Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Chương 46: Hướng giáo sư chỉ có một đứa con gái gọi là Hướng Lạc
Đầu năm đầu tháng mà người đến bệnh viện cũng không ít.
Trước tiên Mạc Dư Thâm vào nhà thuốc mua khẩu trang cho anh và Hề Gia đeo lên. Người đến bệnh viện phần lớn đều vội vàng, thần sắc lo lắng, không ai chú ý đến bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Mạc Dư Thâm đăng ký trực tiếp gặp bác sỹ khám chứ không khám dịch vụ. Hề Gia thì khỏi phải nói, cả hai người đều không có kinh nghiệm khám dịch vụ nên trực tiếp tìm bác sỹ.
Nhân viên công tác hỏi muốn khám khoa nào, muốn tìm bác sỹ chuyên khoa nào.
Mạc Dư Thâm: “Hướng giáo sư của khoa ngoại thần kinh hôm nay có khám bệnh không?”
Nhân viên công tác gật đầu, đăng ký cho anh.
Mạc Dư Thâm đưa cho nhân viên thẻ căn cước của Hề Gia.
Chuyện Hướng giáo sư trực ban là điều duy nhất khiến anh hài lòng trong ngày hôm nay.
Từ sáng đến giờ không có việc gì khiến anh cao hứng. Sáng thì đụng áo với Chu Minh Khiêm, sau thì Hề Gia ôm nhầm người. Vào trong xe thì Hề Gia cười cả một đường bởi vì vấn đề ai đẹp trai hơn ai làm anh gần như tuyệt vọng.
Hai người đi thang máy lên khoa ngoại thần kinh ở lầu sáu.
Hề Gia hiếu kì: “Anh biết Hướng giáo sư à?”
Mạc Dư Thâm: “Không quen nhưng biết.”
Hẳn là một vị giáo sư bác sỹ rất nổi tiếng đến nỗi người qua đường cũng biết.
Thang máy nhiều người, Hề Gia không nói chuyện nữa, im lặng đi theo Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm nắm tay Hề Gia kéo cô lên phía trước, sợ mọi người va trúng cô.
Hai người họ xếp hàng lấy số. Phía trước còn có năm người.
Mạc Dư Thâm ngồi xuống ở khu chờ khám, Hề Gia tò mò Hướng giáo sư là ai nên đọc bảng giới thiệu bác sỹ dán trên tường. Hướng giáo sư chừng năm mươi tuổi, dựa vào hình chụp thì hẳn là một người nghiêm túc, cẩn thận.
Mạc Dư Thâm thấy Hề Gia nhìn chăm chú trên tường, anh đứng dậy đi qua.
Trong trí nhớ của Hề Gia, người có họ Hướng mà cô biết là Hướng Lạc. Cô vô tình nói với Mạc Dư Thâm: “Ai họ Hướng cũng mắt to như vậy à? Hướng Lạc cũng thế.”
Mạc Dư Thâm nhìn hình chụp trên tường, khẽ nhíu mày.
Anh gửi tin nhắn cho thư ký Đinh: 【Hỏi thăm một chút về con cái của Hướng giáo sư đi.】
Thư ký Đinh: 【Được, tôi sẽ hỏi thăm.】
Rất nhanh, hai người họ được gọi vào.
Mạc Dư Thâm nói sơ qua tình huống hôm nay với Hướng giáo sư. Hiếm khi Hướng giáo sư ngồi xem bệnh, anh chủ động yêu cầu kiểm tra não bộ một lần.
Xem bệnh hai phút mà xếp hàng kiểm trai chụp phim muốn hết hai tiếng.
Trong lúc đợi kết quả, Mạc Dư Thâm đưa Hề Gia ra ngoài đi dạo, không khí bên ngoài rất tốt.
Hai người đan chặt mười ngón, không có mục đích gì đi dọc theo vỉa hè.
Mạc Dư Thâm chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ nắm tay một người phụ nữ dạo bước trên đường.
Hề Gia nhìn xung quanh một chút, “Chỗ này em không quen.”
Không phải không quen, mà là quên.
Mạc Dư Thâm: “Dẫn em đến một nơi.”
“Đi đâu?”
“Đến rồi biết.”
Xuyên qua một con hẻm nhỏ, đi về phía trước hơn trăm mét, rẽ trái là đến một con đường không rộng lắm, trên đường thưa thớt người qua lại, thỉnh thoảng mới có ô tô chạy qua.
Lùm cây ven đường đọng lại một tầng tuyết.
Hai bên cây ngô đồng đã đâm nhánh óng ánh.
Hề Gia nhớ con đường cây ngô đồng này. Cô đã từng đi qua. Nếu Mạc Dư Thâm cũng biết vậy thì chắc chắn anh cũng từng đi qua nơi này.
Mạc Dư Thâm chỉ chỉ phía trước, “Rẽ ngoặt, đi thêm một đoạn nữa là đến nhà ông bà nội.”
Khó trách cô cảm thấy quen thuộc với con đường này.
Từ nhỏ Mạc Dư Thâm đã cùng Khương Thấm và Trình Duy Mặc chơi ở chỗ này, hơn hai mươi năm qua đi, cây cối đã rợp bóng mát còn những bức tường thì đã lốm đốm cũ mục.
Mạc Dư Thâm nắm tay cô đi về hướng ngược lại nhà ông bà. Hề Gia đề nghị đến nhà ông bà nội chúc tết. Xem lại bút ký, cô vẫn chưa đi thăm ông bà nội.
Mạc Dư Thâm tìm cớ: “Hai ông bà chưa chắc ở nhà.” Là anh không muốn đi, lỡ đâu cả nhà Mạc Liêm cũng ở đó.
Hề Gia cũng đoán được là anh không muốn đi nên cũng không miễn cưỡng.
Đi đến cuối đường cây ngô đồng, giao đường lớn, Hề Gia mới nhận ra đây là đâu.
Cô chỉ phía trước, “Qua thêm một cái ngã tư nữa, có một cửa hàng khoai nướng, rất nổi tiếng trên mạng. Có một lần Dương Dương mua khoai ở đó mang đến câu lạc bộ, ăn là ghiền. Chúng ta đi qua xem một chút, không biết hôm nay có bán không.”
Mạc Dư Thâm cũng biết cửa hàng đó, anh tính nói với Hề Gia là không bán đâu, chủ tiệm không thiếu tiền.
Nhưng dù sao cũng rảnh, đi cùng với cô thêm một đoạn nữa.
Vận khí không tệ, hôm nay cửa hàng có bán.
Hề Gia nhìn vào trong cửa hàng, trông tiệm là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn khí chất này khá giống Mạc Dư Thâm. Mặc áo tây quần âu mà sao đi bán khoai lang nướng vậy?
Mạc Dư Thâm nhìn người trong tiệm, im lặng.
Hề Gia khều tay Mạc Dư Thâm, “Đi vào đi, em muốn ăn.”
Mạc Dư Thâm: “Người đàn ông này bị mù số, anh ta không biết dùng cân điện tử.”
Hề Gia xoay mặt: “Anh biết ông chủ này?”
Mạc Dư Thâm “Ừm” một tiếng rồi nói: “Rất nổi tiếng trên mạng.”
Hề Gia: “…..” Kiến thức của cô quá hạn hẹp rồi, bây giờ đàn ông cũng trở nên nổi tiếng trên mạng như vậy hả? Bất quá với giá trị nhan sắc và khí chất này thì có khi còn đứng đầu bảng người người nổi tiếng.
Mạc Dư Thâm đi vào, cửa tự động cảm ứng:”Hoan nghênh quang lâm.”
Mạc Dư Thâm bị âm thanh này làm cho giật mình. Anh nhìn người đàn ông trước quầy thu ngân, “Cậu không thể để tiếng chuông cửa này nhỏ được chút à?”
Người đàn ông vẫn đang bấm máy tính tính toán sổ sách, nâng mí mắt, “Không phải âm thanh to mà do bị quần áo trên người cậu dọa sợ.”
Hề Gia xích lại thì thầm bên tai Mạc Dư Thâm: “Anh biết người nổi tiếng này à?”
Bởi vì thính lực của Hề Gia hạ xuống mà tiếng “thì thầm” của cô vào tai người đàn ông lại thành tiếng “không được nhỏ cho lắm”.
Anh nhìn Mạc Dư Thâm một chút.
Người đàn ông này cũng không phải người nổi tiếng trên mạng gì. Là bạn của anh.
Mạc Dư Thâm nhìn về phía người bạn này, “Chẳng phải sáng nay còn nói ở trong nhóm là muốn tăng ca làm việc sao. Là đến đây tăng ca à?”
Bằng hữu để máy tính qua một bên, nhàn nhạt nói: “Cậu tiêu tiền của tôi rồi, nếu tôi không làm thêm giờ thì sống làm sao đây. Nhìn đi, cậu còn có áo mới để mặc, tôi còn phải mặc đồ năm ngoái.”
Mạc Dư Thâm cạn lời.
Vì đối phó với Mạc Liêm, công ty cổ phần tài chính thu mua công ty tư nhân của Mạc Liêm có một nửa là của người bạn này.
Mạc Dư Thâm giới thiệu cho Hề Gia, nói với cô một cái tên.
Hề Gia chào hỏi, nói với Mạc Dư Thâm, “Hai người trò chuyện đi, em đi dạo một chút.”
Mạc Dư Thâm căn dặn: “Đừng đi xa quá.”
Hề Gia gật đầu, ra khỏi cửa hàng.
Bằng hữu cất sổ sách đi, “Bệnh tình của Hề Gia bây giờ đã nghiêm trọng hơn trước đây, không nhận ra tôi nữa.”
Mạc Dư Thâm: “Ừm.”
Bằng hữu hỏi sao không ở phim trường mà lại rảnh rỗi dẫn vợ đi dạo.
Mạc Dư Thâm: “Đưa Hề Gia đến bệnh viện kiểm tra, ở đoàn phim nhiều người ngộp ngạt, đưa cô ấy ra ngoài dạo chơi.” Anh hỏi: “Em gái cậu thì sao? Tình trạng thế nào rồi?”
Bằng hữu: “Không khá hơn là bao, giống như Hề Gia vậy.”
Ở Bắc Kinh có hai trường hợp bị bệnh như vậy, một là Hề Gia, hai là em họ của người bạn này.
Thuốc mà Hề Gia đang uống là do phòng thí nghiệm người bạn này đầu tư điều chế ra, tác dụng phụ lớn nhưng vẫn chưa có đột phá nào.
Mạc Dư Thâm: “Hôm nay tôi gặp được Hướng giáo sư. Nếu có cơ hội, ba nhà chúng ta hợp tác cùng nghiên cứu, chắc chắn sẽ có bước tiến lớn.”
Bằng hữu: “Khó nói, Hướng giáo sư sẽ không dễ dàng đáp ứng.”
Mạc Dư Thâm: “Tôi sẽ nghĩ biên pháp khác.”
Chuông báo điện thoại vang lên, anh phải về lấy kết quả phim chụp.
Mạc Dư Thâm chỉ lò nướng, “Lựa cho tôi mấy củ ngon một chút.”
Người bạn này lấy vài củ khoai nướng để lên cân điện tử, tùy ý nói một giá, “Hai trăm.”
Mạc Dư Thâm: “Sao cậu không đi cướp ngân hàng luôn đi.” Anh cầm khoai nướng rời đi.
Hề Gia đang đứng bên cạnh tiệm, đưa lưng về phía gió, vừa đi tại chỗ vừa dậm chân sưởi ấm.
Mạc Dư Thâm từ trong cửa hàng đi ra, “Sao em không đi dạo? Có lạnh không?”
Hề Gia sợ anh không tìm thấy cô. Cô nhìn trong tay Mạc Dư Thâm, anh không mua khoai cho cô!
Mạc Dư Thâm vỗ vỗ túi áo lông, “Ở đây.”
Quần áo mắc như vậy mà anh lại dùng để ủ khoai cho nóng, Hề Gia: “Một hồi đều là mùi khoai nướng, ngày mai làm sao mặc được nữa?”
Mạc Dư Thâm dự định quay về sẽ cất cái áo này đi. Anh không có cách nào chịu đựng việc “đụng hàng” với Chu Minh Khiêm.
Hai người trở về bằng đường cũ.
Hề Gia tán gẫu về ông chủ trẻ tuổi cửa hàng khoai vừa nãy, bây giờ không có mấy người nguyện ý làm việc nặng nhọc này.
Mạc Dư Thâm: “Em thật sự nghĩ cậu ta là chủ tiệm?”
“Không phải sao?”
“Cậu ta là ông chủ ngân hàng đầu tư.”
“…..”
Mạc Dư Thâm: “Cái tiệm đó là ba vợ của cậu ta mở, cậu ta rảnh rỗi sinh nông nổi nên đến phụ.”
Hai vợ chồng người bạn này của anh từ năm cấp ba đã bắt đầu hẹn hò, sau kết hôn với nhau. Ba vợ của cậu ấy chỉ là một người bình thường, trước kia từng làm lái xe, cũng từng bán khoai lang nướng nên sau đó mới mở cái tiệm này.
Hề Gia: “Mối tình đầu. Vượt qua khoảng cách để yêu nhau?”
Mạc Dư Thâm gật đầu.
Hề Gia kéo tay Mạc Dư Thâm: “Chúng ta cũng giống như họ vậy, đều là kết hôn cùng mối tình đầu của mình.”
Mạc Dư Thâm không xác định được mối tình đầu của cô có phải là anh hay không. Nếu cô đã nói vậy thì cứ cho là vậy đi.
Hề Gia bỏ tay vào túi áo đựng khoai của Mạc Dư Thâm. Khoai mới ra lò, ấm áp dễ chịu, cô cầm trong tay để sưởi ấm.
Ngày hôm nay của cô và Mạc Dư Thâm trôi qua rất bình thường, trong không khí như còn phảng phất mùi pháo hoa.
Thỉnh thoảng, Hề Gia quay đầu nhìn cửa tiệm kia. Đến đầu đường cây ngô đồng, không còn nhìn thấy tiệm khoai nướng nữa.
Đi mấy bước, vẫn ngoáy đầu lại nhìn.
Mạc Dư Thâm: “Em nhìn gì vậy?”
Hề Gia lắc đầu: “Không có gì.”
Cô muốn nhìn con đường đã đi cùng Mạc Dư Thâm thêm nhiều lần, hy vọng có thể nhớ kỹ nó, nhớ kỹ ngày hôm nay, người đàn ông bên cạnh đã mua khoai nướng cho cô.
Đến bệnh viện, lấy kết quả, Mạc Dư Thâm dẫn Hề Gia đến tìm Hướng giáo sư.
Hướng giáo sư nhìn ảnh chụp, mi tâm càng nhíu càng chặt, ông ngẩng mặt nói với trợ lý thực tập, “Cậu đưa bệnh nhân vào xem ảnh chụp đi.”
Trợ lý thực tập lập tức hiểu ý, giáo sư muốn nói về bệnh tình, không muốn để bệnh nhân biết. Anh đứng dậy, cầm chìa khóa, nói với Hề Gia đi vào văn phòng bên trong.
Mạc Dư Thâm phối hợp, “Tôi đi cùng được không?”
Trợ lý thực tập: “Xin người nhà ở lại.”
Trợ lý thực tập đưa Hề Gia vào phòng, đóng cửa lại.
Hướng giáo sư nhìn về phía Mạc Dư Thâm, “Bệnh nhân có quan hề gì với cậu?”
“Vợ của tôi.”
“Tình huống của cô ấy tương đối phức tạp.”
Mạc Dư Thâm nói cho Hướng chủ nhiệm biết về bệnh tình của Hề Gia, “Hôm nay tới kiểm tra là vì cô ấy bị vật nặng nện vào đầu, sợ bệnh tình tệ hơn.”
Hướng chủ nhiệm tiếp tục xem ảnh chụp.
Mạc Dư Thâm kiên nhẫn chờ đợi. Vì không biết rõ đối phương ra sao nên anh không chủ động giới thiệu mình.
Hướng giáo sư một tay nhấp chuột, một tay xoa cằm, biểu tình rất phức tạp, “Não bộ của vợ cậu bị tổn thương nhưng không nhìn thấy được vết thương.” Điều này quả thật rất khó chữa trị.
Ông chỉ vào một chỗ nào đó cho Mạc Dư Thâm nhìn, “Chỗ này đã chèn vào dây thần kinh thị giác. Có phải thính lực của cô ấy cũng không còn được như xưa nữa phải không?”
Mạc Dư Thâm: “Vâng.” Anh nói về ký ức của Hề Gia: “Ký ức của cô ấy rất kỳ lạ, lúc thì ấn tượng sâu sắc, lúc thì lập tức quên đi. Cô ấy còn nhận nhầm người nữa.”
Hướng giáo sư: “Ký ức của đại não luôn là vấn đề nan giải của khoa học.” Cái khác, ông không nhiều lời. Ông đã hành y ba mươi năm, chỉ gặp đúng hai ca bệnh dạng này.
Một người là con gái Tưởng gia, thứ hai là Hề Gia.
Hướng giáo sư không có phương án trị liệu tốt, ông đề nghị Mạc Dư Thâm, “Cậu có thể tìm người nghe ngóng, ở Bắc Kinh cũng có một trường hợp như thế này. Nhà người này có một xưởng nghiên cứu thuốc, cũng có phòng thí nghiệm. Nghe nói thuốc bên đó có thể tạm thời khống chế bệnh tình.”
Cũng chỉ có thể khống chế, về phần hiệu quả điều trị thì khó mà nói.
Chưa đầy một lúc thì trợ lý thực tập đã đưa Hề Gia ra. Hướng giáo sư vẫn còn không ít bệnh nhân chờ khám, Mạc Dư Thâ cũng không trì hoãn thêm, đưa Hề Gia rời đi.
Trên đường về, Hề Gia bắt đầu ăn khoai nướng.
Mạc Dư Thâm lấy phim chụp ra nhìn, anh có xem cũng không hiểu. Thuốc mà Hướng giáo sư đề cử là thuốc mà Hề Gia đang uống. Có thể Hề Gia đã mẫn cảm với loại thuốc đó rồi nên hiệu quả trị liệu quá mức thấp.
Trở lại phim trương, trời sắp tối, mọi người cũng đang thu dọn lại đồ đạc.
Mọi người quan tâm Hề Gia, cô lắc lắc kết quả chụp CT não trong tay, “Không có gì, chỉ bị chấn động não nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
Dư An lo lắng muốn chết, sợ nếu Hề Gia bị tấm gỗ nện vào đầu thật thì bệnh tình càng tệ hơn. Cô không thể giúp gì được cho Hề Gia, chỉ có thể pha đồ nóng cho cô uống hằng ngày.
“Chị Hề Gia.”
Lần này không phải trà sữa mà là nước trái cây.
“Cảm ơn em.”
Thần sắc Hề Gia nhẹ nhõm, cầm nước trái cây đi đến hiện trường quay phim.
Bóng đêm hạng xuống, làng du lịch trở nên lạnh lẽo và yên tĩnh.
Trong lỗ tai của Hề Gia giống như đang trẩy hội linh đình. Cô đeo tai nghe vào, mở ghi âm mà Mạc Dư Thâm đã ghi cho cô, mở tiếng lớn nhất.
Mạc Dư Thâm không đi theo Hề Gia, thư ký Đinh gọi điện thoại tới, anh tìm một chỗ không người nghe.
Buổi chiều, thư ký Đinh đã thăm dò được con cái của Hướng giáo sư.
Hướng giáo sư chỉ có một đứa con gái gọi là Hướng Lạc. Chính là Hướng Lạc trong đoàn phim của bọn họ.
Mạc Dư Thâm nhìn qua ánh chiều tà le lói, “Ừm, tôi biết rồi, vất vả cho cậu.”
Cúp máy, anh đi tìm Chu Minh Khiêm. Chu Minh Khiêm biết phần diễn của Hướng Lạc mỗi ngày, anh phải nhanh chóng hẹn gặp Hướng Lạc. Đây là con đường tắt nhanh nhất đưa đến cơ hội ngồi xuống nói chuyện hợp tác với Hướng giáo sư.
Trước máy giám thị có ba người, cô Thượng, Hề Gia và một người đàn ông.
Xa xa, dưới màn đêm tối, chỉ lộ ra được vài góc nhìn không rõ đằng sau cái ghế. Mạc Dư Thâm nhất thời không nhận ra, tưởng đó là phó đạo diễn.
Người kia bơi trong cái áo khoác màu xanh quân đội. Lười nhác dựa vào lưng ghế, không có hình dạng chỉnh tề, nhìn có chút lôi thôi.
Mạc Dư Thâm vô ý thức nhìn xung quanh, tưởng rằng Chu Minh Khiêm đang thảo luận cảnh quay với diễn viên nhưng nhìn một vòng cũng không nhìn thấy người mặc quần áo giống anh đâu.
Đến gần, Mạc Dư Thâm không nhìn người đàn ông kia mà hỏi cô Thượng, “Chu đạo đi đâu rồi?”
Còn chưa đợi cô Thượng lên tiếng thì bên cạnh đã phát ra tiếng ho nhẹ, “Khụ khụ.”
Mạc Dư Thâm nhìn sang, người đàn ông mặc áo khoác màu xanh pha vàng kiểu quân đội đang nhìn anh bằng một cặp mắt ai oán, “Tìm tôi có chuyện gì?”
Mạc Dư Thâm: “…..”
Hóa ra người ngồi trên ghế là Chu Minh Khiêm.
*
Editor có lời muốn nói: Nhiều khi ông chủ ngân hàng đầu tư giàu không phải là do làm ông chủ mà là do làm cameo ở quá nhiều bộ truyện =)))).
Cho những bạn chưa biết thì vị bằng hữu này có tên thật là Tưởng Bách Xuyên, nam chính trong truyện <Làm thế nào để ngừng nhớ anh> (hoàn) và là nam cameo ở hầu hết tất cả các bộ truyện của Mộng Tiêu Nhị:))))).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!