Ánh Trăng Không Biết - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Ánh Trăng Không Biết


Chương 30


Ở thành phố S hai ngày, không biết Trần Thi Hoà lấy đâu ra hai vé vào cổng xem trận đấu ở sân vận động, nói mấy ngày nay sân vận động có trận đấu, bảo cô tìm người đi xem, đừng lãng phí.

Ngủ một giấc dậy, Ôn Dụ tìm điện thoại nheo mắt xem thời gian, tám rưỡi sáng.

Đã quen ngủ sớm dậy sớm, ngay cả nghỉ ngơi mà đồng hồ sinh học cũng không tha cho cô.

Cô tự mò mẫm ăn xong bữa sáng nhớ tới hai tấm vé kia của Trần Thi Hoà. Lúc bà cho cô không để ý, tiện tay nhét vào ngăn kéo, hôm nay mới phát hiện, hoá ra hai tấm vé này là vé vào cổng của KPL.

Cô không xa lạ gì với trận đấu KPL, mấy năm gần đây thể thao điện tử nổi lên, là một loại thi đấu thể thao mới, chỉ là cô không thường chơi game nên rất ít hiểu biết về lĩnh vực này.

Hai tấm vé vào cổng nếu không đi xem sẽ lãng phí.

Ôn Dụ nhìn thời gian, là gần tối, cách bây giờ còn sớm. Cô nằm trên sofa tìm một bộ phim điện ảnh để chiếu, vừa ăn trái cây vừa lướt vòng bạn bè.

Đập vào mắt đầu tiên là vòng bạn bè mới đăng của Dư Dạng.

Không có chữ, thậm chí không có số người thích, chỉ là tấm ảnh bên ngoài cửa sổ máy bay.

Xuống chút nữa là vòng bạn bè mới đăng sáng nay của Lương Diên, là bức ảnh toàn thân trong bộ đồng phục phi công. Cậu ấy thường xuyên đăng vòng bạn bè, bạn bè chung cũng đều bình luận, Ôn Dụ sau khi thấy cũng bình luận.

[Phải đi làm nhiệm vụ sao?]

Trả lời xong thì một tin nhắn từ Dư Dạng hiện lên trong khung trên Wechat.

Yu: [Ở đâu?]

Cô tưởng anh gửi lộn nên trả lời một dấu chấm hỏi, Dư Dạng gửi định vị cho cô. Ôn Dụ bấm vào phát hiện chung vị trí, càng ngạc nhiên hơn là giữa hai người chỉ cách chưa đến 10km.

Cô vội vàng thoát khỏi định vị: [Cậu sao vậy?]

Nhìn thấy anh đến thành phố S, trái tim của Ôn Dụ cũng theo đó mà treo lên, người ở bên kia chính là người thật sự rung động, là người cô vô cùng thích.

Cô chỉ có thể trốn, nhưng cho dù cô trốn thế nào cũng không thể ngăn cản Dư Dạng đột nhiên xông vào cuộc sống của cô lần nữa. Cô cảm thấy tất cả những thói quen mà cô khó khăn lắm mới duy trì đều bị làm xáo trộn một lần nữa.

Mà Dư Dạng cũng trở nên khác lạ, khiến cô không đoán ra được trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.

Yu: [Muốn làm hai chuyện.]

Ôn Dụ nghĩ chắc chắn là có liên quan đến công việc của anh, cười vỗ vỗ trán mình, nói: Tuổi tác và tự luyến sao lại cùng nhau tăng lên vậy, sao Dư Dạng có thể vì mình được.

Sự thật cũng như cô dự đoán, Dư Dạng không trả lời tin nhắn cô nữa, cuộc nói chuyện của bọn họ dừng lại ở đây.

Đến gần tối, Ôn Dụ sửa soạn một chút, cầm hai tấm vé kia ra ngoài. Cô định ăn cơm ở gần đó, sau đó đi xem thi đấu.

Căn hộ của Trần Thi Hoà ở gần trường cấp 2 của thành phố S, cho nên gần đó có rất nhiều tiệm ăn vặt. Lúc này cô ra ngoài đã gần đến giờ tan học chiều nên có khá nhiều người.

Cô đi theo mấy cô gái đến trước một quán mì sợi, diện tích ở đây không lớn, cách cánh cửa thuỷ tinh nhìn vào, trong đó gần như đều là học sinh.

“Ôn Dụ.”

Cô hơi nhíu mày, không thể tin được mà quay đầu lại.

Dáng người cao khoảng mét tám mấy của Dư Dạng được mặc trong bộ tây trang hoàn mỹ, trong đôi mắt sáng nhưng lạnh lùng vào lúc này như phát ra tia sáng. Sau khi nhìn thấy cô, môi anh hơi mở ra: “Đừng mãi ăn đồ bên ngoài, nếu em muốn ăn anh học rồi làm cho em.”

Trong lòng Ôn Dụ có hơi dao động.

Không được! Không thể lúc nào cũng bị anh dắt mũi được.

Vì thế cô từ chối: “Mình muốn ăn.”

Ôn Dụ lúc nào cũng nghe lời ngoan ngoãn, anh hiếm khi thấy dáng vẻ như này của cô, cảm thấy mới mẻ lại chờ mong, giọng điệu anh mang theo nuông chiều nói: “Được, anh nhìn em ăn.”

Ôn Dụ: “…………”

Vậy sao mà nuốt trôi được?

Nhưng cô đã nói rồi, đành phải bất chấp khó khăn đi vào gọi một phần mì sợi nhỏ.

Trong đây phần lớn là học sinh, sau khi bọn họ đi vào liền trở thành tiêu điểm trong cái tiệm nhỏ này, đối với những ánh mắt này Ôn Dụ cũng không khó hiểu, ngược lại còn cười.

Dư Dạng nhìn thấy ý cười của cô, đôi mắt híp lại hỏi: “Cười cái gì?”

Ôn Dụ nhìn bộ tây trang của anh không hoàn toàn phù hợp với chỗ này, hai tay ôm má, chỉ một số người trước mặt anh, nói: “Bọn họ hâm mộ chúng ta áo vest giày da, chúng ta hâm mộ bọn họ không lo không nghĩ.”

Ánh mắt Dư Dạng nhìn về phía những cô gái đang nhìn trên người mình kia, kết quả trong phút chốc bọn họ đều né tránh ánh mắt của anh làm anh vô cùng ngạc nhiên.

Cảnh tưởng này khiến Ôn Dụ không thể bình tĩnh hồi lâu, cô cũng vội vàng tránh ánh mắt của anh sau khi nhìn lén không biết bao lần bị phát hiện.

Cô cười nói: “Sức quyến rũ của anh Dư vẫn không giảm sút.”

Chọc Dư Dạng xong, cô cúi đầu ăn mì trong bát, lại sợ bụi trên người dính lên đồ ăn nên cô nhanh chóng giải quyết bát cơm trước mặt này.

Ra khỏi tiệm ăn, Ôn Dụ rất thoả mãn duỗi eo, Dư Dạng nói: “Ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, cẩn thận dạ dày bị thương.”

Ôn Dụ “ồ” một tiếng, gật gật đầu nói: “Cảm ơn tiến sĩ Dư, cảm ơn lời nhắc nhở của bác sĩ Dư.”

“Bây giờ chuẩn bị đi đâu?”

Cô vốn định đi xem trận đấu một mình, không biết Dư Dạng sẽ tìm cô nên cô rối rắm lấy hai tấm vé trong túi ra.

Dư Dạng nhìn thấy hai tấm vé kia thì nhíu mày lại: “Em có hẹn, đi với ai?”

“Hả?”

Ôn Dụ đưa tấm vé lên, đưa vé còn lại đến trước mặt anh với giọng buồn: “Mẹ mình nói chỉ có hai vé, không hẹn được người khác, nếu cậu không cần, vậy mình…”

Lời còn chưa dứt, Dư Dạng lấy tấm vé trong tay cô rồi kéo tay cô, “Xe đậu ở bên phía sân thể dục.” Anh nắm chặt, hoàn toàn không định buông tay.

Suốt quãng đường trái tim Ôn Dụ đều đập thình thịch.

Đến sân thi đấu, Ôn Dụ mới hiểu rõ sự hừng hực của trận thi đấu này, theo fan có mặt ở đây, thì đây là trận đấu của một đội tên là LGT.

Bầu không khí trong hiện trường quá mức nhiệt tình, ngay cả Ôn Dụ không thích náo nhiệt cũng bị bầu không khí này cuốn hút, cô lắc lắc quần áo của Dư Dạng ở bên dưới.

Dư Dạng khom lưng kề lỗ tai đến trước mặt cô, cô che tay ghé vào tai anh, giọng nói mềm mại: “Mình nghe nói ông chủ của đội này là đàn anh của trường Trung học phụ thuộc bọn mình á.”

Trong những năm đầu, cô đã xem một buổi phát sóng trực tiếp trận đấu giải nghệ gây chấn động trên mạng. Thời cơ cô bấm vào cũng là vì cô cảm thấy trang bìa rất quen mắt, lúc sau nghe thấy các bạn học trong nhóm lớp thảo luận mới hiểu rõ.

Sự chú ý của Dư Dạng hoàn toàn không đặt vào lời nói của cô, ban nãy cô ghé bên tai mình, hơi nóng thỉnh thoảng thổi vào tai anh, giờ phút này anh chỉ cảm thấy trong lòng bị chọc đến nóng lên.

Ôn Dụ thấy anh không để ý mình nên ngồi xuống, tiếp tục xem trận đấu này.

Cô hoàn toàn không hiểu trò chơi này, thậm chí không rõ được ai là ai, ngồi ở trong đây nghe lời bình luận đầy phấn khích của đạo diễn cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Lâu lâu Ôn Dụ lại nhắm mắt lại, trước khi trận đấu kết thúc cô đã đi gặp Chu Công.

Dư Dạng cảm thấy bả vai hơi hạ xuống, anh phản ứng lại nên không dám kích động lắm, kiểm soát bả vai không nhúc nhích của mình rồi nghiêng đầu trộm nhìn cô gái.

“Dịch Kiêu của LGT vẫn còn đang xuất sắc, đã double kill! Bức ảnh được đưa đến cho Cá Nheo…”

Đạo diễn bật chế độ bình luận sôi nổi, khán giả cũng theo đó mà đứng tim, cả hiện trường chỉ có bọn họ ở trong thế giới của mình.

Dư Dạng nhìn góc nghiêng đang ngủ của cô gái, khẽ cong khoé môi.

Mãi đến khi trận đấu dần tiến vào kết thúc, Ôn Dụ đã mơ giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ cô suýt chút nữa rơi xuống vách núi, cơ thể run lên, bỗng chốc ngồi bật dậy, ngay cả cô gái ngồi bên cạnh cô cũng bị hành động đột ngột này của cô làm cho hoảng sợ.

Dư Dạng duỗi tay đỡ cô: “Không sao chứ?”

Lúc này cô mới nhận ra ban nãy mình thất thố đều bị Dư Dạng nhìn thấy, cô giơ tay che mặt mình lại, hận không thể tìm thấy kẽ hở rồi chui xuống.

Xấu hổ chết mất.

Sau khi trận đấu kết thúc, Ôn Dụ lấy khẩu trang trong túi áo đi như bay, muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.

Dư Dạng chân dài hơn cô, cho dù cô đã đi rất nhanh nhưng anh đều có thể thoải mái đuổi kịp.

Ầm —— ầm ầm ầm!

Bên ngoài sân thể dục bắn pháo hoa, mấy năm nay thành phố quản rất nghiêm, rất khó mới nhìn thấy bắn pháo hoa một lần. Nghe thấy âm thanh này, bước chân Ôn Dụ cũng dừng lại.

“Mau cầu nguyện!” Mấy cô lại hô.

Ôn Dụ nhìn thấy bọn họ nắm chặt hai tay, cũng nhắm mắt lại, ước nguyện của tuổi trẻ ở dưới pháo hoa.

Bọn cô cũng từng cầu nguyện dưới pháo hoa.

Dư Dạng thấy cô nhìn đến xuất thần bèn hỏi: “Em có muốn cầu nguyện không?”

“Không cần.” Pháo hoa ngắn ngủi kết thúc, Ôn Dụ thuận theo rủ mắt, cô nói: “Đã từng cầu nhưng không thành thật nên không tin nữa.”

Giọng nói của thiếu niên đã phủ bụi bao năm lại vang lên bên tai Dư Dạng lần nữa, cùng tôi thi vào đại học ở thủ đô đi.

Cô đồng ý, nhưng anh lại thất hẹn.

Ôn Dụ trầm mặc đi ở phía trước, lòng cô tràn đầy tâm sự, không nói chuyện với anh nữa. Anh nhìn bóng lưng cô để lại cho mình, trái tim cũng theo đó mà nặng trĩu, giống như cho dù anh có dốc sức đi nữa cũng không đuổi kịp bước chân cô.

Anh sợ.

Anh không thể nhìn Ôn Dụ dần dần rời xa anh nữa.

Dư Dạng sải bước về phía trước, duỗi tay kéo cánh tay cô như kéo trái tim cô về. Nhưng khi nhìn thấy cô gái ngẩng lên với đôi mắt ngấn lệ, người anh cứng đờ đứng yên, chậm chạp không có phản ứng.

Ôn Dụ bị anh kéo quay lại, rốt cuộc không khống chế được sự chua xót trong mắt, nước mắt rưng rưng rơi xuống, cô nghẹn ngào hít một hơi lạnh.

Đây là lần đầu tiên mất kiểm soát trong từng ấy năm, cô muốn kiềm chế bản thân không khóc nhưng làm sao cũng không kìm được.

Dư Dạng nhìn dáng vẻ của cô gái, đau lòng nhíu mày lại. Anh giơ tay nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô, miệng không ngừng dỗ:

“Đừng khóc Ưu Ưu.”

“Cậu… cậu làm gì… mình…” Cô nghẹn ngào nói không nên lời, duỗi tay muốn đẩy anh ra nhưng sức ở bàn tay nhẹ như gió thổi.

Cô thấy đẩy không được, khóc càng đau lòng hơn.

Dư Dạng buông tay ôm cô, một tay ôm lấy đầu cô, tay khác nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Ngốc, khóc cái gì?”

Mùi hương thoang thoảng thuộc về Dư Dạng cuốn lấy hơi thở cô, cô cảm nhận mùi hương của anh, độ ấm của anh và sự dịu dàng không thể chạm tới này.

Dư Dạng cảm thấy cô gái trong lòng đã bình tĩnh, anh từ từ buông cô ra, khom lưng ở trước mặt cô, lau nước mắt nơi khoé mắt cho cô: “Sao lại khóc?”

“Dư Dạng, tại sao cậu muốn quay về?”

Câu nói này như một cây kim đâm mạnh vào tim anh.

“Xin lỗi…”

Cô lau nước mắt, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Xem mắt với mình, làm hàng xóm bên cạnh mình cùng với bây giờ, đều là trùng hợp sao?”

Nếu như cô có thể dùng sự trùng hợp lừa dối bản thân một lần, nhưng bây giờ cô thật sự không biết dùng cái gì để giải thích cho hành động này của Dư Dạng.

“Ngốc.”

Dư Dạng xoa đầu cô, giọng điệu của anh bỗng trở nên nghiêm túc: “Bây giờ anh muốn làm chuyện thứ hai khi đến thành phố S.”

“Ôn Dụ, anh có thể theo đuổi em không?”

Ôn Dụ ngẩng đầu, vành mắt cô đỏ hoe nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong phút chốc, thế giới dường như yên tĩnh đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN