Anh vẫn luôn là người em yêu nhất!
Chương 2
Sau 10 phút thì một chiếc xe ô tô màu đỏ đã đứng trước mặt tôi,Mộng Tuyết từ trong xe đi ra,nhìn thấy tôi liền hốt hoảng chạy đến,con bé nhìn tôi không khỏi chua xót rồi nói:\”Thôi,chị lên xe đi,hai chị em mình về nhà em rồi nói tiếp.\”,tôi cũng lẳng lặng gật đầu rồi bước trên xe. Trên con đường về nhà,Mộng Tuyết biết tôi không muốn trả lời cái gì nên cũng không hỏi,chiếc xe bao trùm sự im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng thở của 2 người. Về đến nhà,Mộng Tuyết dìu tôi vào nhà ngồi xuống ghế sô pha rồi nói:\”Chị đợi em một lát,em đi lấy nước cho chị uống!\”,con bé nhanh chóng chạy xuống bếp lấy tôi li nước,tôi bưng cốc nước lên uống sạch. Tôi nhìn Mộng Tuyết,con bé không khỏi bàng hoàng,ánh mắt con bé nhìn tôi rất buồn,rất đau xót. Mộng Tuyết không kìm được bèn gặng hỏi tôi:\”Chị,Trịnh Vũ đã làm gì chị hả?Có phải anh ta đã phản bội chị rồi đúng không?Chị nói cho em biết đi!\”.
Con bé nhìn tôi với ánh mắt van xin thành khẩn,tâm trạng tôi đang rất tồi tệ nên cũng muốn nói cho nó biết để lòng đỡ nặng hơn. Giọng tôi nghèn nghẹn,mang đầy cảm giác uất ức,tức giận và thất vọng:\”Mộng Tuyết à,anh ta…giờ đây đã không còn là chồng chị nữa rồi!\”,vừa dứt câu nước mắt tôi đã tràn trên khóe mi,cảm giác như ngàn con dao đang liên tục đâm xé thể xác tôi,cái cảm giác này thật sự…tôi khó àm chịu đựng được. Mộng Tuyết nhìn tôi lo sợ:\”Chị bị sao thế?Có chuyện gì thì nói cho em biết đi,nhìn chị như thế này,em không chịu đựng nổi!\”. Tôi liền ôm lấy Mộng Tuyết vào lòng và khóc nức nở:\”Trịnh Vũ,người đàm ông thối nát chị đem lòng yêu thương,gạt bỏ biết bao nhiêu người đàn ông để đến với anh ta,giờ đây thứ chị nhân lại là cái gì?Là sự phản bội từ anh ta. Chị cũng không ngờ rằng người mà anh ta đem lòng yêu là Vũ Cơ.\”.
Tôi đau khổ nói,Mộng Tuyết nhìn tôi tức giận:\”Em nói với chị bao nhiêu lần rồi,ả ta không có gì tốt đẹp,sao chị cứ dây dưa với cô ta thế hả?\”, \”Vì cô ta đã xin giúp chị học bổng đi Anh nên chị vô cùng biết ơn cô ta.Chị biết,cô ta đã có ý với Trịnh Vũ từ lâu rồi nhưng chị vì quá tin tưởng anh ta nên…\”. Mộng Tuyết nghe tôi nói như vậy thì chỉ biết im lặng nhìn tôi,tôi mệt mỏi,ánh mắt lờ đờ dần nhắm lại,tôi ước gì mọi thứ chỉ là giấc mơ,một giấc mơ không bao giờ có thật…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!