Tràng diện vô cùng lúng túng, người vây xem đều hóa đá.
Nhưng Húc Họa luôn rất giỏi hóa giải loại tình cảnh này, nàng lễ phép hơi cúi đầu với Thiên Cù Tử rồi nhấc chân đi. Nàng đang giảm béo, không ăn cơm tối cho nên muốn trở về phòng.
Sắc mặt Thiên Cù Tử như phủ sương, đầu vẫn còn ong ong, tâm trí đều là… nàng và mình cao ngang nhau! Cao ngang nhau…
Vóc người chàng trong số nam tu đã được xem là cao gầy, sao có thể như vậy?!
Nhưng đây lại là sự thật…
Tái Sương Quy thấy chàng không nhúc nhích, đành phải tự thân tiến lên… Tông môn xảy ra chuyện lớn như ‘quyết đấu’ thế này, làm sao bốn vị trưởng lão có thể không tới chứ?!
Yến Hồi Lương đau lòng cho đại đệ tử của mình, tiến lên bắt mạch cho Yến Trần Âm, phát hiện không có tổn thương thì mới thở phào. Tái Sương Quy nhìn Doãn Như Bình, trên mặt khó tránh khỏi lộ vẻ lạnh lùng, “Ngươi và Kỷ Họa có huyết hải thâm cừu gì chứ, cùng là đồng môn mà lại ầm ĩ đến mức đòi quyết đấu?”
Mặt giàn giụa nước mắt, Doãn Như Bình chỉ biết thút thít khóc, không nói lời nào. Yến Hồi Lương cũng tức giận trong bụng, sớm biết vậy lúc đó đã không thu nàng ta vào dưới trướng làm gì. Luận thực lực, tu vi của Yến Trần Âm thật ra không hề thấp, qua vài trăm năm nữa, nói không chừng một ghế trong tứ đại trưởng lão sẽ là của y.
Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy… Một trưởng lão từng bại dưới tay đệ tử ngoại môn, còn quỳ xuống nhận thua, Âm Dương viện sẽ công nhận sao?
Sắc mặt Yến Hồi Lương âm u vô cùng, Yến Trần Âm lại ôn tồn sờ sờ đầu Doãn Như Bình, “Ta là lần đầu tiên làm thầy người khác, còn lúng túng chưa rõ nên dạy dỗ truyền thụ thế nào. Ngươi cũng là lần đầu tiên bái sư, đương nhiên cũng không biết làm sao để thành một đệ tử giỏi. Chúng ta cùng mày mò tìm hiểu đi vậy, nhưng về sau không được gây họa lớn nữa.” Y cười khổ, “Vi sư tu vi thấp kém, cao nhân ở Huyền môn lại nhiều như cá diếc sang sông, ta không chống đỡ hết được đâu.”
“Sư phụ!!” Doãn Nhứ Bình rốt cuộc không nhịn được nữa, òa khóc nức nở.
Tái Sương Quy cùng Yến Hồi Lương nhìn màn sư đồ tình thâm này mà bất giác thở dài, vẫn là Tái Sương Quy lên tiếng trước: “Doãn Như Bình.”
Doãn Như Bình ngẩng đầu lên, Tái Sương Quy trầm giọng nói: “Lúc trước Đao tông Phó Thuần Phong thua dưới tay đệ tử mình, đã từng chịu khuất nhục nửa đời, nhận đủ loại chế giễu mỉa mai… đến khi đệ tử của y trở thành chưởng viện Đao tông.”
Doãn Như Bình sửng sốt, Tái Sương Quy tiếp lời: “Thế gian này không nhiều biện pháp rửa nhục, ngươi hãy nhớ rõ ngày hôm nay.”
Dứt lời ông quay lại nhìn Thiên Cù Tử. Trong loại tình huống này, chưởng viện thường muốn nói mấy lời nhắc nhở động viên mà đúng không? Nhưng mà Hề chưởng viện chỉ đeo bộ mặt lạnh tanh đứng đấy, trong mắt đều là vẻ không vui, hoàn toàn chẳng có ý định mở miệng.
Tái Sương Quy chẳng rõ sự không vui này này đến từ chuyện bị đệ tử ngoại môn ‘mạo phạm’ hay là bị tiểu công chúa tùy hứng này chọc giận nữa, mà không chừng là vì cả hai nguyên do này cũng nên, ông chỉ có thể nhắc nhở: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, trở về thôi!”
Đám đông giải tán, Tái Sương Quy đi tới trước mặt Thiên Cù Tử, bắt đầu thấy lo lắng, “Ngươi không sao chứ?”
Thiên Cù Tử cụp mắt nhìn xuống đất, miễn cưỡng mở miệng mà sự không vui lộ rõ mồn một trong giọng điệu: “Không vấn đề gì.”
Đứa đệ tử này luôn không thích thân cận với người khác, e rằng vẫn còn canh cánh ‘tai nạn’ vừa rồi. Tái Sương Quy hỏi: “Kỷ Họa kia rốt cuộc là ai?”
Chuyện đã đến nước này, không cần phải giấu giếm nữa. Thiên Cù Tử bình tĩnh đáp: “Trưởng tộc Ma khôi, Húc Họa.”
Tái Sương Quy lui lại một bước, kinh ngạc đến ngây người, “Cho nên… mười tám năm trước, ngươi đồng ý chịu nhận phạt ba trăm thước, là vì nàng ta?”
Thiên Cù Tử im lặng, bất động như núi.
Hóa ra là vậy.
Tái Sương Quy thấp giọng khen: “Làm tốt lắm.” Thiên Cù Tử ngẩng đầu lên nhìn, ông nói: “Vi sư cứ lo thành kiến với tộc Ma khôi sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của ngươi, xem ra vi sư đã lo lắng thừa rồi.”
Thiên Cù Tử không hiểu rõ ý ông lắm, Tái Sương Quy sánh vai đi cùng chàng, ép giọng xuống thấp hơn: “Dựa vào tính tình của Doanh Trì, tộc Ma khôi sớm muộn gì cũng không đội trời chung với Ma tộc. Bây giờ Khôi thủ bọn họ nhận đại ân của ngươi, chỉ cần chúng ta giúp đỡ nàng ta trở về Họa Thành, tộc Ma khôi chắc chắn thân cận với Âm Dương viện hơn bất kỳ ai khác.”
Thiên Cù Tử chau mày, quả nhiên Tái Sương Quy lại nói: “Nếu chúng ta có thể nắm tộc Ma khôi trong lòng bàn tay, vậy chẳng khắc nào nắm giữ đường sống của Tiên môn… Vị trí tông chủ đã bỏ trống nhiều năm, ngươi sẽ lập tức có cơ hội ngồi vào cái ghế đó!”
Bên này Tái Sương Quy dốc tâm dốc sức lo liệu cho tiền đồ của Thiên Cù Tử, nhưng bên kia học trò cưng của ông dường như không hề cảm kích.
Thiên Cù Tử rảo bước không ngừng… Đây chính là nguyên nhân chàng không mở miệng giải thích với nàng. Có vết xe đổ của Doanh Trì ở đằng trước, chàng có thổ lộ cõi lòng thì e trong mắt nàng, chàng cũng đang mưu tính kết quả như lời sư tôn nói mà thôi.
Tái Sương Quy vẫn còn thay học trò cưng nghĩ cách lấy lòng nhân vật quan trọng trong công cuộc kéo dài hương hỏa của Tiên môn, “Phải rồi, vi sư thấy nàng ta thân thể nặng nề, lúc vận dụng cấm thuật xảy ra sai lầm gì à?” Thiên Cù Tử vừa định trả lời, ông đã lẩm bẩm: “Nữ giới chẳng ai không thích đẹp cả, đến Y tông xin chút thuốc đưa sang đó, nàng ta nhất định sẽ vui vẻ.”
Thiên Cù Tử ngậm miệng lại, nghĩ đến Húc Họa vật lộn với công cuộc giảm béo, cũng cảm thấy đây là ý kiến không tồi.
Tại Y tông, Quân Thiên Tử đã sớm nghe nói về sự kiện tiểu công chúa đòi quyết đấu, chuyện Yến Trần Âm quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng đã truyền khắp Y tông rồi. Cho nên khi Thiên Cù Tử tìm tới, y vô cùng ngạc nhiên, “Ngươi bị thương?” Kỳ quái, chẳng phải Yến Trần Âm mới là người ứng chiến sao?
Bị tấm lòng của người theo nghề thuốc thúc giục, y vừa hỏi vừa đi tới định thăm mạch cho Thiên Cù Tử, song Thiên Cù Tử lại tránh đi, “Ta cần thuốc giảm thể trọng…” Chàng dừng một thoáng rồi thêm vào: “Và thuốc giúp tăng chiều cao.”
Quân Thiên Tử ngớ người… Thiên Cù Tử dùy trì bề ngoài này đã nhiều năm qua, sao giờ lại đột nhiên muốn giảm béo? Y lên tiếng nhắc nhở: “Chưởng viện muốn thay đổi hình dáng tướng mạo thì cần phải có đủ ba mươi sáu vị trưởng lão của chín nhánh cùng làm chứng.”
Thiên Cù Tử nói: “Cho người khác dùng.”
Quân Thiên Cử càng không hiểu nổi, “Cho ai mà phải cần ngươi đích thân đi lấy?”
Thiên Cù Tử bắt đầu tỏ ra khó chịu, “Ngươi trở nên nhiều lời như vậy từ khi nào thế?”
Cũng may Quân Thiên Tử cũng không phải hạng thích hóng hớt, nghe vậy thì đi đến giá lấy vài bình ngọc nhỏ đưa cho chàng, “Không có tên tuổi cụ thể, vậy là chuyện riêng chứ không phải chuyện công, tính ngươi hai nghìn linh thạch thượng phẩm.”
Thiên Cù Tử chẳng để ý tới y, cầm lấy đan được bỏ ra ngoài.
_________oOo_________
Trở về phòng rồi Húc Họa mới lắc lắc cổ tay phải. Vừa rồi lúc kiếm chiêu của Yến Trần Âm bổ về phía Trấn Hồn Linh, nàng đã đưa tay ra đỡ nên bàn tay bị kiếm khí đâm xuyên qua, cũng may không có gì nghiêm trọng lắm.
Nàng *chậc* một tiếng, vận công đẩy mấy đạo kiếm khí găm trong lòng bàn tay ra ngoài, vết thương bị động toét rộng hơn, máu tuôn ra như suối.
Trong phòng chẳng có đồ đạc gì khác, lại không thể lấy y phục rịt máu, Húc Họa nhíu mày, dùng tay còn lại nắm lấy Thần Ma Chi Tức đậu trên vai, chuẩn bị dùng nó làm đồ cầm máu tạm thời. Thần Ma Chi Tức gào lên như heo bị mổ tiết: “Thả ra thả ra, nữ nhân không được lấy ta làm đồ rịt máuuuuu!!”
Húc Họa không buồn để ý tới nó, đang chà xát nó vào vết thương thì cửa bỗng bị đẩy ra. Thiên Cù Tử đứng ở cửa ra vào, Thần Ma Chi Tức lập tức yên tĩnh như gà ngậm thóc.
Húc Họa liếc nhìn chàng, cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cúi xuống tiếp tục công cuộc cầm máu, “Ngài không biết nên gõ cửa trước khi vào phòng người khác à?” Vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại thầm nhủ… lão thất phu này tới làm gì đây?
Thiên Cù Tử chỉ liếc mắt đã trông thấy vết thương của Húc Họa, lập tức bước nhanh tới cầm chặt tay nàng. Lòng bàn tay nàng đang chảy máu ồ ạt, đương nhiên rồi, kiếm khí nhập thể không khác gì lưỡi đao mỏng cứa chém lung tung dưới da thịt cả.
Thiên Cù Tử đưa tay phải bấm pháp quyết, nhanh chóng giúp nàng cầm máu nối cơ. Vết thương khép lại bằng tốc độ mắt thường thấy được… là pháp thuật của Y tông.
Húc Họa hỏi: “Hề chưởng viện đại giá quang lâm có chuyện gì sao?” Hoàn toàn là giọng điệu của việc công.
Thiên Cù Tử không đáp mà cau mày hỏi ngược lại: “Tại sao bị thương mà không nói ra?”
Húc Họa thản nhiên nói: “Chỉ là vết thương nhỏ không đáng nhắc tới. Huống chi ở trước mặt đông đảo người, nói ra làm gì để ảnh hưởng tới sự oai hùng của ta?”
“…” Thiên Cù Tử cầm tay nàng đến khi vết thương hoàn toàn khép lại mới thôi, Húc Họa rốt cuộc phát hiện chỗ ‘khác thường’ là gì… lão thất phu này đột nhiên cao thêm hai tấc (20cm), không khác thường mới lạ!
Nàng nhìn Thiên Cù Tử từ trên xuống dưới, Khôi thủ Ma khôi kiến thức rộng rãi, đời này chuyện có thể làm nàng kinh ngạc không nhiều, nhưng đây là một trong số ngoại lệ.
Đường đường một chưởng viện, duy trì hình dáng tướng mạo hơn nghìn năm, bỗng cao thêm hai tấc, không thấy kỳ quái à?
Thiên Cù Tử lờ đi ánh mắt dò xét của nàng, nói: “Y tông có loại thuốc làm gầy, ta cảm thấy có lẽ cô cần.”
Húc Họa đương nhiên không có cách nào từ chối món này, nói ngay: “Ở đâu? Có tác dụng thật chứ?”
Thiên Cù Tử lấy từ khư đỉnh ra một bình ngọc nhỏ, Húc Họa lập tức đưa tay ra đón, đầu ngón tay chàng thoáng dừng lại nơi lòng bàn tay nàng mới buông bình ngọc ra. Ấn tượng của chàng trong lòng Húc Họa bỗng chốc được cải thiện phần nào. Bởi mới nói, thắng hay thua đều ở lời nói cả.
Thiên Cù Tử hơi liếc mắt nhìn, ánh mắt nàng lấp lánh như có muôn vàn vì sao trong đó, hào quang từ nó khiến chàng ngây người, nhất thời luống cuống không biết nói gì khác.
Thần Ma Chi Tức cũng kinh ngạc không thôi, tại sao chỉ lỡ chạm môi một cái mà bỗng trở nên thông minh hơn hẳn vậy? Trưởng tộc nhà nó đã chia sẻ chút lanh trí cho y à?
May mà Húc Họa không để ý, nàng tiện tay mở nắp bình thuốc, trút một viên ra nuốt ực. Thiên Cù Tử lại lấy ra mấy bình Linh Ẩm đặt lên bàn.
Húc Họa trông thấy Linh Ẩm thì thoáng ngạc nhiên, thuận miệng hỏi: “Ngài thử nghiệm thuật pháp gì mà thất bại nhiều lần như vậy?” Hôm nay nghỉ giữa buổi có phát Linh Ẩm miễn phí, nàng nghe người ta nói nguyên nhân là ‘chưởng viện thử nghiệm thuật pháp thất bại nên lỡ tay làm quá nhiều’.
Thiên Cù Tử đỏ mặt, “Không phải…”
Bí thuật tông môn đương nhiên không thể tùy tiện nói với người ngoài. Húc Họa gật gù tỏ ra am hiểu, tiện tay cầm một bình Linh Ẩm giơ lên kính chàng, “Thế nào thì cũng cảm ơn nha.”
Nàng ngửa đầu uống một hớp, linh khí hơi tràn ra nơi khóe môi. Thiên Cù Tử buộc mình dời ánh mắt sang chỗ khác, “Ta có thể canh chừng để cô thúc đẩy hiệu lực của dược.”
Húc Họa lấy làm lạ, hôm nay nàng có thể nói là đã cho Yến Hồi Lương một cái tát vào mặt, tại sao lão thất phu này không có chút ý định quở trách nào, ngược lại còn đột nhiên trở nên ân cần như vậy?
Nàng nheo mắt dò xét, nhưng đan dược vào người, một dòng nước ấm từ dạ dày nhanh chóng lan ra khắp người. Nàng lập tức cởi giày, nhảy lên giường ngồi xếp bằng.
Thiên Cù Tử ngồi ở một bên, ráng chiều bên ngoài xuyên qua cửa sổ rọi vào, trong phòng tràn ngập hương quế thơm ngọt, khiến lòng người như say.
Chàng gỡ đàn đeo sau lưng xuống đặt trên bàn, nhẹ gảy một khúc giúp nàng ổn định tinh thần. Tiếng đàn tựa gió mát như dẫn dắt khí tức lành lạnh trên người chàng vươn sang chỗ Húc Họa ngồi, nội ngoại tương hợp, rốt cuộc đè lại Nước Mắt Thần Nữ và máu dâm xà đang muốn phát tác trong cơ thể nàng.
Húc Họa thở dài một hơi, bấy giờ mới yên tâm thúc đẩy hiệu lực của đan dược.
Đan dược này hiệu quả vô cùng, đương nhiên rồi, dẫu gì cũng là dược do chính tay Quân Thiên Tử luyện chế.
Húc Họa nhập tâm luyện hóa, người bắt đầu tuôn mồ hôi như tắm. Tiếng đàn của Thiên Cù Tử vẫn miên man không ngừng.
Bên ngoài Tái Sương Quy đang nấp ở một nơi bí mật gần đó chờ đợi. Lúc trước thấy Thiên Cù Tử luôn tỏ lãnh đạm với Ma khôi, hai người lại từng có xích mích, ông sợ xảy ra đánh nhau, cho nên mới phải lén lút canh chừng thế này. Bây giờ nghe thấy huyền âm nhu hòa của Thiên Cù Tử, ông liền thở phào một hơi. Cũng may vị Khôi thủ Ma khôi này tính tình hào sảng, không thù dai. Hy vọng hai người có thể trở nên hòa thuận, thôi tranh chấp.
Hôm nay Húc Họa ở Trai Tâm Nham giảng bài, ông đương nhiên có theo dõi… Liên Hành có thể giám thị toàn bộ động tĩnh ở Âm Dương viện mà.
Cũng như chín vị quản sự, ông vô cùng kinh ngạc trước pháp quyết đơn giản và sự khống chế thành thạo phép thủy của Húc Họa. Hơn nữa ông còn lập tức tra xét chuyện ở trấn Hoàng Đài, Húc Họa không hề nói ngoa… trước đây đê của trấn Hoàng Đài từng bị vỡ, quả thật có chuyện lòng sông đột ngột bị dời xa hơn hai mươi dặm, sau khi con lũ đổ vào biển, lòng sông lại được dời về chỗ cũ.
Chuyện kỳ diệu này vẫn được người dân truyền miệng đến tận ngày hôm nay.
Chỉ mới năm trăm tuổi, Khôi thủ Ma khôi có thể được xưng là kỳ tài hiếm có, lại thêm căn cốt không thể lý giải kia… nếu có thể để nàng ta sinh cho Thiên Cù Tử một đứa con…
Tái Sương Quy khẽ lắc đầu, nở nụ cười khổ… Đáng tiếc đứa đồ đệ kia của ông lại vô cùng phản cảm với loại chuyện này…
Ông khiến Liên Hành tiến vào phòng Húc Họa, muốn nhìn xem hai người chung đụng thế nào, nhưng lập tức bị Thiên Cù Tử phát hiện, bởi sự nối kết giữa Liên Hành và chàng có thể nói là như máu thịt và thần hồn. Chàng liền đóng mắt trận của Liên Hành ở nơi này lại, Tái Sương Quy đành phải thôi.
Hấp thụ đan dược xong, Húc Họa mở mắt ra, ngoài cửa trăng đã treo cao. Nàng vừa định xuống giường thì trước mắt bỗng hoa lên, có ai đó đưa tay ra đỡ nàng.
Húc Họa không cần quay đầu cũng biết là Thiên Cù Tử, khí tức của người này luôn rất đặc biệt, rất lạnh nhưng rất dễ chịu.
Thiên Cù Tử thấp giọng hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Húc Họa lắc đầu, “Không sao, thể xác phàm, chịu không nổi dược tính mạnh mẽ, phản ứng bình thường thôi.”
Thiên Cù Tử chẩn mạch cho nàng, biết nàng nói thật thì tiện tay lấy một bình Linh Ẩm tới đưa cho nàng. Húc Họa uống một mạch liền mấy hơi, từ từ lại sức. Người nàng dính nhớp khó chịu vô cùng, nhưng chỗ ở của đệ tử ngoại môn không có phòng tắm riêng.
Nàng liếc nhìn Thiên Cù Tử, nhưng lão thất phu này cũng không biết tự giác, hoàn toàn chẳng có ý định rời khỏi phòng nàng. Húc Họa tự nhận mình hiểu biết ít nhiều về ý đồ của người này. Thiên Cù Tử và nàng trước giờ luôn không hợp nhau, hôm nay y đưa Linh Ẩm tới, đương nhiên không phải vì bỗng nhiên nổi hứng mà làm vậy.
Nàng ngồi ngay ngắn lại, “Không cần khách sáo mãi đâu, ngài muốn nói gì ta đều biết.” Thiên Cù Tử vẫn luẩn quẩn bên cạnh thấy lòng nao nao, Húc Họa cười khẽ, “Muốn giúp Yến Trần Âm khôi phục thanh danh chứ gì?”
Thần Ma Chi Tức co rút khóe miệng… Khôi thủ biết con khỉ khô á…
Thiên Cù Tử cúi đầu không nói, muốn giải thích nhưng lại chẳng biết nói thế nào. Húc Họa đã tươi tỉnh trở lại như ban đầu, “Nhưng ngài cũng biết đấy, hôm nay là đồ đệ của hắn đòi quyết đấu với ta, hai sư đồ bọn họ thay phiên bắt nạt ta, bọn họ có thể còn sống là nhờ ta nhân từ rồi. Chưa kể, ta mà không ra tay, đời này Tiên tông Cửu Uyên các ngài đừng mơ dạy dỗ cô nàng kia nên hồn.”
Thiên Cù Tử: “Ta… không có ý này…”
Húc Họa xua tay, “Được rồi được rồi. Làm gì có chuyện lợi ích từ trên trời rơi xuống chứ, ta hiểu mà. Ta có thể giúp hắn khôi phục lại danh dự, nhưng ngươi chỉ đưa một viên đan được như vậy là không đủ.”
Thiên Cù Tử ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng đang ngồi bên mép giường, đung đưa đôi chân nhỏ, bởi vì gầy đi quá nhanh nên ống quần bỗng trở nên cực kỳ rộng. Chàng chỉ liếc mắt một cái liền nghiêng mặt sang chỗ khác, “Cô muốn thế nào?”
Húc Họa cười cười hỏi: “Hề chưởng viện có từng nghe qua sự tích Trương Lương nhặt giày chưa?”
“Hả?” Thiên Cù Tử ngẩn người. Chàng đương nhiên từng nghe qua, tương truyền lúc nhỏ Trương Lương từng gặp Hoàng Thạch Công, Hoàng Thạch Công tuột giày ném sang một bên rồi lệnh cho ông nhặt lên mang lại cho mình. Sau đó Hoàng Thạch Công tặng cho ông ‘Thái Công Binh Pháp’.
“Ta đã nói rồi mà, nhờ vả người thì phải có thái độ đúng mực của người đi nhờ vả chứ.” Húc Họa chỉ chỉ giày dưới mép giường, “Giày ta.”
Thân thể Thiên Cù Tử nháy mắt liền trở nên cứng ngắc… Cái, cái gì?
Nhìn thấy sự thất thố của đối phương, Húc Họa tỏ ra cực kỳ thỏa mãn, “Không chịu cũng được thôi. Vậy cứ nhìn Yến Trần Âm đeo tiếng xấu trọn đời, bị người khác chế nhạo thối đầu đi nhé.”
Dứt lời nàng tỏ vẻ muốn đi ngủ, nhưng Thiên Cù Tử lại bỗng bước nhanh tới trước mặt nàng, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt như phủ sương. Húc Họa giơ cao cẳng chân, năm ngón chân như ngọc lúc ẩn lúc hiện trước mắt, chàng thoáng do dự, cuối cùng vẫn khom người ngồi xuống, một tay cầm giày nàng lên, tay phải run run, song vẫn đưa tới đỡ lấy mắt cá chân nàng.
Thời gian bỗng trở nên cực kỳ chậm, mắt cá chân nàng hơi ướt mồ hôi, da thịt mịn màng đến kinh người. Do ống quần quá rộng, chân ngọc lại giơ lên, cho nên nàng để lộ gần nửa đoạn bắp chân. Thiên Cù Tử thử mấy lần vẫn không thể xỏ giày vào chân nàng được.
Người đối phương khẽ run run, hô hấp lộn xộn, sắc mặt đỏ bừng. Hiển nhiên là bị nhục nhã không ít. Húc Họa sung sướng trong bụng, dùng bàn chân còn lại đạp đạp vào vai Thiên Cù Tử, “Nhanh lên, uốn éo lề mề hệt đàn bà vậy.”
Nhưng bây giờ trước mắt Thiên Cù Tử chỉ thấy được một khoảng da thịt trắng như tuyết, đầu óc đã rối bời rồi, làm gì còn lòng dạ bận tâm hình tượng với tư thái nữa chứ?
Thần Ma Chi Tức đậu trên vai Húc Họa cũng trợn mắt há hốc mồm… Trưởng tộc ơi là Khôi thủ, Hoàng Thạch Công dám sai Trương Lương đi giày cho mình là bởi vì lúc đó Trương Lương đâu có mơ tưởng nhan sắc của Hoàng Thạch Công…
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính và Mộc Cuồng Dương đều rất cao, nữ chính cao 1.73m, nam chính cao 1.76m, còn Mộc Cuồng Dương cao 1.8m
Điển tích Trương Lương nhặt giày
Trương Lương thuộc dòng dõi sĩ tộc nước Hàn thời Chiến Quốc, tổ tiên nhiều đời làm khanh sĩ. Ông nội của ông là Trương Khai Địa làm tướng quốc của Hàn Chiêu hầu, Hàn Tuyên Huệ Vương, Hàn Tương Ai Vương; cha ông là Trương Bình làm tướng quốc dưới trướng Hàn Li Vương, Hàn Điệu Huệ vương.
Lúc Tần diệt Hàn, Trương Lương cùng thích khách liều mạng ám sát Tần Thủy Hoàng tại Bác Lãng Sa. Nhưng quả chùy nặng 120 cân của ông đánh nhầm xe tùy tùng nên không giết được vua Tần. Tần Thủy Hoàng nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh truy nã thích khách trên toàn quốc. Anh ta phải cải họ đổi tên, ẩn trốn tại Hạ Bì (một huyện thuộc Giang Tô ngày nay).
Có lần, Trương Lương nhàn rỗi tản bộ trên một cây cầu ở Hạ Bì thì xuất hiện một ông lão từ xa đi tới. Ông lão cố ý tháo một chiếc giày ra, ném xuống dưới cầu, rồi quay lại nói với anh ta: “Tiểu tử, xuống nhặt lên hộ ta!” Trương Lương ngạc nhiên bởi giọng điệu khó nghe của ông lão, định gây sự lại, nhưng thấy ông lão đã lớn tuổi nên chàng cố nhẫn nhịn, lội xuống sông nhặt chiếc giày lên. Ông lão lại giơ chân lên bảo: “Mang vào!” Họ Trương thầm nghĩ: “Dù gì thì mình cũng đã nhặt lên rồi, mang vào cho ông ấy cũng được thôi”, bèn quỳ gối xuống xỏ chiếc giày vào chân cho ông lão. Đợi Trương Lương mang giày cho mình xong, ông lão liền cười lớn rồi bỏ đi. Anh ta nhìn theo bóng ông lão khuất xa mà trong lòng không khỏi cảm thấy lạ kỳ.
Đi được một đoạn, ông lão quay lại nói với Trương Lương: “Tên tiểu tử này có thể dạy dỗ được. Năm ngày sau vào lúc sáng sớm, ngươi hãy quay lại đây gặp ta”. Trương Lương thấy thâm ý của ông lão khó dò, chỉ biết quỳ xuống “xin vâng” một tiếng.
Năm ngày sau, trời vừa tờ mờ sáng, anh ta đã đến nơi hẹn, không ngờ ông già đã có mặt ở đấy từ lúc nào, trông thấy Trương Lương, ông nổi giận nói: “Có hẹn với người lớn tuổi mà mi lại đến trễ, như vậy có được không? Sáng sớm năm ngày sau hãy đến”. Nói xong liền quay lưng đi mất. Qua năm ngày, lúc gà vừa gáy sáng, họ Trương đã đến bên đầu cầu, oái ăm thay ông lão cũng đã có mặt ở đó, ông lão lại trách Trương Lương vì sao đến trễ, bèn đuổi ông về và nói năm ngày sau nữa hãy tới. Lần sau thì anh ấy không dám trễ nữa, nửa đêm canh ba đã lò dò đến bên cầu đứng đợi. Một lúc sau ông già xuất hiện, nhìn thấy Trương Lương, ông bảo: “Phải vậy chứ!”.
Sau đó, ông lão lấy ra một cuộn sách tre và nói: “Đọc cuốn sách này có thể làm thầy cho bậc vương giả, sau 10 năm thì có thể nổi danh. Mười ba năm sau con có thể gặp ta ở Tế Bắc, dưới chân núi Cốc Thành Sơn có một tảng đá màu vàng tức là ta đó.” Nói rồi ông lão bỏ đi mất, từ đó Trương Lương không còn gặp lại ông nữa. Trương Lương mang cuộn sách về nhà, đốt đèn lên xem, hóa ra đó là bộ “Thái công binh pháp” đã thất truyền. Trương Lương như đắc được bảo vật, ngày đêm nghiền ngẫm đọc sách. Mười ba năm sau, Trương Lương cùng Lưu Bang đi qua Tế Bắc, quả nhiên nhìn thấy dưới chân núi Cốc Thành Sơn có một tảng đá màu vàng, anh ta liền mang về. Lúc mất, con cháu của Trương Lương đem thi thể ông an táng cùng tảng đá. Vì vị cao nhân truyền bộ binh pháp ấy cho Trương Lương không để lại danh tính nên hậu nhân gọi ông là Hoàng Thạch Công.