Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 30: Vừa mới nghĩ về túi giấm nhỏ nhà mình, anh liền xuất hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Anh Vẫn Luôn Yêu Em


Chương 30: Vừa mới nghĩ về túi giấm nhỏ nhà mình, anh liền xuất hiện


Sau vài ngày khai mạc <Quãng đời còn lại>, các diễn viên lần lượt vào đoàn làm phim.

Lúc này Hề Gia mới bắt đầu nhức đầu, diễn viên nhiều như vậy, dù là chính hay phụ thì cô đều muốn cùng bọn họ giao lưu trao đổi kịch bản, nên đều phải nhớ kỹ tên của từng người.

Còn có các nhân viên của đoàn làm phim…

Lúc trước cô che giấu Chu Minh Khiêm và Tinh Lam chuyện mình bị mất dần trí nhớ, bây giờ thì khó rồi nhưng vẫn phải kiên trì.

Hề Gia vốn tưởng ở cùng đoàn phim với Diệp Thu thì có thể cùng nhau phóng túng. Ai ngờ số câu mà cô và Diệp Thu có thể trò chuyện với nhau có thể đếm bằng đầu ngón tay.

Cô thì bận bịu không có thời gian nói chuyện phiếm. Diệp Thu bị Chu Minh Khiêm đả kích đến thương tích đầy mình, chỉ cần nghỉ ngơi một cái là Diệp Thu lại cầm kịch bản lên nghiên cứu.

Quay phim đến ngày thứ mười rồi mà Diệp Thu vẫn còn mơ màng. Cảnh quay vừa rồi, *NG đến 31 lần đều chưa đạt. Cô bất đầu hoài nghi cuộc sống này.

*no good

Chu Minh Khiêm rõ ràng không còn nhẫn nại, “Diệp Thu, bước chân chậm một chút nữa, chậm một chút! Không biết hai chữ “thận trọng” viết như thế nào hả!”

Diệp Thu cảm thấy bước chân mình hướng tới nam chính đủ chậm, có thể là Chu Minh Khiêm vẫn ngại cô đi quá nhanh, bây giờ cô đi đường cũng không dám đi nhanh nữa.

Chu Minh Khiêm bực đến tim đau co thắt, phất phất tay, để cho cô lấy lại cảm giác, quay những phân cảnh khác trước.

Hề Gia ngồi bên cạnh Chu Minh Khiêm, nhìn Diệp Thu trong máy giám sát, tựa hồ vẫn chưa tìm được trạng thái, “Chu đạo, anh nói chuyện ôn hòa một chút thì cô ấy đã nhập vai được rồi.”

Ánh mắt Chu Minh Khiêm nhàn nhạt, nhìn cô chằm chằm giống như là đang nói: tôi cần cô dạy chắc?

Hề Gia không truy cứu nữa, bước qua an ủi Diệp Thu.

Ở đoàn làm phim, cô và Diệp Thu cũng không có nhiều cử chỉ thân mật. Vai diễn này là do Diệp Thu tự mình lấy được, nếu người ngoài biết bọn họ là khuê mật thì lại dèm pha tứ phía.

Diệp Thu quay đầu, cười cười, nhận lấy trà sữa Hề Gia chuẩn bị cho mình.

Hề Gia ngồi xuống bậc thang kế bên cô ngồi xuống, “Có tâm sự à?”

Diệp Thu lắc đầu, “Căng thẳng quá thôi. Trước kia chưa từng hợp tác với các đạo diễn và diễn viên lớn nổi tiếng như vậy.” Hôm nay cô có cảnh quay với Hoắc Đằng, có chút câu nệ nên cứ quên lời thoại.

Cô bây giờ như là một diễn viên gà mờ.

Hề Gia: “Buổi tối về khách sạn chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”

“Về khách sạn thì gọi video cho vị kia nhà cậu đi.” Diệp Thu nhã nhặn từ chối.

Diệp Thu không muốn lãng phí thời gian của Hề Gia, ban ngày thì cô dùng bút ghi âm ghi lại nội dung cần nhớ, tối thì sửa sang lại rồi ghi ghi chép chép, ăn bữa cơm cũng tốn thời gian.

Hề Gia: “Xùy… anh ấy cũng rất bận.” Cô không có công khai mối quan hệ với Mạc Dư Thâm. Là anh không cho nói, anh nói cơ hội lần này là do cô cố gắng tranh thủ cho chính mình chứ không cần nhờ ai hết.

Công khai thì không biết mọi người xung quanh sẽ dị nghị như thế nào.

Kỳ thật, cô cũng không quan trọng chuyện này lắm.

Diệp Thu vẫn không có ý định ăn cơm, “Tớ không có yếu ớt như vậy, về khách sạn tớ còn muốn tìm những diễn viên khác khớp kịch bản. Cậu về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Hề Gia cũng không khăng khăng kiên trì, yên lặng ngồi cạnh Diệp Thu.

Diệp Thu điều chỉnh trạng thái, tập trung xem lại lời thoại.

Hôm nay bọn họ quay ở làng du lịch, phần diễn vẫn còn nhiều.

Hề Gia ngồi ở ghế dài ven đường, bên kia đang quay cảnh của nam chính và Hướng Lạc.

“Hề Gia.” Chu Minh Khiêm gọi cô.

Bên kia đạo diễn vừa hô “cut” thì thợ trang điểm bắt đầu vào chỉnh trang lại cho diễn viên. Hề Gia nhìn lướt qua người đang ngồi trước máy giám sát, không nghĩ tới chu Minh Khiêm cũng đang nhìn cô bằng con mắt không mấy thân thiện.

Cô nhàn nhạt thu lại tầm mắt. Người đàn ông này, có ngày cô phải trị cái tính phách lối của anh ta. Bây giờ cô có chút đồng cảm với Dư An, không biết làm sao cô ấy có thể chịu được cái tính khí táo bạo cuồng kia mỗi ngày như thế nào.

Đúng, táo bạo cuồng dại.

“Hề Gia!” Chu Minh Khiêm nhìn người phụ nữ không cách quá xa kia, tính tình nóng nãy, gọi một lần không nghe, anh đành phải gọi lần nữa.

Bỗng nhiên Diệp Thu quay người, phát hiện Hề Gia đang ngồi cạnh cô, “Gia Gia, Chu Minh Khiêm gọi cậu kìa.”

Hề Gia sững sờ, sao cô lại không nghe thấy? Trong lòng có chút bất an, cô vô ý thức xoa xoa lỗ tai, vẫn cứ ù tai như cũ, nhưng Diệp Thu nói cô vẫn nghe mà.

“Hề Gia!!!” Tiếng gầm của Chu Minh Khiêm truyền tới.

Anh đã gọi Hề Gia rất nhiều lần, tất cả mọi người đều nghe thấy chỉ có cô là ngoảnh mặt làm ngơ. Anh nhịn không được, nâng tông giọng cao đến quãng tám.

Hề Gia đến gần, “Chuyện gì?”

Chu Minh Khiêm nhìn bộ dạng lơ đãng của cô, đột nhiên mất kiên nhẫn, chỉ một lời thoại trên kịch bản, “Rườm rà!”*. Ở trong máy quay, phần đối thoại này không có chút hấp dẫn cũng như là râu ria.

Hề Gia nghiêm túc nhìn một chút, không cảm thấy bất ổn chỗ nào, hơn nữa nhìn cái thái độ và ngữ khí của Chu Minh Khiêm, cộng với việc thính lực đột ngột giảm xuống, làm cho tâm tình của cô nhất thời không được tốt.

Cô nói: “Được rồi, tôi biết rồi. Chu đạo, anh cũng bớt giận một chút, nếu không thì nhìn bình chữa cháy cũng như ngọn lửa, nhìn đùi gà cũng thành rườm rà.”

Xung quanh bỗng chốc im bặt. Tất cả mọi người im lặng nhìn nhau. Dám đối đầu với Chu Minh Khiêm, Hề Gia chắc chắn là người đầu tiên.

Khương Thấm yên tĩnh uống cà phê, biểu cảm như đang xem náo nhiệt.

Mạc Dư Thâm còn sợ Hề Gia ở đoàn làm phim bị khi dễ. Cô không khi dễ người khác đã cảm tạ trời đất rồi.

Khuôn mặt của Chu Minh Khiêm còn lạnh lẽo hơn gió tuyết mùa đông, anh không nói một lời, cứ như vậy đứng nhìn chằm chằm Hề Gia.

Hiện tại Dư An như đứng trên bàn chông, cô hòa hoãn không khí, tranh thủ đưa ly nước cho Chu Minh Khiêm, anh nhận lấy nhưng ánh mắt lạnh như băng vẫn dừng trên người Hề Gia.

Dư An còn muốn đưa cho Hề Gia một ly nước ấm, ai ngờ vừa nhấc chân liền bị quát lớn. “Dư An, cô đi đâu đấy!” Giọng nói lạnh thấu xương của Chu Minh Khiêm lại vang lên.

Dư An rũ mắt, không dám đi về phía trước.

Chu Minh Khiêm không ngờ tới có ngày mình lại bị một người phụ nữ chế nhạo.

Hơn nữa còn là người ngoài ngành.

Hề Gia cũng không có chút yếu thế nào, chống lại ánh mắt của anh.

Vốn dĩ trong lúc quay phim, kịch bản phải sửa lại là chuyện bình thường, có tăng có giảm. Nhưng phân cảnh này Hề Gia phải mất một ngày một đêm để viết ra mười mấy phiên bản, cuối cùng mới quyết định được.

Kết quả, khẩu khí của Chu Minh Khiêm lại ác liệt như vậy, trước mặt mọi người chê nó rườm rà râu ria.

Nếu cùng cô thảo luận kín một chút, muốn cắt cảnh này đi thì cô cũng không nóng tính như vậy.

Mấy ngày nay Bắc Kinh là âm năm sáu độ, mặc áo lông bên ngoài mà gió vẫn xuyên lạnh thấu xương.

Các nhân viên công tác cũng không nhàn hạ gì, Hề Gia không muốn làm chậm trễ tiến độ quay phim, không tiếp tục tranh chấp cùng Chu Minh Khiêm.

Cô thử thuyết phục chính mình, Chu Minh Khiêm là đạo diễn, những thứ muốn truyền đạt đều nhiều hơn cô rất nhiều, góc độ thể hiện khác nhau, góc độ diễn giải cũng khác nhau, có cắt cảnh cũng là có lý do.

Một biên kịch khác trong đoàn phim, cô Thượng gọi cô: “Hề Gia, đến đây.”

Thấy Hề Gia không có phản ứng, Dư An còn cho rằng cô vẫn đang giận, không để ý tới, nhắc nhở cô: “Chị Hề Gia, cô Thượng gọi chị kìa.”

Hề Gia trố mắt lần hai.

Cô lập tức gật đầu, cười cười bước qua.

“Cô Thượng, cô không lạnh ạ?”

“Ở với đoàn phim trước kia, điều kiện còn khắc nghiệt hơn ở đây.” Cô Thượng đem ghế sang chỗ bên phải tránh gió cho Hề Gia ngồi.

Cô Thượng: “Vừa rồi cô có coi phân cảnh kia, dưới góc độ biên kịch của chúng ta mà nói thì không có gì để bắt bẻ.”

Hề Gia cảm kích: “Cảm ơn. Cô quá khen rồi.”

Cô Thượng: “Đạo diễn có suy nghĩ của đạo diễn, nhiều khi chúng ta không hiểu được. Sau này, đừng có xung đột chính diện như vậy. Nếu em và Chu đạo đổi chỗ cho nhau, có khi em sẽ còn nổi nóng hơn cậu ta hôm nay. Bộ phim này là tâm huyết của cậu ấy, nên cậu ấy chỉ muốn đem những thứ hoàn hảo nhất đặt vào bộ phim của mình.”

“Em đó, vừa nhìn đã biết là bảo bối trong nhà, không thể chịu được một chút ủy khuất, giống y như con gái của cô.”

Cô Thượng đã hơn bốn mươi tuổi, đã là mẹ của người ta rồi.

Hề Gia trầm tư: “Về sau em sẽ chú ý.”

Mấy ngày này, cô học được rất nhiều thứ từ cô Thượng. Hợp tác với cô Thượng, cô được lợi không ít.

Cô và cô Thượng đã phân công nhau, cô phụ trách suy nghĩ và tình cảm của người trẻ tuổi, cô Thượng thì hiểu rõ lòng người trung niên, so với cô còn mạnh hơn.

Hai người phối hợp rất ăn ý.

Lúc trước cô còn có chút lo ngại, hai biên kịch hợp tác với nhau thể nào cũng xảy ra mâu thuẫn. Nhưng hóa ra là cô lo lắng dư thừa rồi.

Người ở đoàn làm phim này ai ai cũng tốt, đương nhiên trừ Chu Minh Khiêm ra.

Chu Minh Khiêm uống một ly nước, trong lòng bĩnh tĩnh không ít. Anh xoa mi tâm, không nói được tâm trạng lúc này là gì.

Anh đứng dậy, nói với Hướng Lạc và Hoắc Đằng chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.

Theo bản năng, anh đánh mắt một phòng quanh phim trường, thấy được thân ảnh kia.

Hề Gia rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt, tìm một chỗ ấm áp ghi bút ký.

Lúc cô viết đến câu: thính lực của mình đã giảm xuống, tay không tự chủ được run lên.

Ở gần thì không sao, khoảng cách xa một chút, cô không thể nghe được.

Trong lúc thất thần, Võ Dương gửi tin nhắc tới cho cô, nói cuối tuần thăm đoàn phim, hỏi cô có ở đoàn hay không.

Hề Gia: 【Mỗi ngày đều ở phim trường.】

Địa điểm quay phim của bộ phim này có hai nơi, Bắc Kinh và trên núi.

Ở trên núi là chọn luôn quê hương của Nhạc lão tiên sinh, cũng chính là nơi cô dưỡng bệnh.

Ở Bắc Kinh là quay cảnh mùa đông, trên núi quay cảnh mùa xuân. Nếu ở đây quay đúng tiến độ, sau ba tháng cả đoàn có thể dời lên núi tiêp tục.

Nói với Võ Dương thời gian thăm phim trường xong, cô thu lại suy nghĩ, tiếp tục viết viết.

Cách đó không xa, Khương Thấm đang đọc kịch bản, trời lạnh, trợ lý đưa cho cô một cái chăn bông đắp lên chân, lại đưa túi sưởi ấm cho cô.

Thỉnh thoảng Khương Thấm lại nhìn Hề Gia bên kia, chóp mũi đã đỏ ửng, tay cũng đã đỏ lên mà vẫn không ngừng ghi ghi chép chép.

Từ lúc khai máy cho tới hôm nay, mới có hơn mười ngày mà cuốn sổ kia đã dày lên hai phần ba rồi. Ở phim trường, trừ lúc Hề Gia và diễn viên khác thảo luận kịch bản, thời gian còn lại đều dùng để viết viết viết.

Lúc đầu cô còn nghĩ, mình chỉ cam đoan không để người khác bắt nạt Hề Gia là được, còn cô không có chuyện gì làm thì có thể tìm Hề Gia đấu khẩu vài câu, giết thời gian.

Bây giờ không còn ý nghĩ đó.

Khương Thấm thả chăn lông ấm áp và túi sưởi lên ghế, cầm kịch bản đi loanh quanh phim trường.

Trợ lý tưởng cô đứng dậy làm ấm người nên cũng không nói nhiều, gấp gọn chăn bông lại.

Chỗ nào có đường là Khương Thấm đi chỗ đó, có khi còn cùng Hoắc Đằng khớp kịch bản.

Xong rồi cô liền đi tới sau lưng Chu Minh Khiêm. Chu Minh Khiêm vừa khéo đứng lên, nghiêng người xem một cái máy giám sát khác, anh và phó đạo diễn nói vài câu cần chú ý.

Dặn dò xong rồi, Chu Minh Khiêm vừa muốn ngồi xuống, Khương Thấm liền nhẹ nhàng đem cái ghế ngồi của anh kéo lùi về sau một chút. Chu Minh Khiêm chỉ ngồi lên một phần ba cái ghế, mất cân bằng, anh giật mình một cái.

Khương Thấm kịp thời đưa tay đỡ lấy, giả làm người tốt, “Chu đạo, anh cẩn thận một chút.”

Chu Minh Khiêm: “Cảm ơn, không sao.”

Hôm nay nước lạnh nhét đầy kẻ răng anh rồi.

Trợ lý của Khương Thấm đưa điện thoại cho cô, có người gọi đến, là Mạc Dư Thâm.

Khương Thấm đến một nơi yên tĩnh bắt máy, “Có chuyện mau nói.” Giọng nói không mấy thân thiện.

Mạc Dư Thâm: “Tôi sẽ đến thăm phim trường, mười phút nữa tơid.”

Khương Thấm: “…..”

Còn chưa đợi cô lên tiếng nữa thì anh đã cúp máy.

Mạc Dư Thâm đã mười ngày rồi chưa gặp Hề Gia, buổi chiều vừa bay về Bắc Kinh.

Thư ký Đinh có hỏi anh lúc trên máy bay, hỏi anh có muốn đến thăm đoàn phim của Khương Thấm.

Mạc Dư Thâm bày đặt nói giọng miễn cưỡng: “Vậy tiện đường đi xem một chút.”

Ra khỏi sân bay thư ký Đinh liền gọi điện cho quán cà phê đặt nước, mua hơn hai trăm ly cà phê gửi đến phim trường. Anh lại nói với Mạc Dư Thâm: “Mạc tổng, tôi vẫn chưa gọi cho Mạc thiếu phu nhân, không biết khẩu vị của cô ấy là gì.”

Mạc Dư Thâm: “Tôi sẽ mua.”

Anh không mua cà phê, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, nên mua một ly sữa bò.

Mạc Dư Thâm đi thăm đoàn phim, không thể bình thường hơn được. Những người trong tổ chế tác đều biết Mạc Dư Thâm là nhà đầu tư cho bộ phim này.

Mỗi lần Mạc Dư Thâm đến, đoàn làm phim đều có ăn hoặc uống.

Bây giờ là cà phê nóng, buổi tối còn tổ chức liên hoan ở khách sạn.

Mạc Dư Thâm và Chu Minh Khiêm lên tiếng chào hỏi, xong rồi ngồi một bên trò chuyện cùng Khương Thấm.

Anh không thấy Hề Gia, tìm một vòng cũng không thấy người đâu.

“Cô ấy đâu? Không đến phim trường?”

Cái cằm Khương Thấm nhếch về một hướng, “Ở kia kìa.”

Mạc Dư Thâm nhìn theo hướng Khương Thấm chỉ, Hề Gia đang im lặng ngồi ở một nơi hẻo lánh viết gì đó, không giống bút ký, như là sửa kịch bản.

“Mỗi ngày cô ấy đều như vậy?”

Khương Thấm “Ừm” một tiếng.

“Có người khi dễ cô ấy không?”

“…Ai dám.” Xế chiều nay Chu Minh Khiêm còn tức giận rống lên gọi Hề Gia như vậy, cô cũng coi như là báo thù cho Hề Gia rồi đi.

Mạc Dư Thâm gọi điện thoại cho Hề Gia, bên kia bắt máy rất nhanh.

“Ông xã.”

“Ừm.” Mạc Dư Thâm nhìn cô, hạ giọng, “Quay đầu.”

Hề Gia không nghe thấy, “Alo, anh có nghe được không? Chắc là tín hiệu bên em không được tốt.”

Mạc Dư Thâm cúp điện thoại, xung quanh nhiều người, anh không thể lớn tiếng gọi cô được, gửi tin nhắn cho Hề Gia: 【Quay đầu lại.】

Hề Gia quay người, liếc mắt thấy được Mạc Dư Thâm. Khóe miệng liền cong lên.

Khương Thấm uống mấy ngụm cà phê, nhìn Mạc Dư Thâm rồi lại nhìn Hề Gia, giống như gặp nhau trên đầu Ô Thước, mỗi người ở một đầu cầu nhìn nhau xa xa.

Cô hắng giọng, nhìn Hề Gia bên kia lớn tiếng nói: “Biên kịch Hề, Mạc tổng của chúng ta suy nghĩ chu đáo, muốn tìm hiểu bộ phim này, tôi không sợ không rõ ràng, cô quay đây một chút đi.”

Lần này tất cả mọi người đều nghe được.

Chu Minh Khiêm khóe mắt nhìn Mạc Dư Thâm. Người đàn ông này thật là hết thuốc chữa, còn lấy danh nghĩa nhà đầu tư tới đây gặp tình nhân. Khương Thấm đúng là đồ đần, vậy mà không biết Mạc Dư Thâm đang lợi dụng mình, còn hấp tấp yểm trợ cho anh ta.

Nhiêm vụ của Khương Thấm hoàn thành, tới gần Mạc Dư Thâm nói: “Cậu phải xin lỗi tôi chuyện kéo WeChat của tôi vào sổ đen, còn không thì lần sau tôi không có hảo tâm như vậy.”

Lại trừng anh một cái.

Hề Gia đi đến.

Khương Thấm cầ cà phê lên đi tìm trợ lý, muốn xem kịch bản.

Hề Gia lúc này thật sự có chút cảm giác tình nhân, cô ngồi xuống, giả bộ gọi: “Mạc tổng.”

Mạc Dư Thâm đưa cho cô ly sữa bò vẫn còn nóng, “Vẫn còn ấm, cầm lấy sưởi ấm tay.”

Hề Gia cầm lấy, nói cảm ơn, đưa kịch bản cho anh, Mạc Dư Thâm nhìn thấy được ở chỗ trống trên đầu có một dòng chữ: Vừa mới nghĩ về túi giấm giấm nhỏ nhà mình, anh liền xuất hiện.

*

#06042020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN