Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 27: Mạc Dư Thâm ghen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Anh Vẫn Luôn Yêu Em


Chương 27: Mạc Dư Thâm ghen


Buổi trưa ngày đầu năm, Mạc Dư Thâm và Hề Gia về nhà cũ ăn cơm.

Trên đường, Hề Gia bắt đầu làm bài tập, lấy sổ ra.

Mạc Dư Thâm khép sổ lại, cất vào túi của cô, “Không cần nhìn.” Mỗi ngày cô đều tốn mấy tiếng đồng hồ để ôn lại nội dung bút ký, anh còn mệt thay cô.

Hề Gia: “Em không còn ấn tượng gì với ông bà nội hết.”

Mạc Dư Thâm mở album ảnh trên điện thoại ra đưa cô, “Trong này là video của ông bà nội. Hai người họ biết em không nhớ gì, sẽ không nói những thứ em nghe không hiểu.”

Hề Gia thả lỏng không ít, cầm điện thoại di động của anh qua xem.

Xem vài đoạn video, Hề Gia lướt vài tấm nữa thì có một bóng lưng đang ghé vào cửa sổ đập vào mắt.

Hề Gia xoay mặt, “Anh chụp lén em?”

Đuôi lông mày nhướng hết lên.

Mạc Dư Thâm không đả kích cô, gật đầu.

Hề Gia rất hài lòng, “Hóa ra anh thầm mến em.” Cô khoe khoang, “Anh cũng có mắt nhìn đấy.”

Mạc Dư Thâm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cô tự biên tự diễn.

Ô tô lái vào trong sân, trong đó còn có mấy chiếc xe đang đậu.

Mạc Dư Thâm nhận ra chiếc xe đó, là của ba anh và của Mạc Liêm, anh không biết hôm nay bọn họ cũng tới. Tết những năm trước, chỉ có anh về ăn cơm cùng ông bà.

Mạc Liêm đang nói chuyện điện thoại ở trong xe, vừa cúp máy, đẩy cửa xe xuống.

Hề Gia cũng xuống xe, bốn mắt nhìn nhau, cô kinh ngạc. Vậy mà lại gặp người quen ở nhà ông nội của Mạc Dư Thâm. Thì ra Trái đất cũng không lớn như vậy.

“Đã lâu không gặp.” Hề Gia thu lại biểm cảm, mỉm cười chào hỏi.

Mạc Liêm có chút ngoài ý muốn, anh không nghĩ là Hề Gia vẫn còn nhớ rõ mình, nghe nói ký ức của cô không tốt, không nhớ được qua đến ngày thứ hai. “Đã lâu không gặp.” Anh cũng không để ý biểu tình gì trên mặt Mạc Dư Thâm.

Anh và Hề Gia đã nhiều năm không gặp. Hồi hai người còn ở nước ngoài, do có cùng vòng tròn bạn bè nên thường ra ngoài chơi.

Hề Gia liên hôn cùng Mạc Dư Thâm, anh cũng có biết, mỗi lần cô về nhà cũ, anh đều không đến nên mới không chạm mặt.

Hề Gia chỉ nhớ được tên tiếng Anh của Mạc Liêm chứ không nhớ được tên tiếng Trung. Cô nhìn Mạc Dư Thâm cầu giúp đỡ.

Ánh mắt Mạc Dư Thâm tĩnh mịch, không chớp mắt nhìn cô.

Hề Gia đọc không hiểu ánh mắt này, “Còn không giới thiệu cho em một chút.”

Mạc Dư Thâm vòng qua đuôi xe, nắm tay Hề Gia dắt đi, trực tiếp lướt qua Mạc Liêm.

Mạc Liêm “Ha” một tiếng, không vội vào nhà, châm điếu thuốc.

Hề Gia mụ mị, đợi đi xa rồi, cô hạ giọng hỏi Mạc Dư Thâm: “Anh sao vậy? Người quen của nhà anh, sao anh không chào hỏi?”

Mạc Dư Thâm thật cũng không muốn nói ra, việc xấu trong nhà anh không muốn nhắc đến. Có giải thích, Hề Gia cũng không hiểu những ân oán giữa anh và Mạc Liêm.

“Mạc Liêm là con riêng của ba, lớn hơn anh. Khi ba và mẹ ly hôn, ba tái hôn với mẹ của anh ta.”

Hề Gia trố mắt, nửa ngày vẫn chưa tiêu hóa xong.

Thì ra tên tiếng Trung của anh là Mạc Liêm, còn là anh em cùng cha khác mẹ với Mạc Dư Thâm.

Hề Gia nhất thời không biết an ủi anh như thế nào, chỉ biết dùng sức nắm tay anh.

Mạc Dư Thâm nhìn cô, không hiểu, anh liền nhớ đến lần đầu tiên ở khách sạn trên núi, trong nội tâm của cô lúc đó có một người đàn ông có “cặp mắt đào hoa”.

Còn có lần đó, khi anh đến bất động sản Mạc thị ở Thượng Hải, Mạc Liêm từng nói qua, “Nghe nói gần đây cậu đang xin vốn đầu tư cho việc nghiên cứu thuốc mới à? Nếu cậu cầu xin tôi, tâm trạng tốt thì sẽ bán ân tình cho cậu.”

Con người của Mạc Liêm, từ trước đến nay đều máu lạnh vô tình, đặc biệt là những việc liên quan đến anh, Mạc Liêm không bỏ đá xuống giếng đã là nhân từ rồi, làm gì có chuyện hảo tâm giúp đỡ như vậy.

Lúc ấy anh không hiểu, hiện tại nhớ lại, Mạc Liêm không phải giúp anh, mà là giúp Hề Gia.

Hề Gia thấy Mạc Dư Thâm cứ nhìn cô, không nói gì, cô dỗ cho anh vui,”Em và Mạc Liêm giao tình cũng không sâu, về sau càng ít gặp mặt.”

Mạc Dư Thâm không biết tại sao lại phun một câu: “Giao tình không sâu mà còn nhớ rõ anh ta?”

Lời vừa dứt, Mạc Dư Thâm cũng cảm giác mình thất thố. Sao anh lại có thể thốt ra một câu không có trình độ như vậy?

Anh không nên nói như vậy với Hề Gia. Mặc kệ người cô thích là ai, đó cũng là quá khứ của cô.

Ngày trước, mỗi lần đối mặt với Mạc Liêm và mẹ của anh, anh đều không đổi sắc mặt.

Hôm nay có chút mất phong độ.

Hề Gia trừng mắt nhìn, cũng cảm thấy ủy khuất, “Làm sao em biết được hết lần này đến lần khác đều nhớ kỹ anh ấy?”

Ngữ khí của hai người đều không ôn hòa.

Giằng co thì giằng co, nhưng không ai buông tay của đối phương ra.

Hề Gia luôn có thể điều chỉnh lại chính mình rất nhanh, cô hiểu tâm trạng của Mạc Dư Thâm lúc này, xoa xoa ngón tay cái của anh, “Ghen rồi?”

Mạc Dư Thâm làm dịu cảm xúc của mình, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Là anh không tốt, đừng để trong lòng.”

Hề Gia cười cười, “Tha thứ cho anh.” Một tay ôm cổ anh xuống, hôn lên má anh một cái.

Mạc Dư Thâm nhìn đôi mắt của cô, trong lòng bình thản đi không ít.

Đây là lần đầu tiên hai người xảy ra mẫu thuẫn, rất may là đã nhanh chóng giải quyết.

Mạc lão gia tử chống quải trượng đi ra, nhìn thấy một màn này lại chậm rãi lui vào. Biết chúng nó tình đầu ý hợp, không nghĩ tới còn ân ái như này.

Trước đó nghe được tiếng xe trong sân, đợi mãi vẫn chưa thấy người vào, ông còn tưởng Mạc Dư Thâm mất hứng quay về.

Cả nhà Mạc Liêm đến rồi ông mới biết hôm nay bọn họ cũng tới dùng cơm.

“Sao ông đã về rồi, Dư Thâm đâu?” Bà nội sốt ruột hỏi.

Mạc phu nhân nhìn Mạc đổng, ông buông mí mắt, nhìn trà trong chén. Bà cũng không đoán được người bạn đời đã chung sống hơn mấy chục năm nay này đang nghĩ gì.

Ở bệnh viên an dưỡng mấy ngày, nếu không phải ông đọc sách thì là trầm mặc. Cùng ông nói chuyện phiếm một chút, ông lại nói cần thanh tĩnh, nói bà bớt lải nhải lại.

Ông nội ngồi xuống, trả lời bà: “Đang nói chuyện với Hề Gia ở bên ngoài.”

Bà nội thở phào, dẹp nỗi lo trong lòng qua một bên.

Mạc Dư Thâm và Hề Gia tiến vào, Hề Gia theo Mạc Dư Thâm chào hỏi, anh chỉ nhìn về hướng ông bà nội, phớt lờ những người còn lại.

“Cháu và Hề gia lên thư phòng một chút.”

Một phút anh cũng không muốn ở cùng một chỗ với ba anh.

Ông nội phất tay, “Đi đi, chút nữa ăn cơm ta sẽ gọi hai đứa.”

Lên lầu, đóng cửa phòng lại, đem tất cả âm thanh bên ngoài tách ra.

“Sao em và Mạc Liêm lại quen biết nhau?” Hỏi ra, Mạc Dư Thâm cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, mà không hỏi thì lại khó chịu.

Chi tiết cụ thể Hề Gia không nhớ được, “Là bạn bè thôi, quen nhau lúc học đại học.”

Mạc Dư Thâm nhàn nhạt nhìn cô.

Hề Gia: “…..Bây giờ em không nhớ rõ anh ấy lắm.”

Mạc Dư Thâm không có trả lời, sợ ngữ khí của mình trở nên kì cục. Với trí nhớ của cô bây giờ, cô cũng không có chủ ý muốn nhớ muốn quên.

Thư phòng có một cái bàn trà, trà buổi sáng ông nội pha vẫn chưa uống hết.

Trong chén có trà nguội, trong bình có trà ấm, Mạc Dư Thâm trực tiếp uống chén trà nguội.

Hề Gia: “Trời lạnh, uống đồ lạnh sẽ không thoải mái.”

Mạc Dư Thâm: “Không sao.”

Rất nhanh, anh trở nên tỉnh táo.

Hề Gia nhìn bộ dáng của anh, ghen khó chịu như vậy còn làm bộ không có gì.

Cô giải thích, “Em và Mạc Liêm chỉ là bạn bè bình thường, đã quen mấy năm trước rồi nên em vẫn còn nhớ kỹ, chi tiết thì quên gần hết. Nếu em biết anh sớm mấy năm thì chắc chắn cũng sẽ nhớ kỹ anh.”

Lý trí của Mạc Dư Thâm quay về, có lẽ bị bóng ma tâm lý xem như là đối tượng tình một đêm kia ám ảnh anh quá sâu, lại thêm một cặp mắt đào hoa, anh có chút nhạy cảm.

Anh có chút hoang mang, mà nói đúng hơn, nó là nút thắt trong lòng anh, hỏi: “Nếu hôm nay không gặp Mạc Liêm, chỉ nhắc đến tên tiếng Anh của anh ta, em có nhớ được dáng dấp của anh ta không?”

Hề Gia gật đầu, có thể.

Mạc Liêm chỉ là người bạn bình thường, giao tình cũng không sâu, cho nên nếu không gặp được thì cũng không có nhớ tới.

Mạc Dư Thâm thở phào, lại rót một chén trà nóng. Cô có thể nhớ được dáng dấp của Mạc Liêm nhưng lại không nhớ ra được cặp mắt đào hoa trong bút ký, vậy thì người đàn ông có cặp mắt đào hoa không phải là Mạc Liêm.

Chỉ cần không phải Mạc Liêm là được.

Chủ đề không vui này tạm thời gác lại.

Hề Gia không có chuyện để làm, lấy sổ ra, ghi lại những chuyện xảy ra vừa rồi.

Trên bàn trà có bày cờ vây, Mạc Dư Thâm đi qua ngồi đánh cờ.

Đến cục diện bế tắc, tiến thoái lưỡng nan.

Mạc Dư Thâm đang tính toán nước đi kế tiếp thì điện thoại reo lên khiến suy nghĩ bị xáo trộn.

Là của mẹ ruột Tần To Lan.

Mạc Dư Thâm không nhận, trực tiếp bấm từ chối.

Rất nhanh, Tần Tô Lan gửi tin nhắn đến: 【Hôm nay mẹ không bận, buổi tối con đưa Gia Gia đến cùng ăn bữa cơm đi, mẹ sẽ tự mình xuống bếp.】

Mạc Dư Thâm: 【Không rảnh, đang ở nhà ông nội.】

Một hồi lâu sau, điện thoại lần nữa rung lên

Tần Tô Lan: 【Con hận mẹ nhiều năm như vậy, thật sự không quan tâm mẹ nữa sao? Mẹ cũng có nổi khổ tâm riêng của mẹ, sau này con làm ba rồi sẽ hiểu.】

Mạc Dư Thâm không trả lời lại.

Tần Tô Lan: 【Năm mới, chúc con và Gia Gia mọi điều tốt đẹp. Mẹ yêu con.】

Mạc Dư Thâm nhìn thấy bốn chữ cuối cùng, xóa khung chat đi.

Anh nhìn bàn cờ, bây giờ mới phát giác được, ngay từ đầu đã đi sai bước.

Dưới lầu, bà nội gọi họ xuống ăn cơm.

Mạc Dư Thâm sắp xếp lại các quân cờ.

Hề Gia sắp viết xong, Mạc Dư Thâm đi qua vừa đúng lúc cô viết câu:Túi giấm nhỏ nhà mình hôm nay tức giận, tối về sẽ dỗ dành sau.

Cảm giác bên cạnh có người, Hề Gia ngước mắt, Mạc Dư Thâm đang nhìn cô bằng một biểu lộ phức tạp.

Anh chỉ “túi giấm nhỏ”, “Sửa một chút.”

Hề Gia bảo vệ sổ, “Không sửa, đây là sổ của em, em suy nghĩ sao thì viết như vậy. Về sau không cho anh nhìn lén sổ của em.”

Mạc Dư Thâm có chút bất đắc dĩ. Dù sao thì hình tượng của anh trong mắt thư ký Đinh cũng bị hủy rồi, không kém lần này.

“Đi, ăn cơm thôi.”

Mạc Dư Thâm xuống lầu. Hề Gia viết xong câu cuối cùng, cất sổ đi, bước nhanh đuổi kịp anh. Cô cao hơn Mạc Dư Thâm một bậc thang nên khoác tay lên vai anh.

Ông bà nội ở phòng ăn nhìn thấy cảnh này, trong lòng vui mừng không thôi.

Bữa cơm hôm nay, bầu không khí có chút gượng gạo.

“Địch và người” gặp nhau, hết sức lóe mắt.

Bất qua, trước mặt ông cụ Mạc, dù là Mạc Dư Thâm hay Mạc phu nhân đều thu liễm lại chút ít, không có đấu mắt nhau.

Trong bữa cơm, Mạc đổng nói với ông cụ Mạc: “Ba, con tính vài năm nữa sẽ quyên tặng cổ phần của mình, nếu không cổ phần sẽ bị phân tán.”

Mạc phu nhân dừng đũa, nhìn Mạc đổng.

Ông cụ Mạc gật đầu không nói gì. Chủ đề này cứ vậy mà trôi qua.

Về phần vì sao Mạc đổng lại tặng cổ phần, tặng cho ai, không ai biết.

Trong lòng Mạc phu nhân không yên. Dù sao cổ phần mà Mạc đổng đang sở hữu là tài sản chung của vợ chồng.

Hề Gia lén nhìn Mạc phu nhân, biểm cảm trên mặt bà rất vi diệu.

Mạc Dư Thâm gắp đồ ăn cho cô, ra hiệu cô chuyên tâm ăn cơm.

Bà nội phá vỡ trầm mặc, trò chuyện về kịch bản: “Gia Gia, bận rộn hai tháng qua, kịch bản thế nào rồi?”

Hề Gia: “Cũng không có vấn đề, sau kì nghỉ sẽ có kết quả ạ.”

Bà nội cao hứng, “Ta cũng có weibo, đến lúc đó sẽ tuyên truyền cho cháu. Ta có theo dõi cháu, cũng theo dõi rất nhiều người.”

Mấy ngày nay bà chơi weibo, chơi đến si mê, nói thao thao bất tuyệt.

Ông nội chỉ biết bất đắc dĩ im lặng.

Hề Gia hỏi tên weibo của bà nôi, nói lát nữa cơm nước xong sẽ theo dõi lại.

Chủ đề nhẹ nhõm như vậy, về sau bữa cơm cũng không đến mức ngượng ngùng.

Mạc Liêm nghe không hiểu đối thoại của Hề Gia và bà nội. Anh chỉ biết Hề Gia là vận động viên cưỡi ngựa, không biết cô còn kiêm luôn nghề biên kịch.

Ăn cơm xong, Mạc Dư Thâm bồi ông nội chơi mấy ván cờ. Có chút phân tâm, mấy lần đều bại dưới tay ông.

Hề Gia thì ở dưới lầu lướt weibo cùng bà nội, thao tác của bà chậm chạp nhưng rất nhiệt tình.

Chiều tà, Mạc Dư Thâm đề xuất trở về.

Ông nội biết buổi trưa anh ăn không ngon, bảo anh và Hề Gia ở lại ăn cơm tối.

Mạc Dư Thâm: “Trở về còn có việc ạ.”

Lúc gần đi, bà nội nói chuyện với Mạc Dư Thâm về Tần Tô Lan, “Mẹ của cháu mấy ngày trước có đến đây thăm bọn ta.” Đã mấy năm không đến rồi.

Mạc Dư Thâm không lên tiếng, chỉ gật đầu.

Bà nội vỗ vai mạc Dư Thâm, “Bà ấy dù sao cũng là mẹ của cháu.”

Từ khi Tần Tô Lan rời khỏi Mạc gia, cũng chư từng về lại. Lúc trước khi con trai và Tần Tô Lan ly hôn, bà cũng từng nói, sau này lúc nào muốn gặp con trai thì cứ trở về khi nào cũng được. Nhưng cho tới bây giờ cũng không về.

Năm sinh nhật mười tuổi của Mạc Dư Thâm, bà gọi điện cho Tần Tô Lan nói là Mạc Dư Thâm nhớ mẹ, có thể về đón sinh nhật cùng đứa nhỏ hay không, cũng không mời ai hết.

Tần Tô Lan không về, nói đang ở nước ngoài, tạm thời về được.

Về sau, dần dần cũng mất liên lạc.

Năm cấp ba, Mạc Dư Thâm đã đi du học, ở nước ngoài mấy năm, Tần Tô Lan cũng có đến thăm anh. Còn chuyện mẹ con họ đã nói gì, bà không biết. Nhưng nhìn thái độ của Mạc Dư Thâm bây giờ, hẳn là không được tốt lắm.

Trước đó vài ngày, Tần Tô Lan tới nhà thăm hỏi hai người già bọn họ, nói mấy năm này vất vả cho hai ông bà, nuôi dưỡng Mạc Dư Thâm tốt như vậy.

Tính tình Tần Tô Lan so với trước kia đã ôn hòa đi không ít, có lẽ tuổi tác cao, có một số việc đã nhìn thấu, không có quyết tuyệt như những ngày còn trẻ.

Bà biết, con trai năm đó ngoại tình, còn có con riêng bên ngoài, việc này đã trở thành đả kích trí mạng đối với Tần Tô Lan. Nhất là khi Tần Tô Lan lúc ấy đem hết cả sinh mạng ra để yêu con trai mình, thế mà lại đổi được một kết cục buồn cười như vậy.

Tính tình Tần Tô Lan sĩ diện. Sau khi ly hôn, bà rời Bắc Kinh, cũng cắt đứt liên lạc với những bạn bè lúc trước.

Bà nội thở dài, nói với Mạc Dư Thâm: “Ngày mai là sinh nhật của mẹ cháu, những năm này đều là một mình trải qua, năm nay ở Bắc Kinh, cũng gần nhau như vậy, cháu với Hề Gia qua gặp bà ấy một chút đi.”

Mạc Dư Thâm: “Không rảnh.” Anh chuyển chủ đề, “Bà nội, cháu về đây.”

Bà cũng không nhiều lời, nghĩ đến công việc anh bận rộn.

Hề Gia ngồi im một bên nghe chuyện quá khứ của anh và mẹ, cũng không biết an ủi ra sao, chỉ biết nhẹ nhàng xoa mu bàn tay của anh.

Từ nhà bà nội đi ra, ô tô một đường chạy yên tĩnh.

Mạc Dư Thâm tựa vào thành ghế nghỉ ngơi, cũng không biết có phải bị Hề Gia ảnh hưởng hay không mà anh lại nghĩ về những ký ức ngày xưa cùng mẹ.

Cái gì cũng nhớ không ra. Chỉ nhớ được cái ngày mà mẹ anh rời đi.

Hề Gia mở ghi âm ra nghe, cái câu “Một đời chỉ yêu một người phụ nữ là Hề Gia.” Nghe trăm lần không chán.

Mùa này, trên cây ngô đồng đến lá cũng không có.

Ô tô ngoặt qua con đường đầy cây ngô đồng.

“Ông xã.” Hề Gia gọi.

Mạc Dư Thâm vẫn nhắm mắt từ đầu đến cuối, “Ừm.” lại hỏi: “Sao vậy?”

Hề Gia: “Lát nữa về nhà, anh có thể ghi lại câu mới cho em không? Em không thích nửa câu đầu.”

Mạc Dư Thâm không lên tiếng.

Hề Gia: “Ông xã.”

Mạc Dư Thâm: “Ừm.”

Hề Gia không rõ, “Anh “ừm” là có ý gì.?”

“Được.”

Hề Gia hài lòng, ghé sát vào người anh, nhét tai nghe vào lỗ tai cho anh nghe, “Nghe thật cao hứng.”

Mạc Dư Thâm nghe không vô, lúc đó anh lại buồn nôn như vậy, anh tháo tai nghe, đẩy đẩy Hề Gia, “Em tự mình nghe đi, anh còn có việc.”

Mạc Dư Thâm phân phó lái xe, “Tìm tiệm hoa ngừng lại giúp tôi.”

Hề Gia giật tai nghe xuống, “Anh mua hoa cho em à?”

Mạc Dư Thâm: “…..” Anh không có ý định đó.

Lái xe dừng xe bên đường, đối diện là một tiệm hoa tươi.

Mạc Dư Thâm xuống xe, Hề Gia vẫn ngồi trên xe, cô hạ cửa sổ xuống, nâng cằm, “Ông xã, em không cần loại đắt tiền, cũng không cần nhiều, chín mươi chín đoá là được.”

Bóng lưng Mạc Dư Thâm viết đầy hai chữ “im lặng”.

Hề Gia cười.

Vào tiệm hoa, Mạc Dư Thâm mua một bó bách hợp, để lại địa chỉ và số điện thoại cho tiệm hoa sáng mai tám giờ giao đến.

Nhân viên cửa hàng: “Muốn viết lời chúc phúc sao?”

Mạc Dư Thâm có chút giãy dụa, cuối cùng gật đầu. Nhân viên cửa hàng đưa cho anh một tấm thiệp nhỏ nhắn, Mạc Dư Thâm chỉ viết bốn chữ, “Sinh nhật vui vẻ.”

Anh đưa thiệp cho nhân viên cửa hàng, lại nói lấy cho anh hoa hồng.

Nhân viên: “Ngài muốn mấy đóa?”

Lặng im một lát, Mạc Dư Thâm: “Trước cho tôi một đóa, số còn lại trong cửa hàng này trước sáu giờ hãy giao đến nhà tôi.”

*

#01042020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN