Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Chương 21: Anh đang ở trước cửa nhà bà
Mưa ở trên núi rơi cả một đêm, rạng sáng còn có một trận mưa rào, mãi đến khi trời sáng hẳn mới tạnh.
Đi bộ ở trên núi như là được cấp một bụng oxy tươi.
Hề Gia ăn xong điểm tâm liền đi ra ngoài, từ nhà lão bà đến trạm xe buýt, dọc đường đi như là đang đi trong tiên cảnh, mây mù vờn quanh.
Nhạc lão liên sinh biết trí nhớ Hề Gia không được tốt, sáng sớm còn đặc biệt gọi điện thoại tới nhắc nhở. “Gia Gia, ta là Nhạc gia gia, cháu còn nhớ hôm nay ông cháu ta có hẹn không?”
“Nhạc gia gia, cháu vẫn nhớ mà, tối qua cháu đã ghi vào giấy nhớ để bên cạnh giường, là hôm nay cùng ngài đi câu cá. Cháu đang đợi xe buýt, nửa tiếng sau đến nơi.”
Nhạc lão tiên sinh cười: “Vậy ta chuẩn bị một chút, cháu đến rồi hai ông cháu ta có thể đi liền.”
Lúc xếp hàng chờ xe buýt, Hề Gia rãnh rỗi nên lấy bút ký ra ôn tập một chút, nhìn lại nội dung của ngày hôm qua. Thì ra hôm qua cô có gặp phải Chu Minh Khiêm.
Hôm qua Hề Gia không có ngồi cùng xe với Chu Minh Khiêm, hôm nay thì có.
Chu Minh Khiêm xếp hàng đầu tiên, vừa lên xe đã có chỗ ngồi. Hề Gia đứng xếp hàng ở tuốt phía sau, lúc lên xe phải nắm vào tay vịn gần cửa.
Chu Minh Khiêm thấy Hề Gia, cô chỉ mãi nhìn ra bên ngoài, không chú ý đến anh.
Anh nhìn sang Hề Gia, cô mang giày thể thao. Lúc xe quẹo cua cũng sẽ không đến nỗi ngã sấp mặt, anh không cần nhường chỗ cho cô.
Người trẻ tuổi bây giờ thật thiếu rèn luyện, chỉ toàn ngồi, đứng một chút cũng tốt.
Nghĩ như vậy, Chu Minh Khiêm yên tâm thoải mái tiếp tục xem điện thoại, có tin nhắn từ trợ lý tới, hỏi đón anh lúc mấy giờ.
Chu Minh Khiêm: 【Ngày mai mới về, vẫn còn ở trên núi.】
Trợ lý: 【Vậy tôi thông báo với diễn viên casting cho vai tiểu cô nương trong tác phẩm ngày mai lại tới.】
Chu Minh Khiêm xoa xoa mi tâm, mệt mỏi không chịu nổi. Lần bấm máy này, là tác phẩm cải biên của Nhạc lão tiên sinh, mỗi diễn viên đến casting đều do anh tự mình phỏng vấn tự mình tuyển.
Bao gồm cả lần này lên núi tìm Nhạc lão tiên sinh, phó đạo diễn nói anh mang theo tư liệu diễn viên đến cho Nhạc lão tiên sinh xem xét để không phải chậm trễ những sắp xếp khác, nên anh tự mình đến đây một chuyến.
Vốn là tính hôm nay trở về. Nhưng hôm qua lúc cáo từ Nhạc lão tiên sinh, ông hỏi anh có hứng thú với câu cá hay không? Anh không do dự liền đồng ý.
Nghe Nhạc lão tiên sinh nói, muốn thành công không phải chỉ cần đọc sách mười năm là được.
Chu Minh Khiêm trả lời trợ lý: 【Hẹn diễn viên bảy giờ tối mai đi.】Anh lại hỏi một câu: 【Là ai vậy?】
Trợ lý: 【Diệp Thu. Trước đó đã thông qua vòng thử vai thứ nhất của phó đạo diễn, nghe nói cũng không tệ lắm.】
Diệp Thu?
Chu Minh Khiêm nghĩ nghĩ, không có ấn tượng lắm, xem ra là chưa đóng vai diễn nào nổi bật.
Ô tô đã đi đến khúc đường quanh co, Hề Gia nắm chặt tay vịn, thân thể không tránh khỏi ngả nghiêng.
Chu Minh Khiêm cất di động, hướng phía trước kêu lên: “Hề Gia.”
Hề Gia cho là mình nghe nhầm, không xoay mặt lại, chỉ lo nắm chặt tay vịn.
“Hề Gia!”
“Trùng hợp như vậy?” Hề Gia quay đầu, đối mặt với gương mặt không chút kiên nhẫn của Chu Minh Khiêm.
“Tới đây ngồi.” Cuối cùng, Chu Minh Khiêm quyết định làm người tốt.
Chu Minh Khiêm vượt qua mấy người đi tới, Hề Gia cũng không giả vờ khách khí, “Cảm ơn.” Cô vịn thành ghế khác, từng bước cẩn thận đến chỗ ngồi.
Đây là lần thứ hai Hề Gia nhận sự giúp đỡ từ Chu Minh Khiêm, mặc dù cái gương mặt kia nhìn thật gợi đòn nhưng cô vẫn nên cảm ơn, về Bắc Kinh sẽ mời anh ăn cơm.
Đương nhiên, ăn cơm là phụ, tìm cách kết giao mới là chính. Nếu vậy, khả năng sau này tác phẩm của cô sẽ được quay thành phim rất cao.
Đến trạm đích, hai người lần lượt xuống xe.
Hề Gia lần nữa nói cảm ơn.
Chu Minh Khiêm đi ở phía trước, không có tiếp lời.
Đường đá xanh nhỏ, sau cơn mưa càng trơn ướt, Hề Gia đi một cách chậm rãi.
“Chu đạo diễn, có thể cho tôi phương thức liên lạc của anh không?”
Chu Minh Khiêm đến quay đầu cũng lười: “Nhường chỗ ngồi cũng không cần mời ăn cơm. Nếu có ý khác thì càng không cần bàn nữa.”
Hề Gia: “…..”
Cô ngừng bước.
Nhìn qua bóng lưng không xem ai ra gì kia, cô thật sự muốn đạp một cước cho hả giận.
Đến nhà của Nhạc lão tiên sinh, ông đang trong phòng đọc sách, chờ hai người họ.
“Nhạc gia gia.” Hề Gia đi về hướng phòng, Chu Minh Khiêm cũng đi theo.
“Hai đứa tới rồi à.” Nhạc lão tiên sinh ra hiệu hai người ngồi, “Các cháu dùng trà đi.” Ông còn nửa trang chưa đọc hết, để hai người chờ hai phút.
Hề Gia châm cho Nhạc gia gia một chén trà nóng khác. trên bàn có không ít ảnh cũ, một trong số đó là ảnh chụp của ông cụ Nhạc và một người nữa trông rất quen.
Hai đầu lông mày này còn có chút giống Mạc Dư Thâm.
Cô hỏi Nhạc lão tiên sinh: “Nhạc gia gia, vị này là ai vậy ạ?”
Nhạc lão tiên tinh nhìn sang, Hề Gia không nhận ra người này cũng không có gì lạ, nghe nói trí nhớ của Hề Gia chỉ dùng được một ngày, ông nói: “Là ông nội của Mạc Dư Thâm.”
Nhạc lão tiên sinh sợ cô quên luôn Mạc Dư Thâm là ai, hỏi: “Biết Mạc Dư Thâm là ai không?”
Hề Gia cười: “Đương nhiên là biết ạ.”
Chu Minh Khiêm uống trà, nhìn lướt qua Hề Gia, khóe miêng cô giương lên nụ cười tươi.
Hề Gia lại nhìn tấm ảnh lần nữa, thì ra là ông nội Mạc, hèn gì cô có cảm giác rất quen thuộc.
Ông cụ Nhạc đã xem sách xong, tháo mắt kính, kẹp sách thật kỹ.
Ba người cầm ngư cụ lên, đi đến khu vực câu cá.
Chu Minh Khiêm hiếm khi kiên nhẫn được như bây giờ, lưng cõng hai bộ cần câu, đi phía sau Nhạc lão và Hề Gia, nửa ngày nhích một bước.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu.
Lần này đến vẫn là khu vực câu cá lần trước.
Hề Gia và Nhạc lão tiên sinh ngồi trên một băng ghế đá, Chu Minh Khiêm ngồi ở băng khác.
“Đầu còn đau không?” Nhạc lão tiên sinh quan tâm hỏi.
Hề Gia: “Còn một chút, nhưng vẫn là tốt hơn so với ngày trước.”
Nhạc lão tiên sinh: “Lần này chữa cho hết rồi hãy về.”
Hề Gia gật đầu, cũng không nhiều lời.
Nhạc lão tiên sinh chắc không biết, bệnh này của cô uống thuốc Đông y vào chỉ tạm thời làm dịu cơn đau chứ không chữa dứt hoàn toàn được.
Chu Minh Khiêm nghe đoạn đối thoại của họ cũng không để trong lòng.
Anh cho rằng Hề Gia bị đau nửa đầu, lên núi tìm phương thuốc dân gian trị liệu. Anh cũng thường xuyên đau nửa đầu, bị cảm là sẽ đau.
“Tối qua lại thức đêm viết kịch bản rồi?” Nhạc lão tiên sinh hỏi.
Đôi mắt Hề Gia sưng vù, nhìn là biết không có ngủ ngon.
Hề Gia: “Vâng, cũng không buồn ngủ lắm nên cháu muốn suy nghĩ về trải nghiệm nhân vật tiểu cô nương trong truyện, tối qua viết một bài phân tích nhân vật đó.”
Ông cụ Nhạc gật đầu: “Việc cải biên kịch bản, cháu có thể trao đổi cùng tiểu Chu.”
Hề Gia thầm nghĩ, tiểu Chu kia không có dễ nói chuyện như vậy.
Chu Minh Khiêm xoay mặt, vừa khéo đón ánh mắt khinh bỉ của cô.
Về sau, cả ba người đều an tĩnh câu cá.
Giữ núi là sông, trữ trình lãng mạn.
Hề Gia nghĩ, cảnh đẹp như vậy, nếu không có tiếng công trùng kêu thì tốt.
Hề Gia còn muốn về nhà uống thuốc nên không ở lại ăn cơm cùng Nhạc lão tiên sinh. Chu Minh Khiêm ở lại bồi Nhạc lão tiên sinh uống vài chén rượu.
Trên đường về, Hề Gia nhận được điện thoại của Diệp Thu.
Trí nhớ không tốt, Hề Gia lên núi mà quên không nói cho diệp Thu một tiếng.
Diệp Thu lúc này đang trên đường đến câu lạc bộ cưỡi ngựa, sáng nay cô vừa về tới Bắc Kinh, “Bảo bối, một tiếng nữa cậu có thể nhìn thấy tớ.”
Hề Gia sững sờ, “Cậu lên núi rồi?” Nói xong lại cảm giác không đúng.
Diệp Thu đạp phanh lại, từ từ tấp vào lề đường, “Cậu không ở câu lạc bộ à?”
“Lên núi được hai ngày rồi.” Hề Gia gõ gõ đầu, trước kia vốn tính nói cho Diệp Thu biết, nghĩ tới nghĩ lui lại quên mất.
Diệp Thu nắm chặt tay lái, không khỏi dùng sức.
Mấy ngày trước cô còn gọi điện thoại cho Hề Gia, hai người nói chuyện trên trời dưới đất, cô còn hỏi han bệnh tình của Hề Gia. Mặc dù là vậy Hề Gia vẫn quên nói chuyện đi lên núi với cô.
“Tớ đang ở Bắc Kinh, về đây thử vai.”
Hề Gia hỏi: “Phim gì thế? Cậu thử nhân vật nào?”
Diệp Thu: “Là bộ phim cuyển thể dựa vào cuốn tiểu thuyết của Nhạc lão tiên sinh.” Ngày trước, hai người thường xuyên trò chuyện về vấn đề này.
Hề Gia vui mừng không thôi, “Cậu thích nhân vật nào thế? Tớ đã bắt đầu cải biên lại.”
Diệp Thu không nói được cảm xúc lúc này.
Những chi tiết vụn vặt của hai người trước kia, Hề Gia đã bắt đầu quên rồi. Cô phối hợp, “Tớ thích tính cách của tiểu cô nương trong truyện, nhưng chỉ sợ đạo diễn không ưng tớ.”
Nói đến Chu Minh Khiêm, Hề Gia không khỏi oán giận một phen: “Anh ta tự cao như vậy, có xem ai vào mắt đâu mà.” Sau đó lại nói đến chuyện thử vai, “Cậu quyết định sẽ thử vai tiểu cô nương kia à?”
Diệp Thu “Ừm” một tiếng, cô đem nhưng lời từng nói với Hề Gia lặp lại một lần. Trước đó casting qua ống kính, phó đạo diễn có ấn tượng với cô không tệ, chỉ đợi đánh giá cuối cùng của Chu Minh Khiêm.
Hề Gia: “Chu Minh Khiêm đang ở trên núi. Tớ ở nhà Nhạc gia gia gặp được anh ta.”
Diệp Thu biết, trợ lý của Chu Minh Khiêm có nói qua cho cô biết. “Gia Gia, cậu còn đau đầu không?”
“Lâu lâu.” Hề Gia trấn an Diệp Thu, nói không có việc gì, uống nhiều thuốc cũng tốt hơn rồi, ngược lại còn hỏi thăm cô: “Cậu thì sao, dạo gần đây thế nào?”
Diệp Thu cảm thấy trong xe có chút ngộp ngạt, đẩy cửa bước xuống dưới.
Vùng ngoại thành, xung quanh yên tĩnh, lúa đã trổ xanh.
Diệp Thu nói trong điện thoại: “Tớ sắp quên được anh hai của cậu rồi.”
Hề Gia không biết nói tiếp như thế nào. Diệp Thu và anh hai cô đã chia tay được mấy tháng rồi, cô cũng không dám nhắc đến, sợ Diệp Thu không thoát ra được cái hố tình đó.
Diệp Thu làm dịu bầu không khí: “Tiền tớ kiếm được có thể tự nuôi nổi bản thân, không cần dựa vào một người đàn ông. Tớ còn nghĩ kiếm nhiều tiền một chút, bao nuôi cậu luôn.”
Hề Gia cười, nói tốt.
Cúp điện thoại, Diệp Thu nhìn qua ruộng lúa, bây giờ đã biến thành màu xanh một mảng, nhưng không có tràn trề sức sống như lúa mùa xuân.
Cô mở cửa xe đi lên.
Khởi động ô tô, cô chạy một cách vô định về phía trước.
Tối hôm qua cô còn mơ thấy Quý Thanh Thời.
Người tỉnh mộng tan, bên cạnh không có một ai.
——
Khi vừa đáp xuống sân bay, Mạc Dư Thâm nhận được một cuộc gọi số lạ, là số ở Bắc Kinh, anh nhận máy.
“Là tôi.”
Giọng nói của Mạc Liêm.
Trong mắt người ngoài, Mạc Dư Thâm và Mạc Liêm là người cùng một nhà, có thể do nhiều năm không gặp mà số câu nói họ đối thoại với nhau chưa vượt quá trăm câu. Cùng lắm là chỉ nói về công việc. Vì vậy không ai có phương thức liên lạc của ai cả.
Hôm nay Mạc Liêm chủ động gọi điện, khỏi nói cũng biết có liên quan đến món quả nhỏ sưởi ấm cho Mạc đổng.
Âm thanh của Mạc Liêm không chút nhiệt độ nào truyền đến, “Tiếp theo cậu muốn giở trò gì, tôi đều sẽ theo tới cùng.”
Mạc Dư Thâm: “Hai chữ “tới cùng” này sợ anh không có khả năng sử dụng tới. Luận về thủ đoạn, giở trò, anh còn không phải là đối thủ của tôi, anh chơi đến cùng làm sao được?”
Mạc Liêm: “Ồ.”
Mạc Dư Thâm lười tán dóc, cúp điện thoại.
Ô tô rẽ ngoặt trên đường cái, dọc hai bên đường là hàng cây xanh um tùm, dãy núi trùng điệp.
Mạc Dư Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại nhớ lại đêm hôm đó khi Hề Gia đón anh tan tầm. Sau khi đọc tin tức liên quan đến việc thay đổi quản lý ở Mạc thị, cô nắm tay anh và nói: “Ông xã, cho dù có xảy ra chuyện gì thì vẫn có em ở bên cạnh anh.”
Đến ba mẹ ruột của anh còn không làm được chuyện đó.
Khi hai người họ ly hôn, anh đã bắt đầu hiểu chuyện. Anh muốn đi theo mẹ, nhưng mẹ anh lại từ bỏ quyền nuôi con.
Mạc Dư Thâm thu lại suy nghĩ, đeo tai nghe lên mở âm lượng lớn nhất.
Từ sân bay lên núi, mất hơn bốn giờ đi xe. Đến khách sản ở cảnh khu thì trời đã tối.
Phong cảnh trên núi mỹ lệ quanh năm, khu phố ẩm thực giữa núi rất náo nhiệt, sau một ngày tham quan ngắm cảnh, mọi người đều ra ngoài dùng bữa.
Mạc Dư Thâm đặt khách sạn ở ngay trong khu phố ẩm thực, vẫn là khách sạn lần trước đến ở.
Trùng hợp chính là, vẫn là căn phòng lần trước.
Anh nói phục vụ đổi cho anh một căn phòng khác, vụ việc tình một đêm hôm đó như bóng ma tâm lí thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu anh.
Tắm rửa xong, Mạc Dư Thâm thay quần áo xuống lầu.
Bên cạnh khách sạn là một loạt hàng quán đặc sắc, trước cửa cùng bày đầy bàn, mùi thịt nướng lan toả hơn nửa con phố.
Mạc Dư Thâm mua một phần cơm canh và một ít đồ ăn vặt, xách trên tay, dọc theo dãy phố hướng tây là đường đến nhà của lão bà.
Cả ngày nay Hề Gia đều không có gọi cho anh.
Mạc Dư Thâm lấy điện thoại xem thời tiết, hôm nay trời không mưa, khỏi nói cũng biết hôm nay cô đi câu cá, vui quên cả trời đất.
Anh nhắn tin cho Hề Gia: 【Em đang làm gì? 】
Mấy phút sau, Hề Gia trả lời lại:【Đang chờ anh gọi điện thoại cho em nha. 】
Sau đó còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc tán tỉnh.
Mạc Dư Thâm: “…..”
Nói đến trêu hoa ghẹo nguyệt, không ai bằng cô.
Mạc Dư Thâm bấm gọi điện, rất nhanh Hề Gia liền bắt máy.
“Ông xã.”
“Ừm.”
Một lời nói đơn giản nhưng lại mang cảm giác vững chãi không tài nào giải thích được.
“Anh đang ở ngoài à?” Hề Gia nghe được tiếng âm thanh ồn ào, còn có tiếng nói chuyện.
Mạc Dư Thâm đi dạo trên phố ẩm thực, “Ra ngoài ăn tối.”
Hề Gia: “Em không có ở nhà có phải anh thèm phở rồi đúng không?”
Mạc Dư Thâm không nói nên lời.
Hề Gia không thấy anh trả lời, tiếp tục đùa: “Gọi điện thoại cho em, có phải là nhớ em không~”
Nếu không có tiếng ồn ào, Hề Gia còn tưởng là anh đã cúp máy rồi.
“Ông xã.”
“Nói.”
Hề Gia: “Là anh kêu em nói em mới nói nha. Một tháng sau em mới về Bắc Kinh, cho anh cô đơn chết luôn.”
“…Hề Gia, nói chuyện đàng hoàng nào.”
Cô tiếp tục ghẹo anh, “Đều là người lớn cả rồi, anh đừng giả vờ thuần khiết như vậy chứ.”
Cô cũng không có ý muốn đề cập chuyện này, chả là vừa rồi ôn tập lại bút ký, có đọc vài nội dung liên quan đến chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Còn có cả câu hỏi “Anh là ai?” “Anh là Mạc Dư Thâm.” kia nữa.
Nếu không phải đọc lại bút ký, cô cũng không biết người đàn ông này ở giường, ham muốn chiếm hữu lại mạnh đến như vậy.
Hề Gia đóng bút ký, hỏi: “Còn chưa đến tiệm cơm à?”
“Vẫn đang trên đường.”
“Khoảng bao lâu nữa mới đến?”
“Mười phút.”
Vậy còn có thể trò chuyện thêm một lát.
Hề Gia nhìn đồng hồ đeo tay, sắp chín giờ rồi.
Trong điện thoại nhất thời không có âm thanh gì.
Hai người nói chuyện câu có câu không.
Hề Gia chợt nhận ra cô và Mạc Dư Thâm đều không có cùng chủ đề gì để trò chuyện. Các cuộc đối thoại giữa hai người trong bút ký của cô là khoảng mười ngày trước. Trước đó cô hoàn toàn không nhớ gì.
Mạc Dư Thâm hỏi: “Hôm nay em có viết kịch bản không?”
“Có viết, viết từ trưa đến tận bây giờ.” Nói đến sáng tác là Hề Gia thao thao bất tuyệt.
“Kể cho anh nghe đi.”
Cục diện lúng túng vừa rồi cứ vậy mà bị phá vỡ.
Ngoại trừ khả năng cưỡi ngựa, thứ khiến Hề Gia tự hào nhất là việc sáng tác kịch bản. Cô nhấp một ngụm nước cho nhuận giọng rồi bắt đầu đọc cho anh nghe.
Bất tri bất giác, đã mười lăm phút trôi qua.
Mạc Dư Thâm nhìn đồ ăn trong tay, sợ bị lạnh.
“Hề Gia.” Anh cắt ngang cô.
Hề Gia nhìn thời gian ở trên máy tính, “Anh đến quán ăn rồi à? Vậy lần sau đọc cho anh nghe tiếp.”
Mạc Dư Thâm: “Anh đang đứng ở trước cửa nhà bà.”
*
#27032020
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!