Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 34: Kỷ niệm ngày dụ được túi giấm nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Anh Vẫn Luôn Yêu Em


Chương 34: Kỷ niệm ngày dụ được túi giấm nhỏ


Chu Minh Khiêm không có ý định thêm WeChat của Hề Gia. Hơn một tháng trước, Hề Gia chủ động thêm anh để đưa kịch bản cho anh xem, anh không chấp nhận. Bây giờ chỉ vì một liều thuốc mà thêm cô nói chuyện riêng, như vậy thì tự vả mặt mình đến đau luôn rồi.

Chu Minh Khiêm tìm dãy số của Hề Gia gọi qua.

Bị ngắt.

Người phụ nữ này là cố tình trả thù anh.

Chu Minh Khiêm đợi những người khác trong nhóm ra tay giúp đỡ, nhưng hơn mười phút trôi qua rồi cũng không có ai nói chuyện.

Không biết có phải là do gió rét hay không mà dạ dày càng ngày càng đau.

Chu Minh Khiêm tạm thời quăng mặt mũi ra sau đầu, chủ động thêm bạn. Bụng bảo dạ, chờ lấy được thuốc rồi phải hủy kết bạn với cô, không để cô đắc ý lâu quá lâu.

Sau một lúc Hề Gia mới đồng ý.

Chu Minh Khiêm: 【Tôi qua lấy thuốc?】

Hề Gia gửi một tấm hình qua, 【Muốn loại nào? Thuốc pha loãng, viên nhộng, viên nén, tôi có đủ hết.】

Chu Minh Khiêm: 【Gói pha loãng, loại không đường.】

Hề Gia: 【Muốn mấy gói?】

Chu Minh Khiêm nghĩ nghĩ, hai gói chắc được rồi.

Hề Gia lại nhắn thêm một tin: 【Một gói 20 tệ, miễn trả giá.】

Chu Minh Khiêm: “…..”

Khung chat yên tĩnh lại.

Một lúc sau Chu mInh Khiêm mới hiểu được là đầu kia đang đợi đưa tiền rồi mới “giao hàng”.

Dạ dày đau âm ỉ, anh lập tức chuyển cho cô 40 tệ. Chừng đó tiền đủ để mua cả một hộp thuốc uống.

Hề Gia thu hồng bao.

Một phút sau, tiếng đập cửa vang lên.

Chu Minh Khiêm ra mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài, anh giật cả mình.

Anh nhìn Hề Gia từ trên xuống dưới, cô đang mặc thể loại quần áo gì ngộ nghĩnh vậy?

Hề Gia từ nhỏ đã mặc kiểu quần áo ở nhà như này, cho đến bây giờ cũng đều là đồ do mẹ cô đặt may. Cô mặc cũng đã quen rồi, thấy ánh mắt kinh ngạc của Chu Minh Khiêm cô cũng không lấy làm lạ, còn đội luôn mũ lên.

Chu Minh Khiêm: “…..”

Hóa ra là con ngựa.

Trong ấn tượng của anh, chỉ có trẻ con mới mặc những bộ đồ mô phỏng động vật như vậy, cô…bao nhiêu tuổi rồi?

Hề Gia đưa thuốc cho anh, “Nếu không đủ thì cứ nói tôi bán thêm, lần sau giảm giá cho anh, hai gói 30 tệ.”

Chu Minh Khiêm cầm thuốc, vừa định đóng cửa thì Hề Gia đã xoay người. Anh quá ngây thơ rồi, còn có cả đuôi ngựa…

Anh xoa xoa dạ dày, bây giờ không những dạ dày mà ruột gan cũng quằn quại đau.

Uống thuốc xong, Chu Minh Khiêm cảm giác dạ dày từ từ dễ chịu trở lại.

Anh cầm điện thoại qua, muốn xóa bạn Hề Gia.

Nhưng lỡ sau này dạ dày lại đau thì sao?

Cuối cùng, Chu Minh Khiêm ném di động qua một bên, đi ngủ.

Lúc này đã ba giờ sáng.

Hôm sau là cuối tuần. Võ Dương được nghỉ nên đến thăm phim trường. Sợ Hề Gia quên, sáng liền gọi điện báo trước cho cô.

Hề Gia đang ngồi một bên đọc kịch bản, Dư An đưa cho cô một ly trà sữa, trời lạnh, trong phim trường lại không có điều hòa, đoàn phim điều kiện có hạn, chỉ có thể tự sưởi ấm nhau bằng đồ uống nóng.

Hề Gia vừa đọc kịch bản vừa nghe ghi âm vừa nhìn kịch bản, cô giật tai nghe xuống, “Cảm ơn.”

Dư An đối xử với cô rất tốt, lúc rảnh rỗi cũng hay ngồi im bên cạnh cô.

Hề Gia rất ít khi nói chuyện phiếm với người khác, cô sợ mất thời gian lại mắc phải lỗi. Nhưng những ký ức nội dung liên quan đến Dư An cô đều đọc qua một lần, Dư An cũng không nói gì nhiều.

“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Hề Gia ôm tra sữa bằng hai tay, tán gẫu với Dư An.

Dư An: “Hai mươi ngày nữa là em 25 tuổi rồi.”

Hề Gia tính một chút, “Vậy là em sinh vào hôm ba mươi tết?”

Ngoại trừ Chu Minh Khiêm, Dư An không nói với ai trong đoàn làm phim về thân thế của cô, nhưng đối với Hề Gia, cô không đành lòng nói dối: “Em cảm thấy ngày đó rất tốt nên lấy làm ngày sinh nhật, chứ em không biết em sinh ra vào ngày nào.”

Hề Gia mộng mị không hiểu.

Không phải ai cũng có chứng minh nhân dân sao? Không nhớ được ngày âm thì nhìn ngày dương cũng được mà.

Dư An: “Em lớn lên ở viện mồ côi.”

Ngày sinh nhật trên thẻ căn cước của cô là ngày cô được nhặt về, cũng chính là ngày mà cô bị bỏ rơi. Cô không thích ngày đó nên về sau, cô cứ lấy ngày ba mươi tết làm sinh nhật.”

Hề Gia bỗng nhiên không biết phải an ủi như thế nào, “Năm nay chúng ta tổ chức sinh nhật ở đoàn phim đi, đến lúc đó chị sẽ mua cho em một cái bánh kem.”

Dư An cười “Cảm ơn.”

Đang trò chuyện thì điện thoại của Hề Gia vang lên, là Võ Dương.

Võ Dương đã đến phim trường, nhiều người quá, anh không thấy Hề Gia ở đâu. Đây là lần đầu tiên anh đến thăm đoày phim, có chút bối rối.

Hề Gia quay người, nhìn thấy Võ Dương, cô kêu anh rẽ phải còn mình thì đứng dậy đi thẳng.

Dư An hiếu kì, quay người theo, nhìn thấy người tới, khóe miệng đang cười của cô bỗng ngưng trọng. Vết sẹo chưa lành bỗng nhiên bị xé toạc, loại đau đớn này, cho dù có bận chết đi sống lại cả ngày cũng không hết được.

Cô biết Hề Gia và Võ Dương là đồng nghiệp trong câu lạc bộ, không nghĩ quan hệ của họ lại tốt như vậy.

Võ Dương cũng nhìn thấy Dư An, dáng người gầy gò lập tức quay đi.

Dư An đứng đậy, “Chị Hề Gia, chị bận việc của chị đi.”

Hề Gia gật đầu, giới thiệu Võ Dương, “Là bạn của chị, hôm nay được nghỉ nên đến đây chơi.”

Dư An vội vàng rời đi, đến bên cạnh Chu Minh Khiêm.

Chu Minh Khiêm trọn mắt, nhìn cô một chút, “Rốt cuộc cô là trợ lý của ai vậy? Suốt ngày đi bưng trà rót nước cho người khác.”

Dư An mím môi, không lên tiếng. Bây giờ suy nghĩ trong đầu cô đều rất hỗn loạn, tất cả đều liên quan đến Võ Dương.

Chu Minh Khiêm cũng đã chú ý tới bên kia, anh làm bộ làm tịch bâng quơ hỏi Dư An: “Người đó là chồng của Hề Gia hả?”

Dư An trả lời: “Không phải. Kia là người phụ trách của câu lạc bộ cưỡi ngựa, đã có bạn gái. Có quan hệ rất tốt với chị Hề Gia, chưa biết đoàn phim ra sao nên hôm nay đến thăm.”

Chu Minh Khiêm “Ừm” một tiếng, tiếp tục bận bịu.

Võ Dương đến phim trường vốn là muốn giải sầu. Từ khi Hề Gia không đến câu lạc bộ, không có ai càu nhàu anh. Hiếm khi có ngày nghỉ, anh liền đến đây thư giãn.

Ai ngờ gặp được Dư An.

Bây giờ cô đã có công việc mới, trạng thái cũng không tệ.

Trà sữa trong tay Hề Gia không uống, cô đưa cho Võ Dương, “Ầy, đến sớm không bằng đúng lúc, trà sữa của tiểu mỹ nữ pha cho tôi, đưa cậu.”

Võ Dương nhận lấy, không uống.

Anh ngồi xuống chỗ Dư An vừa ngồi.

Sau đó, Hề Gia nói cái gì, một chữ cũng không nghe lọt, cũng không phụ hoạ.

Hề Gia nhìn chằm chằm anh, khẽ thở dài.

Buổi sáng cô có ôn tập lại ký ức có liên quan đến Võ Dương, anh và bạn gái cũ chia tay, có vẻ như vẫn chưa thoát khỏi mối quan hệ này.

Võ Dương thất thần nhìn phía trước, cũng không biết mình đang nhìn gì.

Hề Gia vỗ vỗ vai anh, “Không có người nào chia tay xong là không vượt qua nổi.”

Rõ ràng là một câu an ủi nhưng lại đâm trúng tim đen của Võ Dương.

Lúc Dư An rời đi, anh không có như vậy.

Võ Dương không tiếp lời, Hề Gia cũng không nói gì nữa.

Võ Dương không tự chủ được nhìn qua phía máy giám sát bên kia. Người đàn ông tên Chu Minh Khiêm này anh cũng có biết, hay thấy trên TV, không biết vì sao Dư An lại đứng cạnh anh ta.

“Người kia cũng là diễn viên à?” Võ Dương giả vờ không biết Dư An.

Hề Gia: “Trợ lý của Chu Minh Khiêm.”

Võ Dương nhìn sang lần nữa.

Chu Minh Khiêm đưa nửa ly trà sữa trên tay cho Dư An, cô rất tự nhiên cầm lấy.

Võ Dương nhớ ngày trước anh và Dư An cũng như vậy. Mỗi lần anh tăng ca, cô cũng sẽ pha trà sữa rồi đứng bên cạnh anh như vậy.

Dư An thích uống trà sữa. Mà thật ra, cô không thích đồ ngọt.

Bởi vì lúc học cấp ba cô rất muốn uống thử nhưng lại không nỡ mua, thành ra trong lòng sinh ra một loại chấp niệm, tâm tâm niệm niệm chỉ có trà sữa.

Hề Gia thấy Võ Dương vẫn trầm mặc, cô cũng không làm phiền, tiếp tục xem kịch bản của mình.

Trà sữa đã lạnh, Võ Dương vẫn cầm trên tay.

Cứ như vậy mà một tiếng trôi qua.

Hề Gia cất kịch bản đi, “Sao không uống đi, chút nữa lạnh hết bây giờ.”

Đã lạnh rồi.

Hề Gia: “Buông bỏ quá khứ, tiến về phía trước. Không có người nào là không vượt qua được. Cậu nhìn tôi xem.”

Võ Dương bắt chủ đề, “Cậu và Mạc Dư Thâm thế nào rồi?”

Hề Gia: “Rất tốt. Rất giống vợ chồng.”

Võ Dương gật đầu, cảm khái một câu, “Tầm này năm ngoái cậu còn chưa biết Mạc Dư Thâm.” Thời gian chạy nhanh như chó chạy ngoài đồng, tầm này năm ngoái, anh và Dư An vẫn còn rất tốt.

Hề Gia hỏi: “Cậu biết tôi và Mạc Dư Thâm gặp nhau khi nào à?”

Võ Dương gật đầu, lúc đó là ngày thứ nhất sau ngày thi đấu cưỡi ngựa kết thúc. Anh nói ngày cho Hề Gia.

Hề Gia không tài nào nhớ được. Càng không có ấn tượng gì về cái đêm lần đầu tiên dùng cơm cùng Mạc Dư Thâm. Cô mở ghi chú trong điện thoại, lưu lại ngày tháng lần đầu gặp nhau giữa hai người họ.

Hề Gia bị Chu Minh Khiêm kêu qua, một mình Võ Dương ngồi ở đó. Mắt không nhịn được lại nhìn về phía Dư An.

Dư An lúc này không có gì làm nhưng vẫn luôn đứng kế bên Chu Minh Khiêm.

Võ Dương nói với Hề Gia một tiếng, muốn đi ra ngoài hút thuốc.

Anh đang cai thuốc. Mới cai được có hai ngày, không biết có thành công hay không.

Đi ra ngoài, Võ Dương hỏi mượn điện thoại của bảo vệ để gọi cho Dư An. Cô đem hết tất cả phương thức liên lạc của anh chặn hết.

Điện thoại kết nối.

“Là anh, anh ở bên hồ chờ em. Có chuyện cần nói với em, liên qua đến Hề Gia.” Không cho Dư An cơ hội cự tuyệt, anh lạp tức cúp máy.

Liên quan đến Hề Gia, Dư An do dự nửa ngày vẫn quyết định đi qua xem thử.

Ở bên hồ, Võ Dương rốt cuộc cũng không nhịn được mà hút một điếu thuốc.

Dư An chạy chầm chậm qua. Nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu. Hôm nay Dư An mặc một cái áo lông màu đen giản dị, boots thấp cổ, tóc búi lên, trang điểm nhẹ.

Giống như thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi.

Võ Dương rất quen thuộc hình ảnh này.

Lúc mới yêu, thỉnh thoảng anh cũng sẽ đi đón cô tan tầm.

Cô chính là chạy bước nhỏ như vậy từ trong cao ốc đi ra, dừng lại trước mặt anh. Anh đón cô tan tầm, cô thụ sủng nhược kinh.

Dư An không giống như những cô gái khác vừa nhìn thấy bạn trai là nhào vào lòng ngực làm nũng.

Cô luôn cẩn thận từng li từng tí, ánh mắt cũng vậy.

Võ Dương thu hồi suy nghĩ, dập điếu thuốc.

Dư An dừng lại, đứng cách Võ Dương hai mét, điều hoà lại hơi thở, “Có gì mau nói, tôi còn có chuyện khác.”

Trời rất lạnh, nói ra khói.

Võ Dương: “Công việc mới thế nào, bọn họ đối xử với em có tốt không?”

Dư An gật đầu, đáy lòng có chút chua xót, cô không nói chuyện.

Hai tay Võ Dương đút túi quần, thở dài một hơi, “Thật xin lỗi, Dư An.”

Dư An lắc đầu, cô không muốn nghe những thứ này.

Võ Dương: “Sắp đến giao thừa rồi, em…” Không biết phải mở miệng như thế nào. Cô không có nhà, cũng không có nơi nào để đi. “Hôm đó em đến nhà anh ăn cơm đi.”

Dư An: “Nếu không có việc gì thì tôi về đây, về sau đừng liên lạc với tôi nữa.” Cô xoay người đi.

“Dư An.”

Võ Dương gọi cô lại.

Anh không biết phải nói gì.

Lại lấy ra một điếu thuốc ngậm đỡ trên môi.

Dư An dừng bước, một giây sau lại rời đi.

Võ Dương nói đến Hề Gia: “Cô ấy nhìn qua thì có vẻ lạnh lùng nhưng rất dễ kết bạn. Đừng bởi vì anh mà ảnh hưởng đến mối quan hệ này. Cô ấy không biết em là ai, về sau nhờ em chiếu cố cô ấy nhiều một chút.”

Dư An không hiểu, xoay người nhìn Võ Dương.

Võ Dương: “Hiện tại Hề Gia không thể cưỡi ngựa được nữa, cô ấy mắc phải một căn bệnh rất kì quái, ký ức sẽ dần bị mất đi. Mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì ngày hôm sau cũng sẽ không nhớ rõ. Bây giờ cô ấy phải dựa vào bút ký mới biết được mọi người ai với ai. Cô ấy cũng thật kiên cường, không muốn nhận sự thương cảm từ người khác nên luôn một mình gắng gượng. Ngày nào đó nếu cô ấy không nhớ ra em là ai, không chào hỏi em thì em cũng đừng nóng giận. Không phải vì anh mà cô ấy không quan tâm em. Loại bệnh này còn khiến thính lực và thị lực của cô ấy giảm sút. Anh không nên nói với em chuyện này nhưng lại sợ mọi người hiểu lầm cô ấy.”

Mãi đến khi trở lại phim trường, Dư An vẫn chưa tiêu hoá được hết những lời Võ Dương vừa nói.

Thỉnh thoảng cô cứ nhìn về hướng có Hề Gia.

Hề Gia mới vừa thảo luận với cô Thượng, bây giờ đang ngồi ghi bút ký.

Trước giờ cô vẫn luôn cảm thấy mình thật bất hạnh. Không biết đến từ nơi nào, tương lai sẽ đi về đâu.

Bây giờ nhìn Hề Gia như vậy, cô cảm thấy khoẻ mạnh sinh hoạt là một điều may mắn biết chừng nào.

——

Cuối năm đến gần, các cảnh quay của Diệp Thu ở làng du lịch cũng hết. Tiếp đến đợi khi nào lên núi mới có cảnh của cô.

Hề Gia và cô Thượng đêm qua còn tăng ca đến khuya, ngồi thảo luận lại kịch bản trong hai ngày sắp tới. Bên Chu Minh Khiêm cũng không có vấn đề gì nên cô xin nghỉ một hôm.

Tối nay là kỷ niệm tròn một năm cô và Mạc Dư Thâm quen biết nhau. Đêm này năm ngoái là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Tiếng đập cửa vang lên.

Hề Gia đang ngồi sắp xếp hành lí, đi qua mở cửa.

“Tớ phải đi rồi, ngày mai bên công ty còn sắp xếp hoạt động.” Diệp Thu đến chào Hề Gia một tiếng, xe của công ty đã đến đậu ở trước cổng làng du lịch.

Hề Gia ôm nhẹ cô một cái, “Chờ tớ xong việc, chúng ta đi du lịch đi.” Khoảng thời gian này ở đoàn làm phim, cô với Diệp Thu không nói được mấy câu, không phải cô bận lên thì Diệp Thu bận xuống.

Diệp Thu nhìn thấy vali, “Tối nay về nhà?”

“Ừm, ngày mai không cầm tới phim trường, về nhà nghỉ một ngày.” Hề Gia tiếp tục xếp đồ.

Tối mai Diệp Thu muốn tham gia buổi đấu giá từ thiện. Toàn bộ tiền từ thiện đều quyên góp cho viện mồ côi, vừa đúng lúc năm mới, mua cho mấy đứa nhỏ thêm dụng cụ học tập mới.

Diệp Thu hỏi Hề Gia có muốn đi chơi cùng không.

Hề Gia nghĩ đến Dư An, cô không chút nghĩ ngợi đồng ý. Bất quá, lại phải xin lỗi không thể ở cùng túi giấm nhỏ một buổi tối.

Hôm nay kết thúc công việc xong trời bên ngoài đã tối muộn.

Bây giờ sẽ có lái xe chuyên phụ trách đưa đón cô. Mạc Dư Thâm không cho phép cô lái xe khuya.

Còn có mấy ngày nữa thì đến giao thừa, phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy hương vị tết.

Hề Gia ghé vào cửa sổ, nhìn người chen chúc bên ngoài. Đang thất thần thì có cuộc gọi đến, là mẹ cô.

Hề Diệp Lam còn đang ở nước ngoài, định 29 tết về Bắc Kinh, “Bảo bối, đến lúc đó mẹ sẽ đến đoàn phim ăn tết với con.”

Hề Gia do dự, “Mẹ chỉ cần xuất hiện thoáng qua thôi thì thân phận của con sẽ bại lộ mất.”

Hề Diệp Lam: “Con đi làm biên kịch chứ có phải đi núp lùm đâu.”

Hề Gia: “…..”

“Đã hơn một tháng, cố gắng của con ai ai cũng nhìn thấy được nên không cần giấu diếm. Mẹ không nỡ để con ăn tết ở ngoài.”

Hề Gia lại uyển chuyển từ chối: “Ở đoàn làm phim rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều không về nhà. Con còn rất mong chờ đón giao thừa cùng bọn họ.”

Hề Diệp Lam không đồng ý, kiểu gì cũng phải đến đoàn phim.

Hề Gia không chịu được mẹ mình làm nũng, đành phải đồng ý.

Ô tô đi ngang qua một tiệm bánh, bảng hiệu lấp lánh hiện lên.

Hề Gia nhớ tới: “Mẹ, hôm giao thừa đi thăm phim trường, nhớ đặt dùm con một cái bánh kem. Năm tầng luôn đi.”

“Giao thừa mà ai đi ăn bánh kem. Mẹ sẽ tự tay làm sủi cảo cho con ăn.”

“Hôm đó là sinh nhật của một tiểu mỹ nữ trong đoàn làm phim của con. Cô ấy mồ côi cha mẹ, con sợ đến đó lại quên. Ngày nào con cũng ghi nhớ sinh nhật của cô ấy.”

Trong lòng Hề Diệp Lm có chút khó chịu, “Vậy mẹ sẽ nhớ thay con, năm tầng có đủ không?”

“Đủ rồi đủ rồi. À, mua thêm một ít quà cho cô ấy nữa.” Hề Gia nghĩ nghĩ, “Mua ba lô túi xách đi, hằng ngày cô ấy phải mang rất nhiều đồ. Mua thêm một bộ mỹ phẩm dưỡng da nữa.”

Hề Diệp Lan hỏi có muốn mua đồ trang điểm luôn không.

Hề Gia: “Da của cô ấy khá tốt, người khác trét mấy lớp phấn cũng không bằng cô ấy trang điểm. Mua thêm mặt nạ dưỡng da là được. Mua thêm vài cây son nữa cũng được. Cô ấy hay son màu đỏ.”

Dư An hay tô một chút son môi, màu đậu đỏ rất nhẹ.

Hề Diệp Lam ghi chú từng cái một.

Hai mẹ con hàn huyên một đường, bất tri bất giác đã về đến biệt thự. Xe của Mạc Dư thâm cũng ở đó.

Hề Gia kết thúc cuộc gọi, vào biệt thự. Cô không vội lên lầu mà đi vào bếp tìm đầu bếp, “Bánh ngọt của tôi sắp được chưa?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Đầu bếp: “Cam đoan sẽ ra lò trước mười giờ.”

Hề Gia nói lời cảm ơn, đi lên lầu tìm Mạc Dư Thâm.

“Ông xã.” Chưa lên tầng hai cô đã bắt đầu hô lên.

“Thư phòng.” Mạc Dư Thâm đang bắt chước chữ của Hề Gia, anh nhanh chóng cất giấy bút vào ngăn kéo. Mấy ngày nay hễ có thời gian là anh lại luyện chữ, chỉ viết một câu duy nhất.

Anh đưa thư ký Đinh xem thử, anh ấy nói chữ của anh đã giống chín phần chữ của Hề Gia.

Tiếng bước chân đã ở trước cửa, Hề Gia đẩy cửa bước vào.

Mạc Dư Thâm điềm nhiên như không, nhìn máy tính, “Còn nhớ anh là ai à?”

“Chồng em, Mạc Dư Thâm.” Hề Gia vòng ra đăng sau đổ người xuống lưng anh.

Khoảng thời gian này đều bận bịu ở đoàn làm phim, không để ý đến anh.

Cô thấp giọng dỗ dành anh: “Ngày mai em không phải đến phim trường, ở nhà với anh.”

Mạc Dư Thâm nhớ lại thời gian biểu của mình ngày mai, buổi tối có rảnh, “Đi nghe nhạc kịch cùng em nhé?” Nhân lúc cô vẫn còn nghe được.

Hề Gia phóng một ánh mắt xin lỗi cho anh.

Mạc Dư Thâm liền biết cô có sắp xếp khác. “Buổi tối phải về đoàn phim à?”

Hề Gia: “Không phải, đi tham gia buổi đấu giá từ thiện với Diệp Thu.” Nói xong, cô nhìn anh chằm chằm. Anh không có biểu lộ gì, cũng không nhìn ra được là vui hay buồn.

Mạc Dư Thâm đứng dậy, lấy bóp tiền từ trong túi áo khoác ra đưa cô một tấm thẻ.

Hề Gia tuyệt nhiên không khách khí, tranh thủ thẻ bỏ vào túi xách của mình, “Đây mới chính là việc mà một người chồng tốt nên làm.”

Lúc trước Mạc Dư Thâm có cho cô hai tấm thẻ, nhưng cô đều không xài qua. Tối mai đi đấu giá phải cà cho đã, để anh biết là cô rất cần anh.

Mạc Dư Thâm tắt vi tính, về phòng ngủ với Hề Gia.

Hề Gia mở sổ và laptop, lấy bút ghi âm ra. Chiều nay cô vẫn chưa ghi bút ký, ngày mai không cần đến phim trường. Cuối cùng thì cũng được một ngày nhẹ đầu.

“Ông xã, khi nào bận xong em sẽ bồi anh.”

Mạc Dư Thâm mặc kệ cô bận cái gì, chỉ cần ở trong tầm mắt của anh là được.

Hề Gia vội vàng ghi chép, Mạc Dư Thâm ngồi đọc sách. Là quyển sách mà ông nội đưa anh, viết về tình thân và sự tha thứ. Có thể là muốn anh tha thứ cho Tần Tô Lan.

Đọc đến trang cuối cùng, di động Mạc Dư Thâm rung lên.

Tần Tô Lan: 【Năm nay Gia Gia ăn tết ở đoàn làm phim à?】

Nhiều ngày rồi hai người không có liên lạc với nhau kể từ sau hôm mẹ anh đến văn phòng gặp anh.

Mạc Dư Thâm: 【Ừm.】

Trước đó nghe cô nói, năm mới có đổ tuyết, trong kịch bản cũng có một cảnh quay cùng với tuyết. Chu Minh Khiêm muốn tuyết tự nhiên.

Tần Tô Lan: 【Mẹ mới đi thăm ông bà ngoại của còn, vừa từ nước ngoài về. Tết này cũng không bận rộn gì, đến lúc đó mẹ cùng con đi thăm phim trường, đón giao thừa với Gia Gia.】

Mạc Dư Thâm từ chối nhã nhặn: 【Ở đoàn làm phim không ai biết tụi con là vợ chồng.】

Tần Tô Lan: 【Vậy chúng ta đi thăm Khương Thấm, như nhau cả.】

Giãy giụa nửa ngày, Mạc Dư Thâm mới trả lời: 【Trưa hôm đó con về ăn cơm cùng ông bà nội, buổi chiều đi qua đón mẹ.】

Tin nhắn gửi đi, anh vô tình nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Điện thoại Hề Gia rung lên, là chuông báo đã đến chín giờ năm mươi lăm.

Cô đóng sổ lại, “Ông xã, chúng ta xuống dưới bếp đi.”

Mạc Dư Thâm: “Đói bụng à?”

Hề Gia gật đầu, “Em chưa ăn cơm tốt đã chạy từ phim trường về đây.”

“Sao em không nói sớm.” Mạc Dư Thâm để sách xuống, theo cô xuống lầu.

Đèn trong phòng khách đều tắt hết, chỉ có đèn áp tường trong phòng ăn ánh vàng, trên bàn bày biện rất nhiều đồ ăn tinh xảo, còn có một chiếc bánh kem sáu tấc xinh xắn.

Toàn bộ tầng một đều không có ai.

Mạc Dư Thâm nhìn về phía Hề Gia, “Hôm nay là ngày gì?” Cũng không phải sinh nhật của anh và cô, càng không phải kỷ niệm lĩnh chứng.

Hề Gia nắm tay anh kéo qua bàn ăn. Cô cắm một cây đèn cầy hình số một lên bánh rồi đốt nó lên.

Ánh sáng ấm áp tôn lên ngũ quan duyên dáng động lòng người của cô.

Mạc Dư Thâm nhìn xuýt thất thần, “Hôm nay là ngày kỷ niệm gì?”

Hề Gia mỉm cười nhẹ nhàng, “Kỷ niệm ngày dụ được túi giấm nhỏ.”

Mạc Dư Thâm: “…..”

Hề Gia thôi đùa, ngữ khí nghiêm túc: “Mười giờ đêm nay năm trước, anh và em lần đầu gặp nhau ở nhà hàng của anh hai. Đêm đó chúng ta nói cái gì ăn cái gì em đều không nhớ, chỉ có thể dựa vào bút ký. Nhưng mà cũng không có sao.”

Cô chỉ chỉ ngọn nến, “Mừng duyên phận một tuổi của chúng ta, anh mau cầu nguyện thổi nến đi.”

Mạc Dư Thâm không vội thổi nến. Kéo cô ôm vào ngực.

*

#10042020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN