Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 83: Em nhớ anh rất nhiều
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Anh Vẫn Luôn Yêu Em


Chương 83: Em nhớ anh rất nhiều


Hề Gia nhận túi văn kiện, nói cảm ơn.

Mạc Dư Thâm nhìn cô, “Hôm qua tan làm đã là nửa đêm, sợ em ngủ nên mới không liên lạc với em.”

Hề Gia không ngủ. Vẫn luôn chờ điện thoại của anh nhưng không chờ được.

Cô nói: “Em thường viết kịch bản đến rất muộn.”

Mạc Dư Thâm gật gật đầu. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã tốn không ít thời gian ở văn phòng, giờ phải chạy về họp.

Hề Gia hiểu ý tứ của động tác này, cô đứng dậy cáo từ.

Hai người cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.

Mạc Dư Thâm tiễn Hề Gia đến cửa thang máy, “Buổi tối anh đến thăm em.”

Hề Gia: “Em ở nhà đón năm mới với bạn, chỉ có Võ Dương và Diệp Thu. Nếu anh không ngại có thể đến chung vui.”

Mạc Dư Thâm: “Không có gì ngại.” Anh nhấn thang máy cho Hề Gia.

Hề Gia xuống dưới lầu thì nhận được tin nhắn của Diệp Thu: 【Bây giờ bọn tớ mới bắt đầu ghi hình, chắc cũng phải ba tiếng mới xong, chừng sáu giờ rưỡi kết thúc.】

“Diệp Thu!” Người đại diện gọi cô.

“Tới đây.” Cô đưa di động cho người đại diện, đi vào trường quay với bọn họ.

Dư An bỏ đồ dùng tùy thân của Chu Minh Khiêm vào túi. Đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Minh Khiêm mặc tây phục, dáng vẻ thật khiến cho con người ta hết hồn.

Mấy ngày nay bên trong nhóm ai ai cũng kich ngạc vì sao Chu Minh Khiêm lại tham gia tiết mục. Trước kia cho dù có dùng quan hệ móc nối kiểu gì cũng bị anh từ chối.

Lần này tổ biên kịch cũng không ôm hi vọng gì nhiều nên không có ý mời Chu Minh Khiêm. Ai ngờ anh chủ động yêu cầu tham gia cùng diễn viên.

Tổ biên kịch như trúng vé số độc đắc.

Hiện tại độ nổi tiếng của đoàn phim <Quãng đời còn lại> chỉ có tăng chứ không giảm. Cuộc hòa giải thế kỷ của Khương Thấm và Hướng Lạc. Couple Diệp Thu và Hoắc Đằng. Lần đầu tham gia chương trình tạp kỹ của Chu Minh Khiêm. Siêu mẫu Úc Phỉ tiến quân vào thế giới phim ảnh.

Cái mà dân mạng tò mò nhất đó chính là tổ tiết mục sẽ bày ra trò gì.

MC hỏi Khương Thấm vì cơ duyên gì mà lại giải hòa với Hướng Lạc.

Hương Lạc giơ micro lên, “Mau hướng ống kính vào tôi, Nhanh, tất cả đều nhắm vào tôi, dưa tới rồi.”

Không chỉ MC mà khán giả dưới trường quay cũng bật cười.

Lúc này Hướng Lạc trở nên nghiêm túc: “Những chuyện trước kia âu cũng là do chúng tôi tuổi trẻ bồng bột, không biết nên xử lý như thế nào, lúc nào cũng đặt mặt mũi lên đầu. Về sau lúc diễn <Quãng đời còn lại>, có một cảnh tôi và Thấm Thấm đánh nhau.”

MC kinh ngạc: “Hai người còn đánh nhau nữa à?”

Hướng Lạc cười, “Đúng vậy, muốn biết đoạn đó như thế nào, chờ đúng giờ bật <Quãng đời còn lại> xem nhé.”

Một khúc nhạc dạo ngắn đi qua, cô trở lại chuyện chính, “Ở trong phim có rất nhiều cảnh tôi diễn chung với Thấm Thấm. Mới đầu tôi còn mang trong mình gánh nặng tâm lý, mãi mà vẫn chưa nhập vai được. Lúc đó đều nhờ Thấm Thấm dẫn diễn cho tôi, cậu ấy không hề nề hà những hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ tôi. Khi ấy tôi rất muốn tìm Thấm Thấm nhưng lại không thể buông bỏ mặt mũi của mình nên mới nhờ bạn của mình giúp một chút. Sau đó tôi lại không nghĩ tới Thấm Thấm sẽ tương tác trên weibo với tôi.”

Nói, Hướng Lạc đứng lên cho Khương Thấm một cái ôm, Khương Thấm cũng phối hợp với cô.

Chỉ có người đại diện của bọn họ biết đây chỉ là một khúc nhạc dạo đi qua. Hướng Lạc nói như vậy cũng đủ cho Khương Thấm mặt mũi, xóa bỏ hết những ân oán trước kia.

Vốn dĩ Khương Thấm không muốn thu tiết mục cùng Hướng Lạc. Là vì Mạc Dư Thâm nhận giúp đỡ Hướng Lạc, yêu cầu truyền thông Tinh Lam sắp xếp lần này.

Tiết mục tiếp theo, diễn lại một phân cảnh trong phim.

Lần này là cho Diệp Thu và Hoắc Đằng. Lần đó khi phóng viên đến thăm phim trường đúng lúc đang quay cảnh này. Hoắc Đằng bế Diệp Thu kiểu công chúa, cũng theo đó mà lên hot search.

Dân mạng còn nói ánh mắt của Hoắc Đằng nhìn Diệp Thu như là đang nhìn người con gái mình thích.

Hôm nay khi diễn lại ở trường quay, ánh mắt của Hoắc Đằng nhìn Diệp Thu còn nhập tâm hơn. Đến một người thần kinh thô như Chu Minh Khiêm còn phát hiện Hoắc Đằng đã động tâm, nhưng chuyện này có thể duy trì bao lâu thì không ai biết.

Chu Minh Khiêm rời mắt, tự dặn lòng đây là chương trình giải trí, sẽ có rất nhiều người xem.

Tiết mục cuối cùng là của Chu Minh khiêm.

Hôm nay Dư An ngồi dưới khán đài, ống kính không thể quay tới. Cô có dự cảm sau khi tiết mục này được phát sóng thì Chu Minh Khiêm sẽ thu được một lượng fan lớn, chưa kể có người phát tín hiệu ngầm.

MC giới thiệu chương trình tạp kỹ đầu tiên mà Chu Minh Khiêm tham gia chính là chương trình của bọn họ. Hỏi Chu Minh Khiêm, “Có muốn nhân cơ hội tuyên truyền cho sản phẩm mới của công ty trang sức nhà mình không?”

Chu Minh Khiêm: “KING, cả đời chỉ vì người mà đợi.”

MC: “Anh không khách khí mà làm thật luôn à?”

Chu Minh Khiêm: “Nếu không tranh thủ sợ về nhà mẹ nói tôi khờ.”

Trên dưới khán đài nổ một trận cười lớn.

Dư An cũng cười. Đã hơn nửa năm rồi cô không thấy nét cười trên mặt Chu Minh Khiêm. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ cười nhưng đều là lúc đi xã giao, không đáng kể đến.

Hôm nay chắc là dạ dày không lên cơn.

Hóa ra anh thật sự là công tử của công ty đá quý. Ông chủ của KING cũng họ Chu.

MC hỏi bao giờ <Quãng đời còn lại mới được phát sóng>.

Chu Minh Khiêm: “Vẫn chưa xác định, có thể sẽ rất nhanh, cũng có thể sẽ rất lâu.”

Dư An hiểu ý của Chu Minh Khiêm. Ngày nào Hề Gia bình phục, biết được bộ phim này do chính mình biên kịch thì ngày đó bộ phim được khởi chiếu.

Còn về phần khi nào chị Hề Gia khôi phục thì không biết.

Có lẽ sẽ rất nhanh, cũng có lẽ sẽ rất lâu.

Trên đài, MC tiếp tục hỏi: “Có nguyên nhân đặc biệt gì sao?”

Chu Minh Khiêm dừng một chút, “Bởi vì bản thân của <Quãng đời còn lại> rất đặc biệt.

Dư An: Đó là vì chị Hề Gia trong lòng anh rất đặc biệt.

Tiết mục của Chu Minh Khiêm chỉ là một tiết mục nhỏ, sau nửa tiếng ghi hình thì cũng xong.

Ghi hình xong, Dư An đứng dậy cầm áo khoác của Chu Minh Khiêm đi tìm anh.

“Chu đạo, buổi tối có sắp xếp gì không?” Dư An hỏi.

Chu Minh Khiêm lấy áo khoác mặc vào, “Không có sắp xếp gì, về nhà nghỉ ngơi. Nếu buổi tối cô không bận thì đến nhà làm cơm tối cho tôi rồi hẵng về, tôi cho cô tiền làm thêm giờ.”

Dư An không có bạn bè, về nhà cũng quạnh quẽ. Bây giờ cô đang thuê một căn hộ cũ, chỉ có một người ở. Cô đồng ý với yêu cầu của Chu Minh Khiêm.

Một năm nay Chu Minh Khiêm rất ít khi ăn ngoài, ăn bụi sẽ bị đau dạ dày.

“Chu đạo, buổi tối ăn cơm cùng nhau đi.” Người đại diện của Úc Phỉ đi tới.

Dư An lùi về sau một bước, đứng ở bên trái đằng sau Chu Minh Khiêm. Cô không muốn nhìn thấy Úc Phỉ một chút nào.

Chu Minh Khiêm biết người địa diện của Úc Phỉ tìm anh là có chuyện gì. Sáu tháng cuối năm nay KING thu mua cổ phần của một công ty xa xỉ phầm nào đó, với 31% cổ phần trở thành đại cổ đông.

Úc Phỉ muốn trở thành đại sứ của thương hiệu này. Mấy ngày trước người đại diện của Úc Phỉ cũng có đề cập qua chuyện này với anh trong điện thoại, lúc đó anh bận nên không nói quá tỉ mỉ.

Chu Minh Khiêm từ chối nhã nhặn, “Đêm nay có hẹn với bạn rồi, hôm nào tôi mời khách. Hôm nay mời hai người đến phòng nghỉ uống chén trà, đừng ghét bỏ.”

Người đại diện cười cười, “Cho dù anh có mười nước lọc tôi cũng cho nó là rượu.” Cô biết, như vậy là Chu Minh Khiêm đã đồng ý bắc cầu giật dây với quản lý cấp cao của KING.

Dư An nói muốn ra ngoài chờ anh nhưng Chu Minh Khiêm không cho.

Mấy người đi đến phòng nghỉ. Vừa mới đến cửa thì Chu Minh Khiêm có điện thoại, anh ra ngoài nghe.

Phòng nghỉ chỉ còn có ba người, Úc Phỉ, người đại diện và Dư An.

Dư An yên tĩnh ngồi ở ghế salon, cúi đầu nhìn điện thoại.

Người đại diện cầm cái ly, chuẩn bị pha trà. Ánh mắt của Úc Phỉ nhàn nhạt dời qua Dư An, nói với người đại diện, “Chị nghỉ ngơi một chút, chẳng phải chúng ta có sẵn người bưng trà đổ nước ở đây à.”

Lời vừa dứt, đúng lúc Chu Minh Khiêm xuất hiện ở cửa.

Úc Phỉ ngượng ngùng cười cười, cô không nghĩ tới Chu Minh Khiêm lại quay lại nhanh như vậy.

Chu Minh Khiêm nhìn Dư An một chút, ra hiệu cho cô, “Ra xe chờ tôi.”

Dư An gật đầu, đóng cửa phòng nghỉ lại. Câu nói của Úc Phỉ thật ra không có gì sai, cô là trợ lý sinh hoạt, là người bưng trà đổ nước.

Chu Minh Khiêm cũng không ngồi xuống, anh nói với người đại diện của Úc Phỉ, “Thật ngại quá, trà cũng không thể uống cùng các người, còn có việc.”

Thật ra vừa nãy anh nhận được điện thoại lừa gạt.

Người đại diện cảm thấy sai sai chỗ nào, chẳng lẽ lời nói vừa rồi của Úc Phỉ khiến anh không vui?

Chu Minh Khiêm nói với người đại diện: “Sau này có chuyện gì thì gọi cho trợ lý của tôi, cô ấy sẽ truyền đạt lại cho tôi.” Anh khẽ gật đầu, “Xin lỗi, không tiếp được.”

Cất bước rời đi.

Người đại diện ngốc đặc. Cô không nghĩ tới Chu Minh Khiêm lại dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện với mình. Ít ra thì cô và Chu Minh Khiêm đã quen biết nhau cũng bảy tám năm rồi.

Dư An không đi xa, đứng ở cửa chính chờ Chu Minh Khiêm. Cô không ngờ Chu Minh Khiêm lại ra nhanh như vậy, mới có mấy phút mà đã nói chuyện xong rồi?

Chu Minh Khiêm nhìn cô, “Ngày xưa chẳng phải chỉ cần thấy người đẹp là không thể đi bộ nổi còn gì. Trước kia xông xáo pha trà sữa, rót túi chườm nóng cho Hề Gia lắm cơ mà, hôm nay bị sao?”

Dư An không lên tiếng, thầm nghĩ người kia sao mà so sánh được.

Chu Minh Khiêm nhìn ra khác thường của cô. Nếu là trước đây thì cô đã sớm pha trà rót nước, vậy mà hôm nay lại ngồi im một chỗ bấm điện thoại.

Anh ngừng bước, “Làm sao? Có ủy khuất gì thì mau nói cho tôi nghe.”

Dư An mím mím môi, “Úc Phỉ là bạn gái trước của Võ Dương.”

Chu Minh Khiêm đã hiểu, hẳn là Úc Phỉ ăn không xong mà còn nhúng tay vào chuyện tình cảm của Võ Dương và Dư An. Anh nói: “Lúc trước đã nói với cô ròi còn gì, chia tay có gì không tốt?”

Đến bây giờ Dư An vẫn còn nhớ như in lời anh nói: Cả một đời mà chỉ quen một người đàn ông thì thật không thú vị.

Cái cằm Chu Minh Khiêm khẽ hếch, “Đi thôi, tối nay nấu nhiều món một chút, tôi cho phép cô ăn cùng.”

Dư An: “…”

Vừa tới bãi đỗ xe, còn chưa tới trước xe đã có người gọi từ sau lưng: “Chu đạo.”

Chu Minh Khiêm và Dư An quay đầu, là Hề Gia.

Dư An cảm thấy tối nay có thể nấu thêm vài món ăn nữa.

Ngày cuối cùng của năm Chu Minh Khiêm lại thấy được người đặc biệt nhất trong lòng, chắc chắn là hết đau dạ dày luôn.

Lúc cô nhìn về hướng Hề Gia, khóe mắt liếc chiếc xe sau lưng cô.

Nhìn thấy biển số xe, cô sững sờ, lập tức thu tầm mắt lại.

Đó là xe của Võ Dương.

Chu Minh Khiêm nhìn Hề Gia, không chú ý đến biểm cảm trên mặt Dư An.

Hề Gia đến gần, nhìn thấy Chu Minh Khiêm, cô vừa khẩn trương vừa hưng phấn, cô cố gắng đè nén tâm trạng fan girl lại.

Cô tự giới thiệu, “Chào Chu đạo diễn, tôi là Hề Gia, ở đây đợi anh đã lâu rồi. Tôi có viết một kịch bản nghiệp dư, đến đây để tự đề cử mình.”

Chu Minh Khiêm nhìn kịch bản trong tay cô, chắc là cái mà hôm đâm đuôi xe cô muốn đưa anh xem. Lần đó cô hẹn anh cuối tuần ăn cơm nhưng sau đó lại không tới.

Mặc dù biết cô sẽ không nhớ nhưng ngày ấy anh vẫn luôn đợi điện thoại từ cô.

Hề Gia đưa túi kịch bản cho anh bằng hai tay, “Không biết làm sao mới có thể hẹn được ngài nên chỉ có thể quấy rầy ngài ở đây. Chúc ngài Tết sớm vui vẻ.”

Chu Minh Khiêm gật đầu, hiếm khi nói câu “Cảm ơn.” Anh cầm lấy túi kịch bản.

Hề Gia không làm chậm trễ thời gian của anh, “Tờ cuối cùng có phương thức liên lạc của tôi.” Cô cảm ơn lần nữa, nhìn Dư An cười một cái rồi mới rời đi.

Chu Minh Khiêm nhìn theo bóng lưng của cô đến khi cô lên xe.

Dư An: “Không biết bao giờ chị Hề Gia mới có thể nhớ ra tôi.”

Chu Minh Khiêm quan sát cô một chút, không nói chuyện.

Lên xe, Chu Minh Khiêm mở túi văn kiện ra, trang bìa có dòng chữ rất xinh đẹp, tên kịch bản: .

Anh lật tờ đầu tiên, nhíu mày, tiếp tục xem.

Kịch bản này anh đã từng xem qua. Lần đầu tiên Tinh Lam công khai tuyển chọn những kịch bản ưu tú, Hề Gia cầm kịch bản này đến dự thi. Nội dung giống nhau nhưng tên thì khác so với lúc đó.

Khi đó đổi tên thành <Lưu luyến ngôi sao của đại dương>.

*

Bạn học Lã có lời muốn nói: Phúc lợi chương mới ngày chủ nhật đây các nàng oiii 🤤. Nhân dịp tuần trước đem con bỏ chợ nên hôm nay bù cho 1 chương nhe. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 😘

*

#08062020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN