Và nếu như vậy thiệt thì tại sao hắn vẫn có kết cục như những người khác, tóm lại hắn tới đây là để đọc gì?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN