“Sao cơ?”
Ôn Dụ cắn chặt ống hút: “Không có, em không nói gì hết.”
“Được, anh đồng ý.”
Vốn dĩ Dư Dạng chưa tính để quan hệ của hai người phát triển nhanh như vậy, cũng là sợ bản thân doạ cô sợ nhưng lại không ngờ Ôn Dụ chủ động đưa ra ý sống chung.
Hai hôm nay tâm trạng anh vô cùng tốt, hôm cuối tuần Khương Tinh chuyển nhà, Ôn Dụ cũng liên lạc với chủ cho thuê nhà không tiếp tục thuê nữa, chuyển qua đối diện.
Bình thường Dư Dạng đều là người cuối cùng mới ra khỏi phòng thí nghiệm, hôm nay phá lệ khác thường, túm đúng giờ tan làm. Tề Quân Minh thấy anh thay áo blouse bèn đi qua dựa vào cửa phòng thay quần áo.
“Hôm nay anh không bình thường.”
Tiểu Giang cầm tài liệu thì nghe tiếng vội vàng chạy tới, cười nói xen vào: “Em nhớ hôm naycó chuyến bay của đàn chị Chu, anh Dạng đi đón đàn chị Chu phải không?”
Dư Dạng rất để ý lời nói của Tiểu Giang: “Không phải, hôm nay bạn gái tôi chuyển nhà.”
“Bạn gái anh chuyển nhà có liên quan gì đến anh.” Tề Quân Minh nói chuyện thẳng thừng, hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nào.
“Chuyển đến nhà tôi.”
Anh nói xong cầm điện thoại rời đi, chỉ để lại hai con người độc thân mắt to nhìn mắt nhỏ.
Đợi Dư Dạng quay về căn hộ Tinh Vân, Khương Tinh đã cầm hành lý chuyển đi rồi, ngay cả Ôn Dụ cũng không cần anh giúp. Anh nhìn hai cái vali cộng thêm hai thùng giấy để ở ngoài cửa, Ôn Dụ ở đây ba năm, có thể xem như vô cùng ít.
“Hôm nay anh về sớm vậy, đúng lúc khiêng đồ giúp em.”
Dư Dạng nhìn đồ ở ngoài cửa của cô, không tính những món linh tinh trong cái hộp dưới chân thì cũng không có bao nhiêu đồ cần cầm: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Đúng vậy.” Ôn Dụ nhìn đồ đạc nói: “Nhiều hả anh?”
Dư Dạng ở nước ngoài giúp vợ chồng thầy hướng dẫn chuyển nhà, so với hai xe hành lý của vợ thầy, mấy món đồ này của Ôn Dụ chỉ bằng một góc của băng sơn.
“Không nhiều bằng đồ lúc anh chưa chuyển đến nữa.”
Ôn Dụ bật cười, thu dọn món đồ cuối cùng xong, ôm nó rồi đặt vào trong tay anh: “Quen rồi, trước kia lúc đi học ở nhà bà ngoại và nhà bác, nghỉ hè đến chỗ mẹ, nghỉ đông lại quay về Tô Thành với ba.”
Rõ ràng có rất nhiều nơi để đi, nhưng không có nơi nào là nhà của cô.
Cô cười nói, nhưng lời vào lòng Dư Dạng lại thay đổi ý vị. Dư Dạng muốn để đồ trong tay xuống ôm cô, nhưng bị Ôn Dụ nhìn ra bèn đẩy cánh tay anh nói: “Em không sao, nhanh thu dọn đi, không còn sớm nữa.”
Bọn họ chuyển đồ đến đối diện trước, Dư Dạng kéo vali của cô đi về phía phòng ngủ chính, còn chưa mở cửa thì Ôn Dụ ở đằng sau hô một tiếng.
“Anh làm gì vậy!”
Dư Dạng nói: “Anh, sao vậy?”
Ôn Dụ giành lấy vali, lùi về sau mấy bước: “Ai nói muốn ở cùng với anh, em là muốn chuyển đến phòng ngủ phụ, căn hộ này của anh vừa hay có hai phòng ngủ một phòng khách.”
“Em nói ở đối diện, là… phòng ngủ phụ?”
“Ừm, nếu không thì anh tưởng như nào?” Ôn Dụ nói xong mở to đôi đồng tử, khoanh tay ở trước ngực, nhìn anh: “Anh nghĩ cái gì vậy?”
Dư Dạng thấy dáng vẻ phòng bị của cô thì bị chọc cho bật cười, đi mấy bước về phía cô mà vò đầu cô: “Anh có nói gì đâu, Ôn Ưu Ưu, em nghĩ cái gì thế?”
“Em, em, em…” Sắc mặt Ôn Dụ bỗng chốc đỏ ửng, xoay người xách vali muốn đi lại bị Dư Dạng túm lại.
“Lương Diên ở phòng ngủ phụ, anh thu dọn phòng ngủ chính ra, em ở phòng ngủ chính.”
“Em không cần.”
Nhưng Dư Dạng không cho cô cơ hội từ chối, phòng anh rất sạch sẽ, bày biện cũng cực kỳ đơn giản, hai người chuyển tới chuyển lui đến một giờ đã thu dọn xong hết.
Tinh ——
Dư Dạng đang làm cơm tối trong phòng bếp, điện thoại của anh vang lên ở trên bàn trà, Ôn Dụ nhìn là tin nhắn Wechat bèn gọi với vào phòng bếp.
“Anh có tin nhắn.”
Dư Dạng không suy nghĩ nhiều lắm, thản nhiên nói với Ôn Dụ: “Mật khẩu là sinh nhật em thêm hai số không.”
Anh không hề để ý đến chuyện cô lướt xem điện thoại anh, Ôn Dụ cầm lên, có hơi sững sờ nhìn thấy trình bảo vệ màn hình.
Trên đó là ảnh bọn họ chụp sticker chung với nhau, Ôn Dụ cười mở khoá điện thoại, đập vào mắt là hình nền chụp chung của bọn họ, là tấm ảnh chụp sticker khác.
Anh thay tất cả hình nền thành ảnh chụp chung của bọn họ, hành động này hoàn toàn không hợp với tính cách của Dư Dạng. Cô lại nhìn về phía phòng bếp, thấy dáng vẻ anh nấu cơm trong đó, lại không khỏi mỉm cười.
Ai có thể ngờ đại ca không ai dám chọc vào lúc này lại đang bận rộn trong phòng bếp.
Tinh —
Ôn Dụ chú ý quay lại Wechat, dấu chấm màu đỏ bên dưới trang đầu đến từ “Zhou”, tên Zhou này chắc là tên mạng của người đó, Dư Dạng thậm chí cũng không ghi ghi chú gì.
Cô không vì tò mò bấm vào xem mà nói với Dư Dạng: “Zhou gửi tin nhắn cho anh.”
Rất lâu sau Dư Dạng mới trả lời: “Em xem cô ta muốn làm gì.”
Lúc này Ôn Dụ mới bấm vào, tên Zhou này rõ ràng là một cô gái.
[Tôi về rồi.]
[Dư Dạng, tôi vừa mới về nước còn chưa quen, hôm nào cậu dẫn tôi đi thăm thú nhé.]
Ôn Dụ lặp lại lần nữa lời của cô ta cho Dư Dạng ở phòng bếp nghe nhưng không nghe thấy anh trả lời. Cô cũng không biết phải trả lời làm sao nên tắt điện thoại để lại chỗ cũ.
Mãi đến khi Dư Dạng bưng cơm ra, vẻ mặt anh u ám không nói một lời giống như đang tức giận. Ôn Dụ hơi nhíu mày, nghĩ ban nãy vẫn còn tốt mà.
“Em đi lấy chén đũa, anh ngồi nghỉ một lát đi.” Ôn Dụ thấy anh tức giận bèn chủ động đi tìm việc.
Đợi cô lấy chén đũa quay lại vẫn thấy sắc mặt Dư Dạng âm u. Anh tức giận nhưng tay vẫn rất thành thật, xới chén cơm cho cô, còn gắp thịt cho cô nữa.
Ôn Dụ bị hành động của anh làm cho trái tim bỗng chốc mềm đi, cũng gắp đồ ăn anh thích cho anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Dư Dạng, anh tức giận sao?”
Dư Dạng: “………”
“Sao anh không để ý người ta.”
Dư Dạng không nói lời nào, buồn bực ăn cơm, nhưng trong hành động của anh Ôn Dụ biết anh vẫn còn đang tức giận.
Ôn Dụ không thuận theo, một lúc thì cướp đồ ăn của anh, một lúc lại gãi gãi eo anh ở bên dưới, chỉ cần anh không để ý tới cô, cô sẽ không cho anh ăn cơm ngon.
Sau mấy lần chọc Dư Dạng, anh nhìn cô một cái nhưng anh vẫn khó chịu. Ôn Dụ giở trò định gãi anh lần nữa, kết quả tay vừa mới duỗi qua đã bị Dư Dạng nhanh tay lẹ mắt túm về phía anh.
Ôn Dụ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mím môi đành phải giả vờ đáng thương: “Em… sai rồi.”
Một câu “em sai rồi”, cảm xúc gì đó của anh đều bị quăng hết sau đầu hoá thành hư không.
“Ngốc.”
Ôn Dụ đặt đũa xuống bàn, muốn đẩy anh ra nhưng không đẩy được, sau khi từ bỏ giãy dụa thì ngoan ngoãn nói: “Em nói chuyện với anh mà anh cũng không để ý em, anh tức giận thì nói cho em biết đi, anh không nói em cũng không biết làm sao.”
Cô nói xong thì tủi thân, Dư Dạng duỗi tay còn lại véo má cô.
“Ôn Dụ, phụ nữ khác nhắn tin cho anh sao em không ghen chút nào vậy?” Dư Dạng nói lời này rất bất an.
Ôn Dụ “hả” một tiếng trước, sau đó bật cười. Cô còn tưởng cái gì chọc anh làm anh tức giận như vậy, không ngờ lý do lại ấu trĩ như thế.
Dư Dạng bị cười nhạo bèn buông cô ra, buồn bực quay người đi, lần này đổi thành Ôn Dụ đi qua quấn lấy ôm cánh tay anh.
“Vậy lần sau em nhất định sẽ ghen.”
“………….”
“Anh vẫn ăn cơm đi.”
Hôm nay Ôn Dụ mới phát hiện hoá ra Dư Dạng là người rất thích nhớ thù vặt trong lòng. Sau khi bị cô làm cho giận dỗi, mãi đến khi anh tắm xong ra khỏi phòng tắm, quay về phòng ngủ phụ, trên vẻ mặt anh vẫn còn viết mấy chữ to.
Anh giận rồi, dỗ cũng không được.
Hiếm khi nhìn thấy một mặt ấu trĩ như này của anh, Ôn Dụ cảm thấy vừa đáng yêu lại vừa vui vẻ. Đợi anh quay về phòng thì cô đi hâm nóng ly sữa cho anh rồi bưng qua.
Gõ vài tiếng Dư Dạng mới mở ra.
“Làm gì?”
Ôn Dụ bưng sữa, chớp chớp đôi mắt to linh động, cười nói: “Lần trước đến văn phòng anh, thấy lúc đó anh có quầng thâm mắt, sợ hôm nay anh tức giận không ngủ được. Sữa bò giúp ngủ ngon, anh uống một chút nhé.”
Dư Dạng cầm sữa bò trong tay cô, thuận thế muốn đóng cửa. Ôn Dụ nhanh tay lẹ mắt víu lên cửa, đè lại.
“Đừng đóng đừng đóng.”
Quả nhiên Dư Dạng không đóng: “Còn có chuyện gì?”
Ôn Dụ thấp giọng nói: “Em không ghen là vì em tin tưởng anh. Bạn trai em đẹp trai như vậy, thật sự muốn có chút gì đó với người phụ nữ khác, không biết đã nói chuyện với bao nhiêu người phụ nữ từ lâu rồi, bây giờ còn có thể cho em được hời sao?”
“Ở bên em là may mắn ba đời của anh, cái gì kêu em được hời.” Dư Dạng không thích nghe cô nói không xứng với mình, cho dù là chính miệng Ôn Dụ nói ra.
Ôn Dụ lỡ miệng nhưng bạn trai mình không thích, cô có thể làm sao bây giờ, sửa miệng thôi.
“Phải phải phải, không ai hời ai cả, được không?”
Mặc dù Dư Dạng không nhận được đáp án vừa lòng, nhưng có thể nghe những lời này, vậy là đủ rồi.
“Hai chúng ta xứng đôi nhất.”
Ôn Dụ cắn môi cười gật đầu, thấy anh không giận nữa bèn vẫy tay nói: “Ngủ ngon.”
“Ồ, đến hôn ngủ ngon.” Dư Dạng bưng sữa khom lưng xuống, Ôn Dụ kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh một cái.
Nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, Dư Dạng mới nếm thử ngon ngọt đã mất, nhìn thấy bóng lưng cô chạy trốn thì hận không thể bây giờ đuổi theo đè cô lên tường hôn cô mãnh liệt.
Chỉ là cuối cùng, suy nghĩ này bị anh hung hăng bóp chết trong đầu.
“Ôn Dụ.”
Ôn Dụ đứng ở trước cửa phòng ngủ chính nhìn về phía anh.
Dư Dạng nói: “Nhớ khoá trái cửa.”
Ôn Dụ: “?”
………
Mỗi ngày Dư Dạng đều dậy sớm làm bữa sáng, buổi tối về muộn thỉnh thoảng nấu đồ ăn khuya cho cô, về sớm ngay cả bữa tối cũng bao thầu hết. Việc anh có thể làm đều không chủ động mở miệng để Ôn Dụ làm.
Cuộc sống hai người sống chung rất thú vị, thậm chí có lúc Ôn Dụ cảm thấy bây giờ bọn họ không phải đang yêu nhau, mà là cuộc sống hàng ngày sau khi kết hôn.
Cô rất thoả mãn cuộc sống lúc này, suýt nữa đã quên chuyện quan trọng.
Robot phẫu thuật lần đầu tiên được đưa vào sử dụng, một ca phẫu thuật lồng ngực. Dư Dạng phối hợp với bác sĩ mổ chính đi vào phòng phẫu thuật, ca mổ kéo dài hai tiếng đồng hồ, rất thành công.
Đây là lần đầu tiên Dư Dạng chân chính ở trên bàn mổ, sau khi phẫu thuật thành công, anh cởi bao tay ra cầm điện thoại lên trước, hơn mười phút trước Ôn Dụ đã gửi tin nhắn, hỏi anh thế nào.
Yu: [Phẫu thuật rất thành công.]
Gần như một giây sau Ôn Dụ trả lời.
Ôn Dụ: [Đoán được, anh mãi mãi là niềm tự hào của em.]
Yu: [Ngày mai đi văn phòng luật với em.]
Ôn Dụ: [Vậy em nói với đàn chị một tiếng.]
Dư Dạng và Ôn Dụ nói chuyện mấy câu, thầy hướng dẫn chuyên môn vội vàng đến gặp anh. Đợi anh rửa tay thay áo phẫu thuật ra, kích động vỗ vỗ vai anh.
“Rất tuyệt.”
Dư Dạng cười gật gật đầu: “Thầy, ngày mai em không về phòng làm việc.”
“Được được, biết người trẻ bọn em phải hẹn hò.”
Thầy hướng dẫn vẫn rơm rớm nước mắt, cả đời ông ấy đều dành cho sự nghiệp AI y tế, Dư Dạng là học trò xuất sắc nhất và thông minh nhất mà ông ấy hướng dẫn, anh học thành tài, thân là người hướng dẫn cũng sẽ vui vẻ.
“Hồi đó em nói học những cái này vì sự nghiệp y học của nhân loại, lúc đó thầy không hỏi, bây giờ thầy muốn hỏi, sao em có suy nghĩ này?”
Dư Dạng đi ra ngoài với thầy hướng dẫn, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Bởi vì ông nội em.”
“Ngày cuối cùng của cuộc đời ông ấy vẫn là bác sĩ khám chữa bệnh cho mọi người.”
Trước kia không hiểu, tiếp xúc với nhiều người trong ngành y, nhìn thói đời thế gian nhiều hơn mới hiểu được.
Thầy hướng dẫn gật gật đầu: “Ông ấy sẽ cảm thấy tự hào vì em.”