Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1115


Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em


Phần 1


Trong bóng đêm tịch mịch của mùa thu tháng tám, tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, đến mở mắt ra vẫn thấy mình đang nằm trong khoang xe chật hẹp. Con xe xóc nảy trên đoạn đường đầy sỏi, đá. Chẳng có bất cứ âm thanh gì, chỉ có tiếng máy xe ù ù bên tai.

Xung quanh tôi còn có đến ba bốn cô gái bị trói lại, miệng dán chặt băng keo, đôi mắt lờ đờ bởi thứ thuốc an thần, ngủ gà ngủ gật. Tôi cố căng mắt lên để vượt qua cơn buồn ngủ, nhìn qua khe hẹp chỉ thấy con đường ngoằn ngoèo và tối tăm. Đây là đâu, tôi không biết, xe đã đi suốt bao nhiêu chặng, tôi không hay. Cố gắng thêm được vài ba phút cuối cùng lại thiếp đi.

Có lẽ, hai mươi tư năm trong đời, ngoài một biến cố năm tám tuổi ra thì đây là lần đầu tiên tôi ngủ một giấc ngủ dài đến vậy. Trong giấc mơ chập chờn tôi mơ thấy những ký ức trải dài, mơ thấy hồi mình còn nhỏ, tôi và anh trai cùng bố mẹ ăn cơm trong căn bếp. Tiếng cười nói rộn ràng cả một khoảng không. Mẹ tôi xinh đẹp, trẻ trung, bố tôi cao lớn, phong độ, anh trai vừa đẹp trai, vừa dịu dàng còn tôi là cô gái bé nhỏ, da trắng như bông bưởi, đang gắp miếng thịt mà anh trai gắp cho bỏ vào miệng cười khúc khích. Thế nhưng chẳng mấy chốc, bỗng dưng mọi thứ tan biến, tôi mơ thấy mình đang đứng bên vệ đường cùng mẹ, đôi mắt sưng mọng, u ám, rụt rè, sợ hãi núp phía sau lưng, hai tay tôi vẫn run rẩy bám lên vạt áo mẹ, mẹ tôi lặng lẽ tay xách túi đồ nặng, tay nắm chặt lấy tay tôi khẽ nói:

– An, đừng sợ, đợi bố về sẽ đi thăm anh trai con, sau đó cả nhà mình sẽ đi nơi khác ở, sẽ không sống ở đây nữa, được không nào?

Tôi ngước mắt lên nhìn mẹ, ánh mắt mẹ khổ đau và buồn rầu, còn tôi thì nước mắt lưng tròng ngây ngô hỏi mẹ:

– Mẹ ơi! Anh Thịnh bao giờ được về với bố mẹ và An hả mẹ?
– Sẽ sớm thôi, chớp mắt anh con sẽ về thôi.
– Mẹ ơi, sao anh Thịnh lại đi lâu như vậy, mẹ ơi anh Thịnh không làm gì sai, tại sao anh lại bị b.ắt? Là tại con hả mẹ? Có phải tại con làm sai gì không hả mẹ?

Nghe tôi hỏi đến đây, mẹ tôi cũng ngẩng mặt lên để ngăn cho mình không khóc, sau đó vuốt vuốt tóc tôi nói:

– Anh con không làm gì sai, con cũng không làm gì sai cả, ngoan đợi bố về con nhé!

Mẹ vừa nói đến đây, trong giấc mơ bỗng nhiên truyền đến những âm thanh loẹt xoẹt, rồi bỗng nhiên tiếng mẹ tôi kêu thất thanh:

– Mình ơi!

Tôi không kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy trước mắt là một vũng m.á.u đỏ, một chiếc ô tô đ.â.m trực diện vào bố, bố tôi nằm trên vũng m.á.u bất động. Toàn thân tôi run lẩy bẩy, quỳ sụp xuống, bên ngoài tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người nói xôn xao, tiếng mẹ tôi khóc nức nở vọng vào tai tôi:

– Sao mình lại làm thế, tôi không cần, tôi không cần số tiền ấy. Ba mẹ con tôi không có mình phải sống làm sao, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Mình ơi…

Tôi nghe đến đây, bỗng cảm thấy tai chói lên một tiếng, tiếng còi xe rít lên, cả người tôi đổ liên tục về bốn hướng. Thế nhưng không phải là mơ nữa mà là thật, mở mắt ra lần nữa đã thấy trời sáng rồi. Đầu tôi đau như búa bổ, vẫn đang nằm trong khoang xe tải. Phía trên, tiếng người đàn ông lái xe cất lên:

– Yên tâm đi, đợt này toàn đứa xinh, chúng ta không thiệt đâu. Người ta bỏ một số tiền lớn ra mua gái từ phố lên, tốn không biết bao nhiêu là tiền của nên tao mới cẩn thận như vậy.
– Nhưng uống nhiều thuốc ngủ thế… có sợ không?
– Sợ đ** gì? Tao cho đủ liều, mày không phải lo. Giờ không cho chúng nó uống, chưa lên đến nơi có khi chúng nó đã gào thét giãy giụa, mày nghĩ xem liệu có yên ổn mà đi không? Phải đến bản Vân Mai* rồi mới yên tâm được, ở nơi đó vào dễ ra khó, lúc ấy bán chúng nó đi rồi tao với mày chỉ cần nhận tiền mà về thôi. Cố gắng lên, nốt chặng này sẽ đến.

Tôi nghe đến đây cả người cũng run lẩy bẩy, chẳng cần đoán già đoán non cũng biết mình đang rơi vào tay một lũ b.uôn người. Tôi và cả mấy cô gái đang nằm trong khoang xe này đã bị b.ắt có.c để b.án cho người ở một thôn làng nào đó mà thậm chí cái tên tôi còn chưa từng nghe qua. Cổ họng tôi khô khốc, muốn gào thét giãy giụa nhưng dù giãy giụa gào thét thế nào cũng là vô vọng, chẳng phát nổi ra âm thanh nào qua lớp băng keo dán chặt.

M.ẹ k.iếp! Đêm hôm kia, tôi cùng cái Dung còn đang trên đường đi du lịch ở Móng Cái, vậy mà đùng cái tôi đã bị b.ắt c.óc, còn chẳng thể nhớ nổi bị b.ắt cóc lúc nào, ở chỗ nào. Chỉ nhớ mang máng lúc đêm dừng chân ở một cửa hàng tạp hoá ngoài Đầm Hà mua đồ, gặp một đứa bé năm, sáu tuổi nhờ mua cho chai nước, đến khi quay đi quay lại chuẩn bị ra xe chợt thấy đầu óc tối sầm, tỉnh lại đã thấy bị tr.ói bắt đi từ lúc nào, giờ đã là hai ngày, hai đêm vẫn nằm như vậy, không rõ là đã đi những đâu.

Tôi cố gắng lết thân về phía cửa xe, có điều dù nhìn vẫn không thể mường tượng được đây là đâu chỉ thấy sỏi đá đầy đường. Chẳng có bất cứ biển báo hay hướng dẫn chỉ đường để nhận ra địa chỉ đang đi. Mấy cô gái bên cạnh vì tác dụng của thuốc mà vẫn đang ngủ say. Tôi gần như t.uyệt v.ọng, vẫy vùng trong câm lặng, cảm giác bức bách, sợ hãi thúc thẳng vào tâm can. Lúc này không mong gì hơn chỉ nguyện cầu rằng chặng đường cuối cùng này sẽ có cảnh sát hay bộ đội tuần tra cứu lấy chúng tôi.

Nhưng tôi lại không biết được rằng, chặng đường cuối cùng này của đám b.uôn người mới là chặng đường thuận lợi, dễ dàng nhất. Con xe vẫn tiếp tục đi trên con đường sỏi đá, xe đi bao nhiêu đoạn, tôi thức bấy nhiêu đoạn. Vậy mà cuối cùng chẳng ai cứu nổi chúng tôi, khi hoàng hôn dần buông xuống, xe cũng đến được nơi cần đến. Cánh cửa xe mở ra, mùi khí trời xộc vào mũi, tôi và mấy cô gái kia cũng bị lôi xềnh xệch xuống. Ngoài hai gã trên xe, còn có rất nhiều người đứng vây quanh chúng tôi. Băng keo dán vẫn không được mở ra, đám người khiêng chúng tôi vào một nhà kho, đáp thẳng như đáp mấy bao gạo sau đó ra ngoài.

Lúc này mấy cô gái cũng đã tỉnh, hoảng loạn trong câm lặng, không ai có thể nói với ai câu nào. Tôi nhìn bốn cô gái trước mặt, dù cho đã mấy ngày nhốt trong thùng xe, tóc tai bị mồ hôi ướt đẫm bết vào da mặt vẫn nhìn thấy những nét xinh đẹp, kiều diễm. Không gian tăm tối càng lúc càng làm cho người ta ngột ngạt, ngột ngạt đến mức làm cho người ta không thể thở nổi. Toàn thân tôi cũng đổ mồ hôi, tóc ướt đẫm dán vào cổ, lắc lư đầu nhưng vẫn không trốn thoát khỏi xiềng xích.

Không biết chúng tôi đã ngồi bao lâu trong căn nhà hoang ấy, rất lâu sau mới có tiếng lạch cạch bên ngoài, cánh cửa mới mở ra lần nữa. Lúc này đã tối hẳn rồi, ánh đuốc lập loè khiến mắt tôi có phần chưa quen liền nheo lại. Một đám người lạ trực tiếp xông vào, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì cũng thấy cô gái ngồi ngoài cửa bị mang ra ngoài. Cả thân hình cô ta run rẩy, nhưng không có cách nào phản kháng chỉ đành câm lặng giãy giụa vô vọng để người ta đem đi. Khi cô gái trẻ đi khuất, một gã cũng bước vào tháo băng dán trên miệng tôi và ba cô gái còn lại, đổ chút nước mát vào cổ họng khô khốc của chúng tôi.

Mặc dù tôi không có tâm trạng để ăn hay uống bất cứ thứ gì, nhưng bản năng sinh tồn nhắc nhở tôi phải sống. Vả lại mấy ngày không ăn gì, dạ dày tôi đã cồn lên sắp không chịu được nữa nên ra sức mà tu thứ nước mát rượi ấy. Sau khi cho chúng tôi uống nước xong, đám người cũng không thèm dán băng keo lại, đóng rầm cửa rồi đi ra ngoài. Hai cô gái bên cạnh tôi thấy được tháo băng dính liền gào lên khóc, vừa khóc vừa van vỉ cầu xin:

– Thả tôi ra, xin các người thả tôi ra.
– Thả tôi ra, các người muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ trả bấy nhiêu tiền.
– Các người mau thả tôi ra, nói không chừng bố mẹ tôi đã báo cảnh sát rồi. Các người thả tôi ra, tôi sẽ tha thứ cho các người. Thả tôi ra mau lên.

Thế nhưng dù có van xin, doạ dẫm thế nào đám người ấy cũng chẳng màng, sau lớp của gỗ là những tiếng nói chuyện rì rầm, thi thoảng lại có tiếng cười cợt khi mấy cô gái nhắc đến việc báo cảnh sát, không một ai thèm ngó đến những lời gào thét ấy, cũng chẳng ai thèm bận tâm. Tôi lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, lại nhìn cô gái ở cuối xó tường, chỉ có tôi và cô ta vẫn không mở mồm ra nói bất cứ lời nào. Có lẽ cô ta cũng biết gào thét, van xin với đám người khốn nạn này là vô ích. Ngồi một lúc, tôi mới sực nhớ đến cái Dung, từ lúc ngất đi ở thị trấn Đầm Hà đến giờ tỉnh lại cũng không hề thấy nó. Trong đầu tôi thoáng hoảng sợ, sợ rằng nó cũng bị bắt đi như tôi, nhưng đã bị đưa đến một xó xỉnh xa xôi nào đó mà tôi vĩnh viễn không thể tìm thấy được. Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng ở một hoàn cảnh thế này dù cố gắng vẫn không sao bình tĩnh nổi. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy t.uyệt vọng, không hiểu tại sao bản thân lại rơi vào một chuyện hết sức kinh khủng và bất hạnh thế này. Những câu chuyện tôi đã từng nghe, những câu chuyện tưởng như chỉ có trên phim ảnh, trên thời sự rốt cuộc lại lần nữa rơi vào mình. Ngày hôm ấy khi tôi và cái Dung xách valy đi du lịch anh trai tôi và Vinh đã ra sức ngăn cản bởi hai đứa con gái tự lái xe đi vô cùng ng.uy hiểm, còn đến một nơi mà chúng tôi chưa từng đặt chân đến. Thế nhưng tôi và nó vẫn bất chấp để đi chỉ vì săn được voucher rẻ, quả thực, không nghe lời anh trai và người yêu là điều sai lầm mà. Có điều bây giờ không phải là lúc hối hận tự trách, bởi vì tôi đang trên bờ vực của sống ch.ết, điều quan trọng bây giờ là phải nghĩ cách trốn khỏi nơi này trước đã.

Khi còn đang suy nghĩ xem làm sao có thể thoát khỏi nơi quái q.uỷ này thì bên ngoài lại có tiếng cạch cửa. Đám người ùa vào lôi tiếp hai cô gái đang gào thét ra ngoài, mặc cho tiếng van xin khóc lóc vẫn đang vang lên, bốn năm gã đàn ông lôi đi, một gã dường như là đầu xỏ rít điếu thuốc nhàn nhạt nói:

– Hai con này đưa vào thôn sâu trong núi cho hai gã trả số tiền ít hơn. Còn hai con kia…

Nói đến đây, gã đàn ông liếc mắt nhìn tôi và cô gái trong xó tường cười gian xảo:

– Một con để cho anh Tuấn, một con để cho lão Long. Toàn là cực phẩm cả. Cho chúng nó ăn chút gì đi, không là có mệnh hệ gì thì một xu cũng không có đâu.
– Cơm lam muối vừng được không đại ca?
– Thêm chút thịt nướng đi.
– Ăn sang thế cơ à? Đúng là cực phẩm cũng được đối đãi tử tế quá nhỉ.

Nói rồi cả đám đàn ông bắt đầu cười ồ lên nheo những đôi mắt như cú vọ dán thẳng lên người hai chúng tôi rồi mới lùi đi.

Rất nhanh cơm lam, thịt nướng đã được bày lên đặt vào mấy lá chuối khô. Lúc này tôi mới sực nhớ hai tay mình còn đang bị trói chặt nên ngước nhìn mấy gã đàn ông trước mặt khẽ nói:

– Các anh có thể cởi trói cho chúng tôi ăn cơm được không?

Lời nói của tôi tuy nhỏ, nhưng lại khiến gã đầu xỏ có chút kinh động, thấy vậy tôi liền vội vã giải thích:

– Ở đây không thể trốn được, tôi chỉ muốn được ăn một bữa tử tế, bụng tôi rất đói, tay tôi lại rất đau. Xin các anh, nếu không cởi trói cứ thế này tay tôi sẽ liệt mất. Lúc ấy thành phế nhân có muốn bán đi cũng không còn giá trị.

Gã đầu xỏ liền cười nhạt sau đó ra lệnh cho mấy gã đàn em cởi trói cho tôi và cô gái bên cạnh. Mấy ngày bị trói một tư thế, cũng có thể do quá đói, đến khi cởi sợi dây ra tôi cảm thấy tay chân mình như nhũn ra, tê liệt không chút cảm giác gì. Cố gắng lắm mới run rẩy chạm được vào miếng cơm trước mặt, cũng cố gắng lắm mới có thể đưa lên miệng. Có lẽ nhìn chúng tôi thê thảm quá, lại không có chút sinh lực nào nên gã đầu xỏ cũng chẳng còn muốn phòng bị mà mặc kệ cho chúng tôi ăn uống, kéo lũ đàn em ra ngoài rồi khoá cửa lại.

Trong căn nhà hoang tối tăm, chỉ có chút ánh sáng lập loè của ngọn đèn dầu chiếu vào, tôi và cô gái bên cạnh không ai nói với ai câu nào, lặng lẽ ngồi ăn cơm. Dẫu chẳng biết đây là nơi quái quỷ nào, cũng chẳng biết tương lai sắp phải đối mặt ra sao, nhưng tôi biết hiện tại tôi chưa muốn chết. Bữa cơm trước mặt tuy đơn sơ nhưng với tôi giờ là cao lương mĩ vị. Tôi phải sống sót, lý trí thầm nói với tôi như vậy. Anh trai và người tôi yêu đang chờ tôi. Tôi không thể chết ở đây, chết với dáng vẻ bị chết đói hoặc bị lăng nhục vậy nên tôi phải ăn vào. Phải cố gắng ăn để giữ mạng, để lấy sức trốn thoát khỏi cái nơi quái quỷ này.

Sau khi tôi và cô gái bên cạnh ăn xong hết toàn bộ thức ăn trước mặt tôi mới tỉnh táo lại đôi chút. Đôi tay đã không còn run lẩy bẩy nhưng sức lực vẫn chưa thể hoàn lại như ban đầu chỉ lặng lẽ thở và ngồi quan sát. Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong đầu nhìn xung quanh căn nhà hoang với hi vọng tìm được khe hở nào đó có thể trốn thoát. Khi còn đang quan sát, cô gái bên cạnh bỗng nhìn tôi rồi cất giọng run rẩy hỏi:

– Cô tên là gì? Nhà cô ở đâu?

Tôi nhìn cô ấy khẽ đáp lại:

– Tôi tên là Ngọc, Hoàng Phương Bảo Ngọc nhà tôi Hà Nội, còn cô?
– Tôi tên là Phạm Minh Châu, nhà tôi cũng ở Hà Nội… ở phố cổ Hà Nội, số nhà Xx quận Hoàn Kiếm.

Nói đến đây, cô gái khẽ ngừng lại vài giây như ngăn sự xúc động nhưng nước mắt đã lã chã rơi, vừa khóc vừa nói tiếp:

– Nếu như… nếu như có cơ hội trốn được, xin cô hãy giúp tôi báo người nhà tôi… còn nếu tôi trốn được, cô hãy cho tôi địa chỉ, số nhà để tôi báo với gia đình cô. Thực ra tôi biết cơ hội rất mong manh, nhưng hi vọng cả tôi và cô có thể thoát khỏi nơi này. Ban nãy tôi có nghe được đám người nói chuyện, biết được chúng ta bị bán đi làm vợ cho đám người ở đây, nơi này vào dễ, ra khó, nghe nói tập tục mua vợ ở nơi đây là truyền thống rồi, chính quyền địa phương cũng không can thiệp nổi. Vậy nên giờ tôi và cô phải tìm cách thoát khỏi đây, chứ đợi vào tay đám người mua vợ rồi có lẽ sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.

Tiếng khóc của Châu, sợ run rẩy sợ hãi của cô ấy cũng chính là tâm trạng tôi đang phải đối mặt: khủng hoảng, kinh hoàng và ớn lạnh. Đang yên đang lành, đang là những cô gái ở tuổi xuân đẹp đẽ nhất, rực rỡ nhất, ôm bao hoài bão và mơ ước bỗng dưng chớp mắt dậy đã bị bắt cóc, bị bán đi, rời xa gia đình, rời xa bạn bè đến một nơi còn chẳng biết nơi đó là nơi nào, chẳng biết tương lai ra sao ai mà bình tĩnh nổi? Nhưng tôi biết giờ đây khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề, giờ phải tìm cách chạy trốn đã. May ra, ra khỏi nơi này, tìm được người giúp đỡ, hoặc may mắn hơn tìm được công an thì có lẽ mọi chuyện sẽ khá hơn. Có điều căn nhà hoang này chỉ có duy nhất một cái cửa sổ và một cửa chính. Cửa chính chắc chắn không thể thoát, còn cửa sổ, đáng tiếc nó đã bị bịt chặt lại rồi. Tôi và Châu lê đến cạnh cửa sổ, cố gắng cỡ nào vẫn không thể mở được ra, dường như phía bên ngoài đã được bít chặt bằng xi măng hoặc một lớp đất đá rất cứng. Khi còn chưa biết phải trốn bằng cách nào thì bên ngoài có tiếng lạch cạch. Chỉ vậy thôi tôi và Châu đã vội vã ngồi xuống nền đất, thu lại dáng vẻ run rẩy như ban đầu.

Gã đầu xỏ bước vào, bên cạnh gã còn có một lão già khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi. Gã đầu xỏ rít một hơi thuốc rồi chỉ tay về phía tôi nói với lão già bên cạnh:

– Con bé này là dành cho anh. Anh ưng chứ?

Nghe đến đây, sống lưng tôi cũng lạnh buốt. Lão già tóc đã bạc, dáng người ục ịch, mặc bộ quần áo giống như những năm 2000, ánh mắt nhìn tôi không giấu nổi dục vọng đi về phía tôi, đôi tay thô ráp chạm lên má tôi cười đê tiện:

– Thật xinh đẹp, da thịt mịn như lụa, nhìn thôi đã muốn chơi rồi. Cục cưng, hay để anh chơi em ở đây?

Trong phút chốc cổ họng tôi bỗng trào dâng một cảm giác tởm lợm, lão già đáng tuổi bố tôi, cơ thể béo mầm sờ soạng khắp người khiến tôi nổi cả da gà. Cơn ác mộng như ùa về, ánh mắt d.â.m tà khiến tôi không thở được, ôm lấy ngực đạp lên người lão một đạp rồi hổn hển gào lên:

– Cút… cút…

Lão già bị tôi đạp bất ngờ nên ngã lăn ra, từ khoé miệng trào ra chút m.áu đột nhiên xông vào túm tóc tôi cho một bạt tai khiến tôi xây xẩm mặt mày rồi gầm như con thú:

– Con ranh con này dám đạp ông. Mày chán sống rồi sao?

Gã đầu xỏ thấy vậy liên vội vã vào ngăn lại, vừa ngăn vừa nói:

– Anh Long, con bé còn sốc, ai mới đến mà chẳng sợ, chẳng phải vợ đầu của anh cũng ngang tàn thế sao, sau rồi vẫn phải khuất phục đấy thôi, không khuất phục thì chỉ có con đường chết! Để cho em nó có thời gian thích nghi nữa chứ! Mua vợ lần thứ hai rồi mà vẫn chẳng rút kinh nghiệm chút nào vậy?

Lão già tên Long lau máu trên mép lại nhìn tôi đang sợ hãi co quắp lại một góc, sau đó liếc sang phía Châu, ánh mắt lại phát ra tia dâm tà hỏi gã đầu xỏ:

– Con bé này… cũng rất xinh đẹp…

Nhưng lão ta còn chưa nói hết câu gã đầu xỏ đã cười nhạt:

– Con bé này là của anh Tuấn. Còn nguyên vẹn, không đụng được vào đâu.
– Nguyên vẹn, thế con bé của tao không nguyên vẹn hả?
– Tiền anh trả cho chúng tôi ít hơn, cũng không yêu cầu kiểm tra nên chúng tôi không đụng vào. Nguyên vẹn hay không sau lấy về anh tự kiểm chứng, vả lại… mua vợ hai rồi, cần gì nguyên vẹn nữa? Muốn gái trinh, thêm gấp đôi tiền để chúng tôi kiểm tra.

Lão già nghe xong liền khẽ buông tay đang định chạm lên gương mặt Châu rồi lại nhìn tôi. Bất giác, bờ vai tôi khẽ rụt lại, cảm giác như đất trời sụp đổ. Bị bắt cóc, bị bán đi cho một lão già, nghĩ đến việc lão ta chà đạp lên cơ thể tôi, nghĩ đến việc một lão già béo ú, ục ịch, đáng tuổi cha chú mình giờ biến thành chồng tôi quả thực chỉ muốn chết quách đi cho rồi. Tôi lắc đầu nức nở, đôi tay bấu lấy tay gã đầu xỏ vốn định van xin nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn đã dập tắt toàn bộ hi vọng trong tôi. Có lẽ tôi là cô gái thứ n bị bắt đi thế này, hắn thậm chí còn chẳng đoái hoài đến vẻ thương tâm của chúng tôi mà kéo tay lão già ra ngoài nói nhỏ:

– Tạm thời cứ để nó ở đây, bao giờ đủ tiền tôi sẽ giao cho anh. Anh về chuẩn bị nốt số tiền còn lại đi.
– Không thể giao người trước à?
– Không thể! Đằng nào mai anh Tuấn cũng mới về, mai anh mang tiền đủ tôi giao một thể. Về mà chuẩn bị đám cưới cho hoành tráng đi. Có cô vợ xinh đẹp thế này phải làm cái lễ cưới to nhất thôn ấy chứ nhỉ?

Nói đến đây, cánh cửa cũng đóng sập lại, tiếng nói chuyện cũng xa dần. Tôi vẫn không thể thở nổi, hổn hển như một kẻ sắp chết. Châu ngồi bên cạnh, vội vã lấy chai nước dở đưa cho tôi, có lẽ cô ấy cũng rất sợ hãi, an ủi tôi như an ủi chính bản thân mình:

– Không sao, không sao đâu, tôi với cô không thể bị bán đi như thế được, không thể bị người ta mua về làm vợ thế này. Tôi với cô sẽ trốn khỏi nơi đây. Phải trốn khỏi nơi địa ngục này, sẽ có cách thôi.

Uống một ngụm nước mát, tôi cố trấn tĩnh bản thân lại. Ngày mai đám người này sẽ giao tôi cho lão già ục ịch kia, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của tôi. Tôi biết hi vọng chỉ là mong manh, nhưng chỉ cần có một tia nhỏ nhoi tôi vẫn muốn thử. Có điều, giờ tôi cũng không biết phải trốn thế nào khi xung quang bốn bề đều không có khe hở. Tôi và Châu lại lê mình về phía cửa sổ, nhưng có bằng cách nào cũng không thể tìm ra lối thoát khi nó đã bị lấp chặt. Trong lúc gần như tuyệt vọng bỗng dưng tôi nhìn thấy hai sợi dây thừng đám người đã trói tôi và Châu ban nãy. Đột nhiên tôi không kìm được ngẩng đầu lên, trần nhà không cao, căn nhà hoang ẩm thấp chỉ độ hơn ba mét được lợp bằng mái ngói, ở ngay chính giữa là một cột gỗ lim đặt ngang chỉ cách mái nhà vài gang tay. Đầu tôi rất nhanh xoẹt qua một tia sáng, vội vã buộc hai sợi dây thừng lại thành một đoạn dây dài rồi nhảy lên ném qua cột gỗ lim. Phải mất đến bốn lần nửa đoạn dây mới qua được. Tôi và Châu không ai nói với ai câu nào, dường như là tâm linh tương thông, cô ấy nhanh chóng lao lên, khéo léo buộc sợi dây lại rồi từ từ kéo thẳng lên cột gỗ lim tạo thành một nút thắt vô cùng chắc chắn. Bên ngoài không có tiếng động, tôi liền túm lấy sợi dây, dựa vào những đoạn gồ ghề trên tường leo lên. Châu ở dưới, lặng lẽ quan sát bên ngoài qua khe hẹp. Vì trước kia có học chút võ phòng thân nên dù rất khó khăn cuối cùng tôi cũng leo lên được đến cột gỗ lim. Đến khi ngồi chắc chắn tôi mới đưa tay lên đẩy một viên gạch ngói. Ngay lập tức, một màu đen thăm thẳm của bầu trời hiện lên trước mắt, mùi khí trời xộc đến. Bên dưới, Châu vội vã dùng mảnh gỗ nhỏ nhét vào hai thanh chắn cửa rồi túm lấy dây thừng. Tôi cố gắng hết sức kéo sợi dây thừng để kéo Châu lên. Đến khi cô ấy lên được đến nơi, tay tôi cũng gần như túa máu ra. Nhưng giờ tôi không còn có thời gian nghĩ ngợi nhiều, cũng không cảm nhận được cơn đau ở tay gỡ thêm ba bốn viên ngói nữa cho vừa người rồi bám vào góc tường chui ra ngoài. Phía sau, Châu bám sát theo tôi, không quên tháo sợi dây thừng rồi bò ra ngoài mái nhà.

Từng bước từng bước, tim tôi cũng như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực, thậm chí còn không dám nhìn xem đám người kia đang làm gì ở trước cửa căn nhà hoang. Đến khi tìm được nút buộc để tụt xuống, cả hai người chúng tôi nhanh chóng thả người xuống rồi chạy về phía sau căn nhà hoang.

Chạy được một quãng, mồ hôi trên người tôi cũng túa ra như mưa ướt đẫm cả áo. Trời đêm rồi, không có mặt trời chỉ hướng, không biết đâu là Đông Tây Nam Bắc, chỉ có ánh trăng sáng chiếu vằng vặc chiếu xuống. Đường rừng quả thực rất khó đi, lúc nằm trên xe tôi đã cảm nhận con đường ngoằn ngoèo xóc nảy. Đến khi chạy trốn càng cảm thấy khó khăn trăm bề, dưới là đất đá gồ ghề, trên là sương muối, tốc độ chạy của chúng tôi muốn nhanh cũng không thể nhanh nổi. Nhưng tôi biết chúng tôi không thể dừng lại, bởi chỉ cần nghĩ đến gương mặt của lão già dâm dê kia tôi đã không đủ can đảm để nghỉ dù chỉ một phút. Chỉ cần bị bắt lại, cuộc đời này sẽ khốn khổ vô cùng.

Không biết tôi và Châu đã chạy bao lâu, gai của những nhánh cỏ dại ven đường đâm vào lớp vải mỏng manh trên người, xuyên qua cả da thịt xé toạc thành những vệt máu. Chúng tôi vẫn cố nén đau để chạy, chẳng có phương hướng, chỉ biết lao đầu về phía trước, chỉ biết phải thoát khỏi đám người bắt cóc khốn nạn kia. Dường như là cả mấy tiếng đồng hồ, bước chân đã tê liệt, dường như đã rất xa rồi, cuối cùng Châu không thể chạy nổi nữa ngã lên lớp đất đá trước mặt. Tôi cũng không còn sức lực, yếu ớt đỡ cô ấy lên, đến khi ngồi lên gồ đá lớn Châu vừa thở hổn hển vừa nói:

– Nghỉ một lúc được không? Tôi thật sự không chạy nổi nữa rồi.

Cổ họng tôi khô khốc, mệt rã rời chân tay khẽ gật gật đầu thay cho câu trả lời. Thế nhưng còn chưa kịp nghỉ lâu, tôi và Châu chợt phát hiện có ánh đèn pin le lói ở phía xa xa cánh rừng. Vừa nhìn thấy, tôi đã thấy rùng mình sợ hãi vội vã đứng bật dậy. Châu cũng run lẩy bẩy túm lấy tay tôi cắm đầu, cắm cổ mà chạy. Ý nghĩ sinh tồn lớn hơn tất cả mọi sự đau đớn, mệt nhọc lúc này nên cả hai chúng tôi đều dùng toàn bộ sức lực còn lại để trốn khỏi nơi đây. Chạy mãi, chạy mãi cho tới khi tờ mờ sáng, hai chúng tôi chạy đến một cây đại thụ rất to. Cây đại thụ xum xuê cành lá, xung quanh là những cánh đồng lúa hiện lên trước mặt, còn có những ngôi nhà nhấp nhô và mùi khói cùng mùi gạo bay lên trong không trung. Hoá ra chúng tôi đã chạy đến một thôn bản nào đó, có tiếng người cười nói, có mấy người nông dân đã dắt trâu ra đồng cày ruộng. Tôi và Châu nhìn nhau thở hồng hộc, tóc tai ướt đẫm, không biết giờ phải đi hướng nào nữa thì chợt có tiếng một người đàn ông phía sau cất lên:

– Hai người từ đâu đến hình như không phải người trong thôn đúng không? Hai người đang định đi đâu thế?

Tiếng địa phương lơ lớ là tiếng Việt nhưng giống như pha lẫn cả tiếng Hoa, tuy vậy tôi vẫn nghe rõ, quay lại mới biết là một người đàn ông trung niên khoảng độ năm mươi tuổi. Còn chưa kịp nghĩ xem phải đáp thế nào Châu đã vội vã lên tiếng:

– Chú à, có thể chỉ cho cháu đường đến đồn công an không ạ?

Người đàn ông nghe đến đây có chút sững lại nhìn tôi và Châu, dường như là ngẫm nghĩ một lúc sau đó nhìn lại một lượt nữa rồi gật đầu nói:

– Được! Đi theo tôi.

Châu thấy vậy thì mừng rỡ nhìn tôi rồi nắm chặt tay tôi đi theo người đàn ông trung niên. Ông ta dẫn hai chúng tôi đi thẳng vào thôn, vừa đi vừa hỏi:

– Sao hai người lại muốn đến đồn công an?

Tôi vốn không muốn trả lời câu hỏi ấy nhưng Châu đã thật thà kể lại chuyện chúng tôi bị bắt cóc và chạy trốn. Người đàn ông lẳng lặng lắng nghe, không đáp lại nữa mà cứ đi về phía trước. Khi vào đến giữa thôn ông ta chợt nói lớn:

– Mọi người xem này, tôi vừa bắt được hai cô gái.

Nghe ông ta nói đến đây, tôi bỗng có một linh cảm xấu liền vội vã nói:

– Chú à! Chú bảo đưa chúng tôi đến đồn công an mà?

Người đàn ông làm bộ như không nghe được lời tôi nói, mấy người dân trong bản cũng tiến lại gần chúng tôi. Ngay lập tức tôi túm lấy tay Châu vùng chạy. Người đàn ông nhanh chân hơn chưa được phút mốt đã lao về phía tôi giáng một bạt tai rất mạnh rồi rít lên:

– Muốn chạy hả? Gọi đám người kia đi, hai con này nhất định là hai đứa bỏ trốn ở thôn Vân Mai đây mà.

Tai tôi ù cả đi, định phản kháng lại ăn thêm ba bốn cái bạt tai nữa. Bên cạnh tôi, Châu đột nhiên như phát điên, cô ấy cúi xuống nhặt một tảng đá lớn rồi ném về đám người trong thôn bản. Gã đàn ông trung niên bị tảng đá bay vào đầu ngã khuỵ xuống, máu cũng túa ra. Đến khi định thần lại tôi đã bị cô ấy kéo chạy đi một đoạn. Trời lúc này đã sáng hẳn, đám người phía sau đang gào thét đuổi theo chúng tôi. Tôi và Châu mặc kệ đôi giày dưới chân đã rách, mặc kệ những đầu ngón chân đã đẫm máu cứ thế mà chạy. Nhưng khi vừa vào đến đoạn đường rừng Châu cũng ngã gục xuống. Phía sau đám người vẫn ráo riết đuổi không ngừng. Châu nhìn tôi, cố với tay đẩy tôi về phía trước giọng nói nghẹn ngào cất lên:

– Cô chạy đi, chạy đi, cố gắng trốn thoát khỏi nơi này, cố gắng trở về, sau đó báo tin cho bố mẹ tôi. Chạy đi, mau lên, tôi không thể chạy nổi nữa rồi.

Đôi tay tôi dần dần rời khỏi tay Châu, muốn đỡ cô ấy lên nhưng đám người đã rất gần chỉ có thể chạy như bay về phía trước. Có điều còn chưa kịp chạy bao xa đám người đã tóm được Châu, gã đàn ông trung niên ngay lập tức cầm nhánh cây quật thẳng vào người, tiếng vun vút vụt vào da thịt cùng tiếng khóc tức tưởi, đau đớn của Châu vang lên giữa núi đồi. Đám người ở thôn bản lao vào cầm tóc cô ấy cứ thế mà đánh, tiếng đánh như muốn gãy vụn xương cốt, như tr.óc da l.ột thịt mặc cho Châu van xin vừa đánh vừa gầm rú:

– Con ranh này, đánh ch.ết mày. Chúng mày, đuổi theo cả con ranh kia nữa mau lên.

Tôi muốn chạy, nhưng sức cùng lực kiệt, đã chạy cả một đêm dài, lại thêm là thân con gái tốc độ không thể nhanh bằng đám thôn dân kia mà đám người cách tôi chỉ một đoạn đường ngắn. Cuối cùng không còn cách nào khác tôi chỉ đành chuyển hướng sâu vào rừng, chọn một lùm cỏ dại núp vào. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tôi thậm chí còn không dám thở chỉ có thể bụm miệng lại, trái tim đau đớn nghe tiếng khóc xé lòng của Châu. Dường như cô ấy đã bị đánh đến mức thịt n.át xương t.an…

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (13 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN