Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao


Chương 17


Edit: Kali

Beta: TH

Đại Mộng nghe thấy bên đầu điện thoại Thẩm Tri Sơ có tiếng động kỳ lạ, hỏi một tiếng: “Làm sao vậy?”

Thẩm Tri Sơ im lặng một hồi rồi mới đáp: “Điện… Điện thoại của tớ hình như bị hư rồi?”

“Hả? Sao đột nhiên bị hư rồi? Cậu té rơi sao?”

Giọng nói của cô nghe như sắp khóc, “Tớ nhận được một tin nhắn kỳ lạ… Có phải là do điện thoại bị lỗi kỹ thuật gì hay không? Hay là do WeChat bị hack?”

“Gì cơ?”

Làu bàu nửa ngày, Thẩm Tri Sơ mới cẩn thận kể lại tin nhắn của Chu Diễn Chiếu cho Đại Mộng nghe.

“Nhưng mà tớ sợ cậu ta gửi nhầm, cho nên vẫn chưa trả lời, tránh cho mọi người đều xấu hổ.” Cô lắp bắp hỏi, “Cậu nghĩ, có phải thật sự đã gửi nhầm rồi hay không?”

Trong thời điểm này, nếu Chu Diễn Chiếu thật sự… Nói ra gì đó thì…

Trời ơi.

Thẩm Tri Sơ cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với sự tin tưởng của Phàm Lạc như thế.

Đại Mộng cũng không còn gì để nói: “Cậu xuống lầu nhìn xem chẳng phải sẽ biết được sao.”

“Ừ, nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, cậu ở trong phòng rầu rĩ sẽ có kết quả sao? Còn không bằng đi xuống xem cậu ta muốn nói gì. Nhưng Sơ Sơ này, cậu còn nhớ rõ lời tớ nói chứ? Tuy rằng tớ sùng bái Z Thần, nhưng về phương diện cá nhân tớ thì không ai biết được… Chị em tốt, cậu phải suy xét thật kỹ càng đấy!”

Lời này sao mà nghe như thể Chu Diễn Chiếu thật sự tới tìm để cô tỏ tình vậy.

Mặt Thẩm Tri Sơ có chút nóng lên, còn có chút thẹn quá hóa giận nữa.

“Không thèm nói chuyện với cậu nữa!”

Sau khi cúp máy, tin nhắn mới lại đến.

【 Đang ngủ sao? 】

【 Thẩm Tri Sơ 】

Thẩm Tri Sơ như cầm củ khoai nóng trên tay, ném thẳng điện thoại lên giường, bịt kín mặt lại rồi lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Đã gọi thẳng tên của cô rồi, chắc chắn không thể nào là gửi nhầm được rồi!

Chu Diễn Chiếu… Thật sự đang ở dưới lầu sao?

Thẩm Tri Sơ đã cố gắng hết sức mới kiềm chế mình không đến bên cửa sổ để nhìn xuống.

Phòng cô nhìn ra là đường của con phố Hàn Quốc, nhưng cách rất xa cửa của khu chung cư, nhìn xuống cũng không biết có thể thấy được hay không.

Hình như vì Weibo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Tri Sơ đã mất đi sự can đảm.

Những tin tức liên quan tới Chu Diễn Chiếu… Dường như có hơn mấy trăm ở mục tin tức trên WeChat, trên official weibo cũng có nhiều vô số những lời nhục mạ, trở thành một sự kiện được xem như tội ác tày trời.

【 Tuyển thủ có thời hạn nghĩa vụ quân sự làm sao có thể yêu đương chứ? 】

【 Con ả này cũng thật không biết xấu hổ mà, Z vừa mới thành niên chưa bao lâu, đến cả một thằng nhóc cũng không buông tha! 】

【 Câu lạc bộ không quản sao? Cô gái này thật sự một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có! 】

【……】

Câu chữ là vũ khí giết người không dao kiếm.

Thẩm Tri Sơ nghĩ lại khi ở London, lúc cô mở to hai mắt, hỏi Chu Diễn Chiếu có phải thích cô hay không.

Khi đó, cô đã không nhịn được mà hỏi vấn đề kia.

Bây giờ lại lúng túng như vậy.

……

Chu Diễn Chiếu hình như đợi không được nữa, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại không ngừng rung.

Nhưng bởi vì bị ném ở trong chăn, rung cũng có vẻ vẫn quá mức yên tĩnh.

Thẩm Tri Sơ từ xa nhìn vào màn hình điện thoại chợt lóe lên.

Lúc này mà giả chết, Chu Diễn Chiếu hẳn sẽ hiểu chứ nhỉ?

Nhưng mà…

Chần chừ vài phút, điện thoại vẫn không ý định ngừng kêu, quyết phải để cô bắt máy cho bằng được.

Như vậy cũng không phải là không có cách.

Thẩm Tri Sơ hít một hơi thật sau, rồi nhận cuộc gọi.

“Alo.”

Giọng của Chu Diễn Chiếu như từ cõi hư vô truyền đến, mang theo sức mạnh thần bí mê hoặc tâm trí.

“Xuống lầu.”

Cậu nói.

“Có chuyện gì sao?”

“Có.”

“Chuyện gì?”

“Thẩm Tri Sơ, xuống lầu.”

“…”

Chỉ là một thằng nhóc thôi mà, làm gì mà chảnh như vậy chứ!

Thẩm Tri Sơ thầm mắng một câu trong lòng.

Còn chảnh nữa là muốn bị Weibo mắng như chó phun máu đầy đầu hay sao.

Tuyệt vời cho lắm làm gì chứ.

Nhưng nói đúng lại không dám nói, cô chỉ có thể thật cẩn thận hỏi: “Chuyện kia, không có chuyện gì nữa thì hay là cậu về câu lạc bộ trước? Tôi muốn nghỉ ngơi, vẫn chưa quen với chênh lệch múi giờ.”

Chu Diễn Chiếu giận quá hóa cười, “Chị sợ?”

“… Tôi sợ gì chứ.”

Thẩm Tri Sơ giống như một con thỏ đang xù lông.

“Chị sợ trên mạng đồn về quan hệ giữa hai chúng ta, sợ bị mắng, sợ bị câu lạc bộ xử lý thì công việc khó giữ được. Chị sợ tôi sẽ nói ra điều gì đó với chị, chị nhất định sẽ từ chối, nhưng nội tâm chị lại không muốn từ chối. Chị sợ hãi rất nhiều chuyện. Thẩm Tri Sơ, chị đừng sợ.”

“…”

“Năm phút nữa, chị không xuống gặp mặt nói chuyện rõ ràng, tôi sẽ lập tức đăng bài công khai trên Weibo.”

Sắc mặt Thẩm Tri Sơ trắng bệch: “Công khai chuyện gì…?”

“Công khai chuyện tôi đang theo đuổi chị.”

Năm phút sau, Thẩm Tri Sơ do dự đi đến hướng cửa của khu chung cư.

Thời gian quá cấp bách, cô chỉ rửa mặt và đánh răng, không trang điểm, tóc cũng chỉ lấy tay vuốt mấy cái, không đâu vào đấy mà xõa bên tai.

Quần áo chắc chắn cũng chưa thay, chỉ mặc đồ ngủ rồi mặc thêm áo khoác thể thao, vội vàng đi rồi.

Chu Diễn Chiếu nhìn cô từ xa đi tới, nheo mắt lại.

Nhìn như vậy, Thẩm Tri Sơ lại có vẻ càng trẻ hơn tuổi.

Khuôn mặt của cô vốn đã tròn, không trang điểm càng trông có vẻ trẻ ra vô cùng, nói là học sinh cấp ba cũng có người tin.

Cô gái nhỏ này.

Chu Diễn Chiếu nhịn không được mà cong môi.

Trên thực tế cậu nhỏ hơn Thẩm Tri Sơ hai ba tuổi, nhưng tuyển thủ esport thường debut từ sớm, mười lăm sáu tuổi đã tham gia vào câu lạc bộ ở đâu cũng có.

Tuổi của Chu Diễn Chiếu trong giới thể thao điện tử đã được coi là già.

Cho nên cậu cũng không cảm thấy mình nhỏ hơn Thẩm Tri Sơ, nhưng mà khắp nơi đều đặt mình vào vị trí cần sự giúp đỡ của cô.

Cái đồ ngốc này.

Đi ra ngoài ăn cơm với con trai cũng không biết chọn đồ uống, ngốc nghếch muốn uống rượu. Đêm hôm khuya khoắt đi một mình ngoài đường mà cũng cảm thấy an toàn. Cứ làm như người khác đều mù, không nhìn ra cô xinh đẹp nhường nào. Đi nửa ngày thì đâm đầu vào tường, gọi điện thoại quên mất cả xung quanh…

Cô gái nhỏ này thật là.

Nhảy nhót đi tới.

Thẩm Tri Sơ đã chạy tới trước mặt Chu Diễn Chiếu.

Cô ngẩng mặt, thoạt nhìn có chút thật dè dặt: “Có chuyện gì, cậu nói đi.”

Chu Diễn Chiếu đột nhiên cười.

Anh cầm túi quà tặng trên tay, đưa tới trước mặt cô quơ quơ.

Màu lam, nổi bật LOGO chữ T.

Thẩm Tri Sơ do dự một lát, “… Tặng tôi sao?”

Cô đã chuẩn bị từ chối, nào nghĩ đến Chu Diễn Chiếu không chút do dự phủ nhận: “Không phải.”

“… Ờ.”

Cảm giác mất mát thoáng qua này là sao thế này.

Giọng điệu cả Chu Diễn Chiếu hững hờ, như đang trêu chọc cô, “Tôi nói không phải thì là không phải, vậy có phải tôi nói điều gì ra thì sẽ chính là như vậy hay không.”

Lời thoại này cũng quá mức thần kỳ, Thẩm Tri Sơ kinh ngạc nhìn cậu một cái.

Người này bị bệnh hả?

Chẳng lẽ cậu nói không phải, cô còn phải giật lấy hay sao?

“Là tặng chị đó.”

Chu Diễn Chiếu lại cười một chút, bắt lấy tay cô, treo túi quà vào ngón tay của cô.

“Tôi không thể nhận…”

Thẩm Tri Sơ muốn trả lại cho cậu.

Nhưng Chu Diễn Chiếu đã đút tay vào túi quần rồi, cô lại ngượng ngùng làm giống cậu, trực tiếp túm tay cậu ra.

“Chỉ là một chút quà nhỏ cảm ơn chị thời gian qua đã vất vả như vậy thôi mà.”

“Vậy tôi càng không thể nhận, tôi có tiền lương rồi.”

“Tôi là đội trưởng LUM, đây là quà cảm ơn cá nhân.”

“Không được, đây là nhận hối lộ…”

Chu Diễn Chiếu chịu thua, “Tôi thích em.”

“A…”

Hả.

Hả?!

Thẩm Tri Sơ mở to hai mắt.

Tỏ tình… Đột ngột như vậy sao?

Sao một chút thời gian cũng không cho người ta, cũng phải để người ta chuẩn bị tinh thần đã chứ.

Thế mà cô thật sự bị một cậu nhóc kém tuổi, còn vô cùng trâu bò, tỏ tình!

Tuy rằng trước đó cũng đoán được, nhưng mà lúc này khi thật sự nghe được cậu trực tiếp tỏ tình như vậy, cảm giác hoàn toàn không giống nhau!

Đây chính là Z Thần đấy!

Là cậu chàng lạnh lùng!

Cứu mạng!

Mặt đỏ đến mức sắp thiêu cháy, tim đập nhanh đến mức cũng sắp nổ tung.

Thẩm Tri Sơ giống như một con ngỗng ngu ngư “A” một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp.

Một hồi lâu sau, cô mới lắp bắp mở miệng nói: “Vì, vì sao chứ?”

Chu Diễn Chiếu cười một tiếng, “Vì chị xinh đẹp.”

“A…”

“Rất đẹp.”

“À… Cảm, cảm ơn nhé.”

Não của Thẩm Tri Sơ đình công rồi, chỉ có thể lên tiếng một cách máy móc.

Nói cô đẹp ư.

Vậy xem ra thật sự là thấy sắc nảy lòng tham.

Ánh mắt Chu Diễn Chiếu là sự nhu hoà và ý cười khó nói, con ngươi đen thẫm, một chút gợn sóng lăn tăn như hồ nước, nhìn không thấy đáy.

Cực kỳ đẹp.

“Không đáp lại sao?”

Cậu hỏi.

Thẩm Tri Sơ rốt cuộc mới tỉnh táo lại.

Trên mặt vẫn còn độ nóng vẫn chưa giảm, nhưng giọng nói của cô đã ổn định, “Xin lỗi nhé, chuyện này, cậu rất tốt, nhưng tôi…”

Chu Diễn Chiếu ngưng cười, “Hửm?”

Âm cuối nâng lên, có chút ý uy hiếp.

Thẩm Tri Sơ cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà chúng ta cũng chưa quen biết được bao lâu, tôi vẫn… Khụ, vẫn chưa có ý muốn yêu đương, bây giờ trước mắt vẫn lấy sự nghiệp làm trọng, học hỏi thêm nhiều nữa.

Hơn nữa, cậu còn phải thi đấu, huấn luyện vẫn tương đối quan trọng… Chuyện này, lần sau giành được quán quân mới được, tuy quý quân cũng tốt rồi, nhưng tóm lại không bằng quán quân, phải cố gắng nhiều hơn nữa…”

Nói đến câu sau, cô tự cảm thấy chính mình đã bắt đầu nói năng xằng bậy.

Sắc mặt của Chu Diễn Chiếu lạnh đi.

Thẩm Tri Sơ càng nói nhỏ hơn.

Trong im lặng, Chu Diễn Chiếu bật cười một tiếng.

“Tôi biết rồi.”

Cậu xoay người, chuẩn bị rời đi.

Thẩm Tri Sơ hung hăng mắng mình một câu trong lòng.

Cô cũng biết, đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của Chu Diễn Chiếu.

Đều do cô.

Ai da, lúc từ chối nói cái gì không được, vì sao lại nói đến thành tích chứ!

Như thể là cô chướng mắt cái danh quý quân của cậu vậy.

Thẩm Tri Sơ há to miệng, muốn lớn tiếng giải thích với Chu Diễn Chiếu là cô không phải có ý gì đâu.

Nhưng đây là cửa của khu chung cư, người qua kẻ lại, cô cũng thấy ngại.

Nhưng tay nhanh hơn não rồi.

Thẩm Tri Sơ chạy chậm lên ba lượng bước, bắt được vạt áo của Chu Diễn Chiếu.

Chu Diễn Chiếu xoay đầu lại.

“Làm sao?”

Nhìn ánh mắt của cậu, Thẩm Tri Sơ lập tức suy nghĩ rất nhiều điều.

Nghĩ đến fans phẫn nộ, nghĩ đến cô đã nói không có việc gì với Phàm Lạc, nghĩ đến Đại Mộng đã tận tình khuyên bảo.

Nghĩ đến Chu Diễn Chiếu mới mười chín tuổi, nghĩ đến cậu còn ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp.

……

Thẩm Tri Sơ ấp úng mà buông lỏng tay, “Chuyện là, chính là, có chuyện này muốn hỏi cậu một chút…”

Chu Diễn Chiếu rất kiên nhẫn, cũng không vì bị cô từ chối mà tỏ ra nóng nảy.

Cậu hỏi: “Chuyện gì?”

Giọng nói trầm thấp giống như loại rượu vang đỏ ngon nhất, mang theo sự tinh khiết và hương thơm, cực kỳ quyến rũ.

Thẩm Tri Sơ cúi thấp đầu, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện là, trước kia… Có phải trong trò chơi đã từng chơi với tôi không? Lúc đó vào khoảng tháng sáu ấy… Giọng của cậu, nghe rất quen. Là cậu sao?”

Chu Diễn Chiếu cười cười, “Không nói cho chị biết.”

“…”

“Thẩm Tri Sơ, tôi giận rồi, vậy nên, không nói cho chị.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN