Cha ta từng dẫn ta đến trấn tú tài rồi dặn dò: “Nữ nhi gia không thể ra chiến trường, con ngoan ngoãn ở đây chờ cha trở lại, nơi đây mỹ nam nhiều vô kể, cha để lại cho con không ít tiền, con cứ lấy tiền này cho bọn họ đọc sách, biết đâu có thể tạo ra một Trạng Nguyên.”
Ta cầm túi tiền nặng trịch, gật đầu mà cái hiểu cái không.
“Nhớ nhé, nếu gặp ai đẹp trai thì phải xin thêm một lá hôn thư nữa.”
Thế là thời niên thiếu không hiểu chuyện, ta cầm tiền của cha cho mấy người mà ta xem trọng.
Nhưng tiếc là, chỉ có một mình Tống Nam Đình là đỗ được Trạng Nguyên.
Những người khác sau khi thi rớt thì lũ lượt tới tìm ta từ hôn.
Tống Nam Đình mặc áo bào màu đỏ, trước ngực có một đóa hoa hồng bằng lụa, hắn cưỡi con ngựa lớn, cao đầu quay lại trấn tú tài, các cô nương trong trấn đều ch ảy nước miếng đầy cả đất.
Hắn đẹp trai thật đấy, nếu nói hắn là người đẹp nhất trấn tú tài cũng không ngoa.
Lúc hắn cưỡi ngựa đến trước mặt ta, ta tặng cho hắn một cái đầu heo để lấy lòng, ngụ ý là chúc hắn đậu Trạng Nguyên, cũng mong nhớ rõ hắn còn một vị hôn thê là ta đây.
Đám đông nhìn bọn ta chăm chú, hắn bất đắc dĩ cần lấy nó, sau đó ngày hôm sau đã tới nhà tìm ta để từ hôn, còn mang cả đầu heo mà ta tặng.
Ta vừa lấy được trường thương mà cha ta phái người đưa tới, hắn đã muốn từ hôn với ta rồi.
Ta nghe vậy thì vô cùng kinh hãi: “Huynh cũng muốn từ hôn với ta sao?”
Sắc mặt hắn xanh mét: “Ngoài ta ra, chẳng lẽ còn những người khác hả?”
“Đúng vậy mà.” Ta lấy một quyển sách nhỏ ra, đưa danh sách trong đó cho hắn xem, vô cùng đau đớn nói: “Mấy ngày trước, Chu tú tài ở thôn Đông, Lý tú tài ở thôn Nam đều tới tìm ta từ hôn.”
Ta lật tiếp về phía trước: “Nửa tháng trước cũng có vài vị từ hôn với ta rồi……”
“Huynh là người cuối cùng đấy…… vậy mà huynh cũng muốn từ hôn.” Ta ủ rũ cụp đuôi.
Nhưng mà hình như Tống Nam Đình lại tức điên lên rồi: “Tạ Điều Điều…… Nàng làm bậy quá đấy! Chuyện hôn nhân há phải trò đùa?!”
Vốn ta còn đang hơi mất mát, nhìn thấy hắn như vậy, ta có hơi khó hiểu: “Chúng ta chưa thành hôn, vì sao ta không được tuyển nhiều người kia chứ? Nam tử có tam thê tứ thiếp, vì sao nữ tử không thể có tam phu tứ lang?”
“Nàng không thể nói lý được!!” Hắn tức muốn hộc máu ném đầu heo rời đi.
Ôi.
Ta đành phải gạch tên của hắn trong quyển sổ.
Vương tú tài cùng nhập kinh với Tống Nam Đình kể với ta rằng, lúc đi thi Tống Nam Đình gặp sơn phỉ cướp bóc, là nhị tiểu thư phủ tướng quân đi ngang qua cứu hắn, còn cho hắn ngân lượng rồi đưa hắn đi thi, hắn vô cùng cảm kích, cho nên mới tìm ta từ hôn, hắn muốn lấy vị tiểu thư kia đó.
Thật đáng giận mà, hắn còn chưa trả tiền cho ta đâu!
Ta bực bội nhai đầu heo.
Trước đó vài ngày cha ta có gởi thư, nói ông đánh thắng trận rồi, sắp quay về, bảo ta hồi kinh trước.
Tự năm năm tuổi khi mẹ ta qua đời, cha ta vẫn luôn cảm thấy lòng dạ đám nữ nhân ở nhà cũ trong kinh quá ghê gớm, sợ ta bị dạy hư, vì thế mỗi khi ông ra ngoài đánh giặc, ông sẽ đưa ta tới nhà bạn cũ ở trấn tú tài nuôi dưỡng, chờ khi ông quay lại sẽ về nhà.
Hàng năm toàn như thế cả.
Cho nên tuy người ở trấn tú tài đều biết ta là nữ nhi nhà giàu thật, nhưng không ai biết cha ta là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy triều đình.
Tống Nam Đình cũng vậy.
Hắn nhập kinh cưới vợ đúng không?
Ta đây cũng vào kinh đòi nợ.