Trước hôm thi giữa kì, Vân Thành mưa to, tiếng sấm rền vang, Minh Nguyệt làm được một nửa đề Tiếng Anh thì thấy hơi chán, cô đứng dậy mở cửa sổ ra, tới lúc đi ngủ thì quên mất, buổi sáng ngủ dậy thấy đầu đau như búa bổ, cả người nóng bừng, cổ họng cũng đau.
Sức khỏe của Minh Nguyệt khá tốt, từ nhỏ tới lớn ít khi bị sốt, lần này bị ốm cô thấy cực kì khó chịu.
Cô tới phòng mẹ hỏi thuốc hạ sốt ở đâu, Minh Hướng Ngu đang gấp chăn, bà quay lại nhìn cô, thấy gương mặt Minh Nguyệt tái nhợt, cau mày hỏi: “Con thấy mệt quá không? Hay là đi bệnh viện nhé?”
Minh Nguyệt lắc đầu: “Dạ không ạ, con uống thuốc là được rồi.”
Minh Hướng Ngu gật đầu, “Hai ngày tới con thi giữa kì đúng không? Nếu thi xong vẫn thấy không đỡ thì mẹ đưa con tới bệnh viện.”
“Vâng.”
Sau lần Minh Hướng Ngu hỏi Minh Nguyệt có phải đang giận bà không, Minh Nguyệt lo mẹ sẽ nghĩ nhiều, thế nên cô bảo Trần Chiêu không cần mang bữa sáng cho mình nữa, nhưng hôm nay cô không muốn ăn gì cả, uống thuốc một lát rồi cầm khẩu trang đi học.
Sau khi xe máy lăn bánh, Minh Nguyệt uể oải không còn chút sức nào, cô dựa vào lưng Trần Chiêu, hai tay vô thức ôm chặt eo cậu.
Trần Chiêu cảm nhận được sự mềm mại từ người cô, cả người cậu cứng đờ, giảm tốc độ xuống, liếm môi, giọng nói khàn khàn hơi ngả ngớn: “Cậu định thăng chức cho tôi lên làm bạn trai chính thức à?”
Minh Nguyệt vội vàng ngồi thẳng người, khẽ đáp: “Cậu đừng có mơ.”
Trần Chiêu cúi đầu, khẽ cười không nói nữa.
Lúc tới nơi, Minh Nguyệt xuống xe đang định vào trường thì bỗng nhiên Trần Chiêu khom lưng định cởi khẩu trang của cô ra.
Minh Nguyệt né tay cậu, cô chớp mắt: “Tôi đang bị ốm, cậu cách xa tôi một chút, đừng để bị lây.”
Trần Chiêu chống hai chân xuống đất, cậu ngồi trên xe, sửng sốt vài giây.
Trần Chiêu nhìn đầu Minh Nguyệt, khẽ xoa tóc cô, thở dài bất đắc dĩ: “Đồ ngốc.”
Minh Nguyệt không hiểu sao lại bị mắng, cô cũng chẳng còn sức nào, chỉ lườm cậu một cái.
Trần Chiêu bật cười, “Không khỏe thì tới phòng y tế khám xem thế nào, nếu cậu không muốn tôi đi cùng thì bảo Lâm Thính đi với mình đấy, nhớ chưa?”
Minh Nguyệt mỉm cười: “Không sao đâu, tôi uống thuốc rồi.”
Trần Chiêu nhìn thẳng vào mắt cô: “Trả lời tôi đi, cậu nhớ chưa?”
Bấy giờ Minh Nguyệt mới ngoan ngoãn gật đầu.
Cô thầm nghĩ, cậu có biết những lúc cậu hung dữ bá đạo thế này rất ảnh hưởng tới chuyện thăng chức lên làm bạn trai của cậu không?
Nghĩ tới đây, Minh Nguyệt cong môi cười, vẫy tay với Trần Chiêu, dịu dàng tạm biệt cậu rồi mới đi tới cổng trường.
Trước lúc vào tiết tự học, Lâm Thính hỏi cô có muốn xuống phòng y tế hay không, Minh Nguyệt bảo không sao, không cần đi. Kết quả là lúc vào phòng thi, bụng cô đau dữ dội, tựa như có kim đâm vào lục phủ ngũ tạng.
Buổi sáng thi Toán Văn, Minh Nguyệt chỉ thấy đau.
Thi xong, Lâm Thính và Phùng Thư Nhã chờ cô ngoài cửa phòng, Minh Nguyệt nhịn đau đi ra ngoài, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, người cô vô thức ngã xuống.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô cảm giác có người ôm mình lại, lồng ngực đối phương rất ấm áp, mùi hương trên người cũng dễ ngửi, sạch sẽ thanh khiết tựa tuyết tùng, không còn mùi thuốc lá nhàn nhạt như trước kia.
Nhưng mà giọng cậu lạnh như băng, nói: “Đây là không sao mà cậu nói đấy à?”
Tới lúc Minh Nguyệt tỉnh lại, cô nhận ra mình đang truyền nước trong phòng y tế, bình dịch còn hơn một nửa, Trần Chiêu lười biếng dựa vào ghế, cậu cúi đầu, gương mặt vô cảm nhìn bình thủy tinh, không biết đang nghĩ cái gì.
Minh Nguyệt hít một hơi sâu, phát hiện không còn đau như trước nữa, cô dè dặt nhìn gương mặt nghiêm túc của Trần Chiêu: “Cậu đã ăn trưa chưa?”
Trần Chiêu lắc đầu: “Chưa.”
Minh Nguyệt liếm bờ môi khô khốc, “Thế cậu mau đi ăn đi.”
Trần Chiêu lười nhác đáp: “Tôi bảo Tôn Hạo Vũ mua đồ ăn về rồi, mua thêm cháo cho cậu nữa.”
Minh Nguyệt gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Cô chợt nhớ tới một chuyện, hoang mang hỏi: “À, trước lúc tôi bị ngất, có phải cậu…”
Có phải cậu lại mắng tôi không?
Trần Chiêu nheo mắt, “Không phải nói với cậu.”
Minh Nguyệt mới nhận ra, sáng nay cậu bảo cô bảo Lâm Thính xuống phòng y tế với mình, cô thở dài: “Cậu không thể quát Thính Thính được, cậu ấy có làm gì có lỗi với cậu…”
“Được, về sau tôi chỉ hung dữ với cậu thôi.”
Cậu dừng một chút rồi nghiến răng nghiến lợi bảo: “Lần sau cậu mà để bản thân ốm yếu như này thì ông đây sẽ dạy dỗ cậu một trận.”
Tai Minh Nguyệt nóng lên, muốn cãi bảo mình cũng không cố tình muốn ốm nặng thêm, bỗng nhiên tay cô chạm vào một thứ lành lạnh, Trần Chiêu đeo món đồ vào tay cô, Minh Nguyệt cúi đầu, cô thấy một chiếc vòng phỉ thúy.
Mắt cô trợn tròn: “Cậu đeo cho tôi cái vòng này làm gì?”
Trần Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, ánh mắt tối đi, “Chiếc vòng này có thể phù hộ cậu luôn bình an khỏe mạnh.”
Minh Nguyệt ngẩn người, “Không phải cậu không tin mấy thứ này ư?”
Lần trước leo núi Vô Lượng, cậu lên tới đỉnh núi nhưng không vào miếu cầu phúc.
Trần Chiêu cong môi cười: “Đúng là không tin thật.”
Cậu dừng lại mấy giây rồi mới nói: “Nhưng chiếc vòng này là ông ngoại tôi để lại cho cháu dâu, vốn dĩ định tặng cậu hôm sinh nhật, nhưng sợ cậu không nhận nên tôi mới không tặng nữa.”
Minh Nguyệt không biết chiếc vòng này bao nhiêu tiền, nhưng cô biết nó có ý nghĩa rất lớn, rất quý giá.
Cô cúi đầu, trầm mặc nhìn chiếc vòng phỉ thúy.
Thật ra tới tận bây giờ cô vẫn không hoàn toàn tin Trần Chiêu thích mình.
Thậm chí cô còn lo sợ, tới khi tốt nghiệp cấp 3 có khi nào Trần Chiêu sẽ không thích cô nữa không, có thể cậu sẽ không muốn ở bên cô nữa không?
Minh Nguyệt khẽ đáp: “Bây giờ tôi có thể không nhận…”
Cô còn chưa nói hết câu thì va phải ánh mắt nóng rực của Trần Chiêu, đôi mắt cậu còn mang theo chút hung dữ nguy hiểm.
Trần Chiêu lẳng lặng nhìn Minh Nguyệt, cậu thoáng nhìn đôi môi đỏ mọng của Minh Nguyệt, yết hầu khẽ lăn: “Cậu cứ thử xem.”
Minh Nguyệt: “…”
*
Trước đây dù là thi tháng, thi giữa kì hay cuối kì thì Tứ Trung chấm điểm rất nhanh, nếu thi vào cuối tuần thì đầu tuần sau có điểm luôn.
Nhưng lần này điểm thi khối 11 rất chậm, mãi tới trưa thứ 2 mới có bảng xếp hạng toàn khối.
Lúc có điểm thi, học sinh cũng không quan tâm lắm, dù gì đây cũng chỉ là bài thi giữa kì, thi xong cũng đoán được mình được bao nhiêu điểm, hơn nữa điểm thi của Tứ Trung sẽ không dán ở bảng tin như Nhất Trung.
Nhưng lần này lớp 11-17 lại bùng nổ, vì học sinh giỏi Minh Nguyệt luôn luôn đứng top đầu từ các kì thi tháng học kì 1 lại lọt khỏi top 100.
Lần này bài thi môn Văn của Minh Nguyệt chỉ trên điểm chuẩn một chút, môn Toán thì ở mức báo động, tối đa là 150 điểm, cô còn chưa được một nửa, còn Tiếng Anh và môn Lý vẫn như lúc trước, gần được điểm tối đa.
Buổi chiều, Ngô Khắc và các thầy cô chủ nhiệm khối 11 họp trong văn phòng.
Ngô Khắc nhìn lão Dương chủ nhiệm lớp 11-17, “Mọi người có ý kiến gì về điểm thi lần này không?”
Chủ nhiệm lớp 22 nhìn trái nhìn phải, thấy không ai nói gì, thầy bảo: “Thi giữa kì thôi mà, có ý kiến gì chứ?”
Thầy đổi giọng, “Nhưng thầy Ngô, tuy lần này Minh Nguyệt lớp thầy Dương thi không tốt, nhưng lần này thành tích lớp tôi cũng tiến bộ hơn nhiều, bạn Thiệu Chính hạng 1 toàn khối, đây cũng vượt qua ngoài dự đoán của tôi.”
Ngô Khắc hậm hực nhìn thầy rồi lại nhìn lão Dương: “Cậu có muốn nói gì không?”
Lão Dương bất đắc dĩ đáp: “Chủ nhiệm, trước hôm chấm bài em gặp Minh Nguyệt rồi, hôm đó con bé bị ốm, hôm thi cũng cố hết sức rồi.”
Ngô Khắc thở dài: “Cầm điện thoại lên Tieba trường mình đi.”
Lão Dương không hiểu ý thầy ấy, cho tới khi thầy nhìn thấy bài đăng hot sình sịch trên Tieba:【Đàn anh Trần Chiêu và đàn chị Minh Nguyệt lớp 11-17 yêu nhau!】
???
Thầy nhíu mày lướt xuống đọc bình luận.
Lầu 1: Hôm thi giữa kì có rất nhiều người thấy đàn anh Trần Chiêu ôm đàn chị Minh Nguyệt chạy tới phòng y tế. Nhưng mà có nhiều bạn bảo đàn chị là bạn của chị Lâm Thính, chị Lâm Thính lại chơi thân với Minh Nguyệt nên đàn anh mới quan tâm đàn chị thôi. Bây giờ tôi có chứng cứ phản bác lại các cậu đây [hình ảnh][hình ảnh].
Lầu 2: Tuy chụp lén là vô đạo đức nhưng mà đàn anh Trần Chiêu đi xe máy trông đẹp trai quá!!!
Lầu 3: Ơ này, tôi không hiểu, hai cái ảnh này là ý đồ gì đây?
Lầu 4: Ý là đàn anh Trần Chiêu lái xe máy chở người khác, mà vừa hay người đấy là đàn chị lớp 11-17.
Lầu 5: Thế nên nó chứng minh hai người họ yêu nhau à?
Lầu 1: Nhà tôi cách nhà đàn chị một con ngõ nhỏ, mấy hôm nay tôi đi học sớm, ngày nào cũng thấy đàn anh Trần Chiêu đón đàn chị đi học, không phải yêu nhau thì là gì?
Thầy Dương và thầy chủ nhiệm lớp 11-11 cùng tắt điện thoại đi.
Chủ nhiệm lớp 22 đọc xong từ lâu, nhìn hai người họ, thầy “an ủi” ngay: “Ôi trời lão Dương lão Hứa, chúng nó đang trong tuổi thanh xuân cuồng nhiệt, yêu sớm cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng mà yêu đương làm ảnh hưởng tới học hành thì không được, hai người tìm hai đứa nó nói chuyện đi.”
Lão Dương lườm thầy ta: “Tôi tin Minh Nguyệt lớp tôi, tôi nói lại một lần nữa, lần này con bé thi không tốt là vì bị ốm.”
Thầy kia hừ lạnh: “Sao? Dung túng học sinh của mình yêu sớm à?”
Lão Dương cười: “Minh Nguyệt lớp tôi làm gì cũng có chừng mực, con bé biết chuyện gì nên làm chuyện gì không.”
Thầy Hứa chủ nhiệm lớp 11-11 chột dạ, ông nghe hiểu ý lão Dương, ý thầy Dương là Minh Nguyệt không yêu sớm, là Trần Chiêu đội sổ của khối làm hư cô, ông hắng giọng: “Chủ nhiệm, thầy cũng biết gia đình Trần Chiêu thế nào mà, tuy thành tích hơi kém nhưng chắc chắn không phải đứa trẻ hư hỏng.”
Ngô Khắc xua tay: “Được rồi, mục đích của tôi không phải nghe các thầy cãi nhau, mấy đứa chúng nó sắp lên lớp 12 rồi, bây giờ là thời điểm mấu chốt, không được chểnh mảng, người nào về lớp người nấy ngẫm lại cách dạy của mình đi.”
Tiết đầu tiên buổi chiều là môn Văn, Minh Nguyệt nghe thấy chuông báo, cô cất sách tham khảo đi, lấy sách Ngữ Văn ra, cô giáo vừa bước vào phòng thì gọi cô: “Minh Nguyệt, em xuống văn phòng đi nhé, thầy Dương tìm em đấy.”
Minh Nguyệt sửng sốt, cô đáp “Vâng” rồi đi tới văn phòng.
Cô vừa đi tới cửa định gọi thầy thì lão Dương vẫy tay với cô: “Em vào đây.”
Vì để hai thầy trò tiện nói chuyện nên Ngô Khắc còn đuổi thầy cô khác ra khỏi phòng.
Lão Dương xoay bút, thầy trầm tư một lát, hỏi thẳng: “Em nói thật cho thầy nghe, em có yêu sớm không?”