Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao
Chương 39
Beta: TH
Lần này, Thẩm Tri Sơ ngoan ngoãn đi tới. Chỉ có điều không đi vào sân bóng rổ, mà chỉ tìm một chiếc ghế dài ở khán đài ngồi xuống.
Chu Diễn Chiếu cảm thấy hài lòng, ôm bóng rổ nháy một mắt với cô.
Giữa ban ngày ban mặt, chàng trai tuyệt vời phóng điện làm Thẩm Tri Sơ hơi ngượng ngùng.
Cô mím môi, vội vàng cầm điện thoại, làm bộ đang chụp ảnh khắp nơi, che đi sự thẹn thùng của mình.
Chu Diễn Chiếu cười một tiếng, nói với Đại C đứng bên cạnh đang nói chuyện phiếm cùng Huấn luyện viên Tôn: “Nào, đấy một trận.”
Đại C nhìn tay chân nhỏ của mình, la làng nói: “Đội trưởng, cậu chơi cùng Lôi Lôi và Liệt Liệt đi, hai người họ chơi hay, tôi nhỏ bé thế này, bị mấy người va đụng cũng có thể bay khỏi sân rồi đó! Đến lúc đó gãy cổ tay làm sao mà thi đấu được nữa chứ!”
“…”
Thẩm Tri Sơ xém chút nữa cười thành tiếng, vội ho nhẹ một cái.
Sau khi thương lượng một hồi, quyết định trận bóng rổ với những người được chọn.
Chu Diễn Chiếu và hai người khác nữa chung một đội. LEI, LIE và ALEX một đội, trận đấu tay ba 3V3.
Thẩm Tri Sơ không giỏi mấy môn vận động, hiểu biết về bóng rổ chỉ giới hạn trong ba bước chạy ném bóng.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc cô lén thưởng thức những động tác đẹp của chàng trai tuyệt vòi.
Sáu người trong sân, vóc dáng của LEI cùng LIE cũng không thấp, nhưng so với Chu Diễn Chiếu thì lùn hơn ít nhất cũng phải năm sáu cm.
Hơn nữa tỉ lệ của cậu rất kỳ diệu, cho dù làm động tác gì cũng đều vô cùng tuyệt đẹp, làm mọi người có thể tập trung vào cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hôm nay thời tiết đã có cảm giác đầu hè.
Ngồi dưới ánh mắt trời một lát đã có chút toát mồ hôi.
Trên sân bóng rổ Chu Diễn Chiếu chỉ mặc một cái áo tay ngắn màu trắng, và một quần thể thao màu xanh đơn giản.
Cơ bắp trên cánh tay cậu không lộ ra rõ ràng như những vận động viên, nhưng cũng vừa đủ. Lúc không dùng sức trông rất mảnh mai và đẹp, lúc dùng sức mới lộ ra đường nét lực lưỡng.
Lúc này, trên cánh tay cậu đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, rất có mùi vị quyến rũ.
Góc áo tung bay, phần eo cũng vì đang chạy mà thoắt ẩn thoắt hiện —— từng bơi chung nên Thẩm Tri Sơ biết, cậu có cơ bụng, rất khỏe mạnh và nom rất đẹp. Nếu có giọt nước lăn xuống sẽ làm người ta không nhịn được muốn lau thay cậu, tiện thể sờ một chút.
Đại Mộng từng nói, cậu là kiểu người có thể làm con gái dễ dàng vừa gặp đã yêu.
Mặt và dáng người đều như vậy.
Cho dù là ở sân bóng hay là sân thi đấu, đều là một chàng trai vô cùng tỏa sáng.
Thẩm Tri Sơ bị chính suy nghĩ của mình làm đỏ hết cả mặt.
Cô chụp mấy tấm ảnh, chỉnh sửa đơn giản, rồi biên soạn đăng lên Weibo.
Xong việc, lập tức chạy vào căn cứ, cầm theo bình nước đá để hạ nhiệt độ cơ thể của cô.
Lúc Thẩm Tri Sơ trở lại sân bóng, đã chơi xong nửa hiệp đầu.
Đội Chu Diễn Chiếu tạm thời dẫn đầu.
Ban đầu Chu Diễn Chiếu đang ôm bóng nói chuyện với LEI, liếc mắt thấy Thẩm Tri Sơ đang chầm chậm đi đến, lập tức vứt bóng rổ cho LEI, bước nhanh đi tới chỗ cô.
Thẩm Tri Sơ dừng bước, “…”
Chu Diễn Chiếu thấy ánh mắt cô bứt rứt bất an, có chút buồn cười, gật đầu nhẹ với cô một cái, chậm rãi nói: “Tới đây.”
Ngữ điệu vô cùng khách sáo, vô cùng giả tạo.
Thẩm Tri Sơ hắng giọng, ánh mắt nhìn quanh phía sau một vòng.
Sau khi xác định không có ai chú ý tới hai người bọn cô, cô mới nhỏ giọng đáp: “Ừm, tới.”
Chu Diễn Chiếu thừa dịp cô không để ý, thuận tay sờ soạng tóc cô một chút, đè thấp giọng nói: “Chạy đi đâu vậy? Tìm em khắp.”
“Cậu chơi bóng rổ tìm tôi làm gì…”
“Còn phải hỏi sao? Muốn nhìn em.”
Thẩm Tri Sơ không lên tiếng một hồi lâu.
Chu Diễn Chiếu cúi đầu, ghé sát lại gần để nhìn cô.
Mặt cô đã đỏ như sắp bốc khói.
Thẩm Tri Sơ cũng thực sự bất đắc dĩ —— cô không muốn thẹn thùng chút nào, nhưng không kiềm được phản ứng của mình!
Sao phải nói những lời như thế này!
Cô gào thét trong lòng.
Chu Diễn Chiếu bật cười, “Chị gái nhỏ quá dễ thương rồi.”
Cậu mỗi lần gọi Thẩm Tri Sơ là chị gái nhỏ, đa số đều là trong hoàn cảnh trêu chọc cô.
Cứ cảm thấy xưng hô này còn kì lạ hơn cả thân mật.Thẩm Tri Sơ chưa kịp nói chuyện, Chu Diễn Chiếu đã rất tự nhiên lấy bình nước trên tay mà cô đã uống, mở nắp ra, uống một hớp lớn.
“… Bình nước này tôi uống rồi!”
Chu Diễn Chiếu uống “Ừng ực ừng ực” xong, trả bình nước rỗng lại cho cô, “Không sao.”
“…”
“Tôi đi chơi một lát, em đừng đi.”
Cậu phất tay, quay người trở về sân bóng.
Thẩm Tri Sơ đứng tại chỗ, cứ có cảm giác tất cả mọi người đang nhìn trộm cô, có một cảm giác không có chỗ để núp.
Đại C bên kia huýt sáo.
Nửa hiệp sau của trận bóng chính thức bắt đầu.
Vì ở trong sân chơi rất náo nhiệt, bên cạnh đã có không ít người ngồi xem, đứng ngoài quan sát cũng không tính quá đột ngột.
Thẩm Tri Sơ ném bình nước không đi, lặng lẽo mò xuống sân bóng rổ, tìm được một bậc thang, ngồi xuống ôm đầu gối.
Bây giờ cô có cảm giác như trở lại thời học cấp ba.
Thời học cấp ba, trong lớp luôn có một hoặc hai người nổi tiếng như vậy, những chàng trai vừa cao lại vừa đẹp trai bình thường sẽ chơi bóng rổ, chỉ cần ôm một quả bóng, rất nhiều nữ sinh ngay lập tức sẽ “ào ào” đi xem, ngồi ngoài sân bóng rổ, hò hét cổ vũ cho nam thần.
Thẩm Tri Sơ da mặt mỏng, lại yêu cầu nhan sắc rất cao, nên những gương mặt bình thường kia không thể làm cô động lòng, cho nên từ trước đây nay chưa từng làm những chuyện như vậy.
Hiện tại cô muốn trải nghiệm khoảng thời gian thời thiếu nữ một lần nữa.
Nửa hiệp sau bắt đầu vài phút, bóng rổ đã vào tay của Chu Diễn Chiếu.
Cậu khom lưng, bước vài bước, thuận lợi dẫn bóng qua phòng tuyến của LEI.
Như thể đang nhíu mày tính toán khoảng cách, cậu đột nhiên đứng yên, ôm bóng lấy đà nhảy lên ——
Vào!
Thẩm Tri Sơ nhịn không được “Oa” một tiếng, kích động đứng dậy nhảy lên.
Chàng trai tuyệt vời thật là đẹp trai!
Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ thích xem người ta chơi bóng rổ là cảm giác gì, thật vui!
Đại C không biết từ khi nào đi tới bên cạnh cô, thấy cô kích động như vậy, cười”phụt” một tiếng.
Thẩm Tri Sơ tỉnh táo lại, hận không thể lập tức đào hố chui xuống đất.
Đại C vội vàng nói: “Không phải cười chị đâu chị Sơ, em cười lão đại đó mà.”
“…”
“Cậu ấy còn cố ý phô diễn trước mặt chị đấy, chị xem, cũng chưa đứng trong ô ném ba điểm, ném một phát chỉ có thể được một hoặc hai điểm, còn ra vẻ khí thế… Em nói chị nghe, cậu ấy chắc chắn là đã tính toán được vị trí này khá ổn có thể ném vào, nên mới đứng ở chỗ đó nhảy lấy đà…”
Bị Đại C phân tích như vậy, ngay tức khắc sự đẹp trai của chàng trai tuyệt vời biến mất hút.
Thẩm Tri Sơ cười ngượng ngùng, “Thì ra, là như vậy…”
Đại C vui vẻ, “Chị Sơ, chị đừng ngại, mặc dù em nói như vậy, nhưng chuyện lão đại theo đuổi chị vẫn có thể —— qua một hồi đoán chừ phải đổi xưng hô gọi một tiếng chị dâu.”
“A… A? Gọi ai là chị dâu?”
“Chị đó!” Đại C nhướng mày, chẳng qua vẻ mặt cậu vẫn rất khoa trương, động tác nhướng mày làm mặt cậu ta hơi giống con khỉ đang nhăn mặt, “Vòng tay! Trước đó em thấy rồi nha! Chị Sơ, em nói chị nghe, chị đừng để ý những người trên mạng đó. Nếu lão đại của em dễ dàng bị chuyện yêu đương ảnh hưởng đến như vậy, thì đã không thể làm lão đại của chúng em rồi…”
Cậu lải nhải một hồi lâu.
Nhưng Thẩm Tri Sơ không nghe thấy gì cả, chỉ nghe được câu đầu tiên. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay của mình, vội vàng để chiếc vòng tay bị che dưới tay áo.
Còn giấu nó dưới góc áo.
Thấy cô như vậy, Đại C thương hại mà thở dài: “Xem ra lão đại đường còn dài…”
–
Thư giãn hai ngày, các tuyển thủ lại bắt đầu bước vào giai đoạn huấn luyện căng thẳng.
Tháng năm với những bận rộn, trôi qua nhanh chóng.
Đầu tháng sáu, phân bộ LUMPUBG thu xếp hành lí, sắp sửa bay tới nước Pháp.
Lần thi đấu này không được tính là giải đấu quốc tế, đội có thực lực nhất Hàn Quốc không tham gia, chỉ là khu vực thi đấu được tổ chức ở Âu Mỹ. Có điều vì giải thi đấu Tuyệt Địa Cầu Sinh không có tiêu chuẩn, cho nên kiểu thi đấu này yêu cầu cũng khá cao.
Đối với câu lạc bộ mà nói, cho dù là thi đấu lớn hay nhỏ, đều quan trọng như nhau.
Huấn luyện viên Tôn gửi lời động viên cuối cùng ở sân bay: “… Cũng không có gì nhiều để nói, phải thắng, thi đấu esports nhất định phải thắng. Nếu lần này vào không được top 3, thi đấu theo lời mời giải đấu quốc tế vào tháng 11 sẽ càng nguy hiểm. Phải thể hiện được khí thế, sau đó mới có được lòng tin.”
Thẩm Tri Sơ đứng ở hàng cuối của đội, đôi mắt vô thức nhìn Chu Diễn Chiếu đứng phía trước.
Cậu đứng có chút uể oải, dáng vẻ nom hình như còn chưa tỉnh ngủ.
Nhưng lúc Huấn luyện viên Tôn nói tới phải thắng, đôi mắt cậu sáng long lanh, như đang phát ra ánh sáng.
Thẩm Tri Sơ sờ cổ tay của mình, đếm nhịp đập của mình.
Ừm, thật sự đập rất nhanh.
Có thể là nhìn thấy dáng vẻ cậu biến ước mơ thành hiện thực, càng làm cô thêm động lòng.
Thẩm Tri Sơ tính toán thời gian.
Đến tháng 11 vẫn còn năm tháng.
Năm tháng sau, cô cũng vừa tròn 24 tuổi.
Là tuổi thích hợp để yêu đương đấy.
…
Sau khi đáp xuống Paris, không có thời gian đi dạo, toàn bộ thành viên trước đi đến ký túc xá thích nghi với chênh lệch múi giờ, sau đó bắt đầu khua chiêng gõ mõ huấn luyện.
Lần thi đấu này, Tiểu Chi không đi cùng cô, Thẩm Tri Sơ cùng một đồng nghiệp nữ khác ở chung phòng.
Sau khi tỉnh dậy, chị ta đang trang điểm.
Nhìn thấy cô, chị ta nói: “Tiểu Thẩm tỉnh rồi à, vừa nãy có người tới tìm cậu.”
Thẩm Tri Sơ vẫn còn lơ mơ, thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
“À, là cậu chàng đẹp trai nhất đội kia, Z thần.”
Thẩm Tri Sơ bị dọa đến mức tỉnh ngủ, trợn tròn mắt.
Cô và chị ta không thân thiết lắm, nhưng có thể chắc chắn là, bà chị này ở công ty nhất định từng nghe qua tin đồn của cô cùng Chu Diễn Chiếu, hơn nữa cô vốn ở phân bộ, đột nhiên bị chuyển tới tổng bộ vài tháng, nói không chừng cũng suy đoán qua tình hình.
Sợ chị ta nghĩ nhiều, Thẩm Tri Sơ trúc trắc hỏi: “Cậu ấy có, có chuyện gì à?”
Chị ta cũng không ngẩng đầu lên, vừa chuốt lông mi vừa trả lời: “Hỏi em có đi ăn sáng hay không, chị nói em vẫn chưa tỉnh. Cậu ấy để lại cơm hộp cho em, em đói bụng thì mở tủ lạnh ra lấy ăn là được.”
“À… À, cảm ơn chị nha.”
Thẩm Tri Sơ nhẹ nhàng thở ra.
“Không sao ~ chỉ có điều, lúc cậu ấy nói chuyện chị mới phát hiện, Z thần thoạt nhìn không nói nhiều, trên thực tế còn rất dịu dàng ha!”
Thẩm Tri Sơ: “…”
Cô không biết nên nói tiếp thế nào, xấu hổ cười cười, chui vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi ra ngoài tìm đồ ăn.
Lại ở ngay cửa bếp đụng phải nam chính vừa nhắc đến ban nãy.
Chu Diễn Chiếu cầm trên tay một quả bắp, thấy cô đi tới, híp mắt, “Tỉnh rồi à?” “… A, ừm.”
“Nhanh ăn cơm đi, ăn xong lên lầu.”
Thẩm Tri Sơ dừng bước, hồ nghi nhìn cậu một cái, “Lên lầu làm gì?”
Lầu hai là phòng huấn luyện.
Chu Diễn Chiếu gật đầu, như thể nhìn thấu nghi ngờ của cô.
Cậu không nhanh không chậm trả lời: “Lên nhìn chúng tôi huấn luyện —— nhìn xem em đứng bên cạnh tôi, rốt cuộc có ảnh hưởng đến năng lực phát huy của tôi hay không. Lần trước không nghĩ nhiều như vậy, lần này có cơ hội giải thích với em, để em khỏi lấy lý do này từ chối tôi. Việc tôi theo đuổi em chính là theo đuổi em, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến thi đấu.”
“…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!