Ánh Trăng Trong Lòng Hắn - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Ánh Trăng Trong Lòng Hắn


Chương 9


Dụ Thần nhấc người lên, không đè nặng chân tay Hạ Hứa nữa, chuyển sang ôm lấy lưng anh, cúi người xuống nói vào tai đối phương: “Nhấc chân lên.”

Giọng nói trầm thấp này tựa như một sợi chỉ đỏ mà mắt thường không nhìn thấy được, nâng cổ chân anh lên cao thật cao. Khoái cảm chưa từng có ở cửa sau đã làm anh thất thần từ lâu, phía trước lại bị một bàn tay liên tục xóc lên xóc xuống. Anh rên rỉ giơ hai chân lên, quặp quanh eo Dụ Thần, đầu ngửa về phía sau, lộ ra hầu kết không ngừng run rẩy. Từng tiếng thở dốc hộc ra từ khóe miệng anh hệt như thuốc kích dục hạng cao cấp nhất, rót thẳng vào huyết mạch hắn, làm hắn như phát cuồng.

Áo choàng tắm trên người Dụ Thần đã phanh hẳn ra, hai thân thể cường tráng ướt đẫm mồ hôi kề sát vào nhau. Hai túi tinh hoàn co thắt đập bành bạch lên mông thịt, nghe như nhịp trống dồn khi tiến quân thần tốc vậy. Hắn di chuyển thật nhanh, thoạt trông như thô bạo tàn nhẫn, nhưng thực tế lại không hề ngang ngược như trước đây. dương v*t nổi gân xanh liên tục chọc vào điểm G của Hạ Hứa, đâm đến mức tiếng rên rỉ của anh như vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Anh thở hồng hộc như hết hơi, hoàn toàn sa vào cơn sung sướng do tình dục mang lại. Trước mắt anh như mờ đi, theo bản năng rướn người lên, muốn hôn người đàn ông anh đã giấu ở đáy lòng suốt hơn mười năm này.

Nụ hôn của anh chạm vào cằm hắn.

Chợt gáy anh bị kéo mạnh, đôi môi bị nghiến lên. Dụ Thần hôn anh như mất kiểm soát, lưỡi vói thẳng vào khoang miệng anh, điên cuồng cướp đoạt, xóa bỏ nốt chút lý trí ít ỏi còn sót lại trong anh.

Có dịch thể ấm áp trượt xuống từ khóe mắt Hạ Hứa, nhưng anh đã không cảm nhận được nữa. Từ tận thời cấp ba, anh đã luôn tưởng tượng ra cảnh người này hôn mình, chịch mình, chịch thật thô bạo, rồi anh sẽ rất sung sướng mà hiến dâng. Dụ Thần chưa bao giờ chủ động hôn anh, lần nào anh chủ động liếm môi hắn cũng bị hắn hoặc là đẩy ra, hoặc ra thờ ơ đáp lại; nên anh chưa bao giờ biết — hóa ra nụ hôn thực sự của hắn lại làm anh mất lý trí đến vậy, gần như làm anh ngạt thở, đến cả linh hồn cũng bị hắn cuốn đi.

Khi Dụ Thần thả tay ra, Hạ Hứa đã không thốt lên được từ nào nữa. Cực khoái chưa từng được nếm trải tựa như tầng tầng lớp sóng cao vạn trượng, cuốn thẳng anh xuống Long cung, tê liệt đến không thể nhúc nhích.

Hắn cũng chẳng hơn anh là mấy. Khoảnh khắc anh xuất tinh, lỗ nhỏ nóng rẫy ở phía sau cũng co chặt lại, suýt nữa đã làm hắn cũng thất thủ. Hắn đè chặt anh xuống, chờ một lúc rồi gọi người vừa sướng đến ngất dậy, eo lại di chuyển lần nữa. Ra vào thêm mấy chục cái, hắn mới bắn toàn bộ tinh dịch lên điểm nhạy cảm yếu ớt của anh.

Hạ Hứa mê man rên rỉ, nước mắt sinh lý thấm ướt đôi mi, dục vọng trong mắt đầy ứ đến độ nhấn chìm Dụ Thần, rầm rì trong miệng: “Dụ Thần, Dụ Thần…”

Hắn chưa từng thấy anh sung sướng đến thế, nhất thời dương v*t vừa giải phóng lại cương cứng lên. Phần đầu nấm liền đẩy vào trong thêm một chút, không di chuyển nữa, chỉ mài mài lên điểm nhạy cảm của đối phương.

Anh khó chịu rầm rì, không nhịn được ngửa cổ ra sau, để lộ phần hầu kết ra trước mắt hắn, tựa như một con mồi đang tình nguyên hiến dâng vậy. Ánh mắt hắn nóng cháy như lửa, cúi đầu hôn lên phần nhô lên trên cổ anh, cảm nhận sự rung động của nó, lắng nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào trong cơn mất kiểm soát của anh.

Lần này, Dụ Thần làm còn dịu dàng hơn lần trước, nhưng lúc cao trào vẫn khó mà khống chế được. Nơi đó vừa chặt vừa ướt của Hạ Hứa tựa như thuốc kích dục trí mạng với Dụ Thần, cướp đi lý trí hắn, dụ dỗ hắn phạm tội!

Vài chục lần rút ra đâm vào như phát điên cuối cùng cũng ép anh phải rên thành tiếng. Hắn di chuyển mạnh bạo như dã thú đang giữ lấy con mồi của mình; mãi đến khi anh thét chói tai rồi bắn tinh, hắn cũng không nhịn được nữa mà rót hết tinh hoa vào anh.

Hai chân Hạ Hứa ướt sũng mồ hôi, không còn sức bám lấy hông Dụ Thần nữa, mở lớn mềm nhũn thả xuống giường. Ngón chân anh đã co quắp thành một dáng vẻ kỳ quái, dương v*t vừa ướt vừa đỏ — đây hoàn toàn là thành quả của Dụ Thần. Tinh dịch bị mài thành bọt trắng pha lẫn với dịch ruột non và dầu bôi trơn, tất cả đều bám quanh miệng huyệt, trông cực kỳ tình sắc.

Dụ Thần vây chặt tứ chi Hạ Hứa, nhìn dịch trắng loang lổ trên bụng anh, cúi xuống liếm láp giọt máu trên môi anh, rồi mút vào thật lực như dã thú khát máu vậy. Cái lưỡi bá đạo xộc thẳng vào khoang miệng anh, quét sạch một vòng, mãi đến mười phút sau mới thỏa mãn nhấc người lên.

Không có dương v*t chắn cửa, dịch thể khó gọi tên ào ạt chảy ra khỏi miệng huyệt của anh — nơi đó giờ như một đóa hoa quyến rũ, sưng đỏ, nhưng không bị chảy máu.

Anh gần như đã hôn mê, cơ thể vẫn chìm trong dư âm của khoái cảm, nhũn ra như bùn. Bỗng nhiên, lưng và đầu gối anh như bị người nâng lên, tách ra khỏi chỗ ga giường ướt đẫm mồ hôi. Anh mờ mịt mở mắt ra, lại chỉ thấy được gương mặt của người trước mắt.

Là Dụ Thần.

Hắn đang ôm anh, không biết là đi đâu. Thân thể anh đã tê dại, khó mà điều khiển được mười đầu ngón tay. Giọng anh khàn đi, cố sức lắm mới nhấc tay phải lên được, run rẩy chạm vào ngực hắn.

“Dụ, Dụ Thần.”

“Hửm?”

Thanh âm trầm khàn đầy từ tính vang lên từ trên đỉnh đầu, làm người anh như bị điện giật.

Đây là lần đầu tiên hắn ôm anh, cũng là lần đầu tiên hắn không đi ngay sau khi hành sự!

Chuyện giường chiếu giữa hai người trước đây không hề có độ ấm, chỉ là Dụ Thần gọi anh đến, làm xong thì đi, không hề ôm anh sau khi xong việc, có khi cả quần áo cũng chẳng buồn cởi. Nay hắn lại tự mình đặt anh vào bồn nước ấm áp, ngón tay mơn trớn vào mật huyệt mềm ấm, vừa xoa bóp vừa mở đường dẫn tinh dịch ra.

Tự mình tẩy rửa sau khi làm tình là một sự dằn vặt – đứng, quỳ, ngồi, làm tư thế nào cũng không ổn. Nơi vừa bị chiếm lấy cực kỳ đau nhức, hai chân cũng không còn chút lực nào. Khi tự làm, Hạ Hứa thường run chân quỳ dưới đất, có khi làm đến nửa giờ cũng không rửa được sạch sẽ hết chất dịch bên trong.

Anh có lòng tôn nghiêm và sự cố chấp của mình – anh có thể làm gì dưới thân Dụ Thần cũng được, nhưng lại không muốn người khác thấy mình chật vật. Mỗi lần hắn sắp xếp phục vụ nam đến làm giúp anh, anh luôn từ chối. Có một lần quá mệt mỏi, thậm chỉ anh chỉ nằm ghé vào bồn tắm, chờ tinh dịch tự chảy ra. Nhưng đợi đến khi nước lạnh mà dịch thể nọ vẫn chưa chảy ra hết được, nơi đó cũng không được tẩy rửa sạch sẽ, nên hôm sau anh liền phát sốt. Cố gắng chịu đựng hai ngày nhưng không đỡ, mãi đến khi không chịu được nữa thì anh mới một mình lê thân đến bệnh viện khám, còn bị bác sĩ trách mắng một trận.

Bác sĩ nói: “Tôi hiểu thanh niên các cậu tràn trề sinh lực, nhưng dù sao cũng phải tự yêu lấy thân mình chứ? Người yêu cậu đâu? Sao không đến với cậu? Về bảo cậu ta là, nếu lần sau làm mà còn bị sưng đỏ hay chảy máu, thì nhất định phải bôi thuốc kịp thời!”

Vẻ xấu hổ chợt thoáng qua mắt anh — anh làm gì có người yêu?

Nghĩ đến chuyện đó, mũi anh chợt cay cay. Anh rũ mắt xuống, không muốn cho hắn thấy đôi mắt phiếm đỏ của mình.

Mà Dụ Thần cũng không nhìn anh thật — hắn kiên nhẫn mở rộng lối vào đã sưng tấy, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh.

Có người hỗ trợ, chẳng mấy mà tinh dịch đã được dẫn ra. Hạ Hứa dần dần tỉnh táo lại sau dư âm của khoái cảm, đang định nói gì thì chợt — cả người anh nhẹ bẫng.

Hắn đã ôm anh ra khỏi bồn tắm, đỡ anh đứng dưới vòi hoa sen, để anh tựa lên người mình, rồi bắt đầu tắm cho anh.

Thoạt trông Dụ Thần rất bá đạo và mạnh mẽ, nhưng thực ra hắn có thể rất dịu dàng — từ hồi học cấp 3, Hạ Hứa đã biết như thế.

Chỉnh nhiệt độ của nước sao cho vừa phải, hắn bắt đầu vuốt ve từng tấc da thịt của anh. Ngón tay hắn khẽ mơn trớn vết sẹo nơi sườn phải anh, lực tay vừa phải để không làm anh đau. Anh hơi không nhịn nổi, khàn giọng kêu “Dụ Thần”. Hắn liền đặt nhẹ ngón trỏ lên môi anh, rồi cúi đầu hôn xuống.

So với nụ hôn lưỡi cuồng nhiệt lúc trước thì nụ hôn bây giờ hoàn toàn không hề có sắc thái tình dục. Hôn anh một chốc, hắn tắt vòi hoa sen đi, cầm khăn tắm bao lấy anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Cậu đi được không?”

Hạ Hứa gật đầu: “Được.”

Hắn đỡ hông anh, dìu anh nằm úp sấp xuống sofa sạch sẽ, hỏi: “Cậu để thuốc ở đâu?”

“Hả?”

“Thuốc tiêu sưng ấy.”

Hạ Hứa ngẩn ra, chợt đỏ bừng mặt, vùi mặt vào khuỷu tay, nhỏ giọng đáp: “Để tí nữa tự tôi bôi.”

“Ở đâu?” Giọng hắn nhuốm vẻ cương quyết.

Mặt anh càng đỏ hơn, liếc vào phòng tắm: “…Trong túi để đồ rửa mặt của tôi ấy.”

Dụ Thần đi lấy thuốc mỡ, rồi quỳ xuống bên chân anh, ngón tay lại mò đến mật huyệt mềm mại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN