Một lát sau, cô chỉnh lại xong ca bệnh hôm nay, tắt máy tính đi, chuẩn bị tan làm.
Cùng lúc đó, Nguyễn Phương Hoa cũng không nghĩ ngợi gì nữa, bà đứng dậy, “Tôi không làm ảnh hưởng tới công việc của cháu nữa, hôm nay tới đây tìm cháu cũng không có mục đích gì khác, chỉ là muốn gặp cháu trước khi quan hệ của chúng ta thay đổi thôi.”
Trần Minh Nguyệt không hiểu lời nói của Nguyễn Phương Hoa.
Nguyễn Phương Hoa hiểu ra, “Xem ra hai đứa vẫn chưa tới bước kia, thảo nào Trần Chiêu không dẫn cháu tới gặp tôi, tôi còn tưởng cháu vẫn trách tôi và ông bố cặn bã của nó nên mới không chịu gặp tôi, dù gì trước kia ấn tượng của cháu về tôi cũng không tốt lắm.”
Trần Minh Nguyệt mím môi, “Chuyện đã qua rồi.”
“Ừm, đều đã qua rồi…”
Nguyễn Phương Hoa thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng nỉ non: “Trần Chiêu thực sự dành hết kiên nhẫn dịu dàng của cả cuộc đời này cho cháu.”
Mấy năm qua, anh vừa bảo vệ cô, vừa đợi cô quay đầu lại.
Nhưng cô vẫn không quay lại tìm Trần Chiêu, anh đứng ngồi không yên, đồng ý chuyển từ mảng phòng chống ma t/úy sang bên cảnh sát hình sự, muốn chuyển công tác tới gần cô.
Trần Minh Nguyệt không nghe rõ câu cuối cùng của Nguyễn Phương Hoa, thấy bà sắp đi, cô vội vàng nói: “Cháu tan làm rồi, cô chờ cháu thêm vài phút, cháu mời cô ăn tối.”
Nguyễn Phương Hoa khựng người lại, bà ngoái lại, nói: “Bữa cơm này để dành lần sau đi, tôi hy vọng hai đứa sẽ không để tôi đợi lâu.”
Trần Minh Nguyệt: “…”
Cô lại bị giục kết hôn đó ư?
Sau khi Nguyễn Phương Hoa về, Trần Minh Nguyệt thay quần áo, cô không về ngay, chống cằm ngẩn ngơ nhìn màn hình máy tính tối đen như mực.
Trước khi gặp lại Trần Chiêu, cô chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, sau khi gặp lại anh, chắc là vì tiếc nuối thời thiếu niên, cô vẫn muốn tận hưởng cảm giác yêu đương, nhưng nếu Trần Chiêu muốn kết hôn thì cô sẽ đồng ý ngay mà không do dự.
Quãng đời còn lại được ở bên người mình yêu là chuyện may mắn nhường nào.
Nghĩ tới đây, khóe môi Trần Minh Nguyệt cong cong, cô khẽ cười, vài giây sau bỗng nhiên cô thấy trên màn hình không chỉ có bóng mình mà còn có dáng người cao ráo, Trần Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt tuấn tú rõ ràng kia.
Cô hoảng sợ, còn tưởng mình gặp ảo giác, quay đầu lại mới biết đây là người thật, đầu óc mờ mịt hỏi một câu vô nghĩa: “Anh tan làm rồi à?”
Trần Chiêu khẽ nói: “Ừm.” Anh cúi đầu, bàn tay to véo má cô, giọng anh trầm thấp dịu dàng: “Vừa nãy em nghĩ gì mà chăm chú thế, còn cười như đồ ngốc nữa chứ.”
Trần Minh Nguyệt túm tay Trần Chiêu, nhét tay mình vào tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt cô long lanh tựa vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm, ánh trăng sáng ngời dịu dàng, “Đang nghĩ đến anh đó.”
Lời cô nói đánh thẳng vào lòng dạ Trần Chiêu, trái tim anh run lên, đôi mắt híp lại.
Sao có lúc cô gái nhỏ nhà anh mê người thế nhỉ?
Trần Minh Nguyệt không để ý phản ứng của Trần Chiêu, cô kéo tay anh, đứng dậy đi về, nhưng mới đi đến cửa thì bị anh đè lên ván cửa.
Cô đang định nói gì đó thì bỗng nhiên đèn trong phòng vụt tắt, cả phòng tối đen.
Trần Minh Nguyệt chưa kịp thích ứng, Trần Chiêu cúi đầu ghé sát vào người cô, không khí mùa thu khô hanh, đôi môi lành lạnh của Trần Chiêu cọ vào tai Trần Minh Nguyệt, tê dại như có dòng điện chạy qua.
Giọng anh khàn khàn, trong ánh sáng tối tăm, đôi mắt chan chứa d/ục vọng, “Hôn một cái rồi về.”
Trần Minh Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, trái tim bất giác càng đập nhanh hơn, cô lắc đầu đang định từ chối thì Trần Chiêu nâng cằm cô lên, liếm môi cô, đè thấp giọng nói lại, kiên nhẫn dỗ dành: “Cục cưng, há miệng ra.”
Hơi thở nóng bóng của Trần Chiêu phả lên mặt Trần Minh Nguyệt, mùi hương bạc hà mát lạnh quanh quẩn khắp người cô, nóng lạnh đan xen, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa n/ắn da thịt. Trong bóng tối, Trần Chiêu khống chế mọi giác quan của Trần Minh Nguyệt, anh không cho cô cự tuyệt, cô khẽ nuốt nước bọt, “Anh nhanh lên…”
***
Cuối tháng mười, nhiệt độ ở thành phố A giảm mạnh, Lâm Thính bay từ Anh về Trung Quốc, cô nàng về nhà trước, ở Vân Thanh gần một tuần rồi mới tới làm thủ tục nhậm chức ở chi nhánh trong nước của công ty ở thành phố A.
Ngày Lâm Thính tổ chức bữa liên hoan ở thành phố A, Trình Bắc Diên có việc bận trong trường nên không tới được, Hà Chu bay từ thành phố B tới.
Nhưng thời tiết hôm nay ở thành phố B có sương mù, chuyến bay bị lùi lại nửa tiếng, lúc Hà Chu tới nhà hàng, những người khác đã ăn xong hết rồi.
Hà Chu thoáng nhìn thức ăn thừa nguội lạnh trên bàn, nói đùa: “Tôi cực khổ bay từ xa tới, các cậu để lại cho tôi tí cơm thừa canh cặn này hả?”
Lâm Thính cười đáp: “Phần cậu một ít là tốt lắm rồi, biết đủ đi.”
Hà Chu nhìn Trần Chiêu như thói quen hồi xưa, “A Chiêu, Thính Thính bắt nạt tôi kìa, cậu mau dạy dỗ cậu ấy đi.”
Trần Chiêu nhướng mày, “Cậu ấy nói đúng mà.”
Trần Minh Nguyệt cong môi cười, “Chúng tôi gọi thêm vài món, người ta còn chưa bưng lên, cậu tự đi giục nhà hàng đi.”
Hà Chu nghĩ ngợi, “Tí nữa còn đi hát karaoke nữa mà, đi thôi, tôi bảo người ta gói thức ăn lại mang qua đó ăn, đến lúc đấy ba cậu thèm chết cho xem.”
Lâm Thính gật đầu, “Ok, thế cậu với A Chiêu đợi người ta gói thức ăn đi, tôi với Ánh Trăng tới siêu thị bên cạnh mua nước.”
Trần Chiêu nhướng mày, vô cảm nhìn Lâm Thính.
Lâm Thính trợn mắt nhìn anh.
Ánh mắt của Trần Chiêu cứ làm như là cô nàng bắt góc bạn gái anh vậy.
Sau khi bước ra khỏi phòng, Trần Minh Nguyệt vô thức ngoảnh lại nhìn Trần Chiêu và Hà Chu.
Lâm Thính kéo tay cô, khẽ hừ một tiếng, bất mãn nói: “Ánh Trăng, cậu thay đổi rồi, cậu là đồ trọng sắc khinh bạn.”
Trần Minh Nguyệt lập tức phản bác lại, cô cười bảo: “Đâu có đâu, cậu đừng vu oan cho tớ.”
Lúc ra ngoài, cô muốn giải thích với Lâm Thính, cô nàng lại cười, thản nhiên nói: “Hai cậu ấy tự giải quyết được mà, bọn tớ chơi với nhau từ bé đến lớn, cả đời này sẽ không thay đổi đâu.”
Trần Minh Nguyệt kinh ngạc, cô im lặng vài giây, hỏi: “Cậu biết từ khi nào?”
Lâm Thính tỏ vẻ hoang mang, “Biết gì cơ, tớ có biết gì đâu…”
Trần Minh Nguyệt: “…”
Tới khi bóng dáng hai cô gái khuất dần, Hà Chu mới không nhìn nữa.
Cậu ta nhớ cách đây không lâu, bỗng nhiên Lâm Thính nhắn tin hỏi có phải cậu ta nhất thời xúc động tỏ tình với Minh Nguyệt hay không, Hà Chu sững người một lúc lâu, mãi mới nghĩ đến chuyện có lẽ Trần Chiêu biết cậu ta thích Minh Nguyệt, nếu không thì Lâm Thính sẽ không hỏi thế.
Tuy Hà Chu không rõ tại sao Trần Chiêu lại biết, nhưng cậu ta chắc chắn không phải Minh Nguyệt nói cho anh.
Hà Chu gõ tay xuống bàn, cười nói: “Thứ tự trong tình yêu rất quan trọng, người tới trước thì hay dễ dàng có được.”
Trần Chiêu không thích đánh đố, lời ít ý nhiều, anh nói: “Không phải thứ tự.”
Anh dừng lại nhìn Hà Chu, nói từng chữ dõng dạc nghiêm túc: “Cô ấy chỉ thích mình tôi.”