Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 14: Cho dù có chuyện gì đi nữa thì em vẫn luôn ở bên anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Anh Vẫn Luôn Yêu Em


Chương 14: Cho dù có chuyện gì đi nữa thì em vẫn luôn ở bên anh


Quấn người xong rồi Hề Gia mới buông Mạc Dư Thâm ra. Cô cười, “Cảm ơn ông xã tặng hoa.”

Mạc Dư Thâm: “…..”

Anh chưa thấy qua người phụ nữ nào có thể một mình tự biên tự diễn như vậy.

Hề Gia nắm lấy tay Mạc Dư Thâm, “Ông xã, em còn chưa ăn cơm tối.”

Đến trước xe, Hề Gia tự giác ngồi bên ghế phụ, Mạc Dư Thâm cởi áo khoác ngồi vào ghế lái.

Ô tô rẽ vào đường cái.

Mạc Dư Thâm: “Muốn ăn cái gì?”

Hề Gia ngửi hoa hồng, mùi thơm xông vào mũi, cô nói: “Anh làm món gì em ăn món đó, không kén cá chọn canh.”

Mạc Dư Thâm: “Ra ngoài ăn.”

Hề Gia quay đầu nhìn anh, “Anh không biết nấu cơm? Món đơn giản cũng không biết?”

Mạc Dư Thâm không trả lời. Hề Gia liền biết anh đúng là không biết làm thật.

Nếu đã ra ngoài ăn thì cô cũng không quan tâm ăn ở đâu.

Mạc Dư Thâm chuyên chú lái xe.

Hề Gia buồn chán lướt điện thoại. Về những tin tức thay đổi quản lý cấp cao của Mạc thị tuyên bố hôm nay đã lên hot search weibo. Vì có liên quan đến Mạc Dư Thâm nên Hề Gia đọc từng bình luận của cư dân mạng.

Có không ít các loại suy đoán.

Dù không tận mắt chứng kiến nhưng cũng không phải không có căn cứ.

Tin đồn hai anh em nhà họ Mạc bất hòa đã sớm được truyền ra.

Hề Gia nhìn những tin tức liên quan, không biết đâu thật đâu giả, liền nhắn tin hỏi Quý Thanh Thời: 【Tình huống trong nhà của Mạc Dư Thâm rốt cuộc là như thế nào? Ở trong bút ký của em cũng không thấy ghi chép về chuyện đó.】

Quý Thanh Thời cũng đang xem tin tức về Mạc thị.

Hôm nay khi Mạc thị công bố thông tin chính thức, trên mạng liền có đủ các thể loại tin gây nhiễu, còn có một số truyền thông về tài chính đưa tin rằng bộ phận xử lí truyền thông của Mạc thị cũng bất lực, không công khai đính chính.

Người hiểu chuyện đều biết rằng những chuyện như thế này đều được khác người sắp xếp đưa ra dư luận.

Ngoài Mạc Dư Thâm ra, không ai vào đây.

Quý Thanh Thời trả lời Hề Gia:【Những tin tức em đọc trên mạng đều là thật.】

Hề Gia liếc qua nhìn Mạc Dư Thâm, lời đến bên miệng rồi nhưng cô không biết phải làm sao để mở lời, sợ hỏi nhiều lại đụng trúng vết sẹo của anh.

Cô lại nhắn cho Quý Thanh Thời: 【Bây giờ anh có ở nhà không?】

Quý Thanh Thời: 【Có, chuyện gì?】

Hề Gia: 【Em và Mạc Dư Thâm vẫn chưa ăn cơm, sẽ đến nhà anh ăn chực.】

Quý Thanh Thời liếc nhìn giờ, đã 10 giờ 20 phút, cô lại còn muốn đến ăn chực.

Bất quá, vẫn là thụ sủng nhược kinh.

【Em đang ở cùng Mạc Dư Thâm à?】

Hề Gia: 【Vâng, vừa đón anh ấy tan tầm, anh ấy không biết nấu cơm, đầu bếp trong nhà cũng về rồi, nên đến nhà anh ăn.】

Quý Thanh Thời: 【Vậy đến đây đi.】

Bình thường anh ở nhà một mình đã quen, dì giúp việc trong nhà cũng đã về. Mạc Dư Thâm không biết nấu cơm, anh càng không.

Không còn cách nào khác, Quý Thanh Thời đành gọi đồ ăn ngoài.

Hề Gia nhìn thấy tin nhắn của Quý Thanh Thời, xoay mặt lại nói với Mạc Dư Thâm: “Đến nhà anh hai ăn cơm đi, tiết kiệm tiền.”

Mạc Dư Thâm: “Giờ này trễ rồi.”

Chủ yếu là, anh không có gì để nói với Quý Thanh Thời.

Hề Gia: “Không sao, nể mặt anh ấy, là anh hai cầu xin em đến ăn cơm.”

Mạc Dư Thâm: “…..”

Vốn đã rẽ trái, Mạc Dư Thâm liền chuyển hướng đi thẳng.

Ở ngã tư phía trước, xe xếp hàng dài, xem chừng phải đợi thêm hai, ba cái đèn đỏ nữa.

Mạc Dư Thâm ngừng xe, nhìn đèn xe phía trước nghĩ về chuyện liên quan đến chuyện hợp tác với xưởng thuốc.

Trước đó gặp người phụ trách bên kia, nói là hiện giờ đang nghiên cứu chế tạo một loại thuốc thần kinh, nhưng không biết khi nào mới có kết quả.

Lúc Mạc Dư Thâm đang xuất thần thì Hề Gia cầm tay anh lên, mười ngón đan xen.

Mạc Dư Thâm quay đầu, Hề Gia cười với anh, “Ông xã, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, em đều đứng ở bên cạnh anh, nửa bước không rời.”

Mạc Dư Thâm nhìn cô, ánh mắt cô chân thành, giấu đi vẻ ngang bướng thường ngày.

Nhiệt độ lòng bàn tay của cô từng chút truyền ấm áp qua cho anh.

Đột nhiên cô thổ lộ như vậy, lại còn muốn qua nhà Quý Thanh Thời ăn cơm, Mạc Dư Thâm liền hiểu, “Đã thấy tin tức rồi?”

Hề Gia gật đầu.

Muốn an ủi anh, nhưng sợ khéo quá thành vụng.

Mạc Dư Thâm: “Anh vẫn ứng phó được.” Không cần sự giúp đỡ của Quý gia, hiện tại một mình anh vẫn có thể đối phó với Mạc Liêm và ba anh, chẳng qua là muốn giữ lại chút mặt mũi cho ba anh, cũng là nể mặt ông nội Mạc nên anh vẫn chưa phản kích.

Xe ở phía trước đã di chuyển, xe phía sau ấn còi thúc giục. Mạc Dư Thâm rút tay ra, cho xe chạy.

Một chút cảm xúc anh cũng không để lộ ra ngoài, Hề Gia cũng không biết vừa rồi tâm trạng của anh có tốt lên hay không.

Mạc Dư Thâm đã từng đến nhà của Quý Thanh Thời, vẫn còn nhớ rõ đường.

Nửa tiếng sau đã đến dưới nhà của Quý Thanh Thời.

Trong căn hộ, Quý Thanh Thời đang sắp xếp bát đũa, năm phút trước đồ ăn vừa mới được giao tới, đều là đồ chay, còn có canh mà Hề Gia thích uống.

Chuông cửa vang lên.

Hề Gia có thẻ ra vào của khu chung cư này nên có thể tự do đi lại.

Không đợi Quý Thanh Thời ra mở cửa thì Hề Gia đã xông vào nhà.

Cả Mạc Dư Thâm và Quý Thanh Thời đều là những người đàn ông chín chắn, những tính toán trên thương trường đều không mang về nhà.

Hai người vẫn tự nhiên chào hỏi nhau như người trong nhà.

Không nhìn ra được sự khách khí.

Ăn chực mà còn hùng hùng hổ hổ như vậy thì chỉ có Hề Gia mới dám làm.

Hề Gia đi thẳng vào phòng rửa tay, Quý Thanh Thời đưa khăn cho cô lau khô, cô trợn mắt trừng anh một cái, Quý Thanh Thời tràn đầy bất đắc dĩ.

Vuốt mông ngựa không thành còn bị ngựa trừng cho một cái.

Từ khi anh và Diệp Thu chia tay, cô cứ đối xử lạnh nhạt với anh như vậy, giống như Diệp Thu mới là chị ruột của cô, còn anh là người ngoài.

Mạc Dư Thâm im lặng nhìn hai anh em bọn họ nháo nhau, cũng không quan tâm chuyện gì.

Quý Thanh Thời đến trước tủ rượu hỏi Mạc Dư Thâm: “Muốn uống rượu gì?”

Mạc Dư Thâm: “Muộn rồi, không uống.”

Quý Thanh Thời cũng không miễn cưỡng.

Ba người ngồi vào bàn ăn, Quý Thanh Thời xới cơm cho hai người họ.

Lúc ăn cơm, Quý Thanh Thời gắp đồ ăn cho Hề Gia, Hề Gia gắp đồ ăn cho Mạc Dư Thâm, trong lúc đó đều tán gẫu về những chủ đề mà Hề Gia có hứng thú, tỉ như cưỡi ngựa, tỉ như biên kịch.

Bữa cơm này cũng coi như là hài hòa.

Quý Thanh Thời hỏi: “Gia Gia, ngày 10 em thi đấu à?”

Hề Gia gật đầu.

Quý Thanh Thời đưa canh cho cô, “Ngày đó anh không ở trong nước, không đến coi em thi đấu được.”

Mấy năm nay, số cuộc thi mà Hề Gia tham gia có thể tính bằng trăm, chỉ cần Quý Thanh Thời có thời gian đều sẽ đến xem cô thi đấu.

Quý Thanh Thời nhìn về hướng Mạc Dư Thâm, “Lúc đó cậu chụp cho em ấy nhiều hình và quay nhiều video một chút.” Về sau em ấy không còn cưỡi ngựa được nữa, cũng còn có cái để hoài niệm.

Nửa câu sau, anh không nói ra miệng.

Quý Thanh Thời và Mạc Dư Thâm đều đã ăn xong, Hề Gia vẫn còn uống canh, đây là chén thứ hai, cô cơ bản ăn rất ít, chỉ thích uống canh.

“Còn muốn uống thêm một chén nữa không?” Quý Thanh Thời hỏi.

Hề Gia lắc đầu.

Quý Thanh Thời bắt đầu dọn dẹp bát đũa, cũng không phải dọn dẹp gì nhiều, chỉ là cầm ba đôi đũa vào nhà bếp.

Mạc Dư Thâm ra phòng khách pha trà.

Quý Thanh Thời biết Hề Gia có lời muốn nói với anh, bằng không cũng không lặn lội đến đây.

Âm thanh anh không lớn, “Nói đi.”

Hề Gia mở vòi nước, nước chảy qua lòng bàn tay. Nước ở đây thật khác với nước ở trên núi, không có lạnh thấu ruột gan nhưng cũng không mềm mại bằng.

Phòng bếp yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy.

Quý Thanh Thời nhìn em gái mình, “Muốn anh giúp Mạc Dư Thâm?”

Hề Gia: “Anh ấy không cần bất kì ai hỗ trợ.”

Quý Thanh Thời không hiểu ý của cô.

Hề Gia ngẩng đầu, “Em không cho phép bất cứ ai khi dễ chồng em, kể cả anh. Anh kiếm tiền của anh, em không quan tâm cũng không xen vào, dù sao anh cũng là gian thương, em đã không ôm bất cứ hi vọng gì về việc anh có thể đi làm việc thiện. Nhưng nếu anh cấu kết với Mạc Liêm đi làm chuyện xấu, gài bẫy mạc Dư Thâm, em sẽ không tha cho anh.”

