Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao


Chương 27


Edit: Kali

Beta: TH

Da mặt của cô thật sự rất mỏng, quay người cắm đầu cắm cổ chạy.

Chu Diễn Chiếu nhìn bóng lưng của cô, không nhịn được cười ra tiếng.

Thẩm Tri Sơ thề, cô tuyệt đối nghe được tiếng cười sau lưng.

Đã đi được mấy chục bước rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng, người đằng sau kia nhất định đang rất đắc ý!

Thẩm Tri Sơ về tới đại sảnh. Người đã lục tục tới rồi, chia từng phân bộ, ngồi cùng nhau vô cùng náo nhiệt.

Cô tìm thẻ tên chỗ ngồi của mình. Nhưng lượn quanh hai bàn tròn của bộ phận điều hành nửa ngày vẫn không tìm ra.

Tiểu Chi cũng giúp cô tìm, lượn quanh một vòng một, vừa đi vừa tự lẩm bẩm: “Ấy, không phải nói với anh Phàm là muốn ngồi cùng tớ hay sao? Anh ấy sắp xếp cho cậu ngồi chỗ nào rồi…”

Trên mặt của Thẩm Tri Sơ có chút xấu hổ.

Cũng may cả tầng đại sảnh của khách sạn năm sao rất lớn, khoảng cách giữa mỗi bàn cũng không gần, hơn nữa nhiều anh chàng cãi cọ ồn ào, đứng nói chuyện phiếm không ít, không lộ vẻ đặc biệt chú ý cô.

Phàm Lạc biến mất nửa ngày, cuối cùng cũng trở lại.

Anh ta cũng đã thay quần áo —— trang phục hầu gái đen trắng thì coi như xong, còn đội trên đầu cái bờm hình tai mèo, thoạt nhìn y hệt một tên bệnh nhân tâm thần trốn trại.

Tiểu Chi bị tạo hình vi diệu của anh ta sợ đến mức lui về sau nửa bước.

“Anh… Anh bị bệnh à?”

Phàm Lạc loay hoay quần áo một chút, vẻ mặt đắc ý: “Trông xấu lắm sao? Anh còn tự trả tiền mua đấy! Vị trí trung tâm phải ra dáng một chút chứ, chúng ta muốn thật bắt mắt! Nổi bật!”

“…”

Tiểu Chi trợn mắt, hết nói nổi, cuối cùng nghĩ lại chuyện mấu chốt, “Chỗ ngồi của Sơ Sơ ở đâu vậy? Hai chúng em tìm không thấy.”

Phàm Lạc “a” một tiếng, dáng vẻ rất khiếp sợ, “Đương nhiên là chỗ ngồi gần Huấn luyện viên Tôn của phân bộ PUBG rồi!”

Thẩm Tri Sơ cũng rất khiếp sợ, “Vì sao chứ?”

Phàm Lạc: “Cái gì mà vì sao chứ, chỉ là ngồi theo từng phân bộ thôi mà, sắp xếp chỗ ngồi từ HR* đấy.”

(*) HR tên viết tắt tiếng Anh của “Human Resource “, nghĩa là nguồn nhân lực, tên đầy đủ của quản lý nguồn nhân lực, còn được gọi là nhân sự.

Thẩm Tri Sơ cũng không biết nên nói gì cho phải.

Đã hai tháng rồi không có về bên kia, bây giờ đột nhiên lại nói qua bên kia ngồi…

Cô cũng không biết làm sao để đối mặt với những đồng nghiệp cũ bên kia.

Đặc biệt là huấn luyện viên Tôn —— cô luôn cảm thấy mình làm hư “hoa” ở đó, như đầu độc những hạt giống tốt mà anh ta tỉ mỉ đào tạo, không biết làm sao để nhìn mặt người ta.

Nhưng mà Phàm Lạc không lo nghĩ nhiều như cô, anh ta hào phóng phẩy tay, “Nhưng mà em vẫn là người của phân bộ của chúng ta đấy, lát nữa chơi trò chơi hay cho dù là lên đài vẫn phải đại diện cho phân bộ của chúng ta! Hoặc là… Len lén sử dụng một chút mỹ nhân kế cũng được!”

Anh ta chỉ chỉ bàn của PUBG bên kia, đè thấp giọng, nói: “Em xem, miếu hòa thượng, chỗ toàn con trai đực rựa, không hề có sức chiến đấu. Là một em gái xinh đẹp của bộ phận điều hành của chúng ta, em phải biết cách sử dụng lợi thế của mình!”

Thẩm Tri Sơ: “…”

Một bông hoa · Thẩm Tri Sơ · bị ném đi không thương tiếc khỏi bàn.

Cô kéo mũ trên đầu xuóng, kéo đến mức y như che hết cả mắt, tự lừa dối mình, ý đồ làm bộ không ai chú ý tới cô.

Vậy mà hết lần này tới lần khác cái tên Đại C miệng rộng này, chưa bao giờ làm người khác thất vọng.

“Chị Sơ! Mau tới đây! Em thấy chỗ ngồi của chị gần em này!! Mau lên!”

Phân bộ PUBG cơ bản đã đến đông đủ.

Ba bàn tròn đã ngồi đầy bảy tám phần, có không ít những gương mặt mới, đã không còn dáng vẻ thưa thớt người như lúc cô vừa tới nữa.

Huấn luyện viên Tôn vẫn là huấn luyện viên chính. Vẻ mặt nghiêm túc vẫn không thay đổi.

Thẩm Tri Sơ cũng không dám nhìn mặt huấn luyện viên, trốn trốn rồi ngồi xuống bên cạnh Đại C.

Bên trái cô là Đại C, bên phải là ALEX.

Xéo góc đối diện là Chu Diễn Chiếu đang nhìn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Thẩm Tri Sơ cười ngượng ngùng một tiếng, uống một ngụm nước, bình tĩnh lại.

Hay quá cũng may có Đại C, chắc chắn sẽ không chán ngắt —— tuy bình thường cậu ta thoạt nhìn có chút ngốc nghếch khờ khạo, thời điểm mấu chốt không giống xe bị tuột xích chút nào.

Một câu liên quan tới Thẩm Tri Sơ cũng chưa hỏi.

Người ta đã phủ đầu một câu: “Chị Sơ, chị hóa trang như thế này quá đẹp, em yêu chị mất rồi!”

Thẩm Tri Sơ: “…”

A, ha ha.

Cậu yêu cái gì mà yêu chứ, không sợ huấn luyện viên xử lí cả hai à.

Trong lòng cô âm thầm mắng.

Đại C thấy Thẩm Tri Sơ cười, còn muốn khen thêm câu thứ hai. Cặp mắt vừa đảo, đột nhiên nghiêng mắt nhìn thấy Chu Diễn Chiếu ở cách đó không xa.

Vẻ mặt của đội trưởng cười như không cười, nhìn bộ dáng của cậu luôn làm người ta cảm thấy da đầu tê dại.

Sao lại nhìn một cách kì lạ như thế chứ. Đại C rụt cổ, không dám nói tiếp nữa.

Cũng may chương trình nhanh chóng bắt đầu, chuẩn bị đến tiệc buffet, bên cạnh là từng loạt giá để thức ăn, phía trên để những đồ ăn phong phú đa dạng.

Đằng sau Thẩm Tri Sơ còn có biểu diễn, cầm một ly nước, lấy một chút bánh ngọt, đặt lên dĩa.

Tính ra đây vẫn là lần đầu tiên cô tham gia buổi họp thường niên của công ty.

Coi như chỗ ngồi hơi xấu hổ nhưng thật ra cảm giác vẫn rất mới mẻ.

Đặc biệt là tiết mục của các phân bộ.

Thẩm Tri Sơ cuối cùng cũng được xem “Kỳ quan của buổi họp thường niên” theo lời Phàm Lạc —— tiết mục của phòng ban Lò Thạch, dùng mười ngón tay giả dài nhọn như móng tay của Thái hậu Từ Hi trong bộ phim truyền hình nhà Thanh để! chơi! game!

Vẫn là trò chơi yêu cầu thao tác bắn súng.

Thẩm Tri Sơ hầu như không cười.

Đại C ở bên cạnh liên tục thở dài: “Loè thiên hạ! Quả thực là loè thiên hạ! Cho em một cơ hội, em sẽ dùng chân ngược hắn.”

“…” Thẩm Tri Sơ nhìn cậu ta một cái, quyết định làm lơ cái tên trẻ con này, nhỏ giọng hỏi, “Vậy các người định biểu diễn tiết mục gì?”

Đại C cười: “Tiết mục của chúng em còn lợi hại hơn!”

Thẩm Tri Sơ rất tò mò, hỏi: “Lợi hại chừng nào?”

“Huấn luyện viên đơn ca! Lợi hại không?”

“…”

Vô số tiết mục kì quái thay phiên nhau lên sân khấu. Cuối cùng cũng đến phiên mấy người Thẩm Tri Sơ. Trước đó diễn tập, hình như điệu nhảy dân vũ có vẻ cũng không buồn cười như vậy.

Thẩm Tri Sơ hít sâu một hơi, đi theo Tiểu Chi, còn có “mười tám thanh niên trang điểm xinh như hoa” của bộ phận điều hành cùng lên sân khấu.

Vừa đứng ổn định đội hình, phía dưới đã rộn rã tiếng cười.

Ánh mắt Thẩm Tri Sơ xéo qua đã đối mặt với Chu Diễn Chiếu cách đó không xa.

Chỗ ngồi của Chu Diễn Chiếu đưa lưng về phía sân khấu, nhưng mà lúc này, cậu đã xoay ghế lại đây, đối diện với sân khấu.

Thoạt nhìn bộ dáng giống như là muốn nghiêm túc thưởng thức một tiết mục. Loại cảm giác xấu hổ kì lạ này…

Thẩm Tri Sơ giận chó đánh mèo rồi trừng mắt nhìn cậu một cái.

Chu Diễn Chiếu khó hiểu: “???”

Một bài hát ngắn ngủi ba phút, mà quả thực dài như là một đời người vậy. Lúc làm động tác Cuối cùng, Thẩm Tri Sơ thở một hơi thật dài.

Phàm Lạc trong trang phục hầu gái dẫn dắt cả đội khom lưng chào khán giả, phía dưới lập tức vang lên âm thanh dữ dội ồn ào.

“Anh Phàm! Huhu!”

“Anh Phàm cho em cái áo! Em cong rồi!”

“Bộ quần áo này đúng kiểu tôi thích!”

Thẩm Tri Sơ cảm thấy nếu cô là Phàm Lạc, thì mặt có thể nóng đến mức có thể chiên được quả trứng.

Phàm Lạc hoàn toàn không để ý, vui sướng gật đầu: “Cảm ơn! Cảm ơn! Bầu cho chúng tôi một phiếu nha! Để bộ phận điều hành của chúng tôi được giành giải thưởng một lần! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!”

“…”

Thẩm Tri Sơ và Tiểu Chi không dám nhìn, tranh thủ cùng nhau đi vào nhà vệ sinh để thay áo quần.

Nhiệm vụ hoàn thành, lúc này mới thật sự có tâm trạng để ăn gì đó.

Thẩm Tri Sơ bưng một mâm hải sản, trở lại bên cạnh bàn.

Đại C ở đằng kia điên cuồng vỗ tay: “Chị Sơ đẹp trai quá! Quá Đẹp! Chị là thiên hạ đệ nhất!”

Thẩm Tri Sơ bị cậu ta khen đến đỏ cả mặt, hoàn toàn ngượng ngùng nói chuyện.

Thật sự cảm thấy quá ngại!

Thẩm Tri Sơ thích kín đáo, ngồi ăn từng miếng nhỏ một hồi. Trên sân khấu vẫn còn tiếp tục các hoạt động khác. Bên cạnh cô là chỗ ngồi của ALEX, nhưng không biết đã đi đâu rồi.

Tiết mục tiếp theo là của phân bộ khác, trung tâm điều khiển tắt đèn trần, chỉ để lại hai ngọn đèn nhỏ để chiếu sáng hai bên và ở giữa một tia laser.

Trong đại sảnh lập tức tối sầm lại. Tia sáng lờ mờ, bên cạnh Thẩm Tri Sơ có người ngồi xuống. Cô còn tưởng ALEX đã trở lại nên cũng không để trong lòng. Nào ngờ người nọ đột nhiên thấp giọng rồi cười một tiếng.

Cậu gọi cô: “Chị gái nhỏ.”

Thẩm Tri Sơ sợ tới mức tay run lên, chiếc đũa đang gắp cục thịt bị rớt xuống, cục thịt rớt vào dĩa nước tương.

Chu Diễn Chiếu từ bên cạnh cầm giấy ăn, duỗi đến trước mặt cô, giúp cô lau vài giọt nước tương bắn ra.

Thẩm Tri Sơ vội vàng giành lấy khăn giấy trên tay cậu, tự mình vội vàng sửa sang lại một chút. Sau khi xác định không bị dây ra quần áo, cô mới nhẹ giọng nói: “Cậu làm gì thế…”

Đang giữa nơi công cộng đấy. Cũng không phải tắt hết đèn rồi, vẫn còn sáng lắm đấy… Tuy rằng phần lớn mọi người không phải đang biểu diễn, thì đang ăn hoặc chơi điện thoại, nhưng cậu cũng quá kiêu ngạo rồi.

Chu Diễn Chiếu nhướng mày: “Tôi ngồi ở đây, không được sao?”

Thẩm Tri Sơ bị bộ dáng danh chính ngôn thuận của cậu làm ngạc nhiên, há to miệng, “… Đây là chỗ của cậu sao?”

Chu Diễn Chiếu lấy thẻ tên phía trước chỗ ngồi qua, đặt trước mặt cô để cô xem.

“Này.”

Phía trên ghi rõ ràng một loạt chữ cái tiếng Anh.

“YanZZZ”.

Thẩm Tri Sơ nhìn cậu một cái, “Cậu đổi chỗ với ALEX?”

“Không phải, ban đầu em đã ngồi đây rồi.”

“Vừa nãy đâu phải…”

“Ừm.”

Ừm cái gì mà ừm? Ừm có ý gì đây chứ?

Thẩm Tri Sơ trừng mắt liếc cậu một cái, lại nhìn Huấn luyện viên Tôn.

Huấn luyện viên cũng không có ở chỗ ngồi, cũng không biết đã đi đâu.

Chu Diễn Chiếu cười, “Em sợ gì chứ, cũng có phải tôi nói đâu. Cũng không phải bắt ép ALEX đi chỗ khác ngồi.”

“Cậu cả vú lấp miệng em…”

Chu Diễn Chiếu không phục lắm: “Em làm sao lại không nói mình cũng phân biệt đối xử chứ?”

“Chuyện gì…”

“Em và Đại C ngồi gần nhau thầm thì to nhỏ như vậy cũng không sợ người ta dèm pha.”

Thẩm Tri Sơ có chút tức giận, “Sao có thể giống nhau chứ?”

Chu Diễn Chiếu ôm ngực, ngữ điệu khôi phục bộ dáng hững hờ như cũ, “Có gì không giống nhau chứ?”

“…”

“Nói cách khác, tôi và người khác không giống nhau sao?”

Cậu dụ dỗ từng bước.

Thẩm Tri Sơ mím môi. Cô không biết nên nói gì cả.

Hôm nay Chu Diễn Chiếu giống như đột ngột hay công kích, đè ép làm cô liên tục thất bại.  Cho đến lúc không nói được gì nữa.

Vốn dĩ đã không giống nhau rồi. Vẫn luôn không giống nhau mà. Mấy lời này làm sao mà nói được cơ chứ?

Do dự trong chốc lát, Thẩm Tri Sơ cầm lấy ly nước đã cạn, chuẩn bị chạy trối chết: “Tôi, tôi đi lấy đồ uống…”

Chu Diễn Chiếu nhướng mày với cô.

“Thẩm Tri Sơ, em nhanh thích tôi đi. Năm nay sắp qua rồi, sang năm cũng không còn sớm nữa.”

Còn năm ngày nữa là qua năm mới rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN