Tiết thứ 3 buổi sáng là tiết Toán, lão Dương cầm giáo án, đi cùng Minh Nguyệt về lớp.
Minh Nguyệt mới ngồi xuống thì Lâm Thính chạy qua, cô nàng ngồi trước Minh Nguyệt, “Ánh trăng, cậu đi đâu thế, tớ với Phùng Thư Nhã còn tưởng cậu về lớp trước nên bọn tớ đi mua đồ ăn vặt.”
Lúc Lâm Thính nói chuyện, Phùng Thư Nhã lấy đồ ăn trong ngăn bàn đưa cho Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cảm ơn hai cô bạn, kể qua chuyện ban sáng và lúc trong văn phòng cho hai cô nàng nghe.
Lâm Thính xấu hổ cắn môi, cô nàng kéo tay Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Ánh trăng, xin lỗi cậu, tớ gây phiền phức cho cậu rồi, cậu mắng tớ đi.”
Minh Nguyệt nắm tay cô nàng, dịu dàng đáp: “Không liên quan tới cậu đâu.”
Phùng Thư Nhã tức giận đập tay xuống bàn: “Mấy kẻ đó quá đáng thế, còn định đánh con gái nữa chứ.”
Lâm Thính đang định hùa theo thì chợt nhớ tới một chuyện, tròn mắt hỏi: “Chết rồi, có phải lão Ngô gọi cho cậu Trần Chiêu rồi không?”
Phùng Thư Nhã tò mò hỏi: “Sao lại gọi cho cậu Trần Chiêu? Không phải là gọi cho ba mẹ cậu ta à?”
Lâm Thính không tự nhiên lắm, “Từ lúc Trần Chiêu còn bé đã đi theo cậu tới Vân Thành rồi, người giám hộ của cậu ấy là cậu ruột.”
Cô nàng dừng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Cậu của Trần Chiêu ở quân khu Tây Nam, nhưng mà ông ấy bận lắm, ngày lễ Tết có khi cũng không về,, nếu đột nhiên ông ấy về thì chứng tỏ là định dạy dỗ Trần Chiêu.”
Advertisement
Phùng Thư Nhã nhíu mày, “Nếu cậu của Trần Chiêu xuống tay thì chắc nặng lắm nhỉ?”
Lâm Thính ủ rũ bảo, “Ừ, đều tại tớ…”
“Các cậu yên tâm đi, thầy Ngô bảo chuyện này không phải lỗi ở Trần Chiêu nên không phạt cậu ấy đâu.” Minh Nguyệt nói.
Cô nhìn Lâm Thính, rất muốn hỏi tại sao Trần Chiêu lại đi theo cậu ruột, cô nhìn đồng hồ, thấy sắp vào lớp nên đành thôi.
Sáng thứ bảy, đại hội thể thao chính thức khai mạc, sau khi chào cờ xong thì bắt đầu thi đấu chính thức.
Minh Nguyệt nghĩ có thể tuần này mình không học Vật lý được, kết quả nhảy xa và chạy 1500 mét thi đấu vào buổi chiều, chạy 1500m thi cuối cùng.
Xung quanh sân thể dục đều có vị trí trống cho các lớp, bạn nào không thi đấu thì có thể về khu vực của lớp mình nghỉ ngơi, không được vắng mặt không có lý do.
Phòng phát thanh thông báo sắp tới phần thi chạy tiếp sức 400m, Phùng Thư Nhã và Lâm Thính đi chuẩn bị trước, Minh Nguyệt lẳng lặng dựa vào ghế đọc sách, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng thông báo: “Kết quả thi nhảy xa của nam: Hạng nhất khối 10: Hứa Phàm lớp 10-2; Hạng nhất khối 11: Trần Chiêu lớp 11-11.”
Khu vực nhảy xa ở sân bên kia, không hiểu sao ở đó có rất nhiều người xem, chắn tầm mắt Minh Nguyệt, cô nghe thấy tiếng thông báo mới hiểu ra vừa nãy các bạn reo hò cổ vũ chói tai cho ai.
Hạng mục chạy tiếp sức 400m kết thúc, Phùng Thư Nhã và các bạn lớp 11-17 cùng về lều của lớp mình.
Phùng Thư Nhã ngồi bên phải Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn cô nàng: “Lâm Thính đâu? Sao không về cùng với cậu?”
Phùng Thư Nhã chột dạ nhìn lão Dương đứng đằng trước, cô nàng thì thầm vào tai Minh Nguyệt: “Cậu ấy đi tìm bạn khác rồi.”
Minh Nguyệt gật đầu, đang định học tiếp thì Phùng Thư Nhã nhắc cô: “Vạch đích của hạng mục chạy 200 mét ở ngay gần lớp mình đó.”
Minh Nguyệt định đáp: “Tớ biết rồi.” thì có tiếng súng vang lên, tiếng hò hét chói tai là ập tới, cô nghe thấy cái tên quen thuộc, vô thức nhìn qua.
Chàng thiếu niên băng qua gió chạy tới chỗ cô, cậu mặc áo thun màu đen, tà áo bay lên theo gió, dáng vẻ tùy ý đường hoàng, cực kì nổi bật.
Cổ họng Minh Nguyệt khẽ nhúc nhích, cả người ngơ ngẩn.
Lúc Trần Chiêu chạy qua vạch đích thì cô mới hoàn hồn, cô nghĩ, chắc cậu khỏi ốm rồi.
Trần Chiêu đi tới lớp cô, hỏi lão Dương: “Thầy ơi, em có thể uống nước không ạ?”
Lão Dương còn chưa gật đầu thì bạn lớp phó đời sống đứng dậy, trả lời thay: “Được chứ, cậu muốn thêm đường không?”
Trần Chiêu lạnh nhạt đáp: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Cậu cầm cốc nước, ngẩng đầu uống một ngụm, bên trái Minh Nguyệt là chỗ của Lâm Thính, Trần Chiêu thản nhiên ngồi xuống.
Hai người ngồi gần nhau, Minh Nguyệt có thể cảm nhận được hơi thở trên người Trần Chiêu, vừa nóng rực vừa mạnh mẽ.
Trước mặt các bạn, cô vội vàng nhìn cậu một cái rồi lại cúi đầu đọc sách.
Trần Chiêu dựa lưng vào ghế, cậu bật cười, trông hơi lười nhác, giọng nói trầm thấp trêu cô: “Bạn ơi, sao cậu học hành nghiêm túc thế?”
Phùng Thư Nhã nghĩ Minh Nguyệt và Trần Chiêu không thân nhau, cô nàng bảo: “Ánh trăng lớp tôi lúc nào cũng nghiêm túc thế đấy, à, cậu ấy còn xếp hạng 1 toàn khối nữa đó, cực kì giỏi luôn.”
Trần Chiêu nhướng mày, cong môi cười, giọng điệu xen lẫn kiêu ngạo: “Thật à?”
Phùng Thư Nhã hãnh diện gật đầu: “Đúng đó.”
Trần Chiêu uống hết nước trong cốc, vứt cốc giấy vào thùng rác, nghiêng người định nói chuyện với Minh Nguyệt thì thấy cô nghiêm mặt nhét tờ giấy vào tay mình.
Cậu mở ra xem.
【Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, cậu mau về lớp mặc thêm áo khoác đi.】
Trần Chiêu tặc lưỡi, nhét tờ giấy vào túi quần, thản nhiên rời đi.
Tới 4 giờ 45 phút chiều, hạng mục cuối cùng của ngày là chạy 1500 mét nữ của khối 11, Minh Nguyệt gặp cô bạn giúp mình trả ô cho Trần Chiêu.
Bạn nữ đó tên là Trương Phỉ, lớp phó thể dục của lớp 11-11, hồi tiểu học từng tham gia vào đội điền kinh của trường, từng đạt được giải nhất cuộc thi điền kinh cấp thành phố.
Sau khi chạy xong 2 vòng, Minh Nguyệt theo sát Trương Phỉ, khoảng cách giữa hai người rất gần, bỏ xa các bạn khác.
Không biết Tôn Hạo Vũ lấy cái loa từ đâu ra, cậu ta đứng trên khán đài, nói: “Bạn Trương Phỉ ơi, mặt mũi của lớp 11-11 trông cậy hết vào cậu đấy.”
Vốn dĩ giọng của Tôn Hạo Vũ rất to, giờ lại thêm cái loa, cả sân thể dục chìm trong tiếng cổ vũ của cậu ra, nhiều bạn cùng hùa theo.
Hà Chu đứng cạnh không chịu nổi, che tai lại, huých tay Trần Chiêu: “A Chiêu, cậu mau quản cậu ta đi.”
Tôn Hạo Vũ lườm Hà Chu một cái, cậu ta tới chỗ Trần Chiêu, đưa loa cho cậu: “Chiêu gia, cậu là học sinh của lớp 11, phải có tinh thần đoàn kết, cậu mau cổ vũ bạn lớp phó thể dục để cậu ấy giành vinh quang về cho lớp mình đi.”
Giọng cậu ta truyền qua loa, trừ những bạn đang thi đấu ra, ai ai cũng nhìn bọn họ.
Trần Chiêu dựa vào lan can khán đài. Hoàng hôn chầm chậm buông xuống, ánh nắng mùa thu ngay sau lưng cậu, xán lạn rực rỡ.
Hàng mi cong cong, đôi mắt đen nhánh, Trần Chiêu chăm chú nhìn bóng người gầy gò trên sân thể dục.
Một lát sau, cậu mở miệng, giọng nói trầm thấp, âm cuối nói cao hơn, hòa vào tiếng loa xì xèo, nghe rất quyến rũ: “Lớp 17, nếu thua thì anh đây sẽ dỗ cậu.”