Quý Thanh Thời: “…..”

Anh bật cười. Bị tức cười.

Cho nên, anh thương cô để làm gì?

Quý Thanh Thời xoay mặt nhìn Mạc Dư Thâm ở phòng khách một chút, nói với Hề Gia: “Người bên ngoài kia so với anh lòng dạ còn sâu hơn, sao em không sợ cậu ta lừa anh?”

Hề Gia: “Anh ấy sẽ không, vì anh ấy không phải là người cùng đường với anh.”

Quý Thanh Thời chỉ có thể “À” một tiếng.

Có mấy cái chén mấy cái dĩa, hai người rửa đã hơn hai mươi phút rồi còn chưa xong.

Mạc Dư Thâm đã pha xong trà, tự mình rót hai chén nhỏ uống.

11 giờ 50 phút, Hề Gia và Quý Thanh Thì mới đi từ phòng bếp ra.

Mạc Dư Thâm đứng dậy, “Muộn rồi, chúng ta về thôi.”

Hề Gia mặc áo khoác vào, Quý Thanh Thời theo thói quen chỉnh trang lại quần áo rồi cài nút cho cô, Mạc Dư Thâm liếc qua rồi lại thu hồi ánh mắt.

Quý Thanh Thời tiễn bọn họ tới cửa: “Có gì cần giúp cứ gọi điện cho anh.”

Mạc Dư Thâm: “Mượn tiền thì sẽ gọi anh đầu tiên.”

Trực tiếp cự tuyệt ý tốt của anh.

Quý Thanh Thời nhàn nhạt cười.

Mạc Dư Thâm tự cao tự đại, cùng với Hề Gia, quả là trời sinh một cặp.

Khi đưa tới cửa, Quý Thanh Thời chợt nói: “Ngày mai anh sẽ kêu lái xe lấy xe của em đi bảo dưỡng, đổi một chiếc khác cho em.”

Hề Gia: “Không cần đổi, không phải đã sửa xong rồi sao, Chu Minh Khiêm sửa xe rất tốt, không có vấn đề gì.”

Mạc Dư Thâm mắt nhìn Hề Gia.

Đối thoại của hai người họ anh nghe không hiểu, như là người ngoài vậy.

Quý Thanh Thời: “Vậy cũng không được.” Anh quyết định: “Đổi cho em chiếc xe việt dã, sáng mai kêu người lái qua cho em.”

Cô đành phải đáp ứng, anh hai của cô có tính kiểm soát rất mạnh, đặc biệt là đối với cô.

Xuống dưới lầu, Mạc Dư Thâm hỏi: “Xe bị làm sao?”

Hề Gia: “Không có gì, cầu chị bị lỏng, vừa khéo trên đường gặp được Chu Minh Khiêm, là một đạo diễn nổi tiếng, anh ấy đã giúp em sửa xe. Kỳ thật không cần phải đổi xe, là anh hai chuyện bé xé ra to thôi.”

Mạc Dư Thâm nhìn cô, “Nhớ Chu Minh Khiêm là ai?”

Hề Gia gật đầu, “Ừm. Là một vị đạo diễn em rất ngưỡng mộ.”

Mạc Dư Thâm không nói gì, mở cửa xe ngồi vào.

Về đến nhà, Hề Gia liền vội vàng ghi vào bút ký những sự việc xảy ra hôm nay.

Mạc Dư Thâm đã tắm xong rồi mà cô vẫn còn hí hoáy viết.

Trước kia mỗi lần tắm xong là cô sẽ quay người lại gọi “ông xã” một tiếng. Hôm nay không có gọi, tâm tư đều đặt trên cuốn sổ kia rồi.

Mạc Dư Thâm đi ngang qua bàn làm việc, mắt nhìn xuống một cái.

Ở bên trái cuốn sổ đều là những sự việc có liên quan đến anh, rải rác vài câu đối thoại đơn giản.

Ở bên phải cuốn sổ khúc mà Hề Gia đang viết đều là đối thoại giữa cô và Chu Minh Khiêm, câu nào câu nấy dùng bút khác màu tô vẽ thêm, không chỉ vậy mà còn ghi lúc ấy anh sửa xe ra sao, nội tâm cô nghĩ như thế nào, như là đang viết kịch bản thật vậy.

Cứ viết như vậy hết một tờ vẫn chưa xong.

Mạc Dư Thâm nhìn cô, “Em cứ ghi chép những chuyện phát sinh thường ngày như vậy thì một cuốn sổ cũng không đủ.”

Hề Gia viết xong một đoạn sửa xe ngắn, vẽ thêm một dấu chấm tròn, cô nói: “Mấy cái râu ria khác em không có nhớ kỹ như vậy.”

Mạc Dư Thâm không tiếp lời, cất bước rời đi, tựa vào đầu giường đọc sách.

Hề Gia cất sổ, duỗi người một cái, cô quay người, đem hoa hồng trên bàn trà ôm vào người, “Ông xã, sau này nhớ kỹ tặng em nhiều hoa một chút.”

Mạc Dư Thâm không lên tiếng.

Hề Gia nhắc tới ngày thi đấu cưỡi ngựa, cô hỏi Mạc Dư Thâm: “Ngày đó anh có bận không?” Hôm đó là thứ bảy, anh hẳn là có thời gian.

Lặng im một chút.

Mạc Dư Thâm ngữ khí nhàn nhạt: “Bận.”

Mạc thị bây giờ đang biến động, Hề Gia cũng không nhắc lại chuyện này.

– —

Trước ngày thi đấu một đêm.

Trình Duy Mặc nhận được điện thoại của Khương Thấm, cô có vé VIP của cuộc thi cưỡi ngựa, hỏi anh có muốn đi hay không.

Mấy ngầy nay Trình Duy Mặc không phải không có gọi cho Khương Thấm, bất quá lần nào cũng gọi không thông, cuối cùng số của anh cũng thoát khỏi sổ đen rồi.

Anh trước kia không có hứng thú với mấy cuộc thi đấu này, nhưng một năm gần đây thì bắt đầu đi xem thi đấu.

Khương Thấm không đợi được câu trả lời: “Nếu cậu không đi thì để tôi cho người khác.”

Trình Duy Mặc vẫn quyết định đi.

Vé của Khương Thấm là do ban tổ chức tặng. Vì muốn quảng bá cho cuộc thi nên ban tổ chức đã mời các ngôi sao nổi tiếng đến xem, Khương Thấm cũng nằm trong danh sách mời.

Cúp điện thoại, Trình Duy Mặc vỗ vỗ điện thoại trong tay, nhắn cho Mạc Dư Thâm: 【Ngày mai cậu có đến xem thi đấu không?】

Lại nhắn thêm một tin nữa: 【Khương Thấm cho tôi vé.】

Mạc Dư Thâm mới từ phòng tắm ra.

Hề Gia không ở nhà, trong nhà rất yên tĩnh, âm thanh tin nhắn đến cũng có thể rõ ràng nghe được. Đêm nay Hề Gia ở khách sạn gần nơi diễn ra trận đấu cùng với các tuyển thủ khác.

Mạc Dư Thâm nhìn chằm chằm tin nhắn kia, cuối cùng trả lời: 【Không rãnh, không đi.】

Trình Duy Mặc cảm thấy mình đúng và vẽ chuyện. Sau trận đấu còn muốn ly hôn, Mạc Dư Thâm sao có thể đến xem thi đấu được chứ.

Trình Duy Mặc không trả lời lại, Mạc Dư Thâm cầm sách qua, tựa đầu giường đọc.

Còn chưa xem được một tờ, anh đã đóng sách lại, tắt đèn đi ngủ.

Nửa giờ sau.

Mạc Dư Thâm sờ lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gửi tin nhắn cho thư ký Đinh: 【Ngày mai tôi sẽ tham gia lễ khai mạc của cuộc thi cưỡi ngựa.】

*

#17032020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN