Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã


Chương 1


Edit: Tiểu Màn Thầu

” Tịnh Tịnh à, Tiểu Thẩm sắp đến chưa, cháu mau ra ngoài cửa nhìn xem, bà làm toàn những món nó thích ăn, tay nghề của bà cháu là người rõ nhất mà, về sau bà sẽ truyền chúng lại cho cháu, cháu có thể nấu cho Tiểu Thẩm ăn.”

Bà ngoại thúc giục Kiều Tịnh ra ngoài cửa nhìn xem, trên nét mặt già nua của bà tràn đầy sự vui sướng.

Kiều Tịnh muốn nói lại thôi, không muốn làm bà mất hứng, đành mang giày vào, đứng ngoài cửa chờ Thẩm Luân.

Cô không phải là nguyên thân Kiều Tịnh, mà cô là một Kiều Tịnh ở một thế giới khác. Buổi sáng hôm nay, sau khi thức dậy, cô liền phát hiện mình đã xuyên vào một quyển truyện ngôn tình tên là ” Bá đạo tổng tài truy thê”, lại trở thành nhân vật nữ phụ độc ác.

Nữ phụ độc ác này lại cùng tên với cô, bởi vì có đôi mắt cùng khí chất giống với nữ chính, cho nên được nam chính dùng làm thế thân nuôi dưỡng ở bên người, sau khi nữ chính về nước, Kiều Tịnh chịu sự đau khổ khi bị vứt bỏ.

Có thể nói, nhân vật của Kiều Tịnh ở trong quyển truyện này chỉ có hai tác dụng: Thứ nhất, cô chính là công cụ để nam chính trả thù nữ chính Ôn Thư, còn thứ hai, khi nguyên thân biết mình đã yêu nam chính, biết bản thân chỉ là người thế thân, nguyên thân bắt đầu điên cuồng trả thù Ôn Thư, nhưng lại bị nữ chính phóng sát, trở thành chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.

Sau khi Kiều Tịnh ý thức được điều đó, dựa theo bản năng muốn tìm cách thoát thân.

Hiện tại, cô còn là thành viên của nhóm nhạc nữ SJ trực thuộc công ty Hoa Quốc, phía sau lưng, lại được Thẩm Luân bao nuôi. Thậm chí, nguyên thân ở trong thế giới này chỉ có duy nhất một người thân chính là bà ngoại, sau khi biết cô đã có bạn trai, bà không ngại đường xá xa xôi đi đến Đế Đô, muốn xem mặt cháu rể tương lai.

Kiều Tịnh biết rõ mọi tình tiết trong truyện, căn bản Thẩm Luân sẽ không đến đây gặp mặt bà của cô, đối với Thẩm Luân cô chỉ là một thế thân của nữ chính Ôn Thư, làm sao hắn có thể quan tâm cuộc sống của cô cũng như người nhà của cô?

Thực sự rất giận nguyên thân đã bị lừa dối mà chẳng hay biết gì, cho nên đã phấn khởi đem tin tức này nói với bà ngoại của mình.

Từ sau khi Kiều Tịnh xuyên vào đây, việc thứ nhất cô muốn làm chính là nói rõ chân tướng cho bà ngoại biết, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, trong đầu liền xuất hiện một giọng nói máy móc cảnh cáo cô.

[ Cánh báo nguy hiểm, cảnh cáo linh hồn không được tự tiện gạt bõ những suy nghĩ của chủ thể. Xin vui lòng làm theo đúng kịch bản trong truyện.]

Thời điểm cảnh báo phát ra, cơ thể của Kiều Tịnh mềm nhũng, không thể cử động.

Hệ thống này đưa Kiều Tịnh vào trong mộng, cô sửng sốt một lúc, đoán rằng bản thân mình không chỉ xuyên vào truyện, mà còn có hệ thống nữa sao?

[ Cô là linh hồn thay thế ở trong thế giới này, ý thức có thể tồn chỉ vì bù đắp khuyết điểm, xin hãy tự giác làm theo kịch bản, hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ đền đáp xứng đáng. Xin hết.]

Một tiếng đinh vang lên.

” Cái gì đền đáp xứng đáng? Vì sao lại chọn tôi???”

Cho dù cô có gào thét như thế nào, hệ thống cũng không còn thông báo gì nữa.

Trải qua sự việc này, Kiêu Trăn đã hiểu rõ, hệ thống chỉ xuất hiện khi cô không làm đúng như trong cốt truyện mà thôi.

Nói cách khác, trước mắt Kiều Trăn có nhiệm vụ là hoàn thành kịch bản này, làm chất xúc tác để sau này nam nữ chính trở về với nhau, chỉ cần bọn họ ở cùng nhau, cô mới được giải thoát.

Trong lòng Kiều Tịnh thầm tính toán, không phải chỉ là dựa theo kịch bản thôi sao, cô vẫn có được trí nhớ của nguyên thân, cho nên cũng biết rõ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, về phương diện này không cần lo lắng.

Tuy rằng kết cục của nguyên thân không tốt lắm, bị nữ chính phóng sát, bị nghiện ma tuý, bệnh chết trong bệnh viện.

Điều Kiều Tịnh quan tâm nhất chính là, nếu dựa theo kịch bản, khi nguyên thân chết đi, có phải cô sẽ được quay về thế giới của mình không?

Trở về cũng sẽ chết, Kiều Tịnh từng hỏi qua vấn đề này, nhưng hệ thống không trả lời. Cô cảm nhận sâu sắc mình đã bước vào một cái hố lớn, vì không muốn bị phải chết, chỉ có thể sống tạm ở nơi đây, yêu quý sinh mệnh, cô chỉ còn cách kiên trì đi một bước tính một bước.

Đợi gần mười phút, bóng dáng Thẩm Luân không hề xuất hiện.

Căn nhà mà Kiều Tịnh đang ở là một căn nhà hai phòng, do nam chính Thẩm Luân cấp cho cô, khó trách nguyên thân lại hiểu lầm như vậy.

Thái độ thì mập mờ, còn đối xử tốt với cô như vậy, hơn nữa đối với một người có xuất thân từ gia đình đơn chiếc, từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương như nguyên thân mà nói, không thể nghi ngờ gì Thẩm Luân chính là bạch mã hoàn tử, là người đàn ông từ trên trời phái xuống cứu vớt cuộc đời cô.

Được hắn quan tâm như vậy, có cô gái nhỏ nào mà không hiểu lầm? Nhưng trong lòng anh ta vẫn còn cất giấu một bạch nguyệt quang* khác, quả thực đúng là trêu người!

( * Bạch nguyệt quang: Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.) Nguồn: HNC.

Căn nhà nằm trong một khu dân cư xa hoa, muốn ra vào phải có giấy chứng nhận, bảo mật rất cao, cho nên rất nhiều minh tinh nổi tiếng sống ở đây, cũng không sợ bị đám chó săn chụp lén.

Kiều Tịnh ngồi ở bậc thềm trước cửa, lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Thẩm Luân.

Kiều Tịnh nghĩ vẫn nên gọi một cuộc điện thoại xác nhận, cho dù không đến, cũng phải báo với cô một tiếng, còn hơn để cô chờ đợi như vậy. Điện thoại vừa thông, trái tim Kiều Tịnh cũng bắt đầu khẩn trương.

Trong trí nhớ của nguyên thân, Thẩm Luân là kẻ trầm mặc ít nói, tuy rằng bao nuôi cô, là kim chủ sau lưng cô, nhưng chưa bao giờ chạm vào cô, bởi vì anh ta xem thường, chỉ có tình yêu kiên định đối với Ôn Thư.

Kỳ thực Kiều Tịnh cảm thấy Thẩm Luân rõ ràng là kẻ si tình, nhưng lại trêu chọc nguyên thân, loại hành vi này rõ ràng là đang đùa giởn tình cảm. Nguyên thân quá ngu ngốc, lại yêu một người cặn bã như Thẩm Luân.

Anh ta cùng nữ chính là ngược luyến tình thâm*, còn muốn lôi kéo người khác chết chung.

( *Ngược luyến tình thâm: càng ngược càng yêu.)

Đúng là nồi nào úp vun nấy, trong lòng Kiều Tịnh cố đè nén, cảm thấy cả nội tâm hay bề ngoài, bọn họ cũng không phải là loại người tốt đẹp gì.

Đương nhiên, bởi vì Kiều Tịnh đang nghĩ theo cách xem tiền như rác, trước kia cô cũng thường đọc tiểu thuyết, đa phần luôn ưu ái nữ chính, cảm thấy ngược nữ phụ rất thích. Khi bị đặt vào hoàn cảnh của người khác, cô thật cảm thấy đáng buồn thay cho nữ phụ, quả thực cô đã mất hết can đảm, trời cũng đã tối rồi!

Kiều Tịnh suy nghĩ, mặc dù tương lai khá bi thảm, cô cũng phải giữ lấy một phần tâm tình lạc quan, bằng không mỗi ngày cứ như vậy quả là sống không bằng chết.

” Tút…. tút…..”

Vài tiếng tín hiệu vang lên, điện thoại liền bị đối phương tắt máy. Hẳn là đang họp, hoặc là có việc bận.

Kiều Tịnh nhìn đồng hồ, đã sắp 7 giờ tối. Ngày hôm qua đã hẹn nhau rồi, vô cơ lại lỡ hẹn, nếu đây là nguyên thân, chỉ sợ sẽ cảm thấy thất vọng.

Nhưng Kiều Tịnh thì không, ngược lại cô còn cảm thấy may mắn, ước gì cả đời này Thẩm Luân đừng xuất hiện trước mặt cô nữa.

Kiều Tịnh quay trở vào nhà, bà ngoại đang bưng thức ăn đi ra, thấy chỉ có một mình cô, liền hỏi: ” Tịnh Tịnh, Tiểu Thẩm đâu?”

” À, anh ấy vừa gọi điện thoại cho cháu, có một vị khách đột xuất muốn gặp anh ấy, bà à, chúng ta cứ ăn trước đi.”

Kiều Trăn thân thiết nắm tay bà ngoài đi đến phòng ăn, kéo ghế ra, mời bà ngoại ngồi xuống ăn cơm. Cô chủ động cầm chén xới cơm, ” Bà à, lần này bà đến Ma Đô, ở lại vài hôm rồi hãy trở về.”

( Ma đô: Thành phố Thượng Hải.)

Bà ngoại cười hiền từ nói: ” Không được, cháu còn có sự nghiệp, bà không thể làm vướn bận, nếu bị người khác chụp được, bị tung lên mạng, thì lại không hay, sẽ ảnh hưởng đến cháu.”

Trong lòng Kiều Tịnh có chút khó chịu, chỉ có một người thân duy nhất là bà ngoại, chỉ tiếc kết cục của nguyên thân cũng không tốt lắm, nếu sau này cô chết đi, chắc chắn bà ngoại sẽ rất khổ sở.

” Bà chỉ hy vọng, trước khi rời khỏi đây, có thể nhìn thấy Tiểu Thẩm một lần, muốn nhìn xem nó là dạng người như thế nào, bằng không bà cũng không an tâm giao cháu cho nó.”

” Bà à, thực ra cháu….” Đột nhiên cô lại im miệng.

Bà ngoại đứng lên đi vào phòng bếp mút canh, sau thời gian ngăn ngủi bị bất động, cô ý thức được xem chút nữa mình đã lỡ lời, muốn nói cho bà ngoại biết mọi chuyện: Thẩm Luân không phải là bạn trai của cô, những lời trước kia chỉ là do cô nói lung tung!

Thực sự nguyên thân chỉ là một người thế thân. Theo như trong cốt truyện, nguyên thân sẽ khuyên bà ngoại về quê, Kiều Tịnh nghĩ đến việc này, nhiều lắm bà ngoại sẽ cảm thấy tiếc nuối, đã cất công đi đến đây, ngay cả người còn chưa được gặp.

Nhưng Kiều Tịnh không có khả năng bắt ép Thẩm Luân đi đến đây, cô cũng không hy vọng gặp mặt anh ta, nhưng cô muốn bà ngoại ở đây vài hôm, để có thể dẫn bà đi tham quan khắp nơi.

Bỗng nhiên cô lại cảm thấy rất quen thuộc với hoàn cảnh này, mất đi người thân rồi mới hối tiêc, chỉ còn biết sống trong sự hối hận và tiếc nuối, cho nên phải đối xử chân thành với người thân của mình là việc quan trọng nhất.

” Bà à, đã nói rồi mà, lần này bà phải ở lại đây vài hôm, nếu không cháu sẽ không đồng ý để bà đi đâu.” Giọng nói của Kiều Tịng có chút ngây thơ, lại mang theo vài phần kiên quyết.

Bà ngoại mỉm cười, nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương: ” Được rồi, đều nghe theo cháu. Thực sự càng lớn cháu càng biết làm nũng.”

Kiều Tịnh gắp thức ăn cho bà ngoại: ” Ăn nhiều một chút, ăn cơm xong cháu dẫn bà đi dạo. Bà ngoại, cảnh đêm ở Ma Đô đẹp lắm, khẳng định không giống như cảnh đêm ở quê chúng ta.”

Cô cười rộ lên, đôi mắt cong cong như một vầng trăng khuyết, bà ngoại cảm thấy cô không giống với trước kia, ánh mắt đa tình quyến rũ người khác.

Bà ngoại có chút vui mừng, ban đầu bà còn lo lắng Kiều Tịnh ở bên ngoài một mình sẽ gặp chuyện không hay, lo lắng cô bị người khác khi dễ, nhưng sau khi đến Đế Đô, mới biết được cô sống trong một căn nhà lớn tráng lệ như vậy, còn được làm minh tinh, lại có một người bạn trai yêu thương cô, bà ngoại cũng cảm thấy yên tâm.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Tịnh vào phòng bếp rửa chén, điện thoại lại reo lên.

Cô tháo bao tay cao su ra, cầm điện thoại lên, ánh mắt liền thay đổi. Là Thẩm Luân gọi đến, cô suy nghĩ, ấn nút nghe. Đặt điện thoại bên tai, cách màn hình điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói nam tính trầm thấp vang lên: ” Có chuyện gì? Vừa rồi đang bận họp. Nếu em còn chưa ăn cơm tối, anh bảo người đến đón em.”

Ngữ khí của Thẩm Luân nhàn nhạt, nhìn thì có vẻ quan tâm, nhưng lại rất vô tình. Kiều Trăn quay đầy nhìn về phía phòng khách, bà ngoại đang ngồi xem tivi, trong mắt cô hiện lên sự xem thường, nhẹ giọng nói: ” Không cần, anh cứ làm việc đi.”

Nguyên thân chưa bao giờ báo cho Thẩm Luân biết, bà ngoại cô đã đến Ma Đô, sau này Thẩm Luân biết được, lại nổi trận lôi đình.

Ý tứ đó, đại khái là vì chỉ trích cô: Rõ ràng cô chỉ là một kẻ thế thân, còn dám ép buộc anh ta gặp mặt trưởng bối, cô muốn một bước lên trời sao?

Kiều Tịnh cũng không muốn một bước lên trời, càng không muốn để Thẩm Luân gặp bà ngoại, dù sao trong cốt truyện bọn họ cũng không gặp mặt nhau, cho nên cô không lo sẽ bị hệ thống trừng phạt, cô cam chịu, không đồng nghĩa muốn nhìn thấy bà ngoại của mình đau lòng.

” Vậy được rồi, cúp đây.”

Một lời nói vội vàng, đầu dây bên kia không chút lưu luyến liền cúp máy. Kiều Tịnh thờ ơ nhếch môi.

Cô chỉ là kẻ thế thân, không cần cần phải đặt tình cảm vào, thời khắc mấu chốt còn có thể lợi dụng, ép buộc nữ chính bạch nguyệt quang của Thẩm Luân đối diện với tình cảm của anh ta.

Anh ta tính kế thâm sâu, muốn làm ngư ông đắc lợi. Kiều Trăn bất giác xuyên vào đây, bắt đầu từ thời khắc này, cô đã tự giác hiểu rõ mình chỉ là kẻ thế thân.

Dọn dẹp xong, Kiều Tịnh đi tắm rửa, tóc được sấy khô rối loạn ở trên vai, ăn mặc tuỳ ý không bận tâm, nhưng thực thoải mái khi mặc quần short cùng áo phông, đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, liền dẫn bà ngoại ra khỏi nhà.

Khuôn mặt Kiều Tịnh nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, sở hữu một đôi mắt sáng ngời, từ nhỏ đã mang ba phần hương sắc, tuy rằng cô xuất thân từ một thị trấn nhỏ ở phía Nam, gia cảnh cũng không tốt, ngay cả giọng hát cùng vũ đạo cũng không vững chắc, cho nên luôn là thành viên xếp gần chót bảng của nhóm SJ, nhưng cô có giá trị nhan sắc khá cao, luôn tham gia những chương trình hơi hướng thanh xuân, hấp dẫn một lượng fan khá lớn, có độ nổi tiếng cao, cũng là khuôn mặt đại diện cho nhóm SJ.

Bất quá, nguyên thân trước kia luôn chú trọng đến phát triển sự nghiệp, nhưng sau này, nguyên thân chỉ ỷ vào mối quan hệ với Thẩm Luân, đã rời khỏi nhóm để hoạt động đơn độc, vừa hoạt động song song hai lĩnh vực âm nhạc và phim ảnh, còn ký hợp đồng với công ty Hoa Quốc trở thành minh tinh lưu lượng, sau đó cô càng trở nên tự tin kiêu ngạo, không biết cách giao tiếp, cao ngạo tự đại, không biết rõ vị trí của mình. Còn bị người khác dụ dỗ vào con đường nghiện ngập, từ đó sự nghiệp diễn viên bị phá huỷ.

—————————-//—-//—————————

* Editor: Làm trước một chương đặt gạch thôi!!! Chưa có lịch up cụ thể đâu, nhưng an tâm sẽ không drop truyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